Người lính ấy

Thơ   •   Thứ bảy, 20/11/2021, 00:35 AM

(Kính gửi nhà thơ Tụ Vinh - Nguyễn Sư Giao) Người lính ấy trở về Trên thân mình lỗ loang thương tích Thực tại có khi hóa thành bi kịch Vẫn âm thầm chịu đựng tìm lãng quên Ước vọng cuối cùng là sự bình yên Và khúc nhạc đời là bản tình ca bấ

Nội dung bài thơ: Người lính ấy

(Kính gửi nhà thơ Tụ Vinh - Nguyễn Sư Giao)

Người lính ấy trở về

Trên thân mình lỗ loang thương tích

Thực tại có khi hóa thành bi kịch

Vẫn âm thầm chịu đựng tìm lãng quên

Ước vọng cuối cùng là sự bình yên

Và khúc nhạc đời là bản tình ca bất diệt

Màu thời gian oan nghiệt

Ngọn lửa nào đốt rừng thương cho cây trái tật nguyền

Con chim sâu bé bỏng tìm duyên

Tiếng hót ngày xưa gọi bình minh lên đã lắng

Vườn cây trơ trọi gió lùa

Thôi trách chi cho hoa trái lỗi mùa...

Nhưng

Tất cả dĩ vãng đã vào mùa bình yên tâm thức

Đóa hoa đời tỏa hương nghị lực

Người lính già như sống lại tuổi thanh xuân.


Bài thơ Người lính ấy của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ

Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng

Tổng hợp

Cùng tác giả: Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Chợt nghĩ giữa hoàng hôn

Thơ   •   20.11.2021
ta như bà ngựa già lọm khọm giữa buổi hoàng hôn xám xịt tri hô một cái nhìn thấu vào từng đốt xương quá vãng gặm mớ cỏ vàng vụn như gặm ngày tháng bầy nhầy trong câu thơ mửa máu tung vó vào khoảng trống không giẫm đạp buổi chiều ráng đỏ làm gãy dấu c

Nghĩ 2

Thơ   •   21.11.2021
Cuộc đời là một chuyến đi Về nơi huyệt mộ, có chi mô nờ!

Tình thị

Thơ   •   21.11.2021
Đã đành loang lổ lời yêu Tơ hồng trót buộc cái điều đam mê Tiếng cười anh ngợm hả hê Tiếng cười em ngượng bộn bề dở hơi Nhạt trầu cứ quệt thêm vôi Nhạt tình cứ chạm làn môi cháo hành Anh nát rượu cũng nên danh Em hơ hớ váy cũng thành giai nhân Mặc sư

Âm

Thơ   •   20.11.2021
Người qua đã lút vai người Hẹn nhau gặp giữa nụ cười vô ngôn Kinh vàng lạy tạ tiếng chuông Tử sinh lún một vết buồn ngang môi.

Trung du

Thơ   •   20.11.2021
thời gian trắng hớ rỗng tuếch những ngọn núi cúi mặt thê thảm nhìn dòng sông nhầy nhụa máu những con người tôi đã gặp chết dần như cục đất bạc màu những bàn tay xương xẩu chìa ra sau mùa lũ quét những ánh mắt đục ghèn rơm rớm cơn đói đục thân những c

Câu nói của kẻ đang chết

Thơ   •   20.11.2021
cầm tù đôi mắt tôi vụt ra bên ngoài vũ trụ tóc vướng cứa con tim màu biển xanh những cơn khát địa chấn đang lùng sục sự sống trên triền môi nhân bả

Cắn nhau một cá rô đồng

Thơ   •   20.11.2021
bởi con cá rô mà làm anh nhớ cái sần sùi tuổi thơ bởi con cá rô mà làm anh thấy cái mùi bùn quê hương bị chiên xù bởi con cá rô mà anh thấy cái vòm trời chật trong cái đĩa bởi con cá rô mà anh thấy cái con người anh như đám cỏ giữa đồng khô em cắn c

Hỏi

Thơ   •   21.11.2021
Hỏi sông Như Ý còn xanh Và trăng Vỹ Dạ nửa vành còn không? Hỏi em, em đã có chồng? Mà răng Đập Đá ngăn sông cách đò?

