Toạt

Thơ   •   Thứ bảy, 20/11/2021, 16:32 PM

Em chừ ngu muội với đời Đắng cay bọc những nụ cười nhẹ tênh Nói thầm hay cứ lặng thinh Nỗi đau toạt máu đa tình, càng đau!

Nội dung bài thơ: Toạt

Em chừ ngu muội với đời

Đắng cay bọc những nụ cười nhẹ tênh

Nói thầm hay cứ lặng thinh

Nỗi đau toạt máu đa tình, càng đau!


Bài thơ Toạt của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ

Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng

Tổng hợp

Cùng tác giả: Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Trong giấc mưa khuya

Thơ   •   20.11.2021
Mưa ngủ gục ở trên đồi Đá ngàn năm, vẫn cứ ngồi trơ trơ Nửa đêm động mả động mồ Hàng hàng lớp lớp xương khô trở mình

Sẽ quên một cuộc tình

Thơ   •   20.11.2021
Cuộc tình ấy như cuộc chiến tranh quên thuốc súng bởi sống bên nhau mà tê liệt môi hôn bởi đối diện nhau mà không thấy mặt ngôn ngữ bọc đường đã làm đầu lưỡi không còn vị giác từng đợt sóng làm tình của biển cũng dần quên khao khát một lần chạm đau v

Sông trăng

Thơ   •   21.11.2021
Chảy qua lòng thành phố xanh một dòng trầm tư nỗi niềm hoài sóng vỗ sông gầy hơn lá thu Cỏ dấu mùa biêng biếc trải vàng hoe bến mơ sông duềnh xanh nuối tiếc cứ dài thêm mong chờ Buồn nào cháy mù sương điệu Nam Ai tha thiết ngập ngừng chi sông Hương

Gợi

Thơ   •   20.11.2021
Anh về thột lét chiêm bao Cho khuya hé nhụy hồng đào ngang môi Đắm mê rót mật giọng cười Hương đêm thức dậy lả lơi tán thành.

Duyên muộn

Thơ   •   21.11.2021
Mắt thu lu, ngó lá vàng Mùa đông động thổ dưới tàn cây si Ngửa tay, rọi nết nhu mì Mùi son phấn lợt giữa bề bộn đau Ngõ dài xiểng liểng bóng cau Sắc hoa tím rịm nát nhàu ngõ xanh Chợ đời ướt rượt khúc quanh Vòng vo tà áo thị thành thướt tha Loàng xoà

Câm

Thơ   •   20.11.2021
Ta về, khe suối chết khô Đồi xưa trọc lóc nấm mồ xuân xanh Còn đây lau lách lạnh tanh Cứa bàn tay, máu chảy quanh ngón buồn.

Sủa đêm

Thơ   •   21.11.2021
23 h 27 rồi Mà không ngủ được, cứ ngồi như ri Hỏi, tôi đang nghĩ suy gì? Hỏi, con chó sủa cái chi rứa hè? Hỏi xong, rồi lại nằm, nghe Con chó sủa, tiếng sủa đè lên tôi 23 h 32 rồi Rứa mà tôi, vẫn còn ngồi sủa khan.

Hiền

Thơ   •   20.11.2021
Đêm đóng băng dòng Hương khi em quay gót trở về một trăm bài hát sắp đặt một cơn mưa hụt anh hụt em trong cái nhìn gần em bỏ đi theo lá rớt tự nhiên rất nhẹ anh chênh chao đào ngũ cuộc vui cái giọng Quảng sặc mùi mì Quảng mắt Duy Phú bọc hương núi Q

Chiều chia tay nắng Hòn Chồng bên cây thảo nhơn

Thơ   •   20.11.2021
với Bình Thy Phượng nắng xế vai em nghiêng vai tiễn biệt cà phê hắt bóng khuôn mặt chiều thuỷ tinh buồn bối rối sủi bọt môi cốc Ken chiều chưa tạnh lời sao thuỷ triều lãng trốn bầy trẻ hốt máu mình dưới vũng bùn nhấp nhô càn khôn Hòn Chồng chao đả

Ngồi bệt trên lá thông khô

Thơ   •   20.11.2021
tôi nghe từ đâu đó những bào thai rụng những căn bệnh ung thư đè nặng ban mai những chuyến tàu chở tham vọng lướt qua những tia nhìn họ sắp từng con chữ để tạo nên quyền lực miễn cưỡng những con chim sẻ vù cánh bay lên khi bước chân họ tới gần vì chú

