Khúc thứ nhất: Ngôi nhà trắng, chiếc quan tài và những cây phong ở đường Beach

Thơ   •   Thứ hai, 08/11/2021, 15:11 PM

tôi tìm ra nhà quàn dễ dàng hơn mình tưởng nơi đó không lâu tôi đã tới thăm một người bạn bị cháy mười năm sau cái chết của Ngạc lần thứ hai tôi tìm tới một nhà quàn lần này tới, không phải để nhìn xác con hay xác bạn mà để nhìn xác mẹ tôi. cây nhâ

Nội dung bài thơ: Khúc thứ nhất: Ngôi nhà trắng, chiếc quan tài và những cây phong ở đường Beach

tôi tìm ra nhà quàn dễ dàng hơn mình tưởng

nơi đó không lâu

tôi đã tới thăm một người bạn bị cháy

mười năm sau cái chết của Ngạc

lần thứ hai tôi tìm tới một nhà quàn

lần này tới, không phải để nhìn xác con hay xác bạn

mà để nhìn xác mẹ tôi.

cây nhân thế đã đâm chồi thất lạc

nhân gian cùng chung một vết thương.

tôi tìm ra nhà quàn dễ hơn mình tưởng

ngôi nhà trắng. Những chiếc ghế sắt cũng mầu trắng

đường xe chạy uốn cong hình móng ngựa khoảng sân trong có nhà bán

hoa,

mấy tháng trước còn xanh những cây phong

nay lốm đốm đỏ

vòi nước từ chiếc bồn trước cửa toà nhà chính

phun hoài như thế chẳng biết đã bao năm

buổi sáng, ngồi nép trên chiếc ghế sắt, tôi nói với Sơn

về sự đổi mầu của lá phong

khu rừng đỏ. Những ngày học ở Indianapolis. 1969

ly cà phê. Điếu thuốc rút từ bao Winston của Sơn

mẹ tôi nằm trong chiếc quan tài mầu dưa úa. Các chị tôi nhắm mắt

chọn cho dù giá tiền khá đắt

những ngọn nến được thắp trên hai bàn thờ

(vốn là hai chiếc bàn bỏ không)

hương khói mịt mù không đủ sức toả mùi thơm khắp căn phòng

thuê với giá cắt cổ

từ khi người ta đem xác mẹ tôi về nhà quàn

tôi chỉ khóc một lần duy nhất

lúc người bạn gái hỏi:

- Bà đâu?

tôi khóc trên chiếc bàn ăn nhà anh chị Quỳnh buổi tối trở về chỗ

của mình.

tôi bảo Nam gọi cho Tưởng và Tú, báo tin bà chết

giấc ngủ nặng chộn rộn những thế đánh của Trương Thuý Sơn

Tạ Tốn, Hân Tố Tố

khăn với áo thoảng mùi hương quá khứ

những con đường mòn trũng thương đau

người một thuở đã sống cùng nhang khói

chẳng ai không trở lại bước đầu.

tôi tìm ra nhà quàn dễ dàng hơn mình tưởng

bầu trời chiều bị những đám mây mọng nước trì xuống

nhớm đụng ngọn phong

người giám đốc nhà quàn nói: chúng tôi đã sẵn sàng

quý vị có thể mặc quần áo cho bà cụ

xin đi theo tôi.

tôi bước dọc dẫy hành lang có những gian phòng kính trong suốt

cũng bàn ghế mầu trắng

cánh cửa đẩy ra. Mẹ tôi nằm trên chiếc giường có bánh xe

dưới chân bà, người ta cột hai miếng vải nhựa

một ghi tên Mrs.Hoàng. Một ghi ngày giờ nhận xác

lòng tôi khô ráo. Óc trắng loá. Cạn kiệt

tựa con diều trên không. Thình lình đứt dây, mất hút

chẳng cảm xúc nào dấy lên, dù trước khi đi tôi e sợ mình sẽ khóc

các chị thay quần áo cho bà.

đương khi tôi ngồi ngó mông qua khung cửa hé

hành lang tức thở tiếng giầy

Nghi Thuỵ xuất hiện. Mặt anh xám, má hóp, những cọng râu dựng

ngược

cái quay ngang

cái xỉa dọc

người bạn trẻ liếc nhanh chiếc xác có khuôn mặt thoa sáp

mặt mannequin

trên chiếc gường đẩy

im lặng.

không ai nói.

tôi tiễn bạn về

căn phòng còn xác mẹ tôi, những người chị héo, rũ xuống như mấy

đụn vải biết cử động chậm

Lãm bước ra theo

nàng sợ điều gì

xác lạnh? ma quỷ

đứng với Thuỵ bên chiếc van mầu vàng gắt gỏng

(như đời sống anh gắt gỏng những ngày qua)

bất ngờ Thuỵ dúi cho tôi mấy tờ giấy bạc

tôi rưng rưng bảo, đã túng còn bày đặt

anh lắc đầu. Đôi mắt đục lờ như sáp chảy

bỗng cơn đau như có liên hệ với đôi mắt sáp

nhói lên

tôi nghiến lấy răng mình...

chiều thập thò trên cây Thánh giá nóc Giáo đường bên kia lộ

những chiếc xe giấy bồi, nhợt nhờ di chuyển

Lãm theo tôi quay vào

không ai khóc. Phải rồi. Không một giọt lệ nào chắt xuống bộ quần

áo đỏ

chiếc áo dài nhang

thân thể mẹ tôi trương phình

cánh tay áo không thể xỏ được

chúng tôi bỏ đi

với cánh tay trần của người chết được giấu dưới tấm drap trắng

(cánh tay có nhiều vết tím, thâm, bầm đen từng khoảng)

chị tôi cẩn thận nhét tấm drap dưới nệm

(chị sợ bà lạnh?

hoặc giả chị cho bề gì cũng giữ cho hai cánh tay đừng lạnh?)

tôi rút thuốc hút khi chưa ra khỏi cửa.

ai? thân xác tám mươi lăm năm lầm lũi

tám mươi lăm năm chưa trọn tiếng cười?

