Khúc thứ hai: Những cánh cửa sổ, hồi chuông và buổi sáng

Thơ   •   Thứ hai, 08/11/2021, 15:11 PM

trí nhớ tôi là ngôi nhà nằm ven sông Đáy ngôi nhà có rất nhiều cửa sổ có cánh cửa ngó xuống nỗi lầm than mấy đời chạy giặc những ngôi mộ xới nhanh giấu xác người chết trẻ xác chị, xác anh Nho Quan mồng ba Tết những viên đạn lửa không hận thù những v

Nội dung bài thơ: Khúc thứ hai: Những cánh cửa sổ, hồi chuông và buổi sáng

trí nhớ tôi là ngôi nhà nằm ven sông Đáy

ngôi nhà có rất nhiều cửa sổ

có cánh cửa ngó xuống nỗi lầm than mấy đời chạy giặc

những ngôi mộ xới nhanh

giấu xác người chết trẻ

xác chị, xác anh

Nho Quan mồng ba Tết

những viên đạn lửa không hận thù

những viên đạn lửa rất khoái trá

tôi chắc người xạ thủ Tây đen, Tây trắng nào đấy

phải sằng sặc cười

lúc thấy viên đạn lửa của họ xuyên suốt thân thể anh tôi

lồ lộ bên bờ ruộng.

nửa đêm

người đem tin

đập gấp rút cả đôi cánh cửa gỗ lim

tiếng thình thịch nện, dội những bộ ngực thoi thóp vùng Tề

mẹ tôi xé chiếc áo dài trắng

quấn lên đầu chúng tôi

chính bà, cũng không quên, chít lấy cho mình

mảnh tang mới

hay khúc lòng bà đứt đoạn, rói, tươi?

mai tôi chết, ai cười? ai khóc rống?

ai đêm nay, tắm gội bến sông này?

trí nhớ tôi là ngôi nhà nằm ven sông Đáy

ngôi nhà có rất nhiều cửa sổ

có cánh cửa ngó xuống tám mươi lăm năm làm người u ám

tám mươi năm lầm than, nín lặng

tám mươi lăm năm hoạ biếm

nửa đêm tỉnh dậy

đôi mắt goá bụa mẹ tôi không ngấn lệ

trí nhớ tôi có cánh cửa

ngó xuống ngôi nhà tôi đã ở

ngôi nhà ngày một vắng đi những đứa con

ngôi nhà tản cư trở về từ Do Lễ

như miếng thịt trâu thui chỗ đen chỗ xỉn

mẹ tôi ngồi xổm, xoa mãi đôi bàn tay gân xanh

trên xác những con chó bị bắn chết

những con chó hằng vẫy đuôi mừng rỡ mỗi khi bà trở về

chẳng rõ tự trời nào?

(như chúng, tôi cũng chẳng biết)

những con chó có số tuổi lớn hơn tuổi tôi,

cách chi không mừng

khi nhân số gia đình mỗi ngày mỗi giảm

kẻ đi theo Thầy tôi

về bên kia thế giới

đứa đi theo kháng chiến

đứa trở lại Hà Nội

đứa đi Yên Mô, Việt Trì

không ngày về

lúc mẹ tôi còn quá trẻ

và phép lạ chưa từng xảy ra cho ai.

trí nhớ tôi là ngôi nhà nằm ven sông Đáy

ngôi nhà có rất nhiều cửa sổ

có cánh cửa sổ ngó xuống bước chân ngược xuôi của mẹ tôi

trên lộ trình Hà Nội - Phủ Lý

những đoạn đường bị đắp mô

những đêm bạn hàng phải ngủ trọ

tiếng moọc chê câu vào từng hố mắt đêm đen

tiếng nổ cắc bùm bắn đi niềm tang chế

mẹ tôi bưng mặt

khấn nguyện vong linh thầy tôi

phù hộ cho bà sống

để trở về

nuôi lấy những đứa con côi cút

những đứa con không cha

những đứa con mất anh, mất chị

trí nhớ tôi có nhiều cánh cửa

ngó xuống buổi cơm chiều

bữa cơm có cút rượu trắng

cái cốc sành

mẹ tôi vừa uống vừa kể chuyện ngày... xưa

ngày xưa của bà, ngày thầy tôi chưa mất

bữa cơm nào cũng chấm dứt bằng nước mắt

khi ấy tôi còn quá nhỏ

để hiểu mẹ tôi khóc

vì:

xót thương cảnh côi cút của chúng tôi

nhớ thương chồng

hay công việc làm ăn lỗ lã?

trí nhớ tôi là căn nhà nằm trên đường Phúc Kiến

căn nhà có rất nhiều cửa sổ

có chiếc ngó xuống nỗi bịn rịn của mẹ tôi

khi bà buộc phải gửi chị em chúng tôi ở lại.

đó là lúc chiến tranh đã quay gót trở lại quê tôi

sông Đáy mỗi sớm mai

đã nhiều thêm xác trôi

có xác Ta, trôi gần xác Tây,

có người ta làm gan vớt lên

chôn giùm lấy phước.

bữa cơm nào của gia đình tôi

cũng thoảng mùi thây rữa

trước khi gửi chị em chúng tôi lên Hà Nội

ở với người con dâu khăn tang còn quấn quanh đầu mướt trẻ

mẹ tôi dẹp bớt bàn thờ

bà bảo bầy nhiều bàn thờ mà không khói nhang

chỉ thêm tội vong linh người quá cố

từ đó chỉ còn mẹ tôi

và u già

giữa ba bốn dẫy nhà mênh mông, sụp đổ

những dẫy nhà chỉ còn sự vào, ra bóng hình

kẻ chết.

nếu không có chúng tôi

chắc mẹ tôi cũng đã trở thành một trong những bóng ma

dật dờ đi lại...

trí nhớ tôi là căn nhà đầu phố Huế

căn nhà có rất nhiều cửa sổ

có cánh cửa ngó xuống những giọt lệ tức tưởi, lõng bõng rơi ướt

lòng mẹ tôi

lúc bà kể một người đàn ông ngỏ ý muốn cưới bà làm vợ

mẹ tôi nghĩ

dễ chẳng có xỉ nhục nào lớn lao hơn dành cho vong linh thầy tôi

nơi chín suối

từ đó

mẹ tôi cố tình làm cho mình tiều tuỵ hơn

quanh năm quần thâm đen, áo vá

vấn tóc, chụp khăn

(chít hình mỏ quạ)

mẹ tôi lụp xụp, đôi mắt lụp xụp...

trước bàn thờ chồng con

bà thấy như thể mình thêm có lỗi

không chỉ với chúng tôi

mà luôn người vắng mặt!

