Tự khúc
Thơ
•
Thứ hai, 15/11/2021, 00:41 AM
đâu phải hạt mầm nào cũng thành cổ thụ lạc một tiếng chim gió thao thức canh dài biết cánh hồng sẽ tàn sao chẳng thôi khắc khoải bên nhau dẫu một ngày ta mãi biết ơn nha
Nội dung bài thơ: Tự khúc
đâu phải hạt mầm nào cũng thành cổ thụ
lạc một tiếng chim
gió thao thức canh dài
biết cánh hồng sẽ tàn
sao chẳng thôi khắc khoải
bên nhau dẫu một ngày
ta mãi biết ơn nhau
Bài thơ Tự khúc của tác giả Nhà thơ Vũ Thanh Hoa, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Vũ Thanh Hoa
Nghệ danh: Vũ Thanh Hoa
Tên thật: Vũ Thanh Hoa
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Vũ Thanh Hoa - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Nhà thơ Vũ Thanh Hoa, Thơ Vũ Thanh Hoa, Tập thơ Lời cầu hôn đêm qua
Cùng tập thơ: Lời cầu hôn đêm qua (2012)
Thơ
•
15.11.2021
em thức dậy cùng nửa giấc mơ trái đất có ngừng quay lúc hai giờ sáng? gió thở dài rất khẽ mưa rón rén về cô độc tiếng piano hoang vu màn hình laptop đám muỗi tự tình ngoài cửa lũ côn trùng yêu nhau bức tường trắng toát rợn người em lặng lẽ xếp bóng
Thơ
•
15.11.2021
chiếc xe chênh chao không giống một con tàu em cố tìm một điều chân thật mùa thu chầm chậm qua chúng mình vội vã dãy đèn đường cúi đầu lặng lẽ những vì sao rón rén rơi em níu bóng đêm đồng tình giấu lên trắng mây bao điều bí mật trăng soi ánh nhìn a
Thơ
•
15.11.2021
khi mình bên nhau câu nói nào cũng cũ câu hỏi nào cũng thành ngờ nghệch câu thơ nào cũng thừa em muốn tặng anh từng sợi nắng đan trên tóc em cơn sóng xô ngập ngừng biết bao giờ dứt tiếng chim lẻ loi gọi bạn bản giao hưởng vọng mùa khi mình bên nha
Thơ
•
15.11.2021
dốc ngược mùa thu cạn đáy giọt buồn con tàu đến và đi giống nhau tiếng vọng mưa đọng trên cành lấp lánh nước mắt vá víu mảnh trời xao xác trắng mây một người đi qua vu vơ mỉm cười nhiều người đi qua ồn ã thế giới không thể nào thôi vội vã
Thơ
•
15.11.2021
ngủ yên nhé giấc mơ bẩy sắc cháy li ti những mảnh cầu vồng mi ngoan ngả ngực ngà diễm lệ son môi nồng e ấp nụ phù dung ngủ yên nhé ban mai rực nắng cháy miên man hoàng hôn đỏ cuối trời vàng hoa cúc tím hẹn hò dang dở góc chăn mềm hư thực nửa lời r
Thơ
•
15.11.2021
em gõ những ký tự vô hồn bay lên thượng tầng khí quyển đám mây co ro bạc thếch ngón tay rủ buồn lang thang thời gian ẩn nếp nhăn lên mắt ngày chẵn lẻ rắc vào đêm những vệt đồi mồi ru tuổi mùa vào khói anh cứ vô hình như gió bảng lảng thực hư giữa nhữ
Thơ
•
15.11.2021
tờ lịch cũ viết đầy năm cũ rơi hồn nhiên như chiếc lá sang mùa xanh nước mắt thứ hai đỏ môi hôn chủ nhật thứ bảy hồng lấm tấm chiêm bao đốt ngọn nến soi tờ lịch mới cũng xanh xanh đỏ đỏ hồng hồng sợi khói trắng tỏa vào đông cô quạnh nhặ
Còn chỗ trống nào cho tôi không?
