Mùa đông cuối cùng

Thơ   •   Chủ nhật, 07/11/2021, 16:13 PM

Người bán bánh khúc đã ra khỏi ngõ vắng, mang theo tiếng rao héo Những quán ăn đêm sáng trưng Mắt chứa chan mềm chiếc nhẫn Anh lồng cho em cuối mùa xuân trước Và ngã vào đầm mây vỡ toang như những tàu lá chuối trong bão Em thành lính gác chung thân c

Nội dung bài thơ: Mùa đông cuối cùng

Người bán bánh khúc đã ra khỏi ngõ vắng, mang theo tiếng rao héo

Những quán ăn đêm sáng trưng

Mắt chứa chan mềm chiếc nhẫn Anh lồng cho em cuối mùa xuân trước

Và ngã vào đầm mây vỡ toang như những tàu lá chuối trong bão

Em thành lính gác chung thân của chính mình

Từ khi có Anh.

Tiếng ì ùng rền vang của sấm không đánh thức được những quả đồi tê liệt nơi xa xăm

Những cành cây tự vuốt ve thân, diễn cảm giai điệu của gió

Trong khi những con người loanh quanh, lạm dụng sự ích kỷ, khư khư với chiếc kén của mình

Thời gian không đàn hồi

Tôi đi như nốt nhạc sau giữa phố phố song song - khuông nhạc

Những con đường tối sầm và bóng ướt (vì luôn được phun nước lúc hai mươi hai giờ) như cái cống ngầm, nổi trên mặt đất (?), không biết kết thúc ở đầu... với những người đàn ông như cá vừa mắc lưới, những người đàn bà như con mèo giả bộ hiền lành

Bà hàng nước ngái ngủ khêu bấc ngọn đèn cạn dầu bắn hoa đèn lép tép

Các căn hộ khép kín, cửa chốt chặt như vẩy vết thương bám vào da

Tôi không biết chống đỡ thế nào, khi làn da nhạy cảm và ký ức giãn nở

Như người mang lửa từ đỉnh núi vời vợi, chạy ngày ngày đến với tình yêu, giữ lửa cháy để sống tình yêu

Giữa vòng thắt của cuộc mưu sinh

Ta nhận ra nhau, không cần làm hiệu

(tín hiệu trong cơ thể chúng ta đã liên hệ và phát sóng bằng quyền lực vô biên)

Đi qua những thế kỷ mất mát, thân người lại tiếp kiếp mệt nhọc trong mùa đông cuối cùng

Họ hớt hải giữa vòng xoáy nóng bức của thế kỷ - năm cuối cùng

Họ chờ đợi gì? Tìm kiểm gì? Đánh mất gì?

Tiếng đàn một dây

ngả dọc Việt Nam

- đất nước mang hình người đàn bà hơi khuỵu chân, ngửa mặt

Trở về ngôi nhà màu đối lập bóng tối, có bông cúc khép miệng nơi miệng lọ

Nốt ruồi căng lên, tự nói về mơ ước

Tôi như ổi chín

Với đôi mắt đăm đắm của Mecghi nhìn cha Ran


Bài thơ Mùa đông cuối cùng của tác giả Nhà thơ Vi Thuỳ Linh, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Vi Thuỳ Linh

Nghệ danh: Vi Thuỳ Linh

Tên thật: Vi Thuỳ Linh

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Vi Thuỳ Linh - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Vi Thùy Linh, Nhà thơ Vi Thùy Linh, Thơ Vi Thùy Linh, Tập thơ Linh

Tổng hợp

Cùng tập thơ: Linh (2000)

Bóng người

Thơ   •   07.11.2021
1. Khi tắm Tôi thường ngắm mình (Như có một người, cùng tấm gương, ngắm tôi) Mảnh mai, lóng lánh ướt... Lan khắp chúng ta, sự choáng ngợp của vẻ đẹp mong manh và trong sạch làm chúng ta dịu lại Trong chiêm bao bí ẩn Trong những dự cảm ta vừa

