Cánh diều

Thơ   •   Thứ tư, 27/10/2021, 14:37 PM

Thả xa vạn dặm ngoài Kéo dài dĩ vãng thôi... Chỉ bứt, diều băng rơi Đồng đất người lạnh mặc

Nội dung bài thơ: Cánh diều

Thả xa vạn dặm ngoài

Kéo dài dĩ vãng thôi...

Chỉ bứt, diều băng rơi

Đồng đất người lạnh mặc


Bài thơ Cánh diều của tác giả Nhà thơ Tô Thuỳ Yên - Đinh Thành Tiên, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Tô Thuỳ Yên - Đinh Thành Tiên

Nghệ danh: Tô Thuỳ Yên

Tên thật: Đinh Thành Tiên

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Tô Thuỳ Yên - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Cánh diều,Tô Thuỳ Yên

Tổng hợp

Cùng tập thơ: Thắp tạ (2004)

Đá mộng

Thơ   •   27.10.2021
Nhìn đá, ta định chừng đá ngủ Phải chăng đá giú mộng trong lòng? Tại đây, đá sống lâu đời nhất Đá rõ điều ta muốn rõ không?

“Tặng phẩm”

Thơ   •   27.10.2021
Thắp tạ càn khôn một vô ích Thắp tạ nhân quần một luyến thương Thức cho xong bài thơ Mai sớm ra đi Cài hờ lên cửa tặng

Huế oán

Thơ   •   27.10.2021
Nửa khuya, vua trẻ lìa kinh khuyết Từ đó, thâm cung lạnh lửa đèn... Trường thành nhiều chỗ đã sụt lở Thương em còn thơm hồn nhãn sen Mấy bận, sóng thần lấp cửa phá Đêm giông, mẹ nhắc chuyện năm Thìn Bạn về quê bạn, đường xa ngái Trong nớ, ngoài ni,

Soi mệnh

Thơ   •   27.10.2021
Bởi tất cả vô thường Nên tất cả miên viễn Trời không nắng mãi, không mưa mãi Đến một lúc nào ngươi chán người khách lạ là ngươi Những câu chuyện nghe lần đầ

Viễn Tây

Thơ   •   27.10.2021
Mỗi năm, bờ mỗi lở xa thêm... Bên này sông Chẳng còn nghe thấy nữa tiếng gà gáy diệu vợi Bên kia sông Có thể nào một sớm mai kia Hoang mang bốn bề sương trắng mịt Chợt đến khi trời sáng rỡ ngỡ ngàng Thấy thôi chẳng còn gì, thôi chẳng còn ai Trùng trù

Nhớ có lần trên Bắc khuya nghe một lão đàn hát

Thơ   •   27.10.2021
Tặng Đinh Kinh Hiệt Ông lão khô quắt như thanh đước Đàn hát mưu sinh bến Bắc đêm Cổ vương oan khuất, tay u hồn Miết dây, xé giọng, khóc nhân thế... Âm bóng xưa về quanh chiếu manh Trăng thiếp, sao mê, sông ráo gió Buồn lan sóng nối, tản không tan

Hành giả âu sầu

Thơ   •   27.10.2021
Yết đế, yết đế, ba la yết đế, ba la tăng yết đế... Bát Nhã Ba La Mật Đa Đi. Đi qua. Đi qua nữa. Đi qua nữa nữa Mê mỏi chuyến miệt mài Đau đáu chiêm bao ước hẹn quên Buồn bã vương vất chút ngủ thiếu Thoát lan từ tiền sinh Trùng trùng những lớp cửa liê

Hồn trôi

Thơ   •   27.10.2021
Về khuya, khi tóc đã rộ trắng Người gieo hồn trôi xiết Ngân Hà Rạch ngất một luồng rực hoa sảng Tuốt rụng mình từng lớp sát na

