Ngày tận cùng em trong giấc tự do

Thơ   •   Thứ bảy, 20/11/2021, 00:57 AM

Anh bóc đôi cánh mềm thiên đường hé lộ tầng tầng ân ái bộ ngực đầy đặn của em lộ ra những nụ hôn tròn căng thơm phức những giọt mồ hôi cám dỗ đang tách vỏ ngày tháng sóng sánh trên lớp da non nõn nà mềm mại nụ hoa hồng sơ khai mởn ngọt chúm chím ái â

Nội dung bài thơ: Ngày tận cùng em trong giấc tự do

Anh bóc đôi cánh mềm

thiên đường hé lộ tầng tầng ân ái

bộ ngực đầy đặn của em

lộ ra những nụ hôn tròn căng thơm phức

những giọt mồ hôi cám dỗ đang tách vỏ

ngày tháng sóng sánh trên lớp da non nõn nà mềm mại

nụ hoa hồng sơ khai mởn ngọt

chúm chím ái ân hồng hoang

ngày tận

ta yêu nhau bằng hơi thở đầy

bằng siết tay rướn chân

bằng âm thanh ta tự tạo ra trong mùa thu hoạch

ta cởi bỏ tất cả sắc màu giáo điều hợm hĩnh còn sót lại trên cơ thể

ta dội yêu thương vào vết cắn

ta xóa chán chường bằng đôi môi quét

ta lau căm thù bằng chiếc lưỡi trượt dài cơ thể

mặc tiếng gõ cửa phân bua của ngàn loài bão lạ

mặc trận cuồng phong dở trò hù dọa trên mái nhà cô tịch

ta bảo toàn lực lượng tiếng rên

ta bảo toàn dòng ái tràn qua từng đôi môi co giật

ôi!

ngày tận

ta thắp ngọn nến hồng quẫy đạp

càn khôn.


Bài thơ Ngày tận cùng em trong giấc tự do của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ

Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng

Tổng hợp

Cùng tác giả: Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Sẽ quên một cuộc tình

Thơ   •   20.11.2021
Cuộc tình ấy như cuộc chiến tranh quên thuốc súng bởi sống bên nhau mà tê liệt môi hôn bởi đối diện nhau mà không thấy mặt ngôn ngữ bọc đường đã làm đầu lưỡi không còn vị giác từng đợt sóng làm tình của biển cũng dần quên khao khát một lần chạm đau v

Tự nhiên

Thơ   •   20.11.2021
Ngồi nhìn trái mít đung đưa Thấy đời nặng trịch như chưa nhẹ nhàng Tự nhiên anh nghĩ vội vàng Cũng may còn chút dịu dàng nơi em.

Canh rau dền rỏ máu

Thơ   •   20.11.2021
Canh rau dền đỏ máu giá đỗ xanh mới nhú đã dưa chua những hạt cơm im lặng.

Thêm một ngày kết tủa

Thơ   •   20.11.2021
Những buổi chiều rã băng trong đám mây vàng là lúc tôi muốn nói hết những lời trong đáy huyệt đã bốc hài cốt tấm bia chỏng chơ chổng lên trời bên bụi cỏ gai còn chút ánh sáng nữa thôi tôi phải nói kẻo không kịp tôi sợ những chuỗi ngày mệt mỏi thừa th

Tiết kiệm

Thơ   •   20.11.2021
Tôi biết tiết kiệm những giọt nước mắt của mình để biến nó thành những câu thơ ngắn rả giọt qua những ngày tháng mắt thủng tôi biết tiết kiệm những nụ cười của mình để biến nó thành những câu hát vội như tiếng cưa xẻ trái tim mù lòa tôi biết tiết kiệ

Đồng tiền còn sót lại trong túi

Thơ   •   20.11.2021
Nỗi đau những đồng tiền còn sót lại trong túi ta đã quên từ lâu.

Nửa đêm đau răng không ngủ được

Thơ   •   20.11.2021
Đồng hồ giọt những giọt đau Nghe như tiếng mọt gặm vào tuỷ xương Trở mình là thấy cố hương Nằm nghe khế rụng cuối vườn mà kinh Nỗi đau từ lúc lập trình Đã bùng như ngọn lửa xanh nhiệt cuồng Chùa xa đã lắng hơi chuông Sương khuya vỗ tiếng côn trùng đ

Dân tộc

Thơ   •   20.11.2021
Bốn ngàn năm giọt máu Hồng nhuộm cờ bất khuất... non sông vững bền bút gươm rạng chí Rồng Tiên sáng khuôn đạo lý đúc nên Con Người.

