Con quay

Thơ   •   Chủ nhật, 21/11/2021, 16:11 PM

Tôi là con quay Một chân thôi nhé! Tôi vẫn cứ xoay Càng nhanh càng khoẻ Tôi không chóng mặt Nên xoay được lâu Có gì khó đâu Bạn xoay thử nhé!

Nội dung bài thơ: Con quay

Tôi là con quay

Một chân thôi nhé!

Tôi vẫn cứ xoay

Càng nhanh càng khoẻ

Tôi không chóng mặt

Nên xoay được lâu

Có gì khó đâu

Bạn xoay thử nhé!


Bài thơ Con quay của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ

Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng

Tổng hợp

Cùng tác giả: Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Vai diễn

Thơ   •   21.11.2021
Thử đóng vai nàng, thử điểm tô Ngùi thương ai đó lỗi đường tơ Mảnh tình day dứt... sầu ra phết Mắt lệ rưng rưng... thảm thấy mồ Cải giới đổi hình thường chủ động Lộn lời uốn giọng há ngây thơ? "Thói quen" nào dễ "thành quy luật" V

Anh ta châm điện

Thơ   •   20.11.2021
Anh ta châm điện vào vũng hồ khe suối vớt cá lớn bỏ giỏ đoản hậu.

Nói gì? Im lặng thì hơn

Thơ   •   21.11.2021
Cắn nát sợi tóc vàng trong khuya nỗi buồn không bao giờ nát như em nghĩ kết thúc một câu nói dở dang anh đã về nằm trong ngôi mộ cũ rất gọn gàng những bài thơ những câu thơ những tứ thơ anh đã ép chặt thành quan tài bốn dài hai ngắn chiếc quan tài nh

Cánh dơi

Thơ   •   21.11.2021
Những giọt nước mắt đêm được xối vào khối đá câm có những dấu vân tay buồn rát người đàn bà chưa đẻ bao giờ đã thốt lên hơi nóng sự quằn quại của dây thần kinh đang kéo tơ sóng sánh như tinh dịch những nhịp đập bị đâm thủng trơn ướt tôi lộn cổ xuống

Hỏi người dưới mộ

Thơ   •   20.11.2021
Áo quần vừa mới đốt xong Nắm nhang đỏ rực bên vòng hoa tang Người về nhập khẩu nghĩa trang Có còn mang nỗi hàm oan theo cùng?

Khe Ráy

Thơ   •   20.11.2021
những tia nắng đã chết lâu rồi chốn đây chỉ có gió hăng hắc mùi cỏ rã rời chỉ có tiếng bầy ong đói mật reo than trên lùm dây leo mòn mỏi những buổi chiều âm u kéo dài thành những buổi sáng trọc tròi dòng nước bao năm vẫn rỉ ra dòng huyết lệ đỏ ngầu v

Về Huyền Không Sơn Thượng

Thơ   •   20.11.2021
Đây núi đồi bình yên Có tiếng chim dịu hiền Có trăm hoa khoe sắc Trên lối về như nhiên Đây có hồ sen thơm Có cây cầu đã cũ Có đôi bờ cỏ non Có đồi thông nho nhỏ Có bài thơ trên đá Với nét chữ tài hoa Có dăm người khách lạ Mỗi ngày mỗi ngày qua Đây ng

Bóng trưa

Thơ   •   20.11.2021
Cởi trâu thăm lại ruộng xưa Thấy mưa trong rú mới vừa qua khe Gió gầy nhom, thấp lè tè Dắt cụ già, gánh bộn bề lo toan.

Bạn ảo

Thơ   •   20.11.2021
Bạn đâm vào tim tôi bằng những lời khen ngọt như đường phèn bạn bảo tôi hãy sống và hồn nhiên sống đừng âu lo buồn bực hãy an phận an phận tột cùng để ăn tròn ba bữa và gắng sức đẻ ra những câu thơ cũ mèm nịnh bợ vâng cảm ơn bạn bạn hãy xem tôi đã

Gần bốn mươi năm

Thơ   •   20.11.2021
gần bốn mươi năm làm người giấc ngủ tôi chết dở sống dở nhiều lần có những mùa xuân tàn tro ngắt lạnh tôi nhen nhúm một giao thừa cho tuổi đoá hoa mai nhũn vàng thương tổn qua một đêm trượt bão gần bốn mươi năm làm người tôi hỏi mình đã là người chưa

Trưa sáu ba một một lòng vòng Đà Nẵng

Thơ   •   20.11.2021
dìu sóng biển thanh khê đi chơi trên cát chốc chốc giẫm phải mấy chú còng nằm vùng nắng khô cong cong con mực lép cong cong con mắt khói cong cong dáng tàu bão đớp nắng u u trên trời nắng u mê trong đời nắng nổi từng cục u trên lưng trắng muối của mẹ

Buổi sáng đông cứng

Thơ   •   21.11.2021
Lũ bắn chim, nhử chim Cướp tiếng ca buổi sớm Một ban mai lặng im Nghe tiếng người, khiếp đởm!

