Tàn cây trụi lá

Thơ   •   Chủ nhật, 21/11/2021, 15:41 PM

Lá rậm rạp, chắc chi ai dòm ngó Rụng sạch trơn, đôi lúc rứa mà hay Nhánh xương xẩu, trụi trần, như chứng tỏ... Bão cợt, giông đùa, chưa dễ đã lung lay

Nội dung bài thơ: Tàn cây trụi lá

Lá rậm rạp, chắc chi ai dòm ngó

Rụng sạch trơn, đôi lúc rứa mà hay

Nhánh xương xẩu, trụi trần, như chứng tỏ...

Bão cợt, giông đùa, chưa dễ đã lung lay


Bài thơ Tàn cây trụi lá của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ

Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng

Tổng hợp

Cùng tác giả: Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Bóc một lớp da xù xì trên cây cổ thụ

Thơ   •   20.11.2021
từng giọt máu trong tôi nói với em về sự sống sót của kiếp người trong biển đêm u ám mỗi ngày chúng giục tôi biết hiến dâng và ươm mầm khát vọng như tiếng thở như nhịp tim như tia nhìn không bao giờ ngơi nghỉ tôi vẽ bản đồ cho bình minh tràn đầy nhữ

Bên góc chùa làng

Thơ   •   21.11.2021
Khum tay ủ gió chùa làng Trên môi biến dạng chưa tàn cuộc mê Nắng loang ướt lá bồ đề Tiếng chuông đột quỵ bên lề hoàng hôn Đã non nửa thế kỷ buồn Kiếp người như tấm bia mòn xanh rêu Lòng như ngói rụng tiêu điều Lặng câm, mà nát trăm chiều ruột gan.

Ngõ trưa

Thơ   •   21.11.2021
Im lìm là cái ngõ trưa Nắng rơi nhè nhẹ như vừa chạm hương Lay lay khẽ khóm bông hường Cái con bươm bướm vẽ đường vòng vo Im lìm nắng cởi cái mo Cây cau không chịu giả đò đứng yên Có đám mây rất rất hiền Đứng ngay trước ngõ chẳng thèm nói năng Im lì

Nụ hôn đêm Giáng sinh

Thơ   •   20.11.2021
Cái gì cũng nhẹ như mưa Tiếng chuông cũng nhẹ… lạ chưa em kìa! Thời gian cũng nhẹ như khuya Từng cánh gió, nhẹ bay về đêm nay Bàn tay nhẹ một vòng tay Để chuyền hơi ấm cho đầy khát khao Lời em nhẹ đến ngọt ngào Nụ cười cũng nhẹ, hút vào đêm thơm Phú

Một khuya một ta và một rượu

Thơ   •   21.11.2021
Hoa im hồn giấy, đèn câm sáng Rượu nén nồng hơi, máu rụng màu Phố lạnh, đường khuya phơi váy gió Cỏ vàng gục nuốt giọt sương đau Ghế đá gãy chân ngồi sắp tượng Chuột lùng cơn đói nối đuôi nhau Nhấp nhô trai gái gồng ân ái Sông cố đùn lên sợi sóng nhà

Hoá

Thơ   •   20.11.2021
Và em gục mặt vào chiêm- bao, nghe oán khúc của đêm thét gào Tiếng đàn ướt đẫm trăng sao Dòng sông hoá thạch bước vào nghiệp duyên.

Ta thất vọng

Thơ   •   20.11.2021
em bảo TA thất vọng nghĩa là ta không thất vọng bởi buổi sáng đã hâm nóng rất dài bằng một chuỗi đợi chờ ta mường tượng khuôn mặt em như một bìa sách cũ ta mơ hồ khuôn mặt em như những vết dao chằng chịt trên thanh sử ta hình dung khuôn mặt em như rê

Hồi nhỏ

Thơ   •   21.11.2021
Mẹ ơi con mắc ỉa Mẹ rửa đít cho con Mẹ ơi con đái mế Ướt hết trơn cái quần Trời mưa, ra sân tắm Cởi truồng chạy lơn xơn Con chim thun có xí Tưởng mô là teo luôn Trèo cau, bắt chim sẻ Tuột xuống, rách quần đùi Cà vô cây, trầy háng Hắn rát rứa thì thô

Mong thời gian chóng qua

Thơ   •   20.11.2021
để thấy rằng hôm nay thật sự đã chết tôi nằm mê man trong gác trọ mùa hè khắc nghiệt trên mái tôn cũ đang hút từng giọt mồ hôi kiếp nghèo ngày luẩn quẩn trong miếng ăn phù phiếm trong sự tự do miệng chén tôi quay nhìn phía cửa sổ buồn một đám khói mơ