những đêm mùa đông Hà Nội

mẹ tôi đốt lò than

gấp đôi tấm chăn bông

đắp hết cho tôi

bà ru tôi ngủ bằng giọng kể thì thầm

(tiếng ru buồn của một người đàn bà Việt Nam goá bụa)

nhiều khi

sực tỉnh

tôi còn nghe bà ru

như ru nỗi lầm than của chính đời bà ghẻ, lạnh.

trí nhớ tôi là căn nhà ở đường Triệu Việt Vương

căn nhà có rất nhiều cửa sổ

có cánh cửa ngó xuống những sợi tóc mẹ tôi bạc trắng

những sợi tóc rớt trên những quả trứng luộc (đã bóc)

những quả trứng luộc mang xuống từ các bàn thờ

những ngày giỗ chồng

những ngày giỗ con

những quả trứng luộc lạnh tanh

không hiểu vì sao tôi rất thích ăn

bao giờ bà cũng để dành cho tôi

cùng tàn hương và mùi nhang khói.

trí nhớ tôi mở những cánh cửa ngó xuống mâm cơm

có miếng giò, miếng chả

có miếng thịt heo, có miếng thịt vịt

những miếng ngon mẹ tôi dùng đũa cời lên

cho con cái gắp trước

phần bà, luôn giành lấy miếng xương, miếng xẩu

phần bà, luôn giành lấy đĩa dưa, đĩa cà, đĩa rau...

những món ăn không đứa con nào muốn đụng đũa

trí nhớ tôi mở những cánh cửa ngó xuống đêm thâu

những đêm Hà Nội, mùa hè, sốt nóng

gió Lào liếm ngọt những chiếc mùng cản muỗi

nhiều khuya tỉnh dậy

tôi thấy mẹ tôi vẫn quạt đều

chiếc quạt nan không hề ngừng lại

tựa điều cần thiết với bà

không phải là chợp mắt giây lát

mà đứa con út của bà ngủ có ngon không?

trí nhớ tôi có những cánh cửa mở vào căn phòng

trên phản gụ mẹ tôi rũ rượi, khóc

lúc các anh, chị tôi hỗn xược với bà

suốt mấy chục năm có mẹ

chưa bao giờ tôi nghe

một nhiếc mắng nào từ nơi mẹ dành cho con cái

chẳng một lời nào khác hơn

sự tủi thân làm chảy những giọt lệ xát muối

hình như mẹ tôi chỉ biết khóc

và kêu gào thầy tôi trở về

chứng giám sự bất mục bất hiếu của chúng tôi

tôi nhớ không ít lần mẹ tôi quơ vội chiếc nón lá

chụp lên đầu. Bưng mặt. Tức tưởi bỏ nhà ra đi

vì lũ con hư đốn.

những lần núp sau cánh cửa

tôi nhìn, khóc theo và oán hận mọi người

oán hận hết thẩy!

trí nhớ tôi là căn phòng ở đường Cát Dài, Hải Phòng

căn nhà có rất nhiều cửa sổ

có cánh cửa ngó xuống buổi sáng

buổi sáng mẹ tôi nhất định không chịu vào Nam

bà không thể bỏ mặc mồ mả chồng con hoang, lạnh

đã xuống tới Hải Phòng, mẹ tôi còn rẫy rụa đòi về

có thể với bà

đời sống đã chẳng còn điều gì đáng kể hơn mồ mả

phải chăng mồ mả chồng, con

đã nối mẹ tôi vào đời sống?

cuối cùng rồi bà cũng phải leo lên chiếc xe jeep nhà binh

chạy thốc bến tầu

khi bà thấy chúng tôi, đồng loạt, khóc rống.

anh tôi hứa nhiều lắm ba năm

sau tổng tuyển cử

anh sẽ đưa bà trở về

với mồ mả.

ba năm, chớp mắt đã trở thành hai mươi năm dạt trôi, mất dấu

không ai có thì giờ (luôn cả mẹ tôi)

nhẩm tính xem đã thêm bao nhiêu buổi chiều

mẹ tôi ngồi lặng lẽ với cút rượu trắng

chiếc cốc sành

giọt lệ khô

và đôi mắt loà nát, mủn thịt, xương chồng, con cõi khác.

trí nhớ tôi là ngôi nhà mặt tiền đường Phan Bội Châu,

Hội An

bước dừng chân di cư thứ nhất

mẹ tôi ngồi ca cẩm về người anh thứ hai của tôi

đột nhiên mất tích

anh bỏ đi không một mảnh giấy

chị Quỳnh tôi kể có nghe anh nói, hoà bình rồi

anh phải trở về Phủ Lý

anh muốn về coi lại phần đất bên dưới miếng gạch chôn nhau của

anh

đó cũng là nơi cả bầy chúng tôi được sinh ra

mà tôi là con út

đứa con chưa bước vào tuổi lên ba thì cha đã mất

những ngày thơ ấu, tôi sống trong bóng râm khổng lồ

của mấy dẫy nhà héo gầy gạch ngói

những bức tường đá cắm đầy miểng chai

gốc hoa giấy cỗi già. những bông hoa bầm đỏ

cây thiên lý bò theo chiều dọc

bức tường thành có những khoảng bị bom khoét loét

bến sông Đáy nêm chật bấp bênh bè mương, bè nứa

bạn hàng nào đó, thả xuôi

mỗi tuần, đoàn phu lực lưỡng tha lên

cứa những gai sắc trên mặt đá xanh

trước khi ném vào chiếc sân sau nhà tôi.

rất nhiều buổi trưa tôi trèo chơi trên những đống gạch ngói

chất cao hơn núi

sau này tôi mới hiểu ra

từ ngày thầy tôi chết

mẹ tôi phát triển nghề buôn bán vật liệu xây cất nhà

cho cả tỉnh

những buổi sáng ngắm nhìn người làm rửa sạch từng cây bương,

cây nứa

những cây bương to ba bốn lần hơn cây tre

vân bóng những sợi gân nâu, vàng óng ánh

những cây bương chỉ soi tỏ một phần mặt tôi

nhưng chúng lại là tất cả cuộc đời

và kỷ niệm gần gũi nhất

vương, sót lại cho mẹ tôi.

trí nhớ tôi là ngôi nhà trông ra bến Bạch Đằng,

Đà Nẵng

ngôi nhà có rất nhiều cửa sổ

có cánh cửa ngó xuống nỗi buồn thiu, chảy của mẹ tôi

bất lực nhìn bầy con lớn lên

có phần chậm hơn khoảng cách gia tăng

khi cuộc qua phân đất nước biến bà thành kẻ vô dụng

những biến chuyển nằm ngoài dự tính của một người đàn bà

vốn không quen ngồi yên một chỗ

là thảm kịch không tên

(cũng chẳng được ai biết tới)

vậy mà lần lữa thành hai mươi năm

hơn hai mươi năm

mẹ tôi chỉ còn những chỗ... ngồi, nhắc nhở chồng con

hơn hai mươi năm, bà sống bằng nỗi nhớ mồ mả không người hương

khói

và chờ những bữa cơm

ly rượu thuốc

những đứa cháu thêm

những đứa con bắt đầu vắng mặt...

hai mươi năm ngựa thồ thôi bương bả

hai mươi năm lẫn lộn bóng ma hiện, khuất?

