Nói phét

Thơ   •   Thứ bảy, 20/11/2021, 16:29 PM

Có khi mình tự hỏi mình Làm thơ giống với làm tình chỗ mô? Khi thì vợ, lúc thì bồ Làm tình giống với làm thơ chỗ này.

Nội dung bài thơ: Nói phét

Có khi mình tự hỏi mình

Làm thơ giống với làm tình chỗ mô?

Khi thì vợ, lúc thì bồ

Làm tình giống với làm thơ chỗ này.


Bài thơ Nói phét của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ

Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng

Tổng hợp

Cùng tác giả: Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Ròng rã nơi đó...

Thơ   •   21.11.2021
ròng rã những tang thương trôi theo từng bước chân mỗi ngày tôi đưa tang một lần mỗi đêm tôi đưa đám tang tôi về khu mộ nơi đó tôi nghe tiếng trẻ khóc oằn trên vũng đói nơi đó tôi nghe âm thanh máu đổ nơi đó tôi nghe bốn mùa tạo hoá chỉ còn một mùa đ

Tôi nghe phía đầu nguồn

Thơ   •   20.11.2021
tôi cạo cái đầu tôi trọc lóc tóc lại mọc lên như quả chôm chôm từng sợi thần kinh chĩa ra mọi phía tôi nhìn có những cái nhìn nhắm mắt mới rõ mới thấu có những cái nhìn quay lưng vẫn biết vì những tiếng rên oan khốc vì cái mùi hôi ngu ngốc vì cái mà

Nhớ mùi nước đái

Thơ   •   20.11.2021
Đêm nay con đã ngủ rồi Cha thì ở tận phương trời xa xăm Hình dung, nhớ chỗ con nằm Cha nghe nước đái ướt đầm môi cha.

Khúc tạ từ

Thơ   •   20.11.2021
Con chim đã hát bên trời Những lời của suối, những lời của sông Nằm đây với cỏ tang bồng Nụ cười goá bụa giữa đồng chiêm bao Nỗi buồn ai bóc đêm sao Cho ngàn lấp lánh soi vào nhớ nhung Khuya cựa quậy tiếng côn trùng Lá khô đã rục trong lòng từ lâu Ch

Gió mùa đông bắc

Thơ   •   20.11.2021
gió mùa đông bắc những điệp khúc rợn người trên cành cây khô khiến giấc mơ phải nổi da gà

Trên cao nguyên mùa đông nghe đá thở

Thơ   •   20.11.2021
mùa đông âm ỉ cháy trong nách lá anh bám chặt từng nụ hôn đứng dậy gió lùa nghẹt thở anh cố níu giữ một chùm ánh sáng đang hôn phối cùng mùi hương của núi chiếc váy em sóng sánh niềm kiêu hãnh đang kéo anh treo ngược triền si muội những âm thanh hóa

Nửa đêm nói chuyện với chú ve bay vào phòng sách

Thơ   •   20.11.2021
Có chi buồn dữ rứa ve? Cả ngày kêu suốt, tối về lê la Bay lên bay xuống trần nhà Lượn ngang lượn dọc rồi va bóng đèn Có chi buồn, thì nói nghen! Mấy ai hiểu, nỗi muộn phiền ve ơi! Đã bắt tay, vào cuộc chơi Thì chiến đấu, đến giọt hơi cuối cùng Trò đờ

Áo sờn đẫm mồ hôi

Thơ   •   20.11.2021
Áo sờn đẫm mồ hôi chè xanh bốc khói nắng trên đồng cạn.

Đêm nguyện

Thơ   •   21.11.2021
tiếng chuông nhà thờ dắt anh và em vào phố mùa đông buộc chúng mình bằng những ngón tay đan định mệnh những sợi mưa thật mềm như nước mắt hạnh phúc ngày anh nói yêu em những sợi mưa như tơ kén đang bọc anh và em trong tiếng kinh cầu nguyện lạy Chúa!

Anh thận trọng sắp lại từng hơi thở

Thơ   •   20.11.2021
anh thận trọng sắp lại từng hơi thở nhẹ nhàng để hình dung khuôn mặt em mặn ướt có lẽ hạnh phúc đang sôi lên từng cơn nước mắt mùa đông chạy trốn nơi xứ tuyết khi biết chúng mình cầm tay nhau chưa bao giờ mình đắm trầm trong nhau như thế như hạt đang

Mùa tóc úa

Thơ   •   21.11.2021
Em bỏ lại đằng sau, mùa tóc úa Cỏ đồi hoang khóc nấc mấy đời trăng Màu thế tục còn vương nhàu lệ ứa Bước chân cuồng có đuổi kịp sao băng? Bờ đá lạnh chưa tan từng nhịp thở Đỉnh phù vân sương trắng ngủ bao đời Sợi tóc bạc xâu lời kinh lở dở Máu khuya

Lấp

Thơ   •   20.11.2021
Đêm qua nằm ngủ nhe răng Thấy em từ cõi vĩnh hằng ghé thăm Vô tư đổi thế, anh nằm Em đem vô lượng nghìn năm lấp đầy.