Trước biển

Thơ   •   20.11.2021
hớp chút nữa đi anh! rượu độc đấy! rượu mềm môi ta ngồi bệt giữa tháng ngày cùng tận bão chưa tan gió vẫn rít gào cây đã đổ có mọc nên mầm mới? chiều nay tôi cùng anh nhìn xa xôi hải lý mịt mù khơi! sóng dữ nuốt thân tàu đàn cá về đâu? tan tác! rồ

Khát xưa

Thơ   •   21.11.2021
Tay cầm một miếng hoàng hôn Anh ngu ngơ trót để buồn sang em Hết ngày rồi, bắt đầu đêm Vầng trăng đã nhú lên thêm chút rằm. Tựa đầu vào nỗi lặng câm Gió phiền muộn chẳng thèm cầm tóc em Bờ môi tuột xuống cõi tìm Sông xa xăm quá mấy miền khát khao. Yê

Hẹn

Thơ   •   20.11.2021
Từ trong trí não bước ra Đâu là khóc nấc, đâu là cười vang ? Đâu lững thững, đâu vội vàng Mỉm môi nhìn chiếc áo quan chật khừ.

Tượng đêm giao thừa

Thơ   •   21.11.2021
Như nước trôi hoa rụng như nấm mồ tan theo lãng quên chúng ta chả thèm nhớ gì về niềm vui cho đêm giao thừa vì nỗi nhớ ấy như căn bệnh nan y trong mỗi chúng ta có lẽ phải nói là sự ám ảnh suốt đời khi cái nắng bao năm cũng rời xa nơi ấy một khoảng tố

Ngày buồn

Thơ   •   21.11.2021
Tôi cúi xuống hôn cái chết của mình không trống chiêng không vòng hoa không giọt lệ tôi tan trong khoảng không im lặng.

Ngực trần

Thơ   •   21.11.2021
cơn mưa chiều nay không tắt để kéo dài nỗi nhớ

Khuya thăm mộ bạn

Thơ   •   21.11.2021
(Viếng hương hồn Lê Thanh Tùng) Lần mò rẽ lối cỏ khuya Tùng ơi! mình đã trở về rồi đây cứa lòng rét buốt heo may lạnh lùng mộ địa ngợp đầy khói sương Biết đâu là cõi vô thường/ biết đâu là khúc đoạn trường... Tùng ơi! nằm bên nấm mộ đây rồi m

Bình minh có nhiều chiếc lá xanh rơi rụng

Thơ   •   20.11.2021
Anh nhận ra tiếng ú ớ lũ chuột đêm vũng tối âm thanh đê tiện nhân bản bóp chết trăng chuột đục khoét bờ gạch cũ chiếc ống nhựa dẫn nước ngôi nhà hoại tử nền móng anh tỉnh dậy bình minh có nhiều chiếc lá xanh rơi rụng.

Nghề bán quan tài

Thơ   •   20.11.2021
khách hàng là những người bị sai khiến từ những người đã chế

Hỏi người dưới mộ

Thơ   •   20.11.2021
Áo quần vừa mới đốt xong Nắm nhang đỏ rực bên vòng hoa tang Người về nhập khẩu nghĩa trang Có còn mang nỗi hàm oan theo cùng?

Thời gian nhắm mắt

Thơ   •   20.11.2021
Dự kiến thời gian nằm ngửa & không gian nằm sấp nằm nghiêng tạm gọi [ăn] gian theo dự kiến mặt đất nhô những bộ xương [dĩ nhiên mọc nhánh đẻ cành đâm quả sinh sôi nảy nở vân vân] điều này khả thi dưới mặt đất lớp lớp tầng tầng xác chết nằm ngh

Đêm nghe mưa dội trong não bộ

Thơ   •   21.11.2021
Đã nghe mưa dội trong đầu Chiêm bao đứt đoạn, nỗi đau kéo dài Tơ lòng siết lạnh ngón tay Đêm nghiêng, xối hết đoạ đày vào tim Khói trầm vọng nhớ thành Chiêm Mùa thu trút gió lên phiền muộn. Ôi! Một dòng sử lịch đang trôi Sóng phơi khúc máu, nước trồ

Đã chết trong lòng một giấc mơ

Thơ   •   21.11.2021
Thì ta cứ chết thêm lần nữa Cũng chẳng sao đâu, chả việc gì Đất đã chung thân cùng với nước Sống là hoài niệm, chết hôm ni.

