Chúng tôi là ai đây

Thơ   •   Thứ bảy, 30/10/2021, 12:15 PM

trên những chiếc xe bò này, anh chị là ai ? lịch sử sẽ còn dài để nhớ lại những trang máu đẫm đường còn xa và bụi bặm bụi làm mờ gương mặt chúng tôi người như ông cụ kia mệt nhọc đương ngồi là bác sĩ Tydao hai mươi tám tuổi mà nếp nhăn nhiều quá cò

Nội dung bài thơ: Chúng tôi là ai đây

trên những chiếc xe bò này, anh chị là ai ?

lịch sử sẽ còn dài

để nhớ lại những trang máu đẫm

đường còn xa và bụi bặm

bụi làm mờ gương mặt chúng tôi

người như ông cụ kia mệt nhọc đương ngồi

là bác sĩ Tydao

hai mươi tám tuổi mà nếp nhăn nhiều quá

còn cô gái kia dưới chiếc khăn bà goá

là cháu con của ápxara

là vũ nữ của hoàng gia

dẫu suốt dặm đường em không nói

nhưng chúng tôi nhận ra em sau làn khói

bữa cơm chiều bếp lửa nhận ra em

dưới vườn xoài đêm tối thật mông mênh

qua kẽ lá những vì sao xa thật

họ là ai nữa vậy ?

những tiến sĩ, những sinh viên

những giáo sư, và những luật sư

trên xe có cả người điếc kẻ mù

nhưng họ đều nghe thấy

họ đều có ruộng vườn cày cấy

nước mắt tuổi già đánh đổi một dòng sông

tuổi thơ đầy tiếng khóc

chúng tôi đã gặp nhau trong trại tập trung

bên những hầm xương trắng

chúng tôi đã nhận ra nhau

xương còi cọc những đứa con khốn khổ

xương oằn oèo của những kẻ lao công

xương thẳng tắp ống chân vũ nữ

xương cong queo của những trẻ chăn bò

đêm lân tinh ngùn ngụt bốc hơi

trận mưa xuống biến thành trăm ngọn đuốc

lửa ma trơi chấp choá khắp cánh đồng

đó là lúc những bộ xương vùng dậy

mọc cánh những linh hồn

chúng tôi là những người như thế đấy

những người con của đất Chùa Vàng

anh sinh từ đồng ruộng Bátđomboong

chị kéo lưới bên Tônglê Xắp

anh ở pờrâyveng

thương dân tộc mình một thuở truân chuyên

mỗi chúng tôi trở thành mảnh vụn

thành những viên đá trơ tủn mủn

nằm rải rác khắp các khu rừng sông suối hồ ao

thân chúng tôi ai biết đâu nào ?

đây là mảnh ngực ápxara khi người đương múa

đây là vương miện của nàng công chúa

bị nhốt ở khu rừng Pantixơrây

kia là nửa làm môi Bayon

cười mặt trời không mọc hướng tây

đây là chiếc vành tai vua Hủi

còn kia bành voi đương chở củi

nào con chim thần đương mổ vào trăng

chúng tôi đã qua những ngày dữ dội khó khăn

bản trường ca Riêmkê mỗi nơi còn mỗi chữ

bản trường ca bất tử

có bao giờ bạn đọc hết lời chăng ?

có bao giờ bạn uống hết vầng trăng

trên Kôkông và môi em dịu ngọt

bao giờ bạn cầm chai rượu rót

mừng Tổ quốc ta trên chiếc cốc tuôn tràn

bao giờ năm ngọn tháp vàng

mọc nguyên vẹn trên một nền lụa đỏ ?


