Xin rước cô em
Thơ
•
Thứ ba, 26/10/2021, 16:51 PM
Xin rước cô em bước xuống thuyền! Thuyền tôi sắp trẩy bến thần tiên. Cùng nhau ta phiêu dạt Nơi nghìn trùng man mác, Theo gió, theo mùa Gửi kiếp phù du. Lặng soi mình trên bể thẳm Ta tuôn dòng lệ thắm. Trên muôn dặm, dưới muôn trùng Lòng ta phiêu diê
Nội dung bài thơ: Xin rước cô em
Xin rước cô em bước xuống thuyền!
Thuyền tôi sắp trẩy bến thần tiên.
Cùng nhau ta phiêu dạt
Nơi nghìn trùng man mác,
Theo gió, theo mùa
Gửi kiếp phù du.
Lặng soi mình trên bể thẳm
Ta tuôn dòng lệ thắm.
Trên muôn dặm, dưới muôn trùng
Lòng ta phiêu diêu mung lung
Như hai làn mây biếc
Cùng tan nơi mờ mịt.
Bài thơ Xin rước cô em của tác giả Nhà thơ Lưu Trọng Lư, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Lưu Trọng Lư
Nghệ danh: Lưu Trọng Lư
Tên thật: Lưu Trọng Lư
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Lưu Trọng Lư - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Xin rước cô em,Nhà thơ Lưu Trọng Lư,Thơ Lưu Trọng Lư
Cùng tập thơ: Tiếng thu (1939)
Thơ
•
26.10.2021
Chửa biết tên nàng biết tuổi nàng Mà sầu trong dạ đã mang mang. Tình yêu như bóng trăng hiu quạnh, Lạnh lẽo đêm trường dãi gió sương. Ta chỉ xin em một chút tình Cho lòng thắm lại với ngày xanh. Sao em quên cả khi chào đón Tình ái, chiều xuân đến trư
Thơ
•
26.10.2021
Nhờ em chỉ hộ cảnh thiên đường Ở tận miền âm hay cõi dương, Hay ở trong lòng người thiếu nữ Một chiều nhuốm đỏ ráng yêu đương?
Thơ
•
26.10.2021
Tặng người bạn cũ họ Phùng. Hôm xưa ta đứng bên hồ Kiếm Quanh ta rộn rịp biết bao người Mà ta chỉ thấy người hôm ấy In giữa không gian một nụ cười. ...Dang tay ta đón nàng vào dạ Giật mình ẵm phải cái không gian: Dưới nước lâu đài tan tác vỡ Bên bờ
Thơ
•
26.10.2021
I Đôi mắt em lặng buồn Nhìn thôi mà chẳng nói, Tình đôi ta vời vợi Có nói cũng không cùng. Yêu hết một mùa đông Không một lần đã nói, Nhìn nhau buồn vời vợi Có nói cũng không cùng. Trời hết một mùa đông Gió bên thềm thổi mãi, Qua rồi mùa ân ái: Đàn s
Thơ
•
26.10.2021
(Tặng X.D và H.C.) Lững thững sườn non chiếc cáng điều: Ngàn thông còn đắm mộng thân yêu Lỏng buông mái tóc sau riềm võng: Tiếng ngọc mùi hương, lẫn gió chiều. Những anh phu cáng đo từng bước, Tỉ tê cùng kể chuyện hoang đường, Vén riềm thiế
Thơ
•
26.10.2021
Tặng ba nhà thi sĩ trẻ tuổi… Giờ đây hoa hoang dại Bên sông rụng tơi bời Đã qua rồi cơn mộng, Đừng vỗ nữa, tình ơi! Lòng anh đã rời rụng Trên sông ngày tàn rơi. Tình anh đà xế bóng, Còn chi nữa, em ơi? Còn đâu ánh trăng vàng Mơ trên làn tóc rối? Châ
Thơ
•
26.10.2021
Vừng trăng lên mái tóc mây, Một hồn thu tạnh, mơ say hương nồng. Mắt em là một dòng sông, Thuyền ta bơi lặng trong dòng mắt em.
