Nghề bán quan tài

Thơ   •   Thứ bảy, 20/11/2021, 00:54 AM

khách hàng là những người bị sai khiến từ những người đã chế

Nội dung bài thơ: Nghề bán quan tài

khách hàng là những người bị sai khiến từ những người đã chết


Bài thơ Nghề bán quan tài của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ

Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng

Tổng hợp

Cùng tác giả: Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Cô tập em viết

Thơ   •   21.11.2021
Như bàn tay của mẹ Dịu dàng cầm tay em Chữ hiện trên dòng kẻ Nét xuống rồi nét lên Như bàn tay của mẹ Truyền hơi ấm cho con Nắn nót từng chữ một Mỗi ngày càng đẹp hơn Làm sao mà em quên Phút ban đầu tập viết Sẽ theo em mải miết Suốt hành trình tươ

Tình quê

Thơ   •   20.11.2021
Đứa mũi trịt, đứa môi dày Yêu nhau, hú hí suốt ngày với nhau Đứa giữ bò, đứa giữ trâu Tháng ngày phơi cái đầu dầu, tội chưa! Mặc cho nắng, mặc cho mưa Nụ cười ngọt xớt, sớm trưa mặn nồng Lúa bao mùa, kết nên bông Tình lên mướt rượt cho đồng lúa vui Y

Gối

Thơ   •   21.11.2021
Gối đầu lên đầu gối em Thấy ngày lí lắc, thấy đêm gật gù Một giây gối cả thiên thu Em cong môi, thổi sương mù vào môi.

Móc ruột đêm

Thơ   •   20.11.2021
Ngày, dòm mấy nẻo mù khơi Đêm, se sắt ngó cõi người, tối đen Đất trời thở, một nhịp quen Âm dương cọ xát - tiếng rên côn trùng Thấy gì? Đằng trước mông lung Gặp chi? Thăm thẳm lạnh lùng phía sau Hắt hiu mấy nấm mộ nhàu Nhân gian còn đó nỗi đau chất c

Đêm nay những tiếng chuông đã sống dậy

Thơ   •   21.11.2021
Những khớp xương bắt đầu uể oải chuyển động triệu chứng đau lưng vai gáy nhức mỏi không kiềm hãm sự sung sướng khi những tiếng chuông đã sống dậy trong máu tôi đã nhảy tưng bừng trên tấm thảm hồn tôi những lung linh sóng biển đã dạt dào huyết mạch tô

Tôi đã bóp trái tim mình

Thơ   •   21.11.2021
con lạch đầu làng run lên nên tiếng róc rách rất lạnh đất không thở nổi nằm co ro trên bờ những viên sỏi cuộn tròn đau đớn vào trong im phắt những suy nghĩ bốc hơi lạnh tan đêm tôi đi bằng răng cứa vào nhau kìn kịt lần lượt những xác chết băng qua nh

Chợt nghĩ giữa hoàng hôn

Thơ   •   20.11.2021
ta như bà ngựa già lọm khọm giữa buổi hoàng hôn xám xịt tri hô một cái nhìn thấu vào từng đốt xương quá vãng gặm mớ cỏ vàng vụn như gặm ngày tháng bầy nhầy trong câu thơ mửa máu tung vó vào khoảng trống không giẫm đạp buổi chiều ráng đỏ làm gãy dấu c

Vạch một vết máu cho mùa xuân

Thơ   •   20.11.2021
toát nóng mùa thơm trên cặp đùi tươi rói màu trinh tiết tôi biết mùa xuân có bốn mùa trên đôi môi ấy khoảng cách giữa từng cánh đồng hoang dã  không đang xích lại sự sinh sôi bắt đầu ngược chảy những gió mùa lay động khép nép và, bắt đầu buông

Sợi duyên

Thơ   •   21.11.2021
Em buộc sợi ngắn Em vén sợi dài Trời nghiêng giọt nắng Đổ đầy bàn tay...