Canh rau dền rỏ máu

Thơ   •   20.11.2021
Canh rau dền đỏ máu giá đỗ xanh mới nhú đã dưa chua những hạt cơm im lặng.

Đợi mong

Thơ   •   20.11.2021
em cầm cứt lợn ngửi chơi tựa vào dái ngựa ngó trời xanh xanh mây bay qua lối phế thành em bâng khuâng đợi, buồn quanh mắt mèo đường về em, gió hút heo đuôi chồn lay, lạnh đến teo mào gà anh từ trong quảng nam ra quà cho em, nhớ, phải là dái dê nhà em

Con đường duy nhất

Thơ   •   21.11.2021
Em cứ uống đi đây là những giọt máu nóng hổi cuồng nhiệt nhất mà tôi có em cứ hút đi như con ong hút nhuỵ mùi nhang khói kích động hoa hương sự hiến dâng phải chăng là nền tảng của thảm hoạ khôn lường hoặc ít ra cũng là mầm mống của sự đau khổ tiếp

Tượng Sơn

Thơ   •   20.11.2021
Ta đẩy đời ta lăn ngược dốc Phố phường ở lại phía sau lưng Với tay ta hái chùm mây trắng Chim chóc kêu, hờn trong gió rung.

Em chừ như thể mùa đông

Thơ   •   20.11.2021
Lá bàng rụng xuống hồ Gươm Đỏ như mắt đỏ em buồn hôm qua Nước hồ sâu thẳm như là Dỗi hờn - một khoảng cách xa muôn trùng Em chừ như thể mùa đông Bao nhiêu giá rét chất chồng vào anh Anh chừ - chiếc lá rơi nhanh Dám mơ trở lại nhánh cành được chăng?

Người ta thích trời nắng

Thơ   •   21.11.2021
Người ta thích trời nắng nhưng ít ai nhìn thẳng vào mặt trời.

Hơi thở

Thơ   •   20.11.2021
Hơi thở xoá khuôn mặt mình trên chiếc gương.

Sự trở về

Thơ   •   20.11.2021
sự trở về trượt trên đường tàu đã mục chừng bấy năm có đi đâu có vui bao nhiêu có hạnh phúc bao nhiêu của những ngày tự do thì trở về cũng ngột ngạt trong bực dọc của những chuỗi ngày lê thê giả dối hỡi cao xanh mùa thu còn chìm nghỉm trong lớp bù

Nói phét

Thơ   •   20.11.2021
Có khi mình tự hỏi mình Làm thơ giống với làm tình chỗ mô? Khi thì vợ, lúc thì bồ Làm tình giống với làm thơ chỗ này.

Mùa hè ở Cù Lao Chàm

Thơ   •   21.11.2021
Trời hay là biển đây? Đều chung màu xanh biếc Nhờ chùm mây trắng bay Thì em mới phân biệt Sóng ở đây tội lắm Cứ reo vui quá chừng Đôi chân chưa muốn tắm Sóng đã ôm sóng mừng Bãi cát dài như lụa Ngỡ nắng vàng ngủ quên Hàng dừa nghiêng tay múa Gọi gió

Đêm Vân Ngữ

Thơ   •   20.11.2021
Dòng tóc đêm cuốn Đông vào rét ta mê em ngôn ngữ mềm đã kém 1h sáng ta hét một dòng sông rơi giữa thinh không nhạc dán em vào khuya ta dán đời vào quách ngày khó tháng khó em làm khó ta nụ hôn. đêm Ngữ chết huyền thoại mọc mầm ngày mai em khóc để

Chiều mọc râu trên hoàng hôn cỏ

Thơ   •   20.11.2021
chiều mọc râu trên hoàng hôn cỏ lún phún từng cọng thở dài chiếc lá gỏ ngày trở lại bằng ơ hờ lũ ốc bưu vàng lăn qua ngày trắc trở chiều mọc râu trên từng câu thơ hăng hăng mùi rơm ngút mũi nỗi nhớ đạp bùn thức dậy mùa yêu ngày lặn hụp dắt em qua cá

Ngọt ngào

Thơ   •   20.11.2021
Những giọt sữa ban mai tuôn chảy bình minh xuống ngực mùa Tôi đi qua bờ vai thon thả thẳm xanh tiếng thở Vòm lá môi em đung đưa hương vị thanh tân Những lời ru trẻ con báo hiệu lời tỏ tình sắp mở Nắng của sông mươn mướt phù sa Tôi hôn lên màu xanh củ

