Cởi áo quần ra lại gặp mình

Thơ   •   Chủ nhật, 21/11/2021, 15:01 PM

Mở cửa, không mời gió cũng vô Với bao tiếng rít rất mơ hồ Ta nghe tóc rụng qua vai lạnh Để tiếng thở dài cứ nhấp nhô Lại rót mời ta cùng với bóng Buồn chi cơn rượu lúc khuya về? Bài thơ lở dở ta ngâm vội Mời cõi đêm, cùng ta lắng nghe Ta uống cùng ta

Nội dung bài thơ: Cởi áo quần ra lại gặp mình

Mở cửa, không mời gió cũng vô

Với bao tiếng rít rất mơ hồ

Ta nghe tóc rụng qua vai lạnh

Để tiếng thở dài cứ nhấp nhô

Lại rót mời ta cùng với bóng

Buồn chi cơn rượu lúc khuya về?

Bài thơ lở dở ta ngâm vội

Mời cõi đêm, cùng ta lắng nghe

Ta uống cùng ta giọt máu này

Giọt lao đao nhớ, giọt ngà say

Giọt điên cà rỡn trong thương nhớ

Giọt gọi hồn ta dậy giãi bày

Có nỗi buồn như nỗi nhớ em

Như đêm ùa xuống một màu đen

Ta ăn bóng tối bao giờ hết?

Dẫu sáng ngoài trời ta vẫn đêm.


Bài thơ Cởi áo quần ra lại gặp mình của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ

Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng

Tổng hợp

Cùng tác giả: Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Trên cầu sương khói

Thơ   •   20.11.2021
Dã Viên, Bạch Hổ mù sương Hồn ai lạnh dưới sông Hương thế này Gió oan nào buốt nhành cây Máu ai nhuộm tím cõi này hỡi thơ?

Đang về chỗ nớ

Thơ   •   20.11.2021
Ta về, ngồi, một góc đêm Đen thui, như thể ngày em có chồng Ngoài trời, có vẻ mênh mông Nhưng dòm qua, vẫn thấy không bình thường Chẳng nhìn ra, được con đường Nhưng nghe, là biết môi trường rất đen Ngỡ lạ lẫm, mà rất quen Nghe ho, lại nhớ mùi hen s

Trinh trắng

Thơ   •   21.11.2021
những giọt rượu màu trắng làm đỏ cơn say sự trinh trắng của nàng những giọt máu đỏ của mặt trờ

Bên tê bên ni

Thơ   •   20.11.2021
Bên tê là núi Đại Hồng Bên ni là ngã ba sông và chùa Tôi ngồi lượm tiếng chuông trưa Thấy sông nhỏ lại đúng vừa ba gang.

Nhện ạ! Mi thật giỏi!

Thơ   •   21.11.2021
Nhện ạ! mi thật giỏi! bắt được con ong to hơn mi sự im lặng giả vờ thật khủng khiếp.

Cởi áo quần ra lại gặp mình

Thơ   •   21.11.2021
Mở cửa, không mời gió cũng vô Với bao tiếng rít rất mơ hồ Ta nghe tóc rụng qua vai lạnh Để tiếng thở dài cứ nhấp nhô Lại rót mời ta cùng với bóng Buồn chi cơn rượu lúc khuya về? Bài thơ lở dở ta ngâm vội Mời cõi đêm, cùng ta lắng nghe Ta uống cùng ta

Dìu em qua phố mưa

Thơ   •   20.11.2021
Dìu em qua phố ngập mưa Bàn tay bám chặt còn thừa nỗi lo Dòng sông phố, chắng con đò Chỉ toàn xe máy, ô tô làm thuyền Gió tung giật nát tóc mềm Sóng xô buốt ngực, mưa viền lạnh vai Em cầm nỗi sợ trên tay Mắt hoàng hôn, đã nhuốm đầy bi thương Dìu em q

Lửa trong nấm mộ

Thơ   •   20.11.2021
Lửa trong nấm mộ thắp lên linh hồn ta ngồi trong mộ thắp từng nụ hôn.

Đi học mầm non

Thơ   •   21.11.2021
Đến trường mầm non Có nhiều bạn mới Bé học thật ngoan Hoan hô bé giỏi!

