Nỗi buồn là dòng máu chảy xiết

Thơ   •   Chủ nhật, 21/11/2021, 15:25 PM

Lũ muỗi hiếp dâm những lỗ chân lông trên đùi tôi đêm lạnh quá có lúc thế giới này chỉ là con gió cuốn linh hồn đi cúi xuống cắt tỉa móng chân mình nỗi buồn mọc từ thân thể ngày tháng có sợi lông mi rớt trên bàn chân sự chia sẻ rất chậm tôi không dám

Nội dung bài thơ: Nỗi buồn là dòng máu chảy xiết

Lũ muỗi hiếp dâm những lỗ

chân lông trên đùi tôi

đêm lạnh quá

có lúc thế giới này chỉ là con gió

cuốn linh hồn đi

cúi xuống cắt tỉa móng chân mình

nỗi buồn mọc từ thân thể ngày tháng

có sợi lông

mi rớt trên bàn chân

sự chia sẻ

rất chậm

tôi không dám nghĩ gì

sợ đụng chạm nỗi buồn rụng xuống

ngón tay rớt ra từng lóng gõ khoảng trời đêm hoang buốt

sợi lông ngủ quên vì mệt mỏi

sợi tóc đồng tính muối tiêu hoá sữa

màu trắng xuyên suốt đời người

muỗi mang trong mình giọt máu nhân loại

giọt máu biết bay trên hành trình cái chết nay mai

cái chết bài thơ đời người.


Bài thơ Nỗi buồn là dòng máu chảy xiết của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ

Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng

Tổng hợp

Cùng tác giả: Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Ngó trăng méo xẹo

Thơ   •   21.11.2021
Ta nuốt trăng, chừ! ta nuốt trăng Mùa thu đã chết ở cung Hằng Xác thu ta đốt, hoà chung rượu Cô độc như là không chiếu chăn Em đến, rồi đi như gió mây Như bia mộ lạnh giữa khuya gầy Như hoang mang thở trong niềm nhớ Như rượu không người tay nối tay

Lời sau cuối

Thơ   •   20.11.2021
Xin trả lại cho em chuỗi thời gian hốt hoảng Của một thời thành phố khóc tình yêu Xin trả lại những vết cắn tím bầm mê sảng Cho máu tái sinh hơi thở diễm kiều Con bói cá chết mòn trên vũng tội Ai cầm trái tim lay gọi bóng đời Cỏ ẩn ức một bàn chân tạ

Gặp ma

Thơ   •   21.11.2021
Đã nghe trời đất hốt kinh Máu hì hục thở, tim thình thịch rung Dặm dài vô thuỷ vô chung Khuyết vầng trăng cũ chết cùng tha nhân Côn trùng chệnh choạng bước chân Rủ ma nhậu xỉn với thân phận người.

May còn tâm sự cùng em

Thơ   •   21.11.2021
Mệt nhoài, thất thểu ngày đi Gió hờ hững rụng, sương trì trệ gieo Đá mòn hốc mắt rong rêu Ngậm câm ngó ngược nắng chiều hom hem May còn tâm sự cùng em Dẫu cho cháy card, mòn sim, cũng là Lời trao xoá nỗi cách xa Yêu thương thổi dạt chúng ta về gần.

Sóng lạnh

Thơ   •   21.11.2021
Sầu chi đau đáu rứa Hương? Xanh chi thăm thẳm đoạn trường mà xanh? Chiều nghiêng con nắng Kinh Thành Lang thang, mới biết một mình mình đi.

Ngát tận

Thơ   •   20.11.2021
không một trở lực nào ngăn cản sức hút của nụ hôn anh vuốt ve không gian hạnh phúc những lỗ hổng của gió và sự cọ xát tạo ra mùi thơm ngút ngàn biển tiếng hôn nhảy múa lăn tròn trên ngực em có lẽ em đang ngủ trong giấc mơ chỉ mình anh biết sự lãng m

Sưởi

Thơ   •   20.11.2021
Gửi cho anh cục than này Anh đem nhuốm chút khói cay sưởi lòng Bao nhiêu cái rét mùa đông Đã tan trong chút than hồng từ em.

Buổi trưa trên lăng Tự Đức

Thơ   •   20.11.2021
riêng tặng LT em trượt ngã bên bậc thềm hậu cung buổi trưa đắm nắng cây vả trái xanh không vươn được tán lá che bàn chân em những bức tường rêu đổ nát im lặng đến mê cung em đứng lên theo bàn tay anh em say nắng thật thà đôi môi tím tái và bàn tay lạ

Trước mộ

Thơ   •   20.11.2021
Bao đêm ngồi trước mộ mình Tiếng gà gáy bất thình lình trong sương Rì rầm cùng với khói hương Câu kinh vô lượng, nắm xương vô hình.