Sáng nay Hà Nội lại mưa

Thơ   •   21.11.2021
lũ mây đen khoả thân khiêu khích nóc nhà hàng xóm mấy thằng con của trời nghịch ngợm gõ ầm ào trên mái tôn điếc cả lỗ tai buổi sáng chúng nó nói gì tôi không hiểu những hạt mưa cọ xác vào dây thần kinh đêm qua của tôi còn nồng mùi men rượu những hạ

Trước biển Vũng Tàu

Thơ   •   20.11.2021
ngay giờ phút này và ngày mai ta nghĩ về ngày ta ra đi để ta bước tiếp ngày hôm nay ngày mai khúc hát nhảy múa trên bàn tay từng vượt biển ta bế con đường trên đôi tay ta tạo những con đường trên sóng sóng sẽ lấp con đường ta khai phóng con đường sẽ

Ký sự cho ngày

Thơ   •   20.11.2021
lang thang miền ký sự những vết bầm tím trên cơ thể nhục nhằn rát bỏng thời gian lộ rõ khuôn mặt đá ngày gấp khúc mấy chục lần hoang phế rụng một chùm vô hồn dạt sông dìu dắt nhau bấu víu nhau hành hạ nhau và sống trong vũng chết khói nhang ố vàng b

Cho những ngày đông lạnh

Thơ   •   21.11.2021
Cho nhau cơn gió lạnh lùng trên đôi môi nặng trĩu nỗi buồn Cho nhau từng vết thương lòng trên đôi mắt lưng tròng chiều đông Cho nhau ngày tháng ngục tù trên đôi cánh tay mù Cho nhau thương nhớ đoạ đày trên nấm mộ gầy người ơi! Tình đã chết như

Ở Quy Nhơn viếng Hàn

Thơ   •   20.11.2021
Trùng trục đá lăn lóc- những hồn trăng rụng dọc bờ sóng Nhấp nhô những ý thơ cùi tinh khiết triều âm Người xưa ngồi đây làm thơ đau thương Tài hoa khóc dưới chân sóng Đá vỗ ngàn năm vô thường Cát bụi di thảo không xóa được căn duyên kiếp người bạc m

Mẹo

Thơ   •   21.11.2021
Lũ muỗi trộm máu mà không bị đập chết chỉ có một cách là hút máu nhẹ nhàng êm ái mà người ta không hề hay biết.

Thói

Thơ   •   20.11.2021
Cái cô cuốn chiếu bò ngang Dăm ba chú muỗi vội vàng chích anh Gió hiền quen thói lướt nhanh Anh hay mất ngủ mà thành thói quen.

Những giọt máu trong buổi chiều mù

Thơ   •   20.11.2021
ba con kiến riện bò ngang cửa sổ mục cái nắng sau bão cũng lạ lẫm như ngày của riêng em trong tháng buổi chiều như cọng rơm khô queo phất phơ những râu gió 14h42 anh nhắn tin cho em qua điện thoại những con chữ là những tia máu bắn xa hơn khoảng cách

Chợt nghĩ giữa hoàng hôn

Thơ   •   20.11.2021
ta như bà ngựa già lọm khọm giữa buổi hoàng hôn xám xịt tri hô một cái nhìn thấu vào từng đốt xương quá vãng gặm mớ cỏ vàng vụn như gặm ngày tháng bầy nhầy trong câu thơ mửa máu tung vó vào khoảng trống không giẫm đạp buổi chiều ráng đỏ làm gãy dấu c

Nhân dạy thơ thiền Lý Trần

Thơ   •   20.11.2021
Trên giảng đường hôm nay Tôi cùng em đến với những bài thơ Thiền của một thời hưng quốc Những bài kệ bàn về vận nước Quy luật tử sinh, vạn vật vô thường... Vì cuộc đời như thể "hạt sương" "Hãy gánh vác xin đừng nên sợ hãi" Hã

Hè về quê nội

Thơ   •   21.11.2021
Vượt hơn trăm cây số Hết tàu rồi ô tô Em về quê thăm nội Cho thoả nỗi mong chờ Bố dắt em lên đồi Cùng thắp nhang mộ tổ Nhìn xuống cánh đồng vui Diều căng dây trong gió Mẹ hái nhiều sim chín Em hái nhiều tiếng chim Ba hái nhiều kỷ niệm Tuổi thơ cò