đời vay trả ngày nào tôi mới chết?

những chân về có gọi bước đi lui

chiều cuối mộ, liệu ai ngồi nhớ lại

những chia lìa, đứt một sớm mai.

tôi tìm ra nhà quàn dễ dàng hơn mình tưởng

anh chị, các cháu và đứa con trai tôi vật mình trên tiếng chuông

thầy Mãn Giác, thầy Pháp Thuận mặc đạo tràng

những miếng vá vuông nối nhau chảy xuống

dường tôi bị băm vằm bởi tiếng kinh

Vãng sinh

tôi khóc.

từ 1950, lần thứ hai tôi mặc áo xô

(mớ áo tang mượn từ chùa Trúc Lâm (?)

những ai trước tôi đã mặc)

có người nhắc nhở tôi đi tìm ông giám đốc nhà quàn

để khiêng xác mẹ tôi từ giường lăn, thả vào áo quan

bằng hữu nêm cứng căn phòng

tràn ngoài hành lang

(có người từng đến thăm mẹ tôi cách đây hơn hai năm

khi bà mới bay qua Thái Bình Dương, tới phi trường Los Angeles

có người chưa hề biết mặt ngang mũi dọc của bà)

tôi nắm tay đôi người

muốn quỳ, lạy họ

trời đất lạ nỗi sầu tôi đóng váng

mặt hồ kia hắt lại điêu tàn

mảnh đất cũ không cùng tôi bầu bạn

thì linh hồn rồi cũng đến hoang mang.

tôi tìm ra nhà quàn dễ dàng hơn mình tưởng

anh chị, cháu và con tôi ra về,

đem theo họ những miếng da mặt sưng, mọng nước

tôi ngồi lại trong căn phòng tối

mưa tầm tã. Gió đánh những cành phong nghiêng, lật

lá lạt xạt bước chân trốn chạy

người trực nhà quàn có làn da mét, mét

da người chết

đôi mắt cạn thần

nụ cười trắng nhờn

anh thò đầu vào phòng hỏi tôi cần nước nóng?

nổi gai ốc, tôi liếc nhìn qua phía mẹ mình

bà ngậm miệng. Không cười. Không cử động

bà buồn?

tựa khi chết, mẹ tôi vẫn còn khư khư giữ lại nhiều điều làm vốn

mưa xầm xập

vài người Mỹ thập thò hỏi xác

tôi nói còn hai nữa. Một trong nhà quàn và một ở Chapel

họ đi ngay. Sợ tôi vồ, chụp?

mưa làm căn phòng đẫm tử khí đã lạnh, thêm buốt

chín giờ tối. Tôi bước ra. Mưa nhẹ hạt, bóng tối, vòi nước trong

bồn

vẫn phun không mệt mỏi những lượng nước cố định

trên mặt hồ, hàng trăm ngàn con tôm riu nhẩy lên

nhẩy lên, nhẩy lên

biến mất

biến mất

tội nghiệp mẹ tôi lúc chết vẫn còn phải nằm lại một mình.

vĩnh viễn một mình

tôi tự hỏi anh Uyển, chị Trang hay Thầy tôi ở Việt Nam

có qua đón lấy linh hồn bà?

một linh hồn gần thế kỷ long đong

ngay lúc sống đã tựa như thiên cổ

tôi ở cùng tháng một mưa, giông

bàn tay nhỏ chơ vơ khoắng, khua thời bú sữa

tôi tìm ra nhà quàn dễ dàng hơn mình tưởng

sớm mai, hàng quán chưa mở cửa

tôi thèm ly cà phê, lời chào hỏi

khu nhà trắng nhớp sương

ngồi nơi băng ghế sắt đặt cạnh hồ nước

với cuốn truyện chưởng Kim Dung tới hồi khốc liệt

tôi tự hỏi, cuối cùng liệu họ có chết?

như mẹ tôi, dù gần một thế kỷ

cuối cùng, cũng chết

chưa bao giờ tôi thấy, tại sao kiếp người lại có thể vô nghĩa đến

như thế,

thầy Mãn Giác nói, chết là về nhà

ông quên chỉ, ngôi nhà nào đây?

trên mặt đất hay sâu lòng địa ngục?

tôi muốn tin mẹ tôi đã lên cõi niết bàn

chí ít cũng trở về biển Đông

nơi đó bà đã ra đi

không lẽ kẻ lìa đời

nhục nhằn

từ mở mắt

lại không thể trở về

nơi tự đó, sinh ra

cháu tôi bảo cách gì thì mẹ tôi cũng phải xuống âm ti

cho Diêm Vương luận tội

một người đàn bà suốt đời chỉ thờ chồng, nuôi con

miếng ngon không ăn

vải đẹp không mặc

mà vẫn phải xuống âm ti cho quỷ thần tra khảo?

thì biết ai lên Niết Bàn

ai về biển Đông?

hay cõi âm

cũng phe đảng

cũng kỳ thị

cũng quyền thế, mua chuộc... chẳng kém dương gian?

buổi sáng lạnh. Người Mễ quét sân

chăm chú nhìn ống hút lá

máy rổn rảng khua

tiếng khua khô đập đều vách óc

tôi nhẩm đếm những đứa con có mặt. Những đứa mất tăm

những đứa không được thông báo bà chúng chết

tôi chợt hiểu thì ra

con người hơn xa loài thú

ở chỗ có thể biến cả xác chết, thành vũ khí trả thù,

tấn công người ở lại

em đã chẳng là tôi, chung một gốc

khóc hay cười, đều xiết chảy băng, băng

vai tôi gọi, tóc kia nào thức dậy

chân ta đi, sông nhức quặn bao tầng

người đàn ông giao hoa cho nhà quàn với vẻ mặt tươi rói buổi sáng

vừa đi vừa thổi sáo miệng

trở ra, thấy tôi, anh cười

tôi gấp sách. Lẻn vào. Thắp hương cho hai bàn thờ. Đốt nến

mùi hoa hồng không át nổi tử khí

khép cửa. Tôi lái xe đi tìm ly cà phê

quay lại, anh tôi hỏi đã lạy bà chưa

tôi nói dối

rồi ạ, xong cầm miếng khăn tang

chấn vội lên đầu

lấm tấm hoa cau

chiếc ghế sắt

cuốn truyện chưởng Kim Dung

đọc đoạn Vô Kỵ được dẫn đi chữa bệnh. Không có màn đánh nhau chí

chạp.

