Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

Thơ   •   Thứ năm, 18/11/2021, 00:20 AM

Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ

Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng

Vài nét về cuộc đời và sự nghiệp của nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Nhà thơ, Thạc sĩ Hán Nôm Nguyễn Lãm Thắng sinh 14/8/1973, quê tại làng Tịnh Đông Tây (Hà Dục), Đại Lãnh, Đại Lộc, Quảng Nam. Tốt nghiệp cử nhân văn-hoạ Trường Đại học Sư phạm Huế năm 1998, hiện là giảng viên Khoa Ngữ văn Trường Đại học Sư phạm Huế, là hội viên Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế, trưởng Gia đình Áo trắng Huế.

Nguyễn Lãm Thắng vừa là bút danh vừa là tên thật của anh, ngoài ra anh còn có các bút danh khác là Lãm Thắng, Lam Thuỵ và các bút danh viết cho thiếu nhi: Nguyễn Trần Bảo Nghi, Du Lãm, Nhật Quang... 

Sau khi học xong ĐHSP Huế anh đã từng làm nhiều nghề để kiếm sống, sau đó anh mới về giảng dạy. Chính thời gian anh lăn lộn trong Nam ngoài Bắc để kiếm sống ấy nó đã trở thành vốn sống, vốn kinh nghiệm, thành nguồn cảm xúc, đem đến cho thơ anh một giọng điệu khác lạ, tạo ra một nét phong cách riêng không thể lẫn lộn với bất cứ một nhà thơ nào.

Ngay trong chính hành trình thơ của anh cũng có sự chuyển biến, chuyển biến gần như là đối lập. Nếu ở tập thơ đầu tay Điệp ngữ tình (NXB Hội Nhà văn, 2007) những bài thơ mộc mạc, giản dị, da diết về tình yêu và sự sống thì đến những bài thơ anh sáng tác gần đây nó không còn đằm thắm như thế nữa.

Ngôn từ giờ đây đã có sự “nổi loạn”- câu thơ ngắn, dài, liền mạch, đứt quãng tạo nên những khoảng lặng, khoảng trống; đôi lúc gây khó hiểu cho người tiếp nhận. Nhưng chính điều này đã tạo nên phong cách và hồn thơ Nguyễn Lãm Thắng, một hồn thơ đau đáu nỗi niềm, một sự ám ảnh của cuộc sống nhân sinh.

Mọi khía cạnh của đời sống xã hội được đưa vào thơ anh ngồn ngộn, dạt dào tuôn chảy theo dòng cảm xúc của một con người có một lối sống nội tâm độc đáo. Tất cả đều đi vào thơ anh như là sự giãi bày những cảm xúc, những nỗi lòng, những tâm sự; có lúc đó là những lời độc thoại với chính mình như một sự chiêm nghiệm, suy ngẫm, soi xét …

Đối diện với nhà thơ trẻ Nguyễn Lãm Thắng, ta sẽ bắt gặp một con người hiền lành, một đôi mắt buồn với cái nhìn xa xăm. Nhưng bao giờ anh cũng nở một nụ cười phúc hậu. Có thể nói ẩn đằng sau nụ cười ấy, đôi mắt ấy là những suy tư, trăn trở, dằn vặt, có cả sự đau đớn của một công dân sống hết mình vì cái đẹp, cái thiện, cái cao cả của cuộc sống này.

Bằng cách sử dụng từ ngữ, tứ thơ và những nét mới trong thơ anh, Nguyễn Lãm Thắng đã tạo được một nét dị biệt và có phần ngông. Nói như Hoàng Thuỵ Anh: “Nguyễn Lãm Thắng ngông để bộc lộ cái tôi của mình, một cái tôi cô đơn, đau đớn đến tột cùng trước những thực trạng xã hội, song anh không đánh mất chính mình”.

Với đôi mắt nhạy cảm của người nghệ sĩ anh nhìn cuộc sống này ở cả bề rộng lẫn chiều sâu. Bên cạnh những cái tốt đẹp người ta vẫn ca tụng hằng ngày anh còn nhận ra những cái xấu, những mặt trái, sự oái ăm, nghịch lý của cuộc đời. Nhìn cuộc sống ở trần thế này chưa đủ anh đã tự đưa mình vào thế giới cõi âm để nhìn nhận cho toàn vẹn, đủ đầy những tiêu cực, hạn chế, yếu kém, bất công … của cuộc sống thực tại.

Vì vậy, hình ảnh cái chết, bia mộ, lăng tẩm được nói đến nhiều trong thơ anh cũng có nguồn cội sâu xa của nó. Đúng như Jakobson nói: “Thơ là sự trở lại hình ảnh, nhịp điệu, cảm xúc … thơ là sự trùng điệp liên tục, điệp trùng gây day dứt, khắc khoải đến đau đớn, nhức nhối hoặc gợi những giấc mơ xa”.

Tính đến nay, Nguyễn Lãm Thắng đã tròn 20 năm đứng trên giảng đường Đại học Sư phạm Huế. Anh nói vui: “Đi dạy là đi học một cách bắt buộc. Mình với sinh viên, với trang giáo án, với sách vở, với bài nghiên cứu… cùng làm cuộc thương lượng, chia sẻ để học hỏi lẫn nhau. Trong các cuộc thương lượng đó, tôi tự thấy mình luôn nhận về những câu chữ thú vị cho thơ”.

Nếu chỉ xét về số lượng, nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng có lẽ thuộc nhóm số ít các tác giả còn sống có nhiều tác phẩm trong SGK. Hiện anh có 5 bài thơ và trích đoạn thơ - chủ yếu viết cho thiếu nhi - xuất hiện 7 lần trong các SGK.

Nguyễn Lãm Thắng viết hơn 1.000 bài thơ cho thiếu nhi, đã xuất bản tập thơ Giấc mơ buổi sáng, gồm 345 bài. Năm 2019, NXB Giáo dục Việt Nam và các nhóm biên soạn SGK đã dựa vào tập Giấc mơ buổi sáng chọn ra 5 bài thơ hoặc trích đoạn thơ để đưa vào 7 cuốn SGK.