Cuối hè nhớ quê

Thơ   •   21.11.2021
Hè năm nay được về quê Mì tung tăng với bốn bề niềm vui Đến khi về lại phố rồi Mì buồn, Mì nhớ cứ ngồi buồn xo Nhớ con mèo ngủ nằm co Nhớ gà trống gáy ó o ngoài vườn Nhớ cây xoài trái oằn vương Nhớ dây trầu quấn lòng vòng thân cau Nhớ ông nhớ cả chòm

Vượt thoát

Thơ   •   21.11.2021
Họ đã đạp lên thân xác anh & nguyền rủa mầm mống của tư bản là đây mầy là thằng phản động anh vẫn hát những bài thơ của mình đến lúc không còn hơi thở những bàn chân đi qua vương nốt nhạc máu.

Gọi mùa (I)

Thơ   •   20.11.2021
Em không về. Đồi tháng Giêng Ngu ngơ vạt cỏ xanh lên nỗi buồn Lẻ loi gió mỏi qua truông Vấp cơn nắng xế quay cuồng niềm riêng Em không về. Đêm tháng Giêng Làm sao Nguyên Đán nối liền Nguyên Tiêu? Bến xuân đành lỗi nhịp chèo Sóng xuân như nước mắt trê

Lời mưa

Thơ   •   20.11.2021
Thì em, em đã quay về Con đường xanh lối cỏ thề ướt mưa Thỏa bao nhiêu những mong chờ Vòng tay là mấy bến bờ yêu thương Gió mùa lành lạnh con đường Mà trong nhau, ấm một phương trùng phùng Đã qua giấc ngủ mông lung Nụ cười đã xoá bão giông đi rồi T

Sẽ không bao giờ thấy những giọt máu trong đêm tối mịt

Thơ   •   21.11.2021
Sẽ không bao giờ thấy những giọt máu trong đêm tối mịt chỉ nghe những âm thanh mang màu đỏ trong tiếng rên lịm dần.

Muộn

Thơ   •   21.11.2021
Cũng đành xa cuộc tình xa dòng sông hoài niệm chảy qua đời mình còn gì giữa chốn phù vinh một miền mây trắng chở tình bay đi Nắng chiều mỏng cánh tường vi cho se sắt một nỗi gì phôi pha em về hun hút nẻo xa ta về sông vắng chảy qua đời buồn Cớ sao kh

Bên cánh rừng khuya

Thơ   •   20.11.2021
Em ngồi đái giữa chiêm bao Dòng sông vô thuỷ chảy vào vô minh Cánh hoa rụng giọt vô tình Con gà gáy vội, rùng mình không em?

Cơn khát

Thơ   •   20.11.2021
Rồi đến lúc sự già nua cũng mệt mỏi bọt cuộc đời không còn hơi men những lá khô không buồn chui vào cội rễ sẽ tê cứng mùa đông cạn kiệt đê hèn Biển chết vùi không thao thức sóng cát cũng chết theo tạo những nấm mồ lạnh toát mồ hôi dương cầm chết cóng

Đài phát thanh vang ở các góc phố

Thơ   •   20.11.2021
Đài phát thanh vang ở các góc phố người đi qua các nẻo đường bản tin đứt ra từng khúc.

Sự thật của tháng ba

Thơ   •   20.11.2021
sự thật của tháng ba là một cuộc chia tay im lặng như hơi thở sẽ không hỏi vì sao ta không còn yêu nhau những âm giai khép lại bên khung cửa quá khứ nực buồn những hẹn hò như gió mùa đông bắc bóp chết trái tim cuộc tình ngậm xác cà-phê rát lưỡi đã đ

Ngày xưa nói gì?

Thơ   •   21.11.2021
Ngày xưa ngày cũ nói gì? Dấu chân trâu với gót lì của anh Con chim sáo đẻ trên cành Báo tin hai đứa chúng mình thành đôi Thế mà mười mấy năm trôi Cây đa cũ, biết mấy đời sáo bay Trâu về dẫm nát chân ngày Còn anh tự bấy hôm rày xa quê Bồng bềnh cái k

Mệt

Thơ   •   20.11.2021
Nhiều khi mệt mỏi cũng vì Cái tay chẳng biết làm gì cái chân Thở ra, không biết mấy lần Nhưng mà sau đó lại cần hít vô.

Chuồn kim

Thơ   •   21.11.2021
Chú chuồn kim Mang áo đỏ Đôi cánh nhỏ Lượn thật êm Chú đi tìm Loài hoa đỏ Trên lối cỏ Đầy nắng mai Bé xoè tay Che bóng nắng Chuồn lẳng lặng Đậu vào tay Bé nhìn ngây Và nói nhỏ: - Này chuồn đỏ Kể từ nay Ở lại đây Cùng tớ nhé! Rồi vui vẻ Nhấc chuồn lê

Tấm ảnh cũ

Thơ   •   21.11.2021
Cầm trên tay tấm ảnh đã hoen màu thời gian vâng, vẫn đôi mắt ấy cứ nhìn ta dịu dàng Ta ngày xưa đấy hở? sao chẳng giống bây giờ nụ cười trong hơ hớ ôi là cái ngày xưa!... Thời gian trôi nhanh quá! kéo ta ngược dòng đời nhiều khi quên mất cả cái ngà

Lạc trong khói lửa

Thơ   •   21.11.2021
Tháng Tư máu chảy bầm tâm tưởng Tóc mẹ khô nhàu, khói đạn bay Môi lạnh, mắt sầu chưa ráo hận Ôm con lạc với nước non này!

