Nhớ mình
Thơ
•
Thứ năm, 04/11/2021, 15:02 PM
Qua đây ta lại nhớ mình Gió trăng chẳng nói hết tình ta đau Ngọn riêng gió thổi sầu lau Mắt xa em có sáng màu nhớ nhung? Thời gian chảy khuất bên lòng Nhỏ to mạch gối đôi dòng xót thương
Nội dung bài thơ: Nhớ mình
Qua đây ta lại nhớ mình
Gió trăng chẳng nói hết tình ta đau
Ngọn riêng gió thổi sầu lau
Mắt xa em có sáng màu nhớ nhung?
Thời gian chảy khuất bên lòng
Nhỏ to mạch gối đôi dòng xót thương
Bài thơ Nhớ mình của tác giả Nhà thơ Chế Lan Viên - Phan Ngọc Hoan, Mai Lĩnh, Thạch Hãn, Thạch Mai, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Chế Lan Viên - Phan Ngọc Hoan, Mai Lĩnh, Thạch Hãn, Thạch Mai
Nghệ danh: Chế Lan Viên
Tên thật: Phan Ngọc Hoan, Mai Lĩnh, Thạch Hãn, Thạch Mai
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Chế Lan Viên - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Chế Lan Viên, Thơ Chế Lan Viên, Nhà thơ Chế Lan Viên, Tập thơ Sau điêu tàn
Cùng tập thơ: Sau Điêu tàn (1937-1947)
Thơ
•
04.11.2021
Cõi trần gian đã lâu ta rời bỏ Tình duyên xưa đành chịu dở dang thôi Em còn đến tìm chi bên nấm mộ Mà ưu tư những để lệ tràn rơi? Em về đi! Thân anh đà tan nát Hồn người dương khôn lẫn với người âm Có ai tìm trong trời khuya bát ngát Một vì sao rơi r
Thơ
•
04.11.2021
Đáp lại bài "Nguồn thi cảm" của ông Thanh Tịnh (Đồng quê) Nghìn năm trước đền đài bùng lửa cháy Họa binh đao lay chuyển nước non Chàm Nghìn năm trước tiếng reo hò vang dậy Chốn bình sa máu đỏ chảy mênh mang Dòng máu ấy trôi qua ba
Thơ
•
04.11.2021
Lắng nghe em sóng sầu dâng điện Quảng Giọt sao mờ đua nhỏ xuống trần gian Nhìn đây em địa cầu tràn ánh sáng Như chìm sâu, chìm mãi trong đêm sương Thấy chăng em đàn cây đua rủ bóng Bên đồi xa trơ trọi Tháp Chàm xưa Nghe chăng em thời gian giương cánh
Thơ
•
04.11.2021
Trăng treo lặng đầu cành tre ủ rũ Gió phì phào, thoi thóp thở trong cây Cả đồi vắng đêm nay sầu ủ rũ Tháp Điêu tàn than thở suốt canh chầy Không gian thắm phớt vàng như ngọc biếc Đá thành mây trôi ngập dải Ngân hà Ta vẳng nghe xạc xào trên khoảng biế
Thơ
•
04.11.2021
Có những con đường quanh co nổi giận Quá lên cao chết đi theo núi rậm Những con đường theo rõi một người qua Để đến đây nhường cuộc trước thềm hoa Đây một con đường và đây hương lúa Của đồng thơm trên lòng đường trải lụa Ôi, giờ đây giam cấm cả mùa x
Thơ
•
04.11.2021
Trưa quanh vườn. Và võng gió an lành Ngang phòng trưa, ru hồn nhẹ cây xanh Trưa quanh gốc. Và mộng hiền của bóng Bỗng run theo... Lá run theo nhịp võng... Trưa lên trời. Và xanh thẳm bầu trời Bỗng mê ly, nằm thấy trắng mây trôi Trưa! Một ít trưa, lạc
Thơ
•
04.11.2021
Nếp áo tiền thân vừa hút mắt Tiếng gà lai kiếp cách ngàn sao Anh nằm ở giữa cân trời đất Khối ngọc chưa nghiêng một hướng nào Thâm-khuê-ý-thức chong đèn lạnh Mặt-nguyệt-tâm-tư tròn vẹn gương Chiếc én thành son chưa đẫy cánh Nét đau xanh liễu chửa buô
Thơ
•
04.11.2021