Ừ thì em cứ đi

Thơ   •   20.11.2021
Em đi, phố xá đã thèm Vừa nham nhở gió, vừa tèm nhem mưa Ngó trời ngó đất mà bưa Thiếu em một phát, là thừa năm ve Thèm người nói có người nghe Thèm tưng tửng rượu, thèm lè nhè bia Thiếu em, anh cũng ra rìa Cuộc vui đã trật cù chìa, mất ngon Em đi, m

Bét con mắt

Thơ   •   21.11.2021
một sớm mùa đông mở hai con mắt thấy đất tồng ngồng thấy trời bế tắc sầu rụng đêm qua còn vương lá mục trên cành la đà kiến bò lúc nhúc cơn mưa tật nguyền xuống đường nhớp nhúa con chó nhà bên vui mồm nó sủa bà mua ve chai ông tiêm bét c

Sân trường của cháu

Thơ   •   21.11.2021
Bầu trời xanh xanh Ôm đàn mây trắng Vòm cây xanh xanh Xoè ô che nắng Sân trường của cháu Đẹp quá đi thôi! Nào hoa nào bướm Tung tăng giữa trời Sân trường của cháu Sạch quá đi thôi Nào ai vứt rác Là không được rồi Sân trường của cháu Vui quá đi thôi!

Rượu khuya Vĩnh Chấp

Thơ   •   21.11.2021
Lai Bình trăng méo như vung méo Tân Định tràm xô gió ngả nghiêng Mỹ Lộc đường gươm say máu lạnh Thông Tây Sơn sững nhớ trăm miền.

Trăng trối

Thơ   •   21.11.2021
Cái phút giây sặc máu Là lúc chia tay nhau Tình lên cơn co giật Mửa ra toàn nỗi đau!

Ảnh động

Thơ   •   20.11.2021
Nhớ em, tôi hét giữa đêm Con ma sợ quá đạp mền bỏ đi Kim đồng hồ, chạy chậm rì Nhìn tôi cùng với những gì rất điên.

Em ơi!

Thơ   •   21.11.2021
Em đi bước chậm bước mau còn ta vẫn cứ theo sau... bồi hồi nắng mưa, mưa nắng bao đời thủy chung mặn đất... tình người với em Cày ruộng dưới, bừa ruộng trên em đâu nói được nỗi niềm đầy vơi đố ai mà biết em cười bước gian nan, biết nói lời lặng thinh

Từng cơn đau thắt ruột

Thơ   •   20.11.2021
từng cơn đau thắt ruột đã dắt anh vào những giấc ngủ ma những giấc ngủ chập chờn nửa mơ nửa thực anh gặp lại người anh ruột chết đã mười ba năm vì tai nạn giao thông ở Gò Vấp anh gặp lại người em chết đói năm 1977 không gặp mẹ lần cuối cùng khi mẹ về

Vết sẹo của nỗi buồn chái bếp

Thơ   •   20.11.2021
Hai ba tháng chạp khói nhang thay khói bếp chim sẻ sà xuống bên chuồng gà nhặt thóc lũ chim nói tiếng người rất thạo đóiđóiđóiđóiđóiđóiđó đóiđóióióióióióóóiiiiiiiiii trong mùi khói nhang manh nha chuyển động hài cốt ông táo về trời bỏ lại cục đấ

Tiếng côn trùng

Thơ   •   20.11.2021
Gió khuya xé toạc nỗi niềm Đàn chơi vơi lạnh giấc chiêm bao về Mắt vô hồn giọt u mê Vầng trăng đã vỡ bóng đè ưu tư Chiếu chăn buốt giọng mỏi nhừ Rượu hoang mang, cháy lừ đừ qua tim Hư không gồng gánh nổi chìm Có nhau... đâu dễ mà tìm được nhau? Tiế

Rong chơi trong bóng khuya

Thơ   •   21.11.2021
Ban đêm như khu mộ cổ ta rong chơi không biết mỏi mệt những đốt xương trong ta rạo rực bên ánh đèn mờ nhạt.

Nhớ cái chết của thằng bạn đào vàng năm cũ

Thơ   •   20.11.2021
1. ngày ấy mùa xuân không còn xanh trên lá rừng mi và năm anh em nữa đã chết trong hầm đêm ấy tau và N còn sống sót đêm ấy hai đứa khóc nước mắt và máu nhoà trên đôi tay kiệt sức tau bới đào vô vọng không một nén nhang để gọi hồn mi dậy tau biết m

Xạo

Thơ   •   20.11.2021
Bình minh ăn vụng mặt trời Để từng tia nắng vãi rơi mặt đường Xin đừng ăn vụng yêu đương Nụ hôn rồi sẽ tổn thương thấy bà!

