Ru mình

Thơ   •   Thứ năm, 04/11/2021, 16:22 PM

Rồi chuyện buồn cũng rủ nhau mà đến Như lau mềm không cưỡng được gió hoang Em ngồi hát giữa miền hoang vu ấy Nghe xung quanh dậy một cuộc điêu tàn Rồi chuyện buồn cũng rủ nhau mà đến Như cát dài mòn hao bởi sóng kia Ta so lại phím tơ chùng ảo ảnh Mô

Nội dung bài thơ: Ru mình

Rồi chuyện buồn cũng rủ nhau mà đến

Như lau mềm không cưỡng được gió hoang

Em ngồi hát giữa miền hoang vu ấy

Nghe xung quanh dậy một cuộc điêu tàn

Rồi chuyện buồn cũng rủ nhau mà đến

Như cát dài mòn hao bởi sóng kia

Ta so lại phím tơ chùng ảo ảnh

Môi bâng quơ hát mấy điệu chia lìa

Rồi chuyện buồn sẽ rủ nhau mà đi

Đồi lại xanh như chẳng nhớ điều gì

Dây đàn đứt có người về nối lại

Những chuyện cũ đâu thể nào buồn mãi

Rồi chuyện buồn sẽ rủ nhau mà đi…

vẫn phải có một nơi nào trên đời để chúng mình yêu…

Thế gian này có chỗ nào cho chúng mình không?

Khi mặt trời cũng không thể nào sáng mãi

Mỗi ngày đếm một vầng dương rơi khắc khoải

Đếm ngày yêu trong phấp phỏng khôn cùng

Thế gian này chừa cho chúng mình một cánh đồng

Để hai đứa tung tăng hát bài ca trẻ dại

Ở nơi đó lão thời gian đứng lại

Chết hồn nhiên trên những nụ hoa đời.

Thế gian chừa cho chúng mình một đỉnh núi cao vời

Để vươn tay đùa đám mây số phận

Mặc dưới thung sâu là nỗi buồn vô tận

Yêu thì không băn khoăn sông chảy phía nào.

Mình sẽ yêu nhau đến khi nào?

Đến khi mặt trời rụng?

Khi cánh đồng chỉ còn trơ gốc rạ thời gian

Hay là ngày núi quỳ chân xuống sóng?

Em biết không, dù có thế nào

Thì vẫn còn núi cao

Và vẫn còn đồng rộng

Vẫn phải có một nơi nào trên đời để chúng mình yêu...


Bài thơ Ru mình của tác giả Nhà thơ Nguyễn Thiên Ngân, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Nguyễn Thiên Ngân

Nghệ danh: Nguyễn Thiên Ngân

Tên thật: Nguyễn Thiên Ngân

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Thiên Ngân - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Thơ Nguyễn Thiên Ngân,Nguyễn Thiên Ngân,Nhà thơ Nguyễn Thiên Ngân

Tổng hợp

Cùng tập thơ: Phần 1: Đôi dòng

Nomad, còn bao lâu thì đến nước Nga?

Thơ   •   04.11.2021
Làm thế quái nào mà đêm qua Tôi lại nghe tiếng tàu khuya vào ga Một sân ga vắng tênh trên thảo nguyên Chỉ có một lão già cầm đèn và một con ngựa đói Người đồng hành của tôi mở mắt hỏi “Nomad, còn bao lâu thì đến nước Nga?” Tôi trả lời “Còn xa Chúng m

Tử thương

Thơ   •   04.11.2021
Ta gặp mũi tên độc Tử thương Mắt mở trừng in trời xanh vĩnh biệt Ôi đau đớn làm sao Trong nỗi chết Không thể quên tên bắn phía nào! Được rồi, đêm nay ta phải say Ta uống cho trôi hết dại ngây Ta ói ra ngàn lời khinh bỉ Ta đi xiêu vẹo giữa đèn vàng Ta

Đền hoa cho cánh đồng

Thơ   •   04.11.2021
Rồi em sẽ khác đi mà, ta biết Không tận tâm ngốc nghếch giống bây giờ Mình lo sợ em bị đời bắt nạt Cứ vội vàng dặn em tính hơn thua Rốt cuộc rồi cũng sẽ là mưa Sau rất nhiều ngày tạnh Rốt cuộc em cũng sẽ biết mắt người thì lạnh Và tay người chỉ ấm đô

Ừ thì

Thơ   •   04.11.2021
Ừ thì mình ngại mưa mau Đưa nhau không tới cây cầu nước xuôi Ta về thắt ruột thương người Trái tim lưu lạc chuyến đời rủi may Đợi cho tàn cuộc hoa này Có khi con bướm đồi Tây chết rồi Nụ tầm xuân ngốc dại ơi Tại sao mi lại nở nơi vườn cà?