Vết đau dai dẳng

Thơ   •   20.11.2021
Băng qua một con đường thép gai rất cũ anh nhặt lên một tiếng thở rất tươi tươi như máu từ bàn chân anh toé ra khi giẫm phải một quá khứ trong giấc mơ nằm nôi anh vẫn thản nhiên cười nhổ một bãi nước miếng đắp vào bẻ một đọt lá dại nhai vội đắp và

Mây mù khuất đỉnh Thương Sơn

Thơ   •   21.11.2021
Mưa uể oải, gió chán chường Máu tôi đã hoá giọt cường toan đau! Tiếng lòng quay quắt rơi mau Nhịp âm thanh đã ngả màu phế kinh Bàn tay sờ đốt nhục hình Tuỷ nhân gian, vỡ, thắp nhành khói sương Tôi ngồi nhặt gió thê lương Từng cơn thổi ngược, rát xươ

Tiếng cười nuôi ai?

Thơ   •   21.11.2021
Tiếng cười nuôi ai? tiếng khóc nuôi ai? khóc và cười nuôi cuộc đời.

Người ta dựng mái nhà mới hoành tráng cho tấm bia mòn hết chữ

Thơ   •   21.11.2021
Người ta dựng mái nhà mới hoành tráng cho tấm bia mòn hết chữ hãy yêu thương và quan tâm từng giây phút em không muốn mình là di sản.

Bóc một lớp da xù xì trên cây cổ thụ

Thơ   •   20.11.2021
từng giọt máu trong tôi nói với em về sự sống sót của kiếp người trong biển đêm u ám mỗi ngày chúng giục tôi biết hiến dâng và ươm mầm khát vọng như tiếng thở như nhịp tim như tia nhìn không bao giờ ngơi nghỉ tôi vẽ bản đồ cho bình minh tràn đầy nhữ

Gió Nam

Thơ   •   21.11.2021
Gió Nam thổi suốt đêm qua Đốt cho cái ngủ ướt nhoà mồ hôi Trưa nay rặn mãi một hồi Cơn mưa mới rụng được đôi ba hòn Thương cho bụi ớt mi nhon Đã vàng chiếc lá, đã giòn cành xiêu Cơn mưa làm nóng thêm nhiều Sặc mùi hơi đất làm thiu đường làng Con chó

Xuân đuối đơ

Thơ   •   20.11.2021
Bi chừ đừ điếc chưa con? Một hơi thở, hỏi có còn nguyên không? Chim hoài hương giã ruộng đồng Đường xuân mòn mỏi một vòng đuối đơ.

Một ngày cuối tháng bảy hai lẻ chín

Thơ   •   20.11.2021
chạm tay vào buổi sáng những giọt cà phê sóng sánh đen vỉa hè nhộn nhịp tiếng nói và khói thuốc những mảnh đời bắt đầu cho hành trình dạt trôi bình minh mắc cạn trên chằng chịt những dây điện kéo qua thành phố lời chào hỏi đầu tiên buổi sáng là lời m

Cho ngày sinh nhật 40

Thơ   •   21.11.2021
Chết đi hỡi dòng nước mắt lột tròng những giọt máu bắt đầu rời thân xác này trong mùa biến động đất trời quằn quại trong chiếc còng rỉ sét mặt người nhìn nhau qua hơi thở xám bùn những tiếng thở theo điệu nhạc chiêu hồn chập chờn đàn trâu đi chập chờ

Nụ tình

Thơ   •   20.11.2021
Như cánh rừng ban mai ngậm hương của ngàn loài cỏ lạ nhả ra từng thỏi mặt trời Em cười thật thà như buổi sáng đầy sương non trên vòm lá nõn Cái tinh khiết  được chắt lọc từ ngàn năm dưới lòng giếng sâu trong cổ tích của ngọc Cái hương ngậm đòng

Gặp tia nắng trong dạ con bình minh

Thơ   •   20.11.2021
Lội qua ánh sáng lạnh chạm cuộc tình hờ tròn lẳng nanh mọc từ sống lưỡi gió tro phủ hồn nón rách em cong môi nhang khói Kim Long lời xương ám dụ khâu niềm tin rắn độc cau nhô tia đàn măng cụt xoe tán vo ve muỗi nhựa hôn vắt kiệt sức mình đùn tổ kiế

Thái hư lảo đảo

Thơ   •   20.11.2021
Dừng lại ngọn đồi túi nilon căng rượu kéo gốc túi dài thành vòi rượu lăn vào vỏ chanh leo quý & thương chi lạ những cái kéo dài ra em kéo mùa xuân mái tóc quê hương kéo nỗi buồn dòng sông hoàng hôn kéo bóng cây ngã quỵ xuống con mương già sương m

Mù 2

Thơ   •   20.11.2021
Em từ biến thể cuộc vui Mắt xanh truy sát, nụ cười điều tra Đầu non chật chội khuya tà Con trăng tử trận phía ga tuyệt mù.

