Đêm Vân Ngữ

Thơ   •   Thứ bảy, 20/11/2021, 00:56 AM

Dòng tóc đêm cuốn Đông vào rét ta mê em ngôn ngữ mềm đã kém 1h sáng ta hét một dòng sông rơi giữa thinh không nhạc dán em vào khuya ta dán đời vào quách ngày khó tháng khó em làm khó ta nụ hôn. đêm Ngữ chết huyền thoại mọc mầm ngày mai em khóc để

Nội dung bài thơ: Đêm Vân Ngữ

Dòng tóc đêm cuốn Đông vào rét

ta mê em

ngôn ngữ mềm

đã kém 1h sáng

ta hét

một dòng sông

rơi

giữa thinh không

nhạc dán em vào khuya

ta dán đời vào quách

ngày khó

tháng khó

em làm khó ta

nụ hôn.

đêm Ngữ

chết huyền thoại

mọc mầm ngày mai

em khóc

để

sống lại

ngày-tao-nôi.


Bài thơ Đêm Vân Ngữ của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ

Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng

Tổng hợp

Cùng tác giả: Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Lật thớ đất cày trên cánh đồng máu ứ

Thơ   •   20.11.2021
dòng sông vùi bao nhiêu xác chết chưa đắp trên lưng mình hình nấm mộ cũ lắm rồi lối nói lối nghe lối phớt lờ lối chết thực ra đám tang của mùa xuân mùa hạ mùa thu mùa đông cứ chồng chất lên nhau đi ngược lại sự rớt xuống mỗi ngày của từng tờ lịch đã

Một ngày của mẹ

Thơ   •   21.11.2021
Một ngày mới đến trên giàn mướp đơm hoa Một ngày mới lên trái cà chua đã chín Một ngày thật lành trên bàn tay mẹ Gọi nắng bình minh gọi gió quê nhà Một ngày nắng ấm cho bầy sẻ ca vang Một ngày gió reo cánh đồng xanh nhảy múa Một ngày thật hiền trê

Về đâu mong manh

Thơ   •   20.11.2021
Đêm qua Huế mưa rất đen tôi biết mình sắp chết âm vọng rên xiết dòng sông trôi mưa chập choạng sấm chớp cơn đau đánh thức tôi dựa bàn phím toóc tách đua mưa chống chọi bệnh bằng ngụm rượu lạt ngày đông   bóng ma kéo tôi hơ ấm xác lá khung

Những bàn tay

Thơ   •   21.11.2021
Những bàn tay giơ cao biểu quyết không ai biết bàn tay nào thật.

Bất chợt gặp giữa đường

Thơ   •   21.11.2021
Lâu rồi mới gặp nhau nề! Em thì mập kít, anh thì... nhúm nhum Tóc em vẫn cột một đùm Lúc la lúc lắc như chùm bông lau Kể hồi trước, nhắc chuyện sau Em nhai bỏm bẻm miếng trầu trong môi Em cười, (vui rứa thì thôi) Vẫn hài hước, giống như hồi c

Cơn gió lạc dưới vòm trời đen như sông Tô

Thơ   •   20.11.2021
cơn gió hát điệu nhạc slow thật buồn nó bỏ nhà đi hoang nhiều gấp hàng trăm lần so với tuổi bầu trời đen quá! nó thấy những dòng nước mắt của một dân tộc nô lệ nó không biết cách làm khô nó nhìn thấy những nấm mồ ngày tháng đang rỉ rên giọng máu ứ nó

Tiễn bạn lên ga Huế

Thơ   •   21.11.2021
Tiễn bạn lên ga Huế và vĩnh viễn không gặp nữa tiếng còi tàu đêm ấy đã chảy trên khoé mắt.

Viết cho con ngày xa

Thơ   •   20.11.2021
(Viết thay cô Nhung - Yên Thành - Nghệ An) Duy ơi! mai mẹ về rồi Cầm tay con… nước mắt rơi… nghẹn ngào! Đành thôi! Biết nói thế nào?! Sao đời mẹ lắm khổ đau thế này! Ngày mai xa một tầm tay Mẹ về nhớ những tháng ngày bên con Thương con, mẹ g

Châu Thuỷ

Thơ   •   20.11.2021
khi đã say mèm trong câu thơ viết cho em của một chiều xao xác rụng gót lá bơ thờ trong đáy quạnh hoàng hôn, ta cúi mặt nhìn dòng sông ẩn ức những đợt sóng buồn tê dại đang mục rủn hình hài nguồn cội suối khe. có phải ngày không? sao giọt nắng ngọc

Người ta dựng mái nhà mới hoành tráng cho tấm bia mòn hết chữ

Thơ   •   21.11.2021
Người ta dựng mái nhà mới hoành tráng cho tấm bia mòn hết chữ hãy yêu thương và quan tâm từng giây phút em không muốn mình là di sản.