Thơ nghìn năm để gửi kẻ trăm năm

Thơ   •   04.11.2021
Rồi có lúc ta nhìn nhau hờ hững Trăng muôn năm cũng phải nhạt thôi mà Đường xa ngái, hai ta thì chập chững Mỏi mệt rồi nên đành đoạn chia xa. Người ong bướm mật đời chưa trải hết Làm sao đành dừng ở một nhuỵ hoa Ta đã bước trên đường tình thấm mệt Ch

Khi những ý nghĩa đớn đau vừa mới chớm

Thơ   •   04.11.2021
Sáng nay Khi những ý nghĩ đớn đau vừa mới chớm Tôi đang đi dưới con phố đầy tiếng chim “Và những vòm me không ai có thể đốn mất của mình” Tôi bắt đầu lẩm nhẩm Ta nhớ hương bóng đêm trên gáy người Mùi hương thoảng từ loài hoa bóng tối đang bung cánh m

Ngày lên núi

Thơ   •   04.11.2021
tặng người đã cùng tôi qua hết những vùng hồ và nẻo phố sương mù giăng ngày ấy Ta trở về thành phố của riêng ta nắng chói gắt như mùa hè vẫn thế ta trốn mình trong căn phòng đóng tất cả các cửa kéo tất cả các rèm vẫn không thôi mộng mị về những ngày

Tầm xàm 2

Thơ   •   04.11.2021
Ờ thì mấy kiếp huyên thuyên Chừa ra một kiếp tập thiền tĩnh tâm Ờ thì mấy kiếp tang bồng Chừa ra một kiếp tắm sông quê mình Ờ thì mấy kiếp linh tinh Chừa ra một kiếp một mình mình yêu...

Bao giờ cho đến bao giờ

Thơ   •   04.11.2021
Bao giờ cho đến tháng mười Để ta đưa nhau về thưa với mẹ Rằng mẹ ơi con vẫn là đứa trẻ Dẫu giờ đây tim đã biết yêu người Này là bạn đời, là đứa trẻ cùng chơi Giờ cũng muốn về làm con của mẹ. Bao giờ cho đến tháng mười Để ta đưa nhau lên núi Hái giò p

Những điều vô nghĩa

Thơ   •   04.11.2021
Bầu trời là điều vô nghĩa Khi tôi không thể nào bay Ước mơ là điều vô nghĩa Khi tôi cạn rồi mê say Dòng sông là điều vô nghĩa Khi tôi không có lá buồm Phố đông là điều vô nghĩa Khi tôi chạm niềm cô đơn Mọi thứ đều là vô nghĩa Tôi thèm một mảnh bình y

“Anh đã đi qua gió lốc từng cơn cây rụng lá trong chiều thanh thản nhất”

Thơ   •   04.11.2021
Những câu thơ xưa vọng về bất chợt Trong âm hao sao đựng gió buốt lòng Đã giao mùa rồi em thấy không Trời xanh quá, sáng nay đường gió quá Chúng mình bên nhau qua mấy mùa vất vả Sao hôm nay đứng nhìn nhau, ráo hoảnh, buồn rầu Giấc mơ đã bỏ chúng mình

Vậy mày ngộ chớ mắc gì tao ngộ?