đời phẳng, nhạt giấu niềm vui dưới đáy?

hồn trên cao, xương, thịt vốn ngang tầm?

những ngày cuối cùng trước khi chúng tôi ra đi

mẹ tôi ngồi trong căn nhà đường Trương Minh Giảng

anh tôi kể, 29 tháng Tư

nếu tôi về kịp, chắc mẹ tôi đã đồng ý ra đi

tôi cho đó chỉ là sự tự đánh lừa

cho tâm hồn anh yên ổn

trên hai mươi năm đợi chờ

mẹ tôi chỉ ước mơ ngày

bốc mộ chồng, con.

tôi không nghĩ có một bà mẹ Việt Nam nào

muốn chết ngoài tổ quốc

mười năm nhang khói đi qua

mười năm thêm đè nặng

trên đôi vai muốn chai

bởi gánh đời tử sinh

một ngày tôi nghe tin

mẹ tôi loà trí nhớ!

nhưng liệu bà có loà luôn nỗi nhớ thương con?

trí nhớ tôi là ngôi nhà đường Ranchero Way

ngôi nhà có rất nhiều cửa sổ

có cánh cửa sổ ngó xuống dấu chân thứ nhất của mẹ tôi

từ biển Đông bước lại

về với cháu, con.

những khuya khoắt tỉnh dậy

mẹ tôi chỉ băn khoăn một điều:

“cửa giả”

bà sợ chúng tôi quên khoá cửa

trộm lẻn vào lấy gạo, lấy cơm!

hơn hai năm ở đấy

chưa bao giờ mẹ tôi có thể nghĩ rằng bà đã sống ngoài đất nước

hơn hai năm không thật

hơn hai năm: vẫn một quê nhà.

buổi sáng mưa.

buổi sáng Lãm nhận là người nuôi nấng mẹ tôi

để xin giấy xác nhận được hưởng trợ cấp y tế của chính phủ

(buổi sáng mưa. như mưa buổi sáng liệm xác mẹ tôi)

chúng tôi đưa bà vào bệnh viện dành cho người lớn tuổi

lúc bị những cô y tá người Mỹ chạm đụng thân thể

lần đầu tiên tôi đọc được nỗi kinh hoàng

trong đôi mắt mẹ tôi đã tựa những cùi nhãn đục

con gái tôi bật khóc

lúc buộc phải lui ra!

(tôi mong con tôi giữ được xúc động này

lâu chừng tuần lễ!)

buổi tối trở lại

người ta mặc cho mẹ tôi chiếc áo bệnh nhân, xám

mưa tối con đường cụt

mấy cụm hoa multiple colors ngoài hiên nhà thương dập nát

như ai đó vừa đang tâm vò nát

và da mặt mẹ tôi

dường cũng mới bị ai vò nát, như thế.

trí nhớ tôi là ngôi nhà trên đường Imperial Highway

ngôi nhà có rất nhiều cửa sổ

có cánh cửa sổ ngó xuống những ống nylon chằng chịt, lồm cồm

bò khắp thân thể mẹ tôi

cái thân thể có tới tám mươi lăm năm ở cùng đất nước.

tám mươi lăm năm làm người Việt Nam chiu chắt.

tám mươi lăm bất biến một mầu da.

tám mươi lăm năm một xác thân

nếu cắt chia thành từng phần rất nhỏ

thì mỗi phần sẽ là một cảnh tượng đất nước thân yêu

từ Nam ra Bắc.

cảnh tượng nào cũng ắp đầy xác chết!

cảnh tượng nào cũng vẫn một tên chung!

bây giờ mẹ tôi nằm đây

nắp quan tài mở rộng

những ống dây nylon đã được rút khỏi mũi, mồm

khỏi cánh tay

khỏi bụng

khỏi ngực

những vết bầm, tím vì băng keo cột giữ những mũi kim truyền

nước biển.

vẫn còn

vẫn còn vết máu ứa hai bên mép

kết quả của những vùng vẫy

đập mặt vào thành giường

vẫn còn tám mươi lăm năm buồn bã một con người

vẫn còn xác lạnh

một xác lạnh căm đang đổi mầu từ vàng sang xám ngoét.

tiếng tụng kinh

trên những khăn tang, mái đầu

cúi xuống. Cúi xuống. Cúi xuống

hồi kinh siêu độ đứt ngang

như tiếng còi xe bên kia lộ hắt lên rồi ngúm tắt

anh tôi chống gậy đi giật lùi

chiếc xe lăn cỗ quan tài lách ra khỏi cửa

buổi sáng tươi mởn. Nắng hát trên những vòm phong úa đỏ

ngôi nhà thờ đối diện nổi hồi chuông vui

lễ cưới bắt đầu

(ngày giờ tốt?)

những tiếng khóc âm âm lăn theo bánh xe cao su

lăn chị tôi ngã xuống

mảnh khăn tang rớt trên nền xi măng soi bóng buổi sáng đẹp

tôi mím môi

me ơi!

những chiếc xe nối đuôi nhau

tựa về thế giới khác

tôi mím môi

Me. Me. Me. Me. Me...

và tự nhắc:

cố mà đừng khóc.

buổi sáng trên lầu hai của căn nhà sơn trắng

ngôi nhà có rất nhiều cửa sổ

có cánh cửa quên không mở ra

(cánh cửa khép kín

từ hôm qua

sau khi nắp hòm đóng lại!)

xác mẹ tôi trên chiếc xe lăn có bánh cao su

xe máu xương Việt Nam chờ ngày tàn rữa

xe Việt Nam, biển có đưa về?


Bài thơ Khúc thứ hai: Những cánh cửa sổ, hồi chuông và buổi sáng của tác giả Nhà thơ Du Tử Lê - Lê Cự Phách, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Du Tử Lê - Lê Cự Phách

Nghệ danh: Du Tử Lê

Tên thật: Lê Cự Phách

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Du Tử Lê - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Nhà thơ Du Tử Lê, Thơ Du Tử Lê, Tập thơ Ở chỗ nhân gian không thể hiểu

Tổng hợp

Cùng tập thơ: Ở chỗ nhân gian không thể hiểu (1989)

Đáy khuya

Thơ   •   08.11.2021
gửi Trần Cao Lĩnh và Nguyễn Đức Cung tôi trở lại đáy khuya ngồi với bóng những chiếc bàn trật khấc nỗi cô đơn em nên biết cuộc đời tôi đã hết có thương nhau lo hộ nhúm xương tàn.