Một lần tôi nói yêu em

Thơ   •   20.11.2021
Một lần tôi nói yêu em sẽ lặp lại khi mình tìm môi nhau.

Tiếng ho ngày bão

Thơ   •   20.11.2021
Gió động cỡn, mưa lộn hồn Cơm vui lở dở, đũa buồn so le Mái nghèo tét lét te le Ăn chưa chắc ruột đã nghe đói lòng Cũng đành củi mục trôi sông Cuốn trong nước đục, còn mong nỗi gì? Một đời mòn bước chân đi Màu quê hương, đã dậy thì hay chưa? Tiếng k

Đêm cô hồn

Thơ   •   20.11.2021
Cái buổi tối keo kiệt ấy cuối cùng rồi cũng tự sát trên con đường đứt mạch đã có ít nhất hàng ngàn viên gạch vỡ trong cuộc tru di của đất trời những viên gạch không đầu lởm chởm như vết hận răng cưa như anh và em bấu xướt ngày cách tuyệt đã tàn dầ

Mắt sương

Thơ   •   20.11.2021
Lao xao cỏ khóc dưới mồ Khói nhang đứt khúc bên bờ đá xanh Chiều êm, nước mắt phiêu hành Tan thành sương trắng ướt nhành tầm ma.

Tháng tư nước đã chết và bầu trời không tiếng hót

Thơ   •   21.11.2021
Tháng tư hàng tỉ tỉ cá tôm tắt thở xếp thành dải khăn tang dọc biển miền trung những xác chết bồng bềnh trôi nổi máu gầm gào biển quằn quại ung thư tang thương tang thương tang thương khói nhang sầu lên ngun ngút dòng hải lưu nhiễm độc tím bầm rồi mộ

Tự hỏi

Thơ   •   21.11.2021
ừ! trời hôm ấy đâu mưa mà sao lạ! cái ngày xưa ướt nhòe giọt thơ trên má lạnh tê bỗng dưng rớt giữa lối về tịch nhiên Thì ra gặp gỡ cũng phiền quay về kỷ niệm càng thêm nao lòng cái ngày xưa... có nhớ không? trời ơi! con sáo sang sông mất rồi! ... Vụ

Bóng chiều tà

Thơ   •   21.11.2021
Tiếng hú đổ dồn từ rặng cây mờ xa bên dòng sông xuyên qua ánh nắng chiều uể oải những xác lá tung vãi lên bầu trời làm cho lũ chim ngơ ngác đôi cánh mềm oặt mất phương hướng từng tiếng kêu nặng trĩu chìm nghỉm xuống dòng sông đen thẫm.

Lòng tôi có thể như là tất niên

Thơ   •   21.11.2021
Thu gom ngày rách tháng mòn Hóa vàng xong, tôi chỉ còn đêm đông Chút tro tàn, đủ ấm không? Gió ơi đừng thổi mà lòng tôi đau! Môi bầm muốn thốt một câu Một câu thôi, lại gục đầu, rồi thôi Bốn mươi năm lẻ làm người Đem nước mắt, gói nụ cười vào thơ Trè

Hai chị em

Thơ   •   21.11.2021
Hai chú gà Đen và trắng Đi dưới nắng Đến trường làng Nắng chang chang Không đội mũ Trắng mệt lử Toát mồ hôi Chân rã rời Không muốn bước Vừa khát nước Vừa choáng đầu Đen chạy mau Vào nhà bạn Mượn chiếc nón Đội cho em Đỡ em lên Lưng mà cõng Trời thì

Ngày cũ giống ngày mới

Thơ   •   20.11.2021
Ngày cũ giống ngày mới đều mọc ra từ đêm tối chỉ khác nhau cái mặt.

Tượng đêm giao thừa

Thơ   •   21.11.2021
Như nước trôi hoa rụng như nấm mồ tan theo lãng quên chúng ta chả thèm nhớ gì về niềm vui cho đêm giao thừa vì nỗi nhớ ấy như căn bệnh nan y trong mỗi chúng ta có lẽ phải nói là sự ám ảnh suốt đời khi cái nắng bao năm cũng rời xa nơi ấy một khoảng tố

Ngờ

Thơ   •   20.11.2021
một ý nghĩ mở ra coi chừng có sự nhập cư của ngôn ngữ một câu nói mở ra coi chừng có sự tòng phạm của ngoa ngôn một nụ hôn mở ra coi chừng có sự đồng thuận của xảo quyệt và em mở ra coi chừng...