Đường lên dốc núi

Thơ   •   20.11.2021
Đường lên dốc núi xói mòn bao năm tiếng bước chân còn ngân trong hố thẳm.

Mưa dộng trên nguồn

Thơ   •   20.11.2021
Con gà gáy một hơi dài Nhớ em, hẹn, nhậu lai rai, đỡ buồn Hốt nhiên, mưa dộng trên nguồn Cuốn trôi em, hút vào phương mịt mù.

Vọng khúc xuân

Thơ   •   21.11.2021
Có phải mùa xuân là cõi nhớ mà dòng sông thăm thẳm bãi bờ xa tha thiết quá! nắng vàng hanh một thuở dấu yêu nào đắm đuối những âm ba Còn gì nữa, vườn ai hoa tím vỡ gót mùa đi bằn bặt dẫm tim người em đốt cháy lời yêu ngày tháng cũ còn lại đây sương k

Chăn nệm ấm áp

Thơ   •   20.11.2021
Chăn nệm ấm áp và một giấc ngủ ngon ai biết dưới gầm giường có bao nhiêu hạt bụi.

Ngồi chơi với cỏ

Thơ   •   21.11.2021
Mới lập xuân mà đã cuối đông Vừa buông tiếng khóc đã tang bồng Vừa hôn đã lạnh run màu máu Một kiếp đòng đưa với sắc không Mặc kệ. Đã là tro với bụi Ta về vui với cỏ cây thôi Gió thành sông biển, mây thành núi Thì tiếc chi nhau một tiếng cười?

Mê mê man man

Thơ   •   20.11.2021
sự hoang tưởng làm nhàu nát những vạt bình minh mơn mởn xanh những tiếng chửi nhiếc chui lên hằn học từ cổ họng những kẻ quen tên lạ mặt dấu tuổi tên mình chơi trò comment thọc nhau trên blog dòng chảy đục ngầu! mê mê man man câu thơ viết ra giả ch

Cõi yêu

Thơ   •   20.11.2021
Cõng em lên đỉnh phù vân Vì chưng hai đứa cóc cần đời đâu Lập trình mãi mãi yêu nhau Cũng xin Thượng đế gật đầu OK!

Lấp

Thơ   •   20.11.2021
Đêm qua nằm ngủ nhe răng Thấy em từ cõi vĩnh hằng ghé thăm Vô tư đổi thế, anh nằm Em đem vô lượng nghìn năm lấp đầy.

Mai Xá

Thơ   •   21.11.2021
Hẹn về Lòi Rú - Bàu Đôông Ghé chơi Hà Coọc rồi khôn muốn về Rừng nguyên sinh, giữ câu thề Cánh cò chở nắng làng quê lên trời.

Người ta thích trời nắng

Thơ   •   21.11.2021
Người ta thích trời nắng nhưng ít ai nhìn thẳng vào mặt trời.

Ngõ trưa

Thơ   •   21.11.2021
Im lìm là cái ngõ trưa Nắng rơi nhè nhẹ như vừa chạm hương Lay lay khẽ khóm bông hường Cái con bươm bướm vẽ đường vòng vo Im lìm nắng cởi cái mo Cây cau không chịu giả đò đứng yên Có đám mây rất rất hiền Đứng ngay trước ngõ chẳng thèm nói năng Im lì

Huề

Thơ   •   20.11.2021
Nhất thiên hạ, đó là em Hào hoa cũng phải nát tim, rục lòng Cũng may, em đã có chồng Nên ngàn năm cũng lòng vòng thiên thu.

Có những bài thơ

Thơ   •   20.11.2021
Có những bài thơ vừa mới sinh ra phải chịu tội tù bài thơ mang hình đứa trẻ mồ côi bài thơ mang hình thiếu phụ bài thơ mang hình mẹ già lú lẩn với thời gian bài thơ có đôi mắt buồn nhìn sự thật thế kỷ bị tạt axit mù loà giọt nước mắt chảy lê thê

Đêm trắng

Thơ   •   21.11.2021
Rồi thôi cũng một lần đi lá  trầu khô quéo còn gì nữa đâu? khói tôi lỡ một chuyến tàu hắt hiu toa mọn nằm sau ga buồn Gặm chùng mấy miếng hoàng hôn nghe xa xưa réo rắt hồn heo may lời nào khản giọng cỏ cây tôi đa mang giữa tháng ngày mong manh Q

Buổi chiều kinh rụng

Thơ   •   21.11.2021
Mặt trời chết ngắt rồi em Màu chiêm bao rụng xuống thềm đá xanh Kinh chiều chua lét như chanh Thời gian trắng bệch trên vành trăng xưa.

