Trở lại trái tim mình

Thơ   •   Chủ nhật, 31/10/2021, 13:52 PM

Tôi trở lại những bờ đường mùa xuân Cây già trắng lá Ôi thành phố tôi yêu kỳ lạ Cái sống như trăn trở ngày đêm Tôi lớn lên, lo nghĩ nhiều thêm Thành phố cũng như tôi đang lớn Những gác xép bộn bề hy vọng Những đầu hồi bóng nắng nhấp nhô...

Nội dung bài thơ: Trở lại trái tim mình

1

Tôi trở lại những bờ đường mùa xuân

Cây già trắng lá

Ôi thành phố tôi yêu kỳ lạ

Cái sống như trăn trở ngày đêm

Tôi lớn lên, lo nghĩ nhiều thêm

Thành phố cũng như tôi đang lớn

Những gác xép bộn bề hy vọng

Những đầu hồi bóng nắng nhấp nhô...

Tôi trở về những ngõ quen xưa

Mỗi ngõ nhỏ giấu một lời tâm sự

Tôi trở lại những lối mòn quá khứ

Có tấm tình ta mắc nợ cha ông

(Nhịp chày sương hay tiếng trống thu không

Nét son đượm trên vòm cong mái cổ)

Tôi trở lại những lối mòn tình tự

Cánh bướm màu hạnh phúc cứ bay đôi

Tiếng ve ran những điệp khúc mùa vui...

...Ôi rất lâu rất lâu

Tôi mới lại đi một ngày thong thả

Thành phố như tim tôi êm ả

Sau rất nhiều gian lao.

2

Hãy nghe, hãy nghe tiếng người lao xao

Chỗ những căn nhà bom xô tốc mái

Nay ta về lợp lại

Che ấm cuộc đời vun vén bên trong

Hãy theo những ngả đường sang sông

Cầu phao cót két

Những chuyến hàng đi hoài không hết

Mỗi chuyến xe mang một tấm lòng.

Hà Nội thức bao đêm ròng?

Không ai nhớ nữa

Nhưng mỗi sớm nhìn vào cửa chợ

Lại thấy hoa bày trên lối đi

Hà Nội bao lần chia ly?

Không ai nhớ nữa

Nhưng cách đánh quân thù phải sợ

Thì không đâu biết rõ nơi đây

Hà Nội mang tầm vóc hôm nay

Cọng với tầm cao quá khứ

Tôi đi dọc những lối vào lịch

Nghe suốt năm châu bè bạn nối gần

Tôi đi ngang những cuộc đời thường

Biết ở đó chia nỗi lo nhân loại

3

Có phải bao nhiêu vui buồn thời đại

Soi vào đây càng đậm sắc màu riêng?

Tấm lòng Hà Nội thiêng liêng

Vẫn nguyên vẹn sau rất nhiều từng trải

Con đường loá bóng hoa vàng trẻ mãi

Tiếng lanh canh trên gạch lát hồn nhiên

Âm vang bao biến thiên

Thế giới gửi nơi này ghi nhớ

Bao hạt cát hạt vàng lịch sử

Hà Nội kiên tâm gạn lọc công bằng

Nghe tiếng Bác mỉm cười đôn hậu

Nghe bước mình vững chãi tháng năm...

4

Ôi những hàng ô-rô ta vẫn xén

Làm vui mắt mỗi người đi kháng chiến

Mỗi nét đơn sơ cũng đượm tình nhiều

Từ ánh nê-ông pha biếc buổi chiều

Đến hơi mưa trong khóm hoa màu tím

Gáy sách cũ xếp chồng như kỷ niệm

Lá thiếp mừng đám cưới mát trên tay

Bao điều không ai hay

Bỗng thấm thía giữa ngày chống Mỹ

Hà Nội bận dẫu không hề phút nghỉ

Vẫn còn nguyên phong thái hào hoa!

5

Ở đây tôi bắt gặp hôm nay, tôi bắt gặp ngày qua

Tôi bắt gặp những ngày chưa tới

Trong mỗi dáng người gặp vội

Đều chín muồi những dự định tương lai

Trong mỗi ba-lô quàng vai

Đều cất giữ kho tàng chưa mở hết

Như Hà Nội mười năm tôi đã biết

Sớm hôm nay vẫn lạ nét ban đầu!

Sông Hồng ơi! Dông bão chẳng thay màu

Rùa thần thoại vẫn nhô lưng đội tháp

Chùa Một cột đổ trên đầu giặc Pháp

Lại nở xoè trọn vẹn đoá hoa sen

Dù nhiều điều tôi nhớ tôi quên

Nhưng Hà Nội trong tôi là vĩnh viễn

Dù mười năm, hai mười năm kháng chiến

Hà Nội vẫn rèn sắt thép lòng tin

Dù quân thù bắn phá cuồng điên

Tim ta đỏ vẫn nguyên lành Hà Nội

Ôi trái tim nóng hổi

Tôi về đây là thêm sức đi xa!...


