Phim ma

Thơ   •   Thứ bảy, 20/11/2021, 16:03 PM

một người nữa gục chết tiếng nổ và máu sự bảo vệ của chế độ độc tài là họng súng chỉ thiên đạn lạc!

Nội dung bài thơ: Phim ma

một người nữa gục chết

tiếng nổ

máu

sự bảo vệ của chế độ độc tài

là họng súng chỉ thiên

đạn lạc!


Bài thơ Phim ma của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ

Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng

Tổng hợp

Cùng tác giả: Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Mầm động

Thơ   •   20.11.2021
nơi ngực em mặt trời đã ẩn nấp niềm kiêu hãnh sa mạc động dồn lên ánh sáng khai thiên lập địa những ý nghĩ cát phôi thai loã thể sa mạc lý trí phơi ra niềm tin yếu mềm sự sống run rẩy trong mắt dã nhân của sự thật đóng khung bức tường tưởng niệm bà

Nghĩa trang

Thơ   •   20.11.2021
Như ruộng bậc thang những ngôi mộ hàng hàng lớp lớp chung & riêng có tên có tuổi có quê có quán & không tên không tuổi không quê không quán hàng hàng lớp lớp lớp lớp hàng hàng ở đây quy tụ thành nỗi buồn khổng lồ rợn người muốn mang hài cố

Thời gian nhắm mắt

Thơ   •   20.11.2021
Dự kiến thời gian nằm ngửa & không gian nằm sấp nằm nghiêng tạm gọi [ăn] gian theo dự kiến mặt đất nhô những bộ xương [dĩ nhiên mọc nhánh đẻ cành đâm quả sinh sôi nảy nở vân vân] điều này khả thi dưới mặt đất lớp lớp tầng tầng xác chết nằm ngh

Bên cánh rừng khuya

Thơ   •   20.11.2021
Em ngồi đái giữa chiêm bao Dòng sông vô thuỷ chảy vào vô minh Cánh hoa rụng giọt vô tình Con gà gáy vội, rùng mình không em?

Mở cái máy ra nè cho biết mặt!

Thơ   •   20.11.2021
suốt một cái tết ta tắt máy di động nó nằm thu lu trong cái hộp đựng đồ tạp nham tắt nguồn đồng nghĩa nó đã chết bởi nó không giúp ta nối hộ những câu chúc mừng năm mới của bạn bè tứ xứ có thể bạn bè chửi thầm ta vài câu cũng nên đại loại mẹ! thằng

Em lỡ tay cầm chùm chìa khoá

Thơ   •   20.11.2021
vì em là con gái đồng nghĩa với nỗi buồn tuyệt tự nhưng biết làm sao! em đã lỡ tay cầm chùm chìa khoá sẽ hưởng thụ hoặc sắp xếp hoặc hoang phí hoặc bới tung lên di sản khi cánh của từ đường bật mở sự tình cờ duyên ngộ hay sự kế thừa cũng đồng nghĩa

Điên

Thơ   •   20.11.2021
Mười ngón tay, bóp sọ mình Cơn điên khởi phát xé hình hài điên Rượt cái nhớ, đuổi cái quên Ta nằm với đất và rên với mình.

Đồng hồ báo thức

Thơ   •   21.11.2021
Chiếc đồng hồ của bé Thật ngoan ơi là ngoan! Sáng nào cũng dậy sớm Đúng giờ hẹn, chuông vang Bé liền mau thức dậy Tập thể dục nhịp nhàng Rồi đánh răng súc miệng Tự giác ngồi vào bàn Bé ôn lại bài cũ Cùng với bạn chim sâu Cún con vừa tỉnh ngủ Ngồi lắc

Từng giọt mồ hôi

Thơ   •   21.11.2021
Từng giọt mồ hôi đã nói lên những suy nghĩ và hành vi.

Đò Ba Bến

Thơ   •   20.11.2021
hớp rượu này nữa ta đưa em qua Đò Ba Bến hoang liêu ngã ba lòng xốn xang dòng Vu Gia đỏ ối bờ bến gãy tuổi em lớn thầm sau cuộc chiến da em ngăm thuốc súng môi em mặn mà Cấm Thị mắt em nhàu một vệt nhớ Hà Tân ta như chuyến xe thồ ký ức những hoài niệ

Những linh hồn trôi

Thơ   •   20.11.2021
theo thời gian trì trệ những linh hồn trôi vất vưởng giữa bình minh ngột ngạt mặt trời khô máu thoi thóp trên những khối bê tông man rợ trong ngôi nhà mồ tối om những linh hồn dẫm đạp nhau trôi ngờ vực nhìn nhau lạnh buốt những ánh mắt cú vọ đã hú