Nói gì? Im lặng thì hơn

Thơ   •   21.11.2021
Cắn nát sợi tóc vàng trong khuya nỗi buồn không bao giờ nát như em nghĩ kết thúc một câu nói dở dang anh đã về nằm trong ngôi mộ cũ rất gọn gàng những bài thơ những câu thơ những tứ thơ anh đã ép chặt thành quan tài bốn dài hai ngắn chiếc quan tài nh

Đêm tắc kè đọc Tr. Sơn

Thơ   •   20.11.2021
tắc kè tắc kè tắc kè ai oán rót máu trên mái tôn ngôi nhà hoang đêm tân thành thủng nát nhói đau như câu thơ vượt biên không thành như tiếng khóc chào đời côn đảo như những mùa xuân bị cầm tù rục rã hốc mắt tắc kè tắc kè tắc kè đoản khúc đoạn trường

Ga Huế, tạm biệt Linh Nhân

Thơ   •   20.11.2021
anh đã tìm trong tương lai một câu nói của em rất cũ đó là ánh mắt nhìn trìu mến và luyến ái mùa hè bật lên những âm thanh nóng khét nghiến nát cuộc chia tay trên bánh sắt chuyến tàu S7 bắt đầu rời ga 19h58 như mũi tên lao về phía trước bỏ lại đằng s

Một ngày ở biển mình hôn

Thơ   •   20.11.2021
Một ngày ở biển mình hôn Biển ghen, nên biển đổ dồn sóng lên Nụ hôn mặn ướt môi mềm Vòng tay nối chặt dài thêm buổi chiều Mặt trời nhìn chúng mình yêu Thẹn thùng đỏ mặt nấp liều vào mây Hình như gió ở quanh đây Rắc đam mê xuống chân ngày rất thơm Và

Ngày hè nhắm mắt

Thơ   •   21.11.2021
Nắng đâm trước mặt Nắng thọc sau lưng Một ngày đã tắt Từng ngày dửng dưng Xương co, khớp nhức Mắt sâu mỏi mòn Nỗi đau thường trực Trong hồn nước non Con chim gầy hót Máu loang mỏ chiều Âm thanh đắng đót Đời sầu bao nhiêu! Nghe mùi sách cũ Như mùi l

Trần gian chật quá!

Thơ   •   20.11.2021
Hôm nay trời nắng một lần Và mưa hai bận, gió quầng ba phen Tôi đi, bốn nhớ năm quên Trần gian chật quá, xoá tên một người.

Lịch sử hiện lên từ xương trắng

Thơ   •   21.11.2021
Thước phim dĩ vãng chất chồng nước mắt đáy huyệt máu đông tội ác khôn lường đào sâu những ao cá cũ con chim sáo bị bóp chết trong bàn tay hốt trứng vì nói ngọng lông hoá tro tàn cuối trời huyết dụ những que diêm chưa cháy hết những que diêm thành tha

Con đường mòn bên mé đồi

Thơ   •   20.11.2021
Con đường mòn bên mé đồi vương vãi những cục cứt bò khô những cánh hoa vươn lên phô sắc đẹp làm sao!

Một câu thơ ngắn

Thơ   •   20.11.2021
một câu thơ ngắn làm tôi phải suy nghĩ dài hơn một trường ca

Thơ   •   20.11.2021
Vô tình em lướt qua nhanh Để cho con chó thất thanh sủa dồn Gà con, gà mẹ hết hồn Loe toe báo động nỗi buồn cho anh.

Lạm dụng trò chơi ngôn ngữ

Thơ   •   20.11.2021
Lạm dụng trò chơi ngôn ngữ nguỵ tạo danh vọng là tự sát bằng tiếng nói đơn độc, lạc điệu.

