Tôi nghe phía đầu nguồn

Thơ   •   Thứ bảy, 20/11/2021, 15:20 PM

tôi cạo cái đầu tôi trọc lóc tóc lại mọc lên như quả chôm chôm từng sợi thần kinh chĩa ra mọi phía tôi nhìn có những cái nhìn nhắm mắt mới rõ mới thấu có những cái nhìn quay lưng vẫn biết vì những tiếng rên oan khốc vì cái mùi hôi ngu ngốc vì cái mà

Nội dung bài thơ: Tôi nghe phía đầu nguồn

tôi cạo cái đầu tôi trọc lóc

tóc lại mọc lên như quả chôm chôm

từng sợi thần kinh chĩa ra mọi phía

tôi nhìn

có những cái nhìn nhắm mắt

mới rõ

mới thấu

có những cái nhìn quay lưng

vẫn biết

vì những tiếng rên oan khốc

vì cái mùi hôi ngu ngốc

vì cái màu đen nhầy nhụa sánh đặc bám víu

thương dòng sông đã chết

những giọt máu phù sa phá rừng

tôi nghe từ phía đầu nguồn

những cơn mưa nguồn thấm đá


Bài thơ Tôi nghe phía đầu nguồn của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ

Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng

Tổng hợp

Cùng tác giả: Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Mầm động

Thơ   •   20.11.2021
nơi ngực em mặt trời đã ẩn nấp niềm kiêu hãnh sa mạc động dồn lên ánh sáng khai thiên lập địa những ý nghĩ cát phôi thai loã thể sa mạc lý trí phơi ra niềm tin yếu mềm sự sống run rẩy trong mắt dã nhân của sự thật đóng khung bức tường tưởng niệm bà

Kẹp tóc

Thơ   •   21.11.2021
Có khi là bông hoa Có khi là chiếc lá Có khi là chùm quả Có khi là bướm xinh Dẫu thay sắc đổi hình Thì vẫn là chiếc kẹp Cho bé gái làm đẹp Mái tóc đen gọn gàng Bốn mùa cứ lần sang Lá hoa không tàn héo Quả vẫn mọng vẫn khéo Bướm đậu hoài tóc thơm.

Thắp lên một nén nhang thơm

Thơ   •   21.11.2021
Thắp lên một nén nhang thơm mà nghĩ về cái chết của mình như nén nhang bén lửa và tự thiêu.

Chiều trên non nước cũ

Thơ   •   21.11.2021
Ta đã là cánh chim phiêu bạt Nước non, có phải nước non người? Đứng đâu cũng thấy mình lưu lạc Nắm chặt bàn tay kéo mặt trời Những con đường chẳng bao giờ lớn Mù mịt, quanh co, rách lối mòn Cỏ phủ tràn hê bờ huyết sử Cuốc kêu rỏ máu, nghẹn sườn non T

Đêm qua mưa rào

Thơ   •   20.11.2021
Đêm qua mưa rào đám rau xanh non vươn ngọn người ta sẽ nghĩ đến một đĩa rau luộc bốc khói.

Khuôn mặt tôi

Thơ   •   20.11.2021
Khuôn mặt buồn với những vết thâm đen quầng mắt chiếc răng mọc ngược đôi môi tứa máu chòm râu loe toe lởm chởm như gốc rạ màu xỉn và những vết sẹo hom hem sần tái có nụ cười nhô ra từ khuôn mặt buồn có cái nhìn lọt ra từ đôi mắt sâu có đôi môi bị găm

Giấc mơ mùa đông

Thơ   •   20.11.2021
trong vòng tay ấm của đêm trinh ngút ngàn hương thạch thảo dắt dìu nụ hôn chạm tiếng dương cầm mùa đông làm bằng những cơn mưa huyền ảo anh nghe bài thánh ca vang lên từ đêm thật thiêng liêng những ý thơ đan chồng trên tay anh và tay em mùa đi thậ

Của choa

Thơ   •   20.11.2021
Hất cái buồn ra ngoài sân Gặp cơn mưa, mưa lấy chân đá vào Dang tay, choa chụp, mới đau! Buồn nguyên một cục lại nhào vô choa.

Điên

Thơ   •   20.11.2021
Mười ngón tay, bóp sọ mình Cơn điên khởi phát xé hình hài điên Rượt cái nhớ, đuổi cái quên Ta nằm với đất và rên với mình.

