Beethoven và âm vang hai thế kỷ

Thơ   •   Chủ nhật, 31/10/2021, 13:50 PM

ghĩ chi em, bốn tiếng sấm bão bùng Bốn tiếng đập dập vùi số phận Bốn cái tát trong cuộc đời gián gậm Bốn thanh âm dựng đứng tâm hồn lên! Trái tim không bình yên, không một phút bình yên Trái tim lớn mang niềm đau khổ lớn

Nội dung bài thơ: Beethoven và âm vang hai thế kỷ

(Tặng A.M.)

1

Nghĩ chi em, bốn tiếng sấm bão bùng

Bốn tiếng đập dập vùi số phận

Bốn cái tát trong cuộc đời gián gậm

Bốn thanh âm dựng đứng tâm hồn lên!

Trái tim không bình yên, không một phút bình yên

Trái tim lớn mang niềm đau khổ lớn

Trái tim trải những vòng sóng gợn

Lan truyền đi mãi mãi đến tương lai...

Em đừng mong khúc nhạc để vui tai

Đây là nhạc của châu Âu gầm thét

Tiếng kèn trận, người đi như nước xiết

Tiếng thác xô, tung toé bọt căm thù!

Ai kêu lên dưới ánh nếu tù mù:

"Từ chiến đấu sẽ sinh ra chân lý"

Tiếng trống thúc bàng hoang hai thế kỷ

Phải đâu giờ đến lúc đã nên quên ?

2

Em ở giữa châu Âu, bao bọc những bình yên

Hạnh phúc thả trầm tư trong tiếng nhạc

Hay như thói quen, như nụ cười biếng nhác

Bê-tô-ven thành một khúc đàn ru!

Em ở giữa hồ thu sâu lắng sóng thu

Nhạc lay động vầng trăng trong thổn thức

Em chưa biết vầng trăng đi cứu nước

Chưa biết trăng thành du kích phương nao

Nghĩ chị em, những tiếng giận sôi trào

Của thế kỷ hai mươi đang chiến đấu

Trăng du kích soi dặm đường chảy máu

Trăng chẳng vô tình như góc phố nơi em!

Ec-mông ư? Hãy dạo khúc đàn lên

Em sẽ hiểu tiếng rên trong áp bức

Tiếng hát nhân dân ứ dồn uất ức

Tiếng gươm đao đòi chặt đứt xiếng gông!

Sau giấc mơ xưa, giờ lại có Ec-mông

Đứng trước cọc hành hình, hăm bốn tuổi

- "Hãy nhớ lấy lời tôi!" - Anh nói,

Phút giây đi vĩnh viễn chẳng quay đầu

Anh thành người giao ước với mai sau...

3

Nghĩ chi em? Nghĩ chi em? Từng phút

Giữa thế kỷ như lò lửa đốt

Không cho ai hờ hững bình yên

Trận tuyến chia đôi, em đứng ở giữa

Dù chỉ ngồi nghe nhạc Bê-tô-ven!

Bốn tiếng đập xót lòng em có phải

Những ở khắp mọi miền trên thế giới

Hãy còn nguyên bao tiếng đập giày vò

Bao vết roi lằn máu tự do

Bao họng súng, giày đinh xâm lược Mỹ ?

"Từ chiến đấu sẽ sinh ra chân lý"

Cho vòng yêu thương mở giữa con người

Bê-tô-ven đã từng khao khát thế

Bê-tô-ven như người đồng chí

Bê-tô-ven như người chiến sĩ

Gióng hồi chuông Giao hưởng của Niềm vui!

Ôi thế kỷ ra hoa trong lửa bỏng

Đừng để nguội, em ơi, bàu máu nóng

Đừng ngồi yên mong cuộc sống bình yên

Khi bốn tiếng vang tàn khốc còn nguyên!