Mù mê

Thơ   •   20.11.2021
vứt hết không để lại gì cái bản lề nám lom lem ngày cuối vò cái khuôn mặt đớn hèn lại cho vào túi rác mơ hồ chim bay cố xứ hả hê mùa toát lạnh chiêm bao vứt hết bộn bề thân xác vướng cành khô gãy trên mái đầu những thực tại đang chết dòng chữ không c

Mùa hạ gay nồng

Thơ   •   20.11.2021
Trên mùa hạ gay nồng những chùm mây quằn quại đưa tang bầu trời qua dòng sông khổ luỵ nước mắt đóng băng trong vùng ánh sáng những tiếng nấc gãy vụn theo tiếng chuông nhà thờ những móng vuốt tàn khốc của mặt trời thô bạo thiêu trụi niềm tin diệp lụ

Tiếc

Thơ   •   20.11.2021
Thôi, đừng trách móc gì nhau Một ngày sống, nghĩa là đau một ngày Đau như thịt lợn giả cầy Như em, bỏ cuộc chơi này, và đi.

Bốn mùa

Thơ   •   20.11.2021
Mùa thu nằm nhớ mùa hè Mùa đông cảm lạnh nằm đè mùa thu Tình yêu biến dạng hình thù Một hôm ngóc dậy thù lù: mùa xuân.

Những tiếng kêu mọc sừng

Thơ   •   21.11.2021
tảng đá mùa đông mặc chiếc áo rêu dày, xanh những tia nắng uất trữ đã vẽ ra những đường bay của máu lên sự hoài nghi của tháp đá sự tê liệt của rừng hay sự bất động của rú hoặc sự tai biến núi đồi đã hoang mang một dòng thác trắng từ trên cao trư

Đêm lộn ngược

Thơ   •   20.11.2021
Mèo động đực, chó sủa ma Từng đêm âm khí tràn qua bãi người Mưa cà chớn, gió ngạo đời Nghe kim cổ rụng trên mười ngón tê Hồn xưa theo khói bay về Đã nghe cót két bờ tre nghiến mình Thở đều và chỉ làm thinh Nào hay máu chuyển màu xanh mất rồi!

Đêm quê nội

Thơ   •   21.11.2021
Cháu tan hút trong đêm đen Và cháu đã thấy ngọn đèn rất chăm Như hạt đỗ mới nhú mầm Ngọn đèn toả sáng lặng thầm với đêm Có cơn gió rét bên thềm Vô tư quá, đã xô nghiêng ngọn đèn Đôi tay gân guốc mon men Bà ngăn con gió... cho đèn đừng lay Cháu liền v

Tôi nói về cái chết

Thơ   •   21.11.2021
Tôi nói về cái chết anh xưng tụng cái sống sống và chết 50/50.

Khi thành phố biết hôn

Thơ   •   20.11.2021
rung lên bởi niềm hưng phấn khi thành phố biết hôn những nụ hôn cháy bỏng những tuyến xe buýt nhầm lẫn giờ về dẫu tháng ngày lăn trên con đường quen thuộc, cứng nhắc em đã hút sâu trong vòng tay khát, từng giọt thời gian trở mình bằng sự va đập của h

Ngày buồn

Thơ   •   21.11.2021
Tôi cúi xuống hôn cái chết của mình không trống chiêng không vòng hoa không giọt lệ tôi tan trong khoảng không im lặng.

Hụt hơi

Thơ   •   21.11.2021
Phượng già đỏ chót Bọ cạp vàng khè Cùng nhau nhảy nhót Nhức mắt mùa hè.

Đừng tự trách mình

Thơ   •   20.11.2021
Đừng tự trách mình đi chậm khi gặp đèn đỏ hãy đi chậm một tí nữa sẽ thấy mình may mắn,

Saigon 20h30

Thơ   •   20.11.2021
với Lê Liên Mưa tạnh hôn tạnh mắt chưa tạnh vòng tay chưa tạnh ghế đá chưa ấm vé sài gòn => nha trang bật khóc khoan cắt đại lộ khoảng khắc rối máu lên dập dã bấm phím xem giờ lên xe ô cửa kính cầm tù ánh mắt tin nhắn lộn nhào lòng bàn tay.

