Mở cái máy ra nè cho biết mặt!

Thơ   •   Thứ bảy, 20/11/2021, 14:44 PM

suốt một cái tết ta tắt máy di động nó nằm thu lu trong cái hộp đựng đồ tạp nham tắt nguồn đồng nghĩa nó đã chết bởi nó không giúp ta nối hộ những câu chúc mừng năm mới của bạn bè tứ xứ có thể bạn bè chửi thầm ta vài câu cũng nên đại loại mẹ! thằng

Nội dung bài thơ: Mở cái máy ra nè cho biết mặt!

suốt một cái tết

ta tắt máy di động

nó nằm thu lu trong cái hộp đựng đồ tạp nham

tắt nguồn

đồng nghĩa nó đã chết

bởi

nó không giúp ta nối hộ những câu chúc mừng năm mới của bạn bè tứ xứ

có thể bạn bè chửi thầm ta vài câu cũng nên

đại loại

mẹ!

thằng này làm gì mà cúp máy suốt ngày!

cái câu ấy quen lắm

quen như tiếng chuông điện thoại

quen như ta nhớ em

sáng nay

ta mở máy

ta ngộ ra

sự im lặng

và tình yêu thương


Bài thơ Mở cái máy ra nè cho biết mặt! của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ

Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng

Tổng hợp

Cùng tác giả: Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Con tôi khóc vì cái đọt cây khế đã héo

Thơ   •   20.11.2021
Con tôi khóc vì cái đọt cây khế đã héo [hôm qua nó còn mơn mởn xanh] tôi giải thích và bắt con sâu đục thân thằng bé vẫn dẫm chân khóc, hỏi: - vì sao?

Gã đàn ông say rượu đứng đái bên đường

Thơ   •   21.11.2021
Mặc con chó sủa mặc ánh đèn đêm kéo lệch chiếc bóng dài nhằng gã đái ừ thì ngày mai cỏ cháy ừ thì đất mặn thêm mùa thu thêm ý nhạc dòng suối nào lả lơi ngó lên là trời mà không phải là trời chỉ là cái màu chết tiệt ngó xuống là đất mà không phải là đ

Cái đầu với nhiều kiểu tóc

Thơ   •   20.11.2021
Cái đầu với nhiều kiểu tóc tôi nhuộm cắt tỉa nhiều lần vẫn là tôi.

Khuya sôi

Thơ   •   21.11.2021
Giai điệu cứa đêm tôi chọc thủng ngày mới nhú 1, 2, 3, 4, 5… ngón thôi ứ ư ừ cũng đủ… Mắt bội thu cái ngó tình gật gù lặng đăm âm thanh vừa tách vỏ vỡ òa một tên câm Khuya sôi tê mắt rượu anh sôi vàng màu em dối gian nào mắc cỡ khi ngày cắn vào đêm B

Thu nhớ bạn

Thơ   •   21.11.2021
Heo heo chút gió bẽ bàng đêm thu nhớ bạn lá vàng hôn mê hẹn chi cho kín lối về cho mình uống chén rượu khê một mình Cái buồn giống cái  lặng thinh để con chim lẻ trên cành lẻ loi chôn chân Cồn Hến đây rồi ruột gan bầm bã những bồi hồi xưa... R

Giấc mơ về em điều khiển thân xác tôi

Thơ   •   20.11.2021
Giấc mơ về em điều khiển thân xác tôi thực ra tôi đang nhìn em bằng giấc ngủ.

Sự im lặng của mùa thu

Thơ   •   21.11.2021
Tiếng bìm bịp cuối cùng đã tắt lùm tre già không còn ngứa cổ họng đêm mùa thu như bến đò vắng xa xăm dòng sông ướp chiêm bao đẫm mùi ân ái bầu trời đưa tôi lướt qua những vì sao đơn độc tôi thấy rõ những dòng lệ kiếp trước đang rỉ máu và phát ánh sá

Hai ba bốn chín

Thơ   •   20.11.2021
Ngó quanh, trời đất ngủ rồi Còn ta với chiếc bóng ngồi ngó nhau Một thằng chẳng nói một câu Một thằng gõ gõ, lâu lâu hắc xì.

Tôi đi một vòng quanh tôi

Thơ   •   21.11.2021
tôi tìm những gì sót lại trong lúc lang thang trên cơ thể mình tôi bắt gặp dòng suối khô trong khoé mắt ngày tháng chết kiệt trên hàng mi cháy sém âm thanh vui buồn một thời hoá thạch trên phím đàn răng & đâu đó mùi trinh tiết em còn in đậm từng

Gió 2

Thơ   •   20.11.2021
Chừ đây gió nhập vào tôi Vòng vo phố thị tôi trôi trên đường Tôi là con gió yêu thương Lang thang góc phố chở hương tặng nàng.

