Khát xưa
Tay cầm một miếng hoàng hôn Anh ngu ngơ trót để buồn sang em Hết ngày rồi, bắt đầu đêm Vầng trăng đã nhú lên thêm chút rằm. Tựa đầu vào nỗi lặng câm Gió phiền muộn chẳng thèm cầm tóc em Bờ môi tuột xuống cõi tìm Sông xa xăm quá mấy miền khát khao. Yê
Nội dung bài thơ: Khát xưa
Tay cầm một miếng hoàng hôn
Anh ngu ngơ trót để buồn sang em
Hết ngày rồi, bắt đầu đêm
Vầng trăng đã nhú lên thêm chút rằm.
Tựa đầu vào nỗi lặng câm
Gió phiền muộn chẳng thèm cầm tóc em
Bờ môi tuột xuống cõi tìm
Sông xa xăm quá mấy miền khát khao.
Yêu em từ thủa say trầu
Xa em từ thủa biết đau nụ cười
Vòng tay khát đắng em ơi!
Bao nhiêu năm cháy tơi bời trong tim.
Anh ngồi với bụi và em
Giấc mơ trong vắt nỗi niềm cho nhau
Mười lăm năm, nỗi nhớ nhàu
Đêm nay sót lại phút đầu tiên xưa.
Bài thơ Khát xưa của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng
Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ
Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng
Một mình một bóng với non xưa nước cũ
Bình minh có nhiều chiếc lá xanh rơi rụng
Sến một phát cho lòng thêm thơm ngát
Câu thơ bung gai giữa ngày không nắng
Ngày tận cùng em trong giấc tự do
Uống Làng Chuồn ở Hắc Mộc Nhai
Mười bốn tháng tám một chín bảy ba
Bong bóng trôi lẩn quẩn phía góc trời không chân
Đồng tiền còn sót lại trong túi
Cái bóng nặng gấp mấy lần thân xác