Mẹo

Thơ   •   Chủ nhật, 21/11/2021, 15:24 PM

Lũ muỗi trộm máu mà không bị đập chết chỉ có một cách là hút máu nhẹ nhàng êm ái mà người ta không hề hay biết.

Nội dung bài thơ: Mẹo

Lũ muỗi trộm máu

mà không bị đập chết

chỉ có một cách là hút máu nhẹ nhàng êm ái mà người ta không hề hay biết.


Bài thơ Mẹo của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ

Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng

Tổng hợp

Cùng tác giả: Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Mười bốn tháng tám một chín bảy ba

Thơ   •   20.11.2021
hai lẻ chín trừ một chín bảy ba té ra mình băm sáu tuổi mặt vẫn gầy vẫn hốc hác như xưa tóc vẫn húi cua răng vẫn sứt miệng rộng tuềnh vẫn thích chút chua cay năm bảy ba ngày mười bốn tháng này trong trời đất có một thằng ra đời quẫy đạp cha mù mắt nê

Cơn cớ gì?

Thơ   •   20.11.2021
Vừa nghe nắng khét trên cành Cam Lâm cát dỗi, Cam Ranh gió hờn Một ngày không thể dài hơn Con tim bỏng rát bởi cơn cớ gì?

Đất trời còn mưa gió nhiều

Thơ   •   20.11.2021
Đất trời còn mưa gió nhiều như nỗi bất công.

Nỗi riêng

Thơ   •   21.11.2021
Nỗi đau ứa như là nước miếng Mà thường ngày ta nuốt vào trong Nếu có nhổ xin đừng tuỳ tiện Bởi niềm riêng ai dễ cho không?!

Dân tộc

Thơ   •   20.11.2021
Bốn ngàn năm giọt máu Hồng nhuộm cờ bất khuất... non sông vững bền bút gươm rạng chí Rồng Tiên sáng khuôn đạo lý đúc nên Con Người.

Sự hấp hối

Thơ   •   21.11.2021
Sự hấp hối là chiếc lưỡi tập nói hơi thở che mù con mắt.

Cha nằm viện

Thơ   •   20.11.2021
Cha nằm bệnh viện đứa con gái không về thay tã cho cha kịp và người con dâu đã làm việc đó niềm hạnh phúc nhân bốn và nhiều hơn nữa.

Nắng hạn không giới hạn

Thơ   •   21.11.2021
Nắng chi nắng lạ nắng lùng Nắng phang túi bụi tùng bùng ngõ quê Tiếng chim rát rạt bờ tre Chó le lưỡi cóc, gà xoè đuôi tơm Nắng chi không thấy gió nờm Mồ hôi chảy xuống tận cờm, nóng sôi Ông già thở muốn đứt hơi Bà già cầm cái nón cời quơ quơ Vạt ra

Ừ ừ! Té ra là vậy!

Thơ   •   20.11.2021
ông là người nổi tiếng ông là hàng xóm của một người nổi tiếng hai ông có điểm chung về sự nổi tiếng và hai ông có điểm riêng biệt để tạo ra sự nổi tiếng về điểm này ông hơn ông bạn nổi tiếng ông viết thơ như ngốn một nạm rau muống đọt chấm mắm nêm

Viên phấn gãy

Thơ   •   20.11.2021
Viên phấn gãy trên tay cái chữ gãy một nét tôi tiếp tục viết em không thể bảo tôi rằng cái chữ bị gãy mà phải nói rằng cái chữ bị tật nguyền khi nó mới xuất hiện trên chiếc bảng đen chữ người nô lệ.

Tay chân co rút

Thơ   •   20.11.2021
nhìn qua góc phố ai chân tay co rút như câu thơ không mọc nổi kiếp người ta thấy phố chềnh choàng ngày mục lá khùng hơn một bàn chân điên đời hiện lên vé số một số không tròn trò

Tháng chạp

Thơ   •   21.11.2021
Không buồn, sông cũng trôi xuôi mùa vui rồi lại sẽ vơi từng ngày em đi rồi... đông có hay? chỉ nghe mùa rót giọt đầy giọt vơi Ngày đem mây trắng giăng trời lá vàng lãng đãng áo người mờ phai mưa mưa mưa mãi mưa hoài! sông dâng nước mắt đỏ đầy dòng Tư

Trên cao nguyên mùa đông nghe đá thở

Thơ   •   20.11.2021
mùa đông âm ỉ cháy trong nách lá anh bám chặt từng nụ hôn đứng dậy gió lùa nghẹt thở anh cố níu giữ một chùm ánh sáng đang hôn phối cùng mùi hương của núi chiếc váy em sóng sánh niềm kiêu hãnh đang kéo anh treo ngược triền si muội những âm thanh hóa

Trò lười

Thơ   •   20.11.2021
Có cậu học trò lười Suốt ngày không chịu học Cứ mải mê ham chơi Bài không bao giờ thuộc Mặc cô giáo phê bình Mặc bạn bè nhắc nhở Cậu vẫn cứ lặng thinh Không thèm xem bài vở Năm học vụt qua mau Cậu là học trò kém Chờ học lại năm sau Gớm! sao không hổ

Nhớ chi nhớ lạ!