Thơ
•
26.10.2021
(Tặng một kịch sĩ) Kiếp trước hoa là thiếu nữ, Sống một kiếp vạn người thương. Chết vô duyên, vùi bên đường Một nấm đất vàng Dãi nắng dầm sương; Trên nấm xương lạnh Trồi lên một cành Lúc canh trường Thoảng mùi hương.
Thơ
•
26.10.2021
Ta còn thấy bóng kẻ thơ ngây, Xe chồn gối mỏi trở về đây, Trên đường hiu quạnh khách đau mỏi, Chán nản hung hăng nện gót giày; Ngàn liễu xanh xanh con cò trắng, Lạnh lẽo xa vời ủ rũ bay. Ta còn thấy bóng kẻ thơ ngây, Rẽ lau vạch suối tới am mây, Nắng
Thơ
•
26.10.2021
Em hãy thu về tất cả hương Của bao hoa thắm nở bên đường. Em thu hết cả lời ân ái. Thu cả hương tàn lạc bốn phương.
Thơ
•
26.10.2021
Em có bao giờ nói với anh Những câu tình tứ thuở ngày xanh, Khi thu rụng lá bên hè vắng Tiếng sáo ngân xa vẳng trước mành Em có bao giờ nghĩ tới anh Khi tay vin rũ lá trên cành? Cười chim cợt gió nào đâu biết: Chua chát lòng anh biết mấy tình? Lòng a
Thơ
•
26.10.2021
Tặng Thanh Thuỷ Từ buổi Thạch Sùng sạch hết khố Thế gian còn ai khoe giàu có. Hôm nay hoạ có vợ chồng tôi Cùng bảo: ta giàu một túp cỏ. Buổi mai kia một cặp uyên ương Nhắm bến Ngân Sơn ghé con thuyền; Ai cũng bảo là khách du ngoạn, Như con bươm bướm
Thơ
•
26.10.2021
Lắng nghe tiếng hát chị đò đưa, Trong ánh trăng vời vợi... Tiếng hát lẳng lơ đưa, Làm xao động những làn da mát rợi. Tiếng hát lẳng lơ Một đoàn gái tơ Nằm mơ trên bờ cỏ nõn. Một đoàn nai tung tăng đùa giỡn Theo điệu hát giòn ở cạnh sườn non... Ai ngh
Thơ
•
26.10.2021
Tặng H. Dưới chân không nghe chèo vỗ sóng, Thuyền bơi trong cõi mơ lồng lộng; Muốn ca, nàng chỉ lặng thầm ca Ngại ngùng sợ gió chim xao động. Thuyền bơi trong quãng trời xanh ngắt, Thẳm xa, xa thẳm một màu lơ; Nhìn mây thẳm trời xa chóng mặt, Van nà
Thơ
•
26.10.2021
(Tặng Ng. Ch) Mưa mãi mưa hoài! Lòng biết thương ai! Trăng lạnh về non không trở lại... Mưa chi mưa mãi! Lòng nhớ nhung hoài! Nào biết nhớ nhung ai! Mưa chi mưa mãi Buồn hết nửa đời xuân! Mộng vàng không kịp hái. Mưa mãi, mưa hoài! Nào biế
Thơ
•
26.10.2021
Tình đã len trong màu nắng mới, Lòng anh buồn vời vợi, em ơi! Niềm yêu rung động đôi môi Tình đầy khôn lựa được lời thắm tươi. Đã héo lắm nụ cười trong mộng Đã mờ mờ lắm, bóng thân yêu, Đã lam tím cả cánh chiều Trong hồn lặng đã hiu hiu mộng tàn. X
Thơ
•
26.10.2021
Phất phơ ngọn gió lướt đầu cây Như có hồn ai về tới đây... Hiu hiu thổi Không buồn nói. Hay là cô gái nước Chiêm Thành Gặp cơn binh lửa, bỏ ngày xanh, Hết sống trôi rồi chết giạt... Chút tinh anh thừa rơi rác Hiềm một nỗi kẻ Chàm, người Việt Khó cảm
Thơ
•
26.10.2021
Tặng Hoài Thanh, người bạn đầu tiên đã đưa lại cho ta cái hương vị say nồng của cuộc đời và của văn chương. Vừng trăng từ độ lên ngôi, Năm năm bến cũ em ngồi quay tơ. Để tóc vướng vần thơ sầu rụng Mái tóc buồn thơ cũng buồn theo. Năm năm tiếng lụa x
Thơ
•
26.10.2021
Sớm vin cành liễu so màu tóc, Chiều ngắt hoa lê đọ nụ cười, Người đẹp bên sông sầu chửa biết, Bên sông ngày đượm lá bàng rơi.