Nguyễn Lãm Thắng cho biết, anh làm thơ thiếu nhi từ khi còn là sinh viên, đăng rải rác các báo, thường xuyên là báo Nhi đồng TP.HCM. Năm 2002, sau khi lập gia đình, anh càng say sưa viết cho trẻ em, cả thơ lẫn truyện.

Anh đã viết hơn 1.000 bài thơ, dự định in thành tập để làm quà cho đứa con đầu lòng khi còn trong bụng mẹ. Nhưng vì không có tiền in, nên mãi đến năm 2012, tức 10 năm sau đó, anh mới in được với số lượng là 333 bài. Đến năm 2016, NXB Văn học kết hợp với Nhà sách Minh Long cho tái bản, có bổ sung, thành 345 bài.

“Những bài thơ viết cho thiếu nhi là sự hoài niệm về ký ức tuổi thơ của mình, hoặc là những mẩu đối thoại với các cháu nhỏ trong gia đình, hoặc ở đâu đó trong cuộc sống. Những cảm hứng về làng quê, ruộng đồng, sông suối cũng luôn ám ảnh. Tôi luôn hóa thân vào tuổi thơ để viết thật tự nhiên, như sự cảm nhận thế giới chung quanh của con trẻ” - Nguyễn Lãm Thắng chia sẻ.

Nhà thơ còn cho biết, khi đọc các bình giảng về thơ của anh trong SGK, anh thấy rất may mắn, vì nó khá gần ý tưởng gốc của tác giả, khá phù hợp với trẻ em. Tất nhiên, trừ vài bài nằm trong mục đọc thì không có câu hỏi gợi ý, hoặc bình giảng. Các bài thơ của anh chú trọng về mặt ngôn từ cho thiếu nhi, nó thật sự trong sáng, dễ hiểu, thi ảnh gần gũi. “Thơ thiếu nhi thì phải có vần điệu, phải có nhạc tính, như vậy các em mới dễ thuộc” - anh nói.

Nguyễn Lãm Thắng nói thêm: “Tôi viết cho thiếu nhi như một nhu cầu cấp thiết của đời mình. Phải làm sao, khi các em đọc, luôn thấy mình trong đó. Cách quan sát và cách nghĩ phải sinh động, hồn nhiên và hóm hỉnh. Có như vậy, mới nói hộ được các em về những cảm nhận của bản thân về thế giới chung quanh bằng tình cảm và ước mơ cuộc sống. Trước cuộc sống hiện đại đầy rẫy những đổi thay, tôi cũng muốn dẫn dắt các em về với cội nguồn văn hóa Việt”.

Với vóc dáng mảnh khảnh, thư sinh, Nguyễn Lãm Thắng khá hiền lành, nhưng không phải vì thế mà thiếu cá tính. Trong sáng tác, học thuật và giảng dạy, Nguyễn Lãm Thắng luôn gìn giữ các nguyên tắc nghề nghiệp.

Trong các công việc mà anh theo đuổi, trong đó có chuyện vẽ tranh, có lẽ “quậy” nhất là thơ người lớn, nơi sự du hý về tư tưởng và ngôn ngữ được anh rất dụng công. Nhất là với thể loại lục bát, sự “thương lượng” với câu chữ của anh thật thú vị, bất ngờ. Nói như nhà thơ Lê Minh Quốc: “Tôi thích, vì ở đó có cách nói như cà rỡn, tưng tửng mà lại thâm trầm, ngậm ngùi trắc ẩn...”.

Nguyễn Lãm Thắng cho biết, anh sắp in tập thơ thiếu nhi thứ 2 là Trong đôi mắt bé, gồm 207 bài. Thơ thiếu nhi của anh đã được các nhạc sĩ phổ trên 100 ca khúc. Vì không có điều kiện làm album riêng, nên chỉ phổ biến trên truyền hình và trên mạng khoảng 20 ca khúc.

Anh cũng sắp in một tập thơ người lớn, trên 300 bài, tên dự kiến là Thương hoài thương hủy, nơi khai thác nhiều thủ pháp ngôn ngữ địa phương xứ Quảng. Ví dụ: “… Nói ông biết, quê chừ, đau rát rạt/ Sông chết rồi, nước cạn xịt, đục câm/ Núi trọc lóc, núi cúi đầu, xơ xác/ Ngó ráng chiều, như ngó rạch dao đâm” - trích trong bài Thương hoài thương hủy.

Về con đường học thuật, Nguyễn Lãm Thắng đang khảo cứu về địa danh làng xã Quảng Nam, với dự kiến sẽ làm luận án tiến sĩ khi đủ điều kiện và ra các cuốn sách.

Những giải thưởng trong sự nghiệp cầm bút của nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

  • - Giải thưởng báo Mực tím (Gửi tới yêu thương) năm 2003
  • - Giải thưởng Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế 2007

Có thơ đăng ở nhiều tạp chí trung ương và địa phương: Kiến thức ngày nay, Nhân dân, Sông Hương, Tuổi trẻ, Tài hoa trẻ, Áo trắng, Nữ sinh, Mực tím, Nhi đồng, Rùa vàng, Văn nghệ Bình Dương, Văn nghệ Gia Lai, Văn hoá - Thông tin, Thừa Thiên Huế, Đà Nẵng, Tiếp thị gia đình, Nhớ Huế,… Anh cũng góp mặt trong nhiều thi tuyển.

Các tác phẩm trong đời thơ của Nguyễn Lãm Thắng

Tác phẩm đã in:

  • - Điệp ngữ tình (NXB Hội Nhà văn, 2007)
  • - Đầu non cuối bãi (NXB Đại học Huế, 2014)
  • - Giấc mơ buổi sáng (NXB Văn học, 2017)

Tác phẩm sắp in:

  • - 1008 bài thơ thiếu nhi
  • - Hành trình tiếng vọng
  • - Đường thi tuyển dịch

icon Tác giả Nguyễn Lãm Thắng,Thơ Nguyễn Lãm Thắng,Lam Thuỵ

Tổng hợp

Tác phẩm tiêu biểu của Lãm Thắng, Lam Thuỵ

Khi niềm tin đã mất

Thơ   •   20.11.2021
Khi niềm tin đã mất càng thủng càng vá càng vá càng thủng.