Gặp hai cái chết đầu năm

Thơ   •   20.11.2021
Sáng ni dậy sớm cho gà ăn có con chuột chết nằm cứng đơ nơi góc chuồng hôm qua trời lạnh quá có thể nó chết đói bầy gà thờ ơ cứ mổ lúa thóc liên hồi chắc chúng nó nghĩ đêm qua con chuột cống uống quá chén con chó cong đít sủa có thể là chiến tích của

Ý thu

Thơ   •   21.11.2021
Lối phượng mượt mà tóc biếc xanh Vào thu ý gió khẽ mơn cành Hiên rêu len lén hồn hoa động Bờ cỏ xôn xao bóng nắng hanh Áo trắng em duyên màu thục nữ Tim hồng anh rộn nét thư sinh Ô hay! ánh mắt nào đăm đắm Một phút đơn sơ hóa mộng lành.

Bóng

Thơ   •   20.11.2021
Cưỡi trâu thăm lại ruộng xưa Thấy mưa trong rú mới vừa qua khe Nắng gầy nhom, thấp lè tè Cụ già gánh những bộn bề lo toan.

Nỗi ám

Thơ   •   21.11.2021
Khi giấc ngủ nằm co trong đáy mộ Những chiêm bao là sự thật cuộc đời Và nhang khói đã tru lên tiếng chó Một sát na cũng ám ảnh con người.

Những con đường lạ hoắc

Thơ   •   20.11.2021
on đường đưa tôi ra khỏi ngôi làng trung du hẻo lánh chỉ cho tôi biết những cánh cò muốt trắng chỉ cho tôi biết những bụi hoa dại mang tên cứt lợn hay mắc lẹo hoặc là chó đẻ ngần ấy năm tôi mang trên vai mình con đường ấy Sài Gòn tôi cất giấc ngủ b

Qua Ba Khe

Thơ   •   21.11.2021
Lạnh lùng trong nắng hoàng hôn gói heo may, ngọn gió buồn lắt lay đã xa bao tháng bao ngày cỏ hoài hương hái đã đầy lòng ơi! áng mây trượt phía cuối trời hiu hiu ngọn nước lặng trôi ơ hờ triền khe lau trắng ngẩn ngơ thằng bù nhìn đứng trơ trơ giữa đồ

Cầu thang

Thơ   •   21.11.2021
Năm tháng mãi khom lưng Giơ xương sườn từng bậc Nối tầng cao tầng thấp Giúp người lên cao tầng.

Con đường mùa hạ

Thơ   •   21.11.2021
Hình như đôi môi em đỏ Hàng cây nghiêng cánh phượng hồng Hình như em là nỗi nhớ Cho bằng lăng tím thuỷ chung Hình như em là trang vở Tiếng ve chăm chỉ học bài Hình như em là hơi thở Cho chiều thơm ngát hương bay Hình như em đi guốc mộc Con tim ai đập

Cúng xóm

Thơ   •   21.11.2021
Về, ngồi chờm hởm giữa làng Nghe ca dao, trĩu bên hàng rào, đưa Đột ngột gió, thình lình mưa Con gà mổ nắng ban trưa, giựt mình Lá bàng rơi chật sân đình Rêu xanh bám víu trên bình phong, khô Mấy câu đối cũ mù mờ Lem nhem trụ biểu, xác xơ mái vòm Tuổ

Em trả phòng để đi dọc sông hương à

Thơ   •   20.11.2021
nắng dẫm chân làm nũng vỉa hè lốm đốm những cái đọt lộc vừng vẽ bức tranh màu huyết dụ như một bâng khuâng của sự chia tay về thôi vác một bó yêu thương về hun nóng vòng bánh xe chiều muộn rụng một chiếc lông mi vào cái nhìn vạn dặm sông trôi dật dờ

Lời trái tim khô

Thơ   •   21.11.2021
Vạn lần tôi nhớ quê hương giờ đâu? trên đôi chân đau guộc gầy của mẹ trong nắng chiều hôm dòng sông lặng lẽ con sóng âm thầm quặn trái tim đau Vạn lần tôi nhớ quê hương giờ đâu? trong đôi mắt cha mịt mù lửa đạn cha viết vần thơ một đời khốn nạn mộ

Mặt trời mọc từ những ngón tay đan

Thơ   •   20.11.2021
Tất cả có thể là cái chết Tất cả là máu Cái chết chảy máu trên đường Con đường tuyệt vọng Bàn chân không nói gì Bàn chân chết dần từng bước Huyệt mộ cảm ơn bàn chân Hãy đan tay đi em Cho tim bớt lạnh Những nấm mồ như nụ hô

Lá thư

Thơ   •   20.11.2021
Rất bình thường như mặt trời gọi sáng Hoa nở môi thơm góc phố mờ sương Sẽ chờ đợi lá thư từ phương xa sắp đến Nắng ban mai ngầm ngập những con đường Rất bình thường khi em nghĩ về anh Một người đàn ông cho em nhiều ước mơ và hạnh phúc Trái tim anh ch

Cơn gió xoáy

Thơ   •   20.11.2021
Cơn gió xoáy hạt mưa xiên lời nói thẳng.