Biến tấu hạnh phúc

Thơ   •   20.11.2021
Em đi từng bước cỏ may mùa thu săn lùng bím tóc chênh chao khung trời mắt cay em nghe gió rụng ven hồ xanh ngọc một tình yêu nhẹ như tơ trời đang đính vào không gian những nụ hôn ngọt ngào của nắng em dang tay giữa đời hái cánh bướm tơ non chập chờ

Chiều nghiêng

Thơ   •   20.11.2021
Cuối cùng chẳng thể nào hơn Giọt cô đơn nối cô đơn với chiều Tơ đàn ướt lạnh hoang liêu Em nghiêng tay hứng ít nhiều thung dung.

Một mình ngồi nghe mùi nhang rất thơm trong đêm

Thơ   •   20.11.2021
Tôi ngồi ngó khói nhang bay Một sợi mỏng, bốn sợi dày đan xen Phải chăng hồn phách bay lên Một sợi nhớ, chín sợi quên lòng vòng Đất trời có vẻ hơi cong Và tôi, chắc chắn lưu vong lâu rồi Tôi rờ từng đốt xương tôi Càng thêm cảm kích từng hơi thở dài K

Hiểu

Thơ   •   20.11.2021
Hiểu và uốn lưỡi nói ngược những điều mình biết những câu thơ chất thành gò Đống Đa.

Đêm loạn

Thơ   •   21.11.2021
Chó sủa, chó sủa rung tượng đá Đêm đã chôn trăng vào huyệt sâu Bạn cũ hoá thân thành kẻ lạ Giết người mài bén mấy đời dao Than ôi! giọt máu ngày lưu lạc Đã cháy lên thành cuộc chiến tranh Không lẽ, tin yêu là tự sát Giọng cười chén rượu hoá lưu manh?

Ánh mắt

Thơ   •   20.11.2021
Ánh mắt mở đầu một tình yêu tình yêu ấy chết cũng từ ánh mắt và vọng mãi trong niềm thù hận.

Ký hoạ phố

Thơ   •   20.11.2021
phố chen chúc khu nhà tập thể chen chúc người già em bé nhà sát vách nhưng không hề biết nhau chỉ gặp nhau khi kẻng khua báo giờ đổ rác hiếm hoi những lần họp tổ ông táo ngồi giữ nhà trước cửa kiệt hẻm ngõ ngách sặc mùi khói than đá ong phố sẻ chia k

Hồn của làng

Thơ   •   21.11.2021
Trưa. Trời nắng. Cực thấy bà! Có con chim nhỏ rất là chịu chơi Giương cao cổ, hót một hơi Thật là sảng khoái. Tuyệt vời con chim!

Cà phê và ngó

Thơ   •   20.11.2021
Hồi xưa đi củi, làm đồng Mệt, thì ngồi nghỉ, nhưng không nghĩ gì Chừ ngồi hớp ngụm cà phê Ngó ra phố, thấy nắng quê đỏ lòm Co chưn, co cẳng, ngồi dòm Đời bao nhiêu hột tròn tròn lăn qua Rất gần, mà lại rất xa Cái huyên náo ấy chính là hoang vu Công v

Ừ thì em cứ đi

Thơ   •   20.11.2021
Em đi, phố xá đã thèm Vừa nham nhở gió, vừa tèm nhem mưa Ngó trời ngó đất mà bưa Thiếu em một phát, là thừa năm ve Thèm người nói có người nghe Thèm tưng tửng rượu, thèm lè nhè bia Thiếu em, anh cũng ra rìa Cuộc vui đã trật cù chìa, mất ngon Em đi, m

Ngắn và dài

Thơ   •   20.11.2021
một câu thơ ngắn làm tôi phải suy nghĩ dài hơn một trường ca

Nghẹn

Thơ   •   20.11.2021
Hai mươi năm lẻ, một đêm Trăng quê cũ, rọi trắng thêm tóc buồn Gió qua một phát, đi luôn Tiếng con chó sủa đuối hơn mọi ngày.

Gió Nam

Thơ   •   21.11.2021
Gió Nam thổi suốt đêm qua Đốt cho cái ngủ ướt nhoà mồ hôi Trưa nay rặn mãi một hồi Cơn mưa mới rụng được đôi ba hòn Thương cho bụi ớt mi nhon Đã vàng chiếc lá, đã giòn cành xiêu Cơn mưa làm nóng thêm nhiều Sặc mùi hơi đất làm thiu đường làng Con chó

Buồn như

Thơ   •   20.11.2021
Buồn như Đập Đá đổ mưa Buồn như Cồn Hến mắc lừa Chợ Dinh Buồn như bèo ngả ba Sình Lênh đênh chẳng biết phận mình ra răng!

Bi kịch

Thơ   •   20.11.2021
Bi kịch của bản thân là bài học lớn nhất của đời tôi.

Vắng em

Thơ   •   20.11.2021
Như cá cảnh, thiếu oxy Như khuya thiếu cái xuân thì của đêm Như cau trầu, thiếu người têm Như giêng thiếu chút bình yên của rằm.