Bài thơ Chúng tôi là ai đây của tác giả Nhà thơ Thu Bồn - Hà Đức Trọng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Thu Bồn - Hà Đức Trọng

Nghệ danh: Thu Bồn

Tên thật: Hà Đức Trọng

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Thu Bồn - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Chúng tôi là ai đây,Thơ Thu Bồn,Nhà thơ Thu Bồn,Thu Bồn,Oran 76 ngọn

Tổng hợp

Cùng tập thơ: Oran 76 ngọn (1979)

Ở đây chốt Kamêlai

Thơ   •   30.10.2021
mỗi đêm súng nổ đến hai ba lần biển xa nhưng núi về gần cá tôm ít, lại có vầng trăng trong thương nhau mấy dép cũng mòn nhớ nhau lấy núi biên phòng mà đo ở đây muối gáy vo vo ở đây thiếu nước mối lo phần đầu suối thì cạn, mắt thì sâu trời cho một trậ

Những chiếc thoi vàng

Thơ   •   30.10.2021
Phiên đi vào rừng cảnh giới             bất chợt gặp một tốp lính Pôn Pốt Bọn chúng lôi xềnh xệch một người đàn bà Campuchia còn rất trẻ chúng rứt tung quần áo của cô người đàn bà quỳ lạy h

Ổ quỷ

Thơ   •   30.10.2021
câu chuyện đau lòng nhưng tôi phải viết Đội trinh sát đến một mái lều che bằng lá tua rua dột nát bên trong một tên lính PônPốt lọ lem đương đảo thịt trong một cái xoong méo mó tên lính vừa nhăn nhó hắn nhè ra một đốt ngón tay... nhìn thấy Trung, hắ

Những người bị đuổi

Thơ   •   30.10.2021
lúc mặt trời lên khi đàn quạ kéo vế cầu Mônivông súng nổ trước hoàng cung lổng chổng những cỗ xe... đài Độc Lập lặng im trăm đầu rắn Naja không cứu được chúng tôi thành phố bắt đầu hôm nay không có tiếng cười tiếng người rú trên đường Pa rang đỏ thô

Chiến khu bị bao vây

Thơ   •   30.10.2021
Hơn sáu ngàn quân bị đói những người linh tử thủ giữa rừng nhường gạo cho nhau nhường đạn cho nhau sẻ chia từng viên thuốc lưới phát sóng kẻ thù giao như gươm chéo chúng dò làn sóng điện Hai Linh Ba1 những họng súng nhằm khu rừng trút lửa Pan Pốt gà

Nói về đất

Thơ   •   30.10.2021
Xin đừng quên, xin đừng quên vùi trong tro, đất cũng đen như người làn môi để giấu nụ cười trong tim anh giấu một người anh yêu sống gần mặt đất bao nhiêu mới hay đất cũng lắm nhiều đắng cay chân anh đạp những vòng quay đất đai anh nặn trong tay thậ

Các ngài đại sứ

Thơ   •   30.10.2021
không kịp mang theo quốc huy các ngài đại sứ trên xe bò nhốn nháo kéo nhau đi tiếng súng nổ từ Neak Lương vọng tới các ngan ông và các ngài bà cùng các tiểu thư dùng cán dù vút thật lực vào mông          

Đòn xe bò từ Cátđamôn trở về

Thơ   •   30.10.2021
ngơ ngác... ngơ ngác... những con bò rừng sợ tiếng rú ô tô                  kéo luôn cỗ xe bò xuống vực người gẫy xương xe gẫy trục hai con bò chạy trở về rừng như

Oran 76 ngọn

Thơ   •   30.10.2021
Cây mọc lên theo ý những cánh rừng đâu phải cơn gió ngông qua bờ bãi anh yêu em là dể tìm anh lại trong lòng em anh tìm mãi vậy thôi thế là em thông minh đã hiểu rồi lời yêu mến cũng là lời tự thú Những câu thơ không viết được bằng vần không trau ch

Chúng tôi là ai đây

Thơ   •   30.10.2021
trên những chiếc xe bò này, anh chị là ai ? lịch sử sẽ còn dài để nhớ lại những trang máu đẫm đường còn xa và bụi bặm bụi làm mờ gương mặt chúng tôi người như ông cụ kia mệt nhọc đương ngồi là bác sĩ Tydao hai mươi tám tuổi mà nếp nhăn nhiều quá cò