Sự trần truồng khép kín

Thơ   •   21.11.2021
tôi không nhớ mình đã mặc bao nhiêu bộ áo quần những mảnh vá những lỗ thủng những đường kim mũi chỉ mẹ & chị tôi đã vá tôi đã già theo tuổi những tấm ảnh cũ nhắc tôi hoài niệm như những cơn mưa tôi không nhớ những cơn đói của cha mẹ tôi anh chị

Ngày hè nhắm mắt

Thơ   •   21.11.2021
Nắng đâm trước mặt Nắng thọc sau lưng Một ngày đã tắt Từng ngày dửng dưng Xương co, khớp nhức Mắt sâu mỏi mòn Nỗi đau thường trực Trong hồn nước non Con chim gầy hót Máu loang mỏ chiều Âm thanh đắng đót Đời sầu bao nhiêu! Nghe mùi sách cũ Như mùi l

Đón năm mới hai lẻ tư

Thơ   •   20.11.2021
Không chê tuổi tác bộn bề Rứa là xuân cũng theo về cùng ta Dăm cốc rượu, nửa chén trà Nghe ngoài kia, bắn pháo hoa ầm ầm.

Những con sông cướp máu phố phường làng xóm

Thơ   •   21.11.2021
cơn hồng thủy dồn lên cổ họng mặt đất tắt thở những con sông đồng loã cấu kết dìm kiếp sống những mảnh đời sâu đo ngọ nguậy trong biển lũ quét & quét chỉ còn lại vạt đất trống không người khóc!

Ở phía chuồng bình minh

Thơ   •   20.11.2021
bầy gà cắn nhau uý oé nơi góc chuồng bình minh chúng đá nhau hì hục toạc máu đầu bằng đôi cựa giống nòi tiếng cục tác ầm xèo kích động lũ chó ăng ẳng dọc con mương làng thối hoắc mệ gà mái rặn quả trứng hồng hồng tội nghiệp gần như kiệt sức đôi châ

Ngày mai xa

Thơ   •   21.11.2021
Ngày mai giã bạn tôi về lá bàng khô giữ lời thề được không? sông Hương thao thiết một dòng câu thơ bỏ lửng cứ vòng vèo trôi Ngày mai buồn lắm người ơi! câu thơ chôn chặt một trời Huế mưa lật từng trang... vọng trường xưa chiều loang sắc tím gieo mùa

Đồng điệu

Thơ   •   21.11.2021
miếng giẻ chùi chân nằm thu lu trơ tráo nhìn một ngày lặp lại không có gì mới hơn ngoài tiếng sủa đục ngầu của lũ chó ngứa miệng nhà bên thích sủa những bóng ma tiềm thức không có  gì mới hơn ngoài ngoài sự cọ xác của những bàn chân thô lỗ cộc c

Chút duyên quê

Thơ   •   21.11.2021
Một liên khúc nhạc rộn ràng Mở ra nắng ấm và tan vào hồn Một trăm lẻ tám nỗi buồn Bỏ vào, lắc với hương nồng cà phê Đời trôi qua, hạnh phúc về Môi em ngợp mọng giọt mê mẩn tình Những lan thắm, những hồng xinh Đong đưa từng đoá bình minh ngọt ngào Quê

Dòng sông Trương Chi

Thơ   •   20.11.2021
Cạn và nứt ra từng phù sa mai rùa xiêu vẹo sông không còn dòng chỉ là khô ráp vệt trăng hạnh phúc tìm đâu nơi thao thiết tiếng sáo bạc trắng màu đam mê phơ phơ ngọn lau không bến đợi về đâu chơi vơi một tiếng gọi tình thuyền mắc cạn hư không dùng dằ

Gọi người môi thắm

Thơ   •   20.11.2021
Nghiêng xuống lòng, một bàn tay Từ xa xôi, nhớ đến ngày không nhau Gió vô hình vẫn làm đau Lá thư hay một lá trầu nhàu khô? Rát chiều mấy ngọn vi lô Găm vào mắt nhớ một bờ lao xao Cõi buồn nào có binh đao Mà muôn vết chém nát nhàu con tim? Ai ngờ tr

Trong một mâm cơm

Thơ   •   20.11.2021
canh rau má và cá mặt nước kho khô vài quả ớt mọi những lát chuối chát xắt mỏng trên đĩa rau sống có giá đậu xanh xà lách và rau thơm sẽ không thiếu chén nước mắm ớt có nặn mấy giọt chanh không ai dám ăn món cá kho khô nhiều vì ngại khát nước ít a

Mưa mồ hôi

Thơ   •   21.11.2021
Tiếng gà trưa vàng ươm bên đống rạ cái nắng đốt người... không gió qua sân cây phượng đầu làng lửa rơi lả tả mưa không về nên đất thiêu thân Núi núi đồi đồi héo cỏ trâu ăn con châu chấu quỵ chân bên gốc ớt lũ ve réo mùa tiếng than đổ ngược từ cành kh

Ngó lại

Thơ   •   21.11.2021
Tiễn đưa nhang khói về trời Nhẹ tênh trôi giữa cõi đời phù du Lợi danh trong đám mây mù Chiều nay theo gió thiên thu đi rồi Dòng sông không muốn, mà trôi Đục trong rồi cũng về xuôi một dòng Dối gian ai đếm ai đong Biển xanh có hiểu được lòng bể dâu T

Những lẵng hoa rực rỡ

Thơ   •   21.11.2021
Những lẵng hoa rực rỡ tươi rói trong những thước phim tài liệu bên cạnh những nụ cười đã hoá thành rác sau buổi lễ hội.

Đừng tự trách mình

Thơ   •   20.11.2021
Đừng tự trách mình đi chậm khi gặp đèn đỏ hãy đi chậm một tí nữa sẽ thấy mình may mắn,

Ngồi bệt trên lá thông khô

Thơ   •   20.11.2021
tôi nghe từ đâu đó những bào thai rụng những căn bệnh ung thư đè nặng ban mai những chuyến tàu chở tham vọng lướt qua những tia nhìn họ sắp từng con chữ để tạo nên quyền lực miễn cưỡng những con chim sẻ vù cánh bay lên khi bước chân họ tới gần vì chú

Những ngọn lửa cọ mình

Thơ   •   21.11.2021
Những ngọn lửa cọ mình trong thân xác than củi sắp biến thành tro chúng huênh hoang và mang linh hồn trốn mất khi nhìn đống tro tàn tồn tại.

