Khuya trắng
Con có còn nghe sau gốc chuối Tiếng gà lạc mẹ giữa đêm khuya Vầng trăng lở lói bên hiên cũ Sương nấc âm thầm trong khóm tre Bốn chục năm tròn gom nước mắt Ngậm ngùi Mẹ khóc cuộc tang thương Môi khô, máu thấm cau trầu đỏ Tiếng thở nào rơi cũng đoạn tr
Nội dung bài thơ: Khuya trắng
Con có còn nghe sau gốc chuối
Tiếng gà lạc mẹ giữa đêm khuya
Vầng trăng lở lói bên hiên cũ
Sương nấc âm thầm trong khóm tre
Bốn chục năm tròn gom nước mắt
Ngậm ngùi Mẹ khóc cuộc tang thương
Môi khô, máu thấm cau trầu đỏ
Tiếng thở nào rơi cũng đoạn trường
Tóc trắng thương đời luôn trắng tay
Một miền câm lặng chết trong cây
Bao mùa mưa nắng xanh cơn đói
Một bước chân lê mấy đoạ đày
Núi cũ đâu còn nghe đá thở
Sông xưa rũ chết tự năm nào
Mái đình nát bét trong lòng đất
Chim bỏ vườn xưa, lá nghẹn ngào
Mẹ còn trằn trọc bao đêm trắng
Nghe gió ngàn năm thổi mỏi mòn
Hiên cũ giọt sương già mấy nữa
Còn rơi nước mắt ướt lòng con?
Bài thơ Khuya trắng của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng
Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ
Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng
Lật thớ đất cày trên cánh đồng máu ứ
Cơn gió lạc dưới vòm trời đen như sông Tô
Người ta dựng mái nhà mới hoành tráng cho tấm bia mòn hết chữ
Tháng tư nước đã chết và bầu trời không tiếng hót
Lòng tôi có thể như là tất niên
Rụng xuống môi sầu nước mắt cay
Tiếng bước chân lê không hở mặt đất
Tiếng ve trên cây gòn bên sông Hương
Sự tự do quẳng con chim tôi vào lửa
Gió xao xác khúc điêu linh lên ngàn
Tôi nghĩ không phải là hiện tại mà cũng có thể
Buổi tối rảnh rỗi xem phim ma cà rồng
Giấc mơ hoá điên bay lên nóc nhà rách
Trưa sáu ba một một lòng vòng Đà Nẵng