Hất một tiếng cười

Thơ   •   20.11.2021
nhặt ta trong từng viên sỏi trần gian bạc phếch ngày bóng tháp ta nuôi máu mình bằng hơi thở kiếp sau ta nuôi tình em bằng những cơn đau bọc nụ cười ta nhớ những khuôn mặt đã tắt bóng con chuồn chuồn đè nặng bóng ta bóng của nụ hôn đè nặng những cuộc

Cúng xóm

Thơ   •   21.11.2021
Về, ngồi chờm hởm giữa làng Nghe ca dao, trĩu bên hàng rào, đưa Đột ngột gió, thình lình mưa Con gà mổ nắng ban trưa, giựt mình Lá bàng rơi chật sân đình Rêu xanh bám víu trên bình phong, khô Mấy câu đối cũ mù mờ Lem nhem trụ biểu, xác xơ mái vòm Tuổ

Tận cùng nỗi nhớ

Thơ   •   21.11.2021
Môi nào còn hạn hán Rượu nào sôi máu trăng Tình nào chưa ngao ngán Lời nào chưa ăn năn? Bụi trở về hư không Con tim khô kiệt máu Em vừa đi lấy chồng Là trời giăng mưa bão Anh một thằng lơ láo Giữa bãi đời mông mênh Đem nỗi buồn quảng cáo Bán nhớ và m

Điệp ngữ tình

Thơ   •   21.11.2021
Hai cánh cửa phòng lỏng chốt ngập ngừng khẽ đập vào nhau điệp ngữ của lòng... lộc cộc vội vàng, ồn ã... lắng sâu... Tình yêu không là gió đâu! đấy là đất trời cảm xúc không gian vẫn giữ gam màu của những nụ hôn hạnh phúc Đôi khi bên đời rất thực em

Bong bóng trôi lẩn quẩn phía góc trời không chân

Thơ   •   20.11.2021
Nắng cũng đã nhiều rồi mưa cũng đã nhiều rồi hạn hán đã thiêu thành tro nụ cười mới nhú lũ lụt đã cuốn niềm tin từ thủa bén lông tơ chúng ta tự treo mình trên lơ lửng cáp đời không điểm tựa chúng ta không tựa được vào nhau sao khó quá vậy trời yêu th

Một ngày

Thơ   •   21.11.2021
(Với Hải Tuệ tiên sinh) Một ngày nắng vỡ hư không Gót bồng phiêu chạm xuống dòng chân như Bàn tay cháy xám sa mù Nụ cười xoá vết tội tù trăm năm Một ngày xước một dấu dằm Con tim thao thức nỗi đằm thắm xưa Một ngày không gió không mưa Đàn th

Thêm một ngày kết tủa

Thơ   •   20.11.2021
Những buổi chiều rã băng trong đám mây vàng là lúc tôi muốn nói hết những lời trong đáy huyệt đã bốc hài cốt tấm bia chỏng chơ chổng lên trời bên bụi cỏ gai còn chút ánh sáng nữa thôi tôi phải nói kẻo không kịp tôi sợ những chuỗi ngày mệt mỏi thừa th

Tuần trăng mật

Thơ   •   20.11.2021
Thế là hai đứa cãi nhau Giận hờn, rồi lại bắt đầu lặng thinh Bởi vì tất cả tại anh Ngày yêu anh hứa chúng mình cùng nhau...   Bây giờ xong lễ cau trầu Bao nhiêu việc đổ trên đầu cho em Hết nghe nhạc, rồi xem phim Bạn bè nhậu nhẹt suốt đêm ầm à

Mở và khép

Thơ   •   20.11.2021
Sự cọ xác bỏng rát của đêm tân hôn bằng âm thanh co duỗi đang nâng vóc dáng của ánh sáng mập mờ quyến gợi ôi cánh tay trần úp mặt nhân gian ôi hương ngực chảy tràn giông bão ôi ngón ngón ngất ngây từng núm ve vuốt ôi sự nhớ quên nhập vào tiếng rên kh

Rất tự nhiên

Thơ   •   20.11.2021
Ngày uể oải, đêm co ro Vầng trăng ịn một chữ O cuối trời Nửa đêm, gà gáy một hơi Con thằn lằn nở, bể đôi trứng tròn.

Ngày về

Thơ   •   20.11.2021
Anh về ngược gió Ba Khe Thấy con bươm bướm nằm đè lên hoa Một mình ngồi ngó Vu Gia Tự dưng thấy rất chi là nhớ em.

Cậu bé mua vé số

Thơ   •   20.11.2021
Cậu bé mua vé số của những người tàn tật rồi quên.