Nắng cùng cực

Thơ   •   21.11.2021
Bốn hai, bốn ba độ rồi, người ngồi, lửa cháy trên da Bốn ba, bốn lăm độ rồi, người chui xuống đất cho rồi Ứ ư, cái con lợn sề, nằm dài, vừa thở vừa la Ứ ư, có con thằn lằn, tự nhiên rớt xuống nền nhà Đất nóng, tơi bời cỏ héo Rừng cháy, trên da thịt m

Dế kêu đêm, nhớ Việt

Thơ   •   21.11.2021
Một khi tiếng dế thò ra Là khuya rụng xuống dăm ba hột buồn Một khi cất bước lên đường Là nghe trục đất tăng cường nhịp quay Một ngày qua, chết một ngày Bao vùng vẫy, giữa vũng lầy thế gian Trò đời cổ trướng xơ gan Chơi chưa tới số đã toan xuống mồ

Gọi mùa (II)

Thơ   •   21.11.2021
Anh dắt mùa yêu qua phố xanh Nghe muôn lời gió hát trên cành Bờ môi nắng mới thơm Nguyên Đán Tuổi mộng trăng tròn  ấm Giáng Sinh Nguyện ước tươi hoài cung luyến ái Cầu mong đẹp mãi nụ duyên tình Nụ hôn đắm đuối trong khao khát Mở lối thơ về biê

Lạc

Thơ   •   20.11.2021
Đi dọc theo mùa rám nắng dưới chân núi mỏi dòng sông ô nhiễm tự nguồn dài thêm hành trình u ám ta nghe tiếng thở dài Cao Bá Quát siết buốt giữa hai hàm răng chiếc bóng ám ảnh giấc ngủ loài chim tự do ta ngồi bẹp xuống giữa hoang hoải mầm ươn lượm lặ

Mắt sương

Thơ   •   20.11.2021
Lao xao cỏ khóc dưới mồ Khói nhang đứt khúc bên bờ đá xanh Chiều êm, nước mắt phiêu hành Tan thành sương trắng ướt nhành tầm ma.

Lắng tiếng chuông

Thơ   •   20.11.2021
Lắng tiếng chuông tròn lẳng mùa khế rụng tiếng chim bọc xác.

Em lỡ tay cầm chùm chìa khoá

Thơ   •   20.11.2021
vì em là con gái đồng nghĩa với nỗi buồn tuyệt tự nhưng biết làm sao! em đã lỡ tay cầm chùm chìa khoá sẽ hưởng thụ hoặc sắp xếp hoặc hoang phí hoặc bới tung lên di sản khi cánh của từ đường bật mở sự tình cờ duyên ngộ hay sự kế thừa cũng đồng nghĩa

Nghe bắt mệt

Thơ   •   20.11.2021
Một mụ gió, một con sông Một tôi trôi giữa đám đông tà tà Lá mùa đông, rụng tẹt ga Bánh xe xẹp, cũng quáng gà trong mưa Hỏi rằng: năm cũ về chưa? Có mang theo chút dây dưa thuở nào? Cây tình sống thiệt là lâu Biết em nay đã mang bầu, vẫn xanh Bìm bìm

Ngày xưa con người sợ cọp dữ ăn thịt

Thơ   •   20.11.2021
Ngày xưa con người sợ cọp dữ ăn thịt ngày nay cọp là động vật quý hiếm và ngày nay con người biết sợ con người.

Ma sáng

Thơ   •   21.11.2021
Tôi chui vào đám mây & ngủ một giấc no tròn trong ấy trong giấc ngủ tôi đã ăn rất nhiều vì sao tôi cảm thấy rất thú vị khi cơ thể mình bắt đầu toả sáng lấp lánh & em rất dễ dàng nhận thấy tôi nhưng em không thể đến được vì tôi là con ma sáng.

Rốt cục cũng là máu thôi

Thơ   •   20.11.2021
vỡ ra một nụ cười héo đọt một thế hệ gieo neo cạm bẫy đời bay trên dây kéo mù máu chảy trong cánh đập rớt bầm lối cỏ ngả nón đong mưa kéo tuột nóc lầu hổn hển máu chảy xuống tay người lật lá gan quàn lá phổi mùa xuân nhánh rụng lá đời mà nghe lời đá

Mười bốn tháng tám một chín bảy ba

Thơ   •   20.11.2021
hai lẻ chín trừ một chín bảy ba té ra mình băm sáu tuổi mặt vẫn gầy vẫn hốc hác như xưa tóc vẫn húi cua răng vẫn sứt miệng rộng tuềnh vẫn thích chút chua cay năm bảy ba ngày mười bốn tháng này trong trời đất có một thằng ra đời quẫy đạp cha mù mắt nê

Từ trong bóng tối

Thơ   •   21.11.2021
Chúng ta đã chết một nửa vết dao màu đỏ rạch ký ức làm nhức nhối thực tại đê hèn [sự đê hèn câm miệng hến với ánh mắt lãnh cảm] của từng nỗi đau dán vào lớp lớp nấm mộ mặt người cuộc viễn du qua những cánh đồng xác còn phơi phới màu huyết dụ những

Khuya muộn

Thơ   •   20.11.2021
Nỗi thương tặng hết người rồi Thôi đừng khóc nữa, đã bồi hồi khuya Hoang vu phố thị đầm đìa Chênh vênh dấu ngựa đi, về chênh vênh Lời ru hun hút nhớ quên Chút lòng thảo dã chút tình nắng mưa Lời ru nằng nặng ngày xưa Xoáy dòng sâu thẳm những mùa đơ

Nỗi buồn

Thơ   •   20.11.2021
Cây cau đứt ngọn, chết luôn Nó, thân chuối gãy, còn đùn ngọn lên Gió đi rát rạt mái hiên Buồn lênh đênh sóng đẩy thuyền trăng trô

Nấc

Thơ   •   20.11.2021
Mùa xuân mọc trên ngọn cây Mùa sát nhân, mọc dưới tay côn đồ Bây giờ cho đến bao giờ Máu tươi hết vấy đỏ tờ khai sinh?