Những đồng cỏ nằm dưới tuyết

Thơ   •   07.11.2021
Nước đóng cứng hàng triệu vó ngựa Những vó ngựa Nguyên Mông năm xưa ngửa lên trời tuyệt vọng Thảo nguyên chết cóng dưới băng tuyết Bầy bầy dê cừu vùi xác (Súc vật chết đói vì không có ăn) Những người du mục mắt một mí đói và buồn Khóc sưng mắ

Từ phía ngày nắng tắt

Thơ   •   07.11.2021
Nơi em ở là phía ngày nắng tắt Nỗi buồn nhiều như gió Em ước được thả lên trời như bóng bay... ...Gió vẫn thổi, buồn phiền không mất nổi Chỉ còn phía Anh thôi Em không nhớ đã gặp Anh bao lần, bất kể khi nắng còn hay đã tắt. Để rồi đêm nay Em cay đắng

Cái chân vịt và tiếng còi tàu

Thơ   •   07.11.2021
Mắc đầy chân vịt tàu thuỷ cứng đơ của con tàu bị chuột rút giữa các dòng sông đan nhau trong tôi (Chúng bị chuột rút trước khi kẹt vào đầm lạch, khi sông cạn nước) Những câu nói mê đánh điện tối khẩn cho toàn thân tôi (đang giống như cá

Thế giới hiện hữu

Thơ   •   07.11.2021
Trái đất - cái cối xay rất cũ Vòng vòng quay nặng nề mệt mỏi Nóng dần lên, nước biển Thức dậy những núi lửa Những cánh rừng trơ cuống họng Những người đàn bà teo tóp ôm con, không bật nổi tiếng khóc Ì ạch Lục địa Đen Nhiều vàng và kim cương, vẫn đó

Mùa linh hồn

Thơ   •   07.11.2021
1. Tháng nàng Bân Em không biết đan áo cho chồng Mà được người ôm bằng chiếc áo sẫm màu Gió bạc trắng. 2. Hồ Tây hẹp dần vì bị lấn. Vòng kè đá bất lực. Em lấn mình vào còn đường vắng. Cổ Ngư xanh xao hàng cơm nguội. Gió vẫn thổi dạ khúc Anh ở đây dì

Hai miền hoa Thuỳ Linh

Thơ   •   07.11.2021
Co ro trong phòng kín Như con chim nhỏ Hoa Thuỳ Linh Miền Anh không mùa đông Thế nào là nhớ thế nào là yêu Hai ngàn cây, một trời cách biệt Đường xích đạo đánh bật hình dung ám ảnh Hình dung kéo dài triền miên, mảnh như tơ sen Cánh hoa Thuỳ Linh ...E

Và chúng ta bắt đầu một cuộc sống khác

Thơ   •   07.11.2021
1. Bóng em                   dáng nhà thờ                    &

Sự im lặng

Thơ   •   07.11.2021
.... Tôi đã nói với người đàn ông đầu tiên tôi yêu: “Em có thể chết, nếu bị Anh phản bội” Khi bị phản bội Tôi giằng chiếc nhẫn Anh tặng khỏi tay mình ... Người đàn ông thứ hai dịu dàng và trong suốt Tôi thiếu nữ bé nhỏ rón rén bước vườn yêu Sửng sốt,

Mùa đông cuối cùng

Thơ   •   07.11.2021
Người bán bánh khúc đã ra khỏi ngõ vắng, mang theo tiếng rao héo Những quán ăn đêm sáng trưng Mắt chứa chan mềm chiếc nhẫn Anh lồng cho em cuối mùa xuân trước Và ngã vào đầm mây vỡ toang như những tàu lá chuối trong bão Em thành lính gác chung thân c

Đôi cánh của mẹ

Thơ   •   07.11.2021
Cho những đứa bé từ năm 2008 Mẹ nghĩ Con có thể kiêu hãnh về mẹ và cha Từ lúc còn nằm trong cha và mẹ Mẹ viết đến tiều tuỵ (Dù vì thế, mẹ phải sớm lìa đời.) Những gì mẹ làm sẽ cho mẹ sống Những người thân của chúng ta liên miên đau ốm Mẹ thì