Gọi âm u lên từng phiến thương tâm

Thơ   •   08.11.2021
đi suốt kiếp vẫn là mưa với nắng đừng đợi gì nơi kẻ đã vong thân đời vốn ngắn biết tìm đâu tri kỷ gọi âm u lên từng phiến thương tâm.

Em lên đầy trí nhớ

Thơ   •   08.11.2021
ngày lên đầy mắt tôi buồn lên đầy chỗ ngồi em lên đầy trí nhớ người lên đầy cõi tôi trưa lên đầy phố vui bàn tay lìa cuộc đời cây lên đầy lá tối người lên đầy dấu tôi chiều lên đầy tóc rơi từng sợi khan tiếng cười môi lên đầy tiếng gọi ai chết buồ

Ly khai

Thơ   •   08.11.2021
này em, dẫy phố ngậm ngùi ngày đi trên những tay đời quạnh hiu này em trí nhớ mịt mù những thân me dại, đợi giờ ly khai.

Sinh nhật 12, một lần nữa

Thơ   •   08.11.2021
tìm nhau máu chảy mấy dòng cái hoa khô nẻ nỗi lòng khổ qua tìm nhau, hơi thở mù loà trong tim tôi có món quà dở dang mười năm nữa, cũng đừng tìm đợi khi tôi chết mở xem khối buồn đêm qua tôi đứng giữa vườn thấy trăng trên mái, thấy tường dát hoa thấy

Thơ ở cỏ cây

Thơ   •   08.11.2021
tôi sẽ chết ngày mai ai biết được cũng như em không chỉ có đôi lòng tôi hiểu rõ chẳng thể đòi chung thuỷ khi mỗi ngày cây cỏ vẫn đơm bông.

Thơ ở những ngày 23 và những tháng hai

Thơ   •   08.11.2021
toạ thiền mỗi tối tâm chao đảo trí quẩn hồn quanh. những ngổn ngang người về Thiên trúc ta luân lạc ngay giữa trần gian tựa cõi âm

Âm binh

Thơ   •   08.11.2021
em đã chết, kể như thành quá cố nén hương xưa tôi đốt một mình trong tâm tưởng đã không còn sóng gội biệt ly nhau, còn quẩn âm binh

Từ mẫu

Thơ   •   08.11.2021
ôi thánh nữ đi bên lề nắng gió đã chẳng cùng thôi hỏi tới nhau chi ta đoạ lạc ngay phút vừa mở mắt em có là từ mẫu của riêng ta?

Để ngày sau em còn chỗ đi về

Thơ   •   08.11.2021
tôi muốn cất ngôi nhà trong trí nhớ những bờ tường chỉ vẽ một chân dung mặt trời nhỏ giữa hồn ai tháng chín rất êm đềm và, cũng rất rưng rưng tôi muốn cất ngôi nhà trong trí nhớ với khu vườn đầy-rẫy-tượng-em những môi mắt bỏ quên ngoài phố chợ tóc c

Chỗ của ta

Thơ   •   08.11.2021
mày đã mười năm không nhúc nhích mười năm tao cũng chẳng hơn chi hai vai nhật nguyệt thân nam tử mất cả linh hồn, lạc thê nhi.

Bài nắng mưa đôi lứa

Thơ   •   08.11.2021
em chải tóc xuống hai miền sông núi một nghìn năm còn mãi buổi chia tay trên tan tác xe về ngang lối cũ cuối chân mây khản tiếng ngựa kêu bày. ngón than củi chói chang ngày ẩn mật tháng giêng tôi nở rộ tin mừng nhân gian cũng khi không mà thánh thiệ

Tay người

Thơ   •   08.11.2021
sông chẳng thể không trôi về biển lớn người bên bờ buông tóc thả cho mây dẫu hết kiếp tôi vẫn là đứa trẻ buồn vui theo chiếc kẹo ở tay người.

Ân nghĩa nghìn sau vẫn chói loà

Thơ   •   08.11.2021
ở chỗ nhân gian không thể hiểu người về máu chảy buốt trong gương ngõ khuya cổng cũ hồn như lá chăn chiếu còn theo những thước đường ở chỗ nhân gian không thể hiểu trí nhớ nào vân lên thuỷ tinh đôi khi ngôn ngữ không cần thiết hơi thở tìm nhau cũng

Tử sinh cũng tợ trò con nít

Thơ   •   08.11.2021
ở chỗ nhân gian không thể hiểu tiền kiếp tôi về trong tối nay thấy trăng khua rộn nghìn con nước và vút cong theo một nét mày ở chỗ nhân gian không thể hiểu tôi đui mù như con kiến hôi quẩn quanh miệng chén đời trây trúa vì chẳng ai làm râu cho tô

Giếng cũ

Thơ   •   08.11.2021
em buông tóc chảy đáy nguồn mắt nghiêng vai dại. linh hồn lá xanh ta đi lẩn quẩn loanh quanh trăm năm quay lại bên thành giếng xưa em về cố đúng giấc trưa bóng ta vẫn đợi mát bù tuổi em.

Thân thiết

Thơ   •   08.11.2021
mắt ai cuối kiếp còn khô lệ ráo hoảnh buồn vui bạn mấy phương gió đi theo gió ta theo bụi thân thiết làm sao ôi ruột gan.

Còn tê vết người

Thơ   •   08.11.2021
này em tôi có khu vườn có cây trái đắng có cồn cát khô này em tôi có nấm mồ đêm che dấu lệ. ngày thồ đau đi này em tôi có ngõ về nắng mưa suốt kiếp còn tê vết người. mai tôi lìa bỏ chốn này em ngoan ghế cũ. lá đầy nhớ. quên mai tôi mối mọt ưu phiề

Bài t.8

Thơ   •   08.11.2021
tôi trở lại căn nhà không nắng gió buổi chiều im như một cánh chim linh hồn nhỏ đau từng giây ký ức ẩn mật tôi một nỗi khổ đau riêng tôi trở lại hỏi tôi này hiện tại mày ở đâu trên mặt địa cầu? tim hỏi óc và bàn tay hỏi tóc trả lời tôi quê cũ đã pha

Trái tim khô tình đầu

Thơ   •   08.11.2021
tấm lòng ta thuỷ triều chim rừng quên gọi nhau gió ngất mù bốn phía quanh ta tiếng kinh cầu tấm lòng ta thuỷ triều kiếp sau còn nức nở ta gối sầu tay ta giọt lệ nào đã ứa? tấm lòng ta thuỷ triều dạt trôi cùng rong rêu qua bãi bờ ký ức nhân gian cũng

Nhớ em chánh điện

Thơ   •   08.11.2021
gửi nghiêm xuân hồng nhớ cây vú sữa hiên nhà nhớ ta chú tiểu thiệt thà biết…yêu nhớ em cổ tự áo điều mắt tam quan gọi tịch liêu kiếp nào nhập thiền. tâm thể lao xao nhớ em chánh điện nên chào Quan Âm.