Khe Ráy

Thơ   •   20.11.2021
những tia nắng đã chết lâu rồi chốn đây chỉ có gió hăng hắc mùi cỏ rã rời chỉ có tiếng bầy ong đói mật reo than trên lùm dây leo mòn mỏi những buổi chiều âm u kéo dài thành những buổi sáng trọc tròi dòng nước bao năm vẫn rỉ ra dòng huyết lệ đỏ ngầu v

Âm thanh trước tiếng gà gáy

Thơ   •   20.11.2021
tất cả xác chết của mùa tương tàn đã được sắp xếp lại trong một hộp đen trôi bềnh bồng trên dòng sông nước mắt không thể hoà trộn vào đâu được dù là một tiếng khóc rất khẽ những ngọn lửa xanh ngút thịt xương đã cháy dần dần soi từng vết thâm của từng

Gặp em trong cõi...

Thơ   •   21.11.2021
Những nỗi lo vô hình đang mọc cánh trên tầng cao mới Va đập và hoang mang giữa cõi mù lòa Ngày đắng Đêm khê Khuya khét Tìm đâu một lời trong sạch giữa buổi chợ trùng vây hàng dỏm Khói thuốc không thắp lên niềm vui Cũng không đốt cháy được nỗi buồn B

Ảnh động

Thơ   •   20.11.2021
Nhớ em, tôi hét giữa đêm Con ma sợ quá đạp mền bỏ đi Kim đồng hồ, chạy chậm rì Nhìn tôi cùng với những gì rất điên.

Máu đang bùng lên ngọn lửa

Thơ   •   20.11.2021
hố thẳm thời gian mọc tua tủa những phiến cộc cằn tươi roi rói bóng ma hay những cánh chim chạng vạng mổ vào sau gáy mùa khô kiệt bàn tay độc hành trên tiếng gõ đã rách tươm màu biệt lộ thung lũng ma trơi đang đông cứng từng vết mê ca của ngọn cuồng

Trên đồi sim chết

Thơ   •   21.11.2021
Rồi mai về chết trên đồi Một chùm khe suối rụng rời lăn theo Máu đen nửa thế kỷ nghèo Ta nằm nhớ gánh củi kèo ngày xưa Nắng chiều mắc lẹo cơn mưa Buồn nghe hơi đất dối lừa kiếp sau Dế giun khóc lóc trên đầu Tiễn đưa rừng thẳm đi vào thiên thu Ta nằm

Từ trong bóng tối

Thơ   •   21.11.2021
Chúng ta đã chết một nửa vết dao màu đỏ rạch ký ức làm nhức nhối thực tại đê hèn [sự đê hèn câm miệng hến với ánh mắt lãnh cảm] của từng nỗi đau dán vào lớp lớp nấm mộ mặt người cuộc viễn du qua những cánh đồng xác còn phơi phới màu huyết dụ những

Cuối năm viếng mộ Nguyễn Du

Thơ   •   21.11.2021
... đường xa gió bụi mịt mù cồn quê nắng hoàng hôn sẫm bên đê khói hoàng hôn trắng nhập nhoè khói hương Khô chi ngọn cỏ ven đường vàng chi phiến lá đoạn trường hỡi cây! mấy trăm năm, một cuộc này mà người sau trước còn cay đắng lòng? Chữ tâm sao kh

Hôn lần cuối

Thơ   •   20.11.2021
tôi quyết định hôn nàng lần cuối như ánh mắt của con mèo đen hôn vào bóng tối nụ hôn bế mạc loé lên như vệt sao băng và tan ra thành nước mắt trên gò má nàng bóng đêm gợn lên thuỷ triều đen nàng ôm tôi thật chặt ghì riết hơn mọi lần thượng đế cũng

Những con đường mộ địa

Thơ   •   20.11.2021
Những con đường mòn chạy dọc theo chiều dài quá khứ ngoằn ngoèo quanh co Những con đường mòn chạy dọc theo chiều dài phát triển dân số không kế hoạch hoá gia đình Những con đường mòn chạy dọc theo chiều dài huyền thoại phù thuỷ lên đồng “úm đậu thành

Lời ru của người cha trẻ

Thơ   •   20.11.2021
Người cha trẻ học cuộc đời trong lời ru con thơ có lời ru bình dân như cơm bụi bình dân thời kinh tế mở có lời ru như là tiếng khóc than thân tiếng gọi người tình có lời ru như con mưa dở cha ru con hay ru chính bản thân mình Những lời ru tái hiệ

Thắp lên một nén nhang thơm

Thơ   •   21.11.2021
Thắp lên một nén nhang thơm mà nghĩ về cái chết của mình như nén nhang bén lửa và tự thiêu.

