Duyên

Thơ   •   Thứ bảy, 20/11/2021, 16:14 PM

Chùa trưa lá rụng nhiệt tình Em qua ngả ngớn một vành nón cong Câu kinh chao lượn một vòng Tiếng chuông nấc cụt trong lòng ló ra.

Nội dung bài thơ: Duyên

Chùa trưa lá rụng nhiệt tình

Em qua ngả ngớn một vành nón cong

Câu kinh chao lượn một vòng

Tiếng chuông nấc cụt trong lòng ló ra.


Bài thơ Duyên của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ

Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng

Tổng hợp

Cùng tác giả: Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Chết

Thơ   •   20.11.2021
Bữa ni bụi chuối chết khô Đứng nhìn mai mốt sông hồ chết thiêu Thê thê gió thổi ngược chiều Lật trang sử, chết thiệt nhiều là dân.

Những đám mây xám

Thơ   •   20.11.2021
những đám mây xám toa rập chúng có thể cười toang hoác dưới bầu trời ngột và tự đứt ra từng khúc nhão nhoẹt có một con đường chúng đã chọn và bay không lối thoát có những lúc chúng bay giật lùi mơ hồ có những lúc chúng quần nhau che giấu sự dối trá c

Ác mộng

Thơ   •   20.11.2021
đêm qua tôi đi trong ác mộng ưỡn ngực bước trên con đường vạch sẵn con đường đầy hoa ảo sắc có mùi tanh của máu giẫm đạp lên những hình hài quái gỡ con đường bắt nguồn từ tối tăm mở ra những tháng ngày đen tối vùi lấp nước mắt tài hoa chôn sống dày v

Biết đâu

Thơ   •   21.11.2021
Bất ngờ ai biết... biết đâu? rồi thương như thể cau trầu ngàn năm người gần, quê lại xa xăm cái duyên với cái nợ nần sánh đôi Văn chương khi đứng khi ngồi tháng năm cơm áo buồn vui cõi trần yêu nhau... khổ... chớ ngại ngần gánh tình nặng gấp bội phầ

An ủi

Thơ   •   20.11.2021
Người cho tôi hột tình cờ Tôi về ươm, và đợi chờ mầm lên Mầm lên, nảy một đọt duyên Tôi nghe đời bớt ưu phiền trong tôi.

Mưa dộng trên nguồn

Thơ   •   20.11.2021
Con gà gáy một hơi dài Nhớ em, hẹn, nhậu lai rai, đỡ buồn Hốt nhiên, mưa dộng trên nguồn Cuốn trôi em, hút vào phương mịt mù.

Nụ hôn đêm Giáng sinh

Thơ   •   20.11.2021
Cái gì cũng nhẹ như mưa Tiếng chuông cũng nhẹ… lạ chưa em kìa! Thời gian cũng nhẹ như khuya Từng cánh gió, nhẹ bay về đêm nay Bàn tay nhẹ một vòng tay Để chuyền hơi ấm cho đầy khát khao Lời em nhẹ đến ngọt ngào Nụ cười cũng nhẹ, hút vào đêm thơm Phú

Mẹo

Thơ   •   21.11.2021
Lũ muỗi trộm máu mà không bị đập chết chỉ có một cách là hút máu nhẹ nhàng êm ái mà người ta không hề hay biết.

Vượt thoát

Thơ   •   21.11.2021
Họ đã đạp lên thân xác anh & nguyền rủa mầm mống của tư bản là đây mầy là thằng phản động anh vẫn hát những bài thơ của mình đến lúc không còn hơi thở những bàn chân đi qua vương nốt nhạc máu.

Cối đá cũ ở góc vườn

Thơ   •   21.11.2021
Quá lâu, người nhớ ta chi nữa Bụi chuối, chuồng trâu, ta ở đây Một góc đời trôi, thôi, cứ rứa! Sá chi nắng dạn với mưa dày Một thời bao cấp, bao mài giũa Lên xác thân này, rựa với dao Gạo trắng, riêng lòng ta hiểu rõ Nhịp chày đã đớn lại càng đau Ba

Những tiếng kêu mọc sừng

Thơ   •   21.11.2021
tảng đá mùa đông mặc chiếc áo rêu dày, xanh những tia nắng uất trữ đã vẽ ra những đường bay của máu lên sự hoài nghi của tháp đá sự tê liệt của rừng hay sự bất động của rú hoặc sự tai biến núi đồi đã hoang mang một dòng thác trắng từ trên cao trư

Em yêu cao nguyên

Thơ   •   21.11.2021
Em ở cao nguyên Mênh mông đồi núi Trong veo con suối Trong ngần tiếng chim Em ở cao nguyên Trà xanh biêng biếc Cà phê trĩu cành Bốn mùa tươi xanh Em yêu cao nguyên Tình yêu của núi Yêu từng tiếng chim Yêu từng con suối Em yêu cao nguyên Âm vang ngày