Man mác, mênh mông và đau đáu

Thơ   •   21.11.2021
Gió thổi tới, mây tuột lui Tôi văng khỏi Huế, về ngồi Bao Vinh Một mình. Hết sức làm thinh Nhìn đời, vất vưởng lục bình nổi trôi Mậu Tài gần một chút thôi Đắn đo Tiên Nộn, bồi hồi Thanh Tiên Chung dòng, mà sóng rất riêng Trăng Địa Linh, đã nằm nghiê

Rụng xuống môi sầu nước mắt cay

Thơ   •   20.11.2021
Rót mời nhau, chén máu này Thì xin uống cạn cho đầy mùa đông Cầm bằng trơ lá trụi lông Cũng xin gồng gánh hư không qua trời.

Tương tư

Thơ   •   21.11.2021
Mắt gầy ngơ ngác lạc qua sông Bến ấy chiều xưa có nhớ không? Gió gợi nguồn thương, ngùi tấc dạ Mưa đan niềm nhớ, xót tơ lòng Cũng đành dấu kín tình trong mộng Nào dám mơ thầm thuỷ với chung? Con sóng hoàng hôn chừ khuất nẻo Thu ơi! Ai khóc giữa ngà

Bác chổi chà

Thơ   •   21.11.2021
Bác chổi chà Tội lắm đấy! Già đến vậy Vẫn siêng năng Hết quét sân Rồi quét ngõ Dù mưa gió Hay nắng sương Bác vẫn thường Say công việc Quét rác hết Mới nghỉ ngơi Chổi chà ơi! Thương bác lắm!

Chảnh

Thơ   •   20.11.2021
Hai ta hợp tác cuộc tình Đất trời ủng hộ nhiệt thành em ơi! Yêu nhau quyết liệt một đời Tươi dòng máu nóng đất trời hồi sinh.

Chiều thu rất ngọt

Thơ   •   20.11.2021
Như gió như mưa như mùa thu ùa về bên khung cửa Một giấc xanh làm thức tỉnh buổi chiều xanh Tôi đón nhận những bồi hồi hạnh phúc Một ngày vui, em đã đến chân thành Một ngày vui có nắng đẹp long lanh Trong đôi mắt đôi môi người thiếu nữ Tình vạn dặm m

Đừng tự trách mình

Thơ   •   20.11.2021
Đừng tự trách mình đi chậm khi gặp đèn đỏ hãy đi chậm một tí nữa sẽ thấy mình may mắn,

Buổi sáng bên hè

Thơ   •   20.11.2021
Khi hơm mưa gió tơi bời Sáng ni trời xửng lên rồi, đã ghê! Chim thì la úm bụi tre Vịt gà xúm lại bên hè, ré um Con trùn chết nghẻo cù đum Bụng giơ trắng bách dưới lùm ớt xiêm.

Một vòng rục rịch

Thơ   •   20.11.2021
Rồi máu chảy, rồi xương tan Rồi ma với bụi, xếp hàng ngó nhau Tắt hơi, trở lại lúc đầu Luân hồi và quả địa cầu cứ quay.

Con đường mòn bên mé đồi

Thơ   •   20.11.2021
Con đường mòn bên mé đồi vương vãi những cục cứt bò khô những cánh hoa vươn lên phô sắc đẹp làm sao!

Nhớ con

Thơ   •   21.11.2021
(Cho con Nguyễn Trần Nhật Quang) Chiều nay ngang trường Mầm non Ba thấy người ta đón trẻ Lòng buồn, vì ba nhớ con Hỏi thầm ai đón con nhỉ? Giờ này mẹ chưa tan ca Ba xa hàng trăm cây số Chắc là đã có ông bà Đón con về nhà rồi đó Sáng

Tiếng bước chân lê không hở mặt đất

Thơ   •   21.11.2021
Tiếng bước chân lê không hở mặt đất họ không nhấc nổi đôi chân mình âm thanh mòn.