Thơ
•
26.10.2021
Hoa lan quên nở trên giàn: Nhớ ai em để tiếng đàn ngừng đưa? Tiếc gì em, nửa đường tơ! Cho hoa quên nở, trăng mờ quạnh soi... Chờ em đêm đã khuya rồi! Rộn ràng lá đổ, vàng rơi đầy thềm.
Thơ
•
26.10.2021
(Tặng hương hồn một bác sĩ) Hoa lá quanh nàng lác đác rơi Cuối vườn đeo giỏ hái mồng tơi Mồng tơi ứa đỏ đôi tay nõn Có bé nhìn tay nhí nhảnh cười Cách tường tiếng gọi khẽ đưa sang Rẽ lá cô em trốn vội vàng Quên giỏ mồng tơi bên giậu vắng Ta q
Thơ
•
26.10.2021
Đủng đỉnh chiếc thuyền con Trăng lên đầy ngọn núi Đối cảnh với người yêu, Cầm tay, tôi gạn hỏi: "Vũ trụ ngõ bao la Nên cười hay nên tủi?" Lẳng lặng tựa Hằng Nga, Nhìn tôi, nàng chẳng nói.
Thơ
•
26.10.2021
Tình em như tuyết vương chân ngựa Hoặc có vừng trăng muôn dặm soi Đã lâu anh không đến vườn em nữa! Các lối đi, gai cỏ mọc đầy, Chim không hạ cánh, Lá rụng không buồn bay, Những chiều thu em không buồn tựa cửa. Hoa em đầy giậu, bóng anh tuyệt vời Cỏ
Thơ
•
26.10.2021
Nhớ em trong ánh trăng mờ, Sóng cây gió gợn trời bao la sầu. Chim chi gọi mãi bên cầu: Phải chòm sao rụng trước lầu hở em? Lắng nghe trăng giãi bên thềm, Lắng nghe trăng giãi bên thềm... ái ân.
Thơ
•
26.10.2021
Dặn rồi, chàng lại ra đi Gượng cười gượng nói lúc phân kì, Buồng không, về nuốt lệ Âm thầm em nén khúc tương ti. Bên khóm mai gầy, một sớm thu Lòng sao thắc mắc mối sầu u, Vắng chàng, quên cả lời chàng dặn: Dạ buồn lại thổi tiếng vi vu.
Thơ
•
26.10.2021
Thừa lương khách đã vắng Trời nước mênh mông, Duy còn bốn mắt nhìn nhau: lặng Trên cát vô tình vạch chữ “Vân”; Tay vạch xong, sóng xoá dần. Mỉm cười, Vân sẽ nói: “Người yêu Vân hỡi! Sao người lại quá điên? Thân nay cũng diệt, nữa là tên?” Tưởng được
Thơ
•
26.10.2021
Xin rước cô em bước xuống thuyền! Thuyền tôi sắp trẩy bến thần tiên. Cùng nhau ta phiêu dạt Nơi nghìn trùng man mác, Theo gió, theo mùa Gửi kiếp phù du. Lặng soi mình trên bể thẳm Ta tuôn dòng lệ thắm. Trên muôn dặm, dưới muôn trùng Lòng ta phiêu diê
Thơ
•
26.10.2021
Những điệu huyền bay, lạc khắp thôn Từng nhà, đây đó hẹn nhau buồn, Có cô dâu mới nhìn sông nước Sực nhớ quê nhà giọt lệ tuôn.
Thơ
•
26.10.2021
Ta là nàng Ly Dao Ngồi bến Hoa Giang, khóc trăng sầu, Đếm giọt sương gieo, Lắng nghe rĩ rầu giọng dế, Trời đất quạnh hiu, Một mình ta tuôn thắm dòng lệ... Gỡ mối sầu, ta sẽ lựa mấy đường tơ. Ngọn lửa chài, con sông trắng, Bóng sao mờ lấp láy, Hồn ngh