Gió xao xác khúc điêu linh lên ngàn

Thơ   •   20.11.2021
Một tôi nằm chết với chiều Nắng khô rụng xuống ít nhiều chiêm bao Tiếng kinh tắt thở lúc nào Mà ngày tuyệt mệnh đã vào mù sương Lắng nghe phía cuối con đường Hoang vu đã trải khói hương đầm đìa Cõi người là mấy cách chia Dòng phù du ấy, ai về với ai?

Thưa rằng cơm bụi

Thơ   •   20.11.2021
thưa rằng làm rể nhà em có cô con gái vừa duyên vừa tình có ba có mạ chúng mình thương con, thương cháu, thương anh quê mùa vì anh công việc sớm trưa cơm nhà đợi... việc thì chưa... trễ rồi... đời anh như thể bùi nhùi đốt thì không cháy, ui ui ngún h

Toạt

Thơ   •   20.11.2021
Em chừ ngu muội với đời Đắng cay bọc những nụ cười nhẹ tênh Nói thầm hay cứ lặng thinh Nỗi đau toạt máu đa tình, càng đau!

Trên đồi xuân mộng

Thơ   •   20.11.2021
anh trườn lên đồi xanh ngập dưới tiếng nhạc của loài dế than những nõn lá non mướt mang những hạt sương hình bầu vú lóng lánh nhựa yêu ban mai rất thơm mùi thảo nguyên tình ái em ngồi xuống bên anh hái nhè nhẹ từng nụ hôn ngợp ngọt môi em mọng đỏ của

Mục tiêu

Thơ   •   20.11.2021
Anh chừ quyết định yêu em Con tim cài đặt phần mềm tình yêu Nào thương, nào nhớ, rất nhiều Tất nhiên phần cứng mục tiêu hàng đầu.

Với cao nguyên

Thơ   •   21.11.2021
Cũng chỉ là cao nguyên thôi chon von Bảo Lộc, xa khơi Lâm Hà cũng chỉ là con dốc xa ngoằn ngoèo rồi cũng chỉ là nhớ thương Ngày mù sương, đêm mù sương đèn vàng thả sợi vô thường bay đi kéo buồn treo ngược ngang mi vốc thơ mà uống, trả về...  thơ

Giờ ra chơi

Thơ   •   21.11.2021
Trống báo giờ ra chơi Từng đàn chim áo trắng Chân bước khỏi ghế ngồi Ùa ra ngoài sân nắng Chỗ này những bạn gái Chơi nhảy dây nhịp nhàng Tiếng vui cười thoải mái Chao nghiêng cánh lá bàng Đằng kia những bạn trai Đá cầu bay vun vút Dưới nắng hồng ba

Đầu năm bạn đến thăm nhà

Thơ   •   21.11.2021
Bất chợt đến, bất chợt đi Nước non chẳng có một ly để mời Ngó nhà cửa, rứa mà vui Động viên nhau, với nụ cười rất xuân Một năm, gặp được đôi lần Vài câu chuyện lẻ, bội phần sẻ chia Không mồi ngon, chẳng rượu bia Cũng xin hẹn, quán cà phê, một ngày Bạ

Những tán lá trên đầu

Thơ   •   21.11.2021
Những tán lá trên đầu khuất dưới tầng lá khác những ngọn cây không ngừng vươn lên đang nuốt dần những tia nắng.

Mưa dộng trên nguồn

Thơ   •   20.11.2021
Con gà gáy một hơi dài Nhớ em, hẹn, nhậu lai rai, đỡ buồn Hốt nhiên, mưa dộng trên nguồn Cuốn trôi em, hút vào phương mịt mù.

Sỏi

Thơ   •   20.11.2021
Góp một phần đời nhỏ nhoi làm nên cao ốc Và chết một đời trong khối bê tông Sỏi đâu biết qua toà nhà cao ngất Có kẻ trầm trồ đưa con mắt trông

Chạy ngược từ ngã ba Ái Nghĩa

Thơ   •   20.11.2021
Nhói đau phía trời chiều Thượng Đức bủn rủn phù sa bão lũ ùa về mưa cắn nát lòn bon non tháng mùa tuổi trôi dạt Ba Khe chạy về phía đại ngàn run rẩy mơ hồ cá Bàu Quyền mơ hồ cam Am Thông tôi thức nhận khuôn mặt phi trường trên tiền đồn đổ nát mọc nê

Đừng rơi vội hỡi chiếc lá

Thơ   •   20.11.2021
Đừng rơi vội hỡi chiếc lá tiếng chim đang hót mùa xuân về.

