Những khúc sông buồn trong cõi chết

Thơ   •   Chủ nhật, 21/11/2021, 14:52 PM

1. đôi mắt hà nội buồn con hẻm khương hạ ngày giấu mặt trời đen trong nách lá ngâu ba lá thư xanh hồng tím nhốt cuộc tình vào bút tích hoá hoang tro những nụ hôn lang thang đói khổ trên tuyến đường xe buýt thân quen như môi xát vào khuya như mắt đầ

Nội dung bài thơ: Những khúc sông buồn trong cõi chết

1.

đôi mắt hà nội buồn con hẻm khương hạ

ngày giấu mặt trời đen trong nách lá ngâu

ba lá thư xanh hồng tím

nhốt cuộc tình vào bút tích hoá hoang tro

những nụ hôn lang thang đói khổ

trên tuyến đường xe buýt thân quen

như môi xát vào khuya

như mắt đầm uất cảm

nhuệ giang hấp hối kinh cầu

nghe tin em bỏ học về xứ lạng

tìm đâu xa hút ải nam quan

công viên lênin buổi chiều rục thối

ta dắt ta qua khoảng đất rộng có chôn người

mà nghĩ về những ngôi nhà ổ chuột

đêm rẩy run cơn mưa

tháp rùa bốc mùi tanh úa lá

ta ngồi thu lu nghe cá quẫy

biết người bỏ ta đi

2.

bày tay non như ca dao vành nôi

ôm siết tiếng khóc dại khờ yểu mệnh

trượt dốc ngã ba nguy hiểm

đông hà vườn cọ mãi xanh

cha em muốn thanh tẩy trí nhớ của ta về em

vì không chấp nhận em yêu người ngoài đảng

em ngồi đan khăn quấn cổ cho chồng

mà nhớ ngày bén duyên má xuân hây hẩy

cốc nước dừa ngã tư phố hẹp

đục như nước mắt ngày ngoảnh mặt nhau

rát rạt bánh xe chiều

sông hiếu đâu cạn dòng mà thạch hãn ngẩn ngơ trôi

biết người bỏ ta đi

3.

thôi thì thôi sông bồ lỗi hẹn

ai về tứ hạ chờ ai

ai về lai thành xoắn tóc

rưng rưng mày lá liễu

oan khiên chiều mưa giông

ngạt thở những con đường

để nhớ đêm mưa

áo học trò mỏng quá

mắt chiêm bao cứa nát tiếng trùng khuya

gặp nhau ngày mưa héo

xa nhau mùa nghiêng sông

bóng mẹ già hút tối

em theo chồng hải ngoại

lý mười thương em có hát ru con

biết người bỏ ta đi

4.

vành vạnh bóng trăng trà thất

môi em nồng khẳm men

từng ngón tay mềm thơm tiếng nhạc

đôi mắt buồn em hát bến sông thưa

người ta tìm duyên phú quý

em đi tìm tuyệt vọng

để ươm chồi hạnh phúc riêng em

em thả hồn khuya vỡ dòng bạch yến

đoá hạnh nguyên trôi dòng đời nghiêng

tình muộn màng gieo nắng

tình tròn môi táo xanh

tình đến vội vàng

nỗi đau day dứt

một nửa dại khờ lừa dối môi hôn

biết người bỏ ta đi

5.

mười lăm năm không phải con dao

mà rạch cả mùa đông chảy máu

mười lăm năm bao phủ bởi mùa đông

chính xác là sáu chục mùa đông cho một cuộc tình không được chết

ngày hà nha

đêm lộc phước

dòng vu gia khóc nhiều hơn chúng ta tưởng

em trách mắt đa tình không thuỷ không chung

để mười lăm năm sông chảy ngược dòng

mười lăm năm

ta mang cuộc tình trên vai

như chiếc xe đò thời bao cấp mang bình than rực đỏ phía sau đuôi

chiều quảng nam ta viết khúc ru tình cũ

em ca sầu cháy sim cháy card

bão giông cuộc đời đẩy đưa ta trôi dạt

thở than mà không tiếc nuối

phận số nào tròn vo như quả trứng đâu em

biết người bỏ ta đi

6.

có lần em bảo

mặt ta như mặt khỉ chùa cầu

em có lý

ngày ta hai tuổi ta đã biết nỗi buồn của khỉ

biết cục ghèn đau

biết tiếng nấc loài người trong huyệt tối

đôi mắt em thâm sầu địa ngục

yêu nhau trao lời bia mộ

cái đói giẫm nụ hôn nát bét bến sông hoài

đêm ấy cha em hấp hối

máu đầm môi

nghẹn uất hận an điềm

mẹ em gánh gồng nỗi đau bao cấp

theo chồng trầm xác buốt sông khuya

em lang thang dạo ấy

đâu sài gòn

đâu bóng tha nhân

biết người bỏ ta đi


Bài thơ Những khúc sông buồn trong cõi chết của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ

Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng

Tổng hợp

Cùng tác giả: Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Khi trở về bản quán

Thơ   •   21.11.2021
Nỗi buồn trào ra day dứt như những rễ cây thâm niên cằn cỗi trên bức tường cũ nát lắng nghe tiếng gió rít trên cành cây tiếng đục khoét của sâu đục thân tất cả mờ nhoà lụ khụ xế chiều chỉ có hoài niệm là buổi sớm những cơn mưa xoá sạch dấu chân bạn b

Thưa em!

