Mưa đêm ở Vĩnh Điềm Trung
Mưa rụng tự trên trời Lạnh trôi từ dưới đất Vắng dăm ba tiếng cười Thấy cuộc đời chán thật! Dòng người lăn qua phố Vui buồn cuộn vào đêm Nép vào nhau mà thở Vẫn thấy lòng ướt mem Mưa rửa bao hạt bụi? Mưa trôi mấy trận buồn? Bàn chân còn rong ruổi Ba
Nội dung bài thơ: Mưa đêm ở Vĩnh Điềm Trung
Mưa rụng tự trên trời
Lạnh trôi từ dưới đất
Vắng dăm ba tiếng cười
Thấy cuộc đời chán thật!
Dòng người lăn qua phố
Vui buồn cuộn vào đêm
Nép vào nhau mà thở
Vẫn thấy lòng ướt mem
Mưa rửa bao hạt bụi?
Mưa trôi mấy trận buồn?
Bàn chân còn rong ruổi
Bao giờ thôi cô đơn?
Môi chưa tàn khói thuốc
Đã lạnh lùng tha nhân
Hàm răng chừ tê buốt
Nghiến màu đêm trụi trần
Đã nghe trong lòng phố
Từng bước chân không quen
Mưa sầu mưa cứ đổ
Nhà ai quên bật đèn
Đã nghe trong lòng biển
Sóng nào vỗ bình yên?
Tình một lần dâng hiến
Chết rồi nào nguôi quên?
Mưa rơi từ lòng đất
Hồn rụng từ đáy trời
Ôi cuộc đời chán thật!
Em đâu rồi em ơi!
Bài thơ Mưa đêm ở Vĩnh Điềm Trung của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng
Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ
Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng
Tôi nằm xuống một đêm trong ngôi làng cổ
Tiếng ve trên cây gòn bên sông Hương
Sẽ không bao giờ thấy những giọt máu trong đêm tối mịt
Em cào xác mình bằng lưỡi cuốc đớn đau
Giọt sương sẽ tan dần trên cành
Buổi sáng và những hột mưa đen
Tình ca trên dây phơi căng gió
Nói rất nhỏ nhẹ với người con gái
Thương nhau cho miếng quýt chua
Những hột máu khô vận hành trên bờ huệ niệm
Cởi và trói trong màu đêm huyền mặc