Tôi nghĩ không phải là hiện tại mà cũng có thể

Thơ   •   21.11.2021
mũi nhọn của không khí cứ bắn vào tôi tôi thấy rõ hơn là những hạt bụi ba hoa nhảy múa khoả thân tôi đang kéo tôi lại gần tôi theo đúng kế hoạch của một chuyến đi con chó cứ sủa vang nó không biết là tôi đang muốn sủa về một ký ức giống như một hiệ

Nghề bán quan tài

Thơ   •   20.11.2021
khách hàng là những người bị sai khiến từ những người đã chế

Trước mộ

Thơ   •   20.11.2021
Bao đêm ngồi trước mộ mình Tiếng gà gáy bất thình lình trong sương Rì rầm cùng với khói hương Câu kinh vô lượng, nắm xương vô hình.

Bên ngoài cửa sổ

Thơ   •   21.11.2021
Giấc mơ - dơ mất hết rồi Con trăng xuống tóc từ hồi còn non Mây xưa gió thổi đã mòn Sao khuya hay nước mắt còn lung linh?

Đêm mưa

Thơ   •   21.11.2021
Đêm mệt, mưa tràn con gió lạnh Đường tàu nằm chết với hoang vu Một bờ lá nát, mơ hồ rụng Lùa xuống nhân gian đám xác mù Am miếu đã tàn cơn khói thở Chuột bò tán loạn cuốn chân nhang Một màu đen phủ trùm thiên địa Tiếng chó đùn ra ngõ vội vàng Khuya

Nghe bắt mệt

Thơ   •   20.11.2021
Một mụ gió, một con sông Một tôi trôi giữa đám đông tà tà Lá mùa đông, rụng tẹt ga Bánh xe xẹp, cũng quáng gà trong mưa Hỏi rằng: năm cũ về chưa? Có mang theo chút dây dưa thuở nào? Cây tình sống thiệt là lâu Biết em nay đã mang bầu, vẫn xanh Bìm bìm

Châu Thuỷ

Thơ   •   20.11.2021
khi đã say mèm trong câu thơ viết cho em của một chiều xao xác rụng gót lá bơ thờ trong đáy quạnh hoàng hôn, ta cúi mặt nhìn dòng sông ẩn ức những đợt sóng buồn tê dại đang mục rủn hình hài nguồn cội suối khe. có phải ngày không? sao giọt nắng ngọc

Cám dỗ

Thơ   •   20.11.2021
Vầng trăng vỗ về không đánh thức nổi mùa thu Em từ đỉnh cao sương mù mê thẳm Như thiên thần mang nghị lực hỏa châu Về với thung lũng tình yêu say đắm Trong bia mộ cuộc tình Ta có đề tên em- người phụng lập Bằng nước mắt cỏ tranh Bằng linh hồn bạch lạ

Câu thơ bung gai giữa ngày không nắng

Thơ   •   20.11.2021
Câu thơ bung gai giữa ngày không nắng như cơn đói dẳng dai đen nhẻm suốt cuộc hành trình của tuổi những trận mưa hồ đồ chui lên từ lỗ cống bào mòn niềm tin vòng mây trắng hú gọi những oan hồn đang còn thoi thóp sống chập choạng vầng trăng rỉ máu dậy

Mỏi gót dã tràng

Thơ   •   20.11.2021
Loanh quanh, rồi cũng mệt đừ Tiếng chuông Thiên Mụ hình như cũng buồn Từ ngày em bỏ ta luôn Hàng bia Văn Thánh bảo tồn nỗi đau Lom khom ta đọc chữ Tàu Nhớ lời em nói đêm nào mờ trăng «Người đi vào cõi vĩnh hằng Phương danh còn lại hai hàng bia đây A

Chia sẻ

Thơ   •   21.11.2021
Không ai có quyền sở hữu nỗi đau trong tôi cái bóng của tôi đang lăn không ai khác tên tôi trong cáo phó bạn có muốn thay tên mình vào không.

Cái gì nghiêng?

Thơ   •   20.11.2021
Cái gì nghiêng? đang nghiêng cái gì nghiêng? thì là cái đang nghiêng!

Tuổi à! tuổi ơi!