Ngát tận

Thơ   •   20.11.2021
không một trở lực nào ngăn cản sức hút của nụ hôn anh vuốt ve không gian hạnh phúc những lỗ hổng của gió và sự cọ xát tạo ra mùi thơm ngút ngàn biển tiếng hôn nhảy múa lăn tròn trên ngực em có lẽ em đang ngủ trong giấc mơ chỉ mình anh biết sự lãng m

Điệp ngữ tình

Thơ   •   21.11.2021
Hai cánh cửa phòng lỏng chốt ngập ngừng khẽ đập vào nhau điệp ngữ của lòng... lộc cộc vội vàng, ồn ã... lắng sâu... Tình yêu không là gió đâu! đấy là đất trời cảm xúc không gian vẫn giữ gam màu của những nụ hôn hạnh phúc Đôi khi bên đời rất thực em

Sẽ không bao giờ thấy những giọt máu trong đêm tối mịt

Thơ   •   21.11.2021
Sẽ không bao giờ thấy những giọt máu trong đêm tối mịt chỉ nghe những âm thanh mang màu đỏ trong tiếng rên lịm dần.

Con đang nhoẻn miệng cười

Thơ   •   20.11.2021
Con đang nhoẻn miệng cười còn giận anh hãy im lặng và xếp tã?

Trăng bạc

Thơ   •   20.11.2021
Cười cho nước mắt chảy ra Vui cho đau đớn vừa già vừa non Cuộc chơi khuyết khuyết tròn tròn Mà đong đưa một cõi buồn phát sinh.

Một dòng

Thơ   •   20.11.2021
Cuối cùng, chảy nước như mưa Cuối cùng, một trận gió lùa, trống trơ Trông xa, lớp lớp mơ hồ Ngó gần, san sát những mồ vô danh Ngàn năm, còn miếng mảnh sành Cứa bàn tay, rỏ máu tanh xuống đời!

Tiễn bạn lên ga Huế

Thơ   •   21.11.2021
Tiễn bạn lên ga Huế và vĩnh viễn không gặp nữa tiếng còi tàu đêm ấy đã chảy trên khoé mắt.

Lẩn thẩn chiều quê

Thơ   •   21.11.2021
Đường chiều tím ngọn tía tô Lòng đau lá hẹ, tuổi khô đọt hành Nhớ thương rát cả trời xanh Đỏ hai tròng mắt ngó quanh ruộng đồng Một bầy cò trắng như bông Vẽ vào hoài niệm những vòng khăn tang Trâu bò lửng thửng đôi hàng Bước chiều nặng trịch kéo hoà

Rượu gạo và khói thuốc

Thơ   •   21.11.2021
trong đám mây có hơi rượu gạo đêm qua sặc mùi khói thuốc một chén nhưng rót nhiều lần như một môi mà hôn nhiều lần vậy ban ngày chiêm bao trên cành cây cổ thụ ban đêm nấp dưới ông vôi ông táo gãy đầu què cẳng chất chồng dưới gốc cây si ta cầm một chú

Gửi người của hôm nay

Thơ   •   21.11.2021
ừ thì hôm nay mừng lắm mừng chi lạ dòng sông chảy ngược vẫn xuôi anh đã chết những câu thơ thẳng nằm yên trong huyệt mộ có lẽ mùa tàn không ai quật mộ anh cứ nằm yên xương thịt anh hun xanh cỏ tranh những mầm thơ biếc

Trong bóng tối

Thơ   •   21.11.2021
Đêm vẫn im lìm, đêm tối thui Người đi, thì cũng đã đi rồi Mà sao dưới đáy sâu mồ cũ Vẫn vọng về đây một tiếng cười?

Chứng ngộ

Thơ   •   20.11.2021
An nhiên như vầng trăng Sáng ngần trong gió bụi Mênh mang cõi vĩnh hằng Là đức tin không tuổi Vượt trên đỉnh hư không Giữ tâm mình tự tại Giới thuyết như dòng sông Gập ghềnh và chảy mãi Khép mình là ẩn dật Lá rơi là vô thường Đời khóc - cười - hư -

Bạn ảo

Thơ   •   20.11.2021
Bạn đâm vào tim tôi bằng những lời khen ngọt như đường phèn bạn bảo tôi hãy sống và hồn nhiên sống đừng âu lo buồn bực hãy an phận an phận tột cùng để ăn tròn ba bữa và gắng sức đẻ ra những câu thơ cũ mèm nịnh bợ vâng cảm ơn bạn bạn hãy xem tôi đã

Phố quen

Thơ   •   21.11.2021
Căn phòng chật nhốt đời anh ở đó lọ hoa khô ăm ắp nỗi buồn cây đàn cũ khuya về nương tiếng gió âm thanh nào cũng ướt đẫm hơi sương Anh đi sớm và trở về rất muộn nên căn phòng vắng khách từ lâu những chiếc lá cuối ngày rụng xuống đợi chờ anh nên lá b

Tình nghèo

Thơ   •   21.11.2021
Củ khoai sùng, củ khoai sùng quả trứng ung, quả trứng ung vợ chồng.