Rừng rêu

Thơ   •   07.11.2021
Tặng ca sĩ Tùng Dương, người xuất thần cùng Nhật thực Im trong Bóng đàn bà nhập thân thể đàn ông Yêu nhau đạp toang cánh cửa Hát trào dung nham núi lạnh Trận mưa thiên thạch tung cầu lửa Hát bay lên tầng thanh khí Cuộc xoay vần vũ trụ bắt đầu bằng Ev

Lá thư và ổ khoá

Thơ   •   07.11.2021
Những ngón tay nàng bấu vào cánh cửa gỗ xanh đang quang hợp Mưa phun Mùa thu non.. Nỗi cô đơn cùng cực này Như một quả xà cừ Cắn không vỡ Những lá thư của Anh, Em kết lại, thành áo giáp. Những lá thư và những tấm hình em Đủ để làm gối và trải thành

Những đối lập

Thơ   •   07.11.2021
Bố Mặt trời nóng rực và ồn ã Con muốn gần... lại sợ... tan ra... Mẹ mặt trăng xa Con ngần ngại cận kề Con Vì sao lạc giữa Lớn lên và sáng bằng nước mắt Bầu trời không ngừng bão tố Sấm, sét, chớp rạch đầy những cánh sao mảnh dẻ của con Con cố vươn cá

Thằn lằn trắng

Thơ   •   07.11.2021
- Này gương kia, ta muốn biết trí tuệ của ta? - Thưa cô, cô thông mình hơn nhiều, so với tuổi - Này gương, ta muốn được như con thằn lần, có thể đổi màu xanh, nâu, đen, đỏ? (Quanh ta, nhiều kẻ nham hiểm một cách quái gở) ... - Này gương, ta m

Linh

Thơ   •   07.11.2021
1. Bóng tối - con ngựa vằn lao đến - khi hàng cây sau mưa như những cái chổi khổng lồ sũng nước tiếp tục quét lên bụng trời Em làm sao có thể thanh thản khi mỗi hạt nước bung ra từ những nhát quét kia cũng mang ánh mắt Anh Tình yêu đã trở thành tôn g

Nắng

Thơ   •   07.11.2021
Căn phòng vàng hoa hồng vàng Anh bồng bềnh em biển vàng Những nỗi buồn rộn ràng Và tiếng sóng ráo riết Cái lọ thuỷ tỉnh vừa bằng ngón chân cái, là nhà ngục giấc mơ hoa hồng của con cánh cam Em chẳng biết sẽ sống thế nào, sau ngày ly biệt Nguyễn của

Tự cảm

Thơ   •   07.11.2021
Nữ thi sĩ họ Vương? Sinh ra trong khu phố người Hoa Hải Phòng Lên bảy tuổi, mới biết nói tiếng Việt Năm mươi ba tuổi Thơ vẫn đầy gió Quảng Tây Ở thành phố nơi tôi sinh ra, lớn lên Những biển hiệu chữ Tàu ít dần trên phố Tạ Hiện Sài Gòn - Chợ Lớn Ngườ

Những mặt trời đang phôi thai

Thơ   •   07.11.2021
Ngày xưa Khi còn bé Mẹ chỉ thích chơi trò “em bé” Mẹ ôm búp bê, cho búp bê “bú tí” Chỉ có một búp bê con gái, mẹ bèn quấn thêm hai cái khăn để thêm hai con trai Mẹ luôn được làm công chúa, cô dâu (cô dâu ôm “con” khư khư trong “ngày cưới”) Lú

Tín hiệu

Thơ   •   07.11.2021
Gắng là hình nộm khi đi qua đường hồ Dâm Đàm Dẫu cho hồi niệm làm người quặn thắt làm oằn oải bóng cây Tiếng gà thất thanh lức một giờ mười bẩy phút chiều làm mấy cái vó te giật mình nâng bẫng đoạn sông ngái ngủ Em sợ trở lại con đường này không có A

Rêu

Thơ   •   07.11.2021
Trận mưa làm xanh mảng tường và khoảng sân nhỏ Tôi gò lưng cọ Chỉ một đêm, chỉ một trận mưa Màu xanh lại ngự lên tường và sân, như râu ... Biết không cưỡng được Tôi vẫn sợ ngày da mình đồi mồi. “Lớp rêu” ấy, làm sao cọ? ..... Những khuôn mặt già đi N