Cạn đêm

Thơ   •   21.11.2021
Khóc cười chi nữa ư em? bàn tay lỏng ngón đã mềm sương khuya ngoài kia trăng khóc đầm đìa soi vào đâu những lời thề không xanh? Cạn ly rồi! rót... cũng đành uống đi! cho cạn cuộc tình hư không lăn đi một chuyến tang bồng trả vay âu cũng một dòng tâm

Đời chi lạ!

Thơ   •   20.11.2021
Sáng nay nắng vãi, ta giặt áo Vò cái tâm tư đến nát nhàu Thuốc tẩy đã năm lần bảy lượt Mà vẫn còn nguyên những vết đau.

Sự trần truồng khép kín

Thơ   •   21.11.2021
tôi không nhớ mình đã mặc bao nhiêu bộ áo quần những mảnh vá những lỗ thủng những đường kim mũi chỉ mẹ & chị tôi đã vá tôi đã già theo tuổi những tấm ảnh cũ nhắc tôi hoài niệm như những cơn mưa tôi không nhớ những cơn đói của cha mẹ tôi anh chị

Cắn nhau một cá rô đồng

Thơ   •   20.11.2021
bởi con cá rô mà làm anh nhớ cái sần sùi tuổi thơ bởi con cá rô mà làm anh thấy cái mùi bùn quê hương bị chiên xù bởi con cá rô mà anh thấy cái vòm trời chật trong cái đĩa bởi con cá rô mà anh thấy cái con người anh như đám cỏ giữa đồng khô em cắn c

Con cóc

Thơ   •   21.11.2021
Bốn chân nho nhỏ Khiêng cái bụng to Áo sồi loang lổ Cóc ngồi hiền khô Cóc ngồi trong hóc Nhớ chuyện ngày xưa Mùa màng gặp hạn Gọi trời đổ mưa.

Bệnh lý

Thơ   •   21.11.2021
Muôn đời không hối hả Trục đất quay từ từ Người mau quên người quá Nên địa cầu ung thư!

Bệnh nan y

Thơ   •   21.11.2021
Yêu là chứng bệnh nan y Tái phát, chữa hoài không dứt.

Tự do kiểm duyệt

Thơ   •   21.11.2021
tự kiểm duyệt thôi em! coi lại ta có còn chung ngôn ngữ? ta khát nhau từng suy nghĩ hồng cầu nên khát vọng muôn đời thành quy luật bám bấu vào nhau âm dương hai cực đối lập hay hợp hoà chỉ có em mới cho anh đáp số anh viết cho em cảm xúc như huyế

Con ạ!

Thơ   •   20.11.2021
Con ạ! ăn cơm phải cầm chén lên tay con sẽ không tật nguyền.

Tuổi à! tuổi ơi!

Thơ   •   21.11.2021
nhẹ nâng từng tuổi trên tay mà thương chi lạ những ngày gọi tên à ơi! nhớ nhớ quên quên đòng đưa là những muộn phiền lắc lư Tuổi nào góp gió mùa thu tuổi nào xuân sắc hái từ chiêm bao tuổi nào bão thét gió gào tuổi nào đằm thắm một màu ái ân Một ng

Trên khuôn mặt không còn ánh sáng

Thơ   •   21.11.2021
Thà cứ để khuôn mặt in hằn mạng nhện Để mắt tượng buồn như ngày mới sinh Cứ điếc cứ câm trước những con sóng bịp lừa Muối trong lòng mặn hơn muối biển Nên nước mắt muôn đời đắng chát Trên khuôn mặt không còn ánh sáng Là ngôn ngữ của loài sinh vật l

Những ngày tháng tư

Thơ   •   20.11.2021
Em đã tỉnh chưa hả em? Mặt trời mọc, một màu đen sì sì Bao nhiêu nhang khói bay đi Có nghe biển máu nói gì hay không?

Hạnh phúc xanh

Thơ   •   20.11.2021
Anh mở tung cánh cửa ban mai rạng rỡ nắng hồng ùa vào lấp lánh một sớm bình minh đàn chim vỗ cánh không gian xanh giàn trầu xanh... Anh mở tung cánh cửa sau tiếng gọi ngọt ngào tha thiết tơ trời biêng biếc mắt em xanh và nụ cười anh... có

Đêm nay những tiếng chuông đã sống dậy

Thơ   •   21.11.2021
Những khớp xương bắt đầu uể oải chuyển động triệu chứng đau lưng vai gáy nhức mỏi không kiềm hãm sự sung sướng khi những tiếng chuông đã sống dậy trong máu tôi đã nhảy tưng bừng trên tấm thảm hồn tôi những lung linh sóng biển đã dạt dào huyết mạch tô