Huề

Thơ   •   20.11.2021
Nhất thiên hạ, đó là em Hào hoa cũng phải nát tim, rục lòng Cũng may, em đã có chồng Nên ngàn năm cũng lòng vòng thiên thu.

Lá thư

Thơ   •   20.11.2021
Rất bình thường như mặt trời gọi sáng Hoa nở môi thơm góc phố mờ sương Sẽ chờ đợi lá thư từ phương xa sắp đến Nắng ban mai ngầm ngập những con đường Rất bình thường khi em nghĩ về anh Một người đàn ông cho em nhiều ước mơ và hạnh phúc Trái tim anh ch

Gặp đám chết đang trôi qua phố

Thơ   •   21.11.2021
đấy là sự mỏi mệt đến tột cùng của đốt sống đang mọc gai những vết chém dọc ngang không làm vụn vằn con chữ tiếng sáo của người mù cất lên trong đêm trường đói rách rừng đã bong da thịt xác người nhẹ hều bèo bọt trôi đầy vũng tội tìm đâu hơi thở xanh

Lạc

Thơ   •   20.11.2021
Đi dọc theo mùa rám nắng dưới chân núi mỏi dòng sông ô nhiễm tự nguồn dài thêm hành trình u ám ta nghe tiếng thở dài Cao Bá Quát siết buốt giữa hai hàm răng chiếc bóng ám ảnh giấc ngủ loài chim tự do ta ngồi bẹp xuống giữa hoang hoải mầm ươn lượm lặ

Rất tự nhiên

Thơ   •   20.11.2021
Ngày uể oải, đêm co ro Vầng trăng ịn một chữ O cuối trời Nửa đêm, gà gáy một hơi Con thằn lằn nở, bể đôi trứng tròn.

Bên ngoài cửa sổ

Thơ   •   21.11.2021
Giấc mơ - dơ mất hết rồi Con trăng xuống tóc từ hồi còn non Mây xưa gió thổi đã mòn Sao khuya hay nước mắt còn lung linh?

Tôi nghe phía đầu nguồn

Thơ   •   20.11.2021
tôi cạo cái đầu tôi trọc lóc tóc lại mọc lên như quả chôm chôm từng sợi thần kinh chĩa ra mọi phía tôi nhìn có những cái nhìn nhắm mắt mới rõ mới thấu có những cái nhìn quay lưng vẫn biết vì những tiếng rên oan khốc vì cái mùi hôi ngu ngốc vì cái mà

Mưa giêng

Thơ   •   20.11.2021
Nhẹ như bụi, mỏng như sương Mà sao ướt rượt con đường mùa xuân Lặng thinh và rất ân cần Từ từ thấm, đến mấy phần thịt da.

Tha ma giữa ngọ

Thơ   •   20.11.2021
Ngang qua mả đống đầu làng Nắng trưa dựng đứng hàng hàng âm binh Rùng mình trong đám cỏ tranh Chuột tha xương trắng bò quanh mặt người.

Nắng đổ rát lưng tháp

Thơ   •   20.11.2021
Nắng đổ rát lưng tháp mưa xối nát gạch hồng cỏ xanh cổ tích.

Rừng cháy

Thơ   •   21.11.2021
Rừng cháy, hoang mang mùi gỗ khét Cuối trời mù mịt khói tro bay Gió chiều thổi nát câu thơ chết Ôi! nghĩa trang buồn! Ta ở đây Ôi! nghĩa trang buồn! Ta ở đây Bao gươm giáo sẵn ở nơi này Hét lên một tiếng, ôi là máu Máu chảy bao đời cho đến nay.