Trên vũng bùn non

Thơ   •   21.11.2021
Mười ngón tay trần ăn gió khuya Xương khô từng đốt rụng tư bề Vườn mây trắng bệt màu thương hận Trăng nát tơi bời trong cõi mê Huyết lệ, ôi ngàn năm chảy xiết Bao giờ vơi hết nỗi thương đau Núi sông ôm máu, rền trong đất Đối diện, sao lòng cách tuyệ

Sân trường của cháu

Thơ   •   21.11.2021
Bầu trời xanh xanh Ôm đàn mây trắng Vòm cây xanh xanh Xoè ô che nắng Sân trường của cháu Đẹp quá đi thôi! Nào hoa nào bướm Tung tăng giữa trời Sân trường của cháu Sạch quá đi thôi Nào ai vứt rác Là không được rồi Sân trường của cháu Vui quá đi thôi!

Bâng khuâng sân trường cũ

Thơ   •   21.11.2021
Bâng khuâng gió chạm sân trường cũ nắng đã thay mùa xanh biếc xanh con bướm ngày xưa không đến nữa nỗi buồn ghế đá cứ vây quanh Kỷ niệm ùa về trong nẻo nhớ mềm như hơi thở của ngày xa mềm như cánh phượng hồng trong vở cứ nhắc ngày xưa... có nghĩa là.

Con gà gáy gọi sáng

Thơ   •   20.11.2021
Con gà gáy gọi sáng theo thói quen bản năng có những con người mất dần bản năng và gáy những điệu cũ.

Côn Sơn

Thơ   •   20.11.2021
Đá mòn vách núi cũng mòn rừng già nua lắm có còn như xưa dù qua bao cuộc nắng mưa vẫn nghe tiết khí Bình Ngô vọng về.

Âm thanh trước tiếng gà gáy

Thơ   •   20.11.2021
tất cả xác chết của mùa tương tàn đã được sắp xếp lại trong một hộp đen trôi bềnh bồng trên dòng sông nước mắt không thể hoà trộn vào đâu được dù là một tiếng khóc rất khẽ những ngọn lửa xanh ngút thịt xương đã cháy dần dần soi từng vết thâm của từng

Đừng đem trái tim ra doạ những giọt máu

Thơ   •   20.11.2021
Đừng đem trái tim ra doạ những giọt máu cứ hấp hối một lần để biết sự quằn quại của những giọt máu chết khô!

Gã đàn ông say rượu đứng đái bên đường

Thơ   •   21.11.2021
Mặc con chó sủa mặc ánh đèn đêm kéo lệch chiếc bóng dài nhằng gã đái ừ thì ngày mai cỏ cháy ừ thì đất mặn thêm mùa thu thêm ý nhạc dòng suối nào lả lơi ngó lên là trời mà không phải là trời chỉ là cái màu chết tiệt ngó xuống là đất mà không phải là đ

Nguyễn Du

Thơ   •   20.11.2021
Trăm năm lục bát gieo vần nét phong trần đượm khí thần tài hoa mà hay trong cõi người ta khóc người xưa, lại xót xa khóc mình.

Sự cô đơn là âm thanh rất xa

Thơ   •   21.11.2021
Sự cô đơn là âm thanh rất xa không nghe được nhưng vẫn cố.

Chiều lạnh

Thơ   •   21.11.2021
Ta chọc tiết buổi chiều, loang ráng đỏ Mặt trời đen bầm bã rớt trên tay Ta cúi xuống niệm hồn ta đâu đó Nghe xương khô thấm lạnh thế gian này.

Sâu răng

Thơ   •   21.11.2021
Sâu răng ngậm kẹo ngọt nhức buốt.

Ta buồn chi lạ huế ơi!

Thơ   •   20.11.2021
chẳng có gì ngoài con sông cũ rích cơn mưa li ti kéo dài cơn đói của nỗi buồn cuối năm quanh co của phố đã đóng băng nỗi mệt mỏi ơ hờ cóng rét chợ hoa không buồn nở những đoá cúc vàng màu đất và màu trời hay màu mắt của người mẹ quê gánh gồng nhọc nh

Cuối năm & cảm giác tồn vong của lão Q

Thơ   •   21.11.2021
1. tửng mưng vác cuốc ra ruộng đào nhúm rau má bới mớ cỏ cú về dầm với lít rượu gạo của đứa con gái rót cho cha bữa hôm trước để dành uống từ từ khi trái gió trở trời cái gối cái lưng nhức mỏi ui cha! cái chưn cụt nửa bàn cái tay cụt nửa cánh tê đ

Tìm một vạt đất làm một ngôi mộ gió

Thơ   •   20.11.2021
tôi leo lên đồi cùng với con trai và các cháu nhỏ thắp nén nhang ngưỡng vọng tổ tiên lũ dê đã đi ăn xa để lại một bãi phân dày đặt như những viên thuốc tể chúng còn bới đào trên nấm mộ, hất tung những bát nhang nằm lăn lóc năm xưa anh kế tôi đã phá

Bày đặt

Thơ   •   20.11.2021
Yêu nhau, bày đặt giận nhau Tình đau vai gáy, hồn đau đại tràng Cuộc tình như củ khoai lang Giận, nên đem nướng thành than, thiệt là...