Bài thơ Beethoven và âm vang hai thế kỷ của tác giả Nhà thơ Bằng Việt - Nguyễn Việt Bằng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Bằng Việt - Nguyễn Việt Bằng

Nghệ danh: Bằng Việt

Tên thật: Nguyễn Việt Bằng

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Bằng Việt - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Bằng Việt, Thơ Bằng Việt, Nhà thơ Bằng Việt

Tổng hợp

Cùng tập thơ: Bếp lửa (1968)

Giữa thác người dâng

Thơ   •   31.10.2021
Sông tới ngã ba ùn sóng lớn Màu áo hành quân nói sắc rừng Cò vỗ cánh bay vào ráng đỏ Chiều có gì đâu, cũng lạ lùng! Mắt soi vào trong nhau Trên chuyến phà sang mau Bom ở bờ kia gỡ hết Xe đã dồn xe như nước xiết Nhìn nhau, ai cũng thấy thân thương

Nghe đất

Thơ   •   31.10.2021
Làng ở ven đường quốc lộ Đem nay trở dậy rời đi Căm thù nuốt sâu tận cổ Nghe xa đất thở rầm rì Ngày mai biết giặc ném bom Theo từng ô vuông toạ độ Đồ đạc gánh lên lưng rồi Mẹ mãi còn nghe đất thở Quen bùn xát trên kẽ tay

Về Nghệ An thăm con

Thơ   •   31.10.2021
Bầy ong ngoan của con Nhưng cánh tơ thơ bé Bộng ong bào mỏng thế Vết phân trâu miết đều Mảnh vườn khi nắng xế Nghe ong rù rì kêu! Con đường ra bến sông Mỗi ngày bom lại thả Vẫn tiếng súng phòng không Nổ rền theo vách đá.

Đi chợ Tết

Thơ   •   31.10.2021
Bản Sán Dìu xanh hơi khói lên Sương ủ cành xuân, đất ẩm mềm Hôm nay xuống chợ như đi hội Khi chị cài hoa lên áo em! Bản Sán Dìu bắn máy bay rơi! Hôm nay đi chợ quên đường thôi! Bốn bên thắt nút dây lưng tía Ai cũng cùng em chia nỗi vui...

Trở lại trái tim mình

Thơ   •   31.10.2021
Tôi trở lại những bờ đường mùa xuân Cây già trắng lá Ôi thành phố tôi yêu kỳ lạ Cái sống như trăn trở ngày đêm Tôi lớn lên, lo nghĩ nhiều thêm Thành phố cũng như tôi đang lớn Những gác xép bộn bề hy vọng Những đầu hồi bóng nắng nhấp nhô...

Qua Trường Sa

Thơ   •   31.10.2021
Hoa bí hoa bầu mọc ở Trường Sa Ô hay! Đất ngỡ đất quên nhà, Gió cũng gió, ong cũng ong kiếm mật Nắng cũng là màu nắng tận trong ta! Cái bắt tay là bắt tay đồng chí Tay mở rộng và miệng cười hoan hỉ Trường Sa ơi! Như bát nước đầy Mời uống ngụm đầu đã

Học trò Hà Tĩnh

Thơ   •   31.10.2021
Giao thông hào bên bãi tha ma Một ngọn đèn soi, sâu hai thước Quầng sáng tròn ôm đôi mái đầu. Đây là đâu? Cả thế giới chưa từng biết! Côpécních và Niutơn đã cùng các em xuống đấy Ơcơlit và Pitago đã cùng các em xuống đấy

Bếp lửa

Thơ   •   31.10.2021
Một bếp lửa chờn vờn sương sớm Một bếp lửa ấp iu nồng đượm Cháu thương bà biết mấy nắng mưa! Lên bốn tuổi cháu đã quen mùi khói Năm ấy là năm đói mòn đói mỏi, Bố đi đánh xe, khô rạc ngựa gầy, Chỉ nhớ khói hun nhèm mắt cháu

Mừng em tròn 16 tuổi

Thơ   •   31.10.2021
Tháng giêng đầy trời đan mưa xuân Mái ngói quanh thôn hồng nối hồng Mái ngói, mái ngói, liền mái ngói Từng lớp mừng vui, lớp ước mong... Áo xanh chàm trong mưa bay lưa thưa Nụ hoa cà trong mưa đang độ nở Mưa trên áo khiến động lòng tuổi nhỏ Mười mầ

Màu và tiếng

Thơ   •   31.10.2021
Những người Xi-nai đen như bóng đêm Im lặng xót xa sau hàng song sắt Chỗ sáng nhất – hàm răng và con mắt Quân Ít-xra-en nhằm vào Những người nghèo Đi-tơ-roi xanh xao Im lặng kéo lê ngày dài nặng nhọc Mấy máy đường gân khô khốc