Mưa trên Đài Bắc

Thơ   •   21.11.2021
Những lọn mưa trượt ngã trên chiếc ô ướt lạnh khói thuốc làm nhoè đôi môi anh cõng mùa đông trên xác gầy băng qua thành phố thành phố không có tiếng còi xe những bước chân biết sắp hàng chờ đợi những chú chó không bao giờ vượt đèn đỏ những chiếc ô đ

Trăng khuyết

Thơ   •   20.11.2021
Thôi, về đi em Con dế khóc nhiều rồi Khuya đã ngủ vùi sâu trong mắt lá Con đường về đã nứt làm đôi Đừng nhìn lại sau lưng cho đắng đót bờ môi Trăng lấp lánh trên cao như nuối tiếc Anh vẫn vui đây, ngậm gió đêm thao thiết Mím chặt môi cho nhịp thở cô

Tạm

Thơ   •   21.11.2021
Rót ly này nữa, cuối cùng Buồng tim, máu trượt dập dừng cuộc say Có em trong cuộc đau này Bứt từng sợi tóc lấp đầy mả hoang Lặng câm nước mắt ứa tràn Con ma đứng giữa hai hàng biệt ly Chiều nhô cái bóng đen sì Gom thân xác mướn bỏ bì quăng sông.

Những linh hồn trôi

Thơ   •   20.11.2021
theo thời gian trì trệ những linh hồn trôi vất vưởng giữa bình minh ngột ngạt mặt trời khô máu thoi thóp trên những khối bê tông man rợ trong ngôi nhà mồ tối om những linh hồn dẫm đạp nhau trôi ngờ vực nhìn nhau lạnh buốt những ánh mắt cú vọ đã hú

Nghe lạnh vào đông

Thơ   •   21.11.2021
Chưa là ngọn là gốc của một buổi sáng bên tách cà phê đậm đặc mới phát hiện một ca khúc buồn như đám tang dưới mưa sa như những lời sám hối của một đời người tôi đang đứng dậy sau những ngày tháng lê thê rụng rời uể oải đừ ngắt tôi thấy đám mây bay

Người mẹ Thượng Đức

Thơ   •   20.11.2021
về ngang đầu rẫy ngắt đọt phù lưu ngơ ngác biến tấu suối róc gọt âm thanh làm đôi những cam chịu những hy sinh những lằn roi vô hình những tột cùng đày ải của kiếp người hiện lên máu ứa trong mắt mẹ già mất đất trắng từng ngón tay trắng từng sợi tóc

Mắt rưng rưng

Thơ   •   20.11.2021
Dùng dằng Bắc Phú, Chấp Đông Trăng nghiêng Khe Lấu, gió cong Tây Trường Tiếng lòng mỏng tựa khói sương Mắt rưng rưng, rẽ đôi đường Sa Lung.

Mệt

Thơ   •   20.11.2021
Nhiều khi mệt mỏi cũng vì Cái tay chẳng biết làm gì cái chân Thở ra, không biết mấy lần Nhưng mà sau đó lại cần hít vô.

Cuối mùa

Thơ   •   20.11.2021
Đành thôi sen đã cuối mùa Nắng phai màu hạ, gió lùa hơi thu.

Vượt thoát

Thơ   •   21.11.2021
Họ đã đạp lên thân xác anh & nguyền rủa mầm mống của tư bản là đây mầy là thằng phản động anh vẫn hát những bài thơ của mình đến lúc không còn hơi thở những bàn chân đi qua vương nốt nhạc máu.

Hát với Thiên An

Thơ   •   21.11.2021
vời vợi tiếng chuông ngân chiều mờ phai trên ngàn thông sầu thầm hỏi gió trong mây đâu hương xưa mối tình ban đầu? lạc giữa chốn hư vô ta tìm đâu ơi màu mắt biếc? lặng lẽ bóng mây trôi ta như đá xanh xao buồn rầu! ngồi với lá xương khô nghe ngàn năm

Khóc chi cho mệt

Thơ   •   20.11.2021
Em đừng có khóc vào ta Cơn mưa đần độn hôm qua chết rồi Khóc chi cho lỗ rún lồi Cho khô con mắt, cho trồi lá gan Cuộc tình đen như cục than Nhen cho nó đỏ, nó tàn ra tro Cuộc tình vàng như con bò Vui thì rống, buồn, giả đò bỏ đi Khóc chi cho mệt em h

Những toà tháp nát dần theo tuế nguyệt

Thơ   •   21.11.2021
Những toà tháp nát dần theo tuế nguyệt con người xây dựng con người phá huỷ và con người phục chế.