Phất

Thơ   •   20.11.2021
Ta chừ chẳng biết về mô Lòng như tàu lá chuối khô ngoài vườn Phất phơ trước gió âm dương Hát câu tuyệt xứ mở đường vô ngôn.

Quy Nhơn

Thơ   •   21.11.2021
Sớm đón nắng Tây Sơn ùn ùn vó ngựa lá me bay nhắc chuyện vị vua xưa hồn trai tráng bụi tung mù một thủa đất oai linh thơm hoa trái trĩu mùa Chiều Trưng Vương áo lụa trắng trời mơ em nghiêng nón cho vần thơ mở lối lòng biển vậy, trách chi tình nông nổ

Tôi mơ về cái chết của tôi

Thơ   •   21.11.2021
ngược với Tôn Ngộ Không nẻ ra từ đá để được tự do tôi dại dột mơ mình chui vào trong đá lạnh đến vô cùng ngạt thở không lối thoát có thể là an toàn tuyệt đối nhưng quy cho cùng chỉ là một đống thịt xương thôi tôi trở thành cục đá nhỏ nằm trong hò

Ngày về nhớ Bùi Giáng

Thơ   •   20.11.2021
… Và em khóc một chiều bên ni bên nớ, mộng xuân khai vụn vỡ cõi thiên bồng, nghe Thu Bồn Vu Gia Hàn giang gọi hồn Hoài Phố, tím bên trời giấc ngủ rêu phong, ngày ngun ngút chân chim hão lộng, dấu di thư hun hút phố trang đài, chân mày cong gót hài mỏ

Một dòng

Thơ   •   20.11.2021
Cuối cùng, chảy nước như mưa Cuối cùng, một trận gió lùa, trống trơ Trông xa, lớp lớp mơ hồ Ngó gần, san sát những mồ vô danh Ngàn năm, còn miếng mảnh sành Cứa bàn tay, rỏ máu tanh xuống đời!

Từ trong bóng tối

Thơ   •   21.11.2021
Chúng ta đã chết một nửa vết dao màu đỏ rạch ký ức làm nhức nhối thực tại đê hèn [sự đê hèn câm miệng hến với ánh mắt lãnh cảm] của từng nỗi đau dán vào lớp lớp nấm mộ mặt người cuộc viễn du qua những cánh đồng xác còn phơi phới màu huyết dụ những

Khát xưa

Thơ   •   21.11.2021
Tay cầm một miếng hoàng hôn Anh ngu ngơ trót để buồn sang em Hết ngày rồi, bắt đầu đêm Vầng trăng đã nhú lên thêm chút rằm. Tựa đầu vào nỗi lặng câm Gió phiền muộn chẳng thèm cầm tóc em Bờ môi tuột xuống cõi tìm Sông xa xăm quá mấy miền khát khao. Yê

Nắng đổ rát lưng tháp

Thơ   •   20.11.2021
Nắng đổ rát lưng tháp mưa xối nát gạch hồng cỏ xanh cổ tích.

Vô tình

Thơ   •   21.11.2021
Thức dậy ta quên bẵng mình đã chết đêm qua ta bắt đầu sống lại cho ngày mới những kem bàn chải khăn lau mặt chào ta buổi sáng mà ta không một lời cảm ơ

Sủa đêm

Thơ   •   21.11.2021
23 h 27 rồi Mà không ngủ được, cứ ngồi như ri Hỏi, tôi đang nghĩ suy gì? Hỏi, con chó sủa cái chi rứa hè? Hỏi xong, rồi lại nằm, nghe Con chó sủa, tiếng sủa đè lên tôi 23 h 32 rồi Rứa mà tôi, vẫn còn ngồi sủa khan.

Cũng chưa chén hết mùa đông

Thơ   •   21.11.2021
Tôi đã hôn vào mùa đông một triệu chín trăm năm mươi bảy lần rưỡi nạm lá phong xác xơ đỏ thẫm da cây ô cựu trầy xước thậm tệ chòm mây ngất ngư thủng loét mưa đắp tấm chăn lên mặt trời ngày đông như con bọ chét cắn vào buồng tim sông Đạm Thuỷ lờ đờ ch

Ngờ

Thơ   •   20.11.2021
một ý nghĩ mở ra coi chừng có sự nhập cư của ngôn ngữ một câu nói mở ra coi chừng có sự tòng phạm của ngoa ngôn một nụ hôn mở ra coi chừng có sự đồng thuận của xảo quyệt và em mở ra coi chừng...