Chiều ngó xa xăm

Thơ   •   21.11.2021
Thưa em, ngày cũ lại về Lúa xanh ngăn ngắt triền đê, đã vàng Con trâu đứng cạ cổng làng Quăng đuôi, đẩy chiếc lá bàng xuống ao Gió thương nhớ, thổi ngọt ngào Cỏ đê mê, đứng nép vào bờ xanh Bao nhiêu trái chín trên cành Đợi em về, ướp hương lành lên m

Chiếc lồng bàn

Thơ   •   20.11.2021
Chiếc lồng bàn không nhốt được tiếng kêu của chú gà con lạc mẹ đêm nứt máu trong cổ họng.

Chiều rỗng

Thơ   •   21.11.2021
Người xa quá! Bao giờ gặp lại? Bến sông xưa, hoa cải đã vàng Nương chiều trơ nấm mộ hoang Tiếng chim, hay tiếng của hoàng hôn rơi?! Tìm đâu thấy nụ cười ngày cũ Nắng vô ưu đã rũ bên cầu Một bờ huyễn mộng xanh xao Màu non nước, vẫn sặm màu thê lương

Tiếng bước chân lê không hở mặt đất

Thơ   •   21.11.2021
Tiếng bước chân lê không hở mặt đất họ không nhấc nổi đôi chân mình âm thanh mòn.

Nụ hôn đêm Giáng sinh

Thơ   •   20.11.2021
Cái gì cũng nhẹ như mưa Tiếng chuông cũng nhẹ… lạ chưa em kìa! Thời gian cũng nhẹ như khuya Từng cánh gió, nhẹ bay về đêm nay Bàn tay nhẹ một vòng tay Để chuyền hơi ấm cho đầy khát khao Lời em nhẹ đến ngọt ngào Nụ cười cũng nhẹ, hút vào đêm thơm Phú

Chuồn kim mắc lưới

Thơ   •   21.11.2021
Lão nhện già ngạo nghễ Đan lưới trên tường cao Lưới mỏng manh đến thế Nào giăng được cá đâu Nhện già cười khoái chí Có ai hơn mình nào? Muỗi, ruồi mà sơ ý Mắc vào là toi ngay! Chuồn rụt rè, nhỏ nhẹ: - Cháu xin chỉ, thưa ông! Nhện rằng:- Đâu phải dễ

Những đốt xương của mùa xuân

Thơ   •   21.11.2021
1. Hơi thở tôi chầm chậm hơn chờ đợi cơn bão lòng khởi xướng tiếng yêu thương tôi hát khúc xuân ca ngày hai mươi mốt tuổi những mầm lửa khát khao cháy yêu tôi hoài niệm tự tìm đôi cánh bay lên nhưng thân thể đã dính chặt đớn đau tôi giãy giụa trong đ

Ký ức tuổi thơ

Thơ   •   21.11.2021
Ngày tháng đói, dài nhằng như thế kỷ Ước nắm cơm, mơ tấm áo che thân Tóc đầy chí, chốc mọc dày, tanh nghí Gió mùa đông bấu nát tấm lưng trần Sáng đến lớp, chiều ra đồng, lên rẫy Hốt cứt trâu, đi mót lúa, giữ bò Mồ hôi đỏ, nước mắt vàng tuôn chảy Tú

Thạch Bàn khê

Thơ   •   21.11.2021
Ở đây mây trắng ôm rừng ngủ Mưa rắc bụi mờ, giăng lối đi Trời đất im nghe con suối hát Thác ghềnh, tiếng nước vọng phân li Gió hất, mùa đông buồn rỉ rả Nghìn năm lời đá phủ màu rêu Hắt hiu, lá mục hồn du mục Chim chết bao lần trong tiếng kêu Cổ thụ s

Trong ngôi nhà hoang gặp lò rượu cũ

Thơ   •   21.11.2021
tặng Văn Thành Lê buổi sáng im lặng hớp hồn tôi những bụi si chưa tỉnh ngủ vấp đống củi khô / ngậm ngùi đống xương mậu thân / băn khoăn chiến tranh biên giới / thoáng nghĩ về thời khơ me đỏ / bàng hoàng nạn đói 45 đây chiếc máy xay há mỏ chỏng chơ

Dưới rặng tre

Thơ   •   20.11.2021
Tôi thấy người đang chảy ra Mặt trời tụ máu trên da thịt mình Buổi chiều không một âm thanh Trơ trơ dưới nắng mấy nhành tre khô Đường về bóng đổ quanh co Buồn như mấy đống cứt bò không tên.