Em lỡ tay cầm chùm chìa khoá

Thơ   •   20.11.2021
vì em là con gái đồng nghĩa với nỗi buồn tuyệt tự nhưng biết làm sao! em đã lỡ tay cầm chùm chìa khoá sẽ hưởng thụ hoặc sắp xếp hoặc hoang phí hoặc bới tung lên di sản khi cánh của từ đường bật mở sự tình cờ duyên ngộ hay sự kế thừa cũng đồng nghĩa

Cõng xác

Thơ   •   20.11.2021
bạn tôi đã nằm xuống trong bàn tay của tôi tôi dìu cái chết chưa đông máu rừng thẳm mùa xuân ngưng lại trong tim tôi vác linh hồn xuống dốc đi qua cánh đồng những đám cỏ cong lá tôi nghĩ về trái tim của bạn tôi đang cháy thành than như bầu trời đang

Thơr trong mắt của anh đấy

Thơ   •   21.11.2021
Thơ ở trong mắt của anh đấy khi anh nhìn rõ âm thanh.

Chiều trung du

Thơ   •   20.11.2021
Gió ngồi khóc nhớ hư không Ngó mây rụng tóc trắng dòng phù sinh Chim run tiếng máu trên cành Núi non trút hết bóng hình xuống khe.

Biết đâu

Thơ   •   21.11.2021
Bất ngờ ai biết... biết đâu? rồi thương như thể cau trầu ngàn năm người gần, quê lại xa xăm cái duyên với cái nợ nần sánh đôi Văn chương khi đứng khi ngồi tháng năm cơm áo buồn vui cõi trần yêu nhau... khổ... chớ ngại ngần gánh tình nặng gấp bội phầ

Sapa sương khói

Thơ   •   20.11.2021
Sa mu như chiếc ô dấu phiên chợ tình Những bước chân tình nhân hẹn hò thác Bạc Chiếc cầu mây ngày xưa rung rinh Ta đền lại cho em để qua cầu chung chênh khao khát Bao mùa trăng quyến dụ gió rung cành Tiếng lòng êm như suối hay tiếng gọi tình kèn lá T

Đêm Vân Ngữ

Thơ   •   20.11.2021
Dòng tóc đêm cuốn Đông vào rét ta mê em ngôn ngữ mềm đã kém 1h sáng ta hét một dòng sông rơi giữa thinh không nhạc dán em vào khuya ta dán đời vào quách ngày khó tháng khó em làm khó ta nụ hôn. đêm Ngữ chết huyền thoại mọc mầm ngày mai em khóc để

Sự im lặng của mùa thu

Thơ   •   21.11.2021
Tiếng bìm bịp cuối cùng đã tắt lùm tre già không còn ngứa cổ họng đêm mùa thu như bến đò vắng xa xăm dòng sông ướp chiêm bao đẫm mùi ân ái bầu trời đưa tôi lướt qua những vì sao đơn độc tôi thấy rõ những dòng lệ kiếp trước đang rỉ máu và phát ánh sá

Cối đá cũ ở góc vườn

Thơ   •   21.11.2021
Quá lâu, người nhớ ta chi nữa Bụi chuối, chuồng trâu, ta ở đây Một góc đời trôi, thôi, cứ rứa! Sá chi nắng dạn với mưa dày Một thời bao cấp, bao mài giũa Lên xác thân này, rựa với dao Gạo trắng, riêng lòng ta hiểu rõ Nhịp chày đã đớn lại càng đau Ba

Mưa bão Huế

Thơ   •   21.11.2021
Em nói em thèm mưa Huế lắm! Thì sáng ni em cứ ghé thăm anh Mưa như thể trút vào anh nỗi hận Đá bia chừ cũng hêt sức mong manh! Lòng đã bão từ lâu trước đêm mưa bão Bởi em chẳng chịu về nên Huế ngả nghiêng mưa Mưa ướt áo, mưa làm anh nhũn não Chỉ nghĩ

Đêm qua mưa rào

Thơ   •   20.11.2021
Đêm qua mưa rào đám rau xanh non vươn ngọn người ta sẽ nghĩ đến một đĩa rau luộc bốc khói.

Sẽ quên một cuộc tình

Thơ   •   20.11.2021
Cuộc tình ấy như cuộc chiến tranh quên thuốc súng bởi sống bên nhau mà tê liệt môi hôn bởi đối diện nhau mà không thấy mặt ngôn ngữ bọc đường đã làm đầu lưỡi không còn vị giác từng đợt sóng làm tình của biển cũng dần quên khao khát một lần chạm đau v

Lời một bài thơ sắp chết

Thơ   •   20.11.2021
Ngày mai em khóc, vì anh Trốn vào một nấm mộ xanh ven rừng Anh tan loãng với vi trùng Và ôm trái đất vào trong xương mình Hồn anh vẫn mãi điêu linh Vẫn ôm trọn một khối tình cho em Mộ sầu em chớ ghi tên Nắng mưa viết hộ giùm em cả rồi Anh đi, em ngỡ

Một dòng

Thơ   •   20.11.2021
Cuối cùng, chảy nước như mưa Cuối cùng, một trận gió lùa, trống trơ Trông xa, lớp lớp mơ hồ Ngó gần, san sát những mồ vô danh Ngàn năm, còn miếng mảnh sành Cứa bàn tay, rỏ máu tanh xuống đời!