Bong bóng trôi lẩn quẩn phía góc trời không chân

Thơ   •   20.11.2021
Nắng cũng đã nhiều rồi mưa cũng đã nhiều rồi hạn hán đã thiêu thành tro nụ cười mới nhú lũ lụt đã cuốn niềm tin từ thủa bén lông tơ chúng ta tự treo mình trên lơ lửng cáp đời không điểm tựa chúng ta không tựa được vào nhau sao khó quá vậy trời yêu th

Nhớ một chiều Hà Nội

Thơ   •   21.11.2021
Nhớ một chiều Hà Nội em bên anh gió chạm vào tóc em như chạm vào nỗi ghen anh thầm lặng Hồ Tây xanh màu thu dịu nắng sóng chau mày khi đối diện em anh Nụ hôn nào cũng xanh màu thiên thanh đã nhuộm biếc nước hồ thu thăm thẳm có nụ cười nào làm anh say

Hay hát đồng dao

Thơ   •   21.11.2021
Hay ưa gặm cỏ Là bò với trâu Hay tắm ao sâu Là con nhà vịt Hay kêu ríu rít Là chú chim non Hay khoe mắt tròn Là anh mèo mướp Hay đi đến lớp Là bạn sáo nâu Hay lặn ao bàu Là anh cá chép Hay rung ria mép Là bác chó nhà Hay hét hay la Là gà mái đẻ Hay đ

Mộng

Thơ   •   20.11.2021
Muỗi sôi một góc hiên nhà Buổi chiều bị rách bởi tà huy rơi Anh nghe bản nhạc không lời Vô hình trung, thấy cõi người đầy ma!

Tiếng nói của những ngón tay cứng khớp

Thơ   •   21.11.2021
não tôi vòng xoắn đám mây trắng bềnh bồng tơ lụa bay qua bầu trời mà ở đó âm thanh là đôi mắt tròn căng những giọt sương lệ hoà tiếng thở uyển khúc mùa đông trên dòng sông không tuổi của khắc khoải sắc không những con đường của hơi thở hay vết nứt c

Trong màu máu đỏ

Thơ   •   21.11.2021
tôi đã hát trong vùng ánh sáng từ giấc mơ của những đứa trẻ lạc loài không ca dao không đồng dao không bài chòi tôi đã hát bằng sự tung bọt sục sôi của máu tràn và dâng từ ký ức

Ngợp tình

Thơ   •   20.11.2021
Từ ánh mắt đa tình rực lửa Tôi nhìn nàng bằng tia nụ hôn Nhiệt cuồng động khuấy Nhiệt cuồng Adam Chiếc cầu thang rung lên từng nhịp hồng hoang nhỏ giọt Ánh neon ảo mờ nhục cảm Tôi khắc đời em trên đỉnh ngực trần non ngát Tôi đánh dấu trên trán bướng

Bơ vơ lạnh đến rùng mình

Thơ   •   20.11.2021
anh như chiếc đồng hồ không kim mùa già nua thầm lặng tuổi gầy úa ăn năn đời róc đời bắc nam tàn khốc điêu linh hề điêu linh đêm quằn mộng triệu đau sông cạn ngày quắn chiêm bao khóc núi cùn bóp nát tay nhàu vò tan gối mỏi nhìn đâu cũng thấy hồ đồ rú

Đêm nghe mưa dội trong não bộ

Thơ   •   21.11.2021
Đã nghe mưa dội trong đầu Chiêm bao đứt đoạn, nỗi đau kéo dài Tơ lòng siết lạnh ngón tay Đêm nghiêng, xối hết đoạ đày vào tim Khói trầm vọng nhớ thành Chiêm Mùa thu trút gió lên phiền muộn. Ôi! Một dòng sử lịch đang trôi Sóng phơi khúc máu, nước trồ

Tuổi à! tuổi ơi!

Thơ   •   21.11.2021
nhẹ nâng từng tuổi trên tay mà thương chi lạ những ngày gọi tên à ơi! nhớ nhớ quên quên đòng đưa là những muộn phiền lắc lư Tuổi nào góp gió mùa thu tuổi nào xuân sắc hái từ chiêm bao tuổi nào bão thét gió gào tuổi nào đằm thắm một màu ái ân Một ng

Ừ ừ! Té ra là vậy!