Thơ   •   21.11.2021
Nhớ chi nhớ lạ quá chừng! Nhớ tay năm ngón, nhớ chưn một bàn Ngậm ngùi khóc thở cười than Chống cờm trố mắt thấy ngàn âm u Bi chừ bến lở sông su Con tơm con tép mịt mù nơi mô? Tồng ngồng nhớ mắt tiểu thơ Nhớ triền cỏ cú, nhớ bờ rau răm Lâu rồi không

Sưởi

Thơ   •   20.11.2021
Gửi cho anh cục than này Anh đem nhuốm chút khói cay sưởi lòng Bao nhiêu cái rét mùa đông Đã tan trong chút than hồng từ em.

Vệt trăng kinh thành

Thơ   •   20.11.2021
Mở mắt đen ướt em lột xác kinh sư em lóc thịt trăng Ngọ Môn & chúng ta cắn máu giấc mơ chói trinh mặt trời đêm quẫy đám cháy loã lồ bạo khát ban mai ló nóng trương mồ hôi nhiệt đới âm giai huyền ẩn gạch mẻ nứt ma hiện kéo mắt tình nhơ

Một ngày

Thơ   •   21.11.2021
(Với Hải Tuệ tiên sinh) Một ngày nắng vỡ hư không Gót bồng phiêu chạm xuống dòng chân như Bàn tay cháy xám sa mù Nụ cười xoá vết tội tù trăm năm Một ngày xước một dấu dằm Con tim thao thức nỗi đằm thắm xưa Một ngày không gió không mưa Đàn th

Bụi đỏ làm nhoè dần bóng chị trên ruộng nắng

Thơ   •   20.11.2021
Bụi đỏ làm nhoè dần bóng chị trên ruộng nắng chuyến xe đưa tôi đi chở cả mùa gặt.

Ngậm lý thuyết cũ

Thơ   •   20.11.2021
Ngậm lý thuyết cũ chữa trị đau răng răng không nhức nữa lấy độc trị độc.

Bốn mùa

Thơ   •   20.11.2021
Mùa thu nằm nhớ mùa hè Mùa đông cảm lạnh nằm đè mùa thu Tình yêu biến dạng hình thù Một hôm ngóc dậy thù lù: mùa xuân.

Con chó bông

Thơ   •   21.11.2021
Con chó bông Môi đỏ hồng Mắt đen lánh Cứ ngồi trông Con chó bông Không biết sủa Bé tập nhé! - Gâu gâu gâu!

Cuối thu

Thơ   •   20.11.2021
thật im lặng bởi bây giờ đã cuối Thu rồi mùa Thu đem dấu mùa Xuân trên căn gác trong ngách phố 30 mùa Xuân đem dấu lửa trong ngực em nõn nà dấu trong bộ váy ngợp màu cốm xanh Thu bất chợt hồng lên trong bức tranh em vẽ treo phía trên cầu thang anh ch

Gọi mùa (II)

Thơ   •   21.11.2021
Anh dắt mùa yêu qua phố xanh Nghe muôn lời gió hát trên cành Bờ môi nắng mới thơm Nguyên Đán Tuổi mộng trăng tròn  ấm Giáng Sinh Nguyện ước tươi hoài cung luyến ái Cầu mong đẹp mãi nụ duyên tình Nụ hôn đắm đuối trong khao khát Mở lối thơ về biê

Đếm

Thơ   •   20.11.2021
Tôi ngồi đếm những ngón tay Thấy đêm bán nước, thấy ngày hại dân Tôi ngồi đếm những ngón chân Thấy máu tươi, thấy mộ phần xới tung Tôi ngồi đếm những anh hùng Thấy nhang khói, trắng lạnh lùng nước non Tôi ngồi đếm những oan hồn Thấy xương lê lết trê

Đời chi lạ!

Thơ   •   20.11.2021
Sáng nay nắng vãi, ta giặt áo Vò cái tâm tư đến nát nhàu Thuốc tẩy đã năm lần bảy lượt Mà vẫn còn nguyên những vết đau.

