Thấy trăm năm chỉ tựa một đôi giờ
tôi sớm biết vốn mang lời chúc dữ nhưng đường đi gượng nhẹ có vai người em có tình yêu ở với tôi thôi tôi có biển cho chim về đập cánh em có bàn tay ngón dài ngón ngắn ngón Quan Âm kề cận ngón ân cần ngón oán cừu ở kế ngón ăn năn và có ngón cưu mang
Nội dung bài thơ: Thấy trăm năm chỉ tựa một đôi giờ
tôi sớm biết vốn mang lời chúc dữ
nhưng đường đi gượng nhẹ có vai người
em có tình yêu ở với tôi thôi
tôi có biển cho chim về đập cánh
em có bàn tay ngón dài ngón ngắn
ngón Quan Âm kề cận ngón ân cần
ngón oán cừu ở kế ngón ăn năn
và có ngón cưu mang người mạt vận
tôi có giường thơ, gối mềm tư tưởng
mời em nằm, trò chuyện với chiêm bao
để em nghe hồn nhẹ vút lên cao
hiểu vũ trụ vì em mà bất tử
chào kiếp khác rì rào hương-hối-hả
tình yêu ta đi gần hết địa cầu
mai nhìn nhau thấy nhỏ bé năm châu
cả thế giới nở đầy hoa-bồ-tát
môi tháng chạp, tháng giêng em ngào ngạt
miếu đền ta. xin mãi thuỷ tinh ròng
nghìn cõi trời vẫn một cõi trời riêng
tôi cởi giáp để quy hàng ân nghĩa
tôi chẳng thể lắng nguôi hình bóng mẹ
vì qua em tôi thấy mẹ tôi còn
vì qua em tôi rộn rã yêu thương
cả cây cỏ. Ngợi ca người hiếu hạnh
em nhan sắc chưa một lần ố bẩn
ôm tôi đi bằng tay Phật Thích Ca
ghì tôi đi bằng ý Chúa Ngôi Ba
son phấn nữa khắp lòng nhau thơm ngát
cành héo úa đoạn lìa cây oan khuất
máu của tôi. xương thịt ở nơi người
em-Như-Lai. Phật pháp độ tâm đời
mưa-lãng-mạn. Trôi tôi về địa ngục
tình tôi vẫn thở đều liên đại lục
dù đêm về chiếc bóng có lao chao
đường nào đi dài hơn phút nghẹn ngào
khi vô tận vẫn là giây quá khứ
tôi như núi đứng đây chờ bão tố
em như rừng. đừng hú gọi âm u
rồi mắt-chiều-rơi chạm đáy thiên thu
kẻo nhân loại thấy tình ta quá tội
tôi chân thật biết đâu mà nói dối
thấy trăm năm chỉ tựa một đôi giờ
em hãy về gội sạch xót xa xưa
trang trải hết. tôi cũng về, khép cửa
đời đã gửi tôi thêm lời chúc dữ
gửi thêm mưa. mưa nữa. ở phương nào?
em có trời đất cũ đợi trăng sao
tôi có biển trông em về cứu chuộc
tôi vẫn nhớ trưa nào em đã khóc
ngực tôi nay còn ấm lệ trăm năm
chắt chiu từng kỷ niệm ắp lầm than
nhưng sông núi có bao giờ biến đổi
em nên biết ai không từng xốc nổi
mà quê hương chưa hề mất bao giờ
như hôm qua giáp mặt với hư vô
tôi đã gọi: này em giờ phút cuối.
rất yêu dấu: với tôi là thứ nhất
nhưng đời sau, ai hiểu? chuyện tôi, em?
hay có người sẽ bảo chúng ta điên
vì chẳng thể đợi chờ nhau kiếp khác.
Kinh-nắng-gió. Như lai gầy yếu quá.
Bài thơ Thấy trăm năm chỉ tựa một đôi giờ của tác giả Nhà thơ Du Tử Lê - Lê Cự Phách, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Du Tử Lê - Lê Cự Phách
Nghệ danh: Du Tử Lê
Tên thật: Lê Cự Phách
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Du Tử Lê - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Nhà thơ Du Tử Lê, Thơ Du Tử Lê, Tập thơ Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
Gọi âm u lên từng phiến thương tâm
Thơ ở những ngày 23 và những tháng hai
Ân nghĩa nghìn sau vẫn chói loà
Thơ ở dốc biển, gió và vai lạnh
Thấy trăm năm chỉ tựa một đôi giờ
Khúc thứ tư: Chuyến bay muộn ký ức và mẹ ở xa
Mất hay còn chưa hẳn khác nhau đâu
Chết lâu rồi một kẻ dưới tên tôi
Đi với về, cũng một nghĩa như nhau
Mưa hay nắng chỉ là lời nói khác
Sóng một chiều lênh láng cả sinh linh
Đời đóng hoài lên vạn mũi đinh
Nên môi cười đã tựa máu xương riêng
Chẳng có gì là không thể hư hao
Ghi một ngày riêng vết tích riêng
Giữa trưa có kẻ cuồng điên khóc
Lấy ai nhìn tôi nhỏ máu trong thơ
Hạnh phúc cũ sau hai mươi bảy năm gửi huyền châu
Thịt xương tôi đấy xin người nhận
Ở đây bóng tối lên đầy vốc tay
Hồn ẩn mật đã gửi người trước đó
Đôi khi ta quên gọi chính ta về
Tình yêu vàng như một trái chanh
Lịch sử em trong đất nước người
Khúc thứ ba: Những bông hoa birdflower, nắm đất và, sự trở lại
Khúc thứ nhất: Ngôi nhà trắng, chiếc quan tài và những cây phong ở đường Beach