Lời trái tim khô

Thơ   •   21.11.2021
Vạn lần tôi nhớ quê hương giờ đâu? trên đôi chân đau guộc gầy của mẹ trong nắng chiều hôm dòng sông lặng lẽ con sóng âm thầm quặn trái tim đau Vạn lần tôi nhớ quê hương giờ đâu? trong đôi mắt cha mịt mù lửa đạn cha viết vần thơ một đời khốn nạn mộ

Ở đời

Thơ   •   21.11.2021
Ở đời nhiều cái khác xa Cái mà khác nhất vẫn là vân tay Ở đời có cánh thì bay Sao em Kotex nhấc hoài chả lên Ở đời nhớ lắm thành quên Muốn quên, nhớ lại hiện lên rõ ràng Ở đời chồng chất dối gian Xin đừng thắc mắc đến màng trinh em Ở đời máu chảy về

Cho ngày sinh nhật 40

Thơ   •   21.11.2021
Chết đi hỡi dòng nước mắt lột tròng những giọt máu bắt đầu rời thân xác này trong mùa biến động đất trời quằn quại trong chiếc còng rỉ sét mặt người nhìn nhau qua hơi thở xám bùn những tiếng thở theo điệu nhạc chiêu hồn chập chờn đàn trâu đi chập chờ

Cởi áo quần ra lại gặp mình

Thơ   •   21.11.2021
Mở cửa, không mời gió cũng vô Với bao tiếng rít rất mơ hồ Ta nghe tóc rụng qua vai lạnh Để tiếng thở dài cứ nhấp nhô Lại rót mời ta cùng với bóng Buồn chi cơn rượu lúc khuya về? Bài thơ lở dở ta ngâm vội Mời cõi đêm, cùng ta lắng nghe Ta uống cùng ta

Tìm trong màu trắng đục

Thơ   •   21.11.2021
sóng soài một đêm biển hớp giọt rượu trắng đục lẫn cát vầng trăng méo xệch như chiếc môi sứt biển rùng mình từng cơn ho cảm nóng sự khiết tinh trong trí não phải chăng là nỗi buồn tôi lăn từng nụ hôn xám xịt vào mộng mị hàng dương dấu những tiếng thở

Úp mặt vào tường

Thơ   •   20.11.2021
Tối qua chuột quậy đùng đùng Muỗi thi hút máu tưng bừng suốt đêm Trong mơ lục lọi kiếm tìm Một câu kinh mọn có tên đàn bà.

Cây thảo nhơn

Thơ   •   20.11.2021
Cây thảo nhơn hiu hiu gió đôi mắt em khép cửa biển chiều.

Cháy vào mắt xanh

Thơ   •   20.11.2021
cháy vào mắt xanh màu hoa đỏ trái tim học trò

Từng cơn đau thắt ruột

Thơ   •   20.11.2021
từng cơn đau thắt ruột đã dắt anh vào những giấc ngủ ma những giấc ngủ chập chờn nửa mơ nửa thực anh gặp lại người anh ruột chết đã mười ba năm vì tai nạn giao thông ở Gò Vấp anh gặp lại người em chết đói năm 1977 không gặp mẹ lần cuối cùng khi mẹ về

Sapa sương khói

Thơ   •   20.11.2021
Sa mu như chiếc ô dấu phiên chợ tình Những bước chân tình nhân hẹn hò thác Bạc Chiếc cầu mây ngày xưa rung rinh Ta đền lại cho em để qua cầu chung chênh khao khát Bao mùa trăng quyến dụ gió rung cành Tiếng lòng êm như suối hay tiếng gọi tình kèn lá T

Dốc lạnh

Thơ   •   21.11.2021
Mưa rụng, mùa thu đứng gục đầu Lá vàng phiêu hốt, lá xanh đau Ta về, nghe gió cưa sườn núi Nhặt tiếng chim rơi, lạnh thế nào! Căm căm, hồn lạc chiều Ba Bến Cát nổi, đò đi biệt xứ rồi Dốc cũ, chuông chiều hiu hắt vọng Trần gian còn đó áng mây trôi Ha

Mùi âm thanh đã rách

Thơ   •   20.11.2021
Em chừ, Văn Thánh, đã quên Mần răng mà nhớ chiều lên Long Hồ? Trời chơ vơ, đất bơ vơ Hồn ngang Xước Dũ đã phờ phạc lau Chừ nghe nằng nặng cây cầu Nhịp duyên đã lụn, nhịp đau vẫn còn Nhớ nhung cho lở núi non Cho khô biển đục, cho mòn sông trong Còn kh