Dòng sông Trương Chi

Thơ   •   20.11.2021
Cạn và nứt ra từng phù sa mai rùa xiêu vẹo sông không còn dòng chỉ là khô ráp vệt trăng hạnh phúc tìm đâu nơi thao thiết tiếng sáo bạc trắng màu đam mê phơ phơ ngọn lau không bến đợi về đâu chơi vơi một tiếng gọi tình thuyền mắc cạn hư không dùng dằ

Mở cái máy ra nè cho biết mặt!

Thơ   •   20.11.2021
suốt một cái tết ta tắt máy di động nó nằm thu lu trong cái hộp đựng đồ tạp nham tắt nguồn đồng nghĩa nó đã chết bởi nó không giúp ta nối hộ những câu chúc mừng năm mới của bạn bè tứ xứ có thể bạn bè chửi thầm ta vài câu cũng nên đại loại mẹ! thằng

Những nụ hôn đêm qua

Thơ   •   20.11.2021
Những nụ hôn còn sót lại trên chùm lá mởn sương anh cởi ý thơ ra hong nắng gió giục những cành cây hôn nhau xa em một chút thôi đã vắng đêm qua vầng trăng không ngủ được bị ám ảnh những nụ hôn nên sáng nay con mắt thao láo trên tầng lầu đêm qua loà

Với cây guitare bạn hãy hát lên như đứa trẻ lần đầu tiên xa nhà

Thơ   •   21.11.2021
Những gì bạn đang đối diện hãy tạm dừng trong giây lát đôi lúc cái khoảnh khắc nhắm mắt cũng làm bạn cảm thấy bớt nhức nhối xốn xang cho dù một hạt bụi nhỏ nhoi bạn hãy nhắm mắt cho nước mắt ứa ra cuốn trôi bực dọc những gì bạn đang phải nghe cái p

Đồng dao cây

Thơ   •   21.11.2021
Đụng vào là ngủ Ấy em Ngủ Ngày Bạn của thợ may Đúng là chị Vải Thân mềm không trái Là ả Mía xanh Đẻ trứng trên cành Là cô Trứng Cá Suốt ngày khâu vá Là thím Cỏ May Tóc rũ thật dài Là o Dương Liễu Không thừa chẳng thiếu Đu Đủ sau vườn Mải nhớ người th

Ta thở đại bên góc trời đã xước

Thơ   •   20.11.2021
Một dòng máu đục vừa sa Chiều ơi! Đã mất quê nhà rồi ư? Nhìn lên, mây khói nát nhừ Ngó ngang mặt đất, bi chừ tan hoang Hiên ngoài chó sủa oang oang Đời nghiêng như chiếc lá vàng lập đông Ngày quăng mấy nhịp lòng vòng Trong câm lặng, có chất chồng âm

Con đường lá me

Thơ   •   21.11.2021
Nghiêng nghiêng buổi chiều chở gió Con đường xanh ngắt vòm me Nghiêng nghiêng rơi từng lá nhỏ Reo vui theo bước em về Nghiêng nghiêng hồn nhiên bím tóc Vương đầy những lá me rơi Không gian nhẹ tênh như gió Mắt em xanh biếc chân trời Nghiêng nghiêng v

Kéo rèm mưa

Thơ   •   21.11.2021
mùa đông dắt em băng qua cơn mưa ngày tình tự môi nồng ngực cài lấm tấm chiếc ô mọc lửa song hành phố chìm trong em trinh bạch đan chéo trên cành phố ngày rạn một tiếng chim em cảm lạnh hơi thở nhẹ đôi chân mày trần ướt mưa li ti đôi mắt anh cháy sé

Trượt trên nỗi nhớ

Thơ   •   21.11.2021
Anh vừa bước ra ngoài cuộc thăng trầm khói sương huyền ảo của một chiêm bao tan chảy trên vết sẹo hình hài, ngày xa em buồn tênh mảnh vỡ, bàn tay lướt buồn trên sợi ưu tư ngày cũ, anh dang díu với niềm đau mọc cánh trong sự trống vắng tột cùng em, l

Đỏ kinh

Thơ   •   20.11.2021
ngày chưa bước qua giấc ngủ liêu đêm chưa hiển ngôn trong cái nhìn lý tiếng chuông bùi khua kinh kệ mùa rụng lá bỉm đời rớt giọt tình âu phục em về trong khuya lê minh em sẽ đón ban mai ngát hoa trắng đinh thị đời chi lạ khaly nhảy lên men chồm lê

Giấc mơ về em điều khiển thân xác tôi

Thơ   •   20.11.2021
Giấc mơ về em điều khiển thân xác tôi thực ra tôi đang nhìn em bằng giấc ngủ.