Một đêm cố quận

Thơ   •   21.11.2021
Có một tối ta về ngang chốn cũ Ruộng chiêm bao tấu khúc Tịnh Yên Đông Con suối ngược thiết tha lời sông núi Đá uy linh hội kiến nợ tang bồng Trăng Thường Đức lung linh hồn tráng sĩ Gốc sim già máu nhuốm lệ bi ca Màu đông tuyết xây thành cao chính kh

Mê mê man man

Thơ   •   20.11.2021
sự hoang tưởng làm nhàu nát những vạt bình minh mơn mởn xanh những tiếng chửi nhiếc chui lên hằn học từ cổ họng những kẻ quen tên lạ mặt dấu tuổi tên mình chơi trò comment thọc nhau trên blog dòng chảy đục ngầu! mê mê man man câu thơ viết ra giả ch

Mưa đêm ở Vĩnh Điềm Trung

Thơ   •   21.11.2021
Mưa rụng tự trên trời Lạnh trôi từ dưới đất Vắng dăm ba tiếng cười Thấy cuộc đời chán thật! Dòng người lăn qua phố Vui buồn cuộn vào đêm Nép vào nhau mà thở Vẫn thấy lòng ướt mem Mưa rửa bao hạt bụi? Mưa trôi mấy trận buồn? Bàn chân còn rong ruổi Ba

Cảm thông

Thơ   •   20.11.2021
Tôi ghét những cánh ruồi xanh bẩn thỉu Rồi có một hôm Những cánh ruồi xanh u u trên màn sương sớm Không bàn tay nào với được Đôi cánh mỏng toanh quay rất êm bằng tốc độ Nâng lên hạ xuống như không bay Tôi nhìn say... Một ổ kiến lửa trong vườn rau của

Anh thích trà sữa

Thơ   •   20.11.2021
Anh thích trà sữa tôi thích trà và sữa.

Tạm

Thơ   •   21.11.2021
Rót ly này nữa, cuối cùng Buồng tim, máu trượt dập dừng cuộc say Có em trong cuộc đau này Bứt từng sợi tóc lấp đầy mả hoang Lặng câm nước mắt ứa tràn Con ma đứng giữa hai hàng biệt ly Chiều nhô cái bóng đen sì Gom thân xác mướn bỏ bì quăng sông.

Ngỏ

Thơ   •   20.11.2021
Một ngày mới lại nhú lên Tuổi mình cũng đã rụng thêm một ngày Gặp nhau đây, siết bàn tay Nghe mùa xuân đến trình bày yêu thương.

Đêm cao nguyên nhớ Huế

Thơ   •   20.11.2021
Đêm cao nguyên khuya về đầy gió Nằm co ro, nhớ rét Huế quê mình Từng con phố hiền như là hoa cỏ Nhớ Tràng Tiền, nhớ dòng Hương xanh Ở cao nguyên nhớ về phố Huế Nhớ ngày mưa, tháng nắng, nhớ vô cùng Nhớ chè bắp, thương vầng trăng Vỹ Dạ Nhớ bún bò, nhớ

Về những nụ hôn

Thơ   •   20.11.2021
Có lần anh nắm tay em trong mùa hoa vàng rộ Đêm mở khoá loài người bằng lồng ngực sinh sôi Cánh đồng mở ra màu huyền bí đất trời Tạo những cánh võng làm bằng gió Anh và em nhè nhẹ ru nụ hôn vào giấc mơ dài thần tiên Tiếng cót két của mê đắm Của răng

Lũ miền Trung

Thơ   •   21.11.2021
thêm một bản tin buồn thêm một người mất tích thêm một xác chết thêm dòng dòng nước mắt mênh mông bềnh bồng dạt cuốn những nỗi đau hoá biể

Khuya thăm mộ bạn

Thơ   •   21.11.2021
(Viếng hương hồn Lê Thanh Tùng) Lần mò rẽ lối cỏ khuya Tùng ơi! mình đã trở về rồi đây cứa lòng rét buốt heo may lạnh lùng mộ địa ngợp đầy khói sương Biết đâu là cõi vô thường/ biết đâu là khúc đoạn trường... Tùng ơi! nằm bên nấm mộ đây rồi m

Chiều qua xóm cũ

Thơ   •   20.11.2021
Trời bữa ni đã vào thu Ngó mô cũng chộ mây mù hết trơn Con sông có vẻ đục hơn Hàng cây sau bão chỉ còn gốc cây Tôi tha cái xác hao gầy Đi ngang xóm cũ, thương ngày đã qua Vườn quen có một bầy gà Bới lên một mớ rác và hoàng hôn Gió lùa tàu chuối, bụ

Ao sen cuối mùa

Thơ   •   20.11.2021
Ao sen cuối mùa lá khô buổi chiều cúi xuống.