Bên tê bên ni

Thơ   •   20.11.2021
Bên tê là núi Đại Hồng Bên ni là ngã ba sông và chùa Tôi ngồi lượm tiếng chuông trưa Thấy sông nhỏ lại đúng vừa ba gang.

Châu Thuỷ

Thơ   •   20.11.2021
khi đã say mèm trong câu thơ viết cho em của một chiều xao xác rụng gót lá bơ thờ trong đáy quạnh hoàng hôn, ta cúi mặt nhìn dòng sông ẩn ức những đợt sóng buồn tê dại đang mục rủn hình hài nguồn cội suối khe. có phải ngày không? sao giọt nắng ngọc

Cho những ngày đông lạnh

Thơ   •   21.11.2021
Cho nhau cơn gió lạnh lùng trên đôi môi nặng trĩu nỗi buồn Cho nhau từng vết thương lòng trên đôi mắt lưng tròng chiều đông Cho nhau ngày tháng ngục tù trên đôi cánh tay mù Cho nhau thương nhớ đoạ đày trên nấm mộ gầy người ơi! Tình đã chết như

Sự cô đơn là âm thanh rất xa

Thơ   •   21.11.2021
Sự cô đơn là âm thanh rất xa không nghe được nhưng vẫn cố.

Nhấn phím buồn

Thơ   •   20.11.2021
dãy núi mù loà oằn vai gánh những ngôi mộ không tên đang khao khát một ngày nắng muộn của dĩ vãng rất xa trong ký ức sau cuộc chiến trái tim biết đau ngày lọt lòng nhàu nát đong đưa dáng hình tật nguyền hạt gạo mắc lũ từng dòng nghĩ phơi cốt trơ xư

Con cóc

Thơ   •   21.11.2021
Bốn chân nho nhỏ Khiêng cái bụng to Áo sồi loang lổ Cóc ngồi hiền khô Cóc ngồi trong hóc Nhớ chuyện ngày xưa Mùa màng gặp hạn Gọi trời đổ mưa.

Bông lúa nặng hạt

Thơ   •   20.11.2021
Bông lúa nặng hạt gió mưa đêm qua chuỗi buồn nằm sát đất.

Nói chung là

Thơ   •   20.11.2021
Ta nằm nghe hơi thở ta Khi lên khi xuống lúc ra lúc vào Khi đời thực, lúc chiêm bao Nói chung là chẳng phút nào bình yên.

Bày đặt

Thơ   •   20.11.2021
Yêu nhau, bày đặt giận nhau Tình đau vai gáy, hồn đau đại tràng Cuộc tình như củ khoai lang Giận, nên đem nướng thành than, thiệt là...

Ngôi mộ cũ

Thơ   •   20.11.2021
Ngôi mộ cũ chùm hoa dẻ vẫn toả thơm khói hương cũ.

Chuồn kim

Thơ   •   21.11.2021
Chú chuồn kim Mang áo đỏ Đôi cánh nhỏ Lượn thật êm Chú đi tìm Loài hoa đỏ Trên lối cỏ Đầy nắng mai Bé xoè tay Che bóng nắng Chuồn lẳng lặng Đậu vào tay Bé nhìn ngây Và nói nhỏ: - Này chuồn đỏ Kể từ nay Ở lại đây Cùng tớ nhé! Rồi vui vẻ Nhấc chuồn lê

Tiếng bước chân lê không hở mặt đất

Thơ   •   21.11.2021
Tiếng bước chân lê không hở mặt đất họ không nhấc nổi đôi chân mình âm thanh mòn.

Sỏi

Thơ   •   20.11.2021
Góp một phần đời nhỏ nhoi làm nên cao ốc Và chết một đời trong khối bê tông Sỏi đâu biết qua toà nhà cao ngất Có kẻ trầm trồ đưa con mắt trông

Khi bà xã mang bầu

Thơ   •   20.11.2021
Mới gặp nhau, chợt giật mình Rồi ra, lại bất thình lình yêu nhau Chẳng vôi thắm, chẳng cau trầu Mà môi hai đứa đỏ au rồi tề! Nửa là phố, nửa là quê Kết vào nhau, thành lời thề nắng mưa Gặp là thích, ngó là ưa Tình yêu là chuyện ngày xưa ấy mà! Rứa mà