Sân trường vào hạ

Thơ   •   21.11.2021
Có chi trong tiếng ve sầu Mà nghe, mà nhói như đau ruột thừa Cũng vì nhớ cánh phượng xưa Mà bao nhiêu máu đổ bừa lên cây.

Lấp

Thơ   •   20.11.2021
Đêm qua nằm ngủ nhe răng Thấy em từ cõi vĩnh hằng ghé thăm Vô tư đổi thế, anh nằm Em đem vô lượng nghìn năm lấp đầy.

Dòng sông ướt mưa

Thơ   •   21.11.2021
những cơn mưa tự do bất định lưu tán trong thành phố ướt đá trầm mặc rêu nguyên khởi ý niệm con tim lạnh chạm dòng ngoại nhiên chiếc bóng hoàng hôn hiện thể

Hành trình tiếng vọng

Thơ   •   20.11.2021
những chất chồng họa tiết nước mắt quệt lên gò má sơn dầu xám xịt một màu mùa đông khe suối một màu mùa hạ biển dâu nhốt chật không gian bố cục ánh sáng lấy từ đôi mắt thiếp ngủ đã nói lời tiên tri xanh xao những phiến màu toát ra từ tiếng thở đã nó

Nhẩm thử

Thơ   •   21.11.2021
Em tháng Chạp, anh mùa Đông Yêu chưa tới số, quyết không làm người Này nhan sắc, này buồn vui Cùng về tá lả bờ môi nhiệt tình Thịt da mở hội linh đình Mùa xuân chen chúc chương trình ái ân Bao hồ hỡi, bấy chuyên cần Trăm năm nhẩm thử, mấy lần thăng h

Gặp cô hàng xóm bồng con so

Thơ   •   20.11.2021
Bữa về, qua ngõ mùa đông Thấy em hơi lạ, tay bồng con thơ Vú căng, trượt xuống bất ngờ Giọt thiêng liêng, chảy trên bờ môi non Ngước nhìn lên, em cười giòn Chào tôi, rồi lắc đít con, vỗ về... Bình thường thôi, mà sao nghe Tim mình có cục đá đè lê

Một dòng

Thơ   •   20.11.2021
Cuối cùng, chảy nước như mưa Cuối cùng, một trận gió lùa, trống trơ Trông xa, lớp lớp mơ hồ Ngó gần, san sát những mồ vô danh Ngàn năm, còn miếng mảnh sành Cứa bàn tay, rỏ máu tanh xuống đời!

Tình xa

Thơ   •   20.11.2021
Chỏng chơ buồn rũ mắt người Dòng sông bạc phếch một lời căm căm Nón lơi lỏng ngón tay cầm Đoá tường vi khép lặng thầm... tím môi Hết thời thắm lá mặn vôi Thề xưa ngun ngút một trời thương mong Chim quyên lạc nẻo hoang đồng Tơ hồng nhem nhuốc bụi hồng

Đêm qua nghĩa địa

Thơ   •   20.11.2021
Khuya, ta với gió và sương Quanh co qua những ngả đường mộ bia Trước, sau, cát xoá lối về Ta làm một cái bổn lề nhơn gian.

Những con kiến già khụ

Thơ   •   21.11.2021
Những con kiến già khụ vẫn canh giữ nấm mồ im lặng nghiêm trang.

Giọng quỷ đêm

Thơ   •   20.11.2021
âm thanh của đêm mềm ướt có thể vo tròn được như một viên kẹo đắng khó nuốt một ít cảm giác của mùa hè đang hun nóng lên từ tiếng chửi đêm của một người điên gần bốn mươi năm cái tiếng chửi có mùi không thơm không thối nhưng có thể xâu chuỗi lại để k

Con rắn bò dưới chân

Thơ   •   20.11.2021
Tôi bước ra túp lều hoang đầy cỏ mùi chuột chết xông mũi con rắn lửa trườn qua đống rác ngún khói chiếc giường không vạt chỏng chơ giữa gian nhà rỗng tôi ghé mắt nhìn quá khứ làng quê đâu đó không thấy một bóng người đằng sau bụi chuối ba lùn.