Nằm nghe khuya rớt

Thơ   •   20.11.2021
Chú heo lắc đít trong chuồng Hỏi thăm thím chó có buồn nôn không? Con gà mớ ngủ, rỉa lông Thằng cu, muỗi chích, gãi mông ầm ầm Nửa khuya cúp điện, nực hầm Tôi nằm hít khói nhang trầm, thơm ghê! Đột nhiên cơn gió ùa về Ngang qua, làm rụng bộn bề lá kh

Cha chết

Thơ   •   20.11.2021
Cha chết đám tang rất lớn không phải tốn kém mà vì không có tiếng nặng nhẹ.

Cái gạt tàn thuốc là cái tiểu sành

Thơ   •   20.11.2021
Cái gạt tàn là cái tiểu sành điếu thuốc là tôi anh đốt đi tôi cháy linh hồn tôi còn nguyên trong những điếu khác.

Bóng đêm

Thơ   •   20.11.2021
Cho tôi được ngủ đêm này Cho khuya bớt lạnh, cho ngày mới lên Linh hồn tôi đã đặt tên Ngày mai ánh sáng về miền hoang vu Rùng mình chi hỡi mùa thu? Trần gian chỉ bóng trăng mù thôi sao? Lạnh lùng không một âm hao Mà nghe xương đổ máu trào miên man G

Ngát tận

Thơ   •   20.11.2021
không một trở lực nào ngăn cản sức hút của nụ hôn anh vuốt ve không gian hạnh phúc những lỗ hổng của gió và sự cọ xát tạo ra mùi thơm ngút ngàn biển tiếng hôn nhảy múa lăn tròn trên ngực em có lẽ em đang ngủ trong giấc mơ chỉ mình anh biết sự lãng m

Bóng chiều tà

Thơ   •   21.11.2021
Tiếng hú đổ dồn từ rặng cây mờ xa bên dòng sông xuyên qua ánh nắng chiều uể oải những xác lá tung vãi lên bầu trời làm cho lũ chim ngơ ngác đôi cánh mềm oặt mất phương hướng từng tiếng kêu nặng trĩu chìm nghỉm xuống dòng sông đen thẫm.

Tiếng ho ngày bão

Thơ   •   20.11.2021
Gió động cỡn, mưa lộn hồn Cơm vui lở dở, đũa buồn so le Mái nghèo tét lét te le Ăn chưa chắc ruột đã nghe đói lòng Cũng đành củi mục trôi sông Cuốn trong nước đục, còn mong nỗi gì? Một đời mòn bước chân đi Màu quê hương, đã dậy thì hay chưa? Tiếng k

Đơn giản bởi em là thơ

Thơ   •   21.11.2021
trong vũ trụ tôi em chọc thủng mặt loại người đú đởn em chọc tiết những câu thơ điêu toa sáo rỗng em lướt tình vĩ tuyến vẽ nên khuôn mặt thơ bằng chất liệu bồng con vẽ nên thiên đường thơ bằng cọ môi, son mắt và tiếng rên mãnh liệt ngày quỵ gối dướ

Buổi sáng tự do

Thơ   •   20.11.2021
Chạy cùng anh nhé em! mùa gió ngọt trên thớ cổ ta dừng lại bằng đôi tay vội vàng suýt nữa rớt những nụ hôn xuông cỏ chạy trên thiên đường ta tự tạo ra đắm đắm và đắm giọt mồ hôi em đang reo mừng hạnh phúc rôm rốp những nụ cười anh vẽ thành phố của ch

Giấc mơ mùa đông

Thơ   •   20.11.2021
trong vòng tay ấm của đêm trinh ngút ngàn hương thạch thảo dắt dìu nụ hôn chạm tiếng dương cầm mùa đông làm bằng những cơn mưa huyền ảo anh nghe bài thánh ca vang lên từ đêm thật thiêng liêng những ý thơ đan chồng trên tay anh và tay em mùa đi thậ

Amen

Thơ   •   20.11.2021
Amen a di đà a mẹ về.

Những tàu lá chuối

Thơ   •   21.11.2021
Những tàu lá chuối ít khi nguyên vẹn miếng lành gói chả miếng rách gói nem.