Người ơi đừng buồn chi thêm đau

Thơ   •   21.11.2021
Người ơi! Đừng buồn chi thêm đau! Mây xưa còn lang thang trên đầu Chiều nay ta về qua sông Hương Hoàng hôn giăng giăng bao tơ sầu. Đành thôi, tình xa, ôi cô liêu! Đàn ru lê thê cơn mê chiều Đường bay ơ hờ trong đêm đông Câu thơ dài thêm bao tiêu điề

Vượn hú bầm phiến lá

Thơ   •   20.11.2021
mù khơi lang thang trôi lá chiều tím rịm nỗi nhớ lập loà khu rừng hoang phế một giây nằm nghe đá rách cũng đủ làm đau bể dâu ta nằm trong tiếng thở mộng mị về dòng trôi lá trút vào thiên tai tiền kiếp cho lỏng đốt xương trầm luân mưa cháy lên cháy lê

Sáng, đi bộ, nghe quạ kêu

Thơ   •   21.11.2021
Sải chân đuổi ngọn gió đồng Loanh quanh cổ tự, lòng vòng nghĩa trang Mộ bia lớp lớp hàng hàng Đọc, không thèm nhớ, lại càng nhớ lâu Người chôn trước, kẻ chôn sau Ma nghèo nấm nhỏ, ma giàu lăng to Ở đời, còn sống, còn lo Hỏi ai đã chết, giả đò sống kh

Mùng hai tết ngủ với ma

Thơ   •   21.11.2021
Những con ma rất hồn nhiên Rủ nhau chui tọt vào mền cùng tôi Ít khi tôi thấy ma cười Nhưng đêm nay, ma với người hân hoan Ma vừa hiền lại vừa ngoan Không như người, lắm trò quàng với xiên Mùa xuân cũng lắm muộn phiền Gặp ma, lại thấy bớt điên cái đầ

Uống rượu với Hiền, Dân

Thơ   •   21.11.2021
Ngày mai có chết, đừng quên nhé! Một chốn đi về, một cố hương Ta khóc cho tròn môi tiếng mẹ Một bờ chung thuỷ, một tang thương Một sông kết hợp bao nhiêu suối Một lạnh lùng khuya mấy thở than Đêm nghe chó sủa lưng chừng núi Ai gọi tin buồn, đặt áo q

Đi dưới gầm trời đen

Thơ   •   21.11.2021
Nắng thiêu mù con mắt Ve kêu điếc lỗ tai Đường về còn xa lắc Lịch sử oằn trên vai Ruộng khô bôi đầy khói Khuất tất một bầu trời Tiếng chim sầu, khát đói Kêu cạn tiếng, hụt hơi Hoa nám tàn cánh mỏng Bướm ong khuỵu chân mềm Đời loang nhiều vết phỏng Ng

Cô hồn tháng bảy

Thơ   •   21.11.2021
Ta cô hồn và em cô đơn Ta sân si quá, để em hờn Ui chao! Tháng Bảy mù nhang khói Cay mắt em... Ừ! Ta bất nhơn! Ta cô hồn và em cô ca Một Em rất trẻ, một Ta già Tình lên tám hướng mười phương. Vái Ta đó. Em đừng nghĩ bóng ma Ta cô hồn và em cô liêu Ng

Mộng trắng

Thơ   •   21.11.2021
Bao nhiêu chiến thắng mơ thành tượng Đá chất chồng lên lấp núi cao Xương trắng ngàn đời xương vẫn trắng Rùng mình, máu thở nhịp thương đau!

Bay lên với gió

Thơ   •   21.11.2021
Xé một miếng lá chuối vấn một chiếc kèn nhỏ và thổi hãy tỏ bày với cảm xúc của nắng và gió trên cành tiếng chim làm tổ trong mùi hương hoa lá đốt một điếu thuốc nơi cuối con hẻm hãy giữ một chút ấm áp trên môi giữ cho lòng mình nhẹ nhõm như khói bầ

Đêm lộn ngược

Thơ   •   20.11.2021
Mèo động đực, chó sủa ma Từng đêm âm khí tràn qua bãi người Mưa cà chớn, gió ngạo đời Nghe kim cổ rụng trên mười ngón tê Hồn xưa theo khói bay về Đã nghe cót két bờ tre nghiến mình Thở đều và chỉ làm thinh Nào hay máu chuyển màu xanh mất rồi!