Chỉ có Kim Hoa Bà Bà xuất hiện

anh Quỳnh ra. Khi không cao hứng nói về quan điểm triết lý của

Antole France

thuở bé, tôi phải học thuộc lòng những đoản văn của ông ta.

những đoản văn về mùa thu

những đoản văn không một liên hệ gần xa nào tới mẹ tôi

văn chương là cái quái gì?

chẳng bao giờ bà cần biết nó

bà chỉ có một mối lo

áo cơm, mồ mả

tôi vẫn nghĩ ngày mai là bóng tối

và cuộc đời đã lạnh lúc sinh ra

mọi tri thức mang hào quang bịa đặt

gớm ghê nào ăn nổi bóng ma?

dễ cả năm qua, hai anh em chúng tôi mới lại có dịp trò chuyện

nhờ cái chết của mẹ tôi

có thể anh tôi nghĩ: đời sống, tiền bạc, quan điểm bất đồng

chung quanh những người đàn bà đi qua đời sống tôi

làm chúng tôi xa cách

anh tôi không tài nào hiểu được

lý do tôi giận hờn anh chỉ vì lúc đón mẹ qua

anh phó mặc bà cho tôi, tựa người đàn bà già nua lú lẫn kia

không phải là người đã sinh thành ra anh

cái chết của mẹ tôi

tát cạn mọi hận thù tôi có

thấy mười hai năm qua, dường chỉ mỗi tôi không phải

mỗi riêng tôi giết chết mọi người!

ai ký ức thở than cùng bóng tối

ngồi quanh đây là những bóng ma

những xương thịt tiêu đi và tháp mãi

hạt linh thiêng vào giữa hồn nào?

tôi tìm ra nhà quàn dễ dàng hơn mình tưởng

buổi sáng uống với Hoàng Thượng Dung ly cà phê ở quán của Nhuận

hỏi mượn chiếc van ngày đưa bà cụ ra nghĩa địa

Nhuận rót cho tôi ly sữa Ensure. Nói, cho có chất bổ

Dung kể một người bạn nhỏ ở xa, hay tin mẹ tôi mất, gửi thiệp

chia buồn

tôi muốn nói, thay mặt gia đình, nhờ Dung cám ơn hộ, nhưng im

lặng

(Dung có quyền rủa tôi: đồ khiếm nhã!)

rời quán cà phê, về nhà quàn

đường Bolsa, những hàng cây magnolia ngái gió

nắng ấm. Nhiều cửa hàng chưa ra hỏi giấc ngủ nhầy nhụa con số

chỉ còn một ngày thêm

không bao giờ nữa, tôi, buổi sáng, và lộ trình tử biệt kia

người ta sẽ đưa mẹ tôi tới một nơi chốn khác

nơi chốn không hề thuộc về bà

quê hương bà ở một nơi nào khác

một nơi nào

khác hơn ngôi nhà quàn này

(biển Đông tiễn mẹ tôi đi

liệu có đón bà về, cửa cũ?

cửa nghìn năm xanh một luỹ tre)

tôi nghĩ

không một bà mẹ Việt Nam nào

muốn chết ngoài đất nước

tôi đang đứng giữa hai đầu Nam Bắc

mà con đường xích đạo nối âm dương

mẹ tôi chết từ lâu hay mới chết

ai biết đời cháy đỏ mỗi đêm thâu?

tôi tìm ra nhà quàn dễ dàng hơn mình tưởng

cùng giấc mơ gần sáng

lòng tôi đầy tiếng quạ

hàng trăm con vẫn quần tụ trên ngọn me dại căn nhà xưa

Ranchero Way,

Garden Grove

căn nhà tôi mua bằng tiền của những giờ overtime

mười năm rồi

có những con quạ khoang vẫn

xốn xang kêu

như thế

suốt tháng ngày mẹ tôi trở thành vật thí nghiệm cho bệnh viện

ai cũng biết rồi ra về với đất

liệu tôi về có kịp lúc sương lên?


Bài thơ Khúc thứ nhất: Ngôi nhà trắng, chiếc quan tài và những cây phong ở đường Beach của tác giả Nhà thơ Du Tử Lê - Lê Cự Phách, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Du Tử Lê - Lê Cự Phách

Nghệ danh: Du Tử Lê

Tên thật: Lê Cự Phách

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Du Tử Lê - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Nhà thơ Du Tử Lê, Thơ Du Tử Lê, Tập thơ Ở chỗ nhân gian không thể hiểu

Tổng hợp

Cùng tập thơ: Ở chỗ nhân gian không thể hiểu (1989)

Đáy khuya

Thơ   •   08.11.2021
gửi Trần Cao Lĩnh và Nguyễn Đức Cung tôi trở lại đáy khuya ngồi với bóng những chiếc bàn trật khấc nỗi cô đơn em nên biết cuộc đời tôi đã hết có thương nhau lo hộ nhúm xương tàn.

Gọi âm u lên từng phiến thương tâm

Thơ   •   08.11.2021
đi suốt kiếp vẫn là mưa với nắng đừng đợi gì nơi kẻ đã vong thân đời vốn ngắn biết tìm đâu tri kỷ gọi âm u lên từng phiến thương tâm.

Em lên đầy trí nhớ

Thơ   •   08.11.2021
ngày lên đầy mắt tôi buồn lên đầy chỗ ngồi em lên đầy trí nhớ người lên đầy cõi tôi trưa lên đầy phố vui bàn tay lìa cuộc đời cây lên đầy lá tối người lên đầy dấu tôi chiều lên đầy tóc rơi từng sợi khan tiếng cười môi lên đầy tiếng gọi ai chết buồ

Ly khai

Thơ   •   08.11.2021
này em, dẫy phố ngậm ngùi ngày đi trên những tay đời quạnh hiu này em trí nhớ mịt mù những thân me dại, đợi giờ ly khai.

Sinh nhật 12, một lần nữa

Thơ   •   08.11.2021
tìm nhau máu chảy mấy dòng cái hoa khô nẻ nỗi lòng khổ qua tìm nhau, hơi thở mù loà trong tim tôi có món quà dở dang mười năm nữa, cũng đừng tìm đợi khi tôi chết mở xem khối buồn đêm qua tôi đứng giữa vườn thấy trăng trên mái, thấy tường dát hoa thấy

Thơ ở cỏ cây

Thơ   •   08.11.2021
tôi sẽ chết ngày mai ai biết được cũng như em không chỉ có đôi lòng tôi hiểu rõ chẳng thể đòi chung thuỷ khi mỗi ngày cây cỏ vẫn đơm bông.