Như một phiêu bồng

Thơ   •   21.11.2021
Thiên thu ngủ phía mặt trời Anh về cô đọng mấy lời tà dương Hỏi bàn chân mấy con đường? Hỏi em mắt lệ thấm Tương giang sầu Em về, anh biết về đâu? Mùa xuân rục giữa sắc màu phù hoa Cô đơn đội nắng giang hà Em qua phố rộng dấu tà lụa bay Thưa rằng đã

Tự nhiên

Thơ   •   20.11.2021
Ngồi nhìn trái mít đung đưa Thấy đời nặng trịch như chưa nhẹ nhàng Tự nhiên anh nghĩ vội vàng Cũng may còn chút dịu dàng nơi em.

Thơ   •   20.11.2021
Còn đây dăm bảy nụ cười Cuốn trong cơn bão ngậm ngùi thế gian Đường về cây cỏ hoang mang Mù sương rớt hột đến ngàn năm sau.

Buổi chiều không ở lại

Thơ   •   20.11.2021
một rồi hai ba bốn buổi chiều tôi nhìn đám mây bay qua trước mặt mười ngón chân chưa chạm hết mười phương đã thấu từng giọt nước ngộ biệt đời ngắn dặm dài có đủ cho nhau một khoảng trống hình dung chuyến tàu cuối cùng hay chuyến tàu bắt đầu hành trì

Buộc

Thơ   •   21.11.2021
Nụ cười của buổi ban sơ Chính là nước mắt phút giờ lìa tan Sợi dây tri ngộ buộc ràng Một mai sẽ đứt với ngàn lý do.

Con đường mùa hạ

Thơ   •   21.11.2021
Hình như đôi môi em đỏ Hàng cây nghiêng cánh phượng hồng Hình như em là nỗi nhớ Cho bằng lăng tím thuỷ chung Hình như em là trang vở Tiếng ve chăm chỉ học bài Hình như em là hơi thở Cho chiều thơm ngát hương bay Hình như em đi guốc mộc Con tim ai đập

Xuân bất chợt

Thơ   •   21.11.2021
Em bất chợt gọi mùa xuân đến vội Nắng môi ngoan lóng lánh sắc hoa đào Nghe lối cũ, hương bừng cơn gió mới Máu nồng nàn khêu sóng mắt lao xa

Lửa trong nấm mộ

Thơ   •   20.11.2021
Lửa trong nấm mộ thắp lên linh hồn ta ngồi trong mộ thắp từng nụ hôn.

Rơi

Thơ   •   21.11.2021
Ở ngoài rớt những hột mưa Ở trong giấc ngủ vẫn thừa lệ rơi!

Cây thảo nhơn

Thơ   •   20.11.2021
Cây thảo nhơn hiu hiu gió đôi mắt em khép cửa biển chiều.

Khúc tình nghèo

Thơ   •   20.11.2021
Rồi mai, rồi mốt... rồi sao?... Em không dám... thấy thế nào anh ơi! Em thì nghèo rớt mồng tơi Còn anh,  anh cũng tơi bời như em Thì thôi bỏ cuộc trốn tìm Cứ như rụng rớt cánh chim lìa đàn Thì thôi đừng có cưu mang Em e... đứt gánh nửa đàng... r

Đợi mong

Thơ   •   20.11.2021
em cầm cứt lợn ngửi chơi tựa vào dái ngựa ngó trời xanh xanh mây bay qua lối phế thành em bâng khuâng đợi, buồn quanh mắt mèo đường về em, gió hút heo đuôi chồn lay, lạnh đến teo mào gà anh từ trong quảng nam ra quà cho em, nhớ, phải là dái dê nhà em

Dời mộ

Thơ   •   20.11.2021
Năm đói em tôi chết bên đống rơm nâu mẹ lăn tràn sân gạch nước mắt bố tôi úp mặt vào tấm phên tre trét phân trâu nỗi đau ghèn khô trên hốc mắt múc... Năm đó hợp tác xã không cho chôn cất dưới chân đồi vì là nơi trong dự án quy hoạch mấy tháng sa

Chúng ta nói về chúng ta

Thơ   •   20.11.2021
Chúng ta không nói gì về cuộc chia tay sự tắt nghẽn mạch hôn có thể nảy sinh bệnh trĩ tâm tưởng chúng ta tạm dừng lại dẫu biết sự dừng lại này thật tồi tệ tình yêu của chúng ta có quá nhiều tiếng quạ kêu trong cổ họng chúng ta đã tạo lập ngôi mộ khổ

Trong màu máu đỏ

Thơ   •   21.11.2021
tôi đã hát trong vùng ánh sáng từ giấc mơ của những đứa trẻ lạc loài không ca dao không đồng dao không bài chòi tôi đã hát bằng sự tung bọt sục sôi của máu tràn và dâng từ ký ức