Bong bóng trôi lẩn quẩn phía góc trời không chân

Thơ   •   20.11.2021
Nắng cũng đã nhiều rồi mưa cũng đã nhiều rồi hạn hán đã thiêu thành tro nụ cười mới nhú lũ lụt đã cuốn niềm tin từ thủa bén lông tơ chúng ta tự treo mình trên lơ lửng cáp đời không điểm tựa chúng ta không tựa được vào nhau sao khó quá vậy trời yêu th

Giọt máu còn tươi trong từng cơn biển thét

Thơ   •   21.11.2021
Ánh mắt đơ đơ ngày tàn khốc trời động lạnh vô cùng môi khô chết nụ cười chân lang thang anh góc phố cột điện cô đơn rêu nhỏ giọt hồn máu từ biển xa quay về trong quay quắt hờn căm anh nhủ máu mình cúi xuống những vòng khăn trắng xoá chân trời lủng

Con rắn bò dưới chân

Thơ   •   20.11.2021
Tôi bước ra túp lều hoang đầy cỏ mùi chuột chết xông mũi con rắn lửa trườn qua đống rác ngún khói chiếc giường không vạt chỏng chơ giữa gian nhà rỗng tôi ghé mắt nhìn quá khứ làng quê đâu đó không thấy một bóng người đằng sau bụi chuối ba lùn.

Lớp học hè

Thơ   •   21.11.2021
Đâu phải nghỉ hè là chúng mình không đến lớp Để gốc phượng già ngồi ủ rủ góc sân vuông Để ghế đá đơn côi mệt mỏi bốn chân buồn Và chiếc lá nằm yên nghe thời gian qua mặt trống Đâu phải nghỉ hè là chúng mình ham chơi lêu lổng Đợi đến mùa thu, tháng ch

Chiếc mặt nạ

Thơ   •   20.11.2021
sự lạnh lùng phớt lờ cùng cực của nó mãi mãi là của nó không còn ngờ vực nào nữa khi gọi tên nó người ta thầm hiểu đàng sau nó là hàng trăm khuôn mặt thật khôn lường thiện ác khôn lường nó nhảy múa trước công chúng trên sân khấu nó chơi trò cợt giễ

Từng giọt mồ hôi

Thơ   •   21.11.2021
Từng giọt mồ hôi đã nói lên những suy nghĩ và hành vi.

Ta thở đại bên góc trời đã xước

Thơ   •   20.11.2021
Một dòng máu đục vừa sa Chiều ơi! Đã mất quê nhà rồi ư? Nhìn lên, mây khói nát nhừ Ngó ngang mặt đất, bi chừ tan hoang Hiên ngoài chó sủa oang oang Đời nghiêng như chiếc lá vàng lập đông Ngày quăng mấy nhịp lòng vòng Trong câm lặng, có chất chồng âm

Mưa Hà Khê

Thơ   •   20.11.2021
Mưa từ Thiên Mụ mưa ra Hà Khê ướt át réo qua Nguyệt Biều Một buổi chiều, hai buổi chiều Áo em đã mỏng ít nhiều đường cong Một dòng nước lớn là sông Một dòng huyền nhiệm, chút lòng em đây Thanh trà đọng giọt trên cây Mưa trinh bạch, rót xuống tay trắ

Rừng ơi ta khóc cho rừng

Thơ   •   21.11.2021
sự lẫn lộn thật khổng lồ giữa đốt rừng & trồng rừng cũng như giết người & phong tặng oan hồn ấy danh hiệu anh hùng chẳng hạn tôi thật sự không hiểu nổi núi rừng là của chung cho mọi người dân là nơi kiếm củi, làm rẫy, hái sim, & chôn ngườ

Gặp đám chết đang trôi qua phố

Thơ   •   21.11.2021
đấy là sự mỏi mệt đến tột cùng của đốt sống đang mọc gai những vết chém dọc ngang không làm vụn vằn con chữ tiếng sáo của người mù cất lên trong đêm trường đói rách rừng đã bong da thịt xác người nhẹ hều bèo bọt trôi đầy vũng tội tìm đâu hơi thở xanh

Chiều thu rất ngọt

Thơ   •   20.11.2021
Như gió như mưa như mùa thu ùa về bên khung cửa Một giấc xanh làm thức tỉnh buổi chiều xanh Tôi đón nhận những bồi hồi hạnh phúc Một ngày vui, em đã đến chân thành Một ngày vui có nắng đẹp long lanh Trong đôi mắt đôi môi người thiếu nữ Tình vạn dặm m

Con chim sâu bé bỏng réo gọi bình minh

Thơ   •   20.11.2021
Con chim sâu bé bỏng réo gọi bình minh đã chết từ lâu trong họng súng của những thằng du côn chuyên vác súng chì tôi đang nghe mồn một tiếng kêu của nó.