Đôi mắt anh

Thơ   •   07.11.2021
Đắm đuối em Đôi mắt Anh Mang bình minh và bóng tối Em đã nhìn thấy quá khứ nặng nề nấu trong đó những nỗi buồn, dẫu Anh luôn cười Tiếng cười vang như gió đại dương thổi qua núi đá Vũ trụ có lỗ đen bí ẩn Đôi mắt là lỗ đen của Vũ trụ - Người Khi hôn mắ

Dưới cây bồ đề

Thơ   •   07.11.2021
Chập chờn tiếng chiêm bao Bầy kiến lửa bu đầy, đốt bàn tay mê man lau nắng Miết từng ngón vào đôi lông mày rậm Để mở Người đàn bà nắng lên ... Từng tế bào căng vỡ những hạt mồ hôi Anh đổ ràn nầy mầm trên em. Lại như con cừu nọn đói cỏ Lại như con lạc

Huyền tích

Thơ   •   07.11.2021
1. Nếu chúng ta không làm thân phận này Em là công chúa, chờ Anh - con đại bằng dũng mãnh nhất - mang đi thật xa Đến một nơi không ngột ngạt người Anh trở lại Người, hoặc em mọc cánh Nếu chúng Ia không làm người Em muốn là hải âu - loài chim không sợ

Tạo hoá

Thơ   •   07.11.2021
Cứ mỗi lần khăng khăng đi khỏi Anh Em lại thấy yêu Anh nhiều hơn Anh đã tung lên bầu trời già, màu ngọc lam, cẩm thạch,... Những điều cũ kỹ chế ngự, phải bật rễ Quá khứ vẫn sình lầy ở chân một con dốc ta chưa tới Len lỏi đâu đây những kể mang khuôn m

Một ngày chưa có trong sự thật

Thơ   •   07.11.2021
Buổi sáng nũng nịu một mình căn phòng dậy muộn Tiếng chim thả tràn tôi tiếng hót Anh hiện diện bên em sau giấc ngủ mơ vừa nhấc cánh Cùng mùi thịt da... Em níu Anh, từ rất xa Như người sống lưu vực giấc mơ Đi mãi về triền sông chảy ngược: “Ước gì có A

Song mã

Thơ   •   07.11.2021
Đầm đìa hay hạt hạt sương vỡ sang nhau trên khuôn mặt em, như hàng ngàn giọt sao trắng Khúc hoan vũ của mùa nối Âm - Dương cuộn trời và đất Những cú nhún nâng bật cả địa cầu Ngày 21 tháng 10 - Linh thị (Chúng mình bắt đầu sống sau cái chết của Q

Chân dung

Thơ   •   07.11.2021
● Chỉ cô độc mới làm bật tác phẩm – ai đó nói – không phải tôi Để sống trong sa mạc của sự cô độc, thiếu phụ ngủ với cô độc. Giấc ngủ – không gì khác – Là huyễn hoặc khi con người đánh thuốc mê vào cơn cùng quẫn. ● Bình minh gióng lên Trống ngực Vượ

Cầu vồng

Thơ   •   07.11.2021
● Những ô cửa số nhỏ vừa được trổ theo từng cái chớp mắt, gọi về gió ấm Anh đã ẩn vào gió, vuốt ve em Những đứa bé thổi những giọt nước mắt của mẹ thành muôn vàn quả cầu lóng lánh Những quả cầu pha lê - nước mắt bay ra từ miệng con, kết thành cầu vồ

Bài ca số phận

Thơ   •   07.11.2021
Nỗi cô đơn ập vào sự chịu đựng của em - con đê muốn vỡ Mây như quầng mắt người mất ngủ Hai vì sao tìm nhau buốt sáng Bao giờ Anh đến? Bao giờ Anh đến? Tiếng reo khi gặp Anh, là hy vọng linh ứng ... Lần đầu bên Anh, em hạt mầm bất ngờ rơi xuống phù sa