Xuân bất chợt

Thơ   •   21.11.2021
Em bất chợt gọi mùa xuân đến vội Nắng môi ngoan lóng lánh sắc hoa đào Nghe lối cũ, hương bừng cơn gió mới Máu nồng nàn khêu sóng mắt lao xa

Cởi áo quần ra lại gặp mình

Thơ   •   21.11.2021
Mở cửa, không mời gió cũng vô Với bao tiếng rít rất mơ hồ Ta nghe tóc rụng qua vai lạnh Để tiếng thở dài cứ nhấp nhô Lại rót mời ta cùng với bóng Buồn chi cơn rượu lúc khuya về? Bài thơ lở dở ta ngâm vội Mời cõi đêm, cùng ta lắng nghe Ta uống cùng ta

Bà lão bán hột vịt lộn

Thơ   •   21.11.2021
Chong đèn khuya thắp đời mình gió xô hiu hắt bóng hình gầy tom áo mưa chừ đã rách tươm phong phanh che một nỗi buồn già nua Chấp chi mấy ngọn gió lùa sá chi mấy trận mưa khua đêm trần thân này kể đã mấy thân tuổi này những biết bao lần chông chênh

Mặt trời mọc từ những ngón tay đan

Thơ   •   20.11.2021
Tất cả có thể là cái chết Tất cả là máu Cái chết chảy máu trên đường Con đường tuyệt vọng Bàn chân không nói gì Bàn chân chết dần từng bước Huyệt mộ cảm ơn bàn chân Hãy đan tay đi em Cho tim bớt lạnh Những nấm mồ như nụ hô

Lắc

Thơ   •   20.11.2021
Ở đây nhân thế rất buồn Nên đời sinh những nụ hôn tặng người Nhắm đôi mắt, mở đôi môi Trái tim ngúc ngắc nói lời nhân gian.

Gió và quạt điện

Thơ   •   21.11.2021
Quạt rằng: - Tớ rất là oai Bộ cánh khoẻ, đố có ai sánh bằng Quạt cho người bớt nhọc nhằn Những khi nóng bức... chẳng cần gió đâu Căn phòng có kín thế nào Quạt xoay tốt, thách gió vào thử xem? Gió rằng: - Tôi vốn đã quen Lang thang phố thị đến miền q

Mưa bão Huế

Thơ   •   21.11.2021
Em nói em thèm mưa Huế lắm! Thì sáng ni em cứ ghé thăm anh Mưa như thể trút vào anh nỗi hận Đá bia chừ cũng hêt sức mong manh! Lòng đã bão từ lâu trước đêm mưa bão Bởi em chẳng chịu về nên Huế ngả nghiêng mưa Mưa ướt áo, mưa làm anh nhũn não Chỉ nghĩ

Cũng chưa chén hết mùa đông

Thơ   •   21.11.2021
Tôi đã hôn vào mùa đông một triệu chín trăm năm mươi bảy lần rưỡi nạm lá phong xác xơ đỏ thẫm da cây ô cựu trầy xước thậm tệ chòm mây ngất ngư thủng loét mưa đắp tấm chăn lên mặt trời ngày đông như con bọ chét cắn vào buồng tim sông Đạm Thuỷ lờ đờ ch

Giêng

Thơ   •   21.11.2021
những giọt mưa hay những hạt bụi đang hát điệu luân vũ giêng ái ân giục những nụ hôn một ngày đầu năm đã chật những hân hoan trìu mến những câu nói ấm đến vô cùng những ánh mắt dịu dàng khôn tả trên nhánh xuân một đàn bướm rập rờn chuỗi mùa hương mớ

Em cào xác mình bằng lưỡi cuốc đớn đau

Thơ   •   21.11.2021
Thành phố chiều nay cởi trần hong nắng những bóng cây khiêu vũ cùng gió em tiễn sợi tóc vàng xuống dòng đời ngày cũ rời tay em mọc nhánh mắt buồn ôi quê hương có nơi nào buồn hơn thế em phiêu du mùa cưới khóc cho đầy một chuyến bay mùa đông mọc lũ mù

Bao La lạnh

Thơ   •   21.11.2021
Dừng đây quán tạm, trời chưa tối Ngày khuyết mòn hung tiếng thở dài Cơn gió lùa chi thân xác mỏi Nỗi niềm đã chật kín trong chai Ta mở, máu trào, môi sánh bọt Đời nghiêng, nghiêng đổ, ta nào say Thế gian hát mãi câu tình sót Duyên nợ sầu chi kiếp trả

Côn Sơn

Thơ   •   20.11.2021
Đá mòn vách núi cũng mòn rừng già nua lắm có còn như xưa dù qua bao cuộc nắng mưa vẫn nghe tiết khí Bình Ngô vọng về.