Mùi bể dâu

Thơ   •   20.11.2021
Trưa, đem chó chết đi chôn Nhẹ tay, kéo vội linh hồn nắng lên Tôi nghe cỏ khóc rất hiền Thấy đa đoan chảy triền miên đất trời Chập chờn trong gió, bướm bơi Hồn thu ảm đạm trong lời hoa đau Mây đen phủ kín trên đầu Đã nghe mùi của bể dâu rất nồng.

Ngày rất gần và loài người còn xa lắm

Thơ   •   20.11.2021
hãy ngồi xuống đây, cạnh tôi, này bạn tôi không nhớ rõ hành trình của ngày hôm qua chập choạng những con bò đực nhảy cẫng lên sườn đồi mùa xuân đã về trên thảm cỏ có dấu chân bò bạn hãy ngồi xuống đây, ngay chỗ này, tôi sẽ mách bạn về những cọng cỏ k

Hoạ khúc nhớ

Thơ   •   20.11.2021
co người lại anh nhả ra tiếng ngáp có mùi mạng nhện buồn hơn tiếng thạch sùng buổi chiều Hà Nội mưa như trút vào pho tượng rỗng của tháng ngày xa em cho nát cho tan ra những mảng thạch cao mệt mỏi cây ổi lắc lư chùm lá gầy rạc xác xơ co ro trong mùa

Sự cô đơn là âm thanh rất xa

Thơ   •   21.11.2021
Sự cô đơn là âm thanh rất xa không nghe được nhưng vẫn cố.

Ngủ dậy cho gà ăn

Thơ   •   21.11.2021
Ban mai rộn rã tiếng gà Anh quăng bụm lúa thế là mổ thôi Mổ đi em! Mổ liên hồi Mổ cho sạch những hột đời đắng cay Anh thương cơn đói đầu ngày Chập chờn như bụi lấp đầy nhân gian Mổ đi em! Mổ bầy đàn Mổ cho sạch những hột vàng khổ đau Em nào muốn gáy

Nguyện

Thơ   •   21.11.2021
Thưa em, trăng khuyết đã tàn Khói ngu ngơ, phủ ngút ngàn trời xanh Sóng bà điên, khéo khoe nanh Tám phương quậy phá, nát nhành phù du Thưa em, anh cũng mệt đừ Giấc mơ quê cũ bây chừ nát tan Rượu mềm môi, xé ruột gan Trắng đen xin được hoá vàng, thưa

Cũng vừa

Thơ   •   20.11.2021
Ngại chi nắng, lo chi mưa Trời chưa kịp sáng đã trưa trợt rồi Một đời dưỡng lưỡi trong môi Mỉm cười nói một chữ thôi, rồi về...

Con chuột máy tính

Thơ   •   21.11.2021
Cái đuôi dài ghê Đi bằng lỗ rốn Mèo đến cận kề Cũng không chạy trốn Giúp người mải mê Không nề bận rộn.

Mùi âm thanh đã rách

Thơ   •   20.11.2021
Em chừ, Văn Thánh, đã quên Mần răng mà nhớ chiều lên Long Hồ? Trời chơ vơ, đất bơ vơ Hồn ngang Xước Dũ đã phờ phạc lau Chừ nghe nằng nặng cây cầu Nhịp duyên đã lụn, nhịp đau vẫn còn Nhớ nhung cho lở núi non Cho khô biển đục, cho mòn sông trong Còn kh

Giờ tan học

Thơ   •   21.11.2021
Chuông reo, chuông reo vui Ngoài hiên mẹ đang chờ Mang giày và đội mũ Vẫy tay cháu chào cô.

Lỡ tay

Thơ   •   21.11.2021
Ta ném vào hoàng hôn, cục đá Làm rách mặt trời trên núi xa Ui chao máu đổ, ui là máu! Chảy xuống dòng sông đỏ mù loà Con chim bói cá toan đớp máu Đôi cánh sôi lên máu - mặt - trời Vũ trụ mệt nhoài trong biến động Nằm im và thở chẳng ra hơi.

