Người đi cùng một đường

Thơ   •   Thứ ba, 30/11/2021, 14:46 PM

Tặng Xuân Quỳnh, sau khi đọc bài thơ "Viết trên đường 20" của bạn. Lại con đường đỏ rực dưới cây xanh Đi như lao, như lửa cháy trong mình, Nhịp thơ bạn bỗng bồi hồi mạch đập Những sườn dốc, rồi những vòng cua gấp Băng trong đời, như bạn đã

Nội dung bài thơ: Người đi cùng một đường

Tặng Xuân Quỳnh, sau khi đọc bài thơ "Viết trên đường 20" của bạn.

Lại con đường đỏ rực dưới cây xanh

Đi như lao, như lửa cháy trong mình,

Nhịp thơ bạn bỗng bồi hồi mạch đập

Những sườn dốc, rồi những vòng cua gấp

Băng trong đời, như bạn đã từng quen!

Con đường đi rất ít phút bình yên:

Nắng – địch bổ nhào, mưa rào – toạ độ,

Con đường dốc, xe gầm gào sang số,

Say mê đi, chẳng chóng mặt bao giờ!

Vẫn đó - gió Lào, cát trắng trong thơ,

Những thượng nguồn sông, buồn vui bất chợt,

Như lòng bạn, lũ trào dâng đột ngột

Cuốn mình đi, đắp những bãi bờ xa.

Vẫn những cơn mưa như tiếng reo oà

Rồi vụt chốc mây quang, trời dội nắng,

Hơi núi đá bốc lên mù mịt trắng

Vượt qua rồi còn nóng hổi bàn tay!

Cả tâm tình bạn đã trải vào đây:

Những lán dân công ven đồi cỏ dại

Lối cát sỏi rộp bàn chân con gái

Suốt bao mùa vác gỗ lót đường đi...

Vẫn cuộc đời thu gọn hết trên xe

Đôi mắt thức thẳng căng nhìn khói lửa,

Những trọng điểm đổi nhiều đêm không ngủ

Canh bom dồn, càng hiểu bạn nhiều hơn...

(Bỗng nhớ chút gì lâu lắm, rất thân thương

Như trái sấu đầu mùa, như cơn mưa mái phố,

Như ngọn sào thưa và cánh chuồn ngái ngủ...

Đốt lòng ta tự thuở bé vô tư

Còn miên man sáng mãi đến bây giờ!)

... Xa biết mấy, đường đi từ dạo ấy

Những đồi sim bạc nắng, rụng trong chiều,

Cỏ mặt trời lăn qua cát bỏng,

Hay đỉnh Hoàng Liên, hoa nở giữa từng rêu...

Những cánh buồm nâu vật vã sóng triều

Những bãi dứa che đảo đèn, hoang dại

Những lớp bạch đàn trên đồi ong trơ trụi

Bao vui buồn, có bạn lắng nghe ra...

Ngỡ mọi nẻo đường đất nước đi qua

Chắt lọc lại, thành tấm lòng của bạn

Tấm lòng trải ra:

Vượt thử thách đạn bom, vượt đất chua đồng cạn,

"Sau mất mát nghìn đời, vẫn là lượng phù sa!"...


Bài thơ Người đi cùng một đường của tác giả Nhà thơ Bằng Việt - Nguyễn Việt Bằng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Bằng Việt - Nguyễn Việt Bằng

Nghệ danh: Bằng Việt

Tên thật: Nguyễn Việt Bằng

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Bằng Việt - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Bằng Việt, Thơ Bằng Việt, Nhà thơ Bằng Việt, Tập thơ Những gương mặt những khoảng trời

Tổng hợp

Cùng tập thơ: Những gương mặt, những khoảng trời (1973)

A-tô-pơ

Thơ   •   30.11.2021
Thị trấn hoa vàng. Hoa đại ngủ lim dim, Đôi ngả đường đá dăm. Một ngã ba cũ kỹ. Những căn nhà gỗ hai tầng đơn sơ Trổ lan can ô vuông, vẩy rào thưa trước ngõ Các cửa hàng lành hiền bé nhỏ Cô du kích tuần tra, súng lê dài hơn người! Sư già ngực trần ch

Huế, tấm lòng em...