Ai cũng có công

Thơ   •   21.11.2021
Bàn chải bảo: - Răng trắng tinh Là nhờ công trạng của mình tôi thôi. Kem rằng: - Anh nói sai rồi! Có anh, mà chẳng có tôi, cũng thừa. Hàm răng điềm đạm vội thưa: - Nhờ hai anh, tôi bốn mùa trắng thơm Xin đừng cãi cọ thiệt hơn Xét công lao, ấy vẫn cò

Ừ ừ! Té ra là vậy!

Thơ   •   20.11.2021
ông là người nổi tiếng ông là hàng xóm của một người nổi tiếng hai ông có điểm chung về sự nổi tiếng và hai ông có điểm riêng biệt để tạo ra sự nổi tiếng về điểm này ông hơn ông bạn nổi tiếng ông viết thơ như ngốn một nạm rau muống đọt chấm mắm nêm

Ngày về nhớ Bùi Giáng

Thơ   •   20.11.2021
… Và em khóc một chiều bên ni bên nớ, mộng xuân khai vụn vỡ cõi thiên bồng, nghe Thu Bồn Vu Gia Hàn giang gọi hồn Hoài Phố, tím bên trời giấc ngủ rêu phong, ngày ngun ngút chân chim hão lộng, dấu di thư hun hút phố trang đài, chân mày cong gót hài mỏ

Gặp ma

Thơ   •   21.11.2021
Đã nghe trời đất hốt kinh Máu hì hục thở, tim thình thịch rung Dặm dài vô thuỷ vô chung Khuyết vầng trăng cũ chết cùng tha nhân Côn trùng chệnh choạng bước chân Rủ ma nhậu xỉn với thân phận người.

Những linh hồn trôi

Thơ   •   20.11.2021
theo thời gian trì trệ những linh hồn trôi vất vưởng giữa bình minh ngột ngạt mặt trời khô máu thoi thóp trên những khối bê tông man rợ trong ngôi nhà mồ tối om những linh hồn dẫm đạp nhau trôi ngờ vực nhìn nhau lạnh buốt những ánh mắt cú vọ đã hú

Từng cơn đau thắt ruột

Thơ   •   20.11.2021
từng cơn đau thắt ruột đã dắt anh vào những giấc ngủ ma những giấc ngủ chập chờn nửa mơ nửa thực anh gặp lại người anh ruột chết đã mười ba năm vì tai nạn giao thông ở Gò Vấp anh gặp lại người em chết đói năm 1977 không gặp mẹ lần cuối cùng khi mẹ về

Lửa trong nấm mộ

Thơ   •   20.11.2021
Lửa trong nấm mộ thắp lên linh hồn ta ngồi trong mộ thắp từng nụ hôn.

Vết đau dai dẳng

Thơ   •   20.11.2021
Băng qua một con đường thép gai rất cũ anh nhặt lên một tiếng thở rất tươi tươi như máu từ bàn chân anh toé ra khi giẫm phải một quá khứ trong giấc mơ nằm nôi anh vẫn thản nhiên cười nhổ một bãi nước miếng đắp vào bẻ một đọt lá dại nhai vội đắp và

Em yêu cao nguyên

Thơ   •   21.11.2021
Em ở cao nguyên Mênh mông đồi núi Trong veo con suối Trong ngần tiếng chim Em ở cao nguyên Trà xanh biêng biếc Cà phê trĩu cành Bốn mùa tươi xanh Em yêu cao nguyên Tình yêu của núi Yêu từng tiếng chim Yêu từng con suối Em yêu cao nguyên Âm vang ngày

Đang về chỗ nớ

Thơ   •   20.11.2021
Ta về, ngồi, một góc đêm Đen thui, như thể ngày em có chồng Ngoài trời, có vẻ mênh mông Nhưng dòm qua, vẫn thấy không bình thường Chẳng nhìn ra, được con đường Nhưng nghe, là biết môi trường rất đen Ngỡ lạ lẫm, mà rất quen Nghe ho, lại nhớ mùi hen s

Buổi chiều không ở lại

Thơ   •   20.11.2021
một rồi hai ba bốn buổi chiều tôi nhìn đám mây bay qua trước mặt mười ngón chân chưa chạm hết mười phương đã thấu từng giọt nước ngộ biệt đời ngắn dặm dài có đủ cho nhau một khoảng trống hình dung chuyến tàu cuối cùng hay chuyến tàu bắt đầu hành trì

Cô đơn

Thơ   •   21.11.2021
tiếng gọi cất lên từ lúc hoàng hôn mãi đến nửa đêm từ nơi ấy vọng lại tiếng dạ nhỏ nhẹ như hơi thở của người khản giọng mùa đông chết dầ