Chiều chia tay nắng Hòn Chồng bên cây thảo nhơn

Thơ   •   20.11.2021
với Bình Thy Phượng nắng xế vai em nghiêng vai tiễn biệt cà phê hắt bóng khuôn mặt chiều thuỷ tinh buồn bối rối sủi bọt môi cốc Ken chiều chưa tạnh lời sao thuỷ triều lãng trốn bầy trẻ hốt máu mình dưới vũng bùn nhấp nhô càn khôn Hòn Chồng chao đả

Những chiếc móc trên dây phơi đồ

Thơ   •   20.11.2021
như những bờ vai người trần truồng gầy guộc treo lơ ngơ giữa buổi chiều còn sót lại trên sợi dây đời oằn mưa nắng cái đầu nhỏ hơn so với bờ vai rộng cũng chính là nơi để móc thân mình vào sợi dây lơ lửng những chiếc móc lắc lư như con rối vô tư đến l

Giữa miền sương đục

Thơ   •   20.11.2021
Quay nhìn, thành cũ đã sương Hàng cây sứ, đứng giơ xương giữa trời Buồn thêm chút nữa, đá ơi! Nước lê thê rụng, non rời rã buông Gác xưa mỏng cánh chuồn chuồn Bao giông bão, bấy ngọn nguồn thương đau Ai về với gió bãi dâu Có nghe máu chảy dưới cầu hà

Bi kịch

Thơ   •   20.11.2021
Bi kịch của bản thân là bài học lớn nhất của đời tôi.

Rơm thành tro

Thơ   •   21.11.2021
Rơm đã thành tro len trong bùn tìm rễ lúa.

Người đàn bà học vẽ

Thơ   •   20.11.2021
em có đôi mắt Tokyo dịu & sáng cậu con trai tinh nghịch & rất đỗi thông minh buổi sáng & buổi tối tiếng mẫu tử làm cho căn phòng ấm hơn khi mùa đông sắp về ngự trị cậu con trai thích vẽ đã dắt em vào lớp học & em là cô học trò ngoa

Xịu lơ

Thơ   •   20.11.2021
Bất thình lình mưa, và mưa Bất thình lình lạnh, như chưa bao giờ Mưa bất chợt, lạnh bất ngờ Hèn chi phường phố xịu lơ zậy cà!

Xuân ngây ngô

Thơ   •   20.11.2021
Em về chân thon Xuân hồng phố nhỏ Hồn nhiên lối cỏ Áo trắng - sương non Em về bâng khuâng Mùa xuân mắc cở Ép vào trang vở Một màu thiên thanh Tơ trời vây quanh Tóc mềm vương vấn Gió ơi! ngơ ngẩn Hương mùa đong đưa Con đường rất xưa Môi cười rất mớ

Gặp em trong cõi...

Thơ   •   21.11.2021
Những nỗi lo vô hình đang mọc cánh trên tầng cao mới Va đập và hoang mang giữa cõi mù lòa Ngày đắng Đêm khê Khuya khét Tìm đâu một lời trong sạch giữa buổi chợ trùng vây hàng dỏm Khói thuốc không thắp lên niềm vui Cũng không đốt cháy được nỗi buồn B

Hay hát đồng dao

Thơ   •   21.11.2021
Hay ưa gặm cỏ Là bò với trâu Hay tắm ao sâu Là con nhà vịt Hay kêu ríu rít Là chú chim non Hay khoe mắt tròn Là anh mèo mướp Hay đi đến lớp Là bạn sáo nâu Hay lặn ao bàu Là anh cá chép Hay rung ria mép Là bác chó nhà Hay hét hay la Là gà mái đẻ Hay đ

Trang báo quá tải

Thơ   •   21.11.2021
Trang báo quá tải những tệ nạn xã hội chất chồng theo năm tháng đã dự báo sự tồn vong của dân tộc.

Nửa đêm mưa nghe bàn chân lạnh ngắt

Thơ   •   20.11.2021
Thằng con ho cả đêm cựa quậy cơn sốt mèo kêu   móc ruột cơn rét biết tôi còn sống khi nó lấy chân khèo bàn chân trái rồi lại khèo bàn chân phải tôi vợ tôi ba chặp vỗ vỗ mông thằng cu rồi ba chặp rờ rờ trán thằng cu cứ thế giấc ngủ thằng con đứ

Bất chợt gặp giữa đường

Thơ   •   21.11.2021
Lâu rồi mới gặp nhau nề! Em thì mập kít, anh thì... nhúm nhum Tóc em vẫn cột một đùm Lúc la lúc lắc như chùm bông lau Kể hồi trước, nhắc chuyện sau Em nhai bỏm bẻm miếng trầu trong môi Em cười, (vui rứa thì thôi) Vẫn hài hước, giống như hồi c

Mấy câu thơ lép

Thơ   •   20.11.2021
Mấy câu thơ lép tôi đem xay cho lợn ăn lợn đói vì no.