Thơ   •   21.11.2021
Đường về xa lắc xa lơ anh quen cuốc bộ, em chờ mà chi? tội em... thôi... chớ nằn nì... em thương... anh biết..., anh thì thương em... Yêu em ai nỡ làm phiền khuya rồi, phố xá im lìm... mặc anh!... qua thời chát muối chua chanh rông năm bảy chợ mới th

Nỗi ám

Thơ   •   21.11.2021
Khi giấc ngủ nằm co trong đáy mộ Những chiêm bao là sự thật cuộc đời Và nhang khói đã tru lên tiếng chó Một sát na cũng ám ảnh con người.

Chuồn kim

Thơ   •   21.11.2021
Chú chuồn kim Mang áo đỏ Đôi cánh nhỏ Lượn thật êm Chú đi tìm Loài hoa đỏ Trên lối cỏ Đầy nắng mai Bé xoè tay Che bóng nắng Chuồn lẳng lặng Đậu vào tay Bé nhìn ngây Và nói nhỏ: - Này chuồn đỏ Kể từ nay Ở lại đây Cùng tớ nhé! Rồi vui vẻ Nhấc chuồn lê

Thơ tặng ta ngày cuối đông

Thơ   •   21.11.2021
Ta như ốc sên chậm chạp Bao giờ liếm hết mùa đông Cơn mưa băm vằm giấc ngủ Hoảng hồn như bị xe tông Một ngày nuốt bao nỗi nhớ Rồi ho suốt mấy đêm liền Ta như cái đồ phải gió Vật vờ nửa tỉnh nửa điên Một đêm gió về cởi áo Giật mình nghe trái tim run B

Đừng đem trái tim ra doạ những giọt máu

Thơ   •   20.11.2021
Đừng đem trái tim ra doạ những giọt máu cứ hấp hối một lần để biết sự quằn quại của những giọt máu chết khô!

Lạc ngày

Thơ   •   21.11.2021
hứa hẹn gặp mặt trời trong cơn mưa tầm tã, ngày dài mây bay lượn lẹo trong đầu những hạt mầm quên chảy nhựa xanh um, em về trong ký ức bội tình, buổi chiều mắc lẹo trên cây sầu đông, có tiếng ngựa hí vang bên sông em tơn hớn nỗi nhớ ngày chưa chồ

Mùng hai tết ngủ với ma

Thơ   •   21.11.2021
Những con ma rất hồn nhiên Rủ nhau chui tọt vào mền cùng tôi Ít khi tôi thấy ma cười Nhưng đêm nay, ma với người hân hoan Ma vừa hiền lại vừa ngoan Không như người, lắm trò quàng với xiên Mùa xuân cũng lắm muộn phiền Gặp ma, lại thấy bớt điên cái đầ

Những măng tre bụ bẩm

Thơ   •   21.11.2021
Những măng tre bụ bẩm sáng nay xuống chợ sự lựa chọn thế hệ.

Tiếng nói của những ngón tay cứng khớp

Thơ   •   21.11.2021
não tôi vòng xoắn đám mây trắng bềnh bồng tơ lụa bay qua bầu trời mà ở đó âm thanh là đôi mắt tròn căng những giọt sương lệ hoà tiếng thở uyển khúc mùa đông trên dòng sông không tuổi của khắc khoải sắc không những con đường của hơi thở hay vết nứt c

Rứa là

Thơ   •   20.11.2021
Một thân, mấy dặm bôn ba Một tôi, với một đàn bà là em Rứa là ngày đẻ thành đêm Rứa là đêm, lại đẻ thêm từng ngày.

Cây bàng trơ trụi

Thơ   •   20.11.2021
Cây bàng trơ trụi những chồi non mong ước về những mùa hè mát rượi.

Bóng

Thơ   •   20.11.2021
Cưỡi trâu thăm lại ruộng xưa Thấy mưa trong rú mới vừa qua khe Nắng gầy nhom, thấp lè tè Cụ già gánh những bộn bề lo toan.

Ở vườn trẻ

Thơ   •   21.11.2021
Tôi ngồi chờ đợi đứa con trai chơi nốt những trò chơi trên sân trường những đứa trẻ khác cũng tranh thủ không khác trên ghế đá tôi ngồi có nắng chiều gió đông & lá vàng rụng xuống tôi không thèm để ý tới vì chúng là sự đối lập trong vườn trẻ châ

Tháng chạp

Thơ   •   21.11.2021
Không buồn, sông cũng trôi xuôi mùa vui rồi lại sẽ vơi từng ngày em đi rồi... đông có hay? chỉ nghe mùa rót giọt đầy giọt vơi Ngày đem mây trắng giăng trời lá vàng lãng đãng áo người mờ phai mưa mưa mưa mãi mưa hoài! sông dâng nước mắt đỏ đầy dòng Tư

Trở qua trở lại

Thơ   •   20.11.2021
Nằm nghe gió rách sau vườn Vết đau co lại, nhẹ trườn qua cây Tôi nằm duỗi cẳng, quơ tay Đùn lên, một tiếng thở dài văng ra Khuya rơi lộp bộp hiên nhà Đất buồn, nghe nước khóc oà trong đêm Nhìn ngoài trời, toàn màu đen Nghe xa xa, vọng tiếng rên cô