Mảnh đất nứt ra từng vết máu

Thơ   •   21.11.2021
chiếc máy ủi nghiến từng vòng xích máu lạnh hất tung cổ thụ bào tận đáy những chum tro hoả táng đốt trụi trần đồi khe luống tuổi cày xới hố hầm thù hận bới thủng mồ cha mưng mủ nhụa nhầy khoả lấp hồn oan giăng lối u mê cải tạo bằng sức mạnh sản xuấ

Men tình

Thơ   •   21.11.2021
em bảo em uống gần hết chai rượu và em phà hơi men vào mặc mình và em nhớ những lần ta say ta phà rượu vào mặt em giống mà khác

Thời gian

Thơ   •   21.11.2021
Chớp mắt là khác rồi công việc của thời gian là bằng mọi giá làm cho ta già nua & dắt ta đi đúng vào cõi chết nhưng nó không biết giọt lệ cuối cùng của ta sẽ rớt xuống khi nào.

Hơi thở người đàn bà ở lại

Thơ   •   21.11.2021
Trống trơn mộ chí em ngậm ngùi không thấy mộ anh đâu nước mắt tràn qua nương khoai nước mắt tràn qua bãi mía đá nứt từng nỗi đau sụt sùi trời đất em níu giữ tháng ngày quá cố trên đôi vú cùn thâm trên hốc mắt chia lìa tăm tối đàn con nheo nhóc rách

Khi anh thức giấc

Thơ   •   20.11.2021
Anh ở nơi không có ngôi nhà do mình tạo nên anh đang nghĩ về ngày tháng cũ với ngôi mộ cổ trước sân sáng trưa chiều tối có tiếng rao dạo anh biết ngày mai dĩ vãng lặp lại tầm thường thật tồi tệ anh lạc vào giấc ngủ sợi tóc không biết nói nhưng biế

Vòi vĩnh nguyên tiêu

Thơ   •   20.11.2021
Cho tôi xin một chút vui Để hong ngọn gió cuối trời lên xanh Lộc xuân chúm chím trên cành Tôi nghe nỗi nhớ hóa thành chiếc hôn Cho tôi xin một chút buồn Rót ngày vào những suối nguồn ưu tư Vầng trăng cuối phố mệt nhừ Không em… trăng khóc ướt bờ nguyê

Đêm nguyện

Thơ   •   21.11.2021
tiếng chuông nhà thờ dắt anh và em vào phố mùa đông buộc chúng mình bằng những ngón tay đan định mệnh những sợi mưa thật mềm như nước mắt hạnh phúc ngày anh nói yêu em những sợi mưa như tơ kén đang bọc anh và em trong tiếng kinh cầu nguyện lạy Chúa!

Nón lá

Thơ   •   21.11.2021
Mỏng manh chiếc nón, ấy mà Che mưa che nắng đường xa mẹ về Từ phố thị đến làng quê Ở đâu nón cũng nguyện che mái đầu Nón che cái nắng qua cầu Chị đi đến lớp mặc dầu nắng oi Nón che từng giọt mưa rơi Chiều đông cha vẫn ra nơi ruộng đồng Giúp người nó

Bên cánh rừng khuya

Thơ   •   20.11.2021
Em ngồi đái giữa chiêm bao Dòng sông vô thuỷ chảy vào vô minh Cánh hoa rụng giọt vô tình Con gà gáy vội, rùng mình không em?

Ngồi bệt trên lá thông khô

Thơ   •   20.11.2021
tôi nghe từ đâu đó những bào thai rụng những căn bệnh ung thư đè nặng ban mai những chuyến tàu chở tham vọng lướt qua những tia nhìn họ sắp từng con chữ để tạo nên quyền lực miễn cưỡng những con chim sẻ vù cánh bay lên khi bước chân họ tới gần vì chú

Hũng Huyện

Thơ   •   21.11.2021
Tôi ngồi, mây thở cùng tôi Một vài con gió chào đời, tập đi Non cao, ngày xuống xanh rì Suối ngàn năm, mãi xuân thì, hát ca Trời rất gần, tôi rất xa Nắng xuân mờ ảo trên tà sương bay Tôi mất đó, tôi còn đây Giữa hư vô của ngàn cây, tôi về Máu tôi hoà

Một ngày cuối tháng bảy hai lẻ chín

Thơ   •   20.11.2021
chạm tay vào buổi sáng những giọt cà phê sóng sánh đen vỉa hè nhộn nhịp tiếng nói và khói thuốc những mảnh đời bắt đầu cho hành trình dạt trôi bình minh mắc cạn trên chằng chịt những dây điện kéo qua thành phố lời chào hỏi đầu tiên buổi sáng là lời m