Con cóc

Thơ   •   21.11.2021
Bốn chân nho nhỏ Khiêng cái bụng to Áo sồi loang lổ Cóc ngồi hiền khô Cóc ngồi trong hóc Nhớ chuyện ngày xưa Mùa màng gặp hạn Gọi trời đổ mưa.

Ngực trần

Thơ   •   21.11.2021
cơn mưa chiều nay không tắt để kéo dài nỗi nhớ

Tiếng ve trên cây gòn bên sông Hương

Thơ   •   21.11.2021
Tôi chụp hình một tiếng ve Tiếng ve vô não và về với tôi Chỉ còn đây, bức ảnh thôi Tôi nhìn, vẫn thấy đúng hồi mình nghe.

Với cây guitare bạn hãy hát lên như đứa trẻ lần đầu tiên xa nhà

Thơ   •   21.11.2021
Những gì bạn đang đối diện hãy tạm dừng trong giây lát đôi lúc cái khoảnh khắc nhắm mắt cũng làm bạn cảm thấy bớt nhức nhối xốn xang cho dù một hạt bụi nhỏ nhoi bạn hãy nhắm mắt cho nước mắt ứa ra cuốn trôi bực dọc những gì bạn đang phải nghe cái p

Anh

Thơ   •   21.11.2021
Anh tưng tửng thế đó em quen rồi! vâng! anh đã quen thế rồi tội gì buồn bã...? không vui? dễ nào đổi lấy nụ cười được đâu? Chốn quê núi rậm, sông sâu niềm vui hoang dã càng lâu... lại càng câu chào dày những âm vang tình người xích lại vô vàn cảm thô

Leo

Thơ   •   20.11.2021
Leo ngang qua ngọn núi già Thấy mình là gió, thấy ta là rừng Thấy ngàn xưa bớt lạnh lùng Thấy ngàn sau ấm một vùng nắng lên.

Trên đồi xuân mộng

Thơ   •   20.11.2021
anh trườn lên đồi xanh ngập dưới tiếng nhạc của loài dế than những nõn lá non mướt mang những hạt sương hình bầu vú lóng lánh nhựa yêu ban mai rất thơm mùi thảo nguyên tình ái em ngồi xuống bên anh hái nhè nhẹ từng nụ hôn ngợp ngọt môi em mọng đỏ của

Giấc ngủ trưa hè

Thơ   •   21.11.2021
À ơi! giấc ngủ trưa hè Ngủ ngoan con nhé! Tiếng ve lịm rồi Ao trưa đàn vịt nghỉ bơi Lim dim ngủ dưới gốc sồi già nua À ơi! giấc ngủ ban trưa Bình yên nghe gió gọi mùa nồm rong Cha còn đốt rạ ngoài đồng Nắng gay gắt, hoá thành dòng mồ hôi À ơ

Mở và khép

Thơ   •   20.11.2021
Sự cọ xác bỏng rát của đêm tân hôn bằng âm thanh co duỗi đang nâng vóc dáng của ánh sáng mập mờ quyến gợi ôi cánh tay trần úp mặt nhân gian ôi hương ngực chảy tràn giông bão ôi ngón ngón ngất ngây từng núm ve vuốt ôi sự nhớ quên nhập vào tiếng rên kh

Nguyên tiêu

Thơ   •   21.11.2021
Và cậu con trai của tôi đã khóc chiều qua khi cậu bé về đến cổng nhà vội vàng ra vườn chuối con chó đã cắn lưỡi lúc 2 giờ chiều và ông ngoại đã chôn nó cách đó khoảng chục phút rưỡi cậu bé đã khóc nghẹn ngào đây là lần thứ tư cậu bé khóc đưa tiễn nhữ

Lẩn trong mưa Huế

Thơ   •   21.11.2021
Ngày rục rã ăn thành xưa quách cũ Mưa tha hương xé mây xám tơi bời Thơ phải chết mấy ngàn lần mới đủ Cho nhân gian được nói tiếng con người? Trời u ám giết tàn cây dĩ vãng Gió quất roi trên nóc Quan Tượng đài Một ông lão tay kéo quần rách háng Rúc đầ

Ăn một miếng cơm

Thơ   •   20.11.2021
Ăn một miếng cơm những hạt mầm đã chết chết thêm lần nữa.