Ngó trăng méo xẹo

Thơ   •   21.11.2021
Ta nuốt trăng, chừ! ta nuốt trăng Mùa thu đã chết ở cung Hằng Xác thu ta đốt, hoà chung rượu Cô độc như là không chiếu chăn Em đến, rồi đi như gió mây Như bia mộ lạnh giữa khuya gầy Như hoang mang thở trong niềm nhớ Như rượu không người tay nối tay

Lời ru mùa thu

Thơ   •   20.11.2021
Thương anh nhiều lắm! à ơi Ngủ đi! em hát mấy lời ru anh À ơi! ngọn tóc còn xanh Nụ cười còn thắm và tình còn yêu Thương anh thương quá là nhiều Lời ru đã khẳm xuống chiều sông trôi Ru anh mấy khúc à ơi Lòng em thắt mấy tao nôi ruột rà Này là một khú

Trưa sáu ba một một lòng vòng Đà Nẵng

Thơ   •   20.11.2021
dìu sóng biển thanh khê đi chơi trên cát chốc chốc giẫm phải mấy chú còng nằm vùng nắng khô cong cong con mực lép cong cong con mắt khói cong cong dáng tàu bão đớp nắng u u trên trời nắng u mê trong đời nắng nổi từng cục u trên lưng trắng muối của mẹ

Giọt lắng

Thơ   •   20.11.2021
Nói chung, cơ bản là buồn Đêm oi bức, chỉ cởi truồng mới vui Ứ ư từng mống mồ hôi Rựng lên giọt giọt luân hồi thúc nhau.

Không nhời

Thơ   •   21.11.2021
Có một dòng sông đẹp Có một chiếc cầu xinh Có bao nhiêu người đã Chọn nơi đây, trầm mình.

Sáng khai trường

Thơ   •   21.11.2021
Em bước vào tinh mơ Con đường quen mát lạnh Mùa thu êm như thơ Như cho em đôi cánh Chim gọi năm học mới Reo vang dọc con đường Niềm vui thêm phơi phới Trào dâng buổi tựu trường Này cặp da, tập mới Mũ giày cũng mới tinh Này quần xanh, áo trắng Này kh

Ếch và cóc

Thơ   •   21.11.2021
Ếch chê rằng: - Thứ cóc hôi Da xù xì lại đứng ngồi lom khom Như ta đây, mới đáng gờm Nói về tài trí, giỏi hơn gấp mười Trên cạn: nhảy, dưới nước: bơi Đâu như có, đứng phình hơi chờ mồi. Cóc về không nói nửa lời Đứng nhìn cái nắng giữa trời chang cha

Trên triền đê

Thơ   •   21.11.2021
Trên triền đê chú dế hát gió mùa xuân rất ấm.

Uhm!

Thơ   •   21.11.2021
Khóc như là không khóc Cười như là không cười Sống như là đang chết Người, không người, đấy thôi!

Đêm loạn

Thơ   •   21.11.2021
Chó sủa, chó sủa rung tượng đá Đêm đã chôn trăng vào huyệt sâu Bạn cũ hoá thân thành kẻ lạ Giết người mài bén mấy đời dao Than ôi! giọt máu ngày lưu lạc Đã cháy lên thành cuộc chiến tranh Không lẽ, tin yêu là tự sát Giọng cười chén rượu hoá lưu manh?

Máu đỏ bên trời

Thơ   •   21.11.2021
Mưa bầm dập đá mù hoang Cơn đau kiếp trước còn loang mắt người Chặt sông róc núi tả tơi Mở lòng, có thấy máu rơi bao mùa? Bụi đời chất đống a dua Bạo tàn giăng bẫy, lọc lừa nhân tâm May còn trên tóc, vầng trăng Soi vào cái chết vĩnh hằng xưa sau Quốc

Uống Làng Chuồn ở Hắc Mộc Nhai

Thơ   •   20.11.2021
Riêng tặng nhà văn, hoạ sĩ Lê Minh Phong Nửa trưa ở Hắc Mộc Nhai Ôm tranh và rót lai rai, hết mình Chân tay khóc biển nhiệt tình Cọ trần gian đã xuất tinh hoa nhiều.