Câu thơ bung gai giữa ngày không nắng

Thơ   •   20.11.2021
Câu thơ bung gai giữa ngày không nắng như cơn đói dẳng dai đen nhẻm suốt cuộc hành trình của tuổi những trận mưa hồ đồ chui lên từ lỗ cống bào mòn niềm tin vòng mây trắng hú gọi những oan hồn đang còn thoi thóp sống chập choạng vầng trăng rỉ máu dậy

Gọi hè

Thơ   •   21.11.2021
Phượng khoe áo mới gọi hè Chui lên mặt đất... con ve gọi mùa Sen thơm trong ngọn sóng lùa Gọi làn gió mát thoảng bờ ao quê Bướm vàng bay lượn trên đê Gọi em thả cánh diều về hoàng hôn Dòng sông gọi nắng bên cồn Con chim hót gọi nỗi buồn vu vơ...

Cuối mùa

Thơ   •   20.11.2021
Đành thôi sen đã cuối mùa Nắng phai màu hạ, gió lùa hơi thu.

Hành trình tiếng vọng

Thơ   •   20.11.2021
những chất chồng họa tiết nước mắt quệt lên gò má sơn dầu xám xịt một màu mùa đông khe suối một màu mùa hạ biển dâu nhốt chật không gian bố cục ánh sáng lấy từ đôi mắt thiếp ngủ đã nói lời tiên tri xanh xao những phiến màu toát ra từ tiếng thở đã nó

Rượu khuya Vĩnh Chấp

Thơ   •   21.11.2021
Lai Bình trăng méo như vung méo Tân Định tràm xô gió ngả nghiêng Mỹ Lộc đường gươm say máu lạnh Thông Tây Sơn sững nhớ trăm miền.

Mù mê

Thơ   •   20.11.2021
vứt hết không để lại gì cái bản lề nám lom lem ngày cuối vò cái khuôn mặt đớn hèn lại cho vào túi rác mơ hồ chim bay cố xứ hả hê mùa toát lạnh chiêm bao vứt hết bộn bề thân xác vướng cành khô gãy trên mái đầu những thực tại đang chết dòng chữ không c

Dời mộ

Thơ   •   20.11.2021
Năm đói em tôi chết bên đống rơm nâu mẹ lăn tràn sân gạch nước mắt bố tôi úp mặt vào tấm phên tre trét phân trâu nỗi đau ghèn khô trên hốc mắt múc... Năm đó hợp tác xã không cho chôn cất dưới chân đồi vì là nơi trong dự án quy hoạch mấy tháng sa

Tìm

Thơ   •   20.11.2021
Lục tìm trong thế kỷ sau Niềm yêu hóa thạch, nỗi đau hóa bùn Máu đông đặc phía đầu nguồn Ngữ ngôn run rẩy, ngượng ngùng đóng băng.

Ngậm lý thuyết cũ

Thơ   •   20.11.2021
Ngậm lý thuyết cũ chữa trị đau răng răng không nhức nữa lấy độc trị độc.

Rơi

Thơ   •   21.11.2021
Ở ngoài rớt những hột mưa Ở trong giấc ngủ vẫn thừa lệ rơi!

Qua Ba Khe

Thơ   •   21.11.2021
Lạnh lùng trong nắng hoàng hôn gói heo may, ngọn gió buồn lắt lay đã xa bao tháng bao ngày cỏ hoài hương hái đã đầy lòng ơi! áng mây trượt phía cuối trời hiu hiu ngọn nước lặng trôi ơ hờ triền khe lau trắng ngẩn ngơ thằng bù nhìn đứng trơ trơ giữa đồ

Ngọt ngào

Thơ   •   20.11.2021
Những giọt sữa ban mai tuôn chảy bình minh xuống ngực mùa Tôi đi qua bờ vai thon thả thẳm xanh tiếng thở Vòm lá môi em đung đưa hương vị thanh tân Những lời ru trẻ con báo hiệu lời tỏ tình sắp mở Nắng của sông mươn mướt phù sa Tôi hôn lên màu xanh củ

Delete

Thơ   •   20.11.2021
Tóc em mềm khói nghĩa trang Mắt sâu huyệt mộ, môi hoang hoải chiều Phấn son hạ khoán tình yêu Vô thường khấn nguyện ba chiều sát na.