Giêng

Thơ   •   21.11.2021
những giọt mưa hay những hạt bụi đang hát điệu luân vũ giêng ái ân giục những nụ hôn một ngày đầu năm đã chật những hân hoan trìu mến những câu nói ấm đến vô cùng những ánh mắt dịu dàng khôn tả trên nhánh xuân một đàn bướm rập rờn chuỗi mùa hương mớ

Thằng điên

Thơ   •   20.11.2021
Cơn gió ăn dần tôi trên điếu thuốc ngủ vùi đông đẩy tôi dạt cổng nhà thương điên tôi gặp tôi trong tiếng khóc cười vọng ra hàng rào thép trước mặt tôi tiếng chuông nhà thờ điểm mặt đường bơ vơ con giun ướt mưa quằn quại rồi nó nát bét dưới bánh ch

Vọng khúc xuân

Thơ   •   21.11.2021
Có phải mùa xuân là cõi nhớ mà dòng sông thăm thẳm bãi bờ xa tha thiết quá! nắng vàng hanh một thuở dấu yêu nào đắm đuối những âm ba Còn gì nữa, vườn ai hoa tím vỡ gót mùa đi bằn bặt dẫm tim người em đốt cháy lời yêu ngày tháng cũ còn lại đây sương k

Khúc hát ban mai

Thơ   •   20.11.2021
Núi     sừng sững            nắng mưa                  tình cha bất diệt Dòng sông ơi!

Không nhời

Thơ   •   21.11.2021
Có một dòng sông đẹp Có một chiếc cầu xinh Có bao nhiêu người đã Chọn nơi đây, trầm mình.

Cha chết

Thơ   •   20.11.2021
Cha chết đám tang rất lớn không phải tốn kém mà vì không có tiếng nặng nhẹ.

Đồng tiền còn sót lại trong túi

Thơ   •   20.11.2021
Nỗi đau những đồng tiền còn sót lại trong túi ta đã quên từ lâu.

Anh nếm mùi buổi sáng bằng đôi mắt em

Thơ   •   21.11.2021
Rẽ qua một đêm khát anh gặp lại bình minh biển mặn một nụ hôn chưa hết lở dở một ngày chất chồng nỗi riêng anh trở về nồng nàn men đắm của nhiều đêm cộng lại ngu ngơ năm ngón tay bám vào bờ vai em sũng ướt tinh cầu anh nóng lòng nghe em đọc những câ

Chia sẻ

Thơ   •   21.11.2021
Không ai có quyền sở hữu nỗi đau trong tôi cái bóng của tôi đang lăn không ai khác tên tôi trong cáo phó bạn có muốn thay tên mình vào không.

Viên phấn gãy

Thơ   •   20.11.2021
Viên phấn gãy trên tay cái chữ gãy một nét tôi tiếp tục viết em không thể bảo tôi rằng cái chữ bị gãy mà phải nói rằng cái chữ bị tật nguyền khi nó mới xuất hiện trên chiếc bảng đen chữ người nô lệ.

Ngát tận

Thơ   •   20.11.2021
không một trở lực nào ngăn cản sức hút của nụ hôn anh vuốt ve không gian hạnh phúc những lỗ hổng của gió và sự cọ xát tạo ra mùi thơm ngút ngàn biển tiếng hôn nhảy múa lăn tròn trên ngực em có lẽ em đang ngủ trong giấc mơ chỉ mình anh biết sự lãng m

Ròng rã nơi đó...

Thơ   •   21.11.2021
ròng rã những tang thương trôi theo từng bước chân mỗi ngày tôi đưa tang một lần mỗi đêm tôi đưa đám tang tôi về khu mộ nơi đó tôi nghe tiếng trẻ khóc oằn trên vũng đói nơi đó tôi nghe âm thanh máu đổ nơi đó tôi nghe bốn mùa tạo hoá chỉ còn một mùa đ

Lẩn trong mưa Huế

Thơ   •   21.11.2021
Ngày rục rã ăn thành xưa quách cũ Mưa tha hương xé mây xám tơi bời Thơ phải chết mấy ngàn lần mới đủ Cho nhân gian được nói tiếng con người? Trời u ám giết tàn cây dĩ vãng Gió quất roi trên nóc Quan Tượng đài Một ông lão tay kéo quần rách háng Rúc đầ