Hồ Tây chiều tháng giêng

Thơ   •   21.11.2021
Gió mềm quá phía hàng cây đem hơi rét mỏng rắc đầy tóc em chạm bàn tay, rối nhịp tim phút thiêng là phút môi tìm môi nhau Một chiều từ đẩu từ đâu hoa đào ửng đỏ một màu má em ừ! thì mặc kệ tiếng chim bên nhau...  giây phút nổi chìm lặng câm N

Giêng

Thơ   •   21.11.2021
những giọt mưa hay những hạt bụi đang hát điệu luân vũ giêng ái ân giục những nụ hôn một ngày đầu năm đã chật những hân hoan trìu mến những câu nói ấm đến vô cùng những ánh mắt dịu dàng khôn tả trên nhánh xuân một đàn bướm rập rờn chuỗi mùa hương mớ

Tiếng ve trên cây gòn bên sông Hương

Thơ   •   21.11.2021
Tôi chụp hình một tiếng ve Tiếng ve vô não và về với tôi Chỉ còn đây, bức ảnh thôi Tôi nhìn, vẫn thấy đúng hồi mình nghe.

Sóng lạnh

Thơ   •   21.11.2021
Sầu chi đau đáu rứa Hương? Xanh chi thăm thẳm đoạn trường mà xanh? Chiều nghiêng con nắng Kinh Thành Lang thang, mới biết một mình mình đi.

Nhịp thu

Thơ   •   20.11.2021
Vội đi bỏ lại mùa thu vàng hoe tàu chuối Lạnh ngắt bàn tay gió lốc cợt đùa Vườn hạnh ngỡ ngàng bao tiếc nuối Lối mòn rách toạt cơn mưa Bờ giậu kín mở hàng trăm con mắt Trố trân nhìn con gió hút qua Trái vàng trên cành se thắt Đung đưa chạm ánh nắng

Tôi nói về cái chết

Thơ   •   21.11.2021
Tôi nói về cái chết anh xưng tụng cái sống sống và chết 50/50.

Choáng

Thơ   •   21.11.2021
Anh nép vào Thánh giá Nghe tiếng chuông chiều vang Thấy mình chia hai nửa Địa ngục và thiên đàng.

Cái chết & sự thật

Thơ   •   20.11.2021
Hàng ngàn sợi khói nhang chờn vờn tiếp nối không chắp vá được kiếp người hàng trăm chiếc vòng hoa không tôn vinh được một cốt cách hàng chục điếu văn chia buồn chưa hiểu được lòng người cuộn trong chiếc áo quan cái tên khắc trên bia chưa ph

Nụ tình

Thơ   •   20.11.2021
Như cánh rừng ban mai ngậm hương của ngàn loài cỏ lạ nhả ra từng thỏi mặt trời Em cười thật thà như buổi sáng đầy sương non trên vòm lá nõn Cái tinh khiết  được chắt lọc từ ngàn năm dưới lòng giếng sâu trong cổ tích của ngọc Cái hương ngậm đòng

Sự tự do quẳng con chim tôi vào lửa

Thơ   •   21.11.2021
sự tự do quẳng con chim tôi vào lửa để mọc thêm nhiều lông mới, ôi con chim của tôi, con chim tự do, con chim tìm mồi trên nhánh cành đổ nát của tháng ngày mù tối không lối đi, con chim của tôi hát bài ca vong thân chới với trên vòm trời thẫm xám

Vết sẹo của nỗi buồn chái bếp

Thơ   •   20.11.2021
Hai ba tháng chạp khói nhang thay khói bếp chim sẻ sà xuống bên chuồng gà nhặt thóc lũ chim nói tiếng người rất thạo đóiđóiđóiđóiđóiđóiđó đóiđóióióióióióóóiiiiiiiiii trong mùi khói nhang manh nha chuyển động hài cốt ông táo về trời bỏ lại cục đấ

Nhớ mùi nước đái

Thơ   •   20.11.2021
Đêm nay con đã ngủ rồi Cha thì ở tận phương trời xa xăm Hình dung, nhớ chỗ con nằm Cha nghe nước đái ướt đầm môi cha.

Câu nói của đứa bé mồ côi

Thơ   •   20.11.2021
Câu nói của đứa bé mồ côi làm chấn động nhân loại sóng thần lương tâm.

Hư huyễn

Thơ   •   21.11.2021
Đây xương máu, đó cơ đồ Cuối cùng là khói là tro thôi mà Từ khi nước mắt chảy ra Nụ cười cũng đã nhạt nhoà đức tin.

Chú vịt con

Thơ   •   21.11.2021
Chú vịt con như cục bông Lông vàng óng, đôi chân hồng dễ thương Đẹp chưa! đôi mắt tinh tường Lại thêm chiếc mỏ vàng vàng đáng yêu Vịt con sớm sớm chiều chiều Quẩn theo chân mẹ đớp bèo dưới ao Tập bơi tập lặn tập nhào Thế mà vịt chẳng cần phao... mớ

Thở cho đã

Thơ   •   21.11.2021
Ta nằm đại giữa mùa đông lạnh ngắt Kéo cơn mưa tuột xuống giữa lưng quần Duỗi một phát làm chênh chao trái đất Gió ùa về ríu rít massage thân.