Thơ   •   20.11.2021
ông là người nổi tiếng ông là hàng xóm của một người nổi tiếng hai ông có điểm chung về sự nổi tiếng và hai ông có điểm riêng biệt để tạo ra sự nổi tiếng về điểm này ông hơn ông bạn nổi tiếng ông viết thơ như ngốn một nạm rau muống đọt chấm mắm nêm

Vỗ về hột bụi

Thơ   •   20.11.2021
Một hôm nằm rục bên trời Ngó mây gặm cỏ trên đồi Huyền Như Suối khe trượt xuống từ từ Tiếng con chim hót hình như đã già Trườn lên, con rắn dò la Lá khô khúm núm những ba bốn lần Giá mà chẳng chút bâng khuâng Thì mây với gió chẳng cần vờn nhau Ngườ

Nhập

Thơ   •   20.11.2021
Nửa đêm chuột quậy đùng đùng Cơn mê vội vã trong mùng chui ra Khói nhang thâm thấp là đà Nhập vào giấc ngủ rồi ra bàn thờ.

Sương khuya

Thơ   •   20.11.2021
Một mình tôi, chạy với ma Nửa đêm hổn hển rất là trần gian Sương khuya ưỡn nụ vội vàng Nửa như ức chế, nửa toan đầm đìa.

Leo

Thơ   •   20.11.2021
Leo ngang qua ngọn núi già Thấy mình là gió, thấy ta là rừng Thấy ngàn xưa bớt lạnh lùng Thấy ngàn sau ấm một vùng nắng lên.

Ký ức tuổi thơ

Thơ   •   21.11.2021
Ngày tháng đói, dài nhằng như thế kỷ Ước nắm cơm, mơ tấm áo che thân Tóc đầy chí, chốc mọc dày, tanh nghí Gió mùa đông bấu nát tấm lưng trần Sáng đến lớp, chiều ra đồng, lên rẫy Hốt cứt trâu, đi mót lúa, giữ bò Mồ hôi đỏ, nước mắt vàng tuôn chảy Tú

Đã nhốt trong nhau niềm đau

Thơ   •   20.11.2021
buốt lạnh sạt lở miền nhiệt đới của những ngày không nhau trên tao nôi con mắt người thương đỏ khét ghim triền dâm bụt khúc nhạc dài cày xới nỗi đau thọp thẹp mây bay ảo tượng quấn khăn tang vào ngày giọt mưa đứng dỗ mặt trời dòng sông ngồi dỗ lãng q

Vết đau dai dẳng

Thơ   •   20.11.2021
Băng qua một con đường thép gai rất cũ anh nhặt lên một tiếng thở rất tươi tươi như máu từ bàn chân anh toé ra khi giẫm phải một quá khứ trong giấc mơ nằm nôi anh vẫn thản nhiên cười nhổ một bãi nước miếng đắp vào bẻ một đọt lá dại nhai vội đắp và

Một ngày buồn

Thơ   •   20.11.2021
Bài trùng ca của trái đắng lảnh lót vang lên giữa mùa bi quan tôi như trái banh thời tiền sử bị đá ra khỏi chân bò vàng Ngày đã chết mục dưới chân lá khô chỉ cần một tàn thuốc đánh rơi vô cảm cũng đủ bốc cháy bến bờ của lở dở một ngày ảm đạm Những dò

Đêm nở ra hoa ấm

Thơ   •   20.11.2021
Em tưới lên cơn mê anh Cơn yêu thương nồng đắm của nắng ngọt Cỏ sinh nở màu trời ngực ấm Những bờ dậu không tên mùa tiếp sức nụ hôn xanh Sự nhiệt cuồng của bão Không bằng sự cuồng nhiệt hạnh phúc Đêm căng da nõn nà Sương đẫm màu diệp lục Sẽ không bì

Phố núi ngày về

Thơ   •   21.11.2021
PleiKu! Pleiku! Anh băng ngược dốc sương mù tìm em Đèn vàng ủ giấc hoa đêm Cho khao khát cũng vàng thêm dã quỳ Lòng vòng con dốc tình si Trăm năm nói những lời gì hỡi thông? Phải chăng phố núi xao lòng Mà hương gió thoảng ngợp nồng dạ lan? Hẹn nha

Nhớ cái chết của thằng bạn đào vàng năm cũ

Thơ   •   20.11.2021
1. ngày ấy mùa xuân không còn xanh trên lá rừng mi và năm anh em nữa đã chết trong hầm đêm ấy tau và N còn sống sót đêm ấy hai đứa khóc nước mắt và máu nhoà trên đôi tay kiệt sức tau bới đào vô vọng không một nén nhang để gọi hồn mi dậy tau biết m

Ngờ

Thơ   •   20.11.2021
một ý nghĩ mở ra coi chừng có sự nhập cư của ngôn ngữ một câu nói mở ra coi chừng có sự tòng phạm của ngoa ngôn một nụ hôn mở ra coi chừng có sự đồng thuận của xảo quyệt và em mở ra coi chừng...