Bò gặm cỏ xanh

Thơ   •   20.11.2021
bò gặm cỏ xanh nuôi sữa trắng nụ cười hồng trẻ thơ

Chiều cuối năm, Huế mưa, nhậu một mình

Thơ   •   21.11.2021
Huế chừ, buồn vô hậu Mưa cả ngày lẫn đêm Em không về quán, nhậu Để buổi chiều ướt mem Một màu mây xám đục Giăng kín cả bầu trời Anh sầu như địa ngục Nghĩ về em, em ơi! Vẫn ly bia không đá Mà lạnh tái tê môi Rít một hơi thuốc lá Nhớ em, quên gắp mồ

Nỗi lòng cô phụ

Thơ   •   21.11.2021
Dáng cũ mờ phai theo gió sương Tình ơi! cô phụ khóc sầu vương Lệ khuya rưng rức nhoè trên gối Trăng muộn mê man rũ  góc giường Khắc khoải dòng thơ tràn suối cảm Bồi hồi khúc nhạc đắm nguồn thương Mười năm vọng nhớ, mười năm đã Chết lịm trong hồ

Kẹp tóc

Thơ   •   21.11.2021
Có khi là bông hoa Có khi là chiếc lá Có khi là chùm quả Có khi là bướm xinh Dẫu thay sắc đổi hình Thì vẫn là chiếc kẹp Cho bé gái làm đẹp Mái tóc đen gọn gàng Bốn mùa cứ lần sang Lá hoa không tàn héo Quả vẫn mọng vẫn khéo Bướm đậu hoài tóc thơm.

Vòng vèo ngõ quê

Thơ   •   21.11.2021
Cuối tuần, với vợ, cà phê Con chim khí thế hót, nghe rộn ràng Cau rất xanh, mai rất vàng Chu choa, cái nắng đường làng, rất thơm Giọt sương trên đọt chơm chơm Ngủ chi ngủ tự hồi hơm tới chừ Bên lùm tre cũ, lắc lư Tiếng con bìm bịp hình như vẫn tròn G

Trở qua trở lại

Thơ   •   20.11.2021
Nằm nghe gió rách sau vườn Vết đau co lại, nhẹ trườn qua cây Tôi nằm duỗi cẳng, quơ tay Đùn lên, một tiếng thở dài văng ra Khuya rơi lộp bộp hiên nhà Đất buồn, nghe nước khóc oà trong đêm Nhìn ngoài trời, toàn màu đen Nghe xa xa, vọng tiếng rên cô

Ảnh động

Thơ   •   20.11.2021
Nhớ em, tôi hét giữa đêm Con ma sợ quá đạp mền bỏ đi Kim đồng hồ, chạy chậm rì Nhìn tôi cùng với những gì rất điên.

Cơn lũ đã qua

Thơ   •   20.11.2021
Cơn lũ đã qua bùn non ở lại nắng làm nứt ra những mảnh buồn.

Ngồi bệt trên lá thông khô

Thơ   •   20.11.2021
tôi nghe từ đâu đó những bào thai rụng những căn bệnh ung thư đè nặng ban mai những chuyến tàu chở tham vọng lướt qua những tia nhìn họ sắp từng con chữ để tạo nên quyền lực miễn cưỡng những con chim sẻ vù cánh bay lên khi bước chân họ tới gần vì chú

Sân trường của cháu

Thơ   •   21.11.2021
Bầu trời xanh xanh Ôm đàn mây trắng Vòm cây xanh xanh Xoè ô che nắng Sân trường của cháu Đẹp quá đi thôi! Nào hoa nào bướm Tung tăng giữa trời Sân trường của cháu Sạch quá đi thôi Nào ai vứt rác Là không được rồi Sân trường của cháu Vui quá đi thôi!

Máu đang bùng lên ngọn lửa

Thơ   •   20.11.2021
hố thẳm thời gian mọc tua tủa những phiến cộc cằn tươi roi rói bóng ma hay những cánh chim chạng vạng mổ vào sau gáy mùa khô kiệt bàn tay độc hành trên tiếng gõ đã rách tươm màu biệt lộ thung lũng ma trơi đang đông cứng từng vết mê ca của ngọn cuồng

Nghĩa trang

Thơ   •   20.11.2021
Như ruộng bậc thang những ngôi mộ hàng hàng lớp lớp chung & riêng có tên có tuổi có quê có quán & không tên không tuổi không quê không quán hàng hàng lớp lớp lớp lớp hàng hàng ở đây quy tụ thành nỗi buồn khổng lồ rợn người muốn mang hài cố

Một chiều nắng xế miền Trung

Thơ   •   20.11.2021
hai cánh tay tự kéo dài ra với lấy bầu trời sắp đuối có chạm được không một sợi gió? một chòm mây phù hư đang rã thành những hàm răng trắng bệch buổi chiều lạnh toát mồ hôi đoàn người câm lặng bước đi những đôi mắt đói đã cạn cằn nước mắt họ bới tìm