Thơ   •   04.11.2021
Là mày ngộ chớ lẽ nào tao ngộ Khi tụi mình giữa chợ đụng mặt nhau Mày bắt chước thằng chăn trâu Đi là đà với hai bàn tay thõng Còn tao đi theo thằng bán tơ Trốn chui nhủi khỏi thanh gươm Từ Hải (Dẫu chẳng dính líu gì vụ dập liễu vùi hoa Nhưng ta

Tầm xàm 3

Thơ   •   04.11.2021
Em đừng tưởng Chúa ở đâu thì thiên đường ở đó Thế thì người đời cần gì xưng tụng ba vua Đâu phải ai cũng biết cúi đầu chiêm bái Một hài nhi nằm khóc giữa máng lừa. Em đừng tưởng người tốt ở đâu thì công bình ở đó Người tốt thường là kẻ yếu thế, bơ vơ

Mắc mưa buổi chiều

Thơ   •   04.11.2021
Buổi chiều đầu độc tôi bằng nỗi buồn của em Cơn mưa nặng nhọc rớt xuống thành phố tưởng đã chết sau mấy mùa khô héo Rồi em ạ khi tôi băng mình dưới làn mưa rơi Bàn tay chẳng thèm che đầu Như ta yêu nhau lần đầu dưới ánh ban mai không chút gì ngượng

Chúng mình đều có những niềm riêng

Thơ   •   04.11.2021
Bạn buồn, rủ mình đi ra quán Chiều mưa lất phất dọc bờ kè Chán nỗi rượu bia mình dị ứng Bạn ngồi độc ẩm, có người nghe Bạn kể mình nghe chuyện tình yêu Mình nghe cũng chẳng hiểu bao nhiêu Chỉ biết đại khái rằng: tan vỡ Và nay bạn vẫn nhớ thương nhiề

Lâu rồi đã quên

Thơ   •   04.11.2021
Lâu rồi đã quên cảm giác Thả một con diều lên trời Lâu rồi đã quên cảm giác Nhắm mắt nghe dòng sông trôi Lâu rồi đã quên mình cũng Có nhiều mơ ước trong đời Lâu rồi dường như chỉ biết Từng ngày, sống từng ngày thôi Những chiều buồn rầu như thế Trải đ

Có những ngày

Thơ   •   04.11.2021
Có những ngày chỉ muốn trở về quê Nằm nghe gió rít qua hàng song cửa Nói với mẹ: Con không đi làm nữa Mẹ nuôi con đọc sách hết đời, nghe? Có những ngày chỉ muốn bỏ xứ mà đi Không bồ bịch yêu đương, Hình trong ví xé đôi, nhẫn thề quăng xuống bể Chỉ có

Viết ngày tháng tư

Thơ   •   04.11.2021
Chẳng còn chi nữa là mây tháng tư Ta đi trong tiếng chim gù Đường phố thị chồng chềnh như mép vực Lá xanh xao như một chuỗi nghi ngờ. Ta chẳng biết lấy gì neo mình lại Để không trôi ngút ngát tựa mây xa Có những kẻ trong thế trần thật lạ Làm bằng mơ

Rồi tôi sẽ lại ôm em trên cánh đồng

Thơ   •   04.11.2021
Rồi tôi sẽ lại ôm em trên cánh đồng Giữa hương cỏ mới còn nồng nàn quanh quất Chúng mình sẽ thành cặp bù nhìn ngơ ngác nhất Giữa chiều mùa tao tác chim di. Rồi tôi sẽ lại ôm em trong tay Mà như không thể giữ gì Những xiết ghì muốn vỡ tung bầu ngực Ch

Viết ở sân bay ngày cuối năm

Thơ   •   04.11.2021
Ngày cuối năm ở sân bay Mẹ kiếp, buồn hơn chó cắn! Lon cà phê hai đô uống vào quá đắng Chung quanh vắng ơi là vắng. Thật mắc cười khi nhận ra mình sẽ bay hai giờ Để đón giao thừa sớm hơn một tiếng Tức là sẽ có thêm một tiếng Để đón thêm một cái gia

“Khi thanh âm cũng bất lực như lời”

Thơ   •   04.11.2021
Tôi không còn muốn nghe những bài hát quen Hay thậm chí viết những dòng sáo rỗng Những ý nghĩ chênh chao như mặt sóng Những muộn phiền như chất độc về tim Tôi làm sao để quên Những ký ức sắc nét như được chạm bằng mũi dao mảnh lên ngày tháng cũ Kỷ