Buổi sáng trong rừng cũ

Thơ   •   20.11.2021
Giọt sương thứ nhứt đã tan Đá thê lương, vọng trên ngàn dưới khe Từng xanh lớp lớp mây che Ngày u ám, đã vội khoe sắc buồn Gió ngang một phát, đi luôn Lá khô vội trở nỗi hờn ghen xưa Hứng hột nắng, bợ hột mưa Cuộc tình được mấy hột thừa ra đâu? Em đ

Tan

Thơ   •   20.11.2021
Tiếng lòng cuộn giọt cô đơn Cho rưng nước mắt mặn hơn biển đời Lạc loài làm hạt mưa rơi Tan bao nhiêu kiếp cho trời hả hê?

Tán

Thơ   •   20.11.2021
Em lạnh như là nước đóng băng Anh như tia nắng chốn thiên đàng Gặp nhau em quyết không nhìn mặt Nhưng gió bảo rằng: em sẽ tan.

Nhớ Phạm Phú Hải

Thơ   •   21.11.2021
Đã tan chưa? Nắm xương buồn Câu thơ tai biến rát nguồn bình minh Sống là tử, chết là sinh Hồn kêu âm lẻ, chuông rền cõi u Mời nhau một chén rượu mù Nhớ hai con mắt tội tù nhìn trăng Hư không là chốn vĩnh hằng Trăm lần tóc rụng xuống cằn cỗi khuya Bứ

Tạm

Thơ   •   21.11.2021
Rót ly này nữa, cuối cùng Buồng tim, máu trượt dập dừng cuộc say Có em trong cuộc đau này Bứt từng sợi tóc lấp đầy mả hoang Lặng câm nước mắt ứa tràn Con ma đứng giữa hai hàng biệt ly Chiều nhô cái bóng đen sì Gom thân xác mướn bỏ bì quăng sông.

Thời gian

Thơ   •   21.11.2021
vội vàng hỡi thời gian? có phải ngươi đã nhập vào tiếng chim chạng vạng có phải ngươi đã vèo trôi theo con nước ngoài khơi có phải ngươi đã khoác lên chiếc áo của máu và nước mắt loài người ngươi lạnh lùng đến thế ư? ta đến từ bước chân của giọt sươ

Hiểu

Thơ   •   20.11.2021
Hiểu và uốn lưỡi nói ngược những điều mình biết những câu thơ chất thành gò Đống Đa.

Sương khuya

Thơ   •   20.11.2021
Một mình tôi, chạy với ma Nửa đêm hổn hển rất là trần gian Sương khuya ưỡn nụ vội vàng Nửa như ức chế, nửa toan đầm đìa.

Ngày về nhớ Bùi Giáng

Thơ   •   20.11.2021
… Và em khóc một chiều bên ni bên nớ, mộng xuân khai vụn vỡ cõi thiên bồng, nghe Thu Bồn Vu Gia Hàn giang gọi hồn Hoài Phố, tím bên trời giấc ngủ rêu phong, ngày ngun ngút chân chim hão lộng, dấu di thư hun hút phố trang đài, chân mày cong gót hài mỏ

Khi hồn tôi lăng và tượng

Thơ   •   21.11.2021
nắng nhạt trên đỉnh Thương Sơn đã cuối đông của mùa ly biệt những chiếc lá biết co lại lặng yên dưới gốc hoàng hôn ướt màu sương tím hàng bia đá khắc vào ký ức của xứ sở những xảo trá và đớn hèn phía hạ lưu cửa biển hả to mồm nuốt những dòng sông khổ

Đồng dao cây

Thơ   •   21.11.2021
Đụng vào là ngủ Ấy em Ngủ Ngày Bạn của thợ may Đúng là chị Vải Thân mềm không trái Là ả Mía xanh Đẻ trứng trên cành Là cô Trứng Cá Suốt ngày khâu vá Là thím Cỏ May Tóc rũ thật dài Là o Dương Liễu Không thừa chẳng thiếu Đu Đủ sau vườn Mải nhớ người th

Sáng khai trường

Thơ   •   21.11.2021
Em bước vào tinh mơ Con đường quen mát lạnh Mùa thu êm như thơ Như cho em đôi cánh Chim gọi năm học mới Reo vang dọc con đường Niềm vui thêm phơi phới Trào dâng buổi tựu trường Này cặp da, tập mới Mũ giày cũng mới tinh Này quần xanh, áo trắng Này kh

Cho ngày sinh nhật 40

Thơ   •   21.11.2021
Chết đi hỡi dòng nước mắt lột tròng những giọt máu bắt đầu rời thân xác này trong mùa biến động đất trời quằn quại trong chiếc còng rỉ sét mặt người nhìn nhau qua hơi thở xám bùn những tiếng thở theo điệu nhạc chiêu hồn chập chờn đàn trâu đi chập chờ

Gặp em trong cõi...