Chán thiệt luôn

Thơ   •   21.11.2021
Mà thực sự, chán hung rồi Ngoài kia mây phủ kín trời, trắng phau Tôi ngồi rít thuốc, hơi mau Khói bay trắng cả mái đầu như mây Thưa em, tấm lòng tôi đây Em qua lấy, kẻo hôm nay héo xàu Mang về chăm sóc cho lâu Thì may ra, mới tươi màu như xưa Hôm nay

Hỏi

Thơ   •   21.11.2021
Hỏi sông Như Ý còn xanh Và trăng Vỹ Dạ nửa vành còn không? Hỏi em, em đã có chồng? Mà răng Đập Đá ngăn sông cách đò?

Cung trầm

Thơ   •   20.11.2021
Em đừng thốt lên hương trinh sẽ vỡ mắt cỏ buồn dưới chân thần tượng ta về hâm nóng bùa mê tình yêu như biển chết muối đã ướp xác mình ta như cây ăng- tênh đuối gió đã mất sóng môi em hãy ngồi yên đấy em đừng cọ vai đừng lắc lư ngực trần mưa rớt xuống

Cũng chưa chén hết mùa đông

Thơ   •   21.11.2021
Tôi đã hôn vào mùa đông một triệu chín trăm năm mươi bảy lần rưỡi nạm lá phong xác xơ đỏ thẫm da cây ô cựu trầy xước thậm tệ chòm mây ngất ngư thủng loét mưa đắp tấm chăn lên mặt trời ngày đông như con bọ chét cắn vào buồng tim sông Đạm Thuỷ lờ đờ ch

Những giọt nắng

Thơ   •   21.11.2021
Trong tiếng chuông sáng nay một thế giới khác xuyên qua tôi tôi bị treo giữa không gian mạo hiểm giọt giọt thời gian rụng xuống đỏ lòm.

Bài hát buồn của loài chim tổ rách

Thơ   •   20.11.2021
trong cuống họng của ánh sáng đã có những tia tuyệt vọng đã có sự chấm dứt của những cơn gió chết không hình thù đã có sự trở lại của những khoảng không mọc cánh đã có nước mắt em chảy xuống bờ vai phố chật lội qua một ngày chán chường những tiếng th

Thương nhau cho miếng quýt chua

Thơ   •   20.11.2021
Thương nhau cho miếng quýt chua Xin anh chỉ ngậm cho vừa lòng em “Của chua ai thấy cũng thèm” Anh không tin, thử một phen xem nào!   Thói đời ưa chuộng ngọt ngào Mấy ai thích thú cái màu chua cay? Em thì vụng cả đôi tay Chọn mua… nhầm đúng quả

Viên phấn gãy

Thơ   •   20.11.2021
Viên phấn gãy trên tay cái chữ gãy một nét tôi tiếp tục viết em không thể bảo tôi rằng cái chữ bị gãy mà phải nói rằng cái chữ bị tật nguyền khi nó mới xuất hiện trên chiếc bảng đen chữ người nô lệ.

Cánh thư anh gửi

Thơ   •   20.11.2021
Rất bình thường như mặt trời gọi sáng Hoa nở môi thơm góc phố mờ sương Em sẽ chờ đợi cánh thư từ phương xa sắp đến Nắng ban mai đã ngập những con đường Rất bình thường khi em nghĩ về anh Một người đàn ông cho em nhiều ước mơ và hạnh phúc Trái tim anh

Giọt máu còn tươi trong từng cơn biển thét

Thơ   •   21.11.2021
Ánh mắt đơ đơ ngày tàn khốc trời động lạnh vô cùng môi khô chết nụ cười chân lang thang anh góc phố cột điện cô đơn rêu nhỏ giọt hồn máu từ biển xa quay về trong quay quắt hờn căm anh nhủ máu mình cúi xuống những vòng khăn trắng xoá chân trời lủng

Quay quắt ngả tư

Thơ   •   20.11.2021
Thanh quản đắng huda thơ dấy bọt xuân cây bàng mệt lử nhìn mặt trần gian lấm mây thắt vòng tay phố bàn chân sám hối từng bước rễ cây em cười lát cày ruộng cũ năm ngón bóp mặt trời thuỵ & anh nghe nhiều đôi mắt em nụ cười em ngã tư phố quay quắ

Mộng

Thơ   •   20.11.2021
Muỗi sôi một góc hiên nhà Buổi chiều bị rách bởi tà huy rơi Anh nghe bản nhạc không lời Vô hình trung, thấy cõi người đầy ma!