Mầm động

Thơ   •   20.11.2021
nơi ngực em mặt trời đã ẩn nấp niềm kiêu hãnh sa mạc động dồn lên ánh sáng khai thiên lập địa những ý nghĩ cát phôi thai loã thể sa mạc lý trí phơi ra niềm tin yếu mềm sự sống run rẩy trong mắt dã nhân của sự thật đóng khung bức tường tưởng niệm bà

Bóng

Thơ   •   20.11.2021
Cưỡi trâu thăm lại ruộng xưa Thấy mưa trong rú mới vừa qua khe Nắng gầy nhom, thấp lè tè Cụ già gánh những bộn bề lo toan.

Chỉ trong đêm tối

Thơ   •   20.11.2021
Chỉ trong đêm tối mới thấy ánh mắt sáng ma quái của lũ mèo bóng tối nuôi dưỡng nó.

Đoàn tàu chân đất

Thơ   •   21.11.2021
Đoàn tàu xình xịch Chân bước hai hàng Miệng hót vang vang Tôi sau bạn trước Tàu đi từng bước Mỗi người mỗi toa Nếu thả tay ra Tàu không còn nữa Tàu đến gần cửa Lại quay đầu vào Tàu lên đèo cao Thì chân phải nhún Thả dốc tàu xuống Thì thấp đôi chân Tà

Thức dậy sau cơn bão

Thơ   •   21.11.2021
một buổi sáng tù mù bùn non thấu lên cổ họng bùn non dán chiếc quần đùi vào đôi mông lép tôi như pho tượng đồng cáu xám Quảng Nam! tôi gọi thầm như tiếng rên 1945 tất cả những đau thương sau lũ dạt về phía đuôi mắt mẹ những âm thanh không thể thở nổ

Dân tộc

Thơ   •   20.11.2021
Bốn ngàn năm giọt máu Hồng nhuộm cờ bất khuất... non sông vững bền bút gươm rạng chí Rồng Tiên sáng khuôn đạo lý đúc nên Con Người.

Ở Côn Sơn đọc Nguyễn Trãi nhớ bạn

Thơ   •   21.11.2021
(Gửi Nguyễn Văn Long) Lật toang ngọn gió rừng xanh nghe buồn trên tóc trắng nhành hoa lau gần mười năm... phải ít đâu ngày xưa đã hóa ngày sau còn gì? Lá rừng nhuốm vết "tru di" mà lòng Giếng Ngọc phẳng lì... trong veo dốc đời heo h

Cái gạt tàn thuốc là cái tiểu sành

Thơ   •   20.11.2021
Cái gạt tàn là cái tiểu sành điếu thuốc là tôi anh đốt đi tôi cháy linh hồn tôi còn nguyên trong những điếu khác.

Trên hành trình làm người

Thơ   •   21.11.2021
Trong hành trình làm người ít nhất dưới bàn chân của mình một chú kiến đã chết.

Vết đau dai dẳng

Thơ   •   20.11.2021
Băng qua một con đường thép gai rất cũ anh nhặt lên một tiếng thở rất tươi tươi như máu từ bàn chân anh toé ra khi giẫm phải một quá khứ trong giấc mơ nằm nôi anh vẫn thản nhiên cười nhổ một bãi nước miếng đắp vào bẻ một đọt lá dại nhai vội đắp và

Không trắc buồn

Thơ   •   20.11.2021
Thôi rồi! còn gì đâu em Khuya lang thang, anh đi tìm ngày xưa Sương hoang mang tê môi thừa Đèn vàng run trong giao mùa căm căm Thôi rồi từ đây xa xăm Lời yêu thương tràn dư âm cồn cào Anh về trong đêm chênh chao Trăng mồ côi nằm chiêm bao bên trời M

Mùa hè ở Cù Lao Chàm

Thơ   •   21.11.2021
Trời hay là biển đây? Đều chung màu xanh biếc Nhờ chùm mây trắng bay Thì em mới phân biệt Sóng ở đây tội lắm Cứ reo vui quá chừng Đôi chân chưa muốn tắm Sóng đã ôm sóng mừng Bãi cát dài như lụa Ngỡ nắng vàng ngủ quên Hàng dừa nghiêng tay múa Gọi gió

Vết sẹo của nỗi buồn chái bếp

Thơ   •   20.11.2021
Hai ba tháng chạp khói nhang thay khói bếp chim sẻ sà xuống bên chuồng gà nhặt thóc lũ chim nói tiếng người rất thạo đóiđóiđóiđóiđóiđóiđó đóiđóióióióióióóóiiiiiiiiii trong mùi khói nhang manh nha chuyển động hài cốt ông táo về trời bỏ lại cục đấ

Màu sương trắng

Thơ   •   20.11.2021
Cái đêm tháng Chạp, ngày đầu Sông Hương tắt thở dưới cầu Phú Xuân Đất trời ứa hột bất thần Phủ màu sương trắng làm vành khăn tang.

Rứa hả?