Nghề bán quan tài

Thơ   •   20.11.2021
khách hàng là những người bị sai khiến từ những người đã chế

Trung du

Thơ   •   20.11.2021
thời gian trắng hớ rỗng tuếch những ngọn núi cúi mặt thê thảm nhìn dòng sông nhầy nhụa máu những con người tôi đã gặp chết dần như cục đất bạc màu những bàn tay xương xẩu chìa ra sau mùa lũ quét những ánh mắt đục ghèn rơm rớm cơn đói đục thân những c

Cũng vừa

Thơ   •   20.11.2021
Ngại chi nắng, lo chi mưa Trời chưa kịp sáng đã trưa trợt rồi Một đời dưỡng lưỡi trong môi Mỉm cười nói một chữ thôi, rồi về...

Có một con đường trắng

Thơ   •   21.11.2021
Trên con đường không còn người anh ngó lại đằng sau chiếc bóng nứt ra từng tia nắng chiều hiu hắt hơi thuốc lá mang hơi thở anh rắc dọc bờ cỏ lạ mùi nọc rắn đâu đó xộc vào mũi anh khịt khịt như chó lạc đường đưa em về bên ấy mấy năm rồi khi đất trờ

Như một phiêu bồng

Thơ   •   21.11.2021
Thiên thu ngủ phía mặt trời Anh về cô đọng mấy lời tà dương Hỏi bàn chân mấy con đường? Hỏi em mắt lệ thấm Tương giang sầu Em về, anh biết về đâu? Mùa xuân rục giữa sắc màu phù hoa Cô đơn đội nắng giang hà Em qua phố rộng dấu tà lụa bay Thưa rằng đã

Trong một mâm cơm

Thơ   •   20.11.2021
canh rau má và cá mặt nước kho khô vài quả ớt mọi những lát chuối chát xắt mỏng trên đĩa rau sống có giá đậu xanh xà lách và rau thơm sẽ không thiếu chén nước mắm ớt có nặn mấy giọt chanh không ai dám ăn món cá kho khô nhiều vì ngại khát nước ít a

Gió nát

Thơ   •   20.11.2021
Bi chừ má tóp, da nhăn Còn đây đôi mắt in hằn nỗi đau! Trộm nhìn gió thổi đêm thâu Mới hay tuổi cũng nát nhàu từng cơn.

Niệm

Thơ   •   20.11.2021
Rằng: - Từ bỏ xóm làng đi Bụi tre chật ních nằm y chỗ này Bàn chân xưa, giẫm phải gai Máu tha hương, đỏ hình hài bể dâu.

Sự cấm kỵ

Thơ   •   21.11.2021
Sự cấm kỵ rốt cuộc sẽ làm người ta hay nhắc đến và nhớ sự hiếu kỳ sinh ra từ đó sự thật sinh ra từ đó.

Không một ánh đèn

Thơ   •   20.11.2021
Không một ánh đèn vẫn nhìn thấy nhau mồn một bởi là tình yêu.

Hãy dưỡng rừng

Thơ   •   20.11.2021
Hãy dưỡng rừng đừng trồng rừng theo ý mình vì rừng không chỉ có một loại cây.

Cơn gió lạc dưới vòm trời đen như sông Tô

Thơ   •   20.11.2021
cơn gió hát điệu nhạc slow thật buồn nó bỏ nhà đi hoang nhiều gấp hàng trăm lần so với tuổi bầu trời đen quá! nó thấy những dòng nước mắt của một dân tộc nô lệ nó không biết cách làm khô nó nhìn thấy những nấm mồ ngày tháng đang rỉ rên giọng máu ứ nó

Tín hiệu trên nhành cây trụi lá

Thơ   •   21.11.2021
Gió mang đi hết dùm tôi Những buồn vui, đến chân trời nào đây? Tôi còn cái xác khô gầy Hẹn mai, tôi lại xanh đầy lá xanh.

Dư âm

Thơ   •   20.11.2021
Nhợt nhạt bàn tay sông nhiều ngón gãy bàng bạc sóng chiều tím môi thi thể mùa thu trôi qua nắng cháy dư âm rách tươm tấm áo cời Tôi ghé thăm nỗi nhớ ngập tràn băng qua lối đi già nua vọt vàng cỏ cú con ong mở cánh hư vô bàng hoàng mỏng toanh một lờ

Những bức tranh trong lớp em

Thơ   •   21.11.2021
Tranh vẽ chú thỏ Áo trắng như bông Cầm chùm hoa đỏ Đứng bên bờ sông Tranh vẽ chim non Tập chuyền, tập hót Véo von véo von Trên cành bưởi ngọt Tranh vẽ cô Tấm Gọi bống ăn cơm Cháu nhìn cháu ngắm Tranh vẽ cánh đồng Có mẹ cấy lúa Có ánh nắng hồng Và bứ

Ngậm

Thơ   •   20.11.2021
Mắt nhìn thừa thãi nỗi đau Câu kinh ngậm máu bể dâu ngậm người Loay hoay tiếng thở đứng ngồi Lắc lư trên chiếc võng đời tử quy

Hỏi nhà ta đâu?

