Về Hương Sơn, năm sơ tán ấy
Hoa cau thơm ngát đầu ngày Bên kia Bến Đục, bên này chùa Hương, Ngỡ xa xôi mấy ngày đường Mà nay sơ tán, thuộc làng, bén quê! Lanh tanh vẫn nước lòng khe Ngẩn ngơ chim núi, se se dặm rừng, Bước lên, vẫn đá chập chùng Chùa xưa, kinh kệ lẫn cùng mây ba
Nội dung bài thơ: Về Hương Sơn, năm sơ tán ấy
Hoa cau thơm ngát đầu ngày
Bên kia Bến Đục, bên này chùa Hương,
Ngỡ xa xôi mấy ngày đường
Mà nay sơ tán, thuộc làng, bén quê!
Lanh tanh vẫn nước lòng khe
Ngẩn ngơ chim núi, se se dặm rừng,
Bước lên, vẫn đá chập chùng
Chùa xưa, kinh kệ lẫn cùng mây bay,
Bềnh bồng cảnh đấy người đây
Hư không có dễ làm say lòng mình?
Lẩn trong tịch mịch sao đành,
Càng lên càng thấm ân tình nhân gian:
Dậy thơm kìa trái mơ vàng
Có cô em gái trĩu quang gánh về
Xanh xanh màu khói dưới kia
Cơm chiều hợp tác đã nghe kẻng rồi!
Tần ngần ngắm núi Mâm Xôi
Núi Con Gà đậu bao đời, y nguyên,
Với tay lên đến chùa Tiên
Vết bom còn đó, tham thiền dễ chăng?!
Lên Trời, hướng quá mênh mang,
Càng yêu một lối về làng con con!
Trèo non, khuất khúc chon von
Càng thêm ưa cảnh ao chuôm bình thường!
Hoa cau thơm đến suốt đường
Biết đâu thơm tự Chùa Hương thơm về,
Mái tranh nghèo Bến Đục Khê
Biết đâu năm ấy thành quê hương mình!
Bài thơ Về Hương Sơn, năm sơ tán ấy của tác giả Nhà thơ Bằng Việt - Nguyễn Việt Bằng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Bằng Việt - Nguyễn Việt Bằng
Nghệ danh: Bằng Việt
Tên thật: Nguyễn Việt Bằng
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Bằng Việt - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Bằng Việt, Thơ Bằng Việt, Nhà thơ Bằng Việt, Tập thơ Đất sau mưa
Em hãy đến cánh đồng Mường Thanh
Xứ sở của niềm hy vọng ở tận cùng
Quảng Bình, đêm nghe bom toạ độ
Một chút thầm thì trong tình yêu Hà Nội