Khe Ráy

Thơ   •   20.11.2021
những tia nắng đã chết lâu rồi chốn đây chỉ có gió hăng hắc mùi cỏ rã rời chỉ có tiếng bầy ong đói mật reo than trên lùm dây leo mòn mỏi những buổi chiều âm u kéo dài thành những buổi sáng trọc tròi dòng nước bao năm vẫn rỉ ra dòng huyết lệ đỏ ngầu v

Bất chợt gặp giữa đường

Thơ   •   21.11.2021
Lâu rồi mới gặp nhau nề! Em thì mập kít, anh thì... nhúm nhum Tóc em vẫn cột một đùm Lúc la lúc lắc như chùm bông lau Kể hồi trước, nhắc chuyện sau Em nhai bỏm bẻm miếng trầu trong môi Em cười, (vui rứa thì thôi) Vẫn hài hước, giống như hồi c

Lũ miền Trung

Thơ   •   21.11.2021
thêm một bản tin buồn thêm một người mất tích thêm một xác chết thêm dòng dòng nước mắt mênh mông bềnh bồng dạt cuốn những nỗi đau hoá biể

Bình minh có nhiều chiếc lá xanh rơi rụng

Thơ   •   20.11.2021
Anh nhận ra tiếng ú ớ lũ chuột đêm vũng tối âm thanh đê tiện nhân bản bóp chết trăng chuột đục khoét bờ gạch cũ chiếc ống nhựa dẫn nước ngôi nhà hoại tử nền móng anh tỉnh dậy bình minh có nhiều chiếc lá xanh rơi rụng.

Những dấu phẩy của âu thị phục an

Thơ   •   21.11.2021
đã 35 năm rồi, anh đã gục ngã trong buổi chiều tháng tư đen như máu bầm ấy, ngày nào cũng vậy, buổi sáng một cốc cà phê đen, cà phê chị mang từ quê lên, và, hai bữa trưa chiều, chị không quên khẩu phần cho riêng anh, dù là củ sắn, đủm khoai, hay mộ

Trên triền đê

Thơ   •   21.11.2021
Trên triền đê chú dế hát gió mùa xuân rất ấm.

Sự đấu tranh

Thơ   •   21.11.2021
cứ thấm vào đá những giọt nước mắt của những người đang sống đang tù tội đang hấp hối sự sống đang tiếp nối từ những giọt lệ ca ngợi tự do trước khi hoá đá

Đón xuân

Thơ   •   21.11.2021
Mùa đông tạm biệt đi xa Chợt mùa xuân đến mượt mà chồi non Đàn chim vui hót véo von Từng đôi bướm lượn rập rờn dưới hoa Trời xanh, xanh thật xanh thà Đem tơ nắng rắc la đà ngõ xuân Bé nghe lòng lắm bâng khuâng Mở khung cửa nhỏ đón xuân vào nhà.

Hay hát đồng dao

Thơ   •   21.11.2021
Hay ưa gặm cỏ Là bò với trâu Hay tắm ao sâu Là con nhà vịt Hay kêu ríu rít Là chú chim non Hay khoe mắt tròn Là anh mèo mướp Hay đi đến lớp Là bạn sáo nâu Hay lặn ao bàu Là anh cá chép Hay rung ria mép Là bác chó nhà Hay hét hay la Là gà mái đẻ Hay đ

Móc ruột đêm

Thơ   •   20.11.2021
Ngày, dòm mấy nẻo mù khơi Đêm, se sắt ngó cõi người, tối đen Đất trời thở, một nhịp quen Âm dương cọ xát - tiếng rên côn trùng Thấy gì? Đằng trước mông lung Gặp chi? Thăm thẳm lạnh lùng phía sau Hắt hiu mấy nấm mộ nhàu Nhân gian còn đó nỗi đau chất c

Với cao nguyên

Thơ   •   21.11.2021
Cũng chỉ là cao nguyên thôi chon von Bảo Lộc, xa khơi Lâm Hà cũng chỉ là con dốc xa ngoằn ngoèo rồi cũng chỉ là nhớ thương Ngày mù sương, đêm mù sương đèn vàng thả sợi vô thường bay đi kéo buồn treo ngược ngang mi vốc thơ mà uống, trả về...  thơ

Vỗ về hột bụi

Thơ   •   20.11.2021
Một hôm nằm rục bên trời Ngó mây gặm cỏ trên đồi Huyền Như Suối khe trượt xuống từ từ Tiếng con chim hót hình như đã già Trườn lên, con rắn dò la Lá khô khúm núm những ba bốn lần Giá mà chẳng chút bâng khuâng Thì mây với gió chẳng cần vờn nhau Ngườ