Những khúc sông buồn trong cõi chết

Thơ   •   21.11.2021
1. đôi mắt hà nội buồn con hẻm khương hạ ngày giấu mặt trời đen trong nách lá ngâu ba lá thư xanh hồng tím nhốt cuộc tình vào bút tích hoá hoang tro những nụ hôn lang thang đói khổ trên tuyến đường xe buýt thân quen như môi xát vào khuya như mắt đầ

Những nụ hôn đêm qua

Thơ   •   20.11.2021
Những nụ hôn còn sót lại trên chùm lá mởn sương anh cởi ý thơ ra hong nắng gió giục những cành cây hôn nhau xa em một chút thôi đã vắng đêm qua vầng trăng không ngủ được bị ám ảnh những nụ hôn nên sáng nay con mắt thao láo trên tầng lầu đêm qua loà

Trong cơn mê loài thú hoang

Thơ   •   21.11.2021
Người ngồi câm miệng lại ngó trời đất đảo điên người như ngây như dại đắm trong cuộc muộn phiền ngườii ngồi châm điếu thuốc thấy lòng thêm cô đơn trái đất nuôi trong ruột bao nhiêu lửa căm hờn? người ngồi ngó quanh biển hỏi dài rộng là bao? hạt muố

Những dòng chữ tượng hình trên bia tiến sĩ

Thơ   •   21.11.2021
những dòng chữ tượng hình trên bia tiến sĩ mòn theo bàn tay du khách nắng lunh linh trong mắt ngườ

Trong ngôi nhà hoang gặp lò rượu cũ

Thơ   •   21.11.2021
tặng Văn Thành Lê buổi sáng im lặng hớp hồn tôi những bụi si chưa tỉnh ngủ vấp đống củi khô / ngậm ngùi đống xương mậu thân / băn khoăn chiến tranh biên giới / thoáng nghĩ về thời khơ me đỏ / bàng hoàng nạn đói 45 đây chiếc máy xay há mỏ chỏng chơ

Ánh sáng là sự trần truồng của tiếng thở

Thơ   •   20.11.2021
đặt trên đồi biếc cỏ xác một nụ hôn máu khô đã hoài thai môi lửa sưởi ấm những hạt sương làm tình trên nách lá rớt xuống rốn bình minh những giọt thị dâm ngân ngân tiếng nấc rùng mình trên đồi ngút hương mùa xanh khoả thân cám dỗ như câu thơ khoả

Khuya muộn

Thơ   •   20.11.2021
Nỗi thương tặng hết người rồi Thôi đừng khóc nữa, đã bồi hồi khuya Hoang vu phố thị đầm đìa Chênh vênh dấu ngựa đi, về chênh vênh Lời ru hun hút nhớ quên Chút lòng thảo dã chút tình nắng mưa Lời ru nằng nặng ngày xưa Xoáy dòng sâu thẳm những mùa đơ

Cởi áo quần ra lại gặp mình

Thơ   •   21.11.2021
Mở cửa, không mời gió cũng vô Với bao tiếng rít rất mơ hồ Ta nghe tóc rụng qua vai lạnh Để tiếng thở dài cứ nhấp nhô Lại rót mời ta cùng với bóng Buồn chi cơn rượu lúc khuya về? Bài thơ lở dở ta ngâm vội Mời cõi đêm, cùng ta lắng nghe Ta uống cùng ta

Mưa Quan Âm

Thơ   •   21.11.2021
Bữa hơm ghé lại Trường An Mưa Núi Lở, lạnh ngắt, Quan Âm buồn Gió chiều cũng đứng sựng luôn Quán cà phê Tuyến em còn đợi tôi? Hoàng hôn tím rịm đôi môi Chuông nhà thờ đổ một hồi, rồi ngưng Trời ơi! Thấy nhớ vô cùng Một mình chớ mấy, mà ưng đứng hoà

Đêm cô hồn

Thơ   •   20.11.2021
Cái buổi tối keo kiệt ấy cuối cùng rồi cũng tự sát trên con đường đứt mạch đã có ít nhất hàng ngàn viên gạch vỡ trong cuộc tru di của đất trời những viên gạch không đầu lởm chởm như vết hận răng cưa như anh và em bấu xướt ngày cách tuyệt đã tàn dầ

Em chừ như thể mùa đông

Thơ   •   20.11.2021
Lá bàng rụng xuống hồ Gươm Đỏ như mắt đỏ em buồn hôm qua Nước hồ sâu thẳm như là Dỗi hờn - một khoảng cách xa muôn trùng Em chừ như thể mùa đông Bao nhiêu giá rét chất chồng vào anh Anh chừ - chiếc lá rơi nhanh Dám mơ trở lại nhánh cành được chăng?