Vượn hú bầm phiến lá

Thơ   •   20.11.2021
mù khơi lang thang trôi lá chiều tím rịm nỗi nhớ lập loà khu rừng hoang phế một giây nằm nghe đá rách cũng đủ làm đau bể dâu ta nằm trong tiếng thở mộng mị về dòng trôi lá trút vào thiên tai tiền kiếp cho lỏng đốt xương trầm luân mưa cháy lên cháy lê

Bài học nho nhỏ

Thơ   •   21.11.2021
Gà ăn hạt lúa bé Đẻ được nhiều trứng to Hạt mưa rơi rỉ rả Làm nên vũng nên hồ Từng bài học nho nhỏ Em tích luỹ từng ngày Bao điểm mười thắm đỏ Hứa hẹn một tương lai.

Mù 2

Thơ   •   20.11.2021
Em từ biến thể cuộc vui Mắt xanh truy sát, nụ cười điều tra Đầu non chật chội khuya tà Con trăng tử trận phía ga tuyệt mù.

Một chùm hoa rét nở trên tay

Thơ   •   20.11.2021
Bão đêm nối với mưa ngày Gió hoang mang rụng chưa đầy tiếng ho Thiếu nhau, ngủ cũng giả đò Giấc mơ rục rịch nằm co góc giường.

Đối diện Nhật Lệ

Thơ   •   20.11.2021
cát hằng hà mang hình giọt lệ thổi ngược vào khoé mắt răng môi đồng hới của anh & em và của mặn mòi nỗi nhớ đang bay trên bầu trời ma mị riêng chung hãy tựa vai vào nhau để núi đồi cất dấu trầm hương lời thì thầm của lắng nghe là vị ngọt nụ hôn đ

Mặt đất

Thơ   •   20.11.2021
Mặt đất kéo dài miếng ăn loài người và là nơi chôn xác.

Thằng Lật Đật

Thơ   •   20.11.2021
Thằng Lật Đật của cô Vân Tặng cho cu Mì, xinh thế! Suốt ngày đứng không mỏi chân Bởi không thèm nằm đâu nhé! Không như búp bê của mẹ Nằm là nhắm mắt ngủ liền Lật Đật cừ thật đấy nhé! Nhỡ nhào là vội đứng lên Lật Đật không bao giờ khóc Lúc nào cũng nh

Ký hoạ phố

Thơ   •   20.11.2021
phố chen chúc khu nhà tập thể chen chúc người già em bé nhà sát vách nhưng không hề biết nhau chỉ gặp nhau khi kẻng khua báo giờ đổ rác hiếm hoi những lần họp tổ ông táo ngồi giữ nhà trước cửa kiệt hẻm ngõ ngách sặc mùi khói than đá ong phố sẻ chia k

Đêm trắng

Thơ   •   21.11.2021
Rồi thôi cũng một lần đi lá  trầu khô quéo còn gì nữa đâu? khói tôi lỡ một chuyến tàu hắt hiu toa mọn nằm sau ga buồn Gặm chùng mấy miếng hoàng hôn nghe xa xưa réo rắt hồn heo may lời nào khản giọng cỏ cây tôi đa mang giữa tháng ngày mong manh Q

Uhm!

Thơ   •   21.11.2021
Khóc như là không khóc Cười như là không cười Sống như là đang chết Người, không người, đấy thôi!

Thơ tặng ta ngày cuối đông

Thơ   •   21.11.2021
Ta như ốc sên chậm chạp Bao giờ liếm hết mùa đông Cơn mưa băm vằm giấc ngủ Hoảng hồn như bị xe tông Một ngày nuốt bao nỗi nhớ Rồi ho suốt mấy đêm liền Ta như cái đồ phải gió Vật vờ nửa tỉnh nửa điên Một đêm gió về cởi áo Giật mình nghe trái tim run B

Trà khuya

Thơ   •   21.11.2021
Gà gáy, măng đùn, hoa khế rụng Sông khuya, phà cát lạnh lùng trôi Hà Khê ai rót trà thơm lựng Ôm cả đất trời vẫn lẻ loi.