Mưa Hà Khê

Thơ   •   20.11.2021
Mưa từ Thiên Mụ mưa ra Hà Khê ướt át réo qua Nguyệt Biều Một buổi chiều, hai buổi chiều Áo em đã mỏng ít nhiều đường cong Một dòng nước lớn là sông Một dòng huyền nhiệm, chút lòng em đây Thanh trà đọng giọt trên cây Mưa trinh bạch, rót xuống tay trắ

Vượt thoát

Thơ   •   21.11.2021
Họ đã đạp lên thân xác anh & nguyền rủa mầm mống của tư bản là đây mầy là thằng phản động anh vẫn hát những bài thơ của mình đến lúc không còn hơi thở những bàn chân đi qua vương nốt nhạc máu.

Câu thơ bung gai giữa ngày không nắng

Thơ   •   20.11.2021
Câu thơ bung gai giữa ngày không nắng như cơn đói dẳng dai đen nhẻm suốt cuộc hành trình của tuổi những trận mưa hồ đồ chui lên từ lỗ cống bào mòn niềm tin vòng mây trắng hú gọi những oan hồn đang còn thoi thóp sống chập choạng vầng trăng rỉ máu dậy

Rừng ơi ta khóc cho rừng

Thơ   •   21.11.2021
sự lẫn lộn thật khổng lồ giữa đốt rừng & trồng rừng cũng như giết người & phong tặng oan hồn ấy danh hiệu anh hùng chẳng hạn tôi thật sự không hiểu nổi núi rừng là của chung cho mọi người dân là nơi kiếm củi, làm rẫy, hái sim, & chôn ngườ

Hơi thở người đàn bà ở lại

Thơ   •   21.11.2021
Trống trơn mộ chí em ngậm ngùi không thấy mộ anh đâu nước mắt tràn qua nương khoai nước mắt tràn qua bãi mía đá nứt từng nỗi đau sụt sùi trời đất em níu giữ tháng ngày quá cố trên đôi vú cùn thâm trên hốc mắt chia lìa tăm tối đàn con nheo nhóc rách

Những cồn cào gió

Thơ   •   21.11.2021
Những cồn cào gió bãi tha ma những bánh xe lồng cát bụi.

Cám dỗ

Thơ   •   20.11.2021
Vầng trăng vỗ về không đánh thức nổi mùa thu Em từ đỉnh cao sương mù mê thẳm Như thiên thần mang nghị lực hỏa châu Về với thung lũng tình yêu say đắm Trong bia mộ cuộc tình Ta có đề tên em- người phụng lập Bằng nước mắt cỏ tranh Bằng linh hồn bạch lạ

Bài hát trở về

Thơ   •   21.11.2021
Da đã mồi ư? Râu, tóc bạc Một ngày rỗng tuếch bóng tre lu Bầy chim sẻ đói trên cành nát Lũ gió bay, tung những xác mù Ta đã tàn, như rơm rạ sứt Lửa nào thiêu vội ý thơ khô Tro bay trong tiếng chuông vàng đứt Trang sách nhô lên những nấm mồ Con trùn g

Viết cho người đàn bà tê liệt!

Thơ   •   20.11.2021
nhiều đêm nối nhau thật dài bằng những dòng lệ gã đàn ông là chồng em đã say bí tỉ gã không thèm quan tâm thời sự tâm bão đi qua bộ ngực em nhiễu sóng ngày dập nát nhịp tim tuyệt vọng em đã dạt trôi ba bốn năm rồi kể từ ngày em biết khóc bằng oán hờ

Thạch Bàn khê

Thơ   •   21.11.2021
Ở đây mây trắng ôm rừng ngủ Mưa rắc bụi mờ, giăng lối đi Trời đất im nghe con suối hát Thác ghềnh, tiếng nước vọng phân li Gió hất, mùa đông buồn rỉ rả Nghìn năm lời đá phủ màu rêu Hắt hiu, lá mục hồn du mục Chim chết bao lần trong tiếng kêu Cổ thụ s

Về chốn xưa

Thơ   •   21.11.2021
Khuya tôi về dưới cổng làng Nép vầng trăng muộn, cũ càng tháng năm Nghe tim vỡ gạch, lặng câm Tôi tìm tôi giữa vọng âm đất trời Từ ngày em bẵng quên tôi Cũng từ dạo ấy tôi rời xa quê Bao rưng rức, muốn quay về Rồi mòn mỏi nắng chân đê cuối mùa

Trăng trối

Thơ   •   21.11.2021
Cái phút giây sặc máu Là lúc chia tay nhau Tình lên cơn co giật Mửa ra toàn nỗi đau!