Cảm thông

Thơ   •   20.11.2021
Tôi ghét những cánh ruồi xanh bẩn thỉu Rồi có một hôm Những cánh ruồi xanh u u trên màn sương sớm Không bàn tay nào với được Đôi cánh mỏng toanh quay rất êm bằng tốc độ Nâng lên hạ xuống như không bay Tôi nhìn say... Một ổ kiến lửa trong vườn rau của

Sáng khai trường

Thơ   •   21.11.2021
Em bước vào tinh mơ Con đường quen mát lạnh Mùa thu êm như thơ Như cho em đôi cánh Chim gọi năm học mới Reo vang dọc con đường Niềm vui thêm phơi phới Trào dâng buổi tựu trường Này cặp da, tập mới Mũ giày cũng mới tinh Này quần xanh, áo trắng Này kh

Hỏi bàn chân cũ

Thơ   •   20.11.2021
Con đường nằm chết dưới mưa Bàn chân cũ, đã về chưa? hay là Một lần bước, vạn lần xa Bóng quê rụng với mưa sa đêm này.

Chiều Đá Đĩa

Thơ   •   20.11.2021
bỏ rơi giữa phố một ngày nghiệt ngã cánh đồng chuột cắn tôi đi về phía khô khốc gió Nam Cồ biển không hát trong cổ họng những câu thơ lùn hàng dừa xanh năm ngoái xơ xác nhìn tôi đá chất trong lòng oằn trĩu tôi tìm trong chiều Đá Đĩa một giọt oan hồ

Gặp cô hàng xóm bồng con so

Thơ   •   20.11.2021
Bữa về, qua ngõ mùa đông Thấy em hơi lạ, tay bồng con thơ Vú căng, trượt xuống bất ngờ Giọt thiêng liêng, chảy trên bờ môi non Ngước nhìn lên, em cười giòn Chào tôi, rồi lắc đít con, vỗ về... Bình thường thôi, mà sao nghe Tim mình có cục đá đè lê

Không một ánh đèn

Thơ   •   20.11.2021
Không một ánh đèn vẫn nhìn thấy nhau mồn một bởi là tình yêu.

Thật chán! Một loài khỉ đột bước vào giấc chiêm bao của tôi

Thơ   •   21.11.2021
chúng tồn tại bởi bản năng của sự sinh sản tồi chúng có một hồ sơ ướp máu thối chúng biết múa ca đú đởn trên những ngôi mộ khủng lồ của tổ tiên chúng rồi chúng quên dần những bước chân tiền sử bước chân chạm đá và đôi tay lượm quả tồn sinh chúng ngơ

Đối diện Nhật Lệ

Thơ   •   20.11.2021
cát hằng hà mang hình giọt lệ thổi ngược vào khoé mắt răng môi đồng hới của anh & em và của mặn mòi nỗi nhớ đang bay trên bầu trời ma mị riêng chung hãy tựa vai vào nhau để núi đồi cất dấu trầm hương lời thì thầm của lắng nghe là vị ngọt nụ hôn đ

Quay quắt ngả tư

Thơ   •   20.11.2021
Thanh quản đắng huda thơ dấy bọt xuân cây bàng mệt lử nhìn mặt trần gian lấm mây thắt vòng tay phố bàn chân sám hối từng bước rễ cây em cười lát cày ruộng cũ năm ngón bóp mặt trời thuỵ & anh nghe nhiều đôi mắt em nụ cười em ngã tư phố quay quắ

Cơn lũ đã qua

Thơ   •   20.11.2021
Cơn lũ đã qua bùn non ở lại nắng làm nứt ra những mảnh buồn.

Nhớ cái chết của thằng bạn đào vàng năm cũ

Thơ   •   20.11.2021
1. ngày ấy mùa xuân không còn xanh trên lá rừng mi và năm anh em nữa đã chết trong hầm đêm ấy tau và N còn sống sót đêm ấy hai đứa khóc nước mắt và máu nhoà trên đôi tay kiệt sức tau bới đào vô vọng không một nén nhang để gọi hồn mi dậy tau biết m

Trượt trên nỗi nhớ

Thơ   •   21.11.2021
Anh vừa bước ra ngoài cuộc thăng trầm khói sương huyền ảo của một chiêm bao tan chảy trên vết sẹo hình hài, ngày xa em buồn tênh mảnh vỡ, bàn tay lướt buồn trên sợi ưu tư ngày cũ, anh dang díu với niềm đau mọc cánh trong sự trống vắng tột cùng em, l

Tượng câm lặng

Thơ   •   21.11.2021
Tượng câm lặng chuông ngân lên lời Phật.

Đang về chỗ nớ

Thơ   •   20.11.2021
Ta về, ngồi, một góc đêm Đen thui, như thể ngày em có chồng Ngoài trời, có vẻ mênh mông Nhưng dòm qua, vẫn thấy không bình thường Chẳng nhìn ra, được con đường Nhưng nghe, là biết môi trường rất đen Ngỡ lạ lẫm, mà rất quen Nghe ho, lại nhớ mùi hen s

Sở hữu

Thơ   •   20.11.2021
Tôi sở hữu hàng ngàn cánh đồng bạt ngàn nỗi buồn và hàng vạn ngôi mộ gió tôi tin vào điều đó như tin vào cái chết của mình vì tôi vĩnh viễn sở hữu cái chết ấy.