Thơ tiễn bạn qua sông

Thơ   •   04.11.2021
Rồi ai cũng phải lấy chồng, lấy vợ Đẻ bầy con í éo suốt ngày Nhưng sao cứ phải Là mày? Là người tao chia sẻ những đường bay Đôi cánh mỏng hai đứa cùng khoát gió Tuổi trẻ xanh như màu lá cỏ Trong sân trường năm ấy Vẫn còn xanh. Tất nhiên ai rồi cũng p

Em mệt rồi không nói nổi lời yêu

Thơ   •   04.11.2021
Em mệt rồi không nói nổi lời yêu? Cứ giấu mãi điều gì sau mắt thẳm Mặc cho tôi với cuộc tình mê đắm Thề non cao rồi lại đến sông dài Em mệt rồi không nói nổi lời yêu Những chuyện cũ cũng không còn muốn nhắc Quá khứ em là những chiều yên lặng Tôi ngồ

Tầm xàm 1

Thơ   •   04.11.2021
Có khi em bảo rằng buồn Tôi bèn chỉ đám chuồn chuồn thấp cao Trời còn có lúc chiêm bao Khi mưa khi nắng, lúc vào lúc ra Cũng bâng khuâng chuyện người ta Cũng “buồn nhân thế” huống là em tôi Có khi em bảo rằng thôi Tình ta chỉ thế này thôi ấy à Tôi bè

Sao em đưa nghiêng chén cho lệ tràn bốn phương

Thơ   •   04.11.2021
Em nghe không lòng ta Đứng chần chừ ngã ba Đi đường nào cũng chết Sao em không đọc bài Tống Biệt? Sao em đưa nghiêng chén Cho lệ tràn bốn phương Này quốc sắc này thiên hương Ta đi sao khỏi miên trường?! đành thôi. Sao em không đan áo Sao em không thê

Nếu tất cả yêu thương đều có kết cục buồn

Thơ   •   04.11.2021
Nếu tất cả yêu thương đều có kết cục buồn Thì còn ai thèm đi đến cuối Mà những đoạn đường dang dở, những cuộc tình nham nhở Cũng đâu có gì vui hơn. Thà cứ đâm đầu leo lên yêu như mưa dữ sóng cuồng Nếu chia tay rồi mới nhớ ra mình quên chưa hôn Thì đừ

Bỗng đời mình lên một nhánh non tơ

Thơ   •   04.11.2021
Nếu có một ngày kia Mình thấy cuộc đời này Bất cứ một chi tiết nhỏ nhoi giản dị nào cũng nhắc nhớ về ai đó Nếu có một ngày kia, Mình thấy cây đời nhàm chán của mình tưng tức một nhành non Mình dồn hết nhựa khắp mình về một nơi để nhành non bung lá Mì

Ngày thành phố chuyển mùa

Thơ   •   04.11.2021
Những ngày chuyển mùa thành phố lạnh như mở tủ lạnh thò đầu vào ngăn mát Chạy xe trên đường chỉ muốn dừng lại, tựa vào một gốc cây gọi ly cà phê nóng Ngồi ngắm một buổi sáng trong veo đi qua, đi qua Những ngày chuyển mùa Thành phố dễ thương như cành

Không ngủ ở bờ tây

Thơ   •   04.11.2021
Ta sẽ uống hết cơn mưa đêm nay Trên mặt biển xứ sở xa xôi lạ lùng tàn bạo Ta biết chứ mưa có thể làm ướt những ngày tháng cũ đôi khi dặn lòng không nhìn lại Nên ta sẽ uống hết cơn mưa đêm nay. Và ta sẽ say cơn mưa đêm nay Trên mặt biển xứ sở xa xôi l

Bài thơ này tặng những đắm say qua và tặng cho người mình chưa từng mất

Thơ   •   04.11.2021
Thế là cơn mưa đầu tiên đã đến Mình còn chưa kịp quên cơn mưa năm cũ đã bắt đầu thế nào Tại sao Mình mắc mưa ở đâu Với ai Lúc đó quán mở bài gì Và màu áo của người ta màu gì. Thế mà đã mùa mưa Người năm ngoái còn mới tinh Nay đã thành người xưa Nhì

Dịch một đoạn trong bài “Rock the perrenial quest”