Về đâu mong manh

Thơ   •   20.11.2021
Đêm qua Huế mưa rất đen tôi biết mình sắp chết âm vọng rên xiết dòng sông trôi mưa chập choạng sấm chớp cơn đau đánh thức tôi dựa bàn phím toóc tách đua mưa chống chọi bệnh bằng ngụm rượu lạt ngày đông   bóng ma kéo tôi hơ ấm xác lá khung

Nằm nghe khuya rớt

Thơ   •   20.11.2021
Chú heo lắc đít trong chuồng Hỏi thăm thím chó có buồn nôn không? Con gà mớ ngủ, rỉa lông Thằng cu, muỗi chích, gãi mông ầm ầm Nửa khuya cúp điện, nực hầm Tôi nằm hít khói nhang trầm, thơm ghê! Đột nhiên cơn gió ùa về Ngang qua, làm rụng bộn bề lá kh

Trên đồi xuân mộng

Thơ   •   20.11.2021
anh trườn lên đồi xanh ngập dưới tiếng nhạc của loài dế than những nõn lá non mướt mang những hạt sương hình bầu vú lóng lánh nhựa yêu ban mai rất thơm mùi thảo nguyên tình ái em ngồi xuống bên anh hái nhè nhẹ từng nụ hôn ngợp ngọt môi em mọng đỏ của

Sưởi

Thơ   •   20.11.2021
Gửi cho anh cục than này Anh đem nhuốm chút khói cay sưởi lòng Bao nhiêu cái rét mùa đông Đã tan trong chút than hồng từ em.

Hiểu

Thơ   •   20.11.2021
Hiểu và uốn lưỡi nói ngược những điều mình biết những câu thơ chất thành gò Đống Đa.

Hẹn về Đà Nẵng

Thơ   •   20.11.2021
Hẹn về Đà Nẵng cùng em Phố xưa chừ đã vui thêm mấy phần Phượng hồng nở đỏ tháng Năm Chiều vương hoa nắng em cầm trên tay Mười lăm năm trở về đây Ly cà phê, nhắc lại ngày xa nhau Từng con đường cũ lao xao Nỗi niềm riêng, biết khi nào mới thôi Mười lăm

12:38 AM 01/01/2017

Thơ   •   20.11.2021
Cái năm trước với năm nay Hẹn nhau, rồi lại chia tay, giao thừa Đất trời thườn thượt cơn mưa Nhưng, lòng đã thấy nắng mùa xuân lên Niềm vui chả có tuổi tên Một năm mới, nhú từ đêm sang ngày Một vòng rượu, một vòng tay Đã nghe rõ, trái đất này rung r

Buồn như

Thơ   •   20.11.2021
Buồn như Đập Đá đổ mưa Buồn như Cồn Hến mắc lừa Chợ Dinh Buồn như bèo ngả ba Sình Lênh đênh chẳng biết phận mình ra răng!

Mong thời gian chóng qua

Thơ   •   20.11.2021
để thấy rằng hôm nay thật sự đã chết tôi nằm mê man trong gác trọ mùa hè khắc nghiệt trên mái tôn cũ đang hút từng giọt mồ hôi kiếp nghèo ngày luẩn quẩn trong miếng ăn phù phiếm trong sự tự do miệng chén tôi quay nhìn phía cửa sổ buồn một đám khói mơ

Thương nhau cho miếng quýt chua

Thơ   •   20.11.2021
Thương nhau cho miếng quýt chua Xin anh chỉ ngậm cho vừa lòng em “Của chua ai thấy cũng thèm” Anh không tin, thử một phen xem nào!   Thói đời ưa chuộng ngọt ngào Mấy ai thích thú cái màu chua cay? Em thì vụng cả đôi tay Chọn mua… nhầm đúng quả

Ngọt ngào

Thơ   •   20.11.2021
Những giọt sữa ban mai tuôn chảy bình minh xuống ngực mùa Tôi đi qua bờ vai thon thả thẳm xanh tiếng thở Vòm lá môi em đung đưa hương vị thanh tân Những lời ru trẻ con báo hiệu lời tỏ tình sắp mở Nắng của sông mươn mướt phù sa Tôi hôn lên màu xanh củ

Những nẻo đường gãy

Thơ   •   20.11.2021
trên những con đường xỉn màu bã trầu những lối rẽ bóng tối ngoằn ngoèo vô cảm lố nhố những mầm sống hụt lướt trôi dạt phố bụi bám mồ hôi trơn nhớt ngày không còn nắng đã đến lúc cuộc mưu sinh đen nhẻm phận người chui rúc vào ngõ cụt răng cắn bầm mô

Nói chung là

Thơ   •   20.11.2021
Ta nằm nghe hơi thở ta Khi lên khi xuống lúc ra lúc vào Khi đời thực, lúc chiêm bao Nói chung là chẳng phút nào bình yên.

Hẹn

Thơ   •   20.11.2021
Từ trong trí não bước ra Đâu là khóc nấc, đâu là cười vang ? Đâu lững thững, đâu vội vàng Mỉm môi nhìn chiếc áo quan chật khừ.