Thơ   •   21.11.2021
Những nỗi lo vô hình đang mọc cánh trên tầng cao mới Va đập và hoang mang giữa cõi mù lòa Ngày đắng Đêm khê Khuya khét Tìm đâu một lời trong sạch giữa buổi chợ trùng vây hàng dỏm Khói thuốc không thắp lên niềm vui Cũng không đốt cháy được nỗi buồn B

Buổi sáng bên hè

Thơ   •   20.11.2021
Khi hơm mưa gió tơi bời Sáng ni trời xửng lên rồi, đã ghê! Chim thì la úm bụi tre Vịt gà xúm lại bên hè, ré um Con trùn chết nghẻo cù đum Bụng giơ trắng bách dưới lùm ớt xiêm.

Tuổi à! tuổi ơi!

Thơ   •   21.11.2021
nhẹ nâng từng tuổi trên tay mà thương chi lạ những ngày gọi tên à ơi! nhớ nhớ quên quên đòng đưa là những muộn phiền lắc lư Tuổi nào góp gió mùa thu tuổi nào xuân sắc hái từ chiêm bao tuổi nào bão thét gió gào tuổi nào đằm thắm một màu ái ân Một ng

Con thuyền trôi trên đồi

Thơ   •   20.11.2021
em chạy ngược đồi trăng đêm ấy mùa đông trú ngụ dưới bàn chân em em hồn nhiên lắm em là chúa của muôn loài tôi lạc vào vùng cấm địa của nõn nà nguyệt bạch em giăng bẫy bắng phiến lá mỏng rất sắc của lau lách tiền sử cứa ngọt vào trái tim tôi rỏ má

Đêm cuối cùng

Thơ   •   20.11.2021
Một lần này nữa sao em?! Một lần thôi, để đi tìm hôm qua Xa thật rồi! ngút ngàn xa Dẫu nhà hai đứa vẫn là gần nhau Gặp, ừ! chỉ nói vài câu Rồi em khóc, rồi gục đầu, lặng thinh Và anh, vẫn cứ là anh Hiền khô, như lúc chúng mình gặp nhau Bây giờ đâu ph

Chiều cuối năm nhớ mẹ

Thơ   •   20.11.2021
Quê mình, nghe, cuối năm mưa Mùa xuân làm nũng nên chưa chịu về Vườn rau của mẹ xanh ghê Con hình dung, đã thấy mê tít rồi.

Mười bốn tháng tám một chín bảy ba

Thơ   •   20.11.2021
hai lẻ chín trừ một chín bảy ba té ra mình băm sáu tuổi mặt vẫn gầy vẫn hốc hác như xưa tóc vẫn húi cua răng vẫn sứt miệng rộng tuềnh vẫn thích chút chua cay năm bảy ba ngày mười bốn tháng này trong trời đất có một thằng ra đời quẫy đạp cha mù mắt nê

Khách hàng của nghề bán quan tài

Thơ   •   20.11.2021
khách hàng của nghề bán quan tài là những người bị sai khiến từ những người chế

Rơi

Thơ   •   21.11.2021
Ở ngoài rớt những hột mưa Ở trong giấc ngủ vẫn thừa lệ rơi!

Sầm Sơn

Thơ   •   20.11.2021
Như thế cũng đủ cho anh biết rằng Khuôn mặt biển chiều nay nứt ra nỗi buồn sóng cả Cát điên tiếc đùn mình vào gió Chạy cho kịp lũ mây vàng Một phút Một giờ Một ngày Rồi một đêm trăng Cũng chưa quen được những lối xa xăm thấp thỏm Anh tựa vào nỗi nhớ

Một vòng rục rịch

Thơ   •   20.11.2021
Rồi máu chảy, rồi xương tan Rồi ma với bụi, xếp hàng ngó nhau Tắt hơi, trở lại lúc đầu Luân hồi và quả địa cầu cứ quay.

Sưởi

Thơ   •   20.11.2021
Gửi cho anh cục than này Anh đem nhuốm chút khói cay sưởi lòng Bao nhiêu cái rét mùa đông Đã tan trong chút than hồng từ em.

Giờ ra chơi

Thơ   •   21.11.2021
Trống báo giờ ra chơi Từng đàn chim áo trắng Chân bước khỏi ghế ngồi Ùa ra ngoài sân nắng Chỗ này những bạn gái Chơi nhảy dây nhịp nhàng Tiếng vui cười thoải mái Chao nghiêng cánh lá bàng Đằng kia những bạn trai Đá cầu bay vun vút Dưới nắng hồng ba

Quên

Thơ   •   20.11.2021
Rồi mai máu sẽ thay màu Mộ bia nở rộ mười đầu ngón tay Trong ngần một giọt sương bay Như không còn nhớ tháng ngày rong chơi.

Tha ma giữa ngọ

Thơ   •   20.11.2021
Ngang qua mả đống đầu làng Nắng trưa dựng đứng hàng hàng âm binh Rùng mình trong đám cỏ tranh Chuột tha xương trắng bò quanh mặt người.