Sài Gòn 20h30

Thơ   •   21.11.2021
mưa vừa tạnh nụ hôn vừa tạnh ánh mắt chúng ta chưa tạnh vòng tay chưa tạnh ghế đá công viên chưa kịp ấm chỗ ngồi chiếc vé gài gòn - nha trang bật khóc khoan cắt đại lộ ... những khoảng khắc rối có thể làm nên bảo tàng chứa những hồng cầu sẽ chết nhấ

Chới với 2

Thơ   •   20.11.2021
Chừ, ngồi bó gối, khoanh tay Dòm đêm tróc vảy, ngó ngày nớt da Tay trần, trơ những ngón ma Bấu sương, cào gió rụng, và xé trăng Lù lù mộ hoá thành lăng Màu non nước, rợn màu nhang khói. Mù Miếu đền mèo khóc, chó tru Tương lai chẳng biết hình thù ra

Anh lục tìm em trong màu gió biếc

Thơ   •   20.11.2021
Mai thức dậy ta không thấy mặt trời mặt trời em màu đỏ mặt trời anh màu xanh & nắng mong manh ngày mai không còn xa đừng nghĩ về trăm năm hãy nghĩ về thời gian rất ngắn ngắn như kiếp người không kịp để yêu thương ngày mai vào quá vãng những tham

Hỏi tôi

Thơ   •   21.11.2021
Tôi còn mấy tháng, mấy năm Sớm vun gốc ớt, chiều chăm bụi hồng Tôi còn vui với tôi không Đừng xui tôi, phải đề phòng với tôi Hỏi còn mấy sức, mấy hơi Nắng mưa đừng nói hộ lời trái tim Còn bao nhiêu nỗi muộn phiền Tôi gom hết, trút vào miền vô ưu.

Bên này và bên kia

Thơ   •   20.11.2021
Bên này và bên kia trái đất có hai màu con người có hai mắt.

Gọi mùa (II)

Thơ   •   21.11.2021
Anh dắt mùa yêu qua phố xanh Nghe muôn lời gió hát trên cành Bờ môi nắng mới thơm Nguyên Đán Tuổi mộng trăng tròn  ấm Giáng Sinh Nguyện ước tươi hoài cung luyến ái Cầu mong đẹp mãi nụ duyên tình Nụ hôn đắm đuối trong khao khát Mở lối thơ về biê

Vô tình

Thơ   •   21.11.2021
Thức dậy ta quên bẵng mình đã chết đêm qua ta bắt đầu sống lại cho ngày mới những kem bàn chải khăn lau mặt chào ta buổi sáng mà ta không một lời cảm ơ

Với cây guitare bạn hãy hát lên như đứa trẻ lần đầu tiên xa nhà

Thơ   •   21.11.2021
Những gì bạn đang đối diện hãy tạm dừng trong giây lát đôi lúc cái khoảnh khắc nhắm mắt cũng làm bạn cảm thấy bớt nhức nhối xốn xang cho dù một hạt bụi nhỏ nhoi bạn hãy nhắm mắt cho nước mắt ứa ra cuốn trôi bực dọc những gì bạn đang phải nghe cái p

Con đường đất đỏ lầy mưa

Thơ   •   20.11.2021
đêm rất say trên cao một chùm ánh sáng ngã quỵ trên vũng lầy anh lang thang tìm em trong nỗi nhớ con đường của chúng ta đã chôn chặt chân anh bằng bùn đỏ từng cơn gió từ vũ trụ buồn bay mùi nhang khói đẩy rác rưởi bên góc chợ tấp vào anh mùa đông đờ

Quê cũ

Thơ   •   21.11.2021
Tiếng chim hót ngày hôm qua Đã biệt tích, với nắng tà chiều ni Cồn xa, cát lấp lối đi Hỏi hoàng hôn muộn nói gì trong sương?

Câu thơ bung gai giữa ngày không nắng

Thơ   •   20.11.2021
Câu thơ bung gai giữa ngày không nắng như cơn đói dẳng dai đen nhẻm suốt cuộc hành trình của tuổi những trận mưa hồ đồ chui lên từ lỗ cống bào mòn niềm tin vòng mây trắng hú gọi những oan hồn đang còn thoi thóp sống chập choạng vầng trăng rỉ máu dậy

Mộng trắng

Thơ   •   21.11.2021
Bao nhiêu chiến thắng mơ thành tượng Đá chất chồng lên lấp núi cao Xương trắng ngàn đời xương vẫn trắng Rùng mình, máu thở nhịp thương đau!