Thơ
•
15.11.2021
còn chỗ trống nào cho tôi không? thiên đường chật thánh thần địa ngục chật ma mặt đất hằng hà người sống những hình hài quẩn quanh ngõ cụt va nhau tóe những mảnh hồn những mảnh hồn ngậm biển cô đơn xoay xoay xoay giữa khối cầu lầm lạc câ
Không phải tay anh, không phải tay em
Thơ
•
15.11.2021
không phải tay anh không phải tay anh bàn tay ôm em bàn tay vuốt em bàn tay siết em lạ lẫm đỏ mặt đêm rát mặt ngày lấm láp nụ hôn đa vị em tìm suốt đêm em tìm suốt ngày em tìm mỗi tháng em tìm quanh năm em va đàn ông em vấp đàn ông từa tựa như anh ha
Thơ
•
15.11.2021
chưa qua hết những khúc ngoặt đường chỉ bàn tay tên anh thoảng gió gió đưa em bay xa gió đưa em đến gần cửa hạnh phúc khép hờ bỏ ngỏ đừng buông tay em để gió quất em lằn roi vô hình để tia nắng cuối mùa rạn vỡ tóc xanh đáy hồ dốc ngược em xa xót tìm
Thơ
•
15.11.2021
em có thể lập trình những lời dịu dàng mỉm cười mặc định mở ngăn ý nghĩ đúc khuôn hồi âm những lời tỏ tình của anh mỗi sáng nếu em là người đàn bà ngồi bên khung cửa chờ mùa đông yên lành và lũ chim không biết khóc đan một tấm khăn vừa đủ ấm vẽ nắng
Thơ
•
15.11.2021
sẽ không còn những lời nói dối sẽ không gặp những tên hề sẽ không đo đoán nhau qua mặt nạ sẽ không phải tìm đường ra giữa bầy đom đóm sẽ không điếng hồn vì những cú nốc ao bầu trời mây trắng li ti những vì sao và cát mịn và hoa hồng và…nắng Thiên đườ
Thơ
•
15.11.2021
em thức dậy trong căn phòng rỗng mùi cafe bâng quơ lys lặng lẽ tím thủy tinh ngái ngủ mùa giật mình vì chuỗi nhắn tin điện thoại ai định lấp đầy cô đơn bằng hi vọng mới truớc khi nhận ra tri âm nắng rón rén soi gương trang điểm son lặng lẽ hồ
Thơ
•
15.11.2021
Em nhặt những mảnh nhớ cũ ghép lành một bức tranh nhờ nhờ những hình nhân ẩn hiện lạ lạ quen quen quen quen lạ lạ anh bước ra từ bóng tượng mờ hư ảo ôm em rồi tan vào khói hun hút vệt buồn trên cát côi cút mười ngón tay em chạm vào sương s
Thơ
•
15.11.2021
em xếp từng mẩu ký ức rời ngút ngát trời xanh tròng trành mây trắng giấc mơ về lẳng lặng rơi mưa những dấu chân mờ in phố cũ tưởng niệm mùa thu xác lá rớm vàng sương trắng lùa ngang cửa mùa đi huyễn ảo vĩ cầm lơ mơ khói thuốc vọng tiếng
Thơ
•
15.11.2021
điểm tô khuôn mặt đêm ngái ngủ chuyến xe tàn cuộc chẳng hẹn hò trong mây những mắt sao rớm ướt lá lìa cành bay… gió thủ thỉ một điều rất thật phía trời xa chiêm bao đã băng hà thì xếp một ván cờ cổ tích mơ hồ muôn cánh phù dung ký ức hóa đài tưởng
Thơ
•
15.11.2021
Em gấp lại mùa mây cũ những hạt mưa nức nở thu sợi khói trắng từ que diêm cháy vội từng ký tự quen trên bàn phím tập quên bóng lững thững lùi về kỷ niệm sóng ngủ quên trong tiếng còi tàu đèn phố lơ mơ thức hoa cúc lờ mờ nếp nhăn áo trời quá ngày đã
Thơ
•
15.11.2021
những chiếc cúc như tràng hạt xếp hàng mở dần ngực nắng tóc em cuộn mùa thu ngái ngủ mưa cúi mình ăn năn đừng nhắc lá đang úa vàng bình minh ngả màu khổ hạnh đừng tô màu mây trắng đêm cứ dài cho đủ chiêm bao… thắp nguyện cầu trên những ngón tay lạc