Cõng xác

Thơ   •   20.11.2021
bạn tôi đã nằm xuống trong bàn tay của tôi tôi dìu cái chết chưa đông máu rừng thẳm mùa xuân ngưng lại trong tim tôi vác linh hồn xuống dốc đi qua cánh đồng những đám cỏ cong lá tôi nghĩ về trái tim của bạn tôi đang cháy thành than như bầu trời đang

Hai chị em

Thơ   •   21.11.2021
Hai chú gà Đen và trắng Đi dưới nắng Đến trường làng Nắng chang chang Không đội mũ Trắng mệt lử Toát mồ hôi Chân rã rời Không muốn bước Vừa khát nước Vừa choáng đầu Đen chạy mau Vào nhà bạn Mượn chiếc nón Đội cho em Đỡ em lên Lưng mà cõng Trời thì

Ngày mai xa

Thơ   •   21.11.2021
Ngày mai giã bạn tôi về lá bàng khô giữ lời thề được không? sông Hương thao thiết một dòng câu thơ bỏ lửng cứ vòng vèo trôi Ngày mai buồn lắm người ơi! câu thơ chôn chặt một trời Huế mưa lật từng trang... vọng trường xưa chiều loang sắc tím gieo mùa

Cô tề

Thơ   •   20.11.2021
trên con đường mù khói chúng ta đã nhận ra nhau từ khi chạm bàn tay vào những cánh rừng ruỗng mục có thế cạn một buổi trưa có thế cạn một buổi chiều và chúng ta nôn ra hàng lít máu chúng ta sẽ giữ cho nhau một bí mật đó là niềm tin cuối cùng

Hơn bốn ngàn giọt nước mắt

Thơ   •   21.11.2021
Tôi đem nước mắt ra đốt khói nồng mùi máu cháy tôi ăn buổi chiều không hết còn thừa ra một vầng trăng hoàng hôn mái tóc tôi rối bời là cỏ cỏ trên nấm mồ hoang tôi sắp xương cốt mùa đông trắng hếu vào trong não mình những xương cốt nhuộm trắng nụ cườ

Chạy ngược từ ngã ba Ái Nghĩa

Thơ   •   20.11.2021
Nhói đau phía trời chiều Thượng Đức bủn rủn phù sa bão lũ ùa về mưa cắn nát lòn bon non tháng mùa tuổi trôi dạt Ba Khe chạy về phía đại ngàn run rẩy mơ hồ cá Bàu Quyền mơ hồ cam Am Thông tôi thức nhận khuôn mặt phi trường trên tiền đồn đổ nát mọc nê

Tìm một vạt đất làm một ngôi mộ gió

Thơ   •   20.11.2021
tôi leo lên đồi cùng với con trai và các cháu nhỏ thắp nén nhang ngưỡng vọng tổ tiên lũ dê đã đi ăn xa để lại một bãi phân dày đặt như những viên thuốc tể chúng còn bới đào trên nấm mộ, hất tung những bát nhang nằm lăn lóc năm xưa anh kế tôi đã phá

Tín hiệu

Thơ   •   20.11.2021
một vùng sáng lúc 3 giờ tôi quấn tấm chăn chống muỗi từng ký tự nhẫn nại lăn trên màn hình tôi ngâm hồn mình trên bàn phím email đang nảy mầm một tín hiệu sớm mai tôi kích chuột niềm tin ánh sáng bước ra trước mắt tôi một ngày mới tôi biết trong đó c

Những linh hồn trôi

Thơ   •   20.11.2021
theo thời gian trì trệ những linh hồn trôi vất vưởng giữa bình minh ngột ngạt mặt trời khô máu thoi thóp trên những khối bê tông man rợ trong ngôi nhà mồ tối om những linh hồn dẫm đạp nhau trôi ngờ vực nhìn nhau lạnh buốt những ánh mắt cú vọ đã hú

Đi học ngày mưa

Thơ   •   21.11.2021
Cực ghê, đi học ngày mưa Ông trời sao cứ đổ bừa nước ra Đường gần cho đến đường xa Nước dâng lênh láng như là sông trôi Leo lên bè chuối Cóc ngồi Khua tay chèo chống về ngôi trường làng Cùng đi với bạn Chẫu Chàng Anh em Ếch Nhái rộn ràng xin theo Mặc

Tiếng trống

Thơ   •   20.11.2021
Tiếng trống vang rền Giục chân trẻ nhỏ Giờ học đừng quên Trống luôn nhắc nhở Nếu ai đi muộn Trống buồn lặng thinh Và nghe tiếng trống Vang trong ngực mình.

Chạm mưa mà nhớ

Thơ   •   21.11.2021
Tôi vừa mở cửa, gặp mưa Chạm tay, và biết buổi trưa rất mềm Gió từ gốc chuối phất lên Tôi ăn cái lạnh. Có tên nỗi buồn Trên sân quằn quại con trùn Ngóc đầu bên cái chổi cùn ướt mem Mưa đời xối xả trút thêm Một thân, mấy kiếp muộn phiền, bưa chưa? Thì

Con đường đất đỏ lầy mưa

Thơ   •   20.11.2021
đêm rất say trên cao một chùm ánh sáng ngã quỵ trên vũng lầy anh lang thang tìm em trong nỗi nhớ con đường của chúng ta đã chôn chặt chân anh bằng bùn đỏ từng cơn gió từ vũ trụ buồn bay mùi nhang khói đẩy rác rưởi bên góc chợ tấp vào anh mùa đông đờ

Lấp

Thơ   •   20.11.2021
Đêm qua nằm ngủ nhe răng Thấy em từ cõi vĩnh hằng ghé thăm Vô tư đổi thế, anh nằm Em đem vô lượng nghìn năm lấp đầy.