Vận nghiệt

Thơ   •   27.10.2021
Mãi vận nghiệt vào ta Nỗi bất ổn làm người Rừng trằn trọc âm chấn Chim thú săn mồi khuya

Nhà xưa, lửa cất ủ

Thơ   •   27.10.2021
Nghe trong xanh thẳm thời gian Dai dẳng Tiếng con chó nhỏ bên hè Sủa bóng trăng lu Lâu lắm rồi, kẻ cố tình bôi trắng trí mình mới trở lại Ghé nhìn vào... Còn chỉ thế thôi sao? Ôi những thứ từng một lần toàn vẹn đó Có phải thời gian đã c

Sát na

Thơ   •   27.10.2021
Đứng trưa Tưởng nghe được chông chênh Tưởng thôi, nháng tưởng thôi Trí năng nào nhạy kịp.

Đại bình nguyên

Thơ   •   27.10.2021
Đất xa đuối, trời sâu vô vọng Đất trời còn chịu đựng bao lâu? Ngàn, ngàn dặm không bóng người, dạng mộ... Hú, không nghe động tĩnh cả hồn thiêng Chỉ những cuộn cỏ gai lăn giỡn Chim bay thoát ra chăng?

Hồn lạc

Thơ   •   27.10.2021
Một hồn bất phụ thể Lạc từ dâu biển xưa Tới trước, đợi nơi mồ Nghe mòn bia chửa dựng

Du mộng

Thơ   •   27.10.2021
Trải kiếp ngoài hoang vu Lùa chăn huyễn ảo Giữa sao rộ đêm tạnh Lần vết thiên thu Bao năm rồi chưa xuống lại làng Gió bạt mờ những nhắn hỏi Nàng có còn theo chị theo em Rải đồng tiếng hát? Nấn ná thời gian lưu ngụ ta Ngỡ ngàng ân hạn Xa vời chó sủa S

Bỏ lỡ

Thơ   •   27.10.2021
Ít nhất một lần, đã bỏ lỡ Cùng em ngoài cõi mộng lang thang Chờ khai ngộ một dòng kinh cổ Trắng kiếp ngồi lì cửa hỗn mang

Đêm quan ngoại

Thơ   •   27.10.2021
Tạt vào, giũ phủi bóng đêm bám Xoa nhận lại mặt, ngồi định hình Nghe trong đầu chưa ngớt tán loạn Gió lền vung lưới chụp mông mênh Nhen nuôi một điểm lửa cô quạnh Cầu những hồn dâu biển ghé qua

Thấm thoát đời ta

Thơ   •   27.10.2021
Tôi bây giờ cha mẹ chẳng còn Các em tứ tán, bạn thưa vắng... Đời rẽ quạt vô chừng Người đi cùng nhau chỉ một đỗi... Rồi thôi, chẳng lẽ rồi thôi sao? Gió dứt, tan hình tướng Chim qua trời mang theo vệt bay Mây nước chuyến làm người Câu thơ soi mệnh v

Lễ hội

Thơ   •   27.10.2021
Anh xin em rỡn một ngày Rồi xin ngừng rỡn suốt ngày hôm sau (Bùi Giáng) Một ngày lễ hội anh qua Nhớ ra, em tới, xa hoa một ngày Rượu khai quật sẵn phần đây Bây giờ em chuốc, một mai anh mời

Thanh minh

Thơ   •   27.10.2021
Trọn ngày, hồn mộng rong chơi Miền cỏ non xa rợn Lúc chiêng thu không Còn chưa muốn trở về mồ

Không kịp

Thơ   •   27.10.2021
Gặp lại nhau, nhìn sững chẳng ra Em thay đổi quá, tựa sơn hà Thơ làm không kịp theo dâu biển Mắt dẫu khô mà nhớ lại hoa

Suốt bãi sông Hằng

Thơ   •   27.10.2021
Khuya rồi, nước đã đầy trăng Đi về suối bãi sông Hằng, gặp ai? (Đi về) Sông Hằng suốt bãi chờ nhau Cát mòn mỏi cát, mùa hao hớt mùa Hẹn về, dù nắng dù mưa Che đầu, sẵn tấm lòng thừa tuyết sương Đường, đi rồi nhậ

Con sáo

Thơ   •   27.10.2021
Con sáo trong lòng con đã chết Bé ơi, sao bé còn đi tìm? Còn kêu lạc giọng sáo ơi sáo Rồi khóc trong chiều muộn nhá nhem?