Thơ ở kiếp khác

Thơ   •   08.11.2021
nắng mưa ở với ngàn năm trước ai ở cùng tôi tới kiếp sau? đêm đêm tôi thấy dường như bạn vẫn trở về đây. mắt hỏi nhau.

Thơ ở van tim hở

Thơ   •   08.11.2021
bạn bảo van tim ta bị hở có lẽ. nên đời mới lún sâu bao nhiêu oan nghiệt chui vô ống càng sống càng thêm chật mối sầu.

Ở cùng Trái Đất

Thơ   •   08.11.2021
tấm lòng ta thuỷ triều bờ môi em bỏ lại bày chim chiều cô đơn cuối đời ta sóng dội tấm lòng ta thuỷ triều con trăng nào han hỏi núi xa ta bao nhiêu mà mây gần quá đỗi. tấm lòng ta thuỷ triều biển vỗ nghìn năm sau sớm hôm mà bạc đầu! tấm lòng ta

Thơ ở dốc biển, gió và vai lạnh

Thơ   •   08.11.2021
Mắt ai còn mở trong khô rốc ráo hoảnh buồn vui bạn nửa đường gió đi theo gió ta theo đất thân thiết làm sao ôi ruột ga

Thấy trăm năm chỉ tựa một đôi giờ

Thơ   •   08.11.2021
tôi sớm biết vốn mang lời chúc dữ nhưng đường đi gượng nhẹ có vai người em có tình yêu ở với tôi thôi tôi có biển cho chim về đập cánh em có bàn tay ngón dài ngón ngắn ngón Quan Âm kề cận ngón ân cần ngón oán cừu ở kế ngón ăn năn và có ngón cưu mang

Khúc thứ tư: Chuyến bay muộn ký ức và mẹ ở xa

Thơ   •   08.11.2021
không định trước, chuyến bay muộn đem tôi trở lại San Jose mưa đẫm phút cuối ngày Thanks-giving người con gái làm nghề "fly attendant" chuyển tới chỗ tôi ngồi ống gạt tàn thuốc lá cô hỏi: "Ông chờ chuyến bay nào vậy?" tôi cảm ơn,

Mất hay còn chưa hẳn khác nhau đâu

Thơ   •   08.11.2021
tôi không thể ngăn buổi chiều sắp tối như em đi mà tiếng chẳng quay về mưa chẳng thể ướt hoài sân trí nhớ đôi khi lòng tôi nắng mấy hôm sau tôi không thể xoá biển chiều sóng gội dù hôm qua tâm đã tịnh yên rồi cây chẳng thể giữ hoài tay lá mới đôi kh

Bên nào?

Thơ   •   08.11.2021
đêm nằm tả ngạn nghe sương xuống thương hữu ngạn em cỏ rất thơ giờ đang không hữu mà không tả em ở bên nào? phải, trái ta?

Hoại thai

Thơ   •   08.11.2021
chỗ ngồi. trí nhớ. đi lui bàn tay tháng sáu. xương tôi. thịt người đêm về chậm máu trên môi cây bông giấy cũng hoại thai vì lầm.

Núi non âm bản

Thơ   •   08.11.2021
nằm nghe chăn gối rơi. cùng tháng năm bằn bặt. Phật còn ở không tôi nhìn tôi rất chon von núi non âm bản. rừng son vẽ. buồn.

Thơ ở đời nay

Thơ   •   08.11.2021
người xưa có khóc khi ly biệt? ai lưới buồn lên những ngón tay đời nay có kẻ cuồng si hỏi bạn ở nơi nào? mưa ở tôi.

Tôi sẽ về hỏi lại phút ra đi

Thơ   •   08.11.2021
mười năm nữa cuộc đời em sẽ đổi tôi sẽ về hỏi lại phút ra đi em khi ấy đã vàng xanh ngõ khác núi sông ơi, tôi gọi giữa đui mù.

Góc trái ngực tôi, tim đã khô

Thơ   •   08.11.2021
lửa đốt mười phương còn một chỗ nỗi buồn tôi ẩn ở tim ai mưa đi mấy kiếp đêm còn lại chiều cũ, bàn tay, sương một vai thì thôi đừng giết nhau lần nữa em hiểu gì? lòng tôi mênh mông những con nước cũ chưa về bến củi một cành - tôi trôi nửa sông có g

Thơ ở tro than

Thơ   •   08.11.2021
đời muôn cửa tôi chọn về địa ngục thiên đàng em bỏ lại đã hoang tàn ai nắng gió trên cảnh đời kẻ đó? mà tôi ngồi điếng lặng giữa tro than.

Chết lâu rồi một kẻ dưới tên tôi

Thơ   •   08.11.2021
em đã thấy vết thương tôi cuối mắt thì đừng nhìn tôi khóc giữa khuya nay tâm tôi vẫn động kinh cùng nắng gió chết lâu rồi, một kẻ dưới tên tôi.

Cây nghiêng đầu thiếu nhau

Thơ   •   08.11.2021
có điều gì khó nói lòng tôi đầy thuỷ triều chim lầm than nhớ bạn cây nghiêng đầu thiếu nhau có điều gì khó nói tình tôi biển. cát lầy người về qua rất vội tôi nhìn theo bước tôi có điều gì khó nói trưa khô ròn tiếng rơi hồn cầy sâu luống đợi ngườ

Đi với về, cũng một nghĩa như nhau

Thơ   •   08.11.2021
ta chẳng thể hát chung cùng một điệu dù em đi lá đậu rớt đôi bờ. khi em hiểu cuộc đời không thể khác: đi với về cũng một nghĩa như nhau.

Em đốt lửa quanh phòng

Thơ   •   08.11.2021
ngày tận thế chắc bên ngoài thế kỷ chiếc phi thuyền đã nổ giữa hư không qua đôi mắt: tôi biết rồi khỏi nói tận tuyệt tôi. em đốt lửa quanh phòng. thôi cũng được tôi tin còn kiếp khác đền ơn em: manh vải, bát cơm buồn.

Bài tìm nhau giữa chợ

Thơ   •   08.11.2021
tìm em. tiếng gọi cuối đời dung nhan ai lạnh. về thôi. lá nguồn tìm em. tiếng gọi. thất thần quê hương trong mắt. núi sông trong hồn tìm em. tiếng gọi. bồn chồn giữa trưa nắng loá. tôi còn ngoái theo tìm em. ngựa cuối chân đèo.