Đỏ kinh

Thơ   •   20.11.2021
ngày chưa bước qua giấc ngủ liêu đêm chưa hiển ngôn trong cái nhìn lý tiếng chuông bùi khua kinh kệ mùa rụng lá bỉm đời rớt giọt tình âu phục em về trong khuya lê minh em sẽ đón ban mai ngát hoa trắng đinh thị đời chi lạ khaly nhảy lên men chồm lê

Nhẩm

Thơ   •   21.11.2021
Một bức tường, hai bức tường Hình như là bốn, ta thương bức nào Ta thương cả bốn chứ sao Vì chưng đều nhốt ta vào cõi thơ Một nỗi chờ, hai nỗi chờ Nếu cộng lại, thành giấc mơ vợ chồng Một cõi lòng, hai cõi lòng Nếu không biết nhớ, là không biết buồ

Cánh thư anh gửi

Thơ   •   20.11.2021
Rất bình thường như mặt trời gọi sáng Hoa nở môi thơm góc phố mờ sương Em sẽ chờ đợi cánh thư từ phương xa sắp đến Nắng ban mai đã ngập những con đường Rất bình thường khi em nghĩ về anh Một người đàn ông cho em nhiều ước mơ và hạnh phúc Trái tim anh

Mùa hoa gạo

Thơ   •   21.11.2021
Thời gian qua rồi hàng cây mắt đỏ hơn một con đường rũ nắng mồ côi em buông tóc cho mùa đi trải gió tuổi xuân buồn thơ không dệt lời vui Em bây chừ lặng yên như sông vắng bãi chiều hoang lau lách tủi thân buồn hòn sỏi nhỏ còn nằm mơ năm tháng dòng tì

Mệt quá đi thôi

Thơ   •   20.11.2021
trong thanh quản đắng huda đã nghe thơ dấy bọt mùa xuân cây bàng mệt lử khi nhìn xuống mặt đường trần gian lấm đám mây co thắt cơn đau sà xuống vòng tay phố trong ý nghĩ nghe bàn chân sám hối từng bước rễ cây mệt quá đi thôi em cười như lát cày ruộng

Tượng câm lặng

Thơ   •   21.11.2021
Tượng câm lặng chuông ngân lên lời Phật.

Những chiếc bánh bị giết chết

Thơ   •   21.11.2021
họ đã xé một cách tàn nhẫn lớp áo và hàm răng dữ tợn đã cắn sứt làm đôi chiếc bánh họ nhai bằng hàm răng khát máu những chiếc bánh đã bị giết đột ngột và tức tưởi chocolate máu đặc sữa não bột xương vỡ chỉ là thức ăn thôi ư? chỉ là nhu cầu thôi ư? s

Con chim đen hót bên dòng sông đỏ

Thơ   •   21.11.2021
Gà gáy ngàn năm trước Cho đêm chết vội vàng Gió trong tim thổi ngược Thơ sầu như nhân gian Mộ từ khi mặc áo Cỏ xanh là tình nhân Râu từ khi quên cạo Cũng mang mang bụi trần Bài thơ khi đứng dậy Vụt bay theo gió ngàn Đời tìm nhau không thấy Nên ngườ

Nửa đêm, dừng chân bên bãi tha ma, ngó trăng

Thơ   •   20.11.2021
Dừng chân, nghỉ, ngó mây trôi Mới hay, mình, đã là người cõi âm Sống cùng ma quỷ muôn năm Tìm đâu ánh sáng giữa tăm tối này? Bao nhiêu cát bụi đêm nay Đã đi tự tử trước ngày mới lên.

Ánh sáng là sự trần truồng của tiếng thở

Thơ   •   20.11.2021
đặt trên đồi biếc cỏ xác một nụ hôn máu khô đã hoài thai môi lửa sưởi ấm những hạt sương làm tình trên nách lá rớt xuống rốn bình minh những giọt thị dâm ngân ngân tiếng nấc rùng mình trên đồi ngút hương mùa xanh khoả thân cám dỗ như câu thơ khoả

Tiếc

Thơ   •   20.11.2021
Thôi, đừng trách móc gì nhau Một ngày sống, nghĩa là đau một ngày Đau như thịt lợn giả cầy Như em, bỏ cuộc chơi này, và đi.

Vết thương dịu dàng

Thơ   •   20.11.2021
Cái gai năm ấy còn trong Bàn chân một thuở đi rông đường làng Chính là ký ức còn đang Nhắc ta nhớ, bụi tre làng ngày thơ.

Saigon 20h30

Thơ   •   20.11.2021
với Lê Liên Mưa tạnh hôn tạnh mắt chưa tạnh vòng tay chưa tạnh ghế đá chưa ấm vé sài gòn => nha trang bật khóc khoan cắt đại lộ khoảng khắc rối máu lên dập dã bấm phím xem giờ lên xe ô cửa kính cầm tù ánh mắt tin nhắn lộn nhào lòng bàn tay.

Vỗ về hột bụi

Thơ   •   20.11.2021
Một hôm nằm rục bên trời Ngó mây gặm cỏ trên đồi Huyền Như Suối khe trượt xuống từ từ Tiếng con chim hót hình như đã già Trườn lên, con rắn dò la Lá khô khúm núm những ba bốn lần Giá mà chẳng chút bâng khuâng Thì mây với gió chẳng cần vờn nhau Ngườ

Bụi

Thơ   •   20.11.2021
Khói bay những sợi tơ khùng Làm nhoè nhật nguyệt giữa vùng như nhiên Bàn chân rớm giọt máu điên Đầu thai vào đám bụi thiền vô thanh.

Nghiệt

Thơ   •   20.11.2021
tai ương luôn ập tới ở bất cứ lúc nào nơi nào & nuốt vội vã từng giọt nước mắt khô kiệt tôi biết tìm đâu sự thật những lớp bụi dày đặc đã cất dấu vào dĩ vãng của tương lai thật buồn cho sự đần độn thô bỉ nhãn tiền cánh đồng không hẹn mùa màng đã

Viết cho người đàn bà tê liệt!