Ngày xưa hư thực

Thơ   •   20.11.2021
Có một người bước đi trên cánh đồng ăm ắp nhớ mong Con đường đã  hút  vào ký ức Hạnh phúc như người điên cầm gậy đập vào nỗi đau Gió ùa hư thực Ngày ấy đã xa thật rồi Đám mây đã cuốn đi bao nhiêu lời hò hẹn Cỏ thề đã cháy trên đồi Và chiề

Chợt nghĩ giữa hoàng hôn

Thơ   •   20.11.2021
ta như bà ngựa già lọm khọm giữa buổi hoàng hôn xám xịt tri hô một cái nhìn thấu vào từng đốt xương quá vãng gặm mớ cỏ vàng vụn như gặm ngày tháng bầy nhầy trong câu thơ mửa máu tung vó vào khoảng trống không giẫm đạp buổi chiều ráng đỏ làm gãy dấu c

Sóng lạnh

Thơ   •   21.11.2021
Sầu chi đau đáu rứa Hương? Xanh chi thăm thẳm đoạn trường mà xanh? Chiều nghiêng con nắng Kinh Thành Lang thang, mới biết một mình mình đi.

Hạnh phúc xanh

Thơ   •   20.11.2021
Anh mở tung cánh cửa ban mai rạng rỡ nắng hồng ùa vào lấp lánh một sớm bình minh đàn chim vỗ cánh không gian xanh giàn trầu xanh... Anh mở tung cánh cửa sau tiếng gọi ngọt ngào tha thiết tơ trời biêng biếc mắt em xanh và nụ cười anh... có

Chiều thu rất ngọt

Thơ   •   20.11.2021
Như gió như mưa như mùa thu ùa về bên khung cửa Một giấc xanh làm thức tỉnh buổi chiều xanh Tôi đón nhận những bồi hồi hạnh phúc Một ngày vui, em đã đến chân thành Một ngày vui có nắng đẹp long lanh Trong đôi mắt đôi môi người thiếu nữ Tình vạn dặm m

Những linh hồn trôi

Thơ   •   20.11.2021
theo thời gian trì trệ những linh hồn trôi vất vưởng giữa bình minh ngột ngạt mặt trời khô máu thoi thóp trên những khối bê tông man rợ trong ngôi nhà mồ tối om những linh hồn dẫm đạp nhau trôi ngờ vực nhìn nhau lạnh buốt những ánh mắt cú vọ đã hú

Xuân ngây ngô

Thơ   •   20.11.2021
Em về chân thon Xuân hồng phố nhỏ Hồn nhiên lối cỏ Áo trắng - sương non Em về bâng khuâng Mùa xuân mắc cở Ép vào trang vở Một màu thiên thanh Tơ trời vây quanh Tóc mềm vương vấn Gió ơi! ngơ ngẩn Hương mùa đong đưa Con đường rất xưa Môi cười rất mớ

Sẽ quên một cuộc tình

Thơ   •   20.11.2021
Cuộc tình ấy như cuộc chiến tranh quên thuốc súng bởi sống bên nhau mà tê liệt môi hôn bởi đối diện nhau mà không thấy mặt ngôn ngữ bọc đường đã làm đầu lưỡi không còn vị giác từng đợt sóng làm tình của biển cũng dần quên khao khát một lần chạm đau v

Hỏi

Thơ   •   21.11.2021
Hỏi sông Như Ý còn xanh Và trăng Vỹ Dạ nửa vành còn không? Hỏi em, em đã có chồng? Mà răng Đập Đá ngăn sông cách đò?

Tấm gương soi mặt mình

Thơ   •   21.11.2021
Tấm gương soi mặt mình hay mình soi gương tấm bia soi đời mình hay mình soi tấm bia?

Cơn cớ gì?

Thơ   •   20.11.2021
Vừa nghe nắng khét trên cành Cam Lâm cát dỗi, Cam Ranh gió hờn Một ngày không thể dài hơn Con tim bỏng rát bởi cơn cớ gì?

Buổi chiều bên những ngôi mộ hoang

Thơ   •   20.11.2021
Nắng chiều bẻ gãy cành khô Đời trôi qua những nấm mồ không trôi Hoàng hôn ngửng mặt lên trời Nghe con ma khóc trên đồi sát nhân.

Tôi ở tại nơi không phải là nơi tôi ở

Thơ   •   21.11.2021
tôi đứng dậy những mê muội của lớp vỏ thời gian đi rồi Những cục ghèn đá hoá rêu xám nỗi âu lo rụng tóc đằng sau những tượng đài là những hài cốt cháy đen những tiếng súng đã hoá thành loa vang vang trên bầu trời máu từ sâu thẳm của đại dương muối đã