Bông lúa nặng hạt

Thơ   •   20.11.2021
Bông lúa nặng hạt gió mưa đêm qua chuỗi buồn nằm sát đất.

Những sợi tóc

Thơ   •   21.11.2021
Những sợi tóc cắm mốc lãnh thổ cuộc đời rồi một ngày trắng và xoá.

Ở Quy Nhơn viếng Hàn

Thơ   •   20.11.2021
Trùng trục đá lăn lóc- những hồn trăng rụng dọc bờ sóng Nhấp nhô những ý thơ cùi tinh khiết triều âm Người xưa ngồi đây làm thơ đau thương Tài hoa khóc dưới chân sóng Đá vỗ ngàn năm vô thường Cát bụi di thảo không xóa được căn duyên kiếp người bạc m

Tin nhắn còn sót trên bàn thờ

Thơ   •   20.11.2021
chấm hết sạch sành sanh không còn gì túi nước mía đã ráo & bầy kiến liếm hết mùi đường sót lại lúc này tôi chết được rồi tôi rất thơm trên giàn thiêu lũ quạ bảo thế buổi chiều chuyển đông nằm ngoài ca từ buổi tối thuộc con hẽm 24 tin nhắn th

Cái mặt [trời] méo xệch chui qua con hẻm ngập rác

Thơ   •   20.11.2021
Người điên nhìn tôi & cười thân mật anh ta lẩm nhẩm điều gì có lẽ anh ta đã gặp tôi trong giấc mơ của anh cũng nên hay tôi rất giống anh ở điểm nào đó có lẽ là khuôn mặt tôi cũng ngờ ngợ khi nhìn đôi mắt dài dại của anh ấy thật giống tôi tôi bắ

Tiễn

Thơ   •   20.11.2021
Cỏ xưa mọc chỗ ta ngồi Khói nhang nhòe lấp bóng người lướt qua Bụi hồng vừa mới nở hoa Tiếng kinh thắp đỏ vân hà cõi không.

Trước biển

Thơ   •   20.11.2021
hớp chút nữa đi anh! rượu độc đấy! rượu mềm môi ta ngồi bệt giữa tháng ngày cùng tận bão chưa tan gió vẫn rít gào cây đã đổ có mọc nên mầm mới? chiều nay tôi cùng anh nhìn xa xôi hải lý mịt mù khơi! sóng dữ nuốt thân tàu đàn cá về đâu? tan tác! rồ

Con đường mùa hạ

Thơ   •   21.11.2021
Hình như đôi môi em đỏ Hàng cây nghiêng cánh phượng hồng Hình như em là nỗi nhớ Cho bằng lăng tím thuỷ chung Hình như em là trang vở Tiếng ve chăm chỉ học bài Hình như em là hơi thở Cho chiều thơm ngát hương bay Hình như em đi guốc mộc Con tim ai đập

Tết quê

Thơ   •   20.11.2021
Mùng một tết, trèo lên non Thắp nhang, cho khói cuộn tròn lên mây Ngó xuống ruộng, chộ chim bay Ngó xuống chưn, chạm một ngày sắp qua Sông thì vẫn gọi Vu Gia Chùa, thì vẫn chỗ Đò Ba Bến buồn Lấy tay bụm bụm nước nguồn Thấy hơi lạnh lạnh trong buồng

Nắng quê nghèo

Thơ   •   20.11.2021
Con gà bới nát luống rau Con trâu mẹp nát cái ao sau nhà Nắng từ đất mẹ quê cha Nắng lên từ bãi tha ma đầu làng Nắng về thả cái chang chang Cho mắt đỏ, thắp cục than phận người Nắng đành đoạn rứa nắng ơi! Có nghe nước mắt, mồ hôi cạn dòng? Quê nghè