Thơ   •   04.11.2021
Chuyến đi ấy bắt đầu bằng nỗi tò mò háo hức Lạo xạo run như sỏi dưới chân mình Đường ta chọn đi cùng nhau xanh thế Anh có định đi đến cuối cùng em? Trong suốt chuyến truy tầm miên man ấy Nơi mình soi hình bóng của cơn mơ Và thời gian như một liều th

Rốt cuộc

Thơ   •   04.11.2021
Rốt cuộc rồi chúng ta cũng chỉ sượt qua nhau Một chéo áo chạm hờ cũng ngỡ là đũa thần số phận Một cái nắm tay vô tình cũng gieo nhiều day dứt Một ánh mắt buồn bã nhất thời cũng ngỡ rằng người bảo đừng đi Mà ở lại thì có ích gì Người nào có thể cùng

Có nhau mà cô đơn

Thơ   •   04.11.2021
Em là cây bá hương Trên đồi anh sương trắng Thung lũng chiều yên lặng Nghe cơn mơ vang dài Em nhìn mây bốn phương Anh nhìn em vô vọng Hai chúng ta mong ngóng Những điều không của mình Ngày lại ngày bên nhau Lời nào rồi câm nín... Sẽ chẳng ai hiểu nổ

Thơ tình của mùa hè

Thơ   •   04.11.2021
Thơ tình của mùa hè Khi tình yêu đã vào hè Nỗi nhớ rịn ra như mồ hôi bám trên thành ly cà phê quán lạ Nắng đổ xuống, tháng ngày oi bức quá! Chẳng bao giờ anh hiểu được em Ánh mắt mùa hè - bóng cánh diều đâu đó Ngay cả khi ngồi bên nhau Anh vẫn lạc em

Thơ làm đêm, rất buồn ngủ, và rất buồn

Thơ   •   04.11.2021
Em chỉ ước mình là cánh hoa bay Lạc vào khoảng trời anh vào một ngày cả gió Em nghĩ mình nên học cách tha thứ cho nhau Về những lời hứa khi tình yêu đầy nhất Em vẫn tin đó là những lời rất thật Nhưng hôm nay giây phút ấy qua rồi. Anh từng nói với em

Ngày mai tôi bỏ làm

Thơ   •   04.11.2021
Ngày mai tôi bỏ làm Mua một vé tàu Ngồi cứng Ngồi một hơi ra Hà Nội Chui lên cái gác chật của bạn rồi Tiếng còi tàu vẫn nhức nhối trong tai Ngày mai tôi bỏ làm Tôi mặc khoản bồi thường những ngày còn lại Tôi mặc những mối mang làm ăn Những chiến lược

Giá mà lúc…

Thơ   •   04.11.2021
Giá mà lúc mình buồn như tận thế Có một ai bấm máy gọi cho mình Mình sẽ khóc mặc thân sơ quen lạ Quên dặt dè mà thổ lộ linh tinh Giá mà lúc lòng mình đang yếu đuối Có một ai yên lặng nắm tay mình Thì có lẽ mình sẽ mang tình đó Mà thương hoài với mộ

Anh muốn mình sống mãi những màu xanh

Thơ   •   04.11.2021
Nếu có thể đóng chai được gió biển Anh sẽ mang nó đến nhà em Đổ từ từ qua khu vườn đêm Bản lề cửa sổ sẽ biến màu rỉ sắt Như những con thuyền nằm uể oải trên bờ cát phẳng Trong mùa hè động biển Áo quần sẽ khô cong trên những dây phơi Trong túi áo có v

Tháng ngày thì xanh mãi

Thơ   •   04.11.2021
Ta muốn ngồi bên em Hát tình ca du mục Giữa núi đồi thao thức Giữa cánh rừng thu thưa Giữa con tàu xuyên mưa Hãy ngôi làng quên lãng. Bài tình ca bay đi Hai đứa mình ở lại Tháng ngày thì xanh mãi Như hồ trên núi kia Sẽ không có chia lìa Hay tính toa

Chiều cuối năm chưa kịp về với mẹ

Thơ   •   04.11.2021
Chiều cuối năm đứng trên đường xứ lạ Nhớ không ra một ngả để về quê Mẹ ta đó có ngồi trông cánh quạ Bóng chênh chao - sao chẳng thấy ta về Người năm đó có nhìn ra quốc lộ Ngóng đứng ngồi ôi mỗi chuyến xe qua Chiều phố huyện sương mờ châm buốt mặt Cá