Chạy ngược từ ngã ba Ái Nghĩa

Thơ   •   20.11.2021
Nhói đau phía trời chiều Thượng Đức bủn rủn phù sa bão lũ ùa về mưa cắn nát lòn bon non tháng mùa tuổi trôi dạt Ba Khe chạy về phía đại ngàn run rẩy mơ hồ cá Bàu Quyền mơ hồ cam Am Thông tôi thức nhận khuôn mặt phi trường trên tiền đồn đổ nát mọc nê

Khi thành phố biết hôn

Thơ   •   20.11.2021
rung lên bởi niềm hưng phấn khi thành phố biết hôn những nụ hôn cháy bỏng những tuyến xe buýt nhầm lẫn giờ về dẫu tháng ngày lăn trên con đường quen thuộc, cứng nhắc em đã hút sâu trong vòng tay khát, từng giọt thời gian trở mình bằng sự va đập của h

Khi anh thở bằng hơi thở của em

Thơ   •   21.11.2021
khi bờ biển nằm ngửa ra đón nhận sự trần truồng của đôi tình nhân vùi trong cát là lúc những đợt sóng căng một khúc đàn trong suốt soi vào bốn con mắt nhìn nhau khi rừng dương đứng lặng câm ngái ngủ chợt giật mình làm nghiêng đổ cơn gió khi đôi tì

Con đường duy nhất

Thơ   •   21.11.2021
Em cứ uống đi đây là những giọt máu nóng hổi cuồng nhiệt nhất mà tôi có em cứ hút đi như con ong hút nhuỵ mùi nhang khói kích động hoa hương sự hiến dâng phải chăng là nền tảng của thảm hoạ khôn lường hoặc ít ra cũng là mầm mống của sự đau khổ tiếp

Nhớ một chiều Hà Nội

Thơ   •   21.11.2021
Nhớ một chiều Hà Nội em bên anh gió chạm vào tóc em như chạm vào nỗi ghen anh thầm lặng Hồ Tây xanh màu thu dịu nắng sóng chau mày khi đối diện em anh Nụ hôn nào cũng xanh màu thiên thanh đã nhuộm biếc nước hồ thu thăm thẳm có nụ cười nào làm anh say

Những dấu phẩy của âu thị phục an

Thơ   •   21.11.2021
đã 35 năm rồi, anh đã gục ngã trong buổi chiều tháng tư đen như máu bầm ấy, ngày nào cũng vậy, buổi sáng một cốc cà phê đen, cà phê chị mang từ quê lên, và, hai bữa trưa chiều, chị không quên khẩu phần cho riêng anh, dù là củ sắn, đủm khoai, hay mộ

Đêm nóng

Thơ   •   20.11.2021
Tôi về ngồi chết dưới trăng Mắt thì nhắm, nhưng hàm răng vẫn cười Em qua, ngó, bảo: đười ươi Chết, mà chưa hoá thành người, buồn ghê! Tôi ngồi, nửa tỉnh,nửa mê Thấy vầng trăng,đã phù nề hết trơn Thấy em cũng đã cô hồn Tóc xanh nhang khói, mắt tròn lâ

Mặt trời mọc từ những ngón tay đan

Thơ   •   20.11.2021
Tất cả có thể là cái chết Tất cả là máu Cái chết chảy máu trên đường Con đường tuyệt vọng Bàn chân không nói gì Bàn chân chết dần từng bước Huyệt mộ cảm ơn bàn chân Hãy đan tay đi em Cho tim bớt lạnh Những nấm mồ như nụ hô

Đêm nở ra hoa ấm

Thơ   •   20.11.2021
Em tưới lên cơn mê anh Cơn yêu thương nồng đắm của nắng ngọt Cỏ sinh nở màu trời ngực ấm Những bờ dậu không tên mùa tiếp sức nụ hôn xanh Sự nhiệt cuồng của bão Không bằng sự cuồng nhiệt hạnh phúc Đêm căng da nõn nà Sương đẫm màu diệp lục Sẽ không bì

Ngồi bệt trên lá thông khô

Thơ   •   20.11.2021
tôi nghe từ đâu đó những bào thai rụng những căn bệnh ung thư đè nặng ban mai những chuyến tàu chở tham vọng lướt qua những tia nhìn họ sắp từng con chữ để tạo nên quyền lực miễn cưỡng những con chim sẻ vù cánh bay lên khi bước chân họ tới gần vì chú

Buồn như

Thơ   •   20.11.2021
Buồn như Đập Đá đổ mưa Buồn như Cồn Hến mắc lừa Chợ Dinh Buồn như bèo ngả ba Sình Lênh đênh chẳng biết phận mình ra răng!

Trường mầm non của cháu

Thơ   •   20.11.2021
Trường Mầm non của cháu Ôi mới đẹp làm sao! Trường Mầm non của cháu Trường Mầm non Anh Đào Trường Mầm non của cháu Soi bóng bên dòng Hương Trường Mầm non của cháu Có bạn bè thân thương Trường Mầm non của cháu Có cô giáo thật hiền Có khu vườn cổ tích

Khuya trôi theo bóng

Thơ   •   21.11.2021
Dắt buồn qua mấy ngõ rêu Thấy ta trôi, tựa cánh bèo trong khuya Quách thành ngậm bóng u mê Đã nghe nhang khói theo về cùng ta Còi tàu rét cóng sân ga Âm dương chất nặng một toa kiếp người Khi buồn đã biết lên ngôi Nghĩa là vũ trụ mồ côi ngàn l

