Ru mình
Rồi chuyện buồn cũng rủ nhau mà đến Như lau mềm không cưỡng được gió hoang Em ngồi hát giữa miền hoang vu ấy Nghe xung quanh dậy một cuộc điêu tàn Rồi chuyện buồn cũng rủ nhau mà đến Như cát dài mòn hao bởi sóng kia Ta so lại phím tơ chùng ảo ảnh Mô
Nội dung bài thơ: Ru mình
Rồi chuyện buồn cũng rủ nhau mà đến
Như lau mềm không cưỡng được gió hoang
Em ngồi hát giữa miền hoang vu ấy
Nghe xung quanh dậy một cuộc điêu tàn
Rồi chuyện buồn cũng rủ nhau mà đến
Như cát dài mòn hao bởi sóng kia
Ta so lại phím tơ chùng ảo ảnh
Môi bâng quơ hát mấy điệu chia lìa
Rồi chuyện buồn sẽ rủ nhau mà đi
Đồi lại xanh như chẳng nhớ điều gì
Dây đàn đứt có người về nối lại
Những chuyện cũ đâu thể nào buồn mãi
Rồi chuyện buồn sẽ rủ nhau mà đi…
vẫn phải có một nơi nào trên đời để chúng mình yêu…
Thế gian này có chỗ nào cho chúng mình không?
Khi mặt trời cũng không thể nào sáng mãi
Mỗi ngày đếm một vầng dương rơi khắc khoải
Đếm ngày yêu trong phấp phỏng khôn cùng
Thế gian này chừa cho chúng mình một cánh đồng
Để hai đứa tung tăng hát bài ca trẻ dại
Ở nơi đó lão thời gian đứng lại
Chết hồn nhiên trên những nụ hoa đời.
Thế gian chừa cho chúng mình một đỉnh núi cao vời
Để vươn tay đùa đám mây số phận
Mặc dưới thung sâu là nỗi buồn vô tận
Yêu thì không băn khoăn sông chảy phía nào.
Mình sẽ yêu nhau đến khi nào?
Đến khi mặt trời rụng?
Khi cánh đồng chỉ còn trơ gốc rạ thời gian
Hay là ngày núi quỳ chân xuống sóng?
Em biết không, dù có thế nào
Thì vẫn còn núi cao
Và vẫn còn đồng rộng
Vẫn phải có một nơi nào trên đời để chúng mình yêu...
Bài thơ Ru mình của tác giả Nhà thơ Nguyễn Thiên Ngân, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Nguyễn Thiên Ngân
Nghệ danh: Nguyễn Thiên Ngân
Tên thật: Nguyễn Thiên Ngân
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Thiên Ngân - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Thơ Nguyễn Thiên Ngân,Nguyễn Thiên Ngân,Nhà thơ Nguyễn Thiên Ngân
“Anh đã đi qua gió lốc từng cơn cây rụng lá trong chiều thanh thản nhất”
Có một người tôi yêu hơn tất thảy
Chiều cuối năm chưa kịp về với mẹ
Em mệt rồi không nói nổi lời yêu
Bỗng đời mình lên một nhánh non tơ
Vậy mày ngộ chớ mắc gì tao ngộ?
Thơ nghìn năm để gửi kẻ trăm năm
Chúng mình đều có những niềm riêng
Nếu tất cả yêu thương đều có kết cục buồn
Nomad, còn bao lâu thì đến nước Nga?
Bài thơ này tặng những đắm say qua và tặng cho người mình chưa từng mất
Sao em đưa nghiêng chén cho lệ tràn bốn phương
Viết giùm một người mà mình rất-là-thương
Thơ làm đêm, rất buồn ngủ, và rất buồn
“Khi thanh âm cũng bất lực như lời”
Khi những ý nghĩa đớn đau vừa mới chớm
Anh muốn mình sống mãi những màu xanh
Dịch một đoạn trong bài “Rock the perrenial quest”
Rồi tôi sẽ lại ôm em trên cánh đồng