Mình chẳng biết làm gì

Thơ   •   04.11.2021
Đành đưa bước nhau đi Khỏi đời nhau day dứt Gương kia giờ đã nứt Còn mong chi tái hồi Em đi về bể khơi Vùi tình trong cát mặn Ta trèo lên núi vắng Giấu tình đau trong mây Giờ mặt người còn đây Mà cực cùng chia biệt Giờ ta nắm bàn tay Mà nhớ nhau thê

Gửi các em

Thơ   •   04.11.2021
Các em chắc chắn sẽ già Sẽ qua cái thuở hết cà mà còn phê Sẽ qua cái tuổi ngô nghê Khinh thường thể loại “nhà quê” (mà giàu) Các em rồi sẽ bắt đầu Quy thơ ra thóc, mua rau vòi hành Các em rồi sẽ rõ rành Yêu thì phải cưới chứ anh, đùa à? Các

Quẫn bách

Thơ   •   04.11.2021
Có những chiều chỉ muốn gục đầu vào lòng mẹ khóc cho vơi cơn tức thở nén hoài Có những chiều muốn đổ xăng đốt nhà, muốn nhổ cây trong chậu, muốn đổ con cá tra khỏi hồ, muốn lật tung những hóc hang của lòng mình để kiếm coi chỗ nào đang đau Có những c

Viết vào một sáng cuối năm

Thơ   •   04.11.2021
Sáng nay ra đường Nguyễn Huệ Thấy nào lá nào hoa nào hát nào ca Mới giật mình À thì ra Trời sắp Tết (Chết! Sao lòng mình không Tết?) Công ty vắng hoe Đồng bọn về quê Sài Gòn vắng hoe Ba mẹ ở quê Cảm ơn trời đất Mình lấc ca lấc cấc Vậy chứ Cũ

Ru mình

Thơ   •   04.11.2021
Rồi chuyện buồn cũng rủ nhau mà đến Như lau mềm không cưỡng được gió hoang Em ngồi hát giữa miền hoang vu ấy Nghe xung quanh dậy một cuộc điêu tàn Rồi chuyện buồn cũng rủ nhau mà đến Như cát dài mòn hao bởi sóng kia Ta so lại phím tơ chùng ảo ảnh Mô

Viết giùm một người mà mình rất-là-thương

Thơ   •   04.11.2021
Rồi sẽ có những lúc thế này trong đời Mình phải quên đi một người yêu thương, Một con đường quen, Một bài hát viết riêng cho em và chỉ em Dù đã vang trên môi của trăm ngàn kẻ khác Rồi sẽ có lúc mình dường như mất cả Không hôm qua, không còn cả bây g

Có một người tôi yêu hơn tất thảy

Thơ   •   04.11.2021
Có một người tôi yêu hơn tất thảy Nên tôi đem giấu thật xa Tôi muốn thu người yêu tôi thành que kim Giấu trong cánh rừng già Hay thành một vỏ sò bé Giấu ở nơi tận cùng sóng vỗ Để rồi chẳng còn ai biết người yêu tôi là ai nữa Và dĩ nhiên chả thể cả

Như là bạn

Thơ   •   04.11.2021
Rồi sẽ đến một ngày như thế sao? Từng chi tiết mới của đời nhau đều khiến mình tan nát Dù chúng mình cũng đã nát vụn từ xưa Tưởng quên thôi, mà có ai ngờ. chúng ta nhìn nhau hôm xưa có khác với bây giờ? Em vẫn yêu anh dù có lúc ngỡ đời này kiếp này m

Viết tiễn một đoạn đời

Thơ   •   04.11.2021
Rồi tụi mình sẽ mỗi người mỗi nẻo Chuyện hôm qua thành chuyện cũ xa mù Bạn viết lại những dòng thơ ảo não Giữa mỗi dòng là một lối hoang vu Nào ai biết những con đường Lỗ Tấn Sẽ về đâu, sẽ dừng ở phương nào Tuổi trẻ cứ giục tụi mình đi mãi Như gió dờ