Lời cỏ (II)

Thơ   •   20.11.2021
nuốt cọng cỏ dại tôi đi tìm mặt trời phía đôi mắt của người nông dân tiều tuỵ mặt trời tàn trong điếu thuốc lá thô chiếc lưỡi cày xoáy vào đất quê như cơn đói xoáy vào tâm thức ước chừng hơn thế kỷ những dòng sông chết từ lâu trong mạch máu người bà

Người mẹ Thượng Đức

Thơ   •   20.11.2021
về ngang đầu rẫy ngắt đọt phù lưu ngơ ngác biến tấu suối róc gọt âm thanh làm đôi những cam chịu những hy sinh những lằn roi vô hình những tột cùng đày ải của kiếp người hiện lên máu ứa trong mắt mẹ già mất đất trắng từng ngón tay trắng từng sợi tóc

Saigon 20h30

Thơ   •   20.11.2021
với Lê Liên Mưa tạnh hôn tạnh mắt chưa tạnh vòng tay chưa tạnh ghế đá chưa ấm vé sài gòn => nha trang bật khóc khoan cắt đại lộ khoảng khắc rối máu lên dập dã bấm phím xem giờ lên xe ô cửa kính cầm tù ánh mắt tin nhắn lộn nhào lòng bàn tay.

Lật thớ đất cày trên cánh đồng máu ứ

Thơ   •   20.11.2021
dòng sông vùi bao nhiêu xác chết chưa đắp trên lưng mình hình nấm mộ cũ lắm rồi lối nói lối nghe lối phớt lờ lối chết thực ra đám tang của mùa xuân mùa hạ mùa thu mùa đông cứ chồng chất lên nhau đi ngược lại sự rớt xuống mỗi ngày của từng tờ lịch đã

Chút duyên quê

Thơ   •   21.11.2021
Một liên khúc nhạc rộn ràng Mở ra nắng ấm và tan vào hồn Một trăm lẻ tám nỗi buồn Bỏ vào, lắc với hương nồng cà phê Đời trôi qua, hạnh phúc về Môi em ngợp mọng giọt mê mẩn tình Những lan thắm, những hồng xinh Đong đưa từng đoá bình minh ngọt ngào Quê

Tình thị

Thơ   •   21.11.2021
Đã đành loang lổ lời yêu Tơ hồng trót buộc cái điều đam mê Tiếng cười anh ngợm hả hê Tiếng cười em ngượng bộn bề dở hơi Nhạt trầu cứ quệt thêm vôi Nhạt tình cứ chạm làn môi cháo hành Anh nát rượu cũng nên danh Em hơ hớ váy cũng thành giai nhân Mặc sư

Nhận diện

Thơ   •   21.11.2021
trong ngăn kéo kỷ niệm nhập nhằng cỏ rối ngày cũ chết dần trong hư huyễn đêm cưu mang bóng trăng lõa thể lờ đờ gối trần thổ huyết ì ạch cơn rên nhuốm màu sương đục cõi về băng tuyết rợn rùng bóng lẻ ngón tay trượt mòn đã chết năm năm mười năm hai m

Đêm Vân Ngữ

Thơ   •   20.11.2021
Dòng tóc đêm cuốn Đông vào rét ta mê em ngôn ngữ mềm đã kém 1h sáng ta hét một dòng sông rơi giữa thinh không nhạc dán em vào khuya ta dán đời vào quách ngày khó tháng khó em làm khó ta nụ hôn. đêm Ngữ chết huyền thoại mọc mầm ngày mai em khóc để

Uống rượu với Hiền, Dân

Thơ   •   21.11.2021
Ngày mai có chết, đừng quên nhé! Một chốn đi về, một cố hương Ta khóc cho tròn môi tiếng mẹ Một bờ chung thuỷ, một tang thương Một sông kết hợp bao nhiêu suối Một lạnh lùng khuya mấy thở than Đêm nghe chó sủa lưng chừng núi Ai gọi tin buồn, đặt áo q

Nụ cười lạ

Thơ   •   20.11.2021
Như cánh rừng ban mai ngậm hương của ngàn loài cỏ lạ nhả ra từng tơ nắng Em cười thật thà như buổi sáng đầy sương non trên vòm lá nõn Cái tinh khiết  được chắt lọc từ ngàn năm dưới lòng giếng sâu trong cổ tích của ngọc Cái hương ngậm đòng rất s

Nghe lạnh vào đông

Thơ   •   21.11.2021
Chưa là ngọn là gốc của một buổi sáng bên tách cà phê đậm đặc mới phát hiện một ca khúc buồn như đám tang dưới mưa sa như những lời sám hối của một đời người tôi đang đứng dậy sau những ngày tháng lê thê rụng rời uể oải đừ ngắt tôi thấy đám mây bay