Thơ   •   20.11.2021
Tiếng ve làm nhão con đường Gió hoang bứt trộm hạt sương gật gù Đèn khuya nửa sáng nửa lu Dắt ta với chiếc bóng thù lù đi Con giun con dế nói gì? Bao nhiêu tiếng nấc lầm lì trong đêm Nhủ lòng học cách để quên Mà sao máu đỏ hiện lên phận người Thở ra,

Nụ tình

Thơ   •   20.11.2021
Như cánh rừng ban mai ngậm hương của ngàn loài cỏ lạ nhả ra từng thỏi mặt trời Em cười thật thà như buổi sáng đầy sương non trên vòm lá nõn Cái tinh khiết  được chắt lọc từ ngàn năm dưới lòng giếng sâu trong cổ tích của ngọc Cái hương ngậm đòng

Giọng quỷ đêm

Thơ   •   20.11.2021
âm thanh của đêm mềm ướt có thể vo tròn được như một viên kẹo đắng khó nuốt một ít cảm giác của mùa hè đang hun nóng lên từ tiếng chửi đêm của một người điên gần bốn mươi năm cái tiếng chửi có mùi không thơm không thối nhưng có thể xâu chuỗi lại để k

Rừng cháy

Thơ   •   21.11.2021
Rừng cháy, hoang mang mùi gỗ khét Cuối trời mù mịt khói tro bay Gió chiều thổi nát câu thơ chết Ôi! nghĩa trang buồn! Ta ở đây Ôi! nghĩa trang buồn! Ta ở đây Bao gươm giáo sẵn ở nơi này Hét lên một tiếng, ôi là máu Máu chảy bao đời cho đến nay.

Những nỗi buồn

Thơ   •   20.11.2021
Có những nỗi buồn ngậm sương mà lăn có những nỗi buồn trong veo như trăng những ánh mắt cằn cỗi tìm không thấy dáng người đã ra đi từ những năm tháng chật chội không còn nước mắt không còn màu biếc đầy vơi Có những nỗi buồn đi lạc vào đời nhau có nhữ

Đếm

Thơ   •   20.11.2021
Tôi ngồi đếm những ngón tay Thấy đêm bán nước, thấy ngày hại dân Tôi ngồi đếm những ngón chân Thấy máu tươi, thấy mộ phần xới tung Tôi ngồi đếm những anh hùng Thấy nhang khói, trắng lạnh lùng nước non Tôi ngồi đếm những oan hồn Thấy xương lê lết trê

Đầu năm bạn đến thăm nhà

Thơ   •   21.11.2021
Bất chợt đến, bất chợt đi Nước non chẳng có một ly để mời Ngó nhà cửa, rứa mà vui Động viên nhau, với nụ cười rất xuân Một năm, gặp được đôi lần Vài câu chuyện lẻ, bội phần sẻ chia Không mồi ngon, chẳng rượu bia Cũng xin hẹn, quán cà phê, một ngày Bạ

Thần kinh xao xác ngô đồng

Thơ   •   20.11.2021
Tôi về quái đản hồn tôi Cơn mê dập tắt mặt trời phương Đông Kinh sư khóc tạ bụi hồng Màu tang thương lạnh trong lòng lạnh ra Lá sen khô khốc ngự hà Hồn thu thuỷ tạ đã già như ri Gió phong lưu, biệt kinh kì Màu sương cổ độ cũng tuỳ duyên thôi Góc tră

Hên xui

Thơ   •   20.11.2021
Có nhiều con ngươi nằm ngoài con mắt có nhiều con mắt không có con ngươi có nhiều con người nằm ngoài khuôn mặt có nhiều khuôn mặt không phải con người có nhiều con ngươi ẩn trên khuôn mặt có nhiều khuôn mặt không có con ngươi có nhiều con mắ

Bên này và bên kia

Thơ   •   20.11.2021
Bên này và bên kia trái đất có hai màu con người có hai mắt.