Lời ru của người cha trẻ

Thơ   •   20.11.2021
Người cha trẻ học cuộc đời trong lời ru con thơ có lời ru bình dân như cơm bụi bình dân thời kinh tế mở có lời ru như là tiếng khóc than thân tiếng gọi người tình có lời ru như con mưa dở cha ru con hay ru chính bản thân mình Những lời ru tái hiệ

Tết quê

Thơ   •   20.11.2021
Mùng một tết, trèo lên non Thắp nhang, cho khói cuộn tròn lên mây Ngó xuống ruộng, chộ chim bay Ngó xuống chưn, chạm một ngày sắp qua Sông thì vẫn gọi Vu Gia Chùa, thì vẫn chỗ Đò Ba Bến buồn Lấy tay bụm bụm nước nguồn Thấy hơi lạnh lạnh trong buồng

Một thoáng Hạ Long

Thơ   •   21.11.2021
Triệu triệu năm đá vẫn bên nhau sóng vẫn vỗ dưới chân tình chung thủy thoáng Hạ Long cho hồn thêm thi vị em có cùng với màu áo rong rêu? Anh hóa thành tượng đá tình yêu trong mắt em xanh kiều diễm anh - cánh buồm hiển hiện bập bềnh trên sóng tình em.

Thơ   •   20.11.2021
Từ trong lịch sử bước ra Thiêng liêng hé chút mặn mà vầng trăng Băn khoăn pha chút dùng dằng Mới hay chú Cuội, chị Hằng là hai.

Cát

Thơ   •   20.11.2021
Nhớ nhà thơ PXL Lăn lóc đến nỗi không còn thịt còn da băng qua những quanh co ghềnh thác rũ sạch cho nhẹ nhàng một chuyến chơi xa rũ sạch để còn nguyên vẹn cát Từng nghe suối reo thác nhảy sông rộn rã phù sa cuộc hành trình lăn theo sự mặc cả bởi đã

Hành trình tiếng vọng

Thơ   •   20.11.2021
những chất chồng họa tiết nước mắt quệt lên gò má sơn dầu xám xịt một màu mùa đông khe suối một màu mùa hạ biển dâu nhốt chật không gian bố cục ánh sáng lấy từ đôi mắt thiếp ngủ đã nói lời tiên tri xanh xao những phiến màu toát ra từ tiếng thở đã nó

Nhìn và quay mặt

Thơ   •   21.11.2021
giấc mơ vỡ ra thành muôn vì sao trên bầu trời lấp lánh để lại trong anh một khoảng trống cô đơn và anh nhận ra bí mật của đêm trong tiếng thở dài não nuột thôi xin em đừng đến khi niềm tin đã bị đánh cắp rồi khi giấc mơ  trở thành phế tích chẳng

Hình dung

Thơ   •   20.11.2021
Ta đi khóc một linh hồn Cốt là để biết nỗi buồn thế nhân Ta đi đắp điếm mộ phần Nghe xuân chết lịm trong thân xác này Bao nhiêu hột nắng về đây Có hong lên ấm chút quay quắt lòng?! Bàn chân nào lội qua sông Có nghe nguồn cội réo dòng phù sa? Em chừ k

Trưa sáu ba một một lòng vòng Đà Nẵng

Thơ   •   20.11.2021
dìu sóng biển thanh khê đi chơi trên cát chốc chốc giẫm phải mấy chú còng nằm vùng nắng khô cong cong con mực lép cong cong con mắt khói cong cong dáng tàu bão đớp nắng u u trên trời nắng u mê trong đời nắng nổi từng cục u trên lưng trắng muối của mẹ

Ở phía chuồng bình minh

Thơ   •   20.11.2021
bầy gà cắn nhau uý oé nơi góc chuồng bình minh chúng đá nhau hì hục toạc máu đầu bằng đôi cựa giống nòi tiếng cục tác ầm xèo kích động lũ chó ăng ẳng dọc con mương làng thối hoắc mệ gà mái rặn quả trứng hồng hồng tội nghiệp gần như kiệt sức đôi châ

Trăng bạc

Thơ   •   20.11.2021
Cười cho nước mắt chảy ra Vui cho đau đớn vừa già vừa non Cuộc chơi khuyết khuyết tròn tròn Mà đong đưa một cõi buồn phát sinh.

Trời chưa chịu sáng

Thơ   •   20.11.2021
Tiếng gà đã rộn rã, nhưng Màn đêm vẫn cứ dửng dưng tối mù Không gian vẫn cứ lao tù Âm thanh đứt khúc trong khu vực buồn Đèn vàng le lói cô đơn Như hòn máu, rỏ xuống cơn mịt mùng Gác tay ngẫm sự riêng chung Ối giời! Như thể tinh trùng cụt đuôi.

