Bồ tát! trời ơi gan ruột tôi
bồ tát! buồn tôi trên nắng mưa người về có kịp đúng ban trưa tháng hai áo mỏng đau lòng gió trên bước thời gian thấy một mùa bồ tát! trời ơi gan ruột tôi phơi từ chánh-điện tới đường ngôi ngày sau khô héo như cành mục bạn có thương hay tội một ngườ
Nội dung bài thơ: Bồ tát! trời ơi gan ruột tôi
bồ tát! buồn tôi trên nắng mưa
người về có kịp đúng ban trưa
tháng hai áo mỏng đau lòng gió
trên bước thời gian thấy một mùa
bồ tát! trời ơi gan ruột tôi
phơi từ chánh-điện tới đường ngôi
ngày sau khô héo như cành mục
bạn có thương hay tội một người?
bồ tát! lòng khuya lá gọi cây
con đường trí nhớ đầy heo may
cánh chim nghi hoặc rừng oan khổ
tôi sẽ trường chay. nhận lạy này
bồ tát! đây là ấn tín đau
gửi người giọt máu sớm vùi sâu
trán tôi dấu thập ai vừa đóng
người đi mà sao tôi cúi đầu!
bồ tát! ngàn sau góc phố còn
chỗ ngồi ân nghĩa ghế bàn ngon
bàn tay thứ nhất cho nhau đó
vĩnh cửu trong tôi giọt lệ nàng
bồ tát! nhìn nhau biển ngỡ ngàng
tôi về thấy nắng quấn khăn tang
thấy mưa đã xẻ từng ô ngỏ
mỗi cảnh đời: riêng một nghĩa trang
ai bảo trời không đau với ta?
Bài thơ Bồ tát! trời ơi gan ruột tôi của tác giả Nhà thơ Du Tử Lê - Lê Cự Phách, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Du Tử Lê - Lê Cự Phách
Nghệ danh: Du Tử Lê
Tên thật: Lê Cự Phách
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Du Tử Lê - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Nhà thơ Du Tử Lê, Thơ Du Tử Lê, Tập thơ Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
Mưa hay nắng chỉ là lời nói khác
Đi với về, cũng một nghĩa như nhau
Thơ ở những ngày 23 và những tháng hai
Thơ ở dốc biển, gió và vai lạnh
Khúc thứ hai: Những cánh cửa sổ, hồi chuông và buổi sáng
Chết lâu rồi một kẻ dưới tên tôi
Hạnh phúc cũ sau hai mươi bảy năm gửi huyền châu
Đời đóng hoài lên vạn mũi đinh
Mặc môi cười chảy máu giữa chiêm bao
Chẳng có gì là không thể hư hao
Sóng một chiều lênh láng cả sinh linh
Lấy ai nhìn tôi nhỏ máu trong thơ
Khúc thứ ba: Những bông hoa birdflower, nắm đất và, sự trở lại
Khúc thứ tư: Chuyến bay muộn ký ức và mẹ ở xa
Tình yêu vàng như một trái chanh
Đôi khi ta quên gọi chính ta về
Thịt xương tôi đấy xin người nhận
Khúc thứ nhất: Ngôi nhà trắng, chiếc quan tài và những cây phong ở đường Beach
Thấy trăm năm chỉ tựa một đôi giờ
Gọi âm u lên từng phiến thương tâm
Trời đất ngàn năm vẫn dửng dưng
Khóc hay cười em hãy chỉ cho tôi
Nên môi cười đã tựa máu xương riêng
Giữa trưa có kẻ cuồng điên khóc