Thơ   •   20.11.2021
nhiều đêm nối nhau thật dài bằng những dòng lệ gã đàn ông là chồng em đã say bí tỉ gã không thèm quan tâm thời sự tâm bão đi qua bộ ngực em nhiễu sóng ngày dập nát nhịp tim tuyệt vọng em đã dạt trôi ba bốn năm rồi kể từ ngày em biết khóc bằng oán hờ

Hành trình tiếng vọng

Thơ   •   20.11.2021
những chất chồng họa tiết nước mắt quệt lên gò má sơn dầu xám xịt một màu mùa đông khe suối một màu mùa hạ biển dâu nhốt chật không gian bố cục ánh sáng lấy từ đôi mắt thiếp ngủ đã nói lời tiên tri xanh xao những phiến màu toát ra từ tiếng thở đã nó

Một ngày buồn

Thơ   •   20.11.2021
Bài trùng ca của trái đắng lảnh lót vang lên giữa mùa bi quan tôi như trái banh thời tiền sử bị đá ra khỏi chân bò vàng Ngày đã chết mục dưới chân lá khô chỉ cần một tàn thuốc đánh rơi vô cảm cũng đủ bốc cháy bến bờ của lở dở một ngày ảm đạm Những dò

Sự thật của tháng ba

Thơ   •   20.11.2021
sự thật của tháng ba là một cuộc chia tay im lặng như hơi thở sẽ không hỏi vì sao ta không còn yêu nhau những âm giai khép lại bên khung cửa quá khứ nực buồn những hẹn hò như gió mùa đông bắc bóp chết trái tim cuộc tình ngậm xác cà-phê rát lưỡi đã đ

Cởi áo quần ra lại gặp mình

Thơ   •   21.11.2021
Mở cửa, không mời gió cũng vô Với bao tiếng rít rất mơ hồ Ta nghe tóc rụng qua vai lạnh Để tiếng thở dài cứ nhấp nhô Lại rót mời ta cùng với bóng Buồn chi cơn rượu lúc khuya về? Bài thơ lở dở ta ngâm vội Mời cõi đêm, cùng ta lắng nghe Ta uống cùng ta

Cuộc tình mục ruỗng

Thơ   •   21.11.2021
cuộc tình nhăn nheo như trứng ốp la nguội những chú kiến vòng vo lãnh cảm hơi thở kéo lên một nỗi câm tâm trạng nặng như nhà mồ ngàn năm chưa khai quật có cơn gió thanh trừng mộng mị bắn xối xả vào nước mắt ngoại tình những hạt bụi làm bằng pha lê đầ

Ở đời

Thơ   •   21.11.2021
Ở đời nhiều cái khác xa Cái mà khác nhất vẫn là vân tay Ở đời có cánh thì bay Sao em Kotex nhấc hoài chả lên Ở đời nhớ lắm thành quên Muốn quên, nhớ lại hiện lên rõ ràng Ở đời chồng chất dối gian Xin đừng thắc mắc đến màng trinh em Ở đời máu chảy về

Bên cánh rừng khuya

Thơ   •   20.11.2021
Em ngồi đái giữa chiêm bao Dòng sông vô thuỷ chảy vào vô minh Cánh hoa rụng giọt vô tình Con gà gáy vội, rùng mình không em?

Tôi ngồi một góc phương Đông

Thơ   •   21.11.2021
ngã rạp hết những đám cỏ hoang sau vườn chùa không ai để ý tới sự sinh diệt vài ba con chuột trụi lông chui qua rãnh nước hoa vô tình rụng lá vô tình xao xác ai đếm được những tiếng chuông chạm vào lòng người ai đếm được những tiếng mõ chạm vào cơn m

Sự đấu tranh

Thơ   •   21.11.2021
cứ thấm vào đá những giọt nước mắt của những người đang sống đang tù tội đang hấp hối sự sống đang tiếp nối từ những giọt lệ ca ngợi tự do trước khi hoá đá

Gặp ma

Thơ   •   21.11.2021
Đã nghe trời đất hốt kinh Máu hì hục thở, tim thình thịch rung Dặm dài vô thuỷ vô chung Khuyết vầng trăng cũ chết cùng tha nhân Côn trùng chệnh choạng bước chân Rủ ma nhậu xỉn với thân phận người.

Tiếng ve trên cây gòn bên sông Hương

Thơ   •   21.11.2021
Tôi chụp hình một tiếng ve Tiếng ve vô não và về với tôi Chỉ còn đây, bức ảnh thôi Tôi nhìn, vẫn thấy đúng hồi mình nghe.

Xoá đi một tin nhắn và quên

Thơ   •   21.11.2021
Xóa đi một tin nhắn hủy diệt một thông điệp loài người xóa đi một cuộc chiến những thông điệp còn ở lại đến ngàn sau.

Cô tề

Thơ   •   20.11.2021
trên con đường mù khói chúng ta đã nhận ra nhau từ khi chạm bàn tay vào những cánh rừng ruỗng mục có thế cạn một buổi trưa có thế cạn một buổi chiều và chúng ta nôn ra hàng lít máu chúng ta sẽ giữ cho nhau một bí mật đó là niềm tin cuối cùng

Bước chân con kiến

Thơ   •   21.11.2021
Chuỗi ngày dài rỉ sét trong khu rừng hoang những chùm hoa sim hoa mua hoa vằn trắng rũ cánh từ lâu tơ nhện đứt từng khúc câm nín tan vào hơi nước lòng vực giăng bẫy mỗi con người tự nhô lên một nấm mồ đang di chuyển nhọc nhằn mệt mỏi họ gom từng khúc

Ít nhất có một lần

Thơ   •   20.11.2021
Ít nhất có một lần anh đã nghĩ mình nằm trong chiếc quan tài và hát.

Nhịp thu

Thơ   •   20.11.2021
Vội đi bỏ lại mùa thu vàng hoe tàu chuối Lạnh ngắt bàn tay gió lốc cợt đùa Vườn hạnh ngỡ ngàng bao tiếc nuối Lối mòn rách toạt cơn mưa Bờ giậu kín mở hàng trăm con mắt Trố trân nhìn con gió hút qua Trái vàng trên cành se thắt Đung đưa chạm ánh nắng

Màu sương trắng

Thơ   •   20.11.2021
Cái đêm tháng Chạp, ngày đầu Sông Hương tắt thở dưới cầu Phú Xuân Đất trời ứa hột bất thần Phủ màu sương trắng làm vành khăn tang.

Sự may mắn còn sót lại

Thơ   •   20.11.2021
đã mệt mỏi lắm! không ngủ được những con chuột động cỡn trên la phông nhà trọ cũ đêm khuya bức nóng em khêu lên ngọn đèn chói mắt những sợi tóc rối mù loà nép vào ngực trần anh ở đây đêm ngột ngạt may còn những nụ hôn che khuất vầng trăng gãy vụn.