Thơ   •   21.11.2021
nhẹ nâng từng tuổi trên tay mà thương chi lạ những ngày gọi tên à ơi! nhớ nhớ quên quên đòng đưa là những muộn phiền lắc lư Tuổi nào góp gió mùa thu tuổi nào xuân sắc hái từ chiêm bao tuổi nào bão thét gió gào tuổi nào đằm thắm một màu ái ân Một ng

Mộ khúc

Thơ   •   21.11.2021
Chiều vội là chiều ơi! Trái sung chưa kịp rụng Dòng sông chảy qua trời Lặng thầm khơi mầm sóng Em đừng dấu lời yêu Trong đôi môi nồng đắm Em đừng dấu bao điều Trong mắt huyền thăm thẳm Buổi chiều đi không chậm Màu thời gian miệt mài Bàn tay nào còn ấ

Bi chừ xa xăm

Thơ   •   20.11.2021
Bi chừ non nước mù xa Trăng còn soi bóng ngự hà không em Nát nhàu một lối đi quen Cỏ xưa đâm rát những đêm hẹn hò Thời gian chừ đã nằm co Nhớ thương như chiếc lò xo nén thầm Bi chừ gió cũng xa xăm Mà sao bão, dội ầm ầm trong tim.

Đơn giản bởi em là thơ

Thơ   •   21.11.2021
trong vũ trụ tôi em chọc thủng mặt loại người đú đởn em chọc tiết những câu thơ điêu toa sáo rỗng em lướt tình vĩ tuyến vẽ nên khuôn mặt thơ bằng chất liệu bồng con vẽ nên thiên đường thơ bằng cọ môi, son mắt và tiếng rên mãnh liệt ngày quỵ gối dướ

Mai xa còn nhớ kinh kỳ?

Thơ   •   21.11.2021
Em phơi cong một nụ cười Đêm ca dao, thả phận người lênh đênh Trái tim xanh máu lục bình Đong đưa Lại Thế, gập ghềnh Chiết Bi Môi rằm mọng giọt lưu ly Mai sau còn nhớ kinh kỳ không em? Choàng vai, vuốt phiến mây mềm Lặng im. Vì bởi chẳng thèm nói ra

Nhện ạ! Mi thật giỏi!

Thơ   •   21.11.2021
Nhện ạ! mi thật giỏi! bắt được con ong to hơn mi sự im lặng giả vờ thật khủng khiếp.

Bên góc thành cũ

Thơ   •   20.11.2021
Hôm trời nắng, tránh trời mưa Hoa xoan rụng giữa phố thưa thớt người Quách thành gạch vỡ làm đôi Đường vô Đại Nội gần thôi, mà dài Trên trời rối rắm là mây Tiếng chim úa, héo giữa ngày, chưa rơi Từ hôm em xé cuộc chơi Cà phê cóc, vắng nụ cười hồn nh

Sủa

Thơ   •   20.11.2021
Về chân núi cũ đây rồi Gà trưa gáy rát những lời điêu linh Bờ khe nhoà nhạt bóng mình Chó nhà ai sủa thình lình bên tê.

Nỗi riêng

Thơ   •   21.11.2021
Nỗi đau ứa như là nước miếng Mà thường ngày ta nuốt vào trong Nếu có nhổ xin đừng tuỳ tiện Bởi niềm riêng ai dễ cho không?!

Công việc

Thơ   •   21.11.2021
Những vì sao đêm nay nhảy múa ca tụng vũ trụ sẽ vụt tắt khi đêm tàn nhường chỗ cho những giọt máu ca tụng nỗi đau của loài người sẽ kéo dài mãi mãi.

Viết trong mù sương Huế

Thơ   •   21.11.2021
Với tay níu bóng mù sương mà nghe buôn buốt sông Hương chạm đò đã xanh xanh tận bến bờ cay xè phiến mắt đợi chờ đáy sông Rót mời tám cõi hư không chiêm bao nhoi nhói rêu phong Hoàng thành mờ mờ vạt áo thiên thanh cung tần ư? đến mong manh ngọc ngà!

Lối về

Thơ   •   21.11.2021
Con đường nắng, con đường xưa con đường ngợp gió, gầy thua dáng người một lần, chỉ một lần thôi em đi qua... và thế rồi... em đi Buồn hiu ngọn gió xuân thì bước về nghễnh ngãng còn gì đợi mong bơ vơ con nước ngược dòng hạ khô khoé mắt, phượng hồng b

Tận cùng nỗi nhớ

Thơ   •   21.11.2021
Môi nào còn hạn hán Rượu nào sôi máu trăng Tình nào chưa ngao ngán Lời nào chưa ăn năn? Bụi trở về hư không Con tim khô kiệt máu Em vừa đi lấy chồng Là trời giăng mưa bão Anh một thằng lơ láo Giữa bãi đời mông mênh Đem nỗi buồn quảng cáo Bán nhớ và m