Tưởng tượng

Thơ   •   21.11.2021
Cái mông của mùa đông cuộm lên như bụng con nhện ra vẻ lịch thiệp lạ lùng tôi trộm nhìn dòng suối đổ xuống với những bờ thác trắng mềm mại nhưng vẫn làm tôi hoài nghi về lũ lụt có khi nào mái tóc của em thơm và mướt có thể trượt lên hồn tôi chảy má

Tịch lặng

Thơ   •   21.11.2021
Chiều lạnh đáy sông su Mộng chui vào tổ kiến Gốc cây, ngồi thu lu Buồn chi nhổ nước miếng? Bạn cũ say bên trời Người cũ chừ dưới mộ Nhạc chiều theo lá rơi Xạc xào mà khủng bố! Rừng vắng mấy nghìn năm Lòng vắng nghìn thế kỷ Đá vẫn đứng lặng câm Sầu vô

Đêm nguyện

Thơ   •   21.11.2021
tiếng chuông nhà thờ dắt anh và em vào phố mùa đông buộc chúng mình bằng những ngón tay đan định mệnh những sợi mưa thật mềm như nước mắt hạnh phúc ngày anh nói yêu em những sợi mưa như tơ kén đang bọc anh và em trong tiếng kinh cầu nguyện lạy Chúa!

Rốt cục cũng là máu thôi

Thơ   •   20.11.2021
vỡ ra một nụ cười héo đọt một thế hệ gieo neo cạm bẫy đời bay trên dây kéo mù máu chảy trong cánh đập rớt bầm lối cỏ ngả nón đong mưa kéo tuột nóc lầu hổn hển máu chảy xuống tay người lật lá gan quàn lá phổi mùa xuân nhánh rụng lá đời mà nghe lời đá

Nói rất nhỏ nhẹ với người con gái

Thơ   •   20.11.2021
Anh ngồi thở rất khiêm nhường Vòng tay, anh ngó vô thường lăn đi Tình yêu như viện kẹo bi Ngậm hay không ngậm, thì tuỳ em thôi.

Mưa giêng

Thơ   •   20.11.2021
Nhẹ như bụi, mỏng như sương Mà sao ướt rượt con đường mùa xuân Lặng thinh và rất ân cần Từ từ thấm, đến mấy phần thịt da.

Những đám mây xám

Thơ   •   20.11.2021
những đám mây xám toa rập chúng có thể cười toang hoác dưới bầu trời ngột và tự đứt ra từng khúc nhão nhoẹt có một con đường chúng đã chọn và bay không lối thoát có những lúc chúng bay giật lùi mơ hồ có những lúc chúng quần nhau che giấu sự dối trá c

Một dòng

Thơ   •   20.11.2021
Cuối cùng, chảy nước như mưa Cuối cùng, một trận gió lùa, trống trơ Trông xa, lớp lớp mơ hồ Ngó gần, san sát những mồ vô danh Ngàn năm, còn miếng mảnh sành Cứa bàn tay, rỏ máu tanh xuống đời!

Sương khuya

Thơ   •   20.11.2021
Một mình tôi, chạy với ma Nửa đêm hổn hển rất là trần gian Sương khuya ưỡn nụ vội vàng Nửa như ức chế, nửa toan đầm đìa.

Đêm loạn

Thơ   •   21.11.2021
Chó sủa, chó sủa rung tượng đá Đêm đã chôn trăng vào huyệt sâu Bạn cũ hoá thân thành kẻ lạ Giết người mài bén mấy đời dao Than ôi! giọt máu ngày lưu lạc Đã cháy lên thành cuộc chiến tranh Không lẽ, tin yêu là tự sát Giọng cười chén rượu hoá lưu manh?

Trượt trên nỗi nhớ

Thơ   •   21.11.2021
Anh vừa bước ra ngoài cuộc thăng trầm khói sương huyền ảo của một chiêm bao tan chảy trên vết sẹo hình hài, ngày xa em buồn tênh mảnh vỡ, bàn tay lướt buồn trên sợi ưu tư ngày cũ, anh dang díu với niềm đau mọc cánh trong sự trống vắng tột cùng em, l

Chỉ trong đêm tối

Thơ   •   20.11.2021
Chỉ trong đêm tối mới thấy ánh mắt sáng ma quái của lũ mèo bóng tối nuôi dưỡng nó.

Hơi thở người đàn bà ở lại

Thơ   •   21.11.2021
Trống trơn mộ chí em ngậm ngùi không thấy mộ anh đâu nước mắt tràn qua nương khoai nước mắt tràn qua bãi mía đá nứt từng nỗi đau sụt sùi trời đất em níu giữ tháng ngày quá cố trên đôi vú cùn thâm trên hốc mắt chia lìa tăm tối đàn con nheo nhóc rách

Mười bốn tháng tám một chín bảy ba

Thơ   •   20.11.2021
hai lẻ chín trừ một chín bảy ba té ra mình băm sáu tuổi mặt vẫn gầy vẫn hốc hác như xưa tóc vẫn húi cua răng vẫn sứt miệng rộng tuềnh vẫn thích chút chua cay năm bảy ba ngày mười bốn tháng này trong trời đất có một thằng ra đời quẫy đạp cha mù mắt nê

Mất chìa

Thơ   •   20.11.2021
Bao giờ cho hết hận thù? Cho xương dưới mộ gật gù uống bia Bao giờ cho hết cách chia Cho đêm mở một lối về bình minh?