Khúc tình nghèo

Thơ   •   20.11.2021
Rồi mai, rồi mốt... rồi sao?... Em không dám... thấy thế nào anh ơi! Em thì nghèo rớt mồng tơi Còn anh,  anh cũng tơi bời như em Thì thôi bỏ cuộc trốn tìm Cứ như rụng rớt cánh chim lìa đàn Thì thôi đừng có cưu mang Em e... đứt gánh nửa đàng... r

Một khuya một ta và một rượu

Thơ   •   21.11.2021
Hoa im hồn giấy, đèn câm sáng Rượu nén nồng hơi, máu rụng màu Phố lạnh, đường khuya phơi váy gió Cỏ vàng gục nuốt giọt sương đau Ghế đá gãy chân ngồi sắp tượng Chuột lùng cơn đói nối đuôi nhau Nhấp nhô trai gái gồng ân ái Sông cố đùn lên sợi sóng nhà

Hoá

Thơ   •   20.11.2021
Và em gục mặt vào chiêm- bao, nghe oán khúc của đêm thét gào Tiếng đàn ướt đẫm trăng sao Dòng sông hoá thạch bước vào nghiệp duyên.

Có một mùa xuân muộn màng ở Huế

Thơ   •   21.11.2021
Sẽ không nói gì nữa đâu khi mùa xuân về quá trễ tràng có lẽ cơn mưa cũng mỏi mệt ngủ quên trên mạng nhện mái nhà xưa tiếng chim đục hơn khi chạm vào cơn gió độc câu hát ru con mềm nhũn hoá thân chiếc tã lót ướt đầm mấy lần chiêm bao bay ngoài cửa sổ

Nằm

Thơ   •   20.11.2021
Nằm nghe hơi thở mơ màng Kiếp luân hồi đó, nhẹ nhàng qua tim.

Thân cây chuối bị chặt một nửa đã khô những bẹ

Thơ   •   21.11.2021
Thân cây chuối bị chặt một nửa đã khô những bẹ nải chuối xanh nhú lên từ vết thương hạnh phúc từ nỗi đau của mẹ.

Những bàn tay

Thơ   •   21.11.2021
Những bàn tay giơ cao biểu quyết không ai biết bàn tay nào thật.

Trăng khuyết

Thơ   •   20.11.2021
Thôi, về đi em Con dế khóc nhiều rồi Khuya đã ngủ vùi sâu trong mắt lá Con đường về đã nứt làm đôi Đừng nhìn lại sau lưng cho đắng đót bờ môi Trăng lấp lánh trên cao như nuối tiếc Anh vẫn vui đây, ngậm gió đêm thao thiết Mím chặt môi cho nhịp thở cô

Chấm hết hoặc dừng tại đây

Thơ   •   20.11.2021
Chấm hết hoặc dừng tại đây Hoặc còn nữa… văn chương thường nói thế!

Cánh dơi

Thơ   •   21.11.2021
Những giọt nước mắt đêm được xối vào khối đá câm có những dấu vân tay buồn rát người đàn bà chưa đẻ bao giờ đã thốt lên hơi nóng sự quằn quại của dây thần kinh đang kéo tơ sóng sánh như tinh dịch những nhịp đập bị đâm thủng trơn ướt tôi lộn cổ xuống

Mừng sinh nhật em

Thơ   •   20.11.2021
(Gửi Linh Nhân) Chỉ còn một phút nữa thôi Em ba mươi mốt tuổi đời rồi ư? Thế mà anh cứ vô tư Ngỡ em cứ mãi là như hôm nào Cái ngày ta mới quen nhau Mùa xuân e ấp nép vào tình yêu Bên em sớm cũng như chiều Thời gian khuất lấp vào yêu mất rồi N

Ngày rất gần và loài người còn xa lắm

Thơ   •   20.11.2021
hãy ngồi xuống đây, cạnh tôi, này bạn tôi không nhớ rõ hành trình của ngày hôm qua chập choạng những con bò đực nhảy cẫng lên sườn đồi mùa xuân đã về trên thảm cỏ có dấu chân bò bạn hãy ngồi xuống đây, ngay chỗ này, tôi sẽ mách bạn về những cọng cỏ k

Ngó xa xăm lại thấy mình xa xăm

Thơ   •   20.11.2021
Bụi mù giãy giụa sau lưng Biển xanh kéo tuột núi rừng lấp đi Ngàn năm cũng đếch nhớ gì Luân hồi xét lại còn tuỳ thế nhân.