Thở cho đã

Thơ   •   21.11.2021
Ta nằm đại giữa mùa đông lạnh ngắt Kéo cơn mưa tuột xuống giữa lưng quần Duỗi một phát làm chênh chao trái đất Gió ùa về ríu rít massage thân.

Còn không bụi phấn?

Thơ   •   21.11.2021
(Nếu khi đã mất điện rồi Vi tính chỉ là cục sắt.       Ngô Quang Tuấn) Sẽ có một ngày em hỏi tôi còn không bụi phấn? có còn không phấn nhuộm tóc thời gian ừ! em ạ! có thể là như thế! nắng có thể xanh và nắng có

Anh nếm mùi buổi sáng bằng đôi mắt em

Thơ   •   21.11.2021
Rẽ qua một đêm khát anh gặp lại bình minh biển mặn một nụ hôn chưa hết lở dở một ngày chất chồng nỗi riêng anh trở về nồng nàn men đắm của nhiều đêm cộng lại ngu ngơ năm ngón tay bám vào bờ vai em sũng ướt tinh cầu anh nóng lòng nghe em đọc những câ

Nhảy dây

Thơ   •   21.11.2021
Nhảy dây sự lặp lại sẽ không nhàm chán khi đôi chân biết cố gắng thêm một lần nữa.

Huế ơi! một chiều ngồi lại

Thơ   •   20.11.2021
Lại về. Ngồi nhớ. Ngày xa Cái mênh mông cứ la đà hoàng hôn Bâng khuâng chiều thả cơn buồn Người mô? không thấy... chỉ hồn lá bay Trống trênh mòn vẹt chân ngày Bao rêu phong sẫm vòng tay đợi chờ Lại về. Ngược bến sông thơ Hương Giang ơi! vẫn đôi bờ l

Nỗi buồn là dòng máu chảy xiết

Thơ   •   21.11.2021
Lũ muỗi hiếp dâm những lỗ chân lông trên đùi tôi đêm lạnh quá có lúc thế giới này chỉ là con gió cuốn linh hồn đi cúi xuống cắt tỉa móng chân mình nỗi buồn mọc từ thân thể ngày tháng có sợi lông mi rớt trên bàn chân sự chia sẻ rất chậm tôi không dám

Hoá

Thơ   •   20.11.2021
Và em gục mặt vào chiêm- bao, nghe oán khúc của đêm thét gào Tiếng đàn ướt đẫm trăng sao Dòng sông hoá thạch bước vào nghiệp duyên.

Lời một bài thơ sắp chết

Thơ   •   20.11.2021
Ngày mai em khóc, vì anh Trốn vào một nấm mộ xanh ven rừng Anh tan loãng với vi trùng Và ôm trái đất vào trong xương mình Hồn anh vẫn mãi điêu linh Vẫn ôm trọn một khối tình cho em Mộ sầu em chớ ghi tên Nắng mưa viết hộ giùm em cả rồi Anh đi, em ngỡ

Viên phấn gãy

Thơ   •   20.11.2021
Viên phấn gãy trên tay cái chữ gãy một nét tôi tiếp tục viết em không thể bảo tôi rằng cái chữ bị gãy mà phải nói rằng cái chữ bị tật nguyền khi nó mới xuất hiện trên chiếc bảng đen chữ người nô lệ.

Thấy lạnh trong hồn

Thơ   •   20.11.2021
sáng lạnh trong hồn mưa phùn bám lông mi mây tháng giêng buồn như màu tóc nhuộm của em ta xoè bàn tay nhìn guốc gân sấp ngửa nghe bắc nam xuôi ngược lộn qua đèo nghe ngõ an hiên lá rụng nghe đình làng kim long chuông héo nghe đền lê văn duyệt mù tăm

Chiếc bàn em học

Thơ   •   21.11.2021
Bố đóng cho em Chiếc bàn nho nhỏ Thơm thơm mùi gỗ Xinh xinh làm sao! Từ lâu ước ao Nay thành sự thật Này là chiếc hộc Sách vở gọn gàng Em ngồi vào bàn Học hành chăm chỉ Thật là hết ý Thích lắm bố ơi!

Những bức tranh uất

Thơ   •   20.11.2021
ít ra tôi cũng đã trải qua bốn năm học hội hoạ nhưng tôi không có được một lần triển lãm tranh của mình bởi vì tôi không bao giờ vẽ tranh trên bất cứ chất liệu nào khi bạn hỏi nhưng tôi đã vẽ rất nhiều vào những đêm mất ngủ tôi vẽ bằng hai chiếc cọ l

Không trắc buồn

Thơ   •   20.11.2021
Thôi rồi! còn gì đâu em Khuya lang thang, anh đi tìm ngày xưa Sương hoang mang tê môi thừa Đèn vàng run trong giao mùa căm căm Thôi rồi từ đây xa xăm Lời yêu thương tràn dư âm cồn cào Anh về trong đêm chênh chao Trăng mồ côi nằm chiêm bao bên trời M

Mộng ảo

Thơ   •   21.11.2021
Buồn, ta thở, hơi bay mờ mắt kiếng Nhịp tim rung trong vắt tiếng chim kêu Ta mới đó, mới đây, ta ẩn hiện Tà dương rơi, mái úa, chiều ơi chiều! Đường rất thẳm, lá cào tâm trí lạ Gió u huyền se lạnh quấn nhơn gian Sông cuốn áo trôi qua bờ tàn tạ Bóng p

Nhớ chi nhớ lạ!

Thơ   •   21.11.2021
Nhớ chi nhớ lạ quá chừng! Nhớ tay năm ngón, nhớ chưn một bàn Ngậm ngùi khóc thở cười than Chống cờm trố mắt thấy ngàn âm u Bi chừ bến lở sông su Con tơm con tép mịt mù nơi mô? Tồng ngồng nhớ mắt tiểu thơ Nhớ triền cỏ cú, nhớ bờ rau răm Lâu rồi không

Đừng đem trái tim ra doạ những giọt máu

Thơ   •   20.11.2021
Đừng đem trái tim ra doạ những giọt máu cứ hấp hối một lần để biết sự quằn quại của những giọt máu chết khô!