Đêm biển

Thơ   •   20.11.2021
Tôi lăn ra cùng với sương biển mệt nhoài tê gió ầm ào vật vã những vỏ bia lon sóng đánh lùi trả lại không bàn tay buồn nhận chán chường chỉ có bờ cát trẻ con há mồm đêm đen vồm vã            

Nhớ em

Thơ   •   20.11.2021
Bóng đêm hắn rất tù mù Bóng ta có chút hình thù bóng đêm Tù mù ngồi nhớ bóng em Tất nhiên không thể là quên hình thù.

Tâm sự mười năm

Thơ   •   21.11.2021
Đời, được mấy cái mười năm Khẩn trương cũng chỉ, vô tâm cũng là Chết rồi, có hoá thành ma? Trống trênh kiếp trước, nhạt nhoà kiếp sau Vị đời mặn chát khổ đau Em ơi! Tóc đã đổi màu rồi em Cày sâu cuốc bẩm, đừng quên Chữ phu thê, phải đặt lên hàng đầ

Hồi nhỏ

Thơ   •   21.11.2021
Mẹ ơi con mắc ỉa Mẹ rửa đít cho con Mẹ ơi con đái mế Ướt hết trơn cái quần Trời mưa, ra sân tắm Cởi truồng chạy lơn xơn Con chim thun có xí Tưởng mô là teo luôn Trèo cau, bắt chim sẻ Tuột xuống, rách quần đùi Cà vô cây, trầy háng Hắn rát rứa thì thô

Thương hoài thương huỷ

Thơ   •   21.11.2021
Cứ hẹn miết, rồi không về, bắt mệt! Đợi với chờ, nghe ớn họng ông quơi! Hứa cho cố, để cuộc tình trớt quớt Mấy chục năm, ông lạc mấy phương trời? Nói ông biết, quê chừ, đau rát rạt Sông chết rồi, nước cạn xịt, đục câm Núi trọc lóc, núi cúi đầu, xơ xá

Cắn nhau một cá rô đồng

Thơ   •   20.11.2021
bởi con cá rô mà làm anh nhớ cái sần sùi tuổi thơ bởi con cá rô mà làm anh thấy cái mùi bùn quê hương bị chiên xù bởi con cá rô mà anh thấy cái vòm trời chật trong cái đĩa bởi con cá rô mà anh thấy cái con người anh như đám cỏ giữa đồng khô em cắn c

Trăng sống lại

Thơ   •   20.11.2021
Có con trăng lạnh, xuống đêm Rong chơi và đã chết chìm dưới sông Nửa khuya sống lại, phiêu bồng Giữa đôi mắt, của đêm không quê nhà.

Đã yêu

Thơ   •   20.11.2021
Con sông hắn chảy bằng đuôi Nụ hôn hắn chảy bằng môi chung tình Nhiều khi dấu cái lặng thinh Mà răng hắn vẫn cứ phình rất to.

Tha ma giữa ngọ

Thơ   •   20.11.2021
Ngang qua mả đống đầu làng Nắng trưa dựng đứng hàng hàng âm binh Rùng mình trong đám cỏ tranh Chuột tha xương trắng bò quanh mặt người.

Cây thảo nhơn

Thơ   •   20.11.2021
Cây thảo nhơn hiu hiu gió đôi mắt em khép cửa biển chiều.

Ngày về nhớ Bùi Giáng

Thơ   •   20.11.2021
… Và em khóc một chiều bên ni bên nớ, mộng xuân khai vụn vỡ cõi thiên bồng, nghe Thu Bồn Vu Gia Hàn giang gọi hồn Hoài Phố, tím bên trời giấc ngủ rêu phong, ngày ngun ngút chân chim hão lộng, dấu di thư hun hút phố trang đài, chân mày cong gót hài mỏ

Vết thương dịu dàng

Thơ   •   20.11.2021
Cái gai năm ấy còn trong Bàn chân một thuở đi rông đường làng Chính là ký ức còn đang Nhắc ta nhớ, bụi tre làng ngày thơ.