Thơ ở những ngày 23 và những tháng hai

Thơ   •   08.11.2021
toạ thiền mỗi tối tâm chao đảo trí quẩn hồn quanh. những ngổn ngang người về Thiên trúc ta luân lạc ngay giữa trần gian tựa cõi âm

Âm binh

Thơ   •   08.11.2021
em đã chết, kể như thành quá cố nén hương xưa tôi đốt một mình trong tâm tưởng đã không còn sóng gội biệt ly nhau, còn quẩn âm binh

Từ mẫu

Thơ   •   08.11.2021
ôi thánh nữ đi bên lề nắng gió đã chẳng cùng thôi hỏi tới nhau chi ta đoạ lạc ngay phút vừa mở mắt em có là từ mẫu của riêng ta?

Để ngày sau em còn chỗ đi về

Thơ   •   08.11.2021
tôi muốn cất ngôi nhà trong trí nhớ những bờ tường chỉ vẽ một chân dung mặt trời nhỏ giữa hồn ai tháng chín rất êm đềm và, cũng rất rưng rưng tôi muốn cất ngôi nhà trong trí nhớ với khu vườn đầy-rẫy-tượng-em những môi mắt bỏ quên ngoài phố chợ tóc c

Chỗ của ta

Thơ   •   08.11.2021
mày đã mười năm không nhúc nhích mười năm tao cũng chẳng hơn chi hai vai nhật nguyệt thân nam tử mất cả linh hồn, lạc thê nhi.

Bài nắng mưa đôi lứa

Thơ   •   08.11.2021
em chải tóc xuống hai miền sông núi một nghìn năm còn mãi buổi chia tay trên tan tác xe về ngang lối cũ cuối chân mây khản tiếng ngựa kêu bày. ngón than củi chói chang ngày ẩn mật tháng giêng tôi nở rộ tin mừng nhân gian cũng khi không mà thánh thiệ

Tay người

Thơ   •   08.11.2021
sông chẳng thể không trôi về biển lớn người bên bờ buông tóc thả cho mây dẫu hết kiếp tôi vẫn là đứa trẻ buồn vui theo chiếc kẹo ở tay người.

Ân nghĩa nghìn sau vẫn chói loà

Thơ   •   08.11.2021
ở chỗ nhân gian không thể hiểu người về máu chảy buốt trong gương ngõ khuya cổng cũ hồn như lá chăn chiếu còn theo những thước đường ở chỗ nhân gian không thể hiểu trí nhớ nào vân lên thuỷ tinh đôi khi ngôn ngữ không cần thiết hơi thở tìm nhau cũng

Tử sinh cũng tợ trò con nít

Thơ   •   08.11.2021
ở chỗ nhân gian không thể hiểu tiền kiếp tôi về trong tối nay thấy trăng khua rộn nghìn con nước và vút cong theo một nét mày ở chỗ nhân gian không thể hiểu tôi đui mù như con kiến hôi quẩn quanh miệng chén đời trây trúa vì chẳng ai làm râu cho tô

Giếng cũ

Thơ   •   08.11.2021
em buông tóc chảy đáy nguồn mắt nghiêng vai dại. linh hồn lá xanh ta đi lẩn quẩn loanh quanh trăm năm quay lại bên thành giếng xưa em về cố đúng giấc trưa bóng ta vẫn đợi mát bù tuổi em.

Thân thiết

Thơ   •   08.11.2021
mắt ai cuối kiếp còn khô lệ ráo hoảnh buồn vui bạn mấy phương gió đi theo gió ta theo bụi thân thiết làm sao ôi ruột gan.

Còn tê vết người

Thơ   •   08.11.2021
này em tôi có khu vườn có cây trái đắng có cồn cát khô này em tôi có nấm mồ đêm che dấu lệ. ngày thồ đau đi này em tôi có ngõ về nắng mưa suốt kiếp còn tê vết người. mai tôi lìa bỏ chốn này em ngoan ghế cũ. lá đầy nhớ. quên mai tôi mối mọt ưu phiề

Bài t.8

Thơ   •   08.11.2021
tôi trở lại căn nhà không nắng gió buổi chiều im như một cánh chim linh hồn nhỏ đau từng giây ký ức ẩn mật tôi một nỗi khổ đau riêng tôi trở lại hỏi tôi này hiện tại mày ở đâu trên mặt địa cầu? tim hỏi óc và bàn tay hỏi tóc trả lời tôi quê cũ đã pha

Trái tim khô tình đầu

Thơ   •   08.11.2021
tấm lòng ta thuỷ triều chim rừng quên gọi nhau gió ngất mù bốn phía quanh ta tiếng kinh cầu tấm lòng ta thuỷ triều kiếp sau còn nức nở ta gối sầu tay ta giọt lệ nào đã ứa? tấm lòng ta thuỷ triều dạt trôi cùng rong rêu qua bãi bờ ký ức nhân gian cũng

Nhớ em chánh điện

Thơ   •   08.11.2021
gửi nghiêm xuân hồng nhớ cây vú sữa hiên nhà nhớ ta chú tiểu thiệt thà biết…yêu nhớ em cổ tự áo điều mắt tam quan gọi tịch liêu kiếp nào nhập thiền. tâm thể lao xao nhớ em chánh điện nên chào Quan Âm.

Thơ ở kiếp khác

Thơ   •   08.11.2021
nắng mưa ở với ngàn năm trước ai ở cùng tôi tới kiếp sau? đêm đêm tôi thấy dường như bạn vẫn trở về đây. mắt hỏi nhau.

Thơ ở van tim hở

Thơ   •   08.11.2021
bạn bảo van tim ta bị hở có lẽ. nên đời mới lún sâu bao nhiêu oan nghiệt chui vô ống càng sống càng thêm chật mối sầu.