Ngày đầu tiên tháng sáu

Thơ   •   21.11.2021
Ngày đầu tiên tháng sáu Xinh như là giọt mưa Xinh như là giọt nắng Chim ca vang gọi mùa Ngày đầu tiên tháng sáu Đẹp như là bông hoa Đẹp như vầng nắng ấm Dòng sông xanh hiền hoà Ngày đầu tiên tháng sáu Niềm vui xoay địa cầu Cùng nối vòng tay lớn Ơi bạ

Nghe không khí lạnh

Thơ   •   20.11.2021
Nghe cơn đau, đến rất gần Nghe trăm năm, xuống mộ phần, rất mau Xin người quên bớt khổ đau Xin tôi, rút lại một câu, mỗi ngày Nghe không khí lạnh vào đây Càng thêm buốt nhức vũng lầy thế gian Nghe em khóc rất dịu dàng Trong tiếng nấc, có khói nhang q

Giấc mơ mùa đông

Thơ   •   20.11.2021
trong vòng tay ấm của đêm trinh ngút ngàn hương thạch thảo dắt dìu nụ hôn chạm tiếng dương cầm mùa đông làm bằng những cơn mưa huyền ảo anh nghe bài thánh ca vang lên từ đêm thật thiêng liêng những ý thơ đan chồng trên tay anh và tay em mùa đi thậ

Amen

Thơ   •   20.11.2021
Amen a di đà a mẹ về.

Sau lũ

Thơ   •   20.11.2021
những ngôi nhà chôn chân trong bùn non những ngôi nhà đã mất hồn những con người không còn là con người nữa những ngõ những đường những bờ những bến trắng bợt da người không gian ngập oằn thối rữa tang thương mắc cạn dòng đời cái chết chóc rồi qua đ

Chiếc lồng bàn

Thơ   •   20.11.2021
Chiếc lồng bàn không nhốt được tiếng kêu của chú gà con lạc mẹ đêm nứt máu trong cổ họng.

Những sợi tóc

Thơ   •   21.11.2021
Những sợi tóc cắm mốc lãnh thổ cuộc đời rồi một ngày trắng và xoá.

Một ngày cuối tháng bảy hai lẻ chín

Thơ   •   20.11.2021
chạm tay vào buổi sáng những giọt cà phê sóng sánh đen vỉa hè nhộn nhịp tiếng nói và khói thuốc những mảnh đời bắt đầu cho hành trình dạt trôi bình minh mắc cạn trên chằng chịt những dây điện kéo qua thành phố lời chào hỏi đầu tiên buổi sáng là lời m

Sân trường vào hạ

Thơ   •   21.11.2021
Có chi trong tiếng ve sầu Mà nghe, mà nhói như đau ruột thừa Cũng vì nhớ cánh phượng xưa Mà bao nhiêu máu đổ bừa lên cây.

Tượng câm lặng

Thơ   •   21.11.2021
Tượng câm lặng chuông ngân lên lời Phật.

Sủa 2

Thơ   •   20.11.2021
Hai chân mê mải làm thơ Bốn chân ngồi sủa bên bờ trần gian Lửng lơ ngày mới, đêm tàn Trái tim động vật hoàn toàn tự nhiên.

Trượt trên nỗi nhớ

Thơ   •   21.11.2021
Anh vừa bước ra ngoài cuộc thăng trầm khói sương huyền ảo của một chiêm bao tan chảy trên vết sẹo hình hài, ngày xa em buồn tênh mảnh vỡ, bàn tay lướt buồn trên sợi ưu tư ngày cũ, anh dang díu với niềm đau mọc cánh trong sự trống vắng tột cùng em, l

Thân cây chuối bị chặt một nửa đã khô những bẹ

Thơ   •   21.11.2021
Thân cây chuối bị chặt một nửa đã khô những bẹ nải chuối xanh nhú lên từ vết thương hạnh phúc từ nỗi đau của mẹ.

Mắt rưng rưng

Thơ   •   20.11.2021
Dùng dằng Bắc Phú, Chấp Đông Trăng nghiêng Khe Lấu, gió cong Tây Trường Tiếng lòng mỏng tựa khói sương Mắt rưng rưng, rẽ đôi đường Sa Lung.