Đêm nay những tiếng chuông đã sống dậy

Thơ   •   21.11.2021
Những khớp xương bắt đầu uể oải chuyển động triệu chứng đau lưng vai gáy nhức mỏi không kiềm hãm sự sung sướng khi những tiếng chuông đã sống dậy trong máu tôi đã nhảy tưng bừng trên tấm thảm hồn tôi những lung linh sóng biển đã dạt dào huyết mạch tô

Ngọc trong đá

Thơ   •   20.11.2021
Hãy mở lối cho thơ đừng tuyệt vọng Ngày đã lên ngọn lửa cháy hoàng hôn Nắm chặt tay hơn để bấu toạt nỗi buồn Đừng níu kéo cái nhìn sâu thấp thỏm Đàn hãy dạo hoan âm biêng biếc sóng Tim hãy rung nhịp biển mặn linh hồn Và tái sinh những vỏ ốc hoàng hô

Nhoà

Thơ   •   20.11.2021
Ngậm ngùi duỗi cẳng ra sân Cơn mưa rả rích thấm dần vào xương Nhạt nhoà hình bóng quê hương Máu khuya rụng giọt tang thương bên trời.

Mưa Quan Âm

Thơ   •   21.11.2021
Bữa hơm ghé lại Trường An Mưa Núi Lở, lạnh ngắt, Quan Âm buồn Gió chiều cũng đứng sựng luôn Quán cà phê Tuyến em còn đợi tôi? Hoàng hôn tím rịm đôi môi Chuông nhà thờ đổ một hồi, rồi ngưng Trời ơi! Thấy nhớ vô cùng Một mình chớ mấy, mà ưng đứng hoà

Tiếng côn trùng

Thơ   •   20.11.2021
Gió khuya xé toạc nỗi niềm Đàn chơi vơi lạnh giấc chiêm bao về Mắt vô hồn giọt u mê Vầng trăng đã vỡ bóng đè ưu tư Chiếu chăn buốt giọng mỏi nhừ Rượu hoang mang, cháy lừ đừ qua tim Hư không gồng gánh nổi chìm Có nhau... đâu dễ mà tìm được nhau? Tiế

Hỏi nhà ta đâu?

Thơ   •   20.11.2021
Tiếng ve làm nhão con đường Gió hoang bứt trộm hạt sương gật gù Đèn khuya nửa sáng nửa lu Dắt ta với chiếc bóng thù lù đi Con giun con dế nói gì? Bao nhiêu tiếng nấc lầm lì trong đêm Nhủ lòng học cách để quên Mà sao máu đỏ hiện lên phận người Thở ra,

Nhớ màu áo cũ

Thơ   •   21.11.2021
Xa em từ bảy đời vương Cây thù đâu, đứng bên đường, chết khô Đìa làng, con giếc, con rô Mấy năm rồi, bỏ đi mô rứa tề?! Nhớ xưa, hai đứa nhà quê Giận nhau quá trớn, làm khê mối tình Đất trời từ đó làm thinh Trái tim hai đứa gùng ghinh tới chừ Mỗi kh

Khi thành phố biết hôn

Thơ   •   20.11.2021
rung lên bởi niềm hưng phấn khi thành phố biết hôn những nụ hôn cháy bỏng những tuyến xe buýt nhầm lẫn giờ về dẫu tháng ngày lăn trên con đường quen thuộc, cứng nhắc em đã hút sâu trong vòng tay khát, từng giọt thời gian trở mình bằng sự va đập của h

Những con sông cướp máu phố phường làng xóm

Thơ   •   21.11.2021
cơn hồng thủy dồn lên cổ họng mặt đất tắt thở những con sông đồng loã cấu kết dìm kiếp sống những mảnh đời sâu đo ngọ nguậy trong biển lũ quét & quét chỉ còn lại vạt đất trống không người khóc!

Tiếng ho rừng

Thơ   •   20.11.2021
bật ra từ thanh quản đêm tiếng ho từ 3 giờ sáng bắt đầu một ngày bần cùng vắt lên chòm sao băng hoại rã rời tiếng khua bát đũa tiếng lửa bếp xì xèo phun khói tiếng gà gáy hì hục kéo mặt trời lên từ lúc con suối cựa mình trong lùm gai mây bên cạnh

Với Đông Hà

Thơ   •   20.11.2021
Ngủ đi! Sông Hiếu khuya rồi Vầng trăng yêu Trọ Trên đồi chiêm bao Rót đi! Khô khốc gió Lào Cho môi em Cháy Niềm khao khát Và...