Vạch một vết máu cho mùa xuân

Thơ   •   20.11.2021
toát nóng mùa thơm trên cặp đùi tươi rói màu trinh tiết tôi biết mùa xuân có bốn mùa trên đôi môi ấy khoảng cách giữa từng cánh đồng hoang dã  không đang xích lại sự sinh sôi bắt đầu ngược chảy những gió mùa lay động khép nép và, bắt đầu buông

Cuối hè nhớ quê

Thơ   •   21.11.2021
Hè năm nay được về quê Mì tung tăng với bốn bề niềm vui Đến khi về lại phố rồi Mì buồn, Mì nhớ cứ ngồi buồn xo Nhớ con mèo ngủ nằm co Nhớ gà trống gáy ó o ngoài vườn Nhớ cây xoài trái oằn vương Nhớ dây trầu quấn lòng vòng thân cau Nhớ ông nhớ cả chòm

Miệt mài sương rụng

Thơ   •   21.11.2021
Ơi Quảng Trị! ta về Gio Linh ngắt Một loài hoa hoá máu ở trong hồn Em Dốc Miếu chờ ta nơi dốc quỷ Đêm Sa Lung khuya rít gió căm hờn.

Hôn lần cuối

Thơ   •   20.11.2021
tôi quyết định hôn nàng lần cuối như ánh mắt của con mèo đen hôn vào bóng tối nụ hôn bế mạc loé lên như vệt sao băng và tan ra thành nước mắt trên gò má nàng bóng đêm gợn lên thuỷ triều đen nàng ôm tôi thật chặt ghì riết hơn mọi lần thượng đế cũng

Những sợi tóc

Thơ   •   21.11.2021
Những sợi tóc cắm mốc lãnh thổ cuộc đời rồi một ngày trắng và xoá.

Lời ru của người cha trẻ

Thơ   •   20.11.2021
Người cha trẻ học cuộc đời trong lời ru con thơ có lời ru bình dân như cơm bụi bình dân thời kinh tế mở có lời ru như là tiếng khóc than thân tiếng gọi người tình có lời ru như con mưa dở cha ru con hay ru chính bản thân mình Những lời ru tái hiệ

Mưa giêng

Thơ   •   20.11.2021
Nhẹ như bụi, mỏng như sương Mà sao ướt rượt con đường mùa xuân Lặng thinh và rất ân cần Từ từ thấm, đến mấy phần thịt da.

Con tôi khóc vì cái đọt cây khế đã héo

Thơ   •   20.11.2021
Con tôi khóc vì cái đọt cây khế đã héo [hôm qua nó còn mơn mởn xanh] tôi giải thích và bắt con sâu đục thân thằng bé vẫn dẫm chân khóc, hỏi: - vì sao?

Nhói

Thơ   •   20.11.2021
Từ em lộ diện nõn nà Đời đau trong ánh mắt xa xót nhìn Lặng câm suối tóc u minh Chảy vào nguyên thuỷ mấy nhành nguyên sơ.

Quạt bà, quạt bố

Thơ   •   21.11.2021
Quạt của bà mát ít Quạt của bà không xoay Quạt của bà chậm lắm Quạt của bà... dùng tay Quạt của bố mát nhiều Quạt của bố xoay tít Quạt của bố quay đều Quạt của bố... cắm phích Quạt bà thua quạt bố Quạt bố hơn quạt bà Nhưng mỗi khi cúp điện Quạt bố

Sa mạc trắng

Thơ   •   21.11.2021
Sa mạc trắng những cơn gió tạo sóng biển sa mạc hay biển chết.

Gối

Thơ   •   21.11.2021
Gối đầu lên đầu gối em Thấy ngày lí lắc, thấy đêm gật gù Một giây gối cả thiên thu Em cong môi, thổi sương mù vào môi.

Á đù!

Thơ   •   21.11.2021
Thôi, đừng trách móc gì nhau Một ngày sống, nghĩa là đau một ngày Đau như thịt lợn giả cầy Như em, bỏ cuộc chơi này, và đ

Tràn qua lòng bão xé

Thơ   •   21.11.2021
mở cửa lòng nham thạch ngửa giấc mơ phía ngược bão tôi cày tôi vào giây phút đau xé bàn cờ lỏng cuộc chơi quét một cục buồn nửa đen nửa trắng lăn lông lốc phố như bàn tay âm hồn điên loạn băng qua não trời xám đọng vũng tang thương!