Vết đau dai dẳng

Thơ   •   20.11.2021
Băng qua một con đường thép gai rất cũ anh nhặt lên một tiếng thở rất tươi tươi như máu từ bàn chân anh toé ra khi giẫm phải một quá khứ trong giấc mơ nằm nôi anh vẫn thản nhiên cười nhổ một bãi nước miếng đắp vào bẻ một đọt lá dại nhai vội đắp và

Những con đường mộ địa

Thơ   •   20.11.2021
Những con đường mòn chạy dọc theo chiều dài quá khứ ngoằn ngoèo quanh co Những con đường mòn chạy dọc theo chiều dài phát triển dân số không kế hoạch hoá gia đình Những con đường mòn chạy dọc theo chiều dài huyền thoại phù thuỷ lên đồng “úm đậu thành

Em í a điệu luân vũ

Thơ   •   20.11.2021
Em í a điệu luân vũ hở váy đời í a câu hát quen lặp lại ta í a hạt bụi trên tay.

Bài hát buồn của loài chim tổ rách

Thơ   •   20.11.2021
trong cuống họng của ánh sáng đã có những tia tuyệt vọng đã có sự chấm dứt của những cơn gió chết không hình thù đã có sự trở lại của những khoảng không mọc cánh đã có nước mắt em chảy xuống bờ vai phố chật lội qua một ngày chán chường những tiếng th

Tôi đã thấy sáng nay đoá hoa hồng rụng

Thơ   •   21.11.2021
Đêm qua cơn mưa ập xuống tôi đã nghĩ đến đoá hoa hồng trước ngõ sáng nay những cánh hoa đã rời cuống ướt nhẹp như những xác gián nằm tả tơi trên mặt đất bầm tím thường ngày những sợi tóc của tôi rụng xuống có thể chúng không cho tôi thấy chúng đã đ

Trước biển

Thơ   •   20.11.2021
hớp chút nữa đi anh! rượu độc đấy! rượu mềm môi ta ngồi bệt giữa tháng ngày cùng tận bão chưa tan gió vẫn rít gào cây đã đổ có mọc nên mầm mới? chiều nay tôi cùng anh nhìn xa xôi hải lý mịt mù khơi! sóng dữ nuốt thân tàu đàn cá về đâu? tan tác! rồ

Sự im lặng của thời gian

Thơ   •   20.11.2021
Có lẽ sự im lặng của thời gian đã làm ta lạc nhau trong khát tìm ái cảm mặt trời như ổ bánh mì cháy khét trên đền đài hoang cỏ những chiếc lá mục đang tự đốt cháy thắc thỏm tiếng chuông nhà thờ lõm sâu hốc mắt  sương năm tháng xé anh và em

Viên phấn gãy

Thơ   •   20.11.2021
Viên phấn gãy trên tay cái chữ gãy một nét tôi tiếp tục viết em không thể bảo tôi rằng cái chữ bị gãy mà phải nói rằng cái chữ bị tật nguyền khi nó mới xuất hiện trên chiếc bảng đen chữ người nô lệ.

Một chùm ngôn ngữ cho chuỗi ngày đã mất

Thơ   •   20.11.2021
đó là câu chuyện tôi viết cho riêng em khi em mang thai đứa con của người đàn ông biết ghen tuông để cầm giữ em và muốn sở hữu em từng vi tế bào chúng ta đã đánh mất một tình yêu đẹp khi chúng ta mất niềm tin trong lúc chúng ta đang ươm mầm từng hơ

Ngọt ngào

Thơ   •   20.11.2021
Những giọt sữa ban mai tuôn chảy bình minh xuống ngực mùa Tôi đi qua bờ vai thon thả thẳm xanh tiếng thở Vòm lá môi em đung đưa hương vị thanh tân Những lời ru trẻ con báo hiệu lời tỏ tình sắp mở Nắng của sông mươn mướt phù sa Tôi hôn lên màu xanh củ

Thơ   •   20.11.2021
Vô tình em lướt qua nhanh Để cho con chó thất thanh sủa dồn Gà con, gà mẹ hết hồn Loe toe báo động nỗi buồn cho anh.

Nhạt

Thơ   •   20.11.2021
Xin em mặc áo vu quy Đừng bao giờ nhớ đường về ngày xưa. Bao nhiêu nắng, bấy nhiêu mưa Nhạt nhòa như thể là chưa chúng mình.

Lạm dụng trò chơi ngôn ngữ

Thơ   •   20.11.2021
Lạm dụng trò chơi ngôn ngữ nguỵ tạo danh vọng là tự sát bằng tiếng nói đơn độc, lạc điệu.

Mộng

Thơ   •   20.11.2021
Muỗi sôi một góc hiên nhà Buổi chiều bị rách bởi tà huy rơi Anh nghe bản nhạc không lời Vô hình trung, thấy cõi người đầy ma!

