Nên môi cười đã tựa máu xương riêng
trong tim tôi có những miền rất trũng chảy xuống hoài, những giọt lệ em như bóng tôi ở đằng sau ánh sáng nên môi cười đã tựa máu xương riêng trong tim tôi có những vùng kín khuất chỉ riêng em được thong thả vào, ra đời không thật. đừng kiếm tìm châ
Nội dung bài thơ: Nên môi cười đã tựa máu xương riêng
trong tim tôi có những miền rất trũng
chảy xuống hoài, những giọt lệ em
như bóng tôi ở đằng sau ánh sáng
nên môi cười đã tựa máu xương riêng
trong tim tôi có những vùng kín khuất
chỉ riêng em được thong thả vào, ra
đời không thật. đừng kiếm tìm chân lý
sống như tôi là chết một chốn nào
trong tim tôi có những chiều thất lạc
ngồi bên đường tưởng nhớ mãi vai ai
em sâu thẳm, chớ nghi ngờ quá thế
chưa một ai từ chối nhận ơn đời
trong tim tôi có khá nhiều hộc tủ
cất thương đau. tôi dấu nhẹm bao điều
cả nhân thế và em sao biết được
những gì tôi lúc chết sẽ mang theo
trong tim tôi có hàng trăm xác rữa
thuỷ trầm nhau? tôi tự hỏi sớm hôm
sao em nghĩ tôi chẳng cần bố thí?
của thập phương nên cúng quẩy oan hồn.
Bài thơ Nên môi cười đã tựa máu xương riêng của tác giả Nhà thơ Du Tử Lê - Lê Cự Phách, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Du Tử Lê - Lê Cự Phách
Nghệ danh: Du Tử Lê
Tên thật: Lê Cự Phách
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Du Tử Lê - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Nhà thơ Du Tử Lê, Thơ Du Tử Lê, Tập thơ Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
Mặc môi cười chảy máu giữa chiêm bao
Khóc hay cười em hãy chỉ cho tôi
Đôi khi ta quên gọi chính ta về
Giữa trưa có kẻ cuồng điên khóc
Mất hay còn chưa hẳn khác nhau đâu
Sóng một chiều lênh láng cả sinh linh
Đời đóng hoài lên vạn mũi đinh
Trời đất ngàn năm vẫn dửng dưng
Hạnh phúc cũ sau hai mươi bảy năm gửi huyền châu
Khúc thứ hai: Những cánh cửa sổ, hồi chuông và buổi sáng
Hồn ẩn mật đã gửi người trước đó
Thịt xương tôi đấy xin người nhận
Nên môi cười đã tựa máu xương riêng
Tình yêu vàng như một trái chanh
Chết lâu rồi một kẻ dưới tên tôi
Thấy trăm năm chỉ tựa một đôi giờ
Lấy ai nhìn tôi nhỏ máu trong thơ
Gọi âm u lên từng phiến thương tâm
Thơ ở dốc biển, gió và vai lạnh
Khúc thứ nhất: Ngôi nhà trắng, chiếc quan tài và những cây phong ở đường Beach
Ân nghĩa nghìn sau vẫn chói loà
Mưa hay nắng chỉ là lời nói khác