Bài thơ Trở lại trái tim mình của tác giả Nhà thơ Bằng Việt - Nguyễn Việt Bằng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Bằng Việt - Nguyễn Việt Bằng

Nghệ danh: Bằng Việt

Tên thật: Nguyễn Việt Bằng

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Bằng Việt - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Bằng Việt, Thơ Bằng Việt, Nhà thơ Bằng Việt

Tổng hợp

Cùng tập thơ: Bếp lửa (1968)

Giữa thác người dâng

Thơ   •   31.10.2021
Sông tới ngã ba ùn sóng lớn Màu áo hành quân nói sắc rừng Cò vỗ cánh bay vào ráng đỏ Chiều có gì đâu, cũng lạ lùng! Mắt soi vào trong nhau Trên chuyến phà sang mau Bom ở bờ kia gỡ hết Xe đã dồn xe như nước xiết Nhìn nhau, ai cũng thấy thân thương

Nghe đất

Thơ   •   31.10.2021
Làng ở ven đường quốc lộ Đem nay trở dậy rời đi Căm thù nuốt sâu tận cổ Nghe xa đất thở rầm rì Ngày mai biết giặc ném bom Theo từng ô vuông toạ độ Đồ đạc gánh lên lưng rồi Mẹ mãi còn nghe đất thở Quen bùn xát trên kẽ tay

Về Nghệ An thăm con

Thơ   •   31.10.2021
Bầy ong ngoan của con Nhưng cánh tơ thơ bé Bộng ong bào mỏng thế Vết phân trâu miết đều Mảnh vườn khi nắng xế Nghe ong rù rì kêu! Con đường ra bến sông Mỗi ngày bom lại thả Vẫn tiếng súng phòng không Nổ rền theo vách đá.

Đi chợ Tết

Thơ   •   31.10.2021
Bản Sán Dìu xanh hơi khói lên Sương ủ cành xuân, đất ẩm mềm Hôm nay xuống chợ như đi hội Khi chị cài hoa lên áo em! Bản Sán Dìu bắn máy bay rơi! Hôm nay đi chợ quên đường thôi! Bốn bên thắt nút dây lưng tía Ai cũng cùng em chia nỗi vui...

Trở lại trái tim mình

Thơ   •   31.10.2021
Tôi trở lại những bờ đường mùa xuân Cây già trắng lá Ôi thành phố tôi yêu kỳ lạ Cái sống như trăn trở ngày đêm Tôi lớn lên, lo nghĩ nhiều thêm Thành phố cũng như tôi đang lớn Những gác xép bộn bề hy vọng Những đầu hồi bóng nắng nhấp nhô...

Qua Trường Sa

Thơ   •   31.10.2021
Hoa bí hoa bầu mọc ở Trường Sa Ô hay! Đất ngỡ đất quên nhà, Gió cũng gió, ong cũng ong kiếm mật Nắng cũng là màu nắng tận trong ta! Cái bắt tay là bắt tay đồng chí Tay mở rộng và miệng cười hoan hỉ Trường Sa ơi! Như bát nước đầy Mời uống ngụm đầu đã

Học trò Hà Tĩnh

Thơ   •   31.10.2021
Giao thông hào bên bãi tha ma Một ngọn đèn soi, sâu hai thước Quầng sáng tròn ôm đôi mái đầu. Đây là đâu? Cả thế giới chưa từng biết! Côpécních và Niutơn đã cùng các em xuống đấy Ơcơlit và Pitago đã cùng các em xuống đấy

Bếp lửa

Thơ   •   31.10.2021
Một bếp lửa chờn vờn sương sớm Một bếp lửa ấp iu nồng đượm Cháu thương bà biết mấy nắng mưa! Lên bốn tuổi cháu đã quen mùi khói Năm ấy là năm đói mòn đói mỏi, Bố đi đánh xe, khô rạc ngựa gầy, Chỉ nhớ khói hun nhèm mắt cháu

Mừng em tròn 16 tuổi

Thơ   •   31.10.2021
Tháng giêng đầy trời đan mưa xuân Mái ngói quanh thôn hồng nối hồng Mái ngói, mái ngói, liền mái ngói Từng lớp mừng vui, lớp ước mong... Áo xanh chàm trong mưa bay lưa thưa Nụ hoa cà trong mưa đang độ nở Mưa trên áo khiến động lòng tuổi nhỏ Mười mầ