Ở cùng Trái Đất

Thơ   •   08.11.2021
tấm lòng ta thuỷ triều bờ môi em bỏ lại bày chim chiều cô đơn cuối đời ta sóng dội tấm lòng ta thuỷ triều con trăng nào han hỏi núi xa ta bao nhiêu mà mây gần quá đỗi. tấm lòng ta thuỷ triều biển vỗ nghìn năm sau sớm hôm mà bạc đầu! tấm lòng ta

Thơ ở dốc biển, gió và vai lạnh

Thơ   •   08.11.2021
Mắt ai còn mở trong khô rốc ráo hoảnh buồn vui bạn nửa đường gió đi theo gió ta theo đất thân thiết làm sao ôi ruột ga

Thấy trăm năm chỉ tựa một đôi giờ

Thơ   •   08.11.2021
tôi sớm biết vốn mang lời chúc dữ nhưng đường đi gượng nhẹ có vai người em có tình yêu ở với tôi thôi tôi có biển cho chim về đập cánh em có bàn tay ngón dài ngón ngắn ngón Quan Âm kề cận ngón ân cần ngón oán cừu ở kế ngón ăn năn và có ngón cưu mang

Khúc thứ tư: Chuyến bay muộn ký ức và mẹ ở xa

Thơ   •   08.11.2021
không định trước, chuyến bay muộn đem tôi trở lại San Jose mưa đẫm phút cuối ngày Thanks-giving người con gái làm nghề "fly attendant" chuyển tới chỗ tôi ngồi ống gạt tàn thuốc lá cô hỏi: "Ông chờ chuyến bay nào vậy?" tôi cảm ơn,

Mất hay còn chưa hẳn khác nhau đâu

Thơ   •   08.11.2021
tôi không thể ngăn buổi chiều sắp tối như em đi mà tiếng chẳng quay về mưa chẳng thể ướt hoài sân trí nhớ đôi khi lòng tôi nắng mấy hôm sau tôi không thể xoá biển chiều sóng gội dù hôm qua tâm đã tịnh yên rồi cây chẳng thể giữ hoài tay lá mới đôi kh

Bên nào?

Thơ   •   08.11.2021
đêm nằm tả ngạn nghe sương xuống thương hữu ngạn em cỏ rất thơ giờ đang không hữu mà không tả em ở bên nào? phải, trái ta?

Hoại thai

Thơ   •   08.11.2021
chỗ ngồi. trí nhớ. đi lui bàn tay tháng sáu. xương tôi. thịt người đêm về chậm máu trên môi cây bông giấy cũng hoại thai vì lầm.

Núi non âm bản

Thơ   •   08.11.2021
nằm nghe chăn gối rơi. cùng tháng năm bằn bặt. Phật còn ở không tôi nhìn tôi rất chon von núi non âm bản. rừng son vẽ. buồn.

Thơ ở đời nay

Thơ   •   08.11.2021
người xưa có khóc khi ly biệt? ai lưới buồn lên những ngón tay đời nay có kẻ cuồng si hỏi bạn ở nơi nào? mưa ở tôi.

Tôi sẽ về hỏi lại phút ra đi

Thơ   •   08.11.2021
mười năm nữa cuộc đời em sẽ đổi tôi sẽ về hỏi lại phút ra đi em khi ấy đã vàng xanh ngõ khác núi sông ơi, tôi gọi giữa đui mù.

Góc trái ngực tôi, tim đã khô

Thơ   •   08.11.2021
lửa đốt mười phương còn một chỗ nỗi buồn tôi ẩn ở tim ai mưa đi mấy kiếp đêm còn lại chiều cũ, bàn tay, sương một vai thì thôi đừng giết nhau lần nữa em hiểu gì? lòng tôi mênh mông những con nước cũ chưa về bến củi một cành - tôi trôi nửa sông có g

Thơ ở tro than

Thơ   •   08.11.2021
đời muôn cửa tôi chọn về địa ngục thiên đàng em bỏ lại đã hoang tàn ai nắng gió trên cảnh đời kẻ đó? mà tôi ngồi điếng lặng giữa tro than.

Chết lâu rồi một kẻ dưới tên tôi

Thơ   •   08.11.2021
em đã thấy vết thương tôi cuối mắt thì đừng nhìn tôi khóc giữa khuya nay tâm tôi vẫn động kinh cùng nắng gió chết lâu rồi, một kẻ dưới tên tôi.

Cây nghiêng đầu thiếu nhau

Thơ   •   08.11.2021
có điều gì khó nói lòng tôi đầy thuỷ triều chim lầm than nhớ bạn cây nghiêng đầu thiếu nhau có điều gì khó nói tình tôi biển. cát lầy người về qua rất vội tôi nhìn theo bước tôi có điều gì khó nói trưa khô ròn tiếng rơi hồn cầy sâu luống đợi ngườ

Đi với về, cũng một nghĩa như nhau

Thơ   •   08.11.2021
ta chẳng thể hát chung cùng một điệu dù em đi lá đậu rớt đôi bờ. khi em hiểu cuộc đời không thể khác: đi với về cũng một nghĩa như nhau.

Em đốt lửa quanh phòng

Thơ   •   08.11.2021
ngày tận thế chắc bên ngoài thế kỷ chiếc phi thuyền đã nổ giữa hư không qua đôi mắt: tôi biết rồi khỏi nói tận tuyệt tôi. em đốt lửa quanh phòng. thôi cũng được tôi tin còn kiếp khác đền ơn em: manh vải, bát cơm buồn.

Bài tìm nhau giữa chợ

Thơ   •   08.11.2021
tìm em. tiếng gọi cuối đời dung nhan ai lạnh. về thôi. lá nguồn tìm em. tiếng gọi. thất thần quê hương trong mắt. núi sông trong hồn tìm em. tiếng gọi. bồn chồn giữa trưa nắng loá. tôi còn ngoái theo tìm em. ngựa cuối chân đèo.

Bên kia thế giới

Thơ   •   08.11.2021
bàn tay từng ngón xa đời trưa vô nước biển chiều ngồi quán trơ trái tim mấy cửa đi về bên kia thế giới nhạt mờ núi sông.

Thơ ở đêm tối

Thơ   •   08.11.2021
hạnh phúc nào rơi trên mái tôi giấy ai, xin cởi, bỏ hiên ngoài thương nhau có kẻ làm đêm tối để ủ mùi hương tóc hết đời.

Chuyện vãn với năm hai ngàn

Thơ   •   08.11.2021
mặt trời mọc phương tây trăng lên dựa vai ngày em bay ngoài quỹ đạo lối về trên chỉ tay bài thơ là hơi thở gửi hút theo ngàn mây mặt trời lặn phương đông những tinh cầu xích gần chẳng còn biên giới nữa sao lòng ta bâng khuâng nhớ người mưa nắng đó b

Bài bồ tát thứ nhất

Thơ   •   08.11.2021
(bài thơ chỉ còn nhớ hai câu) này em Bồ Tát đi trong gió không ngại trần gian - ngại nắng mưa.