Bên kia thế giới

Thơ   •   08.11.2021
bàn tay từng ngón xa đời trưa vô nước biển chiều ngồi quán trơ trái tim mấy cửa đi về bên kia thế giới nhạt mờ núi sông.

Thơ ở đêm tối

Thơ   •   08.11.2021
hạnh phúc nào rơi trên mái tôi giấy ai, xin cởi, bỏ hiên ngoài thương nhau có kẻ làm đêm tối để ủ mùi hương tóc hết đời.

Chuyện vãn với năm hai ngàn

Thơ   •   08.11.2021
mặt trời mọc phương tây trăng lên dựa vai ngày em bay ngoài quỹ đạo lối về trên chỉ tay bài thơ là hơi thở gửi hút theo ngàn mây mặt trời lặn phương đông những tinh cầu xích gần chẳng còn biên giới nữa sao lòng ta bâng khuâng nhớ người mưa nắng đó b

Bài bồ tát thứ nhất

Thơ   •   08.11.2021
(bài thơ chỉ còn nhớ hai câu) này em Bồ Tát đi trong gió không ngại trần gian - ngại nắng mưa.

Sơn tự thi

Thơ   •   08.11.2021
người trốn vô kinh vẫn thấy đời khắp cùng sơn tự ảnh hình tôi đừng quên sẽ chẳng bao giờ nhớ ai khảo tra mà người cung khai? cám ơn người tụng kinh siêu thoát tế độ hồn tôi vó ngựa mù nghe như Địa Tạng mà không phải bi luỵ tâm kinh Bát Nhã về chúng

Chiều Nam Hải

Thơ   •   08.11.2021
không ai nhớ nữa chiều Nam Hải mưa ở biển Đông những xác trôi Chúa trên cao quá lời ai oán chẳng thấu trời xanh. chẳng thấu mây nước đi biền biệt hồn ta cũng không biết về đâu. nương ở đâu! một mai lỡ có mà oan thác xin bón ngày sau một luống rau.

Mưa hay nắng chỉ là lời nói khác

Thơ   •   08.11.2021
thôi cũng đủ. nửa đời thôi cũng đủ buồn trăm năm thổi tạt ngọn cây mù mưa hay nắng chỉ là lời nói khác vui với buồn thôi trả lại hư vô.

Thơ ở ti một

Thơ   •   08.11.2021
em xâm thực nửa đời tôi chín muỗm thịt xương ôi máu lạnh đã thôi hồng cây bông giấy đỏ hồn ai tháng tám tôi hão huyền rơi đụng hư không.

Ai cũng thế

Thơ   •   08.11.2021
ai cũng thế, đâu sống đời của họ yêu thương nào ấm nổi một vuông khăn đêm gió tạt những cánh rừng quê cũ tôi bên này, trở giấc, gối chăn đơn.

Sóng một chiều lênh láng cả sinh linh

Thơ   •   08.11.2021
ai biết được ngày mai mà nói trước trời vô luân và đất cũng vô luân em xua đuổi hồn tôi về cuối bãi sóng một chiều lênh láng của sinh linh.

Đời đóng hoài lên vạn mũi đinh

Thơ   •   08.11.2021
tôi có một trái tim bằng hạt lệ chảy muôn năm chưa cạn sạch nỗi niềm tôi có một trái tim bằng gỗ tạp đời đóng lên hoài vạn dấu đinh.

Bài chia tay giữa chợ

Thơ   •   08.11.2021
bước chân tháng tám tôi còn tìm nhau ngàn dặm con đường bắc-nam tôi về trí nhớ như son sáng soi tâm tưởng chiều trưng ảnh người phục sinh tôi. một nụ cười dẫu chia tan vẫn gửi đời cho nhau mai kia xuống phố, lên lầu thấy trong hạt gạo mối sầu nước sô

Gương ký ức

Thơ   •   08.11.2021
này năm tháng thở mờ gương ký ức những vai khô hắt lại buổi trưa buồn em thâm độc chẻ đôi hình với bóng tôi nhìn tôi sóng xượt trên đường.

Tàn khốc chia ly

Thơ   •   08.11.2021
tôi không thể mượn mắt em để khóc như nỗi sầu đâu thể nhượng sang đi con đường rộng hai hàng phong đứng lại tôi buổi trưa, tàn khốc chia ly.

Nên môi cười đã tựa máu xương riêng

Thơ   •   08.11.2021
trong tim tôi có những miền rất trũng chảy xuống hoài, những giọt lệ em như bóng tôi ở đằng sau ánh sáng nên môi cười đã tựa máu xương riêng trong tim tôi có những vùng kín khuất chỉ riêng em được thong thả vào, ra đời không thật. đừng kiếm tìm châ

Thơ ở đường Phạm Ngũ Lão

Thơ   •   08.11.2021
về trong hình tướng ra đi sống trong tâm tưởng chết khi chào đời ai mua? ta bán luôn trời bán mây vô tận ở ngoài nhân gian bán mưa chảy đúng hai hàng bán răng khôn rụng, mà lòng chưa khôn bán đêm sương xuống buồn buồn bán tâm chay tịnh núi sông trùng

Thơ ở Mỵ Nương

Thơ   •   08.11.2021
giòng sông cũ chảy qua hồn thất lạc tôi Trương Chi ngất một tiếng đàn ai than thở giữa vô cùng thiên địa tôi tàn phai cháy gọn một lần.

Lãnh thổ em

Thơ   •   08.11.2021
lãnh thổ em trao nội các buồn thể chế nào hơn thể chế ngoan dù cho lập hiến hay quân chủ chính phủ ta còn dưới gót em.

Lỡ mai xa khuất tay bồ tát

Thơ   •   08.11.2021
ở chỗ nhân gian không thể hiểu tôi có người như Quan Thế Âm lỡ mai xa khuất tay Bồ Tát vẫn nhớ mùi hương tóc thật nồng ở chỗ nhân gian không thể hiểu tháng bảy con về im góc sân thấy ai máu chảy đầm chăn gối cố nhớ. đừng quên núm ruột buồn ở chỗ nhâ

Chẳng có gì là không thể hư hao

Thơ   •   08.11.2021
không ai nói hộ tôi dù một tiếng để em về cho kịp lúc chiêm bao em phải biết cuộc đời như dương bản chẳng có gì là không thể hư hao.

Ta vẫn tìm thấy em

Thơ   •   08.11.2021
đâu cứ phải có những chiếc lông ngỗng ta mới có thể tìm thấy em ta đã tìm thấy em hôm qua trên chiếc cầu cẩn xà cừ nối liền môi với mắt. ta đã nhìn thấy em hôm kia giữa con đường em phủ tóc hai bên và trên giải đất tình yêu ta gập ghềnh từ nơi tấm lò

Ghi một ngày riêng vết tích riêng

Thơ   •   08.11.2021
Rì rào trí nhớ ai che mặt ghi một ngày riêng - vết tích riêng.