Nghĩa trang

Thơ   •   20.11.2021
Như ruộng bậc thang những ngôi mộ hàng hàng lớp lớp chung & riêng có tên có tuổi có quê có quán & không tên không tuổi không quê không quán hàng hàng lớp lớp lớp lớp hàng hàng ở đây quy tụ thành nỗi buồn khổng lồ rợn người muốn mang hài cố

Đứng dưới nắng

Thơ   •   21.11.2021
Nắng to, nhiệt độ nó tăng Nên trong người, thấy cứ căng thẳng hoài Mịt mù ngọn gió qua tai Con chim nó đứng trên cây nó dòm.

Gió xao xác khúc điêu linh lên ngàn

Thơ   •   20.11.2021
Một tôi nằm chết với chiều Nắng khô rụng xuống ít nhiều chiêm bao Tiếng kinh tắt thở lúc nào Mà ngày tuyệt mệnh đã vào mù sương Lắng nghe phía cuối con đường Hoang vu đã trải khói hương đầm đìa Cõi người là mấy cách chia Dòng phù du ấy, ai về với ai?

Sân trường của cháu

Thơ   •   21.11.2021
Bầu trời xanh xanh Ôm đàn mây trắng Vòm cây xanh xanh Xoè ô che nắng Sân trường của cháu Đẹp quá đi thôi! Nào hoa nào bướm Tung tăng giữa trời Sân trường của cháu Sạch quá đi thôi Nào ai vứt rác Là không được rồi Sân trường của cháu Vui quá đi thôi!

Tuy Hoà

Thơ   •   20.11.2021
anh gom những mảnh vỡ của vầng trăng còn sót lại trên cát vàng tiễn mùa hạ đi về phía em anh biết những ngón tay đã bầm rát vì nỗi đau tự tử anh vác núi trên vai thấy con đường dài những đợt sóng anh nắm lấy dòng sông anh nắm lấy biển phố chiều nay c

Tiếng trưa

Thơ   •   20.11.2021
Buổi trưa, gió đứng một mình Tiếng chim ríu rít trên cành không rơi Tôi ngồi, và thở một hơi Nghe âm ấm lạ! Như lời con chim.

Ngó ngang mùa cũ

Thơ   •   21.11.2021
Từ bữa nớ, em về, không lại nữa Vườn hoang vu, khế rụng suốt đêm ngày Rồi sau đó, nghe tin em có chửa Với một người, yêu chưa hết đắm say Và mải miết, dòng đời trôi vô hậu Em biệt tăm, biệt tích ở nơi mô Tôi cũng đã trở thành người ở đậu Trên nẻo buồ

Mầm động

Thơ   •   20.11.2021
nơi ngực em mặt trời đã ẩn nấp niềm kiêu hãnh sa mạc động dồn lên ánh sáng khai thiên lập địa những ý nghĩ cát phôi thai loã thể sa mạc lý trí phơi ra niềm tin yếu mềm sự sống run rẩy trong mắt dã nhân của sự thật đóng khung bức tường tưởng niệm bà

Đoàn tàu chân đất

Thơ   •   21.11.2021
Đoàn tàu xình xịch Chân bước hai hàng Miệng hót vang vang Tôi sau bạn trước Tàu đi từng bước Mỗi người mỗi toa Nếu thả tay ra Tàu không còn nữa Tàu đến gần cửa Lại quay đầu vào Tàu lên đèo cao Thì chân phải nhún Thả dốc tàu xuống Thì thấp đôi chân Tà

Em cứ ra tay em sẽ biết

Thơ   •   21.11.2021
Em cứ dịu dàng bóp cổ thơ Từng câu khao khát, ý mong chờ Đến khi tắt thở, thơ thành khói Em hít một hồi, sặc mũi chưa?

Cõi yêu

Thơ   •   20.11.2021
Cõng em lên đỉnh phù vân Vì chưng hai đứa cóc cần đời đâu Lập trình mãi mãi yêu nhau Cũng xin Thượng đế gật đầu OK!

Mùa thu bỏng rát

Thơ   •   20.11.2021
Nắng như lửa đổ từ trời Da mùa thu, bỏng mất rồi còn đâu.