Thơ
•
15.11.2021
Trong giấc mơ đêm qua tôi cầu hôn một người hoàn mỹ một người tri kỉ một người bao dung một người thành thật một người khuyết tật tôi khép cánh cửa sóng chui vào chăn yên bình nằm xuống chiếc gối mặc định bàn tay phải nắm bàn tay trái độc diễn hành
Thơ
•
15.11.2021
ai nhắn mùa đông về rất vội mưa li ti trên ô cửa kính mờ lũ chim lạc bầy gọi nhau trốn rét chuông Nhà Thờ nhắc mùa Giáng sinh nỗi nhớ tha phương trên từng dấu cỏ ký ức lang thang trong tiếng còi tàu đèn đường lim dim hoài niệm thì thầm tên anh mây
Thơ
•
15.11.2021
"Anh nhớ mãi phút giây huyền diệu: Trước mắt anh em bỗng hiện lên, Như hư ảnh mong manh vụt biến, Như thiên thần sắc đẹp trắng trong… Trái tim lại rộn ràng náo nức, Vì trái tim sống dậy đủ điều: Cả thiên thần, cả nguồn cảm xúc, Cả đời, cả lệ, cả
Thơ
•
15.11.2021
cổ tích cuối cùng là sa mạc con lạc đà thong thả đi trong giấc ngủ em anh vẫn thức chẳng thể nhốt mây vào một chiếc bình qua một đêm bao giờ anh quên em được gió mãi thì thầm về những điều bí mật câu thơ chìm tên nhau mở cửa sổ mơ sương bay dự cả
Thơ
•
15.11.2021
cuối năm dọn nhà thấy mình trong tấm ảnh cũ thấy mình trong chồng sách cũ thấy mình trong câu thơ cũ thật lạ cuối năm dọn nhà thấy người trong tấm ảnh cũ thấy người trong chồng sách cũ thấy người trong câu thơ cũ thật quen cuối năm dọn nhà nhặt nhạnh
Thơ
•
15.11.2021
những xanh xanh đỏ đỏ xếp hàng về ký ức rồi lặng lẽ ngủ vùi trong tờ lịch tàng hình những mặt người vội vã sau lớp khẩu trang giấu nắng mưa ba trăm sáu mươi lăm ngày chẵn lẻ lốm đốm vui buồn chuyện cổ tích hôm qua đã cũ công chúa không còn chờ hoà
Thơ
•
15.11.2021
đồng hồ gọi sáng nắng mở cửa sổ ngày em chải tóc giấc mơ ngái ngủ tên anh vùi sóng gối chăn buộc những sợi tóc theo trật tự ngày em khoác lên mình cái bóng soi gương đi theo đường kẻ bản đồ tô màu bức tranh phố sặc sỡ những nụ cười quen trống rỗng
Thơ
•
15.11.2021
Không thể hét to vào đêm rỗng em thì thầm với chiếc lá bên thềm bên hàng xóm trôi một bài hát cũ ai mua được ngày xưa im lặng để nghe tiếng chuyển mùa của gió và nghe mình mỗi phút tàn phai không thể sắp đặt được trật tự ngày lá vàng rơi biết thu vừa
Thơ
•
15.11.2021
khi cơn mưa cuối cùng vùi ưu tư về đất thấp thoáng quạ khoang tím đơn lẻ tím chiều cô độc gõ cửa hoàng hôn giấc mơ rạn vỡ trở mình nỗi nhớ phôi sinh từ khói mưa thôi kẻ buồn mắt tượng mỏng mảnh mây áo ngủ mờ thu tan vào nhau dẫu ban mai thức dậy nắng
Thơ
•
15.11.2021
anh thả đàn ngựa hoang về phía miền em mạch nguyên thủy khát ngậm núm đồi xanh mơ bầu vú mẹ cheo leo eo thon chếnh choáng men mùa ngựa hí động rừng dồn dập vó khua so dây dạ cầm hạnh ngộ rung chuyển đại ngàn giao hòa mây gió lênh loang dòng chảy phồ
Thơ
•
15.11.2021
không thể giữ mùa thu đừng qua cửa em lẻ loi ngồi nhặt lá vàng kỉ niệm ngủ vùi trong tờ giấy cũ cựa mình choàng thức chiêm bao những hình nhân lướt qua bóng nắng lao xao âm vọng mơ hồ em cố níu một ảo mờ thân thuộc vỡ nhòa sương trắng bay xa em lặ