Sầm Sơn

Thơ   •   20.11.2021
Như thế cũng đủ cho anh biết rằng Khuôn mặt biển chiều nay nứt ra nỗi buồn sóng cả Cát điên tiếc đùn mình vào gió Chạy cho kịp lũ mây vàng Một phút Một giờ Một ngày Rồi một đêm trăng Cũng chưa quen được những lối xa xăm thấp thỏm Anh tựa vào nỗi nhớ

Đứng dưới nắng

Thơ   •   21.11.2021
Nắng to, nhiệt độ nó tăng Nên trong người, thấy cứ căng thẳng hoài Mịt mù ngọn gió qua tai Con chim nó đứng trên cây nó dòm.

Ánh sáng tàu điện ngầm

Thơ   •   21.11.2021
Khe núi kỳ ảo ngực em tóc cỏ trượt dài đỉnh núi mùa gió thổi băng qua ngày chúa nhật giọt mồ hôi rớt từ trời lạnh em ngậm nụ cười mới nhú trái tim tàu điện ngầm tốc độ băng trong lòng đất bàn chân chạm ga bình yên môi hồng vải mịn.

Những sợi tóc

Thơ   •   21.11.2021
Những sợi tóc cắm mốc lãnh thổ cuộc đời rồi một ngày trắng và xoá.

Bài hát trở về

Thơ   •   21.11.2021
Da đã mồi ư? Râu, tóc bạc Một ngày rỗng tuếch bóng tre lu Bầy chim sẻ đói trên cành nát Lũ gió bay, tung những xác mù Ta đã tàn, như rơm rạ sứt Lửa nào thiêu vội ý thơ khô Tro bay trong tiếng chuông vàng đứt Trang sách nhô lên những nấm mồ Con trùn g

Ánh mắt

Thơ   •   20.11.2021
Ánh mắt mở đầu một tình yêu tình yêu ấy chết cũng từ ánh mắt và vọng mãi trong niềm thù hận.

Phim ma

Thơ   •   20.11.2021
một người nữa gục chết tiếng nổ và máu sự bảo vệ của chế độ độc tài là họng súng chỉ thiên đạn lạc!

Lời của cây nơi hố thẳm

Thơ   •   20.11.2021
vắt ngang qua rừng thẳm & đu mình dọc triền đá dựng ở đây quanh năm không có mặt trời chỉ bao trùm một mùa đông ghẻ lạnh ghê hồn bao nhiêu nước mắt của xứ sở này đã ngấm vào thịt da bỏng rát & tê buốt lũ rêu bám chặt trên lưng những định hướ

Trên hành trình làm người

Thơ   •   21.11.2021
Trong hành trình làm người ít nhất dưới bàn chân của mình một chú kiến đã chết.

Nghịch

Thơ   •   20.11.2021
quèn quẹt mái tôn lá chuối lật từng trang nần nợ một màu đen rất khuya chui ra từng hơi thở ngập ngầm bóp nghẹt một loài tim một loài tim biết khóc trong lặng im không một dạ hương sinh nở không một men rượu tráng ly không một tiếng đàn vụn vỡ tất cả

Ấy bỏ cả tiếng đồng hồ

Thơ   •   20.11.2021
Ấy bỏ cả tiếng đồng hồ để tạo dáng tóc nhưng không vứt nổi một chiếc vỏ kẹo vào sọt rác.

Em trả phòng để đi dọc sông hương à

Thơ   •   20.11.2021
nắng dẫm chân làm nũng vỉa hè lốm đốm những cái đọt lộc vừng vẽ bức tranh màu huyết dụ như một bâng khuâng của sự chia tay về thôi vác một bó yêu thương về hun nóng vòng bánh xe chiều muộn rụng một chiếc lông mi vào cái nhìn vạn dặm sông trôi dật dờ

Chiều đông đầy gió

Thơ   •   21.11.2021
Bồn chồn con gió đi qua Cuốn theo lớp lớp hồn ma theo cùng Bình vôi gãy, dưới gốc sung Đột nhiên đứng dậy nhảy cùng khói nhang Rưng rưng một mảnh hồn làng Xương phơi trắng đất, máu loang tím trời Khúc ca dao, mỏi mòn hơi Miếng trầu héo, chết trên cơ

Bóng chiều tà

Thơ   •   21.11.2021
Tiếng hú đổ dồn từ rặng cây mờ xa bên dòng sông xuyên qua ánh nắng chiều uể oải những xác lá tung vãi lên bầu trời làm cho lũ chim ngơ ngác đôi cánh mềm oặt mất phương hướng từng tiếng kêu nặng trĩu chìm nghỉm xuống dòng sông đen thẫm.