Tây Ninh dạ hành

Thơ   •   21.11.2021
Nhân thế còn ai? Ai tỉnh thức? Bên trời hiu hắt bóng trăng lu Hồn khuya uất uất Ma Thiêng lãnh Gió động non xa, rợn cõi mù Sương rát vai trần, xương Chót Mạt Tiếng trùng xé nát mộng Phù Nam Ngàn năm lơ lửng chòm sao lạc Đất chết đơ và nước đục câm S

Thời gian

Thơ   •   21.11.2021
vội vàng hỡi thời gian? có phải ngươi đã nhập vào tiếng chim chạng vạng có phải ngươi đã vèo trôi theo con nước ngoài khơi có phải ngươi đã khoác lên chiếc áo của máu và nước mắt loài người ngươi lạnh lùng đến thế ư? ta đến từ bước chân của giọt sươ

Ngày vui của bé

Thơ   •   21.11.2021
Ngày mồng một tháng sáu Là ngày của chúng mình Ngày thiếu nhi quốc tế Niềm vui tràn mông mênh Tiếng cười nối vòng tay Cùng bạn bè múa hát Những trò chơi thật hay Cho tình thêm dào dạt Bong bóng vút lên cao Giữa vòm trời xanh ngắt Cho chúng mình ước

Ký sự cho ngày

Thơ   •   20.11.2021
lang thang miền ký sự những vết bầm tím trên cơ thể nhục nhằn rát bỏng thời gian lộ rõ khuôn mặt đá ngày gấp khúc mấy chục lần hoang phế rụng một chùm vô hồn dạt sông dìu dắt nhau bấu víu nhau hành hạ nhau và sống trong vũng chết khói nhang ố vàng b

Trăng trối

Thơ   •   21.11.2021
Cái phút giây sặc máu Là lúc chia tay nhau Tình lên cơn co giật Mửa ra toàn nỗi đau!

Mưa mồ hôi

Thơ   •   21.11.2021
Tiếng gà trưa vàng ươm bên đống rạ cái nắng đốt người... không gió qua sân cây phượng đầu làng lửa rơi lả tả mưa không về nên đất thiêu thân Núi núi đồi đồi héo cỏ trâu ăn con châu chấu quỵ chân bên gốc ớt lũ ve réo mùa tiếng than đổ ngược từ cành kh

Máu đỏ bên trời

Thơ   •   21.11.2021
Mưa bầm dập đá mù hoang Cơn đau kiếp trước còn loang mắt người Chặt sông róc núi tả tơi Mở lòng, có thấy máu rơi bao mùa? Bụi đời chất đống a dua Bạo tàn giăng bẫy, lọc lừa nhân tâm May còn trên tóc, vầng trăng Soi vào cái chết vĩnh hằng xưa sau Quốc

Trưa qua ngõ cụt

Thơ   •   20.11.2021
Nắng trưa nhuộm khói sương chiều Bàn chân chạm những tiêu điều ngõ đen Vấn cong lá chuối, thổi kèn Con chim giật chắc, nó bèn bỏ đi Ngó chung quanh, chả có gì Một màu nhang khói lầm lì lửng lơ Ngó lên trời, mây ngơ ngơ Một màu xám tái, bao giờ mới xa

Ta buồn chi lạ huế ơi!

Thơ   •   20.11.2021
chẳng có gì ngoài con sông cũ rích cơn mưa li ti kéo dài cơn đói của nỗi buồn cuối năm quanh co của phố đã đóng băng nỗi mệt mỏi ơ hờ cóng rét chợ hoa không buồn nở những đoá cúc vàng màu đất và màu trời hay màu mắt của người mẹ quê gánh gồng nhọc nh

Thưa rằng cơm bụi

Thơ   •   20.11.2021
thưa rằng làm rể nhà em có cô con gái vừa duyên vừa tình có ba có mạ chúng mình thương con, thương cháu, thương anh quê mùa vì anh công việc sớm trưa cơm nhà đợi... việc thì chưa... trễ rồi... đời anh như thể bùi nhùi đốt thì không cháy, ui ui ngún h

Nghẹn

Thơ   •   20.11.2021
Hai mươi năm lẻ, một đêm Trăng quê cũ, rọi trắng thêm tóc buồn Gió qua một phát, đi luôn Tiếng con chó sủa đuối hơn mọi ngày.

Ngậm

Thơ   •   20.11.2021
Mắt nhìn thừa thãi nỗi đau Câu kinh ngậm máu bể dâu ngậm người Loay hoay tiếng thở đứng ngồi Lắc lư trên chiếc võng đời tử quy

Ở vườn trẻ

Thơ   •   21.11.2021
Tôi ngồi chờ đợi đứa con trai chơi nốt những trò chơi trên sân trường những đứa trẻ khác cũng tranh thủ không khác trên ghế đá tôi ngồi có nắng chiều gió đông & lá vàng rụng xuống tôi không thèm để ý tới vì chúng là sự đối lập trong vườn trẻ châ

Buổi trưa trên lăng Tự Đức

Thơ   •   20.11.2021
riêng tặng LT em trượt ngã bên bậc thềm hậu cung buổi trưa đắm nắng cây vả trái xanh không vươn được tán lá che bàn chân em những bức tường rêu đổ nát im lặng đến mê cung em đứng lên theo bàn tay anh em say nắng thật thà đôi môi tím tái và bàn tay lạ

Gã đàn ông say rượu đứng đái bên đường

Thơ   •   21.11.2021
Mặc con chó sủa mặc ánh đèn đêm kéo lệch chiếc bóng dài nhằng gã đái ừ thì ngày mai cỏ cháy ừ thì đất mặn thêm mùa thu thêm ý nhạc dòng suối nào lả lơi ngó lên là trời mà không phải là trời chỉ là cái màu chết tiệt ngó xuống là đất mà không phải là đ

Chiều lệch mắt nâu

Thơ   •   20.11.2021
Chiều lệch mắt nâu rưng dòng đám mây trắng xé từng ngôn ngữ trắng.