Trái đất xoay

Thơ   •   21.11.2021
Trái đất xoay nên không rụng con người rụng vì không xoay.

Hỏi tôi

Thơ   •   21.11.2021
Tôi còn mấy tháng, mấy năm Sớm vun gốc ớt, chiều chăm bụi hồng Tôi còn vui với tôi không Đừng xui tôi, phải đề phòng với tôi Hỏi còn mấy sức, mấy hơi Nắng mưa đừng nói hộ lời trái tim Còn bao nhiêu nỗi muộn phiền Tôi gom hết, trút vào miền vô ưu.

Nơi hội tụ tình xuân

Thơ   •   20.11.2021
Những con chim hiền lành chở anh qua mông mênh rừng xanh có những con suối trong hát vang những ca từ trong ngực sữa có những loài hoa vô ưu giao phối hương và tiếng thở của từng thớ gió có những con thú hoang mùa động tình nhẩy cẫng triền xuân Anh đ

Đêm qua nghĩa địa

Thơ   •   20.11.2021
Khuya, ta với gió và sương Quanh co qua những ngả đường mộ bia Trước, sau, cát xoá lối về Ta làm một cái bổn lề nhơn gian.

Ký hoạ phố

Thơ   •   20.11.2021
phố chen chúc khu nhà tập thể chen chúc người già em bé nhà sát vách nhưng không hề biết nhau chỉ gặp nhau khi kẻng khua báo giờ đổ rác hiếm hoi những lần họp tổ ông táo ngồi giữ nhà trước cửa kiệt hẻm ngõ ngách sặc mùi khói than đá ong phố sẻ chia k

Em cứ ra tay em sẽ biết

Thơ   •   21.11.2021
Em cứ dịu dàng bóp cổ thơ Từng câu khao khát, ý mong chờ Đến khi tắt thở, thơ thành khói Em hít một hồi, sặc mũi chưa?

Viết trước ngày chị làm dâu

Thơ   •   21.11.2021
Tuổi bốn mươi chị làm dâu Bàn tay run, mẹ têm trầu đêm qua Sáng nay khách đến đầy nhà Người gần hỏi chuyện người xa, tủi mừng Ngày vui vui quá chừng chừng Rượu vui mẹ cũng uống cùng mấy ly - Muộn mằn cũng chút vu quy Mong sao có nghĩa có nghì vớ

Thì hai đứa động viên nhau

Thơ   •   21.11.2021
Một đêm hai đứa thở bằng nhau Tát nửa vầng trăng, chẳng có gàu Vẫn động viên nhau đừng lỗi nhịp Giọt càn khôn rụng xuống mau mau.

Thời gian nhắm mắt

Thơ   •   20.11.2021
Dự kiến thời gian nằm ngửa & không gian nằm sấp nằm nghiêng tạm gọi [ăn] gian theo dự kiến mặt đất nhô những bộ xương [dĩ nhiên mọc nhánh đẻ cành đâm quả sinh sôi nảy nở vân vân] điều này khả thi dưới mặt đất lớp lớp tầng tầng xác chết nằm ngh

Tuổi thơ

Thơ   •   21.11.2021
Ngày tháng đói dài nhằng như thế kỷ Ước chén cơm, mơ tấm áo che thân Tóc đầy chí, chốc mọc dày, tanh nghí Gió mùa đông bấu nát tấm lưng trần Sáng đến lớp, chiều ra đồng, lên rẫy Hốt cứt trâu, đi mót lúa, giữ bò Mồ hôi đỏ, nước mắt vàng, tuôn chảy Tú

Chiều trên non nước cũ

Thơ   •   21.11.2021
Ta đã là cánh chim phiêu bạt Nước non, có phải nước non người? Đứng đâu cũng thấy mình lưu lạc Nắm chặt bàn tay kéo mặt trời Những con đường chẳng bao giờ lớn Mù mịt, quanh co, rách lối mòn Cỏ phủ tràn hê bờ huyết sử Cuốc kêu rỏ máu, nghẹn sườn non T

Ngợp cầu chợ dinh nghe nằng nặng

Thơ   •   20.11.2021
Hút gió Vĩ Dã chạy hộc xì hơi về Phú Thượng ngày căng ngực có vẻ mới tưng tức em cười ngả gió nón mơn mơn nhìn từ cầu dòng sông mịch cồn nổi thành làng em vít đôi chân cong mặt nhìn chim buồn te hé khoé áo dài non mướt rủ rê chiều cầu nối chuyệ