Thơ   •   30.11.2021
Câu chuyện kể của cô Giao liên người Huế N.K.K.B. "Cơn mưa mùa hạ hiền hoà, Sau cơn mưa, ánh sao xa lạ lùng, Con sông róc rách nước trong Cỏ may quen, cánh phượng hồng tuổi thơ... Xóm nghèo Đập Đá từ xưa Ngẩn ngơ qua, lại ngẩn ngơ dạ sầu, Nhạ

Phút sinh ra những thần Phù Đổng

Thơ   •   30.11.2021
Em bé ngỡ ngàng hơi thở đầu tiên Hầm sặc vì oi khói Cô đỡ run tay trong tối Làm sao cắt rốn cho em? Bom rơi ù tai Tiếng nổ rát trời đêm Xăng đặc bắt trên nhà lem lém Người mẹ khẽ rên lên một tiếng Hỏi bồn chồn: "Cháu gái hay trai". Cô đỡ xô

Những đoạn thơ tình giữa hai cuộc chiến tranh phá hoại

Thơ   •   30.11.2021
1 Anh không cần nhiều yên ấm lắm đâu em, Nhưng anh đã gặp em, yêu em, giữa thời                             &

Đêm gió Trường Sơn

Thơ   •   30.11.2021
Tôi lại về đêm rất sâu Trường Sơn Gió dữ xung quanh cồn cào như biển Chỗ đất đồi lửa xém Cỏ gianh mùa này lên cao Cỏ gianh dâng phừng phừng như lao! Sương dăng thành che lấp bóng sao Mênh mông mùa gió Nghe chim kêu chưa sáng mặt trời Khí núi bay ra m

Mẹ

Thơ   •   30.11.2021
Con bị thương, nằm lại một mùa mưa Nhớ dáng mẹ ân cần mà lặng lẽ Nhà yên ắng, tiếng chân đi rất nhẹ, Gió từng hồi trên mái lá ùa qua. Nhớ vườn cây che bóng kín sau nhà Trái chín rụng suốt mùa thu lộp độp Những dãy bưởi sai, những hàng khế ngọt, Nhã

Trở lại Thái Bình

Thơ   •   30.11.2021
Gió dậy giữa đêm đầu tiên tôi về Không dễ gì ngủ được! Gió thơm và đượm Ngọn gió của mùa no. Tôi lạc trong hàng triệu đám mỏ vàng những                    

Đứng trước thế kỷ XX

Thơ   •   30.11.2021
Kỷ niệm 100 năm sinh V.I. Lênin Bọt ngầu con sông Susơ Hơi ẩm bốc lên những đêm mùa thu Con sông trôi như trong truyện đời xưa Vừa buồn vừa lặng. Nơi đó, Lênin từng lặng ngắm Rừng cỏ trải dài. Gió lốc tầng cao. Những đêm bão tuyết thét gào Chân trờ

Bản cũ giữa rừng Lào

Thơ   •   30.11.2021
Những tảng đá mồ côi như toé lửa trong chiều Núi sừng sững – Cái mím môi kỳ lạ, Con sâu hình cành cây, con bọ hình cái lá Trải âm thầm cuộc sống tự ngàn xưa. Bếp lửa hãy còn đây, củi đóm với tàn tro, Đầu hồi cũ vẽ sơn đen, quạnh quẽ, Mái gỗ kiểu Là

Trước cửa Tùng

Thơ   •   30.11.2021
Hộ tập thể chốt trên đồi cao Một trai ba gái Bi đông nước và băng đạn Súng, xẻng và dao. Cỏ gianh rì rào Cỏ gianh dày hơn, sẫm hơn ngày trước, Chất lân và diêm sinh thấm vào lá cỏ Mưa dông mùa hè dần xoá dấu bom. Chúng tôi đi khuất dưới lòng hào Cây

Từ chiến trường lại viết cho con

Thơ   •   30.11.2021
Cha đưa con vào thế kỷ hai mươi Cha đến giữa, mà con thì đến cuối. Bốn tuổi đầu. Cha nằm cạnh những người chết đói Trong chuyến tàu lùi lũi trước cơn dông Không khí chiến tranh. Mùi thuốc đạn cay nồng... Máy bay Mỹ oanh tạc đường số Một, Bà nội bế ch

Tiếng hát dọc những cánh rừng

Thơ   •   30.11.2021
Tặng các nữ diễn viên Đoàn văn công Trường Sơn Con chim prơ-tốc kêu hoài mãi chi Prơ-tốc ơi prơ-tốc! Rừng ru em, tiếng gió xa thầm thì, Rừng già nghìn năm, bóng cây che độ lượng, Rừng sâu xa lạ lùng, kiên tâm lạ lùng, Prơ-tốc ơi prơ-tốc! Tiếng hát sâ

Trước cửa ngõ chiến trường

Thơ   •   30.11.2021
1 Ở đây, đồi sở lại đồi sim Đất cát, thẫm màu hoa nắc nẻ. Trăm cây số nữa là tới Huế. Xe dừng. Núi dựng bên tây, đen thẫm, trập trùng, Mặt trời xuống. Cát vàng như lửa cháy. Biển màu chi lạ vậy Như mặt thuỷ ngân láng trên chân trời! Thế đấy, cuộc đờ