Tín hiệu

Thơ   •   20.11.2021
một vùng sáng lúc 3 giờ tôi quấn tấm chăn chống muỗi từng ký tự nhẫn nại lăn trên màn hình tôi ngâm hồn mình trên bàn phím email đang nảy mầm một tín hiệu sớm mai tôi kích chuột niềm tin ánh sáng bước ra trước mắt tôi một ngày mới tôi biết trong đó c

Tưởng niệm

Thơ   •   21.11.2021
Em bỏ sót nụ hôn thời thơ dại Trong giấc mơ ngày tháng cũ xa rồi Màu thương nhớ ngọt ngào âm ỉ cháy Cánh phượng nào còn thắp lửa trên môi.

Gặp tia nắng trong dạ con bình minh

Thơ   •   20.11.2021
Lội qua ánh sáng lạnh chạm cuộc tình hờ tròn lẳng nanh mọc từ sống lưỡi gió tro phủ hồn nón rách em cong môi nhang khói Kim Long lời xương ám dụ khâu niềm tin rắn độc cau nhô tia đàn măng cụt xoe tán vo ve muỗi nhựa hôn vắt kiệt sức mình đùn tổ kiế

Những giọt máu trong buổi chiều mù

Thơ   •   20.11.2021
ba con kiến riện bò ngang cửa sổ mục cái nắng sau bão cũng lạ lẫm như ngày của riêng em trong tháng buổi chiều như cọng rơm khô queo phất phơ những râu gió 14h42 anh nhắn tin cho em qua điện thoại những con chữ là những tia máu bắn xa hơn khoảng cách

Về những nụ hôn

Thơ   •   20.11.2021
Có lần anh nắm tay em trong mùa hoa vàng rộ Đêm mở khoá loài người bằng lồng ngực sinh sôi Cánh đồng mở ra màu huyền bí đất trời Tạo những cánh võng làm bằng gió Anh và em nhè nhẹ ru nụ hôn vào giấc mơ dài thần tiên Tiếng cót két của mê đắm Của răng

Trước biển Vũng Tàu

Thơ   •   20.11.2021
ngay giờ phút này và ngày mai ta nghĩ về ngày ta ra đi để ta bước tiếp ngày hôm nay ngày mai khúc hát nhảy múa trên bàn tay từng vượt biển ta bế con đường trên đôi tay ta tạo những con đường trên sóng sóng sẽ lấp con đường ta khai phóng con đường sẽ

Em lỡ tay cầm chùm chìa khoá

Thơ   •   20.11.2021
vì em là con gái đồng nghĩa với nỗi buồn tuyệt tự nhưng biết làm sao! em đã lỡ tay cầm chùm chìa khoá sẽ hưởng thụ hoặc sắp xếp hoặc hoang phí hoặc bới tung lên di sản khi cánh của từ đường bật mở sự tình cờ duyên ngộ hay sự kế thừa cũng đồng nghĩa

Em non em nước, ta về

Thơ   •   20.11.2021
Ta về cõng núi đi chơi Dắt sông đi dạo giữa trời mang mang Gặp em nước mắt hai hàng Khóc trăng cố xứ, lạy hoàng hôn xưa Ta về đốt cháy cơn mưa Xương muôn năm cũ, còn chưa xuống mồ Giọt chuông chùa, cứng đơ đơ Ngàn năm nhang khói vật vờ đất thiêng Ta

Nói chuyện với muỗi

Thơ   •   21.11.2021
Ta nhét vào khuya tiếng hắc xì Để cho hơi thở khỏi bay đi Cơn mưa đã ngủ, ta còn thức Thử lắng nghe mi nói cái chi? Có lẽ đêm nay không hút máu Chỉ là bay lượn tí cho vui? Mi kêu như thể là âm nhạc Ta thích nên ta lúc lắc đùi Ta hỏi mi nì! lạnh lắm k

Trong cơn mê loài thú hoang

Thơ   •   21.11.2021
Người ngồi câm miệng lại ngó trời đất đảo điên người như ngây như dại đắm trong cuộc muộn phiền ngườii ngồi châm điếu thuốc thấy lòng thêm cô đơn trái đất nuôi trong ruột bao nhiêu lửa căm hờn? người ngồi ngó quanh biển hỏi dài rộng là bao? hạt muố

Ký ức

Thơ   •   20.11.2021
Ký ức mây bay trôi qua xác bia tượng nhịp cầu nối quạnh hiu men say bập bềnh dạ thảo hư vô rất nóng ruột mùa hạ reo thi chập chờn cơn mơ nước mắt viên sỏi chạm môi từ bi lạy tạ khúc vĩ ngâm chết dở năm ngón tay bấu bầm rêu cổ ngun ngút cỏ loang sươ

Người ta dựng mái nhà mới hoành tráng cho tấm bia mòn hết chữ

Thơ   •   21.11.2021
Người ta dựng mái nhà mới hoành tráng cho tấm bia mòn hết chữ hãy yêu thương và quan tâm từng giây phút em không muốn mình là di sản.

