Gió biển

Thơ   •   Thứ tư, 10/11/2021, 16:03 PM

Gió mặn gọi tôi về với biển Như mùa xuân gọi én bay về Hàng thông sóng vỗ. Chao xao xuyến! Tôi đứng mênh mông gió bốn bề. Gió gió! Mặt trời căng ánh đỏ Cánh buồm căng ngực vút ra khơi Mặt nước biển căng đầy sóng vỗ Máu phập phồng căng giữa tim tô

Nội dung bài thơ: Gió biển

Gió mặn gọi tôi về với biển

Như mùa xuân gọi én bay về

Hàng thông sóng vỗ. Chao xao xuyến!

Tôi đứng mênh mông gió bốn bề.

Gió gió! Mặt trời căng ánh đỏ

Cánh buồm căng ngực vút ra khơi

Mặt nước biển căng đầy sóng vỗ

Máu phập phồng căng giữa tim tôi

Bấy lâu bụi phủ trong phòng nhỏ

Lấy cánh quạt trần làm cánh gió

Bây giờ biển thổi gió bao la

Lảo đảo thuyền tim chừng muốn vỡ.

Bấy lâu soi bóng mặt hồ xinh

Chút sóng lăn tăn cũng rợn mình

Bây giờ tám hướng trời tung sóng

Như cuốn người bay thành vệ tinh

Tôi tắm gió, tắm trời, tắm sóng

Biển khơi ơi! Lồng lộng gió đông

Thịt da tôi ngấm đầy gió mặn

Như cánh buồm nâu ngấm gió nồng.


Bài thơ Gió biển của tác giả Nhà thơ Hoàng Trung Thông - Đặc Công, Bút Châm, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Hoàng Trung Thông - Đặc Công, Bút Châm

Nghệ danh: Hoàng Trung Thông

Tên thật: Đặc Công, Bút Châm

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Hoàng Trung Thông - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Hoàng Trung Thông, Thơ Hoàng Trung Thông, Nhà thơ Hoàng Trung Thông, Tập thơ Đường chúng ta đi

Tổng hợp

Cùng tập thơ: Đường chúng ta đi (1960)

Bên Bắc Hải

Thơ   •   10.11.2021
Bạn ơi! Bắc Hải xuân phơi phới Tóc liễu xanh rờn gió gió bay. Gặp mặt vườn xuân vui biết mấy Chén rượu đang đầy say đã say. Ta trèo lên Tháp trèo lên mộng Mắt mải nhìn theo chiều ngón tay; Kìa cửa Thiên An đường gió lộng Đấy khu nhà máy khói nhòa

Dặn con

Thơ   •   10.11.2021
NHÌN ĐÈN Đôi mắt con hau háu mở nhìn đèn Tay con vẫy, miệng con cười, tỏa rạng Con ơi con, từng bữa lớn lên Con hãy tập mắt quen nhìn ánh sáng. RĂNG MỌC Cười lên nhé con ơi dừng khóc Dù nỗi đau xé thịt da con Ai chẳng có một lần răng mọc Răng sữa

Đường chúng ta đi

Thơ   •   10.11.2021
Tôi đi trong muôn dặm trời xuân Nghe quê xa hòa điệu với quê gần; Nghe lúa thở rì rào trên đất rộng Nghe gió chạy bao la, nghe biền gào tiếng sóng Ôi trong sao màu nước biếc sông Lam Như màu mưa trên, đỉnh sóng Trường Giang. Tôi nhớ mãi cánh buồm nâ

Ánh đèn quê hương

Thơ   •   10.11.2021
Đường dài vun vút xe đêm Trên xe bỗng thấy ánh đèn quê hương. Mắt trông còn vướng bụi đường Mà sao ánh lửa đã vương trong lòng. Xe đi, ánh lửa đi cùng Hàng cây lá ngọn, gió đồng hương bay. Bộn bề công tác hôm nay . Trên xe chỉ đúng giơ tay vẫy chào.