Màu và tiếng

Thơ   •   31.10.2021
Những người Xi-nai đen như bóng đêm Im lặng xót xa sau hàng song sắt Chỗ sáng nhất – hàm răng và con mắt Quân Ít-xra-en nhằm vào Những người nghèo Đi-tơ-roi xanh xao Im lặng kéo lê ngày dài nặng nhọc Mấy máy đường gân khô khốc

Gửi một bạn Cu-ba

Thơ   •   31.10.2021
Kỷ niệm khi ấy rất trong Với một giọng vang rung Như niềm vui tháng sáu Lúc con chim bay cao gọi nắng mùa hè... Bạn đã kể tôi nghe

Kỷ niệm về Chê Ghêvara

Thơ   •   31.10.2021
Kỷ niệm khi ấy rất trong Với một giọng vang rung Như niềm vui tháng Sáu Lúc con chim bay cao gọi nắng mùa hè, Bạn đã kể tôi nghe Về Xiera Maextơra hùng tráng Về những người con Cuba quả cảm Về Phiđen và Chê Ghêvara. Kỷ niệm khi ấy lan xa

Tình ca trên đất nước

Thơ   •   31.10.2021
Nghe thấy không em, tiếng buổi chiều sâu vợi Chiều dẹp quá, ánh chiều xanh chói lọi Buổi chiều của riêng ta và cũng của mọi người Nghe thấy không em, chiều rạo rực chi hoài ? Đường dốc ta đi, nước đọng vũng trời xuân

Từ giã tuổi thơ

Thơ   •   31.10.2021
Ngỡ như đi suốt tuổi thơ Tới chặng đường này nghỉ lại Có gì bâng khuâng mãi Những cánh hoa bìm gợi nhớ rất xa... Ôi những xe trâu thủng thẳng vào cơn mưa Bắt tuổi nhỏ nóng lòng theo bước một Ôi những nương cao màu trăng lục nhạt

Tình yêu và báo động

Thơ   •   31.10.2021
Anh nắm bàn tay em khi nói đến tương lai Thành phố đang cơn mưa ướt đẫm trong tiếng hát Chúng ta đi giữa bè bạn mỉm cười. Cơn báo động tan rồi Anh muốn nói một câu gì dữ dội Nhưng không thể tìm ra lời để nói Chúng ta đi giữa bè bạn mỉm cười.

Beethoven và âm vang hai thế kỷ

Thơ   •   31.10.2021
ghĩ chi em, bốn tiếng sấm bão bùng Bốn tiếng đập dập vùi số phận Bốn cái tát trong cuộc đời gián gậm Bốn thanh âm dựng đứng tâm hồn lên! Trái tim không bình yên, không một phút bình yên Trái tim lớn mang niềm đau khổ lớn

Lời chào từ Việt Nam 1996

Thơ   •   31.10.2021
Tôi đi trong sắc thắm trời xuân Cây cỏ đung dưa một dáng vui thầm Ước cây cỏ bỗng làm sao nói được! Ôi những đồi chè đang lên xanh mướt Mạ nô đùa rồng rắn đuổi theo nhau Hoa tím ngát trong ráng chiều hạnh phúc

Người giữ tuyến đường xuân

Thơ   •   31.10.2021
Những quả đồi, bom cắm xuyên lông chim Anh xót xa như khía tấm lưng trần Anh cắn răng chong mắt suốt mùa đông Ánh sáng lạnh chập chờn xanh đỏ A-xít đặc khoét vào hạt nổ Chỗ chưa ai qua là chỗ có anh qua Cái chết nằm im cho anh tháo gỡ

Thị trấn

Thơ   •   31.10.2021
Những phố mộc mạc và yên tĩnh Như chiều sâu của một tâm hồn người Hoa gạo đỏ tươi chúm chím nụ cười Bóng gà mái trong chuồng còn ấp trứng Nắng buổi chiều lững thững Trôi trong những góc tường rêu Thị trấn khiêm nhường bao niêu! Anh đi qua đi qua

Thư gửi người bạn xa đất nước

Thơ   •   31.10.2021
Anh hỏi tôi cảm xúc lúc về đây Hỏi đến cả tiếng ru trầm của gió Hỏi mảnh nắng xôn xao đường phố nhỏ Hỏi con người và những chuyện con người Những điều thường canh cánh nhớ không nguôi Mà mỗi kẻ đi xa đều biết rõ. Bạn thân yêu ơi!

Ngày lặng gió

Thơ   •   31.10.2021
Trời quê hương hôm nay đưa ai đi Mà buổi chiều xanh không thấy đáy! Gió dồn tụ mãi phương nào chưa thấy Cây lạ lùng muốn cựa mãi không yên Sông đăm đăm chờ rạng ánh sao lên Những tiếng búa sửa cầu vang dữ dội Một tiếng hò dô ben bờ bỗng nổi