Mùa đông nhạt nhoà

Thơ   •   21.11.2021
Đã nghe cơn mưa khóc Thấm ướt ngọn đèn khuya Rụng thêm vài sợi tóc Trên gối sầu cách chia Cô đơn xây mộ vắng Bằng hơi thở rã rời Đêm đen và máu trắng Quẫy mình trong cánh dơi Lặng im nghe thân xác Tan dần theo khói nhang Ta tìm trong mất mát Những vế

Cháy vào mắt xanh

Thơ   •   20.11.2021
cháy vào mắt xanh màu hoa đỏ trái tim học trò

Trượt trên nỗi nhớ

Thơ   •   21.11.2021
Anh vừa bước ra ngoài cuộc thăng trầm khói sương huyền ảo của một chiêm bao tan chảy trên vết sẹo hình hài, ngày xa em buồn tênh mảnh vỡ, bàn tay lướt buồn trên sợi ưu tư ngày cũ, anh dang díu với niềm đau mọc cánh trong sự trống vắng tột cùng em, l

Khó ngủ

Thơ   •   20.11.2021
Đánh thức mùa sau bằng tiếng thở dài huyền thoại về một đêm trăng bàng bạc móng vuốt của âm thanh cấu cào sau gáy tai bằng tiếng gió rít xao xác Huỷ thân trong bình yên nghe mục rũ từng xác lá nghe khúc hành ca của loài kiến đêm nghe rạn nứt của ngô

Nắng Huế và em

Thơ   •   21.11.2021
Nắng hiền đổ xuống cỏ xanh non Bóng nhỏ in duyên dưới lối mòn Thèn thẹn len hồng đôi má lúm Dịu dàng lướt nhẹ gót chân thon Se chiều gió biếc vương tà áo Thoảng chút hương thơ ngợp cõi hồn Lặng lẽ trưa ơi! tràn xứ mộng Tay ngà khẽ chạm cánh

Lời cho ngàn sau

Thơ   •   21.11.2021
Theo dòng năm tháng cuốn trôi Hẹn nhau chi bấy, những lời xưa sau? Tóc xưa mấy ngọn rầu rầu Lỡ duyên lỡ phận, nhuốm màu tân toan Chắp tay lạy mộng dã tràng Đa mang này, với đá vàng hư hao Rượu sầu ngậm giọt thấp cao Tuồng thiên biến, ngọn ba đào hớ h

Tiếng mưa đêm giã nát mái tranh

Thơ   •   21.11.2021
Tiếng mưa đêm giã nát mái tranh gà mái cúi đầu đảo trứng mẹ kéo tấm chăn rách lên ngực con.

Ròng rã nơi đó...

Thơ   •   21.11.2021
ròng rã những tang thương trôi theo từng bước chân mỗi ngày tôi đưa tang một lần mỗi đêm tôi đưa đám tang tôi về khu mộ nơi đó tôi nghe tiếng trẻ khóc oằn trên vũng đói nơi đó tôi nghe âm thanh máu đổ nơi đó tôi nghe bốn mùa tạo hoá chỉ còn một mùa đ

Người ơi đừng buồn chi thêm đau

Thơ   •   21.11.2021
Người ơi! Đừng buồn chi thêm đau! Mây xưa còn lang thang trên đầu Chiều nay ta về qua sông Hương Hoàng hôn giăng giăng bao tơ sầu. Đành thôi, tình xa, ôi cô liêu! Đàn ru lê thê cơn mê chiều Đường bay ơ hờ trong đêm đông Câu thơ dài thêm bao tiêu điề

Rưng rức họng đêm

Thơ   •   20.11.2021
Truy tìm trong xác đêm một dáng ngồi trăng khuyết Câu thơ mỏng như cánh ve non trần truồng hơi thở Một ý nghĩ mơ hồ thắp lên ngàn ánh sao Lưng chừng một chiêm bao quặn đau tiền kiếp