Tử sinh tôi sẵn một mộ phần

Thơ   •   08.11.2021
tôi đang đứng ở bên ngoài trái đất địa cầu quay một nhịp vô tâm ngày tháng võng đôi bờ vai nhật nguyệt tử sinh tôi sẵn một mộ phần.

Giữa trưa có kẻ cuồng điên khóc

Thơ   •   08.11.2021
trưa đi nắng xế, chiều phương bạn theo gió, buồn nong chặt mắt nâu bàn chân năm ngón còn chia biệt thì cách nào, cho tôi hết đau? phố xưa trắng loá niềm thương bạn ôi xá gì đâu! nửa kiếp sau sống thêm cũng tợ làm nhau nhục này bạn, lòng tôi cũng bạc

Lấy ai nhìn tôi nhỏ máu trong thơ

Thơ   •   08.11.2021
ôi chữ nghĩa trở về như khách lạ vầng trăng xưa không có ngọn cờ ngay em cũng bỏ tôi, vào cõi khác lấy ai nhìn tôi nhỏ máu trong thơ?

Địa ngục đâu?

Thơ   •   08.11.2021
em ngồi chính trị như cua ốp tổ quốc ta còn nơi mắt sâu tìm em cờ xí trong đêm tối tay đụng thiên đàng, địa ngục đâu?

Ta chờ tay Mỵ Nương

Thơ   •   08.11.2021
đôi khi ký ức ta như sáp chảy xuống thần kinh giọt cường toan tháng năm đi khuất hồn chưa khuất ngơ ngác chiều lên nỗi muộn màng đôi khi ký ức ta như sáp nhiễu đỏ. con đường. đêm lãng quên. người có còn mưa-đôi-mắt-gió tôi về nghe sắc sắc, không khô

Hãy cho lại ta

Thơ   •   08.11.2021
hãy cho lại ta này em hãy cho lại ta căn phòng không có lấy một chiếc cửa sổ ngã tư có tiệm donut ngôi nhà chúng ta đã ở để ta sẽ kể em nghe chuyện một người đàn ông thình lình mất tích. này em hãy cho lại ta con đường chạy qua ngã ba ÔngTạ con đườ

Thăm thẳm em đầy nỗi niềm tôi

Thơ   •   08.11.2021
tôi tầm gởi trên nỗi sầu nhân thế trái cây nào em hái được không vui giây tội lỗi quấn quanh cành địa ngục thăm thẳm em đầy nỗi niềm tôi.

Tật nguyền

Thơ   •   08.11.2021
bàn tay mang ngón tật nguyền đôi chân cắt bỏ chôn miền biển xa mắt ngọn nguồn – lệ hoang vu trái tim tươi rói thiên thu vẫn còn.

Hạnh phúc cũ sau hai mươi bảy năm gửi huyền châu

Thơ   •   08.11.2021
đường trên cao. dốc dưới đèo lá ôm vai tội. cây treo giữa trời em về con mắt theo đuôi hai mươi năm trước, ai ngồi ở đây? soi bàn tay. soi bàn tay thấy gân không máu. thấy mây vừa tầm ngó bàn chân. ngó bàn chân ngón ta thương nhất có còn sơn xanh?

Thịt xương tôi đấy xin người nhận

Thơ   •   08.11.2021
đừng nhìn tôi nữa, em vô nhiễm “ruộng máu” tôi còn nguyên. Luống tươi có đâu cứu chuộc mà em đợi đi hết đời dư vẫn ngậm ngùi đừng nhìn tôi nữa, em vô nhiễm lồng lộng chân trời một vết son với tôi đã đủ, sau hồng-thuỷ nguồn cội tôi tìm trong tóc em

Giống cõi âm

Thơ   •   08.11.2021
toạ thiền mỗi tối. tâm thêm động trí quẩn hồn quanh những ngổn ngang người về tây trúc ta lưu lạc địa ngục trần gian giống cõi âm.

Chẳng bao giờ dậy nữa

Thơ   •   08.11.2021
em ngủ trong rừng cây giữa mùa hè rực rỡ bày hạc không về đây lá xanh. mềm hơi thở em ngủ trong mùa thu những hàng cây lưng gù gánh tình tôi héo rụng ngày sau trong tâm tù nhớ em trăng rất muộn em ngủ trong mùa đông cánh đồng tôi nước ròng em đi q

Ở đây bóng tối lên đầy vốc tay

Thơ   •   08.11.2021
đi về một nơi im hơi ngày nghiêng vai gọi. lá tôi vói chào đêm ai lẻm ngọt lát dao mai kia tôi chết nẻo nào tìm nhau biệt mù từng vết thương mau trưa tôi khảm chạm nỗi sầu bên trong em về tháng tám đơm bông nhánh rong bội bạc trôi sông nước người ng

Hồn ẩn mật đã gửi người trước đó

Thơ   •   08.11.2021
em vô nhiễm. ngón chân ngoài Cựu Ước trong lòng tôi chiều dạt phúc âm buồn nhân danh em: xin những cặp tình nhân trên mặt đất sẽ không còn ly biệt em vô nhiễm. tóc bay đầy Tân Ước tôi xin người cho những kẻ xa nhau có lại thương yêu- hồn mới, nhiệm

Thơ ở đường Ranchero way

Thơ   •   08.11.2021
ngày thức giấc buổi trưa người đã xế đón chào tôi ai đã chửi thề! khi dao cắt máu tươi còn xối chảy thì oan cừu cũng tợ nắng mưa qua.

Quyên sinh

Thơ   •   08.11.2021
còn đây hạt bụi cuối đời tiếng thơ tân khổ nụ cười quyên sinh còn đây, hạt máu tử hình nghe trong lịch sử ra hồn xác ai?

Đôi khi ta quên gọi chính ta về

Thơ   •   08.11.2021
(Bài thơ chỉ nhớ được 2 câu) trong đời sống ẩn tàng muôn kiếp khác đôi khi ta quên gọi chính ta về.

Chuyết Kinh thi

Thơ   •   08.11.2021
ngủ đi. ngủ với biển trời ngủ mười năm nữa hãy ngồi dậy chơi ngủ đi. ngủ chớ ngậm ngùi trái tim ta nát ba đời bởi em ngủ di. tóc rụng chân thềm tháng năm quên lãng. buông rèm lìa xa ngủ đi. ta đã mù loà không trông thấy ảnh. không sờ thấy nhau không

Thơ ở cảnh chùa nơi bạn tới

Thơ   •   08.11.2021
thư bạn buồn trên một cảnh chùa tôi về cởi áo rũ tương tư chiếu chăn còn ấm, nồng da thịt đêm ngất mùi nhau. gió cửa sau.