Thơ   •   20.11.2021
Từ trong lịch sử bước ra Thiêng liêng hé chút mặn mà vầng trăng Băn khoăn pha chút dùng dằng Mới hay chú Cuội, chị Hằng là hai.

Thời gian nhắm mắt

Thơ   •   20.11.2021
Dự kiến thời gian nằm ngửa & không gian nằm sấp nằm nghiêng tạm gọi [ăn] gian theo dự kiến mặt đất nhô những bộ xương [dĩ nhiên mọc nhánh đẻ cành đâm quả sinh sôi nảy nở vân vân] điều này khả thi dưới mặt đất lớp lớp tầng tầng xác chết nằm ngh

Rốt cục cũng là máu thôi

Thơ   •   20.11.2021
vỡ ra một nụ cười héo đọt một thế hệ gieo neo cạm bẫy đời bay trên dây kéo mù máu chảy trong cánh đập rớt bầm lối cỏ ngả nón đong mưa kéo tuột nóc lầu hổn hển máu chảy xuống tay người lật lá gan quàn lá phổi mùa xuân nhánh rụng lá đời mà nghe lời đá

Rốt cục cũng là máu thôi

Thơ   •   20.11.2021
vỡ ra một nụ cười héo đọt một thế hệ gieo neo cạm bẫy đời bay trên dây kéo mù máu chảy trong cánh đập rớt bầm lối cỏ ngả nón đong mưa kéo tuột nóc lầu hổn hển máu chảy xuống tay người lật lá gan quàn lá phổi mùa xuân nhánh rụng lá đời mà nghe lời đá

Giấc mơ hoá điên bay lên nóc nhà rách

Thơ   •   20.11.2021
Giấc mơ hoá điên bay lên nóc nhà rách khêu lên ngọn đèn lạnh ngắt hoang phí trong cuộc đời khét cháy cái chết vực dậy bóng ma trong suy nghĩ loài người.

Kéo rèm mưa

Thơ   •   21.11.2021
mùa đông dắt em băng qua cơn mưa ngày tình tự môi nồng ngực cài lấm tấm chiếc ô mọc lửa song hành phố chìm trong em trinh bạch đan chéo trên cành phố ngày rạn một tiếng chim em cảm lạnh hơi thở nhẹ đôi chân mày trần ướt mưa li ti đôi mắt anh cháy sé

Nỗi riêng

Thơ   •   21.11.2021
Nỗi đau ứa như là nước miếng Mà thường ngày ta nuốt vào trong Nếu có nhổ xin đừng tuỳ tiện Bởi niềm riêng ai dễ cho không?!

Móng vuốt tàn khốc

Thơ   •   20.11.2021
Móng vuốt tàn khốc của mặt trời thô bạo thiêu trụi niềm tin diệp lục tán lá dần rũ mục trong mùa đàn áp tiếng rên của loài ve như vết máu trên bức tranh mùa hạ!

Nhấn phím buồn

Thơ   •   20.11.2021
dãy núi mù loà oằn vai gánh những ngôi mộ không tên đang khao khát một ngày nắng muộn của dĩ vãng rất xa trong ký ức sau cuộc chiến trái tim biết đau ngày lọt lòng nhàu nát đong đưa dáng hình tật nguyền hạt gạo mắc lũ từng dòng nghĩ phơi cốt trơ xư

Một câu thơ ngắn

Thơ   •   20.11.2021
một câu thơ ngắn làm tôi phải suy nghĩ dài hơn một trường ca

Chân dung tự hoạ

Thơ   •   21.11.2021
Tôi vẽ mặt tôi bằng bột màu cõi lạ miên trường nỗi buồn cuốn tóc thời gian cọ si mê cùn trơ mộng ảo tôi vẽ mắt tôi bằng giọt trăng ngàn Em đừng đến mà vẹo xiêu bố cục mắt sẽ điêu ngoa, môi sẽ lệch bờ tôi vẽ mặt tôi bằng bàn tay ký ức bạc phếch màu râ

Một ngày cuối tháng bảy hai lẻ chín

Thơ   •   20.11.2021
chạm tay vào buổi sáng những giọt cà phê sóng sánh đen vỉa hè nhộn nhịp tiếng nói và khói thuốc những mảnh đời bắt đầu cho hành trình dạt trôi bình minh mắc cạn trên chằng chịt những dây điện kéo qua thành phố lời chào hỏi đầu tiên buổi sáng là lời m