Thơ
•
15.11.2021
và em bỏ mũ như thế đi qua quý bà quý ông và em bỏ kính coi như biết đọc hoặc không và em cởi giày lô nhô vỉa hè phố hát dưới chân và em cởi áo như một mình em soi gương và em thân trần đến nơi Anh hò hẹn và em như Em nguyên vẹ
Thơ
•
15.11.2021
đừng kể với em cơn mưa đầu mùa bờ đê bỏng nắng con đường trượt trơn không níu bàn chân bước người đàn bà thất lạc hạnh phúc khổ đau em muốn ngắm anh như thuở sơ sinh trần trụi hình hài bí mật như đêm sót lại từ nghìn năm trước xanh như rừng nâu như đ
Thơ
•
15.11.2021
không thể giấu nỗi buồn tận cùng ngăn ký ức em gỡ bóng mình ra khỏi khung tranh những gam màu gió bay bạc thếch ngón tay dài ngắn buổi chiều giọt nắng đón nhau ngoài cổng đám mây cong nốt nhạc trả tin nhắn vào điện thoại niêm phong hộp e-mail bay th
Thơ
•
15.11.2021
tháng sáu đi qua như nắng đi qua em khi đã chạm vào da thịt như nỗi buồn không hẹn trước niềm vui lững thững xa đêm đi qua sợi tóc em ngắn hơn tiếng ru của sóng những ngón mong manh không níu được ngày dài tiếng mưa hao mòn trong máng xối em đi qua
Thơ
•
15.11.2021
Trong giấc mơ đêm qua anh không trở lại em tan giữa lâu đài cỏ dại tuyệt vọng nhặt từng xác hoa hồng bấm vào hàng số quen vọng hồi âm lạ tên anh lạc miền vô cảm mặc định những phù điêu đêm hoang mang tím xanh bợt bạt chiều phản biện niềm kiêu hãnh
Thơ
•
15.11.2021
nếu chẳng mang đến niềm vui cứ tặng nhau một nỗi buồn giọt café ảo huyền sóng sánh nước nhỏ bên hồ ướt mắt trăng lóng lánh cuối chân trời bầy chim khuya vỗ cánh dạ cầm đơn độc ngân ngủ đi, ngọn cỏ mềm ngủ đi, đám mây phiêu dạt con dế lẻ loi há
Thơ
•
15.11.2021
em lưu đày mình ra khỏi giấc mơ làm kẻ khổ sai hiện tại vẽ vệt khói trắng vào sóng di cư nỗi buồn vô niên tiếng còi tàu vô tình nhắc tên anh em ngoảnh lại đại dương nhớ rồi cắm cúi bước vào cánh đồng quên gặt mùa vô cảm tìm nơi đâu không dấu chân anh
Thơ
•
15.11.2021
chòng chành thức giấc em đêm biển mồ côi bờ lẻ loi vắng một mình sóng ngẩn ngơ nằm ngơ ngẩn nghiêng phương nào em cũng nhớ anh xót xa thương đêm rét cuối đông ngoài ấy lạnh áo có choàng đủ ấm đêm yên ả dáng anh ngồi tĩnh lặng ủ vần thơ gieo giữa phím
Thơ
•
15.11.2021
Tôi vẽ một hình nhân tôi bóng đổ dài bức tường lạnh tôi khóc tôi cười hình nhân thinh lặng tôi hao mòn hình nhân tinh nguyên tôi đếm trên tay những sợi gân xanh chằng chịt mùa thay giấc hình nhân mím môi trắng toát rợn nụ cười xuân tôi trượ
Thơ
•
15.11.2021
chỉ qua một đêm tất cả hóa thành xa lạ lá rời cành rơi như nước mắt goá bụa bầu trời mặt đất mồ côi tiếng gà gọi bình minh lẻ loi biển ngậm sóng xóa bờ bạc trắng còi tàu vọng rồi chìm vào thinh lặng lời chia li ta trót thốt ra rồi anh tìm
Thơ
•
15.11.2021
chiều tím như đổ ly rượu chát tràn phố loang buồn em, người bỏ quên trí nhớ lang thang những cánh cổng khép hờ bí mật những mặt người nhập nhoạng những chuyến xe thấp thoáng những dấu chân ảo ảnh những cột đèn mộng du chẳng có ai chờ em bên cổng c