Sơn tự thi

Thơ   •   08.11.2021
người trốn vô kinh vẫn thấy đời khắp cùng sơn tự ảnh hình tôi đừng quên sẽ chẳng bao giờ nhớ ai khảo tra mà người cung khai? cám ơn người tụng kinh siêu thoát tế độ hồn tôi vó ngựa mù nghe như Địa Tạng mà không phải bi luỵ tâm kinh Bát Nhã về chúng

Chiều Nam Hải

Thơ   •   08.11.2021
không ai nhớ nữa chiều Nam Hải mưa ở biển Đông những xác trôi Chúa trên cao quá lời ai oán chẳng thấu trời xanh. chẳng thấu mây nước đi biền biệt hồn ta cũng không biết về đâu. nương ở đâu! một mai lỡ có mà oan thác xin bón ngày sau một luống rau.

Mưa hay nắng chỉ là lời nói khác

Thơ   •   08.11.2021
thôi cũng đủ. nửa đời thôi cũng đủ buồn trăm năm thổi tạt ngọn cây mù mưa hay nắng chỉ là lời nói khác vui với buồn thôi trả lại hư vô.

Thơ ở ti một

Thơ   •   08.11.2021
em xâm thực nửa đời tôi chín muỗm thịt xương ôi máu lạnh đã thôi hồng cây bông giấy đỏ hồn ai tháng tám tôi hão huyền rơi đụng hư không.

Ai cũng thế

Thơ   •   08.11.2021
ai cũng thế, đâu sống đời của họ yêu thương nào ấm nổi một vuông khăn đêm gió tạt những cánh rừng quê cũ tôi bên này, trở giấc, gối chăn đơn.

Sóng một chiều lênh láng cả sinh linh

Thơ   •   08.11.2021
ai biết được ngày mai mà nói trước trời vô luân và đất cũng vô luân em xua đuổi hồn tôi về cuối bãi sóng một chiều lênh láng của sinh linh.

Đời đóng hoài lên vạn mũi đinh

Thơ   •   08.11.2021
tôi có một trái tim bằng hạt lệ chảy muôn năm chưa cạn sạch nỗi niềm tôi có một trái tim bằng gỗ tạp đời đóng lên hoài vạn dấu đinh.

Bài chia tay giữa chợ

Thơ   •   08.11.2021
bước chân tháng tám tôi còn tìm nhau ngàn dặm con đường bắc-nam tôi về trí nhớ như son sáng soi tâm tưởng chiều trưng ảnh người phục sinh tôi. một nụ cười dẫu chia tan vẫn gửi đời cho nhau mai kia xuống phố, lên lầu thấy trong hạt gạo mối sầu nước sô

Gương ký ức

Thơ   •   08.11.2021
này năm tháng thở mờ gương ký ức những vai khô hắt lại buổi trưa buồn em thâm độc chẻ đôi hình với bóng tôi nhìn tôi sóng xượt trên đường.

Tàn khốc chia ly

Thơ   •   08.11.2021
tôi không thể mượn mắt em để khóc như nỗi sầu đâu thể nhượng sang đi con đường rộng hai hàng phong đứng lại tôi buổi trưa, tàn khốc chia ly.

Nên môi cười đã tựa máu xương riêng

Thơ   •   08.11.2021
trong tim tôi có những miền rất trũng chảy xuống hoài, những giọt lệ em như bóng tôi ở đằng sau ánh sáng nên môi cười đã tựa máu xương riêng trong tim tôi có những vùng kín khuất chỉ riêng em được thong thả vào, ra đời không thật. đừng kiếm tìm châ

Thơ ở đường Phạm Ngũ Lão

Thơ   •   08.11.2021
về trong hình tướng ra đi sống trong tâm tưởng chết khi chào đời ai mua? ta bán luôn trời bán mây vô tận ở ngoài nhân gian bán mưa chảy đúng hai hàng bán răng khôn rụng, mà lòng chưa khôn bán đêm sương xuống buồn buồn bán tâm chay tịnh núi sông trùng

Thơ ở Mỵ Nương

Thơ   •   08.11.2021
giòng sông cũ chảy qua hồn thất lạc tôi Trương Chi ngất một tiếng đàn ai than thở giữa vô cùng thiên địa tôi tàn phai cháy gọn một lần.

Lãnh thổ em

Thơ   •   08.11.2021
lãnh thổ em trao nội các buồn thể chế nào hơn thể chế ngoan dù cho lập hiến hay quân chủ chính phủ ta còn dưới gót em.

Lỡ mai xa khuất tay bồ tát

Thơ   •   08.11.2021
ở chỗ nhân gian không thể hiểu tôi có người như Quan Thế Âm lỡ mai xa khuất tay Bồ Tát vẫn nhớ mùi hương tóc thật nồng ở chỗ nhân gian không thể hiểu tháng bảy con về im góc sân thấy ai máu chảy đầm chăn gối cố nhớ. đừng quên núm ruột buồn ở chỗ nhâ

Chẳng có gì là không thể hư hao

Thơ   •   08.11.2021
không ai nói hộ tôi dù một tiếng để em về cho kịp lúc chiêm bao em phải biết cuộc đời như dương bản chẳng có gì là không thể hư hao.

Ta vẫn tìm thấy em

Thơ   •   08.11.2021
đâu cứ phải có những chiếc lông ngỗng ta mới có thể tìm thấy em ta đã tìm thấy em hôm qua trên chiếc cầu cẩn xà cừ nối liền môi với mắt. ta đã nhìn thấy em hôm kia giữa con đường em phủ tóc hai bên và trên giải đất tình yêu ta gập ghềnh từ nơi tấm lò

Ghi một ngày riêng vết tích riêng

Thơ   •   08.11.2021
Rì rào trí nhớ ai che mặt ghi một ngày riêng - vết tích riêng.

Tử sinh tôi sẵn một mộ phần

Thơ   •   08.11.2021
tôi đang đứng ở bên ngoài trái đất địa cầu quay một nhịp vô tâm ngày tháng võng đôi bờ vai nhật nguyệt tử sinh tôi sẵn một mộ phần.

