Người lính ấy
(Kính gửi nhà thơ Tụ Vinh - Nguyễn Sư Giao) Người lính ấy trở về Trên thân mình lỗ loang thương tích Thực tại có khi hóa thành bi kịch Vẫn âm thầm chịu đựng tìm lãng quên Ước vọng cuối cùng là sự bình yên Và khúc nhạc đời là bản tình ca bấ
Nội dung bài thơ: Người lính ấy
(Kính gửi nhà thơ Tụ Vinh - Nguyễn Sư Giao)
Người lính ấy trở về
Trên thân mình lỗ loang thương tích
Thực tại có khi hóa thành bi kịch
Vẫn âm thầm chịu đựng tìm lãng quên
Ước vọng cuối cùng là sự bình yên
Và khúc nhạc đời là bản tình ca bất diệt
Màu thời gian oan nghiệt
Ngọn lửa nào đốt rừng thương cho cây trái tật nguyền
Con chim sâu bé bỏng tìm duyên
Tiếng hót ngày xưa gọi bình minh lên đã lắng
Vườn cây trơ trọi gió lùa
Thôi trách chi cho hoa trái lỗi mùa...
Nhưng
Tất cả dĩ vãng đã vào mùa bình yên tâm thức
Đóa hoa đời tỏa hương nghị lực
Người lính già như sống lại tuổi thanh xuân.
Bài thơ Người lính ấy của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng
Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ
Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng
Gặp đám chết đang trôi qua phố
Ngày rất gần và loài người còn xa lắm
Cái mặt [trời] méo xệch chui qua con hẻm ngập rác
Tiếng mưa đêm giã nát mái tranh
Người ơi đừng buồn chi thêm đau
Cơn gió lạc dưới vòm trời đen như sông Tô
Sự tự do quẳng con chim tôi vào lửa
Khi anh thở bằng hơi thở của em
Một ngày cuối tháng bảy hai lẻ chín
Đài phát thanh vang ở các góc phố
Rụng xuống môi sầu nước mắt cay
Em trả phòng để đi dọc sông hương à
Ta như giọt lệ giữa dòng phù sinh