Thương tật

Thơ   •   27.10.2021
Vũ trụ mãi không xong Thường hằng nổ nát Mỗi khuya, người mang về Một dạng hình thương tật

Đường trường đêm

Thơ   •   27.10.2021
Nước Mỹ này quá rộng và quá buồn Anh không còn muốn tự định liệu Tốc độ cao gài cố định mặc Đường trường lái băng đêm Như tự nguyện thất giạt... Bất biến nản trước đầu xe thầm thầm mỗi khúc đường ngắn, rất ngắn Như ta thấy đời ta từng quãng, quãng gầ

Dừng bước

Thơ   •   27.10.2021
Mặt trời mọc đã quá lâu Bức bối nỗi trần thân đơn độc... Giữa một thoáng trống giao phiên của gió cát Ta lau phẳng vầng trán nhọc nhằn Lau phẳng ký ức xếp nếp

Lão trượng

Thơ   •   27.10.2021
Lão trượng chiều quay về bản quán Thong đồng đường tre trúc hắt hiu Nghe, nghe trời đất hát xa lộng Những tưởng tâm mình đang hát theo Mừng linh thụ tóc râu khang kiện Đông đúc chim về ấm cúng đêm Mừng cổ đình tường mái phục chế Đời trùng tu từ thị

Thơ tạ

Thơ   •   27.10.2021
Trời rạng. Chuyến đi không hoãn được Bài thơ tâm phát dẫu chưa xong Xin vẫn cài hờ lên cửa ta

Vẫn là

Thơ   •   27.10.2021
Vẫn là tiếng thinh lặng kinh hoàng Đâu đó quanh đây Do một vật đã rơi buông từ chỗ rất cao Còn để lại Vẫn là nỗi khuya khoắt đuối tuyệt Đâu đó quanh đây Của những bước chân hồ nghi thất lạc Về tự lãng quên xa Vẫn là cơn tức tưởi cầm nén

Tị khách

Thơ   •   27.10.2021
Xuất môn, chuyển phán, dĩ trần tích (Đỗ Phủ) Bỏ sử tịch Chạy lấy người Quá đà khỏi thế cuộc Sống trớn thừa Chai dại vô can Giữa những bất bình của thế giới Một bước, đã muôn trùng Vội vàng thay, thiên cổ Tâm cảnh ta

Nỗi mình lần giở

Thơ   •   27.10.2021
Qua ngày, chuyện có thành hoang thuyết Đời nay thoáng chốc đã đời xưa Ngày qua ngày, trú dưới mái đầu Ngậm ngùi thân sống sót Cời lực tàn hơ cứu lấy hồn người... Dâu biển ngoài kia chung cuộc chưa? Chốn mông lung nuối muộn Xốn xang tiếng hú réo liê

Hoa suông

Thơ   •   27.10.2021
Đành phận, hoa suông đã sớm rụng Tự cành hàn giấu ngấn sinh ly Sân chiều, khom định những tan tác Ứa trở đau thương mộng một thì

Thắp tạ

Thơ   •   27.10.2021
Trăm năm đã chẳng nề hà... Một mai nàng lên núi chan chứa Hỏi tìm cho gặp đá tiên tri... Về sau, đời có ra sao nữa Cũng đã đành tâm sẵn một bề Đá, chẳng đá nào lên tiếng với... Nàng đi thôi đã nát chân hồng