Tôi nghĩ không phải là hiện tại mà cũng có thể

Thơ   •   21.11.2021
mũi nhọn của không khí cứ bắn vào tôi tôi thấy rõ hơn là những hạt bụi ba hoa nhảy múa khoả thân tôi đang kéo tôi lại gần tôi theo đúng kế hoạch của một chuyến đi con chó cứ sủa vang nó không biết là tôi đang muốn sủa về một ký ức giống như một hiệ

Buổi tối rảnh rỗi xem phim ma cà rồng

Thơ   •   21.11.2021
Hắn sinh ra từ máu hắn thích hút máu hắn gây ra những cuộc chiến đẫm máu cả thân hình hắn nhuộm máu hắn hét bằng âm thanh máu hắn cười sặc mùi máu kết cục nhắn co giật cựa quậy trong vũng máu hắn đã bị hút máu hắn trả nợ máu.

Gửi người của hôm nay

Thơ   •   21.11.2021
ừ thì hôm nay mừng lắm mừng chi lạ dòng sông chảy ngược vẫn xuôi anh đã chết những câu thơ thẳng nằm yên trong huyệt mộ có lẽ mùa tàn không ai quật mộ anh cứ nằm yên xương thịt anh hun xanh cỏ tranh những mầm thơ biếc

Trong một mâm cơm

Thơ   •   20.11.2021
canh rau má và cá mặt nước kho khô vài quả ớt mọi những lát chuối chát xắt mỏng trên đĩa rau sống có giá đậu xanh xà lách và rau thơm sẽ không thiếu chén nước mắm ớt có nặn mấy giọt chanh không ai dám ăn món cá kho khô nhiều vì ngại khát nước ít a

Ròng rã nơi đó...

Thơ   •   21.11.2021
ròng rã những tang thương trôi theo từng bước chân mỗi ngày tôi đưa tang một lần mỗi đêm tôi đưa đám tang tôi về khu mộ nơi đó tôi nghe tiếng trẻ khóc oằn trên vũng đói nơi đó tôi nghe âm thanh máu đổ nơi đó tôi nghe bốn mùa tạo hoá chỉ còn một mùa đ

Hoang hoang chiều

Thơ   •   20.11.2021
Hoang hoang chiều lửa phun khích niệm bầu trời kêu a tà run rẩy.

Đêm tắc kè đọc Tr. Sơn

Thơ   •   20.11.2021
tắc kè tắc kè tắc kè ai oán rót máu trên mái tôn ngôi nhà hoang đêm tân thành thủng nát nhói đau như câu thơ vượt biên không thành như tiếng khóc chào đời côn đảo như những mùa xuân bị cầm tù rục rã hốc mắt tắc kè tắc kè tắc kè đoản khúc đoạn trường

Giấc mơ hoá điên bay lên nóc nhà rách

Thơ   •   20.11.2021
Giấc mơ hoá điên bay lên nóc nhà rách khêu lên ngọn đèn lạnh ngắt hoang phí trong cuộc đời khét cháy cái chết vực dậy bóng ma trong suy nghĩ loài người.

Xạo

Thơ   •   20.11.2021
Bình minh ăn vụng mặt trời Để từng tia nắng vãi rơi mặt đường Xin đừng ăn vụng yêu đương Nụ hôn rồi sẽ tổn thương thấy bà!

Thời gian

Thơ   •   21.11.2021
vội vàng hỡi thời gian? có phải ngươi đã nhập vào tiếng chim chạng vạng có phải ngươi đã vèo trôi theo con nước ngoài khơi có phải ngươi đã khoác lên chiếc áo của máu và nước mắt loài người ngươi lạnh lùng đến thế ư? ta đến từ bước chân của giọt sươ

Bài học nho nhỏ

Thơ   •   21.11.2021
Gà ăn hạt lúa bé Đẻ được nhiều trứng to Hạt mưa rơi rỉ rả Làm nên vũng nên hồ Từng bài học nho nhỏ Em tích luỹ từng ngày Bao điểm mười thắm đỏ Hứa hẹn một tương lai.

Thoáng chợ quê

Thơ   •   21.11.2021
Chợ quê giờ khác hơn nhiều nhưng chưa khá được, gieo neo vẫn còn người giàu, giàu vẫn ví von người nghèo thì vẫn mỏi mòn xót xơ! Lá trầu héo, miếng cau khô sắn khoai bắp chuối vật vờ vậy thôi tìm đâu một mảnh lụa sồi chợ trăm thứ vải, phận người rách

Đừng rơi vội hỡi chiếc lá

Thơ   •   20.11.2021
Đừng rơi vội hỡi chiếc lá tiếng chim đang hót mùa xuân về.