Hoạ khúc nhớ

Thơ   •   20.11.2021
co người lại anh nhả ra tiếng ngáp có mùi mạng nhện buồn hơn tiếng thạch sùng buổi chiều Hà Nội mưa như trút vào pho tượng rỗng của tháng ngày xa em cho nát cho tan ra những mảng thạch cao mệt mỏi cây ổi lắc lư chùm lá gầy rạc xác xơ co ro trong mùa

Tây Ninh dạ hành

Thơ   •   21.11.2021
Nhân thế còn ai? Ai tỉnh thức? Bên trời hiu hắt bóng trăng lu Hồn khuya uất uất Ma Thiêng lãnh Gió động non xa, rợn cõi mù Sương rát vai trần, xương Chót Mạt Tiếng trùng xé nát mộng Phù Nam Ngàn năm lơ lửng chòm sao lạc Đất chết đơ và nước đục câm S

Giữa miền sương đục

Thơ   •   20.11.2021
Quay nhìn, thành cũ đã sương Hàng cây sứ, đứng giơ xương giữa trời Buồn thêm chút nữa, đá ơi! Nước lê thê rụng, non rời rã buông Gác xưa mỏng cánh chuồn chuồn Bao giông bão, bấy ngọn nguồn thương đau Ai về với gió bãi dâu Có nghe máu chảy dưới cầu hà

Người mẹ Thượng Đức

Thơ   •   20.11.2021
về ngang đầu rẫy ngắt đọt phù lưu ngơ ngác biến tấu suối róc gọt âm thanh làm đôi những cam chịu những hy sinh những lằn roi vô hình những tột cùng đày ải của kiếp người hiện lên máu ứa trong mắt mẹ già mất đất trắng từng ngón tay trắng từng sợi tóc

Bước chân con kiến

Thơ   •   21.11.2021
Chuỗi ngày dài rỉ sét trong khu rừng hoang những chùm hoa sim hoa mua hoa vằn trắng rũ cánh từ lâu tơ nhện đứt từng khúc câm nín tan vào hơi nước lòng vực giăng bẫy mỗi con người tự nhô lên một nấm mồ đang di chuyển nhọc nhằn mệt mỏi họ gom từng khúc

Bày đặt

Thơ   •   20.11.2021
Yêu nhau, bày đặt giận nhau Tình đau vai gáy, hồn đau đại tràng Cuộc tình như củ khoai lang Giận, nên đem nướng thành than, thiệt là...

Sông trăng

Thơ   •   21.11.2021
Chảy qua lòng thành phố xanh một dòng trầm tư nỗi niềm hoài sóng vỗ sông gầy hơn lá thu Cỏ dấu mùa biêng biếc trải vàng hoe bến mơ sông duềnh xanh nuối tiếc cứ dài thêm mong chờ Buồn nào cháy mù sương điệu Nam Ai tha thiết ngập ngừng chi sông Hương

Lật thớ đất cày trên cánh đồng máu ứ

Thơ   •   20.11.2021
dòng sông vùi bao nhiêu xác chết chưa đắp trên lưng mình hình nấm mộ cũ lắm rồi lối nói lối nghe lối phớt lờ lối chết thực ra đám tang của mùa xuân mùa hạ mùa thu mùa đông cứ chồng chất lên nhau đi ngược lại sự rớt xuống mỗi ngày của từng tờ lịch đã

Biết đâu

Thơ   •   21.11.2021
Bất ngờ ai biết... biết đâu? rồi thương như thể cau trầu ngàn năm người gần, quê lại xa xăm cái duyên với cái nợ nần sánh đôi Văn chương khi đứng khi ngồi tháng năm cơm áo buồn vui cõi trần yêu nhau... khổ... chớ ngại ngần gánh tình nặng gấp bội phầ

Qua dốc mẹ bồng con

Thơ   •   21.11.2021
Ngập ngừng dốc Mẹ Bồng Con gió khe khẽ thoảng, hương ngòn ngọt đưa ngậm ngùi nhớ mẹ ngày xưa bồng con tay mẹ sớm trưa ấm nồng Lời ru dịu sóng dòng sông đưa con về với ruộng đồng ca dao lời ru êm ả ngọt ngào đôi tay mẹ cũng dạt dào nhịp đưa Bồng c

Gặp ma

Thơ   •   21.11.2021
Đã nghe trời đất hốt kinh Máu hì hục thở, tim thình thịch rung Dặm dài vô thuỷ vô chung Khuyết vầng trăng cũ chết cùng tha nhân Côn trùng chệnh choạng bước chân Rủ ma nhậu xỉn với thân phận người.