Thơ   •   20.11.2021
Đi ra vấp cái nỗi buồn Đi vô vấp cái ngọn nguồn khổ đau Tồng ngồng đứng ngó muôn sau Vầng trăng hoá máu lúc nào chẳng hay.

Sáng khai trường

Thơ   •   21.11.2021
Em bước vào tinh mơ Con đường quen mát lạnh Mùa thu êm như thơ Như cho em đôi cánh Chim gọi năm học mới Reo vang dọc con đường Niềm vui thêm phơi phới Trào dâng buổi tựu trường Này cặp da, tập mới Mũ giày cũng mới tinh Này quần xanh, áo trắng Này kh

Thằng điên

Thơ   •   20.11.2021
Cơn gió ăn dần tôi trên điếu thuốc ngủ vùi đông đẩy tôi dạt cổng nhà thương điên tôi gặp tôi trong tiếng khóc cười vọng ra hàng rào thép trước mặt tôi tiếng chuông nhà thờ điểm mặt đường bơ vơ con giun ướt mưa quằn quại rồi nó nát bét dưới bánh ch

Bét con mắt

Thơ   •   21.11.2021
một sớm mùa đông mở hai con mắt thấy đất tồng ngồng thấy trời bế tắc sầu rụng đêm qua còn vương lá mục trên cành la đà kiến bò lúc nhúc cơn mưa tật nguyền xuống đường nhớp nhúa con chó nhà bên vui mồm nó sủa bà mua ve chai ông tiêm bét c

Chuyến xe ký ức

Thơ   •   21.11.2021
Những toa nụ cười trẻ thơ trên chuyến xe bọ xít rầm rập qua đồi tưởng tượng hành tinh chở lương thực mồng tơi tím ngắt chở bụi đất làng quê vọc lấm quần đùi Chuyến xe đi qua những buổi ăn điểm tâm ổi non muối ớt những đọt xoài, đọt cóc, lá me chua..

Mẹo

Thơ   •   21.11.2021
Lũ muỗi trộm máu mà không bị đập chết chỉ có một cách là hút máu nhẹ nhàng êm ái mà người ta không hề hay biết.

Hỏi nhà ta đâu?

Thơ   •   20.11.2021
Tiếng ve làm nhão con đường Gió hoang bứt trộm hạt sương gật gù Đèn khuya nửa sáng nửa lu Dắt ta với chiếc bóng thù lù đi Con giun con dế nói gì? Bao nhiêu tiếng nấc lầm lì trong đêm Nhủ lòng học cách để quên Mà sao máu đỏ hiện lên phận người Thở ra,

Khúc hoan ca lẫm liệt

Thơ   •   21.11.2021
nắm tay dĩ nhiên là khoảng trời mở ra phía trước của em và anh những tia nắng bình minh giao phối vội vàng những nụ hôn của cát bung nở lách tách những vị thơm cà phê còn sót trên môi mùa cám dỗ nắm tay những sự rối rắm hiển nhiên mạch lạc máu chảy đ

Tàn cây trụi lá

Thơ   •   21.11.2021
Lá rậm rạp, chắc chi ai dòm ngó Rụng sạch trơn, đôi lúc rứa mà hay Nhánh xương xẩu, trụi trần, như chứng tỏ... Bão cợt, giông đùa, chưa dễ đã lung lay

Thả diều

Thơ   •   20.11.2021
Chiều dần tắt nắng Gió bồng lên cao Cánh đồng lúa chín Hương thơm ngọt ngào Bé vui hớn hở Tung cánh diều lên Diều bay trong gió Giữa trời mông mênh Diều bay cao vút Gặp bạn mây xanh Thoả bao mơ ước Diều bay vòng quanh Bé thầm mong ước Được như cánh

Đêm biển

Thơ   •   20.11.2021
Tôi lăn ra cùng với sương biển mệt nhoài tê gió ầm ào vật vã những vỏ bia lon sóng đánh lùi trả lại không bàn tay buồn nhận chán chường chỉ có bờ cát trẻ con há mồm đêm đen vồm vã            

Tôi nghe phía đầu nguồn

Thơ   •   20.11.2021
tôi cạo cái đầu tôi trọc lóc tóc lại mọc lên như quả chôm chôm từng sợi thần kinh chĩa ra mọi phía tôi nhìn có những cái nhìn nhắm mắt mới rõ mới thấu có những cái nhìn quay lưng vẫn biết vì những tiếng rên oan khốc vì cái mùi hôi ngu ngốc vì cái mà