Giữa trưa có kẻ cuồng điên khóc

Thơ   •   08.11.2021
trưa đi nắng xế, chiều phương bạn theo gió, buồn nong chặt mắt nâu bàn chân năm ngón còn chia biệt thì cách nào, cho tôi hết đau? phố xưa trắng loá niềm thương bạn ôi xá gì đâu! nửa kiếp sau sống thêm cũng tợ làm nhau nhục này bạn, lòng tôi cũng bạc

Lấy ai nhìn tôi nhỏ máu trong thơ

Thơ   •   08.11.2021
ôi chữ nghĩa trở về như khách lạ vầng trăng xưa không có ngọn cờ ngay em cũng bỏ tôi, vào cõi khác lấy ai nhìn tôi nhỏ máu trong thơ?

Địa ngục đâu?

Thơ   •   08.11.2021
em ngồi chính trị như cua ốp tổ quốc ta còn nơi mắt sâu tìm em cờ xí trong đêm tối tay đụng thiên đàng, địa ngục đâu?

Ta chờ tay Mỵ Nương

Thơ   •   08.11.2021
đôi khi ký ức ta như sáp chảy xuống thần kinh giọt cường toan tháng năm đi khuất hồn chưa khuất ngơ ngác chiều lên nỗi muộn màng đôi khi ký ức ta như sáp nhiễu đỏ. con đường. đêm lãng quên. người có còn mưa-đôi-mắt-gió tôi về nghe sắc sắc, không khô

Hãy cho lại ta

Thơ   •   08.11.2021
hãy cho lại ta này em hãy cho lại ta căn phòng không có lấy một chiếc cửa sổ ngã tư có tiệm donut ngôi nhà chúng ta đã ở để ta sẽ kể em nghe chuyện một người đàn ông thình lình mất tích. này em hãy cho lại ta con đường chạy qua ngã ba ÔngTạ con đườ

Thăm thẳm em đầy nỗi niềm tôi

Thơ   •   08.11.2021
tôi tầm gởi trên nỗi sầu nhân thế trái cây nào em hái được không vui giây tội lỗi quấn quanh cành địa ngục thăm thẳm em đầy nỗi niềm tôi.

Tật nguyền

Thơ   •   08.11.2021
bàn tay mang ngón tật nguyền đôi chân cắt bỏ chôn miền biển xa mắt ngọn nguồn – lệ hoang vu trái tim tươi rói thiên thu vẫn còn.

Hạnh phúc cũ sau hai mươi bảy năm gửi huyền châu

Thơ   •   08.11.2021
đường trên cao. dốc dưới đèo lá ôm vai tội. cây treo giữa trời em về con mắt theo đuôi hai mươi năm trước, ai ngồi ở đây? soi bàn tay. soi bàn tay thấy gân không máu. thấy mây vừa tầm ngó bàn chân. ngó bàn chân ngón ta thương nhất có còn sơn xanh?

Thịt xương tôi đấy xin người nhận

Thơ   •   08.11.2021
đừng nhìn tôi nữa, em vô nhiễm “ruộng máu” tôi còn nguyên. Luống tươi có đâu cứu chuộc mà em đợi đi hết đời dư vẫn ngậm ngùi đừng nhìn tôi nữa, em vô nhiễm lồng lộng chân trời một vết son với tôi đã đủ, sau hồng-thuỷ nguồn cội tôi tìm trong tóc em

Giống cõi âm

Thơ   •   08.11.2021
toạ thiền mỗi tối. tâm thêm động trí quẩn hồn quanh những ngổn ngang người về tây trúc ta lưu lạc địa ngục trần gian giống cõi âm.

Chẳng bao giờ dậy nữa

Thơ   •   08.11.2021
em ngủ trong rừng cây giữa mùa hè rực rỡ bày hạc không về đây lá xanh. mềm hơi thở em ngủ trong mùa thu những hàng cây lưng gù gánh tình tôi héo rụng ngày sau trong tâm tù nhớ em trăng rất muộn em ngủ trong mùa đông cánh đồng tôi nước ròng em đi q

Ở đây bóng tối lên đầy vốc tay

Thơ   •   08.11.2021
đi về một nơi im hơi ngày nghiêng vai gọi. lá tôi vói chào đêm ai lẻm ngọt lát dao mai kia tôi chết nẻo nào tìm nhau biệt mù từng vết thương mau trưa tôi khảm chạm nỗi sầu bên trong em về tháng tám đơm bông nhánh rong bội bạc trôi sông nước người ng

Hồn ẩn mật đã gửi người trước đó

Thơ   •   08.11.2021
em vô nhiễm. ngón chân ngoài Cựu Ước trong lòng tôi chiều dạt phúc âm buồn nhân danh em: xin những cặp tình nhân trên mặt đất sẽ không còn ly biệt em vô nhiễm. tóc bay đầy Tân Ước tôi xin người cho những kẻ xa nhau có lại thương yêu- hồn mới, nhiệm

Thơ ở đường Ranchero way

Thơ   •   08.11.2021
ngày thức giấc buổi trưa người đã xế đón chào tôi ai đã chửi thề! khi dao cắt máu tươi còn xối chảy thì oan cừu cũng tợ nắng mưa qua.

Quyên sinh

Thơ   •   08.11.2021
còn đây hạt bụi cuối đời tiếng thơ tân khổ nụ cười quyên sinh còn đây, hạt máu tử hình nghe trong lịch sử ra hồn xác ai?

Đôi khi ta quên gọi chính ta về

Thơ   •   08.11.2021
(Bài thơ chỉ nhớ được 2 câu) trong đời sống ẩn tàng muôn kiếp khác đôi khi ta quên gọi chính ta về.

Chuyết Kinh thi

Thơ   •   08.11.2021
ngủ đi. ngủ với biển trời ngủ mười năm nữa hãy ngồi dậy chơi ngủ đi. ngủ chớ ngậm ngùi trái tim ta nát ba đời bởi em ngủ di. tóc rụng chân thềm tháng năm quên lãng. buông rèm lìa xa ngủ đi. ta đã mù loà không trông thấy ảnh. không sờ thấy nhau không

Thơ ở cảnh chùa nơi bạn tới

Thơ   •   08.11.2021
thư bạn buồn trên một cảnh chùa tôi về cởi áo rũ tương tư chiếu chăn còn ấm, nồng da thịt đêm ngất mùi nhau. gió cửa sau.