Xót xa

Thơ   •   27.10.2021
Đành thôi một mái tóc này Tiện hôm mưa gội, sẵn ngày nắng hong Lý gì trời đất phí công Chim sao tiếng cũ, lửa trùng ngọn xưa Chu tuần, sao rộ, sao thưa Rờn bay tản nát tiếng mùa rợn không Con quyên lìa núi xuống đồng Dãi thân, gặp hạt đòng đòng, cũng

Đi xa

Thơ   •   27.10.2021
Đi như lạc trong trời đất Thủy tận sơn cùng, xí xoá ta Cõi chiều, đứng lại, khóc như liễu: Có thật là ta đi đã xa?

Biệt tăm

Thơ   •   27.10.2021
Chỉ là một bước, bước trờ Mà rồi từ đó tới giờ biệt tăm Bao lần chạy vạy hỏi thăm Hỏi chưa ra, đã trăm năm, sững sờ

Chim kêu bãi quạnh

Thơ   •   27.10.2021
Dưới lũng, trên triền, nắng xếp nhỏ Nước ròng sâu, sông lảng lảng xa Khắc khoải chim kêu ngày tận tuyệt Ai trầm luân đó có về qua? Mông quạnh bãi phơi vũng vướng mắc Con cò lặng ngẩng lắng hơi thu Xác cây gục hỗn mang cành rễ Rừng đứng quanh đây,

Gặp gỡ giữa đường

Thơ   •   27.10.2021
Ghé vào chung chỗ nhân tình Thương nhau cùng nỗi lộ trình vô minh Rủi may thôi cứ dấn mình Một ngày vượt sức bình sinh một ngày Cũng thì dâu biển xưa nay Nẻo nhà đâu mất lạc loài hỏi han Lát đây, mảng gió tách đàn Bứt đi coi cuộc hoang đàng tới đâ

Nhanh hơn

Thơ   •   27.10.2021
Cố gắng Cố gắng theo cho kịp Cái bóng mình như có đi nhanh hơ

Chia tay ải Tây

Thơ   •   27.10.2021
Tặng Thanh Tâm Tuyền Mới độ nào chia tay ải Tây Đi đâu hay chỉ cốt rời đây? Mây trôi, dăm mảng nhớ hư hoặc Gom chẳng thành câu chuyện thuận tai Lời kiệm, quanh ba cái ý quẩn Tiễn đưa vừa một quãng mây bay Ra về, thấy nhật nguyệt điên đảo Ray rứt chưa

Đêm thức

Thơ   •   27.10.2021
Con tắc kè sực tỉnh mộng tiền sinh Kêu mấy tiếng u minh buồn bã quá Mấy chàng bạch diện giờ đâu cả? Chuyện đời kể dở, dứt ngang sao?

Cơn mê

Thơ   •   27.10.2021
Hay là vẫn mỗi cơn mê Trùng trùng mây sóng đi về, tụ tan? Tới luôn, vượt vượt ngỡ ngàng Mà coi sau phía hoang đàng có chi Đằng nào cũng một lần đi T

Cánh diều

Thơ   •   27.10.2021
Thả xa vạn dặm ngoài Kéo dài dĩ vãng thôi... Chỉ bứt, diều băng rơi Đồng đất người lạnh mặc

Đuối trông

Thơ   •   27.10.2021
Có lần nơi gió cát Nhờ chút duyên thừa Hạnh ngộ khách hành hương qua phương Tây Soát lại mình Ra chẳng còn thứ định gửi Rớt đâu quên Đành đứng đuối trông vầng bụi khuất

Hái rau

Thơ   •   27.10.2021
Tặng Văn Kiếp Thiên và Nguyễn Thanh Châu Chiều ra đồng hái rau hoang Nghe sầu theo gió thổi tràn mặt ta Ơn trời, ơn đất bao la Hái đi, này những xót xa kiếp người Cổ kim chung một mái trời Kinh Thi cũng có bóng người hái rau Cúi mình, khổ lụy như nha