Vùng sâu

Thơ   •   30.11.2021
Cát bỏng lặng thinh đâu biết kể cùng ta: Cha mẹ, anh em – kẻ thù chôn sống! Cát bỏng lạ lùng, cát bỏng, Đi qua rùng mình, ngỡ xác người dưới chân, Sắc trắng phơi trụi trần Vết đau hằn khô máu! Xóm làng không còn dấu Xe xích chà qua, xe ủi cào đi, Mộ

Truông nhà Hồ

Thơ   •   30.11.2021
"Yêu em, anh cũng muốn vô, Sợ truông Nhà Hồ, sợ phá Tam Giang" (Ca dao cổ) Đất khô đỏ quạch ven đồi Gió tung phóng khoáng từng hồi trên cao Đất chiêm bao tự thuở nào Đến nơi, hoá gặp tiếng chào dân quân! Bò ai gặm cỏ Sa Lung Chỗ xưa

Cuối năm

Thơ   •   30.11.2021
Cuối đông, lá rực rừng già, Trời như một thoáng nhớ nhà, thẳm xanh! Con sông vật lộn một mình Hai bờ đá nhọn chênh vênh sóng dồi. Bám cây, vạch lá, từng người Buộc ni lông thả phao bơi ngang dòng, Phập phồng cơn sốt vừa xong Lại đi, nước réo nghe lò

Nói với em

Thơ   •   30.11.2021
Em dấu kín trong lòng tất cả những nguồn sông Khi xuyên núi có thể thành thác trắng Em! Đôi mắt dịu dàng có ánh gì lạ lắm Khi rụt rè thức dậy một tình yêu! Đấy là một buổi chiều Cơn mưa lớn ập xuống đầu hai đứa Hàng cây lá cao vời như rộng mở Em nhắc

Bên địa đạo Vĩnh Quang

Thơ   •   30.11.2021
Từ lòng địa đạo đi ra Mỗi ánh mắt trẻ con bỗng làm tôi sáng loá Hồn tôi chợt nhiều nắng quá Trên đất này Vĩnh Quang! Tôi quên đi hết thảy mọi con đường Chỉ nhớ quãng hào này Rợp cỏ mặt trời và hoa muống biển, Lại có những em bé lên ba, Lần đầu ngạc

Những gương mặt, những khoảng trời

Thơ   •   30.11.2021
Chiến trường quen, mới đó lại xa rồi, Gió thổi theo tôi dọc những vùng trời Những chiến sĩ trẻ măng hẹn ngày gặp lại Những gương mặt bình thường như lẽ phải Mỗi gương mặt sinh ra để đón một vòm trời! Dẫu ở nơi đâu cũng mắc nợ cuộc đời, Những binh trạ

Đất này, Thăng Long - Hà Nội

Thơ   •   30.11.2021
Tôi lại về đây, giữa gió chuyển hai mùa Đột ngột những cơn dông. Và tiếng còi báo động. Mưa ào xuống, những cơn mưa bong bóng Chen lẫn tiếng gầm đạn pháo, bom rơi... Ở đây nhiều nắng như lòng yêu đời Nhiều chớp lửa như những cơn giận dữ Cây thay hoa

Tột cùng gian truân, tột cùng hạnh phúc

Thơ   •   30.11.2021
Anh choáng váng trước chân trời rộng lớn Cả cánh đồng vàng rực buổi chiều đi Một tấm thảm dắt ta vào thần thoại. Sau lưng hai ta, bờ bãi Thái Bình Những nhà đổ in lên màu đất cháy Đôi mắt em soi mặt trời tận đáy Mặt trời rung như một nốt đàn cao! Em

Người đi cùng một đường

Thơ   •   30.11.2021
Tặng Xuân Quỳnh, sau khi đọc bài thơ "Viết trên đường 20" của bạn. Lại con đường đỏ rực dưới cây xanh Đi như lao, như lửa cháy trong mình, Nhịp thơ bạn bỗng bồi hồi mạch đập Những sườn dốc, rồi những vòng cua gấp Băng trong đời, như bạn đã

Viết cho con mùa xuân thứ nhất

Thơ   •   30.11.2021
Những mái ngói thẫm màu ủ một chút hồn xưa Con sinh ra - Ấm áp tự bao giờ? Con chưa hay gì đâu... Xuân đã tràn khắp ngả... Thành phố mở oà cho con tất cả Mọi ngả đường lên một tuổi cùng con! Lên một tuổi Tháp Rùa. Lên một tuổi Hồ Gươm. Một tuổi cả rá

Ghi từ một vùng đất lửa

Thơ   •   30.11.2021
Đất trụi trần những vết thương Mặt trời loá, nhà tôn nhìn nhức mắt, Gió nóng đi qua hầm hập như rang. Bọ già ngoài sáu mươi Chiếc quần đùi, dây thép gai xé rách Đứng giạng trên sân chà từng lượm lúa Bằng hai bàn chân sần chai Hạt lúa đầu mùa nóng hổ