Mỗi lần đi

Thơ   •   10.11.2021
Mỗi lần đi thêm những quê hương Thêm những người thân những bạn đường Thêm mảnh đất bầu trời rung động Những phút ra về tìm vấn vương Mỗi lần đi lòng lại thêm vui Như cây khô tiếp nhựa đâm chồi Máu thắm giữa công trường ngói đỏ. Tóc xanh màu lúa vờ

Bên bờ Ban Tích

Thơ   •   10.11.2021
Tôi từ Thái-bình-dương đến bên bờ Ban-tích Lắng nghe sóng vỗ một phương trời. Hôm nay dù lất phất mưa rơi Biển vẫn lặng như lòng người lặng sóng. Đoàn tàu vẫn nhấp nhô ngoài biển rộng Đi về nơi gió lộng trời tây. Dù xa kia gió bão mưa bay Có những l

Sương mù bên kia sông Bến Hải

Thơ   •   10.11.2021
Một dòng sông như dòng lệ chia hai Một chiếc cầu như hàm răng nghiến chặt. Sương sương rơi dày đặc Che kín cả mắt nhìn. Như hàng thông Tôi lặng đứng im, Bàn chân không thể bước. Tôi hỏi gió hỏi mây hỏi cây hỏi nước Quê hương ta một nửa đâu rồi? Ơi c

Mưa trên sông Bạch Đằng

Thơ   •   10.11.2021
Gió đuổi mây mù mịt Mưa bọc bốn phương trời Bạch Đằng giang ta ơi! Sông hay trời nổi sóng? Nghe gió thổi dập dờn tiếng trồng Như ba quân đang cướp giáo giữa dòng Nghe mưa bay tên vút ngang sông Như thuyền giặc trên cọc ngầm tan xác. Ôi dòng sông oanh

Đồng tháng tám

Thơ   •   10.11.2021
Nắng thu vàng tháng tám Gió heo may giải đồng Bờ tre cò liệng trắng Lúa vờn xanh mênh mông. Câu ca tung cánh bống Mồ hôi đầm áo manh Yêu bao nhiêu cuộc sống Khoẻ như màn lúa xanh.

Trên gác chùa Keo

Thơ   •   10.11.2021
Tôi ngồi trên gác chùa Keo Khẽ gõ chuông ngân giữa bóng chiều Vừa lúc xóm làng vang tiếng kẻng Nóng như hơi thở vọng hoà theo. Ôi mấy trăm năm, người thợ khéo Dựng chùa đúc tượng một bên sông Bàn tay khắc nối hồn dân tộc Những mái vờn cong, những

Đêm Tây-bá-lợi-á

Thơ   •   10.11.2021
Đêm về chậm, gió vừa lên Những vì sao như ánh mắt diệu huyền Nhấp nháy canh đầu núi tuyết. Đêm giá lạnh cắn vào da thịt Gió băng Bắc cực thổi về chăng? Rừng muôn tay xanh biếc trập trùng Vây lấy con tàu        &nb

Đọc thơ Bác

Thơ   •   10.11.2021
Ngục tối, trái tim càng cháy lửa Xích xiềng không khóa nổi lời ca Trăm sông nghìn núi chân không ngã Yêu nước yêu người yêu cỏ hoa. Đọc lời thơ Bác tâm hồn Bác Một tấm gương trong chẳng bụi mờ Bóng cây đại thụ trùm xanh mát Cánh rộng chim bằng bay tự

Về thăm quê

Thơ   •   10.11.2021
Tôi trở lại quê hương Như gió xuân rong ruổi ngàn phương Đang trở lại hàng cây mơn mởn lộc. Nắng chiều vàng vờn trên mái tóc Tim phập phồng theo tiếng hát chơi vơi; Xa quê hương đã mấy năm trời Nay trở lại, sóng hồn rung điệu hát. Quê hương ơi! Có nh

Gió biển

Thơ   •   10.11.2021
Gió mặn gọi tôi về với biển Như mùa xuân gọi én bay về Hàng thông sóng vỗ. Chao xao xuyến! Tôi đứng mênh mông gió bốn bề. Gió gió! Mặt trời căng ánh đỏ Cánh buồm căng ngực vút ra khơi Mặt nước biển căng đầy sóng vỗ Máu phập phồng căng giữa tim tô

Bàn tay Sô-panh

Thơ   •   10.11.2021
Ở trong phòng sinh trưởng của Sô-panh Trên nhung đỏ đặt bàn tay nhạc sĩ. Tâm hồn lớn trong bàn tay bình dị. Mỗi ngón tay lay động tiếng đàn, Cả gian phòng sóng nhạc ngân vang. Tôi ngợp trong biển cả. Một em bé hồng tươi đôi má Ướm thử bàn tay mỉm cườ