Bạn cũ trong nhau có niết bàn

Thơ   •   08.11.2021
tôi đây. bạn cũ. tâm nghìn Phật mỗi Phật nghìn tay. em-Pháp-Hoa dốc gió. đêm lầy kinh-cứu-khổ xin tế độ tôi những thiệt thà tôi đây. bạn cũ. từ ngay hết chẳng nắng mưa nào chia biệt ta cảm ơn huệ nhãn em khai mở tiền kiếp xưa mình đã có nhau bạn cũ

Vì em tôi đã làm sa-di

Thơ   •   08.11.2021
thiền viện tôi trưng chỉ ảnh em kinh kệ nghìn pho có một tên viết hoa một chữ không ai hiểu Phật bảo: kinh! mà không phải kinh thế giới vì em sẽ dịu hiền biển đời phút chốc bỗng bình yên cánh chim tịch tịnh miền vô niệm vô chấp, em ngồi như Quan Âm

Bồ tát! trời ơi gan ruột tôi

Thơ   •   08.11.2021
bồ tát! buồn tôi trên nắng mưa người về có kịp đúng ban trưa tháng hai áo mỏng đau lòng gió trên bước thời gian thấy một mùa bồ tát! trời ơi gan ruột tôi phơi từ chánh-điện tới đường ngôi ngày sau khô héo như cành mục bạn có thương hay tội một ngườ

Tình yêu vàng như một trái chanh

Thơ   •   08.11.2021
tôi vốn biết sống thêm là chết rữa tình yêu vàng như một trái chanh cụm rau húng đã nhạt mùi ân ái nhưng hương xưa sao vẫn đọng ơn bền?

Thơ ở Sàigòn

Thơ   •   08.11.2021
sông núi cũ rủ tôi về với đất bốn mươi năm ngơ ngác làm người trên thân xác đã mọc đầy móng vuốt thì có gì sai đúng với ai đây?

Vó ngựa

Thơ   •   08.11.2021
bánh xe, dẫy phố chia lìa mai sau dốc núi còn gì để quên nay hồn đêm nhớ Huyền Trân quá quan vó ngựa phân vân lòng tù.

Còn thơm tay quý phi

Thơ   •   08.11.2021
tìm nhau mưa bụi trên đầu núi thiên đàng trong mỗi bước em đi mắt thơ lên ngút mùa hoa huệ khăn áo còn thơm tay quý-phi tìm nhau cổ tích trong hương tóc xao xuyến nghìn năm đêm lãm ca chiều xanh tâm tưởng lòng Quan Thế ôi vết son đời sau Âu Cơ tìm

Cũng mục lá xương phơi

Thơ   •   08.11.2021
tôi sống suốt bốn mươi năm khật khưỡng và trên đầu chỉ một cánh dơi hồn tôi chảy trong giòng sông đã lấp cây nửa đường cũng mục lá xương phơi.

Thơm tóc mẹ

Thơ   •   08.11.2021
cảm ơn trời đất đưa con lại một sớm lên hồng những ngón tay con thơm tóc mẹ mùi ân nghĩa cha chết từ lâu con có hay?

Lịch sử em trong đất nước người

Thơ   •   08.11.2021
trong mưa cũ có sầu vai mới trong lá vừa xanh có lấp vùi trong đêm có nắng chưa về kịp lịch-sử-em trong đất nước người.

Khúc thứ ba: Những bông hoa birdflower, nắm đất và, sự trở lại

Thơ   •   08.11.2021
khi tôi tới, những bông hoa birdflower ngửa mặt nở, ối cỏ trông xa như mấy vụng nước biển hình vuông có phần hơi méo những thân cây lá to, tựa lá bồ đề không lớn, xoè theo chiều rộng đoàn xe dừng lại tôi cầm chiếc gậy gỗ bước xuống bầu trời thấp như

Hựu ca một

Thơ   •   08.11.2021
Em tóc ngắn với tình yêu thánh hoá hãy tin tôi sông núi đợi em về nắng mưa rồi cũng sẽ khoác tay đi ta ở lại. Dìu nhau về cõi tận.

Khi ở đường số hai với lãm

Thơ   •   08.11.2021
người có về qua thì cũng thế căn nhà đã tạnh nỗi thương tâm không ai hiểu được hồn tôi đã như một cành cây võng bóng đêm tử sinh nào cũng trong giây phút chẳng cách gì em hiểu nỗi niềm?

Khúc thứ nhất: Ngôi nhà trắng, chiếc quan tài và những cây phong ở đường Beach

Thơ   •   08.11.2021
tôi tìm ra nhà quàn dễ dàng hơn mình tưởng nơi đó không lâu tôi đã tới thăm một người bạn bị cháy mười năm sau cái chết của Ngạc lần thứ hai tôi tìm tới một nhà quàn lần này tới, không phải để nhìn xác con hay xác bạn mà để nhìn xác mẹ tôi. cây nhâ

Hựu ca hai

Thơ   •   08.11.2021
Em tóc ngắn khói nhang tình rất luỵ gửi hương đi thơm lại dấu tay buồn trong mắt khuya còn lại những con đường đêm. Biển động. Hàng cây. Trăng đã khuyết.

Chỉ còn chân đá cũ

Thơ   •   08.11.2021
mùa mước cũ chỉ còn chân đá cũ giòng sông trôi. tôi ở lại bên bờ con chim nhỏ cũng quên dần dĩ vãng thì thôi tôi, còn nhắc mãi làm gì.

Bài nắng mưa kế tiếp

Thơ   •   08.11.2021
sông núi đã chối từ tên phản bội giống nòi ta thực sự ở bên kia chút quê cũ còn nơi đôi-mắt-gió đã từ em khép lại buổi đêm về trong yên lặng ngỡ lửa người vẫn cháy buổi trưa dềnh lên một phúc âm chiều cổ tự biết hướng nào nam hải? nước non người, th

Trong ký ức kẻ nào

Thơ   •   08.11.2021
chân vẫn bước những dặm đường thất lạc sáng hôm qua tôi gõ cửa mồ ngày thắt cổ treo trên cành nguyệt quế khoảng sân sau, cỏ úa tháng năm hờ ôi hạnh phúc sớm dại tê ngọn lưỡi tôi ở đâu? trong ký ức kẻ nào?

Ai tư khúc

Thơ   •   08.11.2021
tay tôi lạnh muôn đời không ấm nữa môi cũng khô vì mãi gọi tên người dòng sông cũ đã đôi bờ xuôi, ngược chỉ ngôi mồ là mãi của riêng tôi như trí nhớ của tôi là tháng chạp sao bây giờ tháng bảy sắp đi qua tình không nở những bông hồng tháng sáu giữa