Hất một tiếng cười

Thơ   •   20.11.2021
nhặt ta trong từng viên sỏi trần gian bạc phếch ngày bóng tháp ta nuôi máu mình bằng hơi thở kiếp sau ta nuôi tình em bằng những cơn đau bọc nụ cười ta nhớ những khuôn mặt đã tắt bóng con chuồn chuồn đè nặng bóng ta bóng của nụ hôn đè nặng những cuộc

Gần bốn mươi năm

Thơ   •   20.11.2021
gần bốn mươi năm làm người giấc ngủ tôi chết dở sống dở nhiều lần có những mùa xuân tàn tro ngắt lạnh tôi nhen nhúm một giao thừa cho tuổi đoá hoa mai nhũn vàng thương tổn qua một đêm trượt bão gần bốn mươi năm làm người tôi hỏi mình đã là người chưa

Câu nói của kẻ đang chết

Thơ   •   20.11.2021
cầm tù đôi mắt tôi vụt ra bên ngoài vũ trụ tóc vướng cứa con tim màu biển xanh những cơn khát địa chấn đang lùng sục sự sống trên triền môi nhân bả

Một chiều nắng xế miền Trung

Thơ   •   20.11.2021
hai cánh tay tự kéo dài ra với lấy bầu trời sắp đuối có chạm được không một sợi gió? một chòm mây phù hư đang rã thành những hàm răng trắng bệch buổi chiều lạnh toát mồ hôi đoàn người câm lặng bước đi những đôi mắt đói đã cạn cằn nước mắt họ bới tìm

Con đường mòn

Thơ   •   21.11.2021
Cuộc sống chưa biết hết Nên nghĩ mình sống hoài Có biết đâu khi chết Là thức ăn cho giò

Tự vấn

Thơ   •   21.11.2021
Ngày lạnh như là một nhát dao Ngoài kia nắng chảy - máu tuôn trào Tiếng chuông cứa rát đời ai oán Đang sống hay là chết đó sao?

Câu thơ bung gai giữa ngày không nắng

Thơ   •   20.11.2021
Câu thơ bung gai giữa ngày không nắng như cơn đói dẳng dai đen nhẻm suốt cuộc hành trình của tuổi những trận mưa hồ đồ chui lên từ lỗ cống bào mòn niềm tin vòng mây trắng hú gọi những oan hồn đang còn thoi thóp sống chập choạng vầng trăng rỉ máu dậy

Con gà gáy gọi sáng

Thơ   •   20.11.2021
Con gà gáy gọi sáng theo thói quen bản năng có những con người mất dần bản năng và gáy những điệu cũ.

Mùa tóc úa

Thơ   •   21.11.2021
Em bỏ lại đằng sau, mùa tóc úa Cỏ đồi hoang khóc nấc mấy đời trăng Màu thế tục còn vương nhàu lệ ứa Bước chân cuồng có đuổi kịp sao băng? Bờ đá lạnh chưa tan từng nhịp thở Đỉnh phù vân sương trắng ngủ bao đời Sợi tóc bạc xâu lời kinh lở dở Máu khuya

Đồi thơm

Thơ   •   21.11.2021
Ê Đê này! Ê Đê ơi! Chiều tê mắt rượu tôi ngồi đợi em Em gùi đầy ắp lặng im Chảy sau lưng một tiếng chim gọi chiều Khói tôi buồn thỉu buồn thiu Em nghiêng vai xuống phía đìu hiu tôi Chưa cầm tay đã bồi hồi Em nghe không? phía lưng đồi rất thơm Chậm th

Ừ ừ! Té ra là vậy!

Thơ   •   20.11.2021
ông là người nổi tiếng ông là hàng xóm của một người nổi tiếng hai ông có điểm chung về sự nổi tiếng và hai ông có điểm riêng biệt để tạo ra sự nổi tiếng về điểm này ông hơn ông bạn nổi tiếng ông viết thơ như ngốn một nạm rau muống đọt chấm mắm nêm

Hạt cỏ nâu

Thơ   •   20.11.2021
hạt cỏ nâu trong chén cơm trắng một mùa gặt cũ

Nhớ cái chết của thằng bạn đào vàng năm cũ

Thơ   •   20.11.2021
1. ngày ấy mùa xuân không còn xanh trên lá rừng mi và năm anh em nữa đã chết trong hầm đêm ấy tau và N còn sống sót đêm ấy hai đứa khóc nước mắt và máu nhoà trên đôi tay kiệt sức tau bới đào vô vọng không một nén nhang để gọi hồn mi dậy tau biết m

Lối về

Thơ   •   21.11.2021
Con đường nắng, con đường xưa con đường ngợp gió, gầy thua dáng người một lần, chỉ một lần thôi em đi qua... và thế rồi... em đi Buồn hiu ngọn gió xuân thì bước về nghễnh ngãng còn gì đợi mong bơ vơ con nước ngược dòng hạ khô khoé mắt, phượng hồng b