Vội mà không vội

Thơ   •   20.11.2021
Thấy đêm hối hả vô cùng Tiếng ho đã vội lăn đùng ra sân Thấy khuya hối hả bao lần Câu thơ tọt xuống mộ phần nằm chơi!

Trái đất xoay

Thơ   •   21.11.2021
Trái đất xoay nên không rụng con người rụng vì không xoay.

Nhớ con

Thơ   •   21.11.2021
(Cho con Nguyễn Trần Nhật Quang) Chiều nay ngang trường Mầm non Ba thấy người ta đón trẻ Lòng buồn, vì ba nhớ con Hỏi thầm ai đón con nhỉ? Giờ này mẹ chưa tan ca Ba xa hàng trăm cây số Chắc là đã có ông bà Đón con về nhà rồi đó Sáng

Những nụ hôn đêm qua

Thơ   •   20.11.2021
Những nụ hôn còn sót lại trên chùm lá mởn sương anh cởi ý thơ ra hong nắng gió giục những cành cây hôn nhau xa em một chút thôi đã vắng đêm qua vầng trăng không ngủ được bị ám ảnh những nụ hôn nên sáng nay con mắt thao láo trên tầng lầu đêm qua loà

Dưới mái trường mầm non

Thơ   •   21.11.2021
Dưới mái trường Mầm non Cô tập cho cháu hát Mẹ hiền cùng đàn con Vỗ tay đều cùng hát Cháu đánh vần lời thơ Cháu tô màu tập vẽ Bài toán làm trên tay Cháu đếm nè! Một! hai! Đôi mắt tròn xinh thế Cháu vui với bạn bè Đôi môi cười đẹp thế Cháu ơi! Chớ khó

Tìm

Thơ   •   20.11.2021
Lục tìm trong thế kỷ sau Niềm yêu hóa thạch, nỗi đau hóa bùn Máu đông đặc phía đầu nguồn Ngữ ngôn run rẩy, ngượng ngùng đóng băng.

Mù mê

Thơ   •   20.11.2021
vứt hết không để lại gì cái bản lề nám lom lem ngày cuối vò cái khuôn mặt đớn hèn lại cho vào túi rác mơ hồ chim bay cố xứ hả hê mùa toát lạnh chiêm bao vứt hết bộn bề thân xác vướng cành khô gãy trên mái đầu những thực tại đang chết dòng chữ không c

Tôi mở cửa chiếc tủ lạnh cũ

Thơ   •   21.11.2021
Tôi mở cửa chiếc tủ lạnh cũ một con thằn lằn con bị chết kẹt từ lâu bẹp dí chiếc tủ lạnh đã cám dỗ nó và cũng là lăng mộ chôn nó.

Đừng rơi vội hỡi chiếc lá

Thơ   •   20.11.2021
Đừng rơi vội hỡi chiếc lá tiếng chim đang hót mùa xuân về.

Tôi ở tại nơi không phải là nơi tôi ở

Thơ   •   21.11.2021
tôi đứng dậy những mê muội của lớp vỏ thời gian đi rồi Những cục ghèn đá hoá rêu xám nỗi âu lo rụng tóc đằng sau những tượng đài là những hài cốt cháy đen những tiếng súng đã hoá thành loa vang vang trên bầu trời máu từ sâu thẳm của đại dương muối đã

Rừng cháy

Thơ   •   21.11.2021
Rừng cháy, hoang mang mùi gỗ khét Cuối trời mù mịt khói tro bay Gió chiều thổi nát câu thơ chết Ôi! nghĩa trang buồn! Ta ở đây Ôi! nghĩa trang buồn! Ta ở đây Bao gươm giáo sẵn ở nơi này Hét lên một tiếng, ôi là máu Máu chảy bao đời cho đến nay.

Sẽ quên một cuộc tình

Thơ   •   20.11.2021
Cuộc tình ấy như cuộc chiến tranh quên thuốc súng bởi sống bên nhau mà tê liệt môi hôn bởi đối diện nhau mà không thấy mặt ngôn ngữ bọc đường đã làm đầu lưỡi không còn vị giác từng đợt sóng làm tình của biển cũng dần quên khao khát một lần chạm đau v

Những măng tre bụ bẩm

Thơ   •   21.11.2021
Những măng tre bụ bẩm sáng nay xuống chợ sự lựa chọn thế hệ.