Một chùm ngôn ngữ cho chuỗi ngày đã mất

Thơ   •   20.11.2021
đó là câu chuyện tôi viết cho riêng em khi em mang thai đứa con của người đàn ông biết ghen tuông để cầm giữ em và muốn sở hữu em từng vi tế bào chúng ta đã đánh mất một tình yêu đẹp khi chúng ta mất niềm tin trong lúc chúng ta đang ươm mầm từng hơ

Mộng trắng

Thơ   •   21.11.2021
Bao nhiêu chiến thắng mơ thành tượng Đá chất chồng lên lấp núi cao Xương trắng ngàn đời xương vẫn trắng Rùng mình, máu thở nhịp thương đau!

Lời ru mùa thu

Thơ   •   20.11.2021
Thương anh nhiều lắm! à ơi Ngủ đi! em hát mấy lời ru anh À ơi! ngọn tóc còn xanh Nụ cười còn thắm và tình còn yêu Thương anh thương quá là nhiều Lời ru đã khẳm xuống chiều sông trôi Ru anh mấy khúc à ơi Lòng em thắt mấy tao nôi ruột rà Này là một khú

Lạnh đêm

Thơ   •   21.11.2021
Đêm lạnh vô cùng, trăng xuất huyết Ta ngồi dưới mộ nớt xương da Mùa thu che giấu màu kinh nguyệt Và gió mơ hồ như bóng ma.

Cậu bé mua vé số

Thơ   •   20.11.2021
Cậu bé mua vé số của những người tàn tật rồi quên.

Ngậm mưa

Thơ   •   20.11.2021
Ngậm mưa Huế ở Đài Loan Buồn như thúi ruột lại càng buồn hơn Buồn như ói mửa ra đờm Buồn như nước mắt càng đơm càng đầy.

Co

Thơ   •   20.11.2021
Đến trời cũng bất bình thường Huống chi em mệt, mà thương thấy mồ! Nửa đêm gà gáy, em ho Ba phần giấc ngủ, đã co hai phần!

Sóng lạnh

Thơ   •   21.11.2021
Sầu chi đau đáu rứa Hương? Xanh chi thăm thẳm đoạn trường mà xanh? Chiều nghiêng con nắng Kinh Thành Lang thang, mới biết một mình mình đi.

Màu sương trắng

Thơ   •   20.11.2021
Cái đêm tháng Chạp, ngày đầu Sông Hương tắt thở dưới cầu Phú Xuân Đất trời ứa hột bất thần Phủ màu sương trắng làm vành khăn tang.

Hãy đọc từ dưới lên trên nhé!

Thơ   •   21.11.2021
Đêm dài như sông dài Đời ngắn như váy ngắn Mùa xuân chưa muốn phai Sao người vào quan tài? Hát lên một khúc say Càng thấy lòng trống vắng Mơ chi một ngày mai Khi ta còn u hoài? Rượu không có then cài Môi ngàn năm cay đắng Vua một lần lên ngai Cũng có

Mệt

Thơ   •   20.11.2021
Nhiều khi mệt mỏi cũng vì Cái tay chẳng biết làm gì cái chân Thở ra, không biết mấy lần Nhưng mà sau đó lại cần hít vô.

Nói chuyện với muỗi

Thơ   •   21.11.2021
Ta nhét vào khuya tiếng hắc xì Để cho hơi thở khỏi bay đi Cơn mưa đã ngủ, ta còn thức Thử lắng nghe mi nói cái chi? Có lẽ đêm nay không hút máu Chỉ là bay lượn tí cho vui? Mi kêu như thể là âm nhạc Ta thích nên ta lúc lắc đùi Ta hỏi mi nì! lạnh lắm k

Tôi đi một vòng quanh tôi

Thơ   •   21.11.2021
tôi tìm những gì sót lại trong lúc lang thang trên cơ thể mình tôi bắt gặp dòng suối khô trong khoé mắt ngày tháng chết kiệt trên hàng mi cháy sém âm thanh vui buồn một thời hoá thạch trên phím đàn răng & đâu đó mùi trinh tiết em còn in đậm từng

Ngắn và dài

Thơ   •   20.11.2021
một câu thơ ngắn làm tôi phải suy nghĩ dài hơn một trường ca

Nhớ cái chết của thằng bạn đào vàng năm cũ

Thơ   •   20.11.2021
1. ngày ấy mùa xuân không còn xanh trên lá rừng mi và năm anh em nữa đã chết trong hầm đêm ấy tau và N còn sống sót đêm ấy hai đứa khóc nước mắt và máu nhoà trên đôi tay kiệt sức tau bới đào vô vọng không một nén nhang để gọi hồn mi dậy tau biết m

Ôi đời sao nhạt thế?