Cuộc tình mục ruỗng

Thơ   •   21.11.2021
cuộc tình nhăn nheo như trứng ốp la nguội những chú kiến vòng vo lãnh cảm hơi thở kéo lên một nỗi câm tâm trạng nặng như nhà mồ ngàn năm chưa khai quật có cơn gió thanh trừng mộng mị bắn xối xả vào nước mắt ngoại tình những hạt bụi làm bằng pha lê đầ

Tượng câm lặng

Thơ   •   21.11.2021
Tượng câm lặng chuông ngân lên lời Phật.

Về những nụ hôn

Thơ   •   20.11.2021
Có lần anh nắm tay em trong mùa hoa vàng rộ Đêm mở khoá loài người bằng lồng ngực sinh sôi Cánh đồng mở ra màu huyền bí đất trời Tạo những cánh võng làm bằng gió Anh và em nhè nhẹ ru nụ hôn vào giấc mơ dài thần tiên Tiếng cót két của mê đắm Của răng

Hư huyễn

Thơ   •   21.11.2021
Đây xương máu, đó cơ đồ Cuối cùng là khói là tro thôi mà Từ khi nước mắt chảy ra Nụ cười cũng đã nhạt nhoà đức tin.

Chớm thu

Thơ   •   21.11.2021
Bàn tay cô gió Chạm xanh mặt hồ Giọt sương nho nhỏ Làm nồng lá khô Đã thơm tập vở Đã mềm gót son Thu về chạm ngõ Cốm thơm ngợp hồn.

Cầu thang

Thơ   •   21.11.2021
Năm tháng mãi khom lưng Giơ xương sườn từng bậc Nối tầng cao tầng thấp Giúp người lên cao tầng.

Em chừ như thể mùa đông

Thơ   •   20.11.2021
Lá bàng rụng xuống hồ Gươm Đỏ như mắt đỏ em buồn hôm qua Nước hồ sâu thẳm như là Dỗi hờn - một khoảng cách xa muôn trùng Em chừ như thể mùa đông Bao nhiêu giá rét chất chồng vào anh Anh chừ - chiếc lá rơi nhanh Dám mơ trở lại nhánh cành được chăng?

Tiếng em

Thơ   •   21.11.2021
Như tiếng nói của em cũng đủ cho đất trời này trở thành Huế sắp lại những chiếc lá dĩ vãng những hạt mưa bụi những câu hát đó là khuôn mặt đàn bà đang hiện hữu trong câu kinh chiều chậm buồn giọt nước cuối cùng sẫm đục va đập vào bia đá có còn khiế

Á đù!

Thơ   •   21.11.2021
Thôi, đừng trách móc gì nhau Một ngày sống, nghĩa là đau một ngày Đau như thịt lợn giả cầy Như em, bỏ cuộc chơi này, và đ

Bóng đèn đường sáng trong đêm rồi tắt

Thơ   •   20.11.2021
Bóng đèn đường sáng trong đêm rồi tắt sáng nay mưa những giọt buồn rỏ xuống đất.

Dốc lạnh

Thơ   •   21.11.2021
Mưa rụng, mùa thu đứng gục đầu Lá vàng phiêu hốt, lá xanh đau Ta về, nghe gió cưa sườn núi Nhặt tiếng chim rơi, lạnh thế nào! Căm căm, hồn lạc chiều Ba Bến Cát nổi, đò đi biệt xứ rồi Dốc cũ, chuông chiều hiu hắt vọng Trần gian còn đó áng mây trôi Ha

Sợi duyên

Thơ   •   21.11.2021
Em buộc sợi ngắn Em vén sợi dài Trời nghiêng giọt nắng Đổ đầy bàn tay...

Chuyển động thời gian

Thơ   •   20.11.2021
Những xác lá cuộn tròn vào giấc ngủ tẻ nhạt bóng tối ăn mòn trái tim ban mai bệnh hoạn lũ kiến nâu tự sát lúc nửa đêm để được tán dương sự thật một giọt sương rớm máu trên đọt ngô đồng cảm giác đang nhìn về phía tiếng chim khản giọng.

Những linh hồn trôi

Thơ   •   20.11.2021
theo thời gian trì trệ những linh hồn trôi vất vưởng giữa bình minh ngột ngạt mặt trời khô máu thoi thóp trên những khối bê tông man rợ trong ngôi nhà mồ tối om những linh hồn dẫm đạp nhau trôi ngờ vực nhìn nhau lạnh buốt những ánh mắt cú vọ đã hú