Những điều vô nghĩa
Bầu trời là điều vô nghĩa Khi tôi không thể nào bay Ước mơ là điều vô nghĩa Khi tôi cạn rồi mê say Dòng sông là điều vô nghĩa Khi tôi không có lá buồm Phố đông là điều vô nghĩa Khi tôi chạm niềm cô đơn Mọi thứ đều là vô nghĩa Tôi thèm một mảnh bình y
Nội dung bài thơ: Những điều vô nghĩa
Bầu trời là điều vô nghĩa
Khi tôi không thể nào bay
Ước mơ là điều vô nghĩa
Khi tôi cạn rồi mê say
Dòng sông là điều vô nghĩa
Khi tôi không có lá buồm
Phố đông là điều vô nghĩa
Khi tôi chạm niềm cô đơn
Mọi thứ đều là vô nghĩa
Tôi thèm một mảnh bình yên
Bình yên cũng là vô nghĩa
Bởi vì tôi cần có em! một đám cưới
Rồi cũng đến lúc tụi mình đã lớn
Cũng phải đi lấy vợ lấy chồng
Những đám cưới, nghĩ về, sao mà ớn
Cứ như là trông con sáo sang sông.
Mày sẽ bước lên một sân khấu lớn
Có em-xi và hai họ ngượng ngùng
Ly rượu lễ rót hoài không đầy nổi
Hai vợ chồng tựa nhau để thôi run
Người ta sẽ viết những lời chúc tụng
Lên phong bao hay một quyển sổ hồng
Người ta sẽ ngồi quanh bàn nghe ngóng
Món này rồi, còn món nữa lên không?
Mày sẽ rảo lòng vòng trong đám cưới
Chào từng bàn dù kẻ biết, người không
Thì mặc kệ, đôi giày cao mấy tấc
Váy áo này hôm nay nữa là xong.
Tao một góc nhìn mày đi tấp tểnh
Mướt mồ hôi mà cứ phải toét cười
Chỉ mong được kéo mày ra chỗ thoáng
Vai diễn này vất vả quá mày ơi!
Rồi hết lễ tao đứng chờ ở cửa
Mới nhớ ra, à, nó ở bên chồng
Đường thơ ấu một mình tao đi ngược
Cũng đâu còn ai nữa để mà trông.
Bài thơ Những điều vô nghĩa của tác giả Nhà thơ Nguyễn Thiên Ngân, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Nguyễn Thiên Ngân
Nghệ danh: Nguyễn Thiên Ngân
Tên thật: Nguyễn Thiên Ngân
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Thiên Ngân - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Mình phải sống như mùa hè năm ấy,Thơ Nguyễn Thiên Ngân,Nguyễn Thiên Ngân,Nhà thơ Nguyễn Thiên Ngân
Nomad, còn bao lâu thì đến nước Nga?
Vậy mày ngộ chớ mắc gì tao ngộ?
Bài thơ này tặng những đắm say qua và tặng cho người mình chưa từng mất
“Khi thanh âm cũng bất lực như lời”
Thơ làm đêm, rất buồn ngủ, và rất buồn
Có một người tôi yêu hơn tất thảy
Chiều cuối năm chưa kịp về với mẹ
Anh muốn mình sống mãi những màu xanh
Em mệt rồi không nói nổi lời yêu
Rồi tôi sẽ lại ôm em trên cánh đồng
Thơ nghìn năm để gửi kẻ trăm năm
Khi những ý nghĩa đớn đau vừa mới chớm
Sao em đưa nghiêng chén cho lệ tràn bốn phương
Bỗng đời mình lên một nhánh non tơ
“Anh đã đi qua gió lốc từng cơn cây rụng lá trong chiều thanh thản nhất”
Viết giùm một người mà mình rất-là-thương
Nếu tất cả yêu thương đều có kết cục buồn
Dịch một đoạn trong bài “Rock the perrenial quest”
Chúng mình đều có những niềm riêng