Bao La lạnh

Thơ   •   21.11.2021
Dừng đây quán tạm, trời chưa tối Ngày khuyết mòn hung tiếng thở dài Cơn gió lùa chi thân xác mỏi Nỗi niềm đã chật kín trong chai Ta mở, máu trào, môi sánh bọt Đời nghiêng, nghiêng đổ, ta nào say Thế gian hát mãi câu tình sót Duyên nợ sầu chi kiếp trả

Khoảnh khắc đau

Thơ   •   21.11.2021
Tiếng ve sáng nóng bừng lên đám cháy Nắng chửa bình minh mà đã tịch dương Làn gió mơ hồ, vừa đi vừa chạy Vác bóng thời gian, tất bật lên đường Những nụ hồng trắng vàng tím đỏ Chưa khoe màu, sâu đã đục nát thây Đời xa lạ, sủa tràn hê giọng chó Đầy ắp

Mộng ảo

Thơ   •   21.11.2021
Buồn, ta thở, hơi bay mờ mắt kiếng Nhịp tim rung trong vắt tiếng chim kêu Ta mới đó, mới đây, ta ẩn hiện Tà dương rơi, mái úa, chiều ơi chiều! Đường rất thẳm, lá cào tâm trí lạ Gió u huyền se lạnh quấn nhơn gian Sông cuốn áo trôi qua bờ tàn tạ Bóng p

Có một mùa xuân muộn màng ở Huế

Thơ   •   21.11.2021
Sẽ không nói gì nữa đâu khi mùa xuân về quá trễ tràng có lẽ cơn mưa cũng mỏi mệt ngủ quên trên mạng nhện mái nhà xưa tiếng chim đục hơn khi chạm vào cơn gió độc câu hát ru con mềm nhũn hoá thân chiếc tã lót ướt đầm mấy lần chiêm bao bay ngoài cửa sổ

Giấc mơ về em điều khiển thân xác tôi

Thơ   •   20.11.2021
Giấc mơ về em điều khiển thân xác tôi thực ra tôi đang nhìn em bằng giấc ngủ.

Bên này và bên kia

Thơ   •   20.11.2021
Bên này và bên kia trái đất có hai màu con người có hai mắt.

Ngày cuối năm ở nhà một mình

Thơ   •   21.11.2021
Ngày cuối năm, hơi buồn Lòng trơ như lô cốt Bàn tay như chổi cùn Cứng đơ đơ từng đốt Vợ con vô thăm quê Hẹn về vào ngày mốt Nhà rộng thênh bốn bề Con chó ngồi hóng hớt Mưa dội trên mái nhà Chui xuống trần mấy hột Ngó ra ngõ, con gà Ướt như con chuộ

Chứng ngộ

Thơ   •   20.11.2021
An nhiên như vầng trăng Sáng ngần trong gió bụi Mênh mang cõi vĩnh hằng Là đức tin không tuổi Vượt trên đỉnh hư không Giữ tâm mình tự tại Giới thuyết như dòng sông Gập ghềnh và chảy mãi Khép mình là ẩn dật Lá rơi là vô thường Đời khóc - cười - hư -

Anh thận trọng sắp lại từng hơi thở

Thơ   •   20.11.2021
anh thận trọng sắp lại từng hơi thở nhẹ nhàng để hình dung khuôn mặt em mặn ướt có lẽ hạnh phúc đang sôi lên từng cơn nước mắt mùa đông chạy trốn nơi xứ tuyết khi biết chúng mình cầm tay nhau chưa bao giờ mình đắm trầm trong nhau như thế như hạt đang

Ừ thôi mùa thu

Thơ   •   20.11.2021
Thôi. Mùa Thu. Phố. Buồn tênh Mưa lưng nửa giọt. Người quên gội đầu Đem vô tình, ném vào nhau Quay lưng, phố đớp một câu chửi thề.

Cái chết & sự thật

Thơ   •   20.11.2021
Hàng ngàn sợi khói nhang chờn vờn tiếp nối không chắp vá được kiếp người hàng trăm chiếc vòng hoa không tôn vinh được một cốt cách hàng chục điếu văn chia buồn chưa hiểu được lòng người cuộn trong chiếc áo quan cái tên khắc trên bia chưa ph

Buổi sáng trong rừng cũ

Thơ   •   20.11.2021
Giọt sương thứ nhứt đã tan Đá thê lương, vọng trên ngàn dưới khe Từng xanh lớp lớp mây che Ngày u ám, đã vội khoe sắc buồn Gió ngang một phát, đi luôn Lá khô vội trở nỗi hờn ghen xưa Hứng hột nắng, bợ hột mưa Cuộc tình được mấy hột thừa ra đâu? Em đ