Một chùm ngôn ngữ cho chuỗi ngày đã mất

Thơ   •   20.11.2021
đó là câu chuyện tôi viết cho riêng em khi em mang thai đứa con của người đàn ông biết ghen tuông để cầm giữ em và muốn sở hữu em từng vi tế bào chúng ta đã đánh mất một tình yêu đẹp khi chúng ta mất niềm tin trong lúc chúng ta đang ươm mầm từng hơ

Thí điểm hay trò chơi

Thơ   •   21.11.2021
bạn nhắn cho tôi ít nhất là ba tin nhắn có nội dung giống nhau chỉ khác nhau số điện thoại bạn cần thay đổi cũng bình thường thôi, phải không? sự thay đổi này rất cần thiết khi bạn cần thiết thay đổi với tôi cũng vậy làm tôi nghĩ về sự thay đổi xoành

Con chuột máy tính

Thơ   •   21.11.2021
Cái đuôi dài ghê Đi bằng lỗ rốn Mèo đến cận kề Cũng không chạy trốn Giúp người mải mê Không nề bận rộn.

Ngôi mộ lặng thinh

Thơ   •   20.11.2021
Ngôi mộ lặng thinh cơn gió đập đầu vào tấm bia ướp xác mình bằng mùi nhang khói.

Chiều trên khư mộ

Thơ   •   21.11.2021
Đưa tay vớt nửa buổi chiều Còn đây, đọng lại rất nhiều khói nhang Nắng loang con dốc rất vàng Chiều ơi, tiếng dế dưới hang rất buồn Lá khô không nhớ mình luôn Nằm, cho cơn gió kéo hồn lá đi Tôi ngồi, như chẳng biết chi Ô hay, như rứa, còn gì là tôi N

Tán

Thơ   •   20.11.2021
Em lạnh như là nước đóng băng Anh như tia nắng chốn thiên đàng Gặp nhau em quyết không nhìn mặt Nhưng gió bảo rằng: em sẽ tan.

Ngờ

Thơ   •   20.11.2021
một ý nghĩ mở ra coi chừng có sự nhập cư của ngôn ngữ một câu nói mở ra coi chừng có sự tòng phạm của ngoa ngôn một nụ hôn mở ra coi chừng có sự đồng thuận của xảo quyệt và em mở ra coi chừng...

Quay quắt ngả tư

Thơ   •   20.11.2021
Thanh quản đắng huda thơ dấy bọt xuân cây bàng mệt lử nhìn mặt trần gian lấm mây thắt vòng tay phố bàn chân sám hối từng bước rễ cây em cười lát cày ruộng cũ năm ngón bóp mặt trời thuỵ & anh nghe nhiều đôi mắt em nụ cười em ngã tư phố quay quắ

Mùa hạ gay nồng

Thơ   •   20.11.2021
Trên mùa hạ gay nồng những chùm mây quằn quại đưa tang bầu trời qua dòng sông khổ luỵ nước mắt đóng băng trong vùng ánh sáng những tiếng nấc gãy vụn theo tiếng chuông nhà thờ những móng vuốt tàn khốc của mặt trời thô bạo thiêu trụi niềm tin diệp lụ

Em ơi!

Thơ   •   21.11.2021
Em đi bước chậm bước mau còn ta vẫn cứ theo sau... bồi hồi nắng mưa, mưa nắng bao đời thủy chung mặn đất... tình người với em Cày ruộng dưới, bừa ruộng trên em đâu nói được nỗi niềm đầy vơi đố ai mà biết em cười bước gian nan, biết nói lời lặng thinh

Thăm cô giáo

Thơ   •   20.11.2021
Hai mươi tháng mười một Bé cùng bạn thăm cô Tặng cô nhiều hoa cúc Và giọng hát ngây thơ Với nụ cười đằm thắm Cô gật đầu cảm ơn Cô hiền như cô Tấm Giữa muôn đoá hoa thơm Cô xoa đầu của bé Khen: - Bé ngoan hát hay! (Sao cô giống mẹ thế Cũng khen bé

Hụt hơi

Thơ   •   21.11.2021
Phượng già đỏ chót Bọ cạp vàng khè Cùng nhau nhảy nhót Nhức mắt mùa hè.

Hỏi người dưới mộ

Thơ   •   20.11.2021
Áo quần vừa mới đốt xong Nắm nhang đỏ rực bên vòng hoa tang Người về nhập khẩu nghĩa trang Có còn mang nỗi hàm oan theo cùng?