Tĩnh & động

Thơ   •   20.11.2021
đã rụng ngày hôm qua vào trong xác lá sáng nay tất nhiên sự ngọt ngào của dòng sông đang cuốn ta vào một ban mai nồng nàn những ánh mắt cuộn cháy thiên đường cỏ xanh mặt trời xuyên ngang vòm lá đỏ những tia nắng như sợi tóc em chảy xuống ngực anh đô

Biệt khúc Mylee

Thơ   •   20.11.2021
Sự táo bạo là cuộc rong chơi kỳ thú cứ đi, cứ đi, không ngại ngần một ngày, một ngày và một ngày kế tiếp cứ dần lên theo cấp số nhân Cuộc vui một, hai, ba, và mãi mãi... thế giới là bàn tay xòe năm ngón mở ra và khép lại giao lưu và chiêm thưởng Sa

Lời cho ngàn sau

Thơ   •   21.11.2021
Theo dòng năm tháng cuốn trôi Hẹn nhau chi bấy, những lời xưa sau? Tóc xưa mấy ngọn rầu rầu Lỡ duyên lỡ phận, nhuốm màu tân toan Chắp tay lạy mộng dã tràng Đa mang này, với đá vàng hư hao Rượu sầu ngậm giọt thấp cao Tuồng thiên biến, ngọn ba đào hớ h

Cái hũ sành lủng đít

Thơ   •   21.11.2021
Cái hũ sành lủng đít nằm vắt ngang gốc mít không giữ được mùa đông trong lòng mình những tháng ngày chui vào chui ra theo chân bầy kiến đói có cơn gió gửi một chiếc lá khô ghi dấu ngày tao động đã mấy mươi năm cái hũ sành lủng đít nằm trơ như cái đầ

Chiều mọc râu trên hoàng hôn cỏ

Thơ   •   20.11.2021
chiều mọc râu trên hoàng hôn cỏ lún phún từng cọng thở dài chiếc lá gỏ ngày trở lại bằng ơ hờ lũ ốc bưu vàng lăn qua ngày trắc trở chiều mọc râu trên từng câu thơ hăng hăng mùi rơm ngút mũi nỗi nhớ đạp bùn thức dậy mùa yêu ngày lặn hụp dắt em qua cá

Vết sẹo của nỗi buồn chái bếp

Thơ   •   20.11.2021
Hai ba tháng chạp khói nhang thay khói bếp chim sẻ sà xuống bên chuồng gà nhặt thóc lũ chim nói tiếng người rất thạo đóiđóiđóiđóiđóiđóiđó đóiđóióióióióióóóiiiiiiiiii trong mùi khói nhang manh nha chuyển động hài cốt ông táo về trời bỏ lại cục đấ

Trong góc hồn tôi

Thơ   •   21.11.2021
trong góc hồn tôi em quét những câu thơ rời rạc nỗi buồn tôi nghe tim mình nhói đau từng vết chổi cào má

Bóng đêm

Thơ   •   20.11.2021
Cho tôi được ngủ đêm này Cho khuya bớt lạnh, cho ngày mới lên Linh hồn tôi đã đặt tên Ngày mai ánh sáng về miền hoang vu Rùng mình chi hỡi mùa thu? Trần gian chỉ bóng trăng mù thôi sao? Lạnh lùng không một âm hao Mà nghe xương đổ máu trào miên man G

Hiền

Thơ   •   20.11.2021
Đêm đóng băng dòng Hương khi em quay gót trở về một trăm bài hát sắp đặt một cơn mưa hụt anh hụt em trong cái nhìn gần em bỏ đi theo lá rớt tự nhiên rất nhẹ anh chênh chao đào ngũ cuộc vui cái giọng Quảng sặc mùi mì Quảng mắt Duy Phú bọc hương núi Q

Tôi đã đến một lần và ra đi mãi mãi

Thơ   •   21.11.2021
Này sông, đã cạn từ nguồn Này non núi cũ, đã buồn cội xưa Nắng bầm, chết ngắt dưới mưa Bàn chân hồi cố còn chưa trở về

Nắng hạn không giới hạn

Thơ   •   21.11.2021
Nắng chi nắng lạ nắng lùng Nắng phang túi bụi tùng bùng ngõ quê Tiếng chim rát rạt bờ tre Chó le lưỡi cóc, gà xoè đuôi tơm Nắng chi không thấy gió nờm Mồ hôi chảy xuống tận cờm, nóng sôi Ông già thở muốn đứt hơi Bà già cầm cái nón cời quơ quơ Vạt ra

Hai ba bốn chín

Thơ   •   20.11.2021
Ngó quanh, trời đất ngủ rồi Còn ta với chiếc bóng ngồi ngó nhau Một thằng chẳng nói một câu Một thằng gõ gõ, lâu lâu hắc xì.