Lòng! em nghe có phải tiếng chim khuya Rủ xa vắng trên mặt hồn vỡ kính Tháng năm mất, yến oanh bay vô định Phá sao sương giăng cánh viếng tâm hồn Vòm âm u rồng gió lại khơi buồn Có phải gió?... Hay tiếng lòng đứt nối? Lá nhớ, hoa thương mượn tình gió
Thơ
•
04.11.2021
Ánh đèn ngủ mê man trên mặt đất Bỗng giật mình run rẩy vỡ tan tành Một quả trứng thằn lằn từ mái gác Vừa rơi trên đất rắn, giữa đêm thanh Làn vỏ mảnh thanh cao và trong trắng Đã vỡ tan như những mảnh đầu rơi Trong không khí trĩu đầy hơi yên lặng Phả
Thơ
•
04.11.2021
Tịnh Nhơn ơi! Bóng đêm tuôn nhiều quá! Vỏ địa cầu trĩu nặng lún không ngừng Trên đồi cao, hàng cây trơ cành lá Ta ngồi buồn, chán nản đếm sao băng Trong huyết quản, bóng đêm lan rạo rực Cả thịt da ướt đẫm khí u buồn Nhưng cõi lòng, hãi hùng khôn thổ
Thơ
•
04.11.2021
Ta còn nắm nhành Đan. Son nếp áo Chút tên tuổi vẫn chói ngời diễm ảo Bạn phù du, ta đứng với thiên nhiên Sáng tươi vui lòng giữ vững hoa đèn Bỗng em đến. Mắt trời ta bỡ ngỡ Rặng đào thơm, đóa mùa em hé nở Búp thanh xuân chĩu nặng móc hương tình Ái â
Thơ
•
04.11.2021
Và những hồn, và những tim, và những phách Và những Ta ràn rụa đã tuôn trào Ngày mai rồi phô phang trên cổ sách Rồi chán chường trong sóng mắt xôn xao Quăng bút xuống, xé tan ngay mảnh giấy Riết lấy đầu giữ chặt chút hồn thơ Cho Thanh Cao ôm chặt nhữ
Thơ
•
04.11.2021
Nắng hiền lành như một màu lụa cũ Che gốc già, màn lá xanh buông rủ Ngày chiều chiều, từng trút gió không hương Lên cành cao khôn gợi dậy bụi đường Ôi im lặng vẫn ôm nàng bất diệt Chiều muôn thuở ngại ngùng cơn khóc biệt Hồn bao la mời mọc những tình
Thơ
•
04.11.2021
Sông thì rộng, nước thì sâu Non giăng những chớp xanh sầu đến em Nhớ thương ruột yếu tơ mềm Ngút tuôn ngọn nước, nỗi niềm buông theo Lên cao với đỉnh mây đèo Dăm ba bóng khói, ít nhiều tình thương
Thơ
•
04.11.2021
Rồi cả một thời xưa tan tác đổ Dấu oai linh hùng vĩ thấy gì đâu? Thời gian chảy, đá mòn, sông núi lở Lòng ta luôn còn mãi vết thương đau! Vẻ rực rỡ đã tàn bao năm trước Bao năm sau còn dội tiếng kêu thương Sầu hận cũ tim ta ai biết được? Người vui tư
Thơ
•
04.11.2021
Sáng nay sa xuống với sương sa Những cánh hồng non sắc thắm nhòa Chưa một làn hoa rung nhụy yếu Lời thơm đà vắng ở môi hoa Một mùa xuân chết giữa mùa xuân Đón lấy môi hoa nhẹ rụng dần Còn sót nhiều thơ trong sắc nhạt Mà chưa tan với gió cùng trăng Để
Thơ
•
04.11.2021
Nàng Trăng đã lui dần về núi thẳm Gió căm hờn đua gỡ ánh sao mờ Mà cảnh vật vì đâu sầu ảm đạm Trên đồi cao, Tháp cũ đứng trơ vơ Đôi cành khô tìm gì trong đêm vắng Vươn thân gầy ngăn đón gót Ma Hời? Lắng nghe xem bóng người bay lẳng lặng Về tinh cầu g
Thơ
•
04.11.2021
Trăng tắt lâu rồi Mà sao cánh gió Cành cao chưa rời? - Mà sao thương nhớ Vẫn còn trong tôi Xa nhau lâu rồi Chiều xưa đã tắt Chiều nay chuông chùa Vẫn còn tiễn đưa - Chiều nay tôi nhác Một lời chiều xưa Từ chiều xưa tắt... Chừ trải phương nao Những ch