Xêrica

Thơ   •   30.10.2021
là ai vậy? nhân dân đều thấy qua màn lệ của người đỏ chói máu tươi khi ta đương khóc, chúng nó cười những con đười ươi nhăn nhở nắm vào cổ tay ta đó XêRiKa ? những tên cai đầu dài máu những nhà thầu sọ xương hàng hoá chui về từ đất Thái Lan bàn tay

Đây là biên giới

Thơ   •   30.10.2021
Tây Ninh với núi Bà Đen cao ngất nơi mưa tuôn và gió giật hai cuộc chiến tranh đi qua những tảng đá này khi núi Cậu bên kia nhìn mặt trời                   &nb

Chiến khu

Thơ   •   30.10.2021
tín hiệu vang lên rồi tắt ngấm Mekong đâu? Mekong đâu? người điện tín viên đặt ống nghe thất vọng anh chỉ còn nghe tín hiệu của rừng già dòng sông mẹ đi qua châu thổ những bãi bờ trăn trở phù sa Campuchia đâu? Campuchia đâu? anh chỉ còn nghe tiếng sú

Những người không có địa chỉ

Thơ   •   30.10.2021
Đội trinh sát Việt Nam có chín người chiến sĩ lớn nhất là Trung hăm bảy tuổi đời nhỏ nhất là Phiên mười tám tuổi họ mang theo một điện đài mỗi người một túi lương khô súng đạn bên mình nặng trĩu áo quần bay loang lổ những đốm nắng rừng họ lục hết á

Ồ Kalahông

Thơ   •   30.10.2021
nơi đây các em thường đến tìm màu hoa trong mắt nhau những trận gió từ Mekong thổi đến rạp bờ lau đâu là bờ bãi của em? anh ngợp mắt trước triền sông bốn mặt lòng ta ngày ấy cũng mông lung cũng rộng rãi như triền sông chiều nước rút dấu chân chim-nhữ

Đêm biển hồ

Thơ   •   30.10.2021
phía Uđôn một vầng trăng lửa đã nhô lên giữa khoang thuyền chúng tôi chúng tôi đều khóc bên Lưu Đăng Trung, người chỉ huy trinh sát anh đã đưa sáu ngàn dân về lại biển Hồ con thuyền tròng trành sau mỗi lần sóng giạt đàn cá bay lên trăng vỡ rào rào ba

Vĩ thanh buồn

Thơ   •   30.10.2021
mai ngày về đến Cửu Long chảy hoài rồi nước cũng trong như người... những điều em hiểu về anh còn giấu kín dưới đất đai và sâu thẳmMekong. Đỉnh tháp khắc hoạ trời xanh điều ta suy nghĩ về các thế kỷ đã qua. cánh chim không để lại dưới làn mây cổ tích

Tiếng não bạt

Thơ   •   30.10.2021
Những người di tản trên đường dừng lại lắng nghe tin mới nhất Phnôm Pênh giải phóng! Phnôm Pênh giải phóng! Campuchia lắng thở bán đảo này sóng biển lại trào lên từ Kôkông buồm trắng tàu chiến Thái Lan quay mũi xếp hàng ngang bà mẹ Việt Nam đến Ba Ch

Riêmkê

Thơ   •   30.10.2021
Bản trường ca vĩ đại của dân tộc Campuchia dài hàng vạn câu viết trên những tàu thốt nốt bây giờ chưa tìm đủ, ai là người nhặt được hãy trả về cho nguyên vẹn bản trường ca... tôi tìm lại bản Riêmkê hồn tôi lững thững Đi về Angkor phải qua đến mấy ch

Giấc mơ Angkor

Thơ   •   30.10.2021
Đội trinh sát còn lại ba người:                  Trung, Phiên, XôRiLa họ tiếp tục thọc sâu vào vùng sau lưng địch chúng tôi đi không phải chỉ bằng chân mà đi cả bằ