Đường xưa

Thơ   •   20.11.2021
Đã lâu lắm không về thăm xóm núi Gió đồi sương thầm nhắc dấu chân xưa Nhành lau trắng bên triền khe già cỗi Nhắc mẹ già mỏi bước ngóng tin xa Đã lâu lắm không về qua nương sắn Nghe con chim năm ấy hót gieo mùa Con dốc nhỏ phơi mình trong nắng quái Nh

Lốc em

Thơ   •   21.11.2021
vũng cỏ lăn lóc trên da thịt buổi chiều hắt nắng địa cầu cọ xát môi rát cháy thời tiết những quẫy đạp không chiều kích tan ra nóng bỏng tầng tầng khí quyển ngày đuối đắm phía trên bàn chân gió xoáy thốc hương lạ vỏ não căng ra hoả diệm sơn nhiệt h

Em trả phòng để đi dọc sông hương à

Thơ   •   20.11.2021
nắng dẫm chân làm nũng vỉa hè lốm đốm những cái đọt lộc vừng vẽ bức tranh màu huyết dụ như một bâng khuâng của sự chia tay về thôi vác một bó yêu thương về hun nóng vòng bánh xe chiều muộn rụng một chiếc lông mi vào cái nhìn vạn dặm sông trôi dật dờ

Đã chết trong lòng một giấc mơ

Thơ   •   21.11.2021
Thì ta cứ chết thêm lần nữa Cũng chẳng sao đâu, chả việc gì Đất đã chung thân cùng với nước Sống là hoài niệm, chết hôm ni.

Cũng vừa

Thơ   •   20.11.2021
Ngại chi nắng, lo chi mưa Trời chưa kịp sáng đã trưa trợt rồi Một đời dưỡng lưỡi trong môi Mỉm cười nói một chữ thôi, rồi về...

Khách hàng của nghề bán quan tài

Thơ   •   20.11.2021
khách hàng của nghề bán quan tài là những người bị sai khiến từ những người chế

A Sầu

Thơ   •   20.11.2021
Sườn dốc trầm u truông đèo tịch mịch hố thẳm cây chà đá xé chiều khơi ngày tháng xếp nhàu xó mây bạc thếch lưng chừng hoa mua bẻ mắt hương đời mái núi cũ càng cây khô ủ gió rễ chôn thân mối đụn khối giang hồ lỏng dây cương tráng chí hờn kim cổ gió

Tôi nghĩ không phải là hiện tại mà cũng có thể

Thơ   •   21.11.2021
mũi nhọn của không khí cứ bắn vào tôi tôi thấy rõ hơn là những hạt bụi ba hoa nhảy múa khoả thân tôi đang kéo tôi lại gần tôi theo đúng kế hoạch của một chuyến đi con chó cứ sủa vang nó không biết là tôi đang muốn sủa về một ký ức giống như một hiệ

Cơn gió xoáy

Thơ   •   20.11.2021
Cơn gió xoáy hạt mưa xiên lời nói thẳng.

Thật chán! Một loài khỉ đột bước vào giấc chiêm bao của tôi

Thơ   •   21.11.2021
chúng tồn tại bởi bản năng của sự sinh sản tồi chúng có một hồ sơ ướp máu thối chúng biết múa ca đú đởn trên những ngôi mộ khủng lồ của tổ tiên chúng rồi chúng quên dần những bước chân tiền sử bước chân chạm đá và đôi tay lượm quả tồn sinh chúng ngơ

Thưa rằng cơm bụi

Thơ   •   20.11.2021
thưa rằng làm rể nhà em có cô con gái vừa duyên vừa tình có ba có mạ chúng mình thương con, thương cháu, thương anh quê mùa vì anh công việc sớm trưa cơm nhà đợi... việc thì chưa... trễ rồi... đời anh như thể bùi nhùi đốt thì không cháy, ui ui ngún h

Thả diều

Thơ   •   20.11.2021
Chiều dần tắt nắng Gió bồng lên cao Cánh đồng lúa chín Hương thơm ngọt ngào Bé vui hớn hở Tung cánh diều lên Diều bay trong gió Giữa trời mông mênh Diều bay cao vút Gặp bạn mây xanh Thoả bao mơ ước Diều bay vòng quanh Bé thầm mong ước Được như cánh

Những que củi

Thơ   •   21.11.2021
Những que củi chiều nay mẹ nhặt gầy như tay mẹ nhọc nhằn những que củi chiều nay mẹ chặt hình ngón tay xiêu vẹo khô cằn Mẹ chất gọn gàng lên giàn bếp phòng khi gió bấc mưa đông những que củi mỗi ngày thêm nhiều nữa mồ hôi khô, lại cứ chảy thêm dòng N

Rơm thành tro

Thơ   •   21.11.2021
Rơm đã thành tro len trong bùn tìm rễ lúa.