Thiếu phụ và con đường

Thơ   •   07.11.2021
Tự nhủ không thể yêu ai nữa Người đàn bà sống một mình, vừa muốn quên, vừa mong ngóng Chị cố tránh con đường xưa... Lại đêm... Lại đêm... Lại một giao thừa mùa xuân hực nhựa Để mặc những người đàn ông đến và đi, ngoài cánh cửa Mười bảy đêm giao thừa

Lửa trắng

Thơ   •   07.11.2021
Điệp điệp tên Anh Bật từng cánh loa kèn trắng Linh gọi: loài hoa Âm thanh duy nhất. Trong vũ điệu nắng Trong tiết tấu mưa Từ nơi khởi nguyên Lửa mọc mầm theo đường cong thân thể Dọc hai ngàn dặm Vũ trụ nhập men theo sự cuồng nhiệt của hai con người đ

Nữ tu

Thơ   •   07.11.2021
Như người đàn bà đợi Vươn tay            chới với gọi Lá hừng hực đỏ Cây mọc trước nhà em - tu viện Cây - nữ - tu ....... Đông ào ạt về Chỉ nghe gió thất thanh Chỉ nghe trong đêm... tiếng trút á

Dấu vết

Thơ   •   07.11.2021
Em khóc sập trời, Anh vẫn cứ đi, gạt em về vạt vạt mây tơi tả Em phút chốc là Nữ Oa, nâng khoảng-trời-bị-trượt-chân, bằng mi mắt khô trụi Rồi hồn phiêu bồng lại nhập xác thân Rồi lại nóng bừng hồi hộp hồi hộp Em muốn tìm Anh, nhưng lại lạc vào bóng m

Thánh giá

Thơ   •   07.11.2021
Khoảng trống nhốt tôi vào nỗi nhớ Anh miên viễn Tôi hôn Anh rưng rưng và biết mình đang trở thành nô lệ của tình yêu, một nô lệ không cần được giải phóng Lũ lượt những đám mây đủ màu lũ lượt trôi qua Chỉ một vầng mây lừng lững cùng tôi mở một bầu trờ

Những ngôi nhà

Thơ   •   07.11.2021
Những ngôi nhà và những ngôi mộ nuốt chửng cánh đồng Nơi ở của người chết tấn công người sống Thành phố chết dựng lên đám mạ Người đang sống giành nhau đất sống Người đang sống xây sẵn mộ, ganh đua nhau xây mộ, những ngôi mộ hình nhà, to bằng giường

Thành phố cổ

Thơ   •   07.11.2021
Những con đường đan thành Hà thành Nối cây nối hồ nối tóc Những bức tường mới xây lừng lững cũng tấm tức nhớ phố rêu phong Đàn rùa đá cõng bia, trẫm xuống hồ Văn ngàn ngàn câu hỏi Sĩ phu chen chúc đất kinh kỳ, bỏ quên Cổ Loa sạt lở Thần Kim Quy khóc

Thung lũng anh và em

Thơ   •   07.11.2021
Đổ        chiều                từ                  &

Cất cánh

Thơ   •   07.11.2021
Dãy phố buồn như chuyến tàu đêm Bầu trời loãng Mặt trời loãng Em loãng vào Anh trong chiêm bao chưa vỗ cánh Mọi thanh âm dồn lại trong nghẹn ngào không thốt Như vừa hôm qua, em còn bên Anh Nơi thành phố nắng vỡ mặt trời Cứ đi mãi theo xa lộ Hà Nội, s

Phối cảnh của ký ức

Thơ   •   07.11.2021
Có những người buộc phải đi về hai phương (Như lúc xuất phát hai nửa tìm nhau) Nơi có cánh đồng trồng cỏ từng ngày những cánh đồng để nguyên, không bao giờ gặt Cả Anh và em đều mất máu. Những cơn mưa lạc đường Hà Nội Sông Sài Gòn rặng dừa nướ

Sinh ngày 4 tháng 4

Thơ   •   07.11.2021
Những con kiến rừng yêu mùa nào, để đẻ trứng đúng vào tháng Tư Cả tháng Tư em bồn chồn như cả rừng kiến đốt Như con ong Em khích động Anh bằng tưởng tượng có thật Và đáp lại tất cả thèm muốn Anh và em trong trắng trong Vũ - trụ - sơ - sinh (Những