Lệnh

Thơ   •   20.11.2021
Thần linh trúng gió chết rồi Tôi gom nhang khói về ngồi góc sân Trông xa, tôi thấy rất gần Hư không réo gọi tôi cần phải đi.

Nắng đã tạo ra bóng mát

Thơ   •   21.11.2021
Chúng ta đã thấy nắng lên và nó đã tạo ra bóng mát ít ra nó tạo ra cái bóng của ta chúng ta quen núp dưới bóng cây và cảm thấy hài lòng về điều đó nếu không có nắng ta không bao giờ tìm thấy bóng mát.

Tưởng tượng

Thơ   •   21.11.2021
Cái mông của mùa đông cuộm lên như bụng con nhện ra vẻ lịch thiệp lạ lùng tôi trộm nhìn dòng suối đổ xuống với những bờ thác trắng mềm mại nhưng vẫn làm tôi hoài nghi về lũ lụt có khi nào mái tóc của em thơm và mướt có thể trượt lên hồn tôi chảy má

Buổi sáng và những hột mưa đen

Thơ   •   21.11.2021
câu chuyện lòng như cánh hoa rã nát thời gian cho chúng ta những phút giây tức tưởi em hãy cắn nát vai anh một lần nữa hãy cấu cào để biết những giọt máu cuối cùng còn chảy anh ngậm tiếng chim bi ai vào tận đáy lòng hãy giữ một chút hơi cho ấm linh h

Thương hoài thương huỷ

Thơ   •   21.11.2021
Cứ hẹn miết, rồi không về, bắt mệt! Đợi với chờ, nghe ớn họng ông quơi! Hứa cho cố, để cuộc tình trớt quớt Mấy chục năm, ông lạc mấy phương trời? Nói ông biết, quê chừ, đau rát rạt Sông chết rồi, nước cạn xịt, đục câm Núi trọc lóc, núi cúi đầu, xơ xá

Vỗ về hột bụi

Thơ   •   20.11.2021
Một hôm nằm rục bên trời Ngó mây gặm cỏ trên đồi Huyền Như Suối khe trượt xuống từ từ Tiếng con chim hót hình như đã già Trườn lên, con rắn dò la Lá khô khúm núm những ba bốn lần Giá mà chẳng chút bâng khuâng Thì mây với gió chẳng cần vờn nhau Ngườ

Huế ơi! một chiều ngồi lại

Thơ   •   20.11.2021
Lại về. Ngồi nhớ. Ngày xa Cái mênh mông cứ la đà hoàng hôn Bâng khuâng chiều thả cơn buồn Người mô? không thấy... chỉ hồn lá bay Trống trênh mòn vẹt chân ngày Bao rêu phong sẫm vòng tay đợi chờ Lại về. Ngược bến sông thơ Hương Giang ơi! vẫn đôi bờ l

Thấy lạnh trong hồn

Thơ   •   20.11.2021
sáng lạnh trong hồn mưa phùn bám lông mi mây tháng giêng buồn như màu tóc nhuộm của em ta xoè bàn tay nhìn guốc gân sấp ngửa nghe bắc nam xuôi ngược lộn qua đèo nghe ngõ an hiên lá rụng nghe đình làng kim long chuông héo nghe đền lê văn duyệt mù tăm

Những khúc sông buồn trong cõi chết

Thơ   •   21.11.2021
1. đôi mắt hà nội buồn con hẻm khương hạ ngày giấu mặt trời đen trong nách lá ngâu ba lá thư xanh hồng tím nhốt cuộc tình vào bút tích hoá hoang tro những nụ hôn lang thang đói khổ trên tuyến đường xe buýt thân quen như môi xát vào khuya như mắt đầ

Chớm thu

Thơ   •   21.11.2021
Bàn tay cô gió Chạm xanh mặt hồ Giọt sương nho nhỏ Làm nồng lá khô Đã thơm tập vở Đã mềm gót son Thu về chạm ngõ Cốm thơm ngợp hồn.

Tôi nghe phía đầu nguồn

Thơ   •   20.11.2021
tôi cạo cái đầu tôi trọc lóc tóc lại mọc lên như quả chôm chôm từng sợi thần kinh chĩa ra mọi phía tôi nhìn có những cái nhìn nhắm mắt mới rõ mới thấu có những cái nhìn quay lưng vẫn biết vì những tiếng rên oan khốc vì cái mùi hôi ngu ngốc vì cái mà

Buổi trưa trên lăng Tự Đức

Thơ   •   20.11.2021
riêng tặng LT em trượt ngã bên bậc thềm hậu cung buổi trưa đắm nắng cây vả trái xanh không vươn được tán lá che bàn chân em những bức tường rêu đổ nát im lặng đến mê cung em đứng lên theo bàn tay anh em say nắng thật thà đôi môi tím tái và bàn tay lạ

Điên

Thơ   •   20.11.2021
Mười ngón tay, bóp sọ mình Cơn điên khởi phát xé hình hài điên Rượt cái nhớ, đuổi cái quên Ta nằm với đất và rên với mình.