Đêm cô hồn

Thơ   •   20.11.2021
Cái buổi tối keo kiệt ấy cuối cùng rồi cũng tự sát trên con đường đứt mạch đã có ít nhất hàng ngàn viên gạch vỡ trong cuộc tru di của đất trời những viên gạch không đầu lởm chởm như vết hận răng cưa như anh và em bấu xướt ngày cách tuyệt đã tàn dầ

Amen

Thơ   •   20.11.2021
Amen a di đà a mẹ về.

Gặp đám chết đang trôi qua phố

Thơ   •   21.11.2021
đấy là sự mỏi mệt đến tột cùng của đốt sống đang mọc gai những vết chém dọc ngang không làm vụn vằn con chữ tiếng sáo của người mù cất lên trong đêm trường đói rách rừng đã bong da thịt xác người nhẹ hều bèo bọt trôi đầy vũng tội tìm đâu hơi thở xanh

Niệm

Thơ   •   20.11.2021
Rằng: - Từ bỏ xóm làng đi Bụi tre chật ních nằm y chỗ này Bàn chân xưa, giẫm phải gai Máu tha hương, đỏ hình hài bể dâu.

Đã nhốt trong nhau niềm đau

Thơ   •   20.11.2021
buốt lạnh sạt lở miền nhiệt đới của những ngày không nhau trên tao nôi con mắt người thương đỏ khét ghim triền dâm bụt khúc nhạc dài cày xới nỗi đau thọp thẹp mây bay ảo tượng quấn khăn tang vào ngày giọt mưa đứng dỗ mặt trời dòng sông ngồi dỗ lãng q

Con đường mùa hạ

Thơ   •   21.11.2021
Hình như đôi môi em đỏ Hàng cây nghiêng cánh phượng hồng Hình như em là nỗi nhớ Cho bằng lăng tím thuỷ chung Hình như em là trang vở Tiếng ve chăm chỉ học bài Hình như em là hơi thở Cho chiều thơm ngát hương bay Hình như em đi guốc mộc Con tim ai đập

Trưa mùng tám Tết nơi đó mùa đang rụng trứng [gà]

Thơ   •   21.11.2021
Nơi đó máu đã đông trong trí nhớ đá chất trong ngực nặng trịch tiếng thở chết dần tiếng nhạc đưa tang chìm xuống đáy dòng sông vĩnh viễn không mùa xuân trở lại một lần trong giấc mơ tôi đã chọn sự bình yên rau đắng khuôn mặt cơm khê giữa cuộc đời khá

Hỏi

Thơ   •   21.11.2021
Hỏi sông Như Ý còn xanh Và trăng Vỹ Dạ nửa vành còn không? Hỏi em, em đã có chồng? Mà răng Đập Đá ngăn sông cách đò?

Chợt nghĩ giữa hoàng hôn

Thơ   •   20.11.2021
ta như bà ngựa già lọm khọm giữa buổi hoàng hôn xám xịt tri hô một cái nhìn thấu vào từng đốt xương quá vãng gặm mớ cỏ vàng vụn như gặm ngày tháng bầy nhầy trong câu thơ mửa máu tung vó vào khoảng trống không giẫm đạp buổi chiều ráng đỏ làm gãy dấu c

Nhịp thu

Thơ   •   20.11.2021
Vội đi bỏ lại mùa thu vàng hoe tàu chuối Lạnh ngắt bàn tay gió lốc cợt đùa Vườn hạnh ngỡ ngàng bao tiếc nuối Lối mòn rách toạt cơn mưa Bờ giậu kín mở hàng trăm con mắt Trố trân nhìn con gió hút qua Trái vàng trên cành se thắt Đung đưa chạm ánh nắng

Duyên

Thơ   •   20.11.2021
Chùa trưa lá rụng nhiệt tình Em qua ngả ngớn một vành nón cong Câu kinh chao lượn một vòng Tiếng chuông nấc cụt trong lòng ló ra.

Đôi lúc nghĩ

Thơ   •   21.11.2021
Đôi lúc nghĩ cuộc đời vui chi lạ! Vầng trăng kia ở tuốt phía trời cao Ta mải ngắm, thế là ta đạp cứt Trăng mỉm cười, ta thì bảo: không sao!

Đường khuya

Thơ   •   21.11.2021
Ta về, mưa đuổi theo ta Bóng ta cà giựt như ma trên đường.