Thơ   •   21.11.2021
Sáng đầu năm, cà phê Gặp đôi vợ chồng trẻ Cô vợ ngồi im re Với bụng bầu gần đẻ Anh chồng ngồi chơi game Ngón tay chọt chí choé Cô vợ vẫn ngồi im Với cà phê, lặng lẽ Bàn 2, 3 ồn ào Bàn 9, 10 la ré Khói thuốc cũng xôn xao Nước trà thì cứ té Một giờ đã

Bà lão bán hột vịt lộn

Thơ   •   21.11.2021
Chong đèn khuya thắp đời mình gió xô hiu hắt bóng hình gầy tom áo mưa chừ đã rách tươm phong phanh che một nỗi buồn già nua Chấp chi mấy ngọn gió lùa sá chi mấy trận mưa khua đêm trần thân này kể đã mấy thân tuổi này những biết bao lần chông chênh

Chiều trên khư mộ

Thơ   •   21.11.2021
Đưa tay vớt nửa buổi chiều Còn đây, đọng lại rất nhiều khói nhang Nắng loang con dốc rất vàng Chiều ơi, tiếng dế dưới hang rất buồn Lá khô không nhớ mình luôn Nằm, cho cơn gió kéo hồn lá đi Tôi ngồi, như chẳng biết chi Ô hay, như rứa, còn gì là tôi N

Ngọt ngào

Thơ   •   20.11.2021
Những giọt sữa ban mai tuôn chảy bình minh xuống ngực mùa Tôi đi qua bờ vai thon thả thẳm xanh tiếng thở Vòm lá môi em đung đưa hương vị thanh tân Những lời ru trẻ con báo hiệu lời tỏ tình sắp mở Nắng của sông mươn mướt phù sa Tôi hôn lên màu xanh củ

Chùm mây quằn quại

Thơ   •   20.11.2021
Chùm mây quằn quại đưa tang bầu trời qua dòng sông khổ luỵ nước mắt đóng băng trong vùng ánh sáng những tiếng nấc gãy vụn theo tiếng chuông nhà thờ.

Mùng hai tết ngủ với ma

Thơ   •   21.11.2021
Những con ma rất hồn nhiên Rủ nhau chui tọt vào mền cùng tôi Ít khi tôi thấy ma cười Nhưng đêm nay, ma với người hân hoan Ma vừa hiền lại vừa ngoan Không như người, lắm trò quàng với xiên Mùa xuân cũng lắm muộn phiền Gặp ma, lại thấy bớt điên cái đầ

Cơn gió lạc dưới vòm trời đen như sông Tô

Thơ   •   20.11.2021
cơn gió hát điệu nhạc slow thật buồn nó bỏ nhà đi hoang nhiều gấp hàng trăm lần so với tuổi bầu trời đen quá! nó thấy những dòng nước mắt của một dân tộc nô lệ nó không biết cách làm khô nó nhìn thấy những nấm mồ ngày tháng đang rỉ rên giọng máu ứ nó

Tự nhiên

Thơ   •   20.11.2021
Ngồi nhìn trái mít đung đưa Thấy đời nặng trịch như chưa nhẹ nhàng Tự nhiên anh nghĩ vội vàng Cũng may còn chút dịu dàng nơi em.

Đêm cô hồn

Thơ   •   20.11.2021
Cái buổi tối keo kiệt ấy cuối cùng rồi cũng tự sát trên con đường đứt mạch đã có ít nhất hàng ngàn viên gạch vỡ trong cuộc tru di của đất trời những viên gạch không đầu lởm chởm như vết hận răng cưa như anh và em bấu xướt ngày cách tuyệt đã tàn dầ

Cắt từng phần thể xác

Thơ   •   20.11.2021
Cắt từng phần thể xác sắp đặt thành bố cục mới nhưng phải dấu đi bộ não.

Âm thanh ngày

Thơ   •   20.11.2021
Cắt từng lớp âm thanh ngày vẽ lên trang thơ ôi màu âm thanh lập lờ đen trắng phát ra tiếng mưa tiếng suối tiếng máu chảy quanh đời phát ra ngọt ngào lọc lừa cay đắng phát ra lời nguyền rủa vọng chuông cắt từng lớp nụ hôn của đêm dán lên trời cao chú

Xuân về khua sóng Vu Gia

Thơ   •   20.11.2021
Rất êm ả một buổi chiều xuân ấm Nắng ngọn tre trĩu xuống tóc hồn nhiên Xanh biếc bãi dâu hiền say mơn mởn Lạc sai hoa, vàng đất cánh hoa nghiêng Những cụ già che chiếc ô cũ kỹ Tay vân vê điếu thuốc lá to đùng Những đôi má đỏ bừng hương thiếu nữ Chạm