Bên ngõ phế thành

Thơ   •   21.11.2021
Một ngày đi một chuyến về Dặm dài may rủi bộn bề toan lo Nẻo quê khuất mấy con đò Lòng nơm nớp vọng giọng hò khoan đưa Người về chung cuộc nắng mưa Nỗi ưu tư, cũng đã vừa biển dâu Hỏi mùa, gió lộng xưa sau Hỏi trăng, mộng tưởng nát nhàu mốt mai Khó

Ngày tận cùng em trong giấc tự do

Thơ   •   20.11.2021
Anh bóc đôi cánh mềm thiên đường hé lộ tầng tầng ân ái bộ ngực đầy đặn của em lộ ra những nụ hôn tròn căng thơm phức những giọt mồ hôi cám dỗ đang tách vỏ ngày tháng sóng sánh trên lớp da non nõn nà mềm mại nụ hoa hồng sơ khai mởn ngọt chúm chím ái â

Những ngọn lửa cọ mình

Thơ   •   21.11.2021
Những ngọn lửa cọ mình trong thân xác than củi sắp biến thành tro chúng huênh hoang và mang linh hồn trốn mất khi nhìn đống tro tàn tồn tại.

Xao xác

Thơ   •   21.11.2021
Tre nằm khô một góc vườn Chuối te tua lá bên tường hom hem Mây mù trút xuống là đêm Chiều lu bu, đã ướt mèm gió mưa Người đi đã đến mộ chưa? Máu sông nhuộm đỏ đôi bờ dâu xanh Rưng rưng giọt lệ phiêu hành Đốt xương đã trắng trên nhành phù hư Lời ai gọ

Miệng giếng cũ đã bịt kín

Thơ   •   20.11.2021
Miệng giếng cũ đã bịt kín vẫn còn vang tiếng vọng xa xưa.

Chiều ven sông

Thơ   •   21.11.2021
Ca thì lúa, múa thì cau Hiu hiu nắng, gió, rầu rầu mộ, bia Xuân Hoà trách móc Hà Khê Đã thương Xước Dũ còn mê Long Hồ Trúc Lâm đợi, Lựu Bảo chờ Bồn Trì, Bồn Phổ biết mô mà lần Hoàng hôn chầm chậm gót chân Nghe Kim Long thở mà An Ninh buồn.

Trong màu máu đỏ

Thơ   •   21.11.2021
tôi đã hát trong vùng ánh sáng từ giấc mơ của những đứa trẻ lạc loài không ca dao không đồng dao không bài chòi tôi đã hát bằng sự tung bọt sục sôi của máu tràn và dâng từ ký ức

Tay chân co rút

Thơ   •   20.11.2021
nhìn qua góc phố ai chân tay co rút như câu thơ không mọc nổi kiếp người ta thấy phố chềnh choàng ngày mục lá khùng hơn một bàn chân điên đời hiện lên vé số một số không tròn trò

Trang báo quá tải

Thơ   •   21.11.2021
Trang báo quá tải những tệ nạn xã hội chất chồng theo năm tháng đã dự báo sự tồn vong của dân tộc.

Bóng trưa

Thơ   •   20.11.2021
Cởi trâu thăm lại ruộng xưa Thấy mưa trong rú mới vừa qua khe Gió gầy nhom, thấp lè tè Dắt cụ già, gánh bộn bề lo toan.

Mấy câu thơ lép

Thơ   •   20.11.2021
Mấy câu thơ lép tôi đem xay cho lợn ăn lợn đói vì no.

Nói chuyện với người bạn già xa nửa vòng trái đất

Thơ   •   20.11.2021
Bạn hỏi tôi có luyến tiếc gì về buổi chiều sắp tàn tôi mím môi cười & rít đốm lửa cuối cùng của ngày như cuộc chia tay của tình yêu không nợ lặng thầm mà đau cạn kiếp cũng chẳng còn gì ngoài gió lũ lượt buốt giá lội qua sông hết rồi phiên chợ cuố

Chiều rỗng

Thơ   •   21.11.2021
Người xa quá! Bao giờ gặp lại? Bến sông xưa, hoa cải đã vàng Nương chiều trơ nấm mộ hoang Tiếng chim, hay tiếng của hoàng hôn rơi?! Tìm đâu thấy nụ cười ngày cũ Nắng vô ưu đã rũ bên cầu Một bờ huyễn mộng xanh xao Màu non nước, vẫn sặm màu thê lương

Bóc một lớp da xù xì trên cây cổ thụ

Thơ   •   20.11.2021
từng giọt máu trong tôi nói với em về sự sống sót của kiếp người trong biển đêm u ám mỗi ngày chúng giục tôi biết hiến dâng và ươm mầm khát vọng như tiếng thở như nhịp tim như tia nhìn không bao giờ ngơi nghỉ tôi vẽ bản đồ cho bình minh tràn đầy nhữ

Gọi hè

Thơ   •   21.11.2021
Phượng khoe áo mới gọi hè Chui lên mặt đất... con ve gọi mùa Sen thơm trong ngọn sóng lùa Gọi làn gió mát thoảng bờ ao quê Bướm vàng bay lượn trên đê Gọi em thả cánh diều về hoàng hôn Dòng sông gọi nắng bên cồn Con chim hót gọi nỗi buồn vu vơ...