Bà lão bán hột vịt lộn

Thơ   •   21.11.2021
Chong đèn khuya thắp đời mình gió xô hiu hắt bóng hình gầy tom áo mưa chừ đã rách tươm phong phanh che một nỗi buồn già nua Chấp chi mấy ngọn gió lùa sá chi mấy trận mưa khua đêm trần thân này kể đã mấy thân tuổi này những biết bao lần chông chênh

Hát với Thiên An

Thơ   •   21.11.2021
vời vợi tiếng chuông ngân chiều mờ phai trên ngàn thông sầu thầm hỏi gió trong mây đâu hương xưa mối tình ban đầu? lạc giữa chốn hư vô ta tìm đâu ơi màu mắt biếc? lặng lẽ bóng mây trôi ta như đá xanh xao buồn rầu! ngồi với lá xương khô nghe ngàn năm

Ý thu

Thơ   •   21.11.2021
Lối phượng mượt mà tóc biếc xanh Vào thu ý gió khẽ mơn cành Hiên rêu len lén hồn hoa động Bờ cỏ xôn xao bóng nắng hanh Áo trắng em duyên màu thục nữ Tim hồng anh rộn nét thư sinh Ô hay! ánh mắt nào đăm đắm Một phút đơn sơ hóa mộng lành.

Một câu thơ ngắn

Thơ   •   20.11.2021
một câu thơ ngắn làm tôi phải suy nghĩ dài hơn một trường ca

Nghịch

Thơ   •   20.11.2021
quèn quẹt mái tôn lá chuối lật từng trang nần nợ một màu đen rất khuya chui ra từng hơi thở ngập ngầm bóp nghẹt một loài tim một loài tim biết khóc trong lặng im không một dạ hương sinh nở không một men rượu tráng ly không một tiếng đàn vụn vỡ tất cả

Vết thương dịu dàng

Thơ   •   20.11.2021
Cái gai năm ấy còn trong Bàn chân một thuở đi rông đường làng Chính là ký ức còn đang Nhắc ta nhớ, bụi tre làng ngày thơ.

Ừ ừ! Té ra là vậy!

Thơ   •   20.11.2021
ông là người nổi tiếng ông là hàng xóm của một người nổi tiếng hai ông có điểm chung về sự nổi tiếng và hai ông có điểm riêng biệt để tạo ra sự nổi tiếng về điểm này ông hơn ông bạn nổi tiếng ông viết thơ như ngốn một nạm rau muống đọt chấm mắm nêm

Chắp tay

Thơ   •   20.11.2021
Trời thê thê, đất thê thê Trăng về quán gió, ta về mộ sương Nghe phong ba, thoắt lên đường Mời ta hớp rượu, cố hương tuyệt mù.

Tôi về giữa phố đêm nay

Thơ   •   20.11.2021
Sương chảy máu dọc con đường Gió về, cứ ngỡ sông Hương chết rồi Còn tôi, chạy với tôi thôi [Ngày mai, chắc chắn trên trời có mây] Tôi về, chạy dưới tàn cây Đèn khuya mắc cỡ trên vai gái già Lên Thiên Mụ, xuống Đông Ba Ngược xuôi, xuôi ngược cũng là

Tôi trôi về Quảng Nam

Thơ   •   21.11.2021
từ Hà Nội tôi trôi về Huế và dạt về Quảng Nam những Quảng Điền, Phong Điền, A Lưới, Phú Lộc mềm nhũn những Đà Nẵng, Hội An, Đại Lộc … xơ rơ một xác miền Trung những Bàng Tân, Lộc Phước, Hà Nha, Vĩnh Phước… lều bều rác rưởi Ba Khe ngăn lối tôi về tô

Ếch và cóc

Thơ   •   21.11.2021
Ếch chê rằng: - Thứ cóc hôi Da xù xì lại đứng ngồi lom khom Như ta đây, mới đáng gờm Nói về tài trí, giỏi hơn gấp mười Trên cạn: nhảy, dưới nước: bơi Đâu như có, đứng phình hơi chờ mồi. Cóc về không nói nửa lời Đứng nhìn cái nắng giữa trời chang cha

Cuối thu

Thơ   •   20.11.2021
thật im lặng bởi bây giờ đã cuối Thu rồi mùa Thu đem dấu mùa Xuân trên căn gác trong ngách phố 30 mùa Xuân đem dấu lửa trong ngực em nõn nà dấu trong bộ váy ngợp màu cốm xanh Thu bất chợt hồng lên trong bức tranh em vẽ treo phía trên cầu thang anh ch