Bóng đèn đường sáng trong đêm rồi tắt

Thơ   •   20.11.2021
Bóng đèn đường sáng trong đêm rồi tắt sáng nay mưa những giọt buồn rỏ xuống đất.

Cho ngày sinh nhật 40

Thơ   •   21.11.2021
Chết đi hỡi dòng nước mắt lột tròng những giọt máu bắt đầu rời thân xác này trong mùa biến động đất trời quằn quại trong chiếc còng rỉ sét mặt người nhìn nhau qua hơi thở xám bùn những tiếng thở theo điệu nhạc chiêu hồn chập chờn đàn trâu đi chập chờ

Phố núi ngày về

Thơ   •   21.11.2021
PleiKu! Pleiku! Anh băng ngược dốc sương mù tìm em Đèn vàng ủ giấc hoa đêm Cho khao khát cũng vàng thêm dã quỳ Lòng vòng con dốc tình si Trăm năm nói những lời gì hỡi thông? Phải chăng phố núi xao lòng Mà hương gió thoảng ngợp nồng dạ lan? Hẹn nha

Thở cho đã

Thơ   •   21.11.2021
Ta nằm đại giữa mùa đông lạnh ngắt Kéo cơn mưa tuột xuống giữa lưng quần Duỗi một phát làm chênh chao trái đất Gió ùa về ríu rít massage thân.

Mùa hè về rồi

Thơ   •   21.11.2021
Chú ve kêu trên lá non Báo mùa hè đã về đây rồi Trên cao mây xanh ngẩn ngơ Ngắm phượng hồng nở thắm bên trời Tung tăng cái nắng đi chơi Khắp sân trường rộn vang tiếng cười Mùa hè đã về! Em ơi! Vui quá đi thôi! Mùa hè ơi! Mùa thi đã qua rồi Mùa hè ơi!

Một ngày

Thơ   •   21.11.2021
(Với Hải Tuệ tiên sinh) Một ngày nắng vỡ hư không Gót bồng phiêu chạm xuống dòng chân như Bàn tay cháy xám sa mù Nụ cười xoá vết tội tù trăm năm Một ngày xước một dấu dằm Con tim thao thức nỗi đằm thắm xưa Một ngày không gió không mưa Đàn th

Biệt khúc Mylee

Thơ   •   20.11.2021
Sự táo bạo là cuộc rong chơi kỳ thú cứ đi, cứ đi, không ngại ngần một ngày, một ngày và một ngày kế tiếp cứ dần lên theo cấp số nhân Cuộc vui một, hai, ba, và mãi mãi... thế giới là bàn tay xòe năm ngón mở ra và khép lại giao lưu và chiêm thưởng Sa

Bây chừ em đã hiểu chưa?

Thơ   •   20.11.2021
Cho anh một sớm mưa rơi Dắt tương tư qua phố chơi, rồi về Cái ngày dài đến u mê Xa em một chút là lê thê buồn Bàn tay anh đếm vạn muôn Là muôn vạn nhớ… vẫn còn thừa ra Nhớ thương là cái thật thà Nên sáng nay, cứ la cà theo anh Cho anh từng giọt mưa x

Nỗi buồn là dòng máu chảy xiết

Thơ   •   21.11.2021
Lũ muỗi hiếp dâm những lỗ chân lông trên đùi tôi đêm lạnh quá có lúc thế giới này chỉ là con gió cuốn linh hồn đi cúi xuống cắt tỉa móng chân mình nỗi buồn mọc từ thân thể ngày tháng có sợi lông mi rớt trên bàn chân sự chia sẻ rất chậm tôi không dám

Tóc đùa nên tóc rối

Thơ   •   21.11.2021
Tóc đùa nên tóc rối ngón đùa nên ngón đan mình không đùa sao rối?

Ký ức

Thơ   •   20.11.2021
Ký ức mây bay trôi qua xác bia tượng nhịp cầu nối quạnh hiu men say bập bềnh dạ thảo hư vô rất nóng ruột mùa hạ reo thi chập chờn cơn mơ nước mắt viên sỏi chạm môi từ bi lạy tạ khúc vĩ ngâm chết dở năm ngón tay bấu bầm rêu cổ ngun ngút cỏ loang sươ

Có những buổi sáng cưỡi mây bay đi

Thơ   •   21.11.2021
dòng sông như vệt nước mắt chờ khô thành quách như cục than cháy dở câu chữ rách nát lăn lóc dọc phố phường ngày ám ảnh bằng tiếng chiu chít rên than của bầy chim đói bầy chim sợ người khủng khiếp cánh đồng da mồi bãi cát bạch tạng rừng ung thư tuỷ

Buổi chiều bên những ngôi mộ hoang

Thơ   •   20.11.2021
Nắng chiều bẻ gãy cành khô Đời trôi qua những nấm mồ không trôi Hoàng hôn ngửng mặt lên trời Nghe con ma khóc trên đồi sát nhân.