Bạn cũ trong nhau có niết bàn

Thơ   •   08.11.2021
tôi đây. bạn cũ. tâm nghìn Phật mỗi Phật nghìn tay. em-Pháp-Hoa dốc gió. đêm lầy kinh-cứu-khổ xin tế độ tôi những thiệt thà tôi đây. bạn cũ. từ ngay hết chẳng nắng mưa nào chia biệt ta cảm ơn huệ nhãn em khai mở tiền kiếp xưa mình đã có nhau bạn cũ

Vì em tôi đã làm sa-di

Thơ   •   08.11.2021
thiền viện tôi trưng chỉ ảnh em kinh kệ nghìn pho có một tên viết hoa một chữ không ai hiểu Phật bảo: kinh! mà không phải kinh thế giới vì em sẽ dịu hiền biển đời phút chốc bỗng bình yên cánh chim tịch tịnh miền vô niệm vô chấp, em ngồi như Quan Âm

Bồ tát! trời ơi gan ruột tôi

Thơ   •   08.11.2021
bồ tát! buồn tôi trên nắng mưa người về có kịp đúng ban trưa tháng hai áo mỏng đau lòng gió trên bước thời gian thấy một mùa bồ tát! trời ơi gan ruột tôi phơi từ chánh-điện tới đường ngôi ngày sau khô héo như cành mục bạn có thương hay tội một ngườ

Tình yêu vàng như một trái chanh

Thơ   •   08.11.2021
tôi vốn biết sống thêm là chết rữa tình yêu vàng như một trái chanh cụm rau húng đã nhạt mùi ân ái nhưng hương xưa sao vẫn đọng ơn bền?

Thơ ở Sàigòn

Thơ   •   08.11.2021
sông núi cũ rủ tôi về với đất bốn mươi năm ngơ ngác làm người trên thân xác đã mọc đầy móng vuốt thì có gì sai đúng với ai đây?

Vó ngựa

Thơ   •   08.11.2021
bánh xe, dẫy phố chia lìa mai sau dốc núi còn gì để quên nay hồn đêm nhớ Huyền Trân quá quan vó ngựa phân vân lòng tù.

Còn thơm tay quý phi

Thơ   •   08.11.2021
tìm nhau mưa bụi trên đầu núi thiên đàng trong mỗi bước em đi mắt thơ lên ngút mùa hoa huệ khăn áo còn thơm tay quý-phi tìm nhau cổ tích trong hương tóc xao xuyến nghìn năm đêm lãm ca chiều xanh tâm tưởng lòng Quan Thế ôi vết son đời sau Âu Cơ tìm

Cũng mục lá xương phơi

Thơ   •   08.11.2021
tôi sống suốt bốn mươi năm khật khưỡng và trên đầu chỉ một cánh dơi hồn tôi chảy trong giòng sông đã lấp cây nửa đường cũng mục lá xương phơi.

Thơm tóc mẹ

Thơ   •   08.11.2021
cảm ơn trời đất đưa con lại một sớm lên hồng những ngón tay con thơm tóc mẹ mùi ân nghĩa cha chết từ lâu con có hay?

Lịch sử em trong đất nước người

Thơ   •   08.11.2021
trong mưa cũ có sầu vai mới trong lá vừa xanh có lấp vùi trong đêm có nắng chưa về kịp lịch-sử-em trong đất nước người.

Khúc thứ ba: Những bông hoa birdflower, nắm đất và, sự trở lại

Thơ   •   08.11.2021
khi tôi tới, những bông hoa birdflower ngửa mặt nở, ối cỏ trông xa như mấy vụng nước biển hình vuông có phần hơi méo những thân cây lá to, tựa lá bồ đề không lớn, xoè theo chiều rộng đoàn xe dừng lại tôi cầm chiếc gậy gỗ bước xuống bầu trời thấp như

Hựu ca một

Thơ   •   08.11.2021
Em tóc ngắn với tình yêu thánh hoá hãy tin tôi sông núi đợi em về nắng mưa rồi cũng sẽ khoác tay đi ta ở lại. Dìu nhau về cõi tận.

Khi ở đường số hai với lãm

Thơ   •   08.11.2021
người có về qua thì cũng thế căn nhà đã tạnh nỗi thương tâm không ai hiểu được hồn tôi đã như một cành cây võng bóng đêm tử sinh nào cũng trong giây phút chẳng cách gì em hiểu nỗi niềm?

Khúc thứ nhất: Ngôi nhà trắng, chiếc quan tài và những cây phong ở đường Beach

Thơ   •   08.11.2021
tôi tìm ra nhà quàn dễ dàng hơn mình tưởng nơi đó không lâu tôi đã tới thăm một người bạn bị cháy mười năm sau cái chết của Ngạc lần thứ hai tôi tìm tới một nhà quàn lần này tới, không phải để nhìn xác con hay xác bạn mà để nhìn xác mẹ tôi. cây nhâ

Hựu ca hai

Thơ   •   08.11.2021
Em tóc ngắn khói nhang tình rất luỵ gửi hương đi thơm lại dấu tay buồn trong mắt khuya còn lại những con đường đêm. Biển động. Hàng cây. Trăng đã khuyết.

Chỉ còn chân đá cũ

Thơ   •   08.11.2021
mùa mước cũ chỉ còn chân đá cũ giòng sông trôi. tôi ở lại bên bờ con chim nhỏ cũng quên dần dĩ vãng thì thôi tôi, còn nhắc mãi làm gì.

Bài nắng mưa kế tiếp

Thơ   •   08.11.2021
sông núi đã chối từ tên phản bội giống nòi ta thực sự ở bên kia chút quê cũ còn nơi đôi-mắt-gió đã từ em khép lại buổi đêm về trong yên lặng ngỡ lửa người vẫn cháy buổi trưa dềnh lên một phúc âm chiều cổ tự biết hướng nào nam hải? nước non người, th

Trong ký ức kẻ nào

Thơ   •   08.11.2021
chân vẫn bước những dặm đường thất lạc sáng hôm qua tôi gõ cửa mồ ngày thắt cổ treo trên cành nguyệt quế khoảng sân sau, cỏ úa tháng năm hờ ôi hạnh phúc sớm dại tê ngọn lưỡi tôi ở đâu? trong ký ức kẻ nào?

Ai tư khúc

Thơ   •   08.11.2021
tay tôi lạnh muôn đời không ấm nữa môi cũng khô vì mãi gọi tên người dòng sông cũ đã đôi bờ xuôi, ngược chỉ ngôi mồ là mãi của riêng tôi như trí nhớ của tôi là tháng chạp sao bây giờ tháng bảy sắp đi qua tình không nở những bông hồng tháng sáu giữa