Gặp hai cái chết đầu năm

Thơ   •   20.11.2021
Sáng ni dậy sớm cho gà ăn có con chuột chết nằm cứng đơ nơi góc chuồng hôm qua trời lạnh quá có thể nó chết đói bầy gà thờ ơ cứ mổ lúa thóc liên hồi chắc chúng nó nghĩ đêm qua con chuột cống uống quá chén con chó cong đít sủa có thể là chiến tích của

Những vết thương lòng

Thơ   •   21.11.2021
những vết thương lòng đánh thức anh dậy sớm hơn mặt trời như những huyệt mộ gọi những sinh linh yểu mệnh anh đã dạt trôi ra khỏi cuộc tình như tiếng gà gáy bị đánh bật ra khỏi ban mai mầu nhiệm anh đi về phía ngưng đọng của những giọt sương mù nặng

Uống với cu Hiếu!

Thơ   •   20.11.2021
cu hiếu bảo là hai két huda hay dăm ba lít rượu em vẫn không say em chỉ say tình thôi tốt rồi! phá cách hay nói khác hơn là không phân biệt hoặc là không có giới hạn cuộc sống cần có những lúc xoá đi lề thói để được gần nhau hơn tuổi tác và địa vị xã

Rốt cục cũng là máu thôi

Thơ   •   20.11.2021
vỡ ra một nụ cười héo đọt một thế hệ gieo neo cạm bẫy đời bay trên dây kéo mù máu chảy trong cánh đập rớt bầm lối cỏ ngả nón đong mưa kéo tuột nóc lầu hổn hển máu chảy xuống tay người lật lá gan quàn lá phổi mùa xuân nhánh rụng lá đời mà nghe lời đá

Bầu trời không đáy

Thơ   •   20.11.2021
Bầu trời không đáy cái bụng không đáy nuốt cả.

Nguyễn Du

Thơ   •   20.11.2021
Trăm năm lục bát gieo vần nét phong trần đượm khí thần tài hoa mà hay trong cõi người ta khóc người xưa, lại xót xa khóc mình.

Bản năng khóc

Thơ   •   20.11.2021
Quất thật đau vào sự trở về hèn mọn của chính tôi Sự trở về đã cạn ráo cái nhìn quen thuộc Cõi người đã tạo ra bản năng cái khóc Khóc khi lọt lòng Khóc đòi bú sữa Khóc vì sướng sung khi mẹ mua cho cây kẹo ú Khóc vì tình phụ Khóc tiễn đưa một người lì

Vẽ trên võ não

Thơ   •   21.11.2021
Vẽ trên vỏ não những đường vân tay để biết một ngày máu chảy về đâu?

Đường lên dốc núi

Thơ   •   20.11.2021
Đường lên dốc núi xói mòn bao năm tiếng bước chân còn ngân trong hố thẳm.

Trong màu khói lạnh

Thơ   •   21.11.2021
Một ngày có nắng về truy điệu Mưa rải cô hồn xuống đáy sân Gió lạnh co ro trong góc miễu Khói nhang nằm đợi những sanh phần Xác giấy trên sông cuồn cuộn nổi Phóng sinh dùm nhé! Những cơn đau! Trời nghiêng đất lệch, bao nhiêu tội? Có tiếng thở nào khô

Nấc

Thơ   •   20.11.2021
Mùa xuân mọc trên ngọn cây Mùa sát nhân, mọc dưới tay côn đồ Bây giờ cho đến bao giờ Máu tươi hết vấy đỏ tờ khai sinh?

Trong cơn mê loài thú hoang

Thơ   •   21.11.2021
Người ngồi câm miệng lại ngó trời đất đảo điên người như ngây như dại đắm trong cuộc muộn phiền ngườii ngồi châm điếu thuốc thấy lòng thêm cô đơn trái đất nuôi trong ruột bao nhiêu lửa căm hờn? người ngồi ngó quanh biển hỏi dài rộng là bao? hạt muố

Ngày rất gần và loài người còn xa lắm

Thơ   •   20.11.2021
hãy ngồi xuống đây, cạnh tôi, này bạn tôi không nhớ rõ hành trình của ngày hôm qua chập choạng những con bò đực nhảy cẫng lên sườn đồi mùa xuân đã về trên thảm cỏ có dấu chân bò bạn hãy ngồi xuống đây, ngay chỗ này, tôi sẽ mách bạn về những cọng cỏ k

Sa mạc trắng

Thơ   •   21.11.2021
Sa mạc trắng những cơn gió tạo sóng biển sa mạc hay biển chết.

Trọ đêm Hà Nội

Thơ   •   21.11.2021
Buồn chi con mắt phố phường Cây me gục khóc bên đường Cổ Ngư Tháng Năm nắng nóng mệt đừ Anh ngang Phố Huế, chần chừ gót đêm Mưa bất chợt, ướt tèm nhem Tựa lưng quán cóc mà tìm cà phê Đời anh quen lắm vỉa hè Dấu rêu mọc rễ xanh lè tim anh Tình tang sợ