Những con đường mộ địa

Thơ   •   20.11.2021
Những con đường mòn chạy dọc theo chiều dài quá khứ ngoằn ngoèo quanh co Những con đường mòn chạy dọc theo chiều dài phát triển dân số không kế hoạch hoá gia đình Những con đường mòn chạy dọc theo chiều dài huyền thoại phù thuỷ lên đồng “úm đậu thành

Về những nụ hôn

Thơ   •   20.11.2021
Có lần anh nắm tay em trong mùa hoa vàng rộ Đêm mở khoá loài người bằng lồng ngực sinh sôi Cánh đồng mở ra màu huyền bí đất trời Tạo những cánh võng làm bằng gió Anh và em nhè nhẹ ru nụ hôn vào giấc mơ dài thần tiên Tiếng cót két của mê đắm Của răng

Tượng Sơn

Thơ   •   20.11.2021
Ta đẩy đời ta lăn ngược dốc Phố phường ở lại phía sau lưng Với tay ta hái chùm mây trắng Chim chóc kêu, hờn trong gió rung.

Mùi âm thanh đã rách

Thơ   •   20.11.2021
Em chừ, Văn Thánh, đã quên Mần răng mà nhớ chiều lên Long Hồ? Trời chơ vơ, đất bơ vơ Hồn ngang Xước Dũ đã phờ phạc lau Chừ nghe nằng nặng cây cầu Nhịp duyên đã lụn, nhịp đau vẫn còn Nhớ nhung cho lở núi non Cho khô biển đục, cho mòn sông trong Còn kh

Kể lể của một buổi chiều Chúa nhựt

Thơ   •   21.11.2021
phía sau khung cửa nhìn ra mùa đông là chiếc hộp đựng tôi, khói thuốc và hũ rượu ba kích màu tím than gợi dục những cánh hoa sen giấy cởi trần suốt ngày im lặng như những đốt xương trắng ngày rét bén như dao sắc cứa từng lớp da tôi lũ kiến háu ăn tr

Lời sau cuối

Thơ   •   20.11.2021
Xin trả lại cho em chuỗi thời gian hốt hoảng Của một thời thành phố khóc tình yêu Xin trả lại những vết cắn tím bầm mê sảng Cho máu tái sinh hơi thở diễm kiều Con bói cá chết mòn trên vũng tội Ai cầm trái tim lay gọi bóng đời Cỏ ẩn ức một bàn chân tạ

Em lỡ tay cầm chùm chìa khoá

Thơ   •   20.11.2021
vì em là con gái đồng nghĩa với nỗi buồn tuyệt tự nhưng biết làm sao! em đã lỡ tay cầm chùm chìa khoá sẽ hưởng thụ hoặc sắp xếp hoặc hoang phí hoặc bới tung lên di sản khi cánh của từ đường bật mở sự tình cờ duyên ngộ hay sự kế thừa cũng đồng nghĩa

Đêm Hội An

Thơ   •   20.11.2021
Trầm tư rêu ngói chùa Cầu Nghìn năm sâm sẫm một màu tơ trăng Loanh quanh ngõ phố vĩnh hằng Tìm ai mà gửi chút băn khoăn này Sông Hoài đêm dệt bằng mây Thuyền sương còn đậu bến này rưng rưng Gió khuya hay gót ngập ngừng Mắt xưa hay ánh đèn lồng nghiê

Âm thanh trước tiếng gà gáy

Thơ   •   20.11.2021
tất cả xác chết của mùa tương tàn đã được sắp xếp lại trong một hộp đen trôi bềnh bồng trên dòng sông nước mắt không thể hoà trộn vào đâu được dù là một tiếng khóc rất khẽ những ngọn lửa xanh ngút thịt xương đã cháy dần dần soi từng vết thâm của từng

Người lính ấy

Thơ   •   20.11.2021
(Kính gửi nhà thơ Tụ Vinh - Nguyễn Sư Giao) Người lính ấy trở về Trên thân mình lỗ loang thương tích Thực tại có khi hóa thành bi kịch Vẫn âm thầm chịu đựng tìm lãng quên Ước vọng cuối cùng là sự bình yên Và khúc nhạc đời là bản tình ca bấ

Cò ơi!

Thơ   •   21.11.2021
Nước lũ mênh mông Cánh đồng ngập úng Cò ơi! đói không? Làm sao cò đứng? Gió giật cành sung Gió lay cành gạo Rồi mưa rồi bão Cò trú nơi nao? Cò ơi! về đâu? Ta thương cò quá! Lũ ơi rút mau Cò chừ đói lả...

Im lặng nghe thế giới động

Thơ   •   20.11.2021
Im lặng nghe thế giới động im lặng ta làm tro.

Như một phiêu bồng

Thơ   •   21.11.2021
Thiên thu ngủ phía mặt trời Anh về cô đọng mấy lời tà dương Hỏi bàn chân mấy con đường? Hỏi em mắt lệ thấm Tương giang sầu Em về, anh biết về đâu? Mùa xuân rục giữa sắc màu phù hoa Cô đơn đội nắng giang hà Em qua phố rộng dấu tà lụa bay Thưa rằng đã

Nằm chộ

Thơ   •   20.11.2021
Đêm nay tôi rất khả quan Thấy trăng sao mọc trên bàn tay xương Thấy nhân gian rất khiêm nhường Thấy em hé lộ nõn nường trong trăng.