Sự đấu tranh

Thơ   •   21.11.2021
cứ thấm vào đá những giọt nước mắt của những người đang sống đang tù tội đang hấp hối sự sống đang tiếp nối từ những giọt lệ ca ngợi tự do trước khi hoá đá

Trưa sáu ba một một lòng vòng Đà Nẵng

Thơ   •   20.11.2021
dìu sóng biển thanh khê đi chơi trên cát chốc chốc giẫm phải mấy chú còng nằm vùng nắng khô cong cong con mực lép cong cong con mắt khói cong cong dáng tàu bão đớp nắng u u trên trời nắng u mê trong đời nắng nổi từng cục u trên lưng trắng muối của mẹ

Cũng chưa chén hết mùa đông

Thơ   •   21.11.2021
Tôi đã hôn vào mùa đông một triệu chín trăm năm mươi bảy lần rưỡi nạm lá phong xác xơ đỏ thẫm da cây ô cựu trầy xước thậm tệ chòm mây ngất ngư thủng loét mưa đắp tấm chăn lên mặt trời ngày đông như con bọ chét cắn vào buồng tim sông Đạm Thuỷ lờ đờ ch

Lũ miền Trung

Thơ   •   21.11.2021
thêm một bản tin buồn thêm một người mất tích thêm một xác chết thêm dòng dòng nước mắt mênh mông bềnh bồng dạt cuốn những nỗi đau hoá biể

Tình nghèo

Thơ   •   21.11.2021
Củ khoai sùng, củ khoai sùng quả trứng ung, quả trứng ung vợ chồng.

Tin hè

Thơ   •   20.11.2021
Mưa đầu mùa báo hè về Cây xoan biêng biếc tiếng ve trĩu cành Từ trong thăm thẳm lá xanh Phượng hồng đã nhú môi xinh thẹn thùng Cánh diều chở gió qua sông Ngọt ngào hương lúa mênh mông đồng chiều Hình như trời rộng hơn nhiều Lòng em rạo rực... thêm

Rứa hả?

Thơ   •   20.11.2021
Đi ra vấp cái nỗi buồn Đi vô vấp cái ngọn nguồn khổ đau Tồng ngồng đứng ngó muôn sau Vầng trăng hoá máu lúc nào chẳng hay.

Những que củi

Thơ   •   21.11.2021
Những que củi chiều nay mẹ nhặt gầy như tay mẹ nhọc nhằn những que củi chiều nay mẹ chặt hình ngón tay xiêu vẹo khô cằn Mẹ chất gọn gàng lên giàn bếp phòng khi gió bấc mưa đông những que củi mỗi ngày thêm nhiều nữa mồ hôi khô, lại cứ chảy thêm dòng N

Trong cơn mê loài thú hoang

Thơ   •   21.11.2021
Người ngồi câm miệng lại ngó trời đất đảo điên người như ngây như dại đắm trong cuộc muộn phiền ngườii ngồi châm điếu thuốc thấy lòng thêm cô đơn trái đất nuôi trong ruột bao nhiêu lửa căm hờn? người ngồi ngó quanh biển hỏi dài rộng là bao? hạt muố

Một khuya một ta và một rượu

Thơ   •   21.11.2021
Hoa im hồn giấy, đèn câm sáng Rượu nén nồng hơi, máu rụng màu Phố lạnh, đường khuya phơi váy gió Cỏ vàng gục nuốt giọt sương đau Ghế đá gãy chân ngồi sắp tượng Chuột lùng cơn đói nối đuôi nhau Nhấp nhô trai gái gồng ân ái Sông cố đùn lên sợi sóng nhà

Nguyên tiêu

Thơ   •   21.11.2021
Và cậu con trai của tôi đã khóc chiều qua khi cậu bé về đến cổng nhà vội vàng ra vườn chuối con chó đã cắn lưỡi lúc 2 giờ chiều và ông ngoại đã chôn nó cách đó khoảng chục phút rưỡi cậu bé đã khóc nghẹn ngào đây là lần thứ tư cậu bé khóc đưa tiễn nhữ

Một chiều nắng xế miền Trung

Thơ   •   20.11.2021
hai cánh tay tự kéo dài ra với lấy bầu trời sắp đuối có chạm được không một sợi gió? một chòm mây phù hư đang rã thành những hàm răng trắng bệch buổi chiều lạnh toát mồ hôi đoàn người câm lặng bước đi những đôi mắt đói đã cạn cằn nước mắt họ bới tìm

Cõng

Thơ   •   20.11.2021
Buồn đem xương thịt phơi bày Nghe cơn mưa đã héo gầy dặm xa Một thân cõng mấy bóng ma Lêu bêu trôi giữa bê tha kiếp này.