Gửi một bạn Cu-ba

Thơ   •   31.10.2021
Kỷ niệm khi ấy rất trong Với một giọng vang rung Như niềm vui tháng sáu Lúc con chim bay cao gọi nắng mùa hè... Bạn đã kể tôi nghe

Kỷ niệm về Chê Ghêvara

Thơ   •   31.10.2021
Kỷ niệm khi ấy rất trong Với một giọng vang rung Như niềm vui tháng Sáu Lúc con chim bay cao gọi nắng mùa hè, Bạn đã kể tôi nghe Về Xiera Maextơra hùng tráng Về những người con Cuba quả cảm Về Phiđen và Chê Ghêvara. Kỷ niệm khi ấy lan xa

Tình ca trên đất nước

Thơ   •   31.10.2021
Nghe thấy không em, tiếng buổi chiều sâu vợi Chiều dẹp quá, ánh chiều xanh chói lọi Buổi chiều của riêng ta và cũng của mọi người Nghe thấy không em, chiều rạo rực chi hoài ? Đường dốc ta đi, nước đọng vũng trời xuân

Từ giã tuổi thơ

Thơ   •   31.10.2021
Ngỡ như đi suốt tuổi thơ Tới chặng đường này nghỉ lại Có gì bâng khuâng mãi Những cánh hoa bìm gợi nhớ rất xa... Ôi những xe trâu thủng thẳng vào cơn mưa Bắt tuổi nhỏ nóng lòng theo bước một Ôi những nương cao màu trăng lục nhạt

Tình yêu và báo động

Thơ   •   31.10.2021
Anh nắm bàn tay em khi nói đến tương lai Thành phố đang cơn mưa ướt đẫm trong tiếng hát Chúng ta đi giữa bè bạn mỉm cười. Cơn báo động tan rồi Anh muốn nói một câu gì dữ dội Nhưng không thể tìm ra lời để nói Chúng ta đi giữa bè bạn mỉm cười.

Beethoven và âm vang hai thế kỷ

Thơ   •   31.10.2021
ghĩ chi em, bốn tiếng sấm bão bùng Bốn tiếng đập dập vùi số phận Bốn cái tát trong cuộc đời gián gậm Bốn thanh âm dựng đứng tâm hồn lên! Trái tim không bình yên, không một phút bình yên Trái tim lớn mang niềm đau khổ lớn

Lời chào từ Việt Nam 1996

Thơ   •   31.10.2021
Tôi đi trong sắc thắm trời xuân Cây cỏ đung dưa một dáng vui thầm Ước cây cỏ bỗng làm sao nói được! Ôi những đồi chè đang lên xanh mướt Mạ nô đùa rồng rắn đuổi theo nhau Hoa tím ngát trong ráng chiều hạnh phúc

Người giữ tuyến đường xuân

Thơ   •   31.10.2021
Những quả đồi, bom cắm xuyên lông chim Anh xót xa như khía tấm lưng trần Anh cắn răng chong mắt suốt mùa đông Ánh sáng lạnh chập chờn xanh đỏ A-xít đặc khoét vào hạt nổ Chỗ chưa ai qua là chỗ có anh qua Cái chết nằm im cho anh tháo gỡ

Thị trấn

Thơ   •   31.10.2021
Những phố mộc mạc và yên tĩnh Như chiều sâu của một tâm hồn người Hoa gạo đỏ tươi chúm chím nụ cười Bóng gà mái trong chuồng còn ấp trứng Nắng buổi chiều lững thững Trôi trong những góc tường rêu Thị trấn khiêm nhường bao niêu! Anh đi qua đi qua

Thư gửi người bạn xa đất nước

Thơ   •   31.10.2021
Anh hỏi tôi cảm xúc lúc về đây Hỏi đến cả tiếng ru trầm của gió Hỏi mảnh nắng xôn xao đường phố nhỏ Hỏi con người và những chuyện con người Những điều thường canh cánh nhớ không nguôi Mà mỗi kẻ đi xa đều biết rõ. Bạn thân yêu ơi!

Ngày lặng gió

Thơ   •   31.10.2021
Trời quê hương hôm nay đưa ai đi Mà buổi chiều xanh không thấy đáy! Gió dồn tụ mãi phương nào chưa thấy Cây lạ lùng muốn cựa mãi không yên Sông đăm đăm chờ rạng ánh sao lên Những tiếng búa sửa cầu vang dữ dội Một tiếng hò dô ben bờ bỗng nổi