Quy Nhơn

Thơ   •   21.11.2021
Sớm đón nắng Tây Sơn ùn ùn vó ngựa lá me bay nhắc chuyện vị vua xưa hồn trai tráng bụi tung mù một thủa đất oai linh thơm hoa trái trĩu mùa Chiều Trưng Vương áo lụa trắng trời mơ em nghiêng nón cho vần thơ mở lối lòng biển vậy, trách chi tình nông nổ

Màu sương trắng

Thơ   •   20.11.2021
Cái đêm tháng Chạp, ngày đầu Sông Hương tắt thở dưới cầu Phú Xuân Đất trời ứa hột bất thần Phủ màu sương trắng làm vành khăn tang.

Anh lục tìm em trong màu gió biếc

Thơ   •   20.11.2021
Mai thức dậy ta không thấy mặt trời mặt trời em màu đỏ mặt trời anh màu xanh & nắng mong manh ngày mai không còn xa đừng nghĩ về trăm năm hãy nghĩ về thời gian rất ngắn ngắn như kiếp người không kịp để yêu thương ngày mai vào quá vãng những tham

Mùa tóc úa

Thơ   •   21.11.2021
Em bỏ lại đằng sau, mùa tóc úa Cỏ đồi hoang khóc nấc mấy đời trăng Màu thế tục còn vương nhàu lệ ứa Bước chân cuồng có đuổi kịp sao băng? Bờ đá lạnh chưa tan từng nhịp thở Đỉnh phù vân sương trắng ngủ bao đời Sợi tóc bạc xâu lời kinh lở dở Máu khuya

Tín hiệu trên nhành cây trụi lá

Thơ   •   21.11.2021
Gió mang đi hết dùm tôi Những buồn vui, đến chân trời nào đây? Tôi còn cái xác khô gầy Hẹn mai, tôi lại xanh đầy lá xanh.

Nhịp thu

Thơ   •   20.11.2021
Vội đi bỏ lại mùa thu vàng hoe tàu chuối Lạnh ngắt bàn tay gió lốc cợt đùa Vườn hạnh ngỡ ngàng bao tiếc nuối Lối mòn rách toạt cơn mưa Bờ giậu kín mở hàng trăm con mắt Trố trân nhìn con gió hút qua Trái vàng trên cành se thắt Đung đưa chạm ánh nắng

Ngậm lý thuyết cũ

Thơ   •   20.11.2021
Ngậm lý thuyết cũ chữa trị đau răng răng không nhức nữa lấy độc trị độc.

Con thuyền trôi trên đồi

Thơ   •   20.11.2021
em chạy ngược đồi trăng đêm ấy mùa đông trú ngụ dưới bàn chân em em hồn nhiên lắm em là chúa của muôn loài tôi lạc vào vùng cấm địa của nõn nà nguyệt bạch em giăng bẫy bắng phiến lá mỏng rất sắc của lau lách tiền sử cứa ngọt vào trái tim tôi rỏ má

Cuối hè

Thơ   •   21.11.2021
Cuối hè mây trắng Đi tìm ca dao Mưa giông mưa rào Đi tìm ruộng hạn Trái bòng rám nắng Đi tìm mắt em Cành phượng im lìm Đi tìm lá biếc Dòng sông trong vắt Tìm cánh buồm xa Có bác trâu già Đi tìm bóng mát Gió buông câu hát Đi tìm bờ tre Mùa cạn ngày h

Trễ tàu

Thơ   •   20.11.2021
Đợi em đã mấy chuyến tàu Trà, cà phê, với thuốc Lào và mưa Ga buồn, lạnh đã đời chưa? Một lô tin nhắn cũng vừa tới nơi.

Động viên

Thơ   •   21.11.2021
Tôi vẫn cười đùa rất tự nhiên như đứa trẻ trong tôi có bốn mùa trong một ngày tôi biết giấu gió mùa đông lá mùa thu nắng mùa hạ vào lòng để tặng bạn màu xuân nụ cười trên khuôn mặt nhiều nếp nhăn.

Nói phét

Thơ   •   20.11.2021
Có khi mình tự hỏi mình Làm thơ giống với làm tình chỗ mô? Khi thì vợ, lúc thì bồ Làm tình giống với làm thơ chỗ này.

Cơn đau dạ dày của đất trời

Thơ   •   21.11.2021
Trong cơn mưa chiều nay có tiếng ợ rất chua của ngày tháng cũ có mùi cơm khê trong tiếng giông rền có chút gì thừa ra trong tiếng rên của gió cửa sổ như con mắt khép hờ đếm từng hạt mưa lộp bộp trên tàu lá chuối trái khế rụng vàng bên chuồng gà nằm p

Tiễn sông

Thơ   •   21.11.2021
Phố quen, người lạ, sông ngoảnh mặt Thoi thóp lửa sầu trôi hoa đăng Sông chết một lần, ứa nước mắt Đêm dài rướm máu một con trăng.