Cạn đêm

Thơ   •   21.11.2021
Khóc cười chi nữa ư em? bàn tay lỏng ngón đã mềm sương khuya ngoài kia trăng khóc đầm đìa soi vào đâu những lời thề không xanh? Cạn ly rồi! rót... cũng đành uống đi! cho cạn cuộc tình hư không lăn đi một chuyến tang bồng trả vay âu cũng một dòng tâm

Nỗi khuya

Thơ   •   21.11.2021
Lại nằm thức với chiêm bao Tiếng con chó sủa cấu cào bờ phên Lăn tăn ngọn gió qua thềm Hú con chuột cống ăn đêm chưa về Nỗi buồn từa tựa lá tre Mỏng manh thôi, mà cứa tê tái lòng Trót thương cô gái có chồng Nghe con họ khóc mà lòng xót xa Bần thần ng

Tạm

Thơ   •   21.11.2021
Rót ly này nữa, cuối cùng Buồng tim, máu trượt dập dừng cuộc say Có em trong cuộc đau này Bứt từng sợi tóc lấp đầy mả hoang Lặng câm nước mắt ứa tràn Con ma đứng giữa hai hàng biệt ly Chiều nhô cái bóng đen sì Gom thân xác mướn bỏ bì quăng sông.

Câu thơ bung gai giữa ngày không nắng

Thơ   •   20.11.2021
Câu thơ bung gai giữa ngày không nắng như cơn đói dẳng dai đen nhẻm suốt cuộc hành trình của tuổi những trận mưa hồ đồ chui lên từ lỗ cống bào mòn niềm tin vòng mây trắng hú gọi những oan hồn đang còn thoi thóp sống chập choạng vầng trăng rỉ máu dậy

Thăm làng

Thơ   •   21.11.2021
Xa mấy năm rồi nay trở lại hỏi thăm cụ Võ có còn không? cụ Lương, cụ Nguyễn say thơ lắm bảy tám mươi rồi, viết vẫn hăng Chùa vẫn đông rằm đêm tháng bảy vầng trăng ngần sáng luỹ tre xanh đường làng thay áo bê tông hóa đã khác xưa rồi đôi mái tranh T

Trầm luỵ trong mô thức khuynh đồi bản ngã

Thơ   •   20.11.2021
phải biết chạy trốn như chạy trốn một tình yêu chạy như đang hấp hối chạy như bị đâm lòi ruột chạy như chạy giặc khi người ta đã học thuộc một tiểu thuyết có lẽ họ đã quên ca dao một gã điên ngồi xếp những con chữ thành chân dung của mình gã đã khóc

Mỏi gót dã tràng

Thơ   •   20.11.2021
Loanh quanh, rồi cũng mệt đừ Tiếng chuông Thiên Mụ hình như cũng buồn Từ ngày em bỏ ta luôn Hàng bia Văn Thánh bảo tồn nỗi đau Lom khom ta đọc chữ Tàu Nhớ lời em nói đêm nào mờ trăng «Người đi vào cõi vĩnh hằng Phương danh còn lại hai hàng bia đây A

Giáo dục

Thơ   •   21.11.2021
Sự bành trướng của lòng tham của chủ nghĩa toàn trị ăn dần không gian cần thiết tối thiểu những đứa trẻ khó tung đôi cánh tự do chúng ăn những món ăn tinh thần thô tạp nhất ta đã thấy mây đen phủ kín trên đường bay của chúng.

Tiếng côn trùng

Thơ   •   20.11.2021
Gió khuya xé toạc nỗi niềm Đàn chơi vơi lạnh giấc chiêm bao về Mắt vô hồn giọt u mê Vầng trăng đã vỡ bóng đè ưu tư Chiếu chăn buốt giọng mỏi nhừ Rượu hoang mang, cháy lừ đừ qua tim Hư không gồng gánh nổi chìm Có nhau... đâu dễ mà tìm được nhau? Tiế

Thương nhau cho miếng quýt chua

Thơ   •   20.11.2021
Thương nhau cho miếng quýt chua Xin anh chỉ ngậm cho vừa lòng em “Của chua ai thấy cũng thèm” Anh không tin, thử một phen xem nào!   Thói đời ưa chuộng ngọt ngào Mấy ai thích thú cái màu chua cay? Em thì vụng cả đôi tay Chọn mua… nhầm đúng quả

Mặt đất

Thơ   •   20.11.2021
Mặt đất kéo dài miếng ăn loài người và là nơi chôn xác.