Buồn như

Thơ   •   20.11.2021
Buồn như Đập Đá đổ mưa Buồn như Cồn Hến mắc lừa Chợ Dinh Buồn như bèo ngả ba Sình Lênh đênh chẳng biết phận mình ra răng!

Cám dỗ

Thơ   •   20.11.2021
Vầng trăng vỗ về không đánh thức nổi mùa thu Em từ đỉnh cao sương mù mê thẳm Như thiên thần mang nghị lực hỏa châu Về với thung lũng tình yêu say đắm Trong bia mộ cuộc tình Ta có đề tên em- người phụng lập Bằng nước mắt cỏ tranh Bằng linh hồn bạch lạ

Hỏi

Thơ   •   21.11.2021
Hỏi sông Như Ý còn xanh Và trăng Vỹ Dạ nửa vành còn không? Hỏi em, em đã có chồng? Mà răng Đập Đá ngăn sông cách đò?

Anh

Thơ   •   21.11.2021
Anh tưng tửng thế đó em quen rồi! vâng! anh đã quen thế rồi tội gì buồn bã...? không vui? dễ nào đổi lấy nụ cười được đâu? Chốn quê núi rậm, sông sâu niềm vui hoang dã càng lâu... lại càng câu chào dày những âm vang tình người xích lại vô vàn cảm thô

Anh lục tìm em trong màu gió biếc

Thơ   •   20.11.2021
Mai thức dậy ta không thấy mặt trời mặt trời em màu đỏ mặt trời anh màu xanh & nắng mong manh ngày mai không còn xa đừng nghĩ về trăm năm hãy nghĩ về thời gian rất ngắn ngắn như kiếp người không kịp để yêu thương ngày mai vào quá vãng những tham

Tấm gương soi mặt mình

Thơ   •   21.11.2021
Tấm gương soi mặt mình hay mình soi gương tấm bia soi đời mình hay mình soi tấm bia?

Hoá ra con chữ cũng hay cợt đùa

Thơ   •   21.11.2021
Số không (0) giống hệt chữ O Chữ vê đúp (W) là chữ mờ (M) đầu quay Nờ (N) nằm nghiêng là zét (Z) này Chữ hờ (H) là chữ i (I) xoay nghiêng đầu Lộn đầu sáu (6), hoá chín (9) mau I

Phất

Thơ   •   20.11.2021
Ta chừ chẳng biết về mô Lòng như tàu lá chuối khô ngoài vườn Phất phơ trước gió âm dương Hát câu tuyệt xứ mở đường vô ngôn.

Tiễn sông

Thơ   •   21.11.2021
Phố quen, người lạ, sông ngoảnh mặt Thoi thóp lửa sầu trôi hoa đăng Sông chết một lần, ứa nước mắt Đêm dài rướm máu một con trăng.

Sáng và tối

Thơ   •   21.11.2021
anh và em đang đi theo ánh sáng nhưng ánh sáng không dắt chúng ta đi vậy chúng ta là những người mù chưa chắc những gì phơi ra phải nhờ ánh sáng và suốt đời làm nô lệ cho ánh sáng những gì cần tìm, cần lục lọi, cần suy xét, cần khảo tra, cần chỉ

Gấp

Thơ   •   20.11.2021
Thấy gì ở biển hoàng hôn? Mang mang máu dậy từng cơn sẫm màu Mặt trời gục chết thật mau Gió chưa kịp nói nỗi sầu hoang vu.

Hơn bốn ngàn giọt nước mắt

Thơ   •   21.11.2021
Tôi đem nước mắt ra đốt khói nồng mùi máu cháy tôi ăn buổi chiều không hết còn thừa ra một vầng trăng hoàng hôn mái tóc tôi rối bời là cỏ cỏ trên nấm mồ hoang tôi sắp xương cốt mùa đông trắng hếu vào trong não mình những xương cốt nhuộm trắng nụ cườ

Ngợp tình

Thơ   •   20.11.2021
Từ ánh mắt đa tình rực lửa Tôi nhìn nàng bằng tia nụ hôn Nhiệt cuồng động khuấy Nhiệt cuồng Adam Chiếc cầu thang rung lên từng nhịp hồng hoang nhỏ giọt Ánh neon ảo mờ nhục cảm Tôi khắc đời em trên đỉnh ngực trần non ngát Tôi đánh dấu trên trán bướng