Nỗi lòng cô phụ

Thơ   •   21.11.2021
Dáng cũ mờ phai theo gió sương Tình ơi! cô phụ khóc sầu vương Lệ khuya rưng rức nhoè trên gối Trăng muộn mê man rũ  góc giường Khắc khoải dòng thơ tràn suối cảm Bồi hồi khúc nhạc đắm nguồn thương Mười năm vọng nhớ, mười năm đã Chết lịm trong hồ

Với Đông Hà

Thơ   •   20.11.2021
Ngủ đi! Sông Hiếu khuya rồi Vầng trăng yêu Trọ Trên đồi chiêm bao Rót đi! Khô khốc gió Lào Cho môi em Cháy Niềm khao khát Và...

Chiều qua xóm cũ

Thơ   •   20.11.2021
Trời bữa ni đã vào thu Ngó mô cũng chộ mây mù hết trơn Con sông có vẻ đục hơn Hàng cây sau bão chỉ còn gốc cây Tôi tha cái xác hao gầy Đi ngang xóm cũ, thương ngày đã qua Vườn quen có một bầy gà Bới lên một mớ rác và hoàng hôn Gió lùa tàu chuối, bụ

Tháng chạp

Thơ   •   21.11.2021
Không buồn, sông cũng trôi xuôi mùa vui rồi lại sẽ vơi từng ngày em đi rồi... đông có hay? chỉ nghe mùa rót giọt đầy giọt vơi Ngày đem mây trắng giăng trời lá vàng lãng đãng áo người mờ phai mưa mưa mưa mãi mưa hoài! sông dâng nước mắt đỏ đầy dòng Tư

Đối diện Nhật Lệ

Thơ   •   20.11.2021
cát hằng hà mang hình giọt lệ thổi ngược vào khoé mắt răng môi đồng hới của anh & em và của mặn mòi nỗi nhớ đang bay trên bầu trời ma mị riêng chung hãy tựa vai vào nhau để núi đồi cất dấu trầm hương lời thì thầm của lắng nghe là vị ngọt nụ hôn đ

Là rứa đó

Thơ   •   21.11.2021
Vô tư, lỏng một chỗ nằm Vầng trăng lu, cũng cà lăm thấy mồ Môi thâm ú ớ bụi bờ Ngậm dăm ba giọt máu, đờ đẫn run Râu ria lởm chởm chổi cùn Thân này, nhập xác dế giun loằng nhoằng Thắp nhang tưởng niệm hai răng Chắp tay lạy, cuộc tình băng hà, buồn! Nử

Cảm giác

Thơ   •   20.11.2021
Hai bốn giờ lẻ mười lăm Gối đầu lên gió, và nằm với sương Đưa tay sờ mấy đốt xương Đã nghe thoang thoảng khói hương trở mình.

Đường lên dốc núi

Thơ   •   20.11.2021
Đường lên dốc núi xói mòn bao năm tiếng bước chân còn ngân trong hố thẳm.

Vầng trăng viễn phố

Thơ   •   20.11.2021
Kể từ tóc gội bờ môi Vầng  trăng viễn phố theo người qua sông Mùa xuân trong mắt chưa chồng Nhẹ như hương sắc hoa hồng nguyên sơ Này em hờn dỗi ngây thơ Ngực rung một thoáng dại khờ, biết không? Vội chi để rớt mùa đông Cho môi héo chút bụi hồng

Man mác, mênh mông và đau đáu

Thơ   •   21.11.2021
Gió thổi tới, mây tuột lui Tôi văng khỏi Huế, về ngồi Bao Vinh Một mình. Hết sức làm thinh Nhìn đời, vất vưởng lục bình nổi trôi Mậu Tài gần một chút thôi Đắn đo Tiên Nộn, bồi hồi Thanh Tiên Chung dòng, mà sóng rất riêng Trăng Địa Linh, đã nằm nghiê

Về đâu mong manh

Thơ   •   20.11.2021
Đêm qua Huế mưa rất đen tôi biết mình sắp chết âm vọng rên xiết dòng sông trôi mưa chập choạng sấm chớp cơn đau đánh thức tôi dựa bàn phím toóc tách đua mưa chống chọi bệnh bằng ngụm rượu lạt ngày đông   bóng ma kéo tôi hơ ấm xác lá khung

Mộng

Thơ   •   20.11.2021
Muỗi sôi một góc hiên nhà Buổi chiều bị rách bởi tà huy rơi Anh nghe bản nhạc không lời Vô hình trung, thấy cõi người đầy ma!

Ta như giọt lệ giữa dòng phù sinh

Thơ   •   21.11.2021
Ta chừ như ngợm giữa đời Bước lê thê, với nắng trời chói chang Ngửa tay bụm giọt chuông vang Thấy phiêu du, đứng hai hàng chông chênh Ta đi, ta đạp bóng mình Nghe mồ hôi rã, đan quanh phận người Ta đi với gió ngang trời Lay phay lá vẫy, chơi vơi bụ

Cám dỗ

Thơ   •   20.11.2021
Vầng trăng vỗ về không đánh thức nổi mùa thu Em từ đỉnh cao sương mù mê thẳm Như thiên thần mang nghị lực hỏa châu Về với thung lũng tình yêu say đắm Trong bia mộ cuộc tình Ta có đề tên em- người phụng lập Bằng nước mắt cỏ tranh Bằng linh hồn bạch lạ

Tiếng côn trùng

Thơ   •   20.11.2021
Gió khuya xé toạc nỗi niềm Đàn chơi vơi lạnh giấc chiêm bao về Mắt vô hồn giọt u mê Vầng trăng đã vỡ bóng đè ưu tư Chiếu chăn buốt giọng mỏi nhừ Rượu hoang mang, cháy lừ đừ qua tim Hư không gồng gánh nổi chìm Có nhau... đâu dễ mà tìm được nhau? Tiế

Cha nằm viện

Thơ   •   20.11.2021
Cha nằm bệnh viện đứa con gái không về thay tã cho cha kịp và người con dâu đã làm việc đó niềm hạnh phúc nhân bốn và nhiều hơn nữa.

Bạn ảo

Thơ   •   20.11.2021
Bạn đâm vào tim tôi bằng những lời khen ngọt như đường phèn bạn bảo tôi hãy sống và hồn nhiên sống đừng âu lo buồn bực hãy an phận an phận tột cùng để ăn tròn ba bữa và gắng sức đẻ ra những câu thơ cũ mèm nịnh bợ vâng cảm ơn bạn bạn hãy xem tôi đã

Những bức tranh trong lớp em

Thơ   •   21.11.2021
Tranh vẽ chú thỏ Áo trắng như bông Cầm chùm hoa đỏ Đứng bên bờ sông Tranh vẽ chim non Tập chuyền, tập hót Véo von véo von Trên cành bưởi ngọt Tranh vẽ cô Tấm Gọi bống ăn cơm Cháu nhìn cháu ngắm Tranh vẽ cánh đồng Có mẹ cấy lúa Có ánh nắng hồng Và bứ

Mù 2

Thơ   •   20.11.2021
Em từ biến thể cuộc vui Mắt xanh truy sát, nụ cười điều tra Đầu non chật chội khuya tà Con trăng tử trận phía ga tuyệt mù.

Những viên gạch móc từ ngôi nhà vừa đập xong

Thơ   •   21.11.2021
Những viên gạch móc từ ngôi nhà vừa đập xong ngôi nhà mới dấu kín những viên gạch cũ bên trong.

Con đường máu

Thơ   •   20.11.2021
Nghĩ rằng sống mãi với nhau nên vô tư, chẳng biết màu thời gian giật mình, phảng phất khói nhang người sau, kẻ trước xếp hàng gọi nhau đây đói khổ, đó sang giàu cũng đều nhắm mắt đi vào thiên thu bao nhiêu núi hận, biển thù cũng về chung cõi sa mù mù

Rất là khó chịu

Thơ   •   21.11.2021
Nhen lên và đốt tuổi mình Bằng men đồng loại, bằng tình thế gian Ngày đi qua suối truông ngàn Nghe xiêu cánh bướm, nghe tàn tiếng chim Nghe lo âu giữa muôn nghìn Nghe tương tư chết giữa bình minh lên Tiếng đàn dội khúc nhớ quên Thất kinh, nguyệt rụ

Cánh dơi

Thơ   •   21.11.2021
Những giọt nước mắt đêm được xối vào khối đá câm có những dấu vân tay buồn rát người đàn bà chưa đẻ bao giờ đã thốt lên hơi nóng sự quằn quại của dây thần kinh đang kéo tơ sóng sánh như tinh dịch những nhịp đập bị đâm thủng trơn ướt tôi lộn cổ xuống

Ngày cuối năm ở nhà một mình

Thơ   •   21.11.2021
Ngày cuối năm, hơi buồn Lòng trơ như lô cốt Bàn tay như chổi cùn Cứng đơ đơ từng đốt Vợ con vô thăm quê Hẹn về vào ngày mốt Nhà rộng thênh bốn bề Con chó ngồi hóng hớt Mưa dội trên mái nhà Chui xuống trần mấy hột Ngó ra ngõ, con gà Ướt như con chuộ

Mỏi gót dã tràng

Thơ   •   20.11.2021
Loanh quanh, rồi cũng mệt đừ Tiếng chuông Thiên Mụ hình như cũng buồn Từ ngày em bỏ ta luôn Hàng bia Văn Thánh bảo tồn nỗi đau Lom khom ta đọc chữ Tàu Nhớ lời em nói đêm nào mờ trăng «Người đi vào cõi vĩnh hằng Phương danh còn lại hai hàng bia đây A

Anh thận trọng sắp lại từng hơi thở

Thơ   •   20.11.2021
anh thận trọng sắp lại từng hơi thở nhẹ nhàng để hình dung khuôn mặt em mặn ướt có lẽ hạnh phúc đang sôi lên từng cơn nước mắt mùa đông chạy trốn nơi xứ tuyết khi biết chúng mình cầm tay nhau chưa bao giờ mình đắm trầm trong nhau như thế như hạt đang

Bóng chiều tà

Thơ   •   21.11.2021
Tiếng hú đổ dồn từ rặng cây mờ xa bên dòng sông xuyên qua ánh nắng chiều uể oải những xác lá tung vãi lên bầu trời làm cho lũ chim ngơ ngác đôi cánh mềm oặt mất phương hướng từng tiếng kêu nặng trĩu chìm nghỉm xuống dòng sông đen thẫm.

Hỏi bàn chân cũ

Thơ   •   20.11.2021
Con đường nằm chết dưới mưa Bàn chân cũ, đã về chưa? hay là Một lần bước, vạn lần xa Bóng quê rụng với mưa sa đêm này.

Ở vườn trẻ

Thơ   •   21.11.2021
Tôi ngồi chờ đợi đứa con trai chơi nốt những trò chơi trên sân trường những đứa trẻ khác cũng tranh thủ không khác trên ghế đá tôi ngồi có nắng chiều gió đông & lá vàng rụng xuống tôi không thèm để ý tới vì chúng là sự đối lập trong vườn trẻ châ

Gợi

Thơ   •   20.11.2021
Anh về thột lét chiêm bao Cho khuya hé nhụy hồng đào ngang môi Đắm mê rót mật giọng cười Hương đêm thức dậy lả lơi tán thành.

Tấm ảnh cũ

Thơ   •   21.11.2021
Cầm trên tay tấm ảnh đã hoen màu thời gian vâng, vẫn đôi mắt ấy cứ nhìn ta dịu dàng Ta ngày xưa đấy hở? sao chẳng giống bây giờ nụ cười trong hơ hớ ôi là cái ngày xưa!... Thời gian trôi nhanh quá! kéo ta ngược dòng đời nhiều khi quên mất cả cái ngà

Tình thị

Thơ   •   21.11.2021
Đã đành loang lổ lời yêu Tơ hồng trót buộc cái điều đam mê Tiếng cười anh ngợm hả hê Tiếng cười em ngượng bộn bề dở hơi Nhạt trầu cứ quệt thêm vôi Nhạt tình cứ chạm làn môi cháo hành Anh nát rượu cũng nên danh Em hơ hớ váy cũng thành giai nhân Mặc sư

Xuân bất chợt

Thơ   •   21.11.2021
Em bất chợt gọi mùa xuân đến vội Nắng môi ngoan lóng lánh sắc hoa đào Nghe lối cũ, hương bừng cơn gió mới Máu nồng nàn khêu sóng mắt lao xa

Buộc

Thơ   •   21.11.2021
Nụ cười của buổi ban sơ Chính là nước mắt phút giờ lìa tan Sợi dây tri ngộ buộc ràng Một mai sẽ đứt với ngàn lý do.

Giọt lắng

Thơ   •   20.11.2021
Nói chung, cơ bản là buồn Đêm oi bức, chỉ cởi truồng mới vui Ứ ư từng mống mồ hôi Rựng lên giọt giọt luân hồi thúc nhau.

Bước mùa

Thơ   •   21.11.2021
Nghe chừng rét mướt đôi tay Lòn bon đã rụng giữa ngày quê hương Nghe chừng mưa nắng vô thường dòng Vu Gia đã ngậm sương cuối mùa Nghe chừng trong bước già nua mẹ trông con, giọt tim khua suối ngàn ... Nghe chừng khuya gió lang thang vốc thơ trút vộ

Xạo

Thơ   •   20.11.2021
Bình minh ăn vụng mặt trời Để từng tia nắng vãi rơi mặt đường Xin đừng ăn vụng yêu đương Nụ hôn rồi sẽ tổn thương thấy bà!

Khói bếp chui ra vách nứa

Thơ   •   20.11.2021
Khói bếp chui ra vách nứa tìm mây tơ lòng vút cao.

Nén nhang cháy

Thơ   •   20.11.2021
Nén nhang cháy khói bay vòng nước mắt hoá khói.

Đón năm mới hai lẻ tư

Thơ   •   20.11.2021
Không chê tuổi tác bộn bề Rứa là xuân cũng theo về cùng ta Dăm cốc rượu, nửa chén trà Nghe ngoài kia, bắn pháo hoa ầm ầm.

Vắng em

Thơ   •   20.11.2021
Như cá cảnh, thiếu oxy Như khuya thiếu cái xuân thì của đêm Như cau trầu, thiếu người têm Như giêng thiếu chút bình yên của rằm.

Tôi ngồi một góc phương Đông

Thơ   •   21.11.2021
ngã rạp hết những đám cỏ hoang sau vườn chùa không ai để ý tới sự sinh diệt vài ba con chuột trụi lông chui qua rãnh nước hoa vô tình rụng lá vô tình xao xác ai đếm được những tiếng chuông chạm vào lòng người ai đếm được những tiếng mõ chạm vào cơn m

Cởi và trói trong màu đêm huyền mặc

Thơ   •   21.11.2021
Trong sa mạc của trời đêm ánh sáng đôi môi thiên hà tung biến hoạt kích thân thể được cởi trói suối nguồn luyến thúc tất cả ngân lên xúc cảm sóng gió mơn mây lỏng sương tràn mầu nhiệm trong vòng tay của người ngực loang huyết mạch đâm chồi ý tưởng m

Hạnh phúc xanh

Thơ   •   20.11.2021
Anh mở tung cánh cửa ban mai rạng rỡ nắng hồng ùa vào lấp lánh một sớm bình minh đàn chim vỗ cánh không gian xanh giàn trầu xanh... Anh mở tung cánh cửa sau tiếng gọi ngọt ngào tha thiết tơ trời biêng biếc mắt em xanh và nụ cười anh... có

Một khuya một ta và một rượu

Thơ   •   21.11.2021
Hoa im hồn giấy, đèn câm sáng Rượu nén nồng hơi, máu rụng màu Phố lạnh, đường khuya phơi váy gió Cỏ vàng gục nuốt giọt sương đau Ghế đá gãy chân ngồi sắp tượng Chuột lùng cơn đói nối đuôi nhau Nhấp nhô trai gái gồng ân ái Sông cố đùn lên sợi sóng nhà

Lạm dụng trò chơi ngôn ngữ

Thơ   •   20.11.2021
Lạm dụng trò chơi ngôn ngữ nguỵ tạo danh vọng là tự sát bằng tiếng nói đơn độc, lạc điệu.

Con chim đen hót bên dòng sông đỏ

Thơ   •   21.11.2021
Gà gáy ngàn năm trước Cho đêm chết vội vàng Gió trong tim thổi ngược Thơ sầu như nhân gian Mộ từ khi mặc áo Cỏ xanh là tình nhân Râu từ khi quên cạo Cũng mang mang bụi trần Bài thơ khi đứng dậy Vụt bay theo gió ngàn Đời tìm nhau không thấy Nên ngườ

Cà phê sớm

Thơ   •   21.11.2021
Trong khuôn viên của ban mai lũ nắng khoác lên vai tôi tấm áo choàng lung linh lung linh bầy chim vây quanh tôi những tiếng hót trong lòng tôi.

Gặp hai cái chết đầu năm

Thơ   •   20.11.2021
Sáng ni dậy sớm cho gà ăn có con chuột chết nằm cứng đơ nơi góc chuồng hôm qua trời lạnh quá có thể nó chết đói bầy gà thờ ơ cứ mổ lúa thóc liên hồi chắc chúng nó nghĩ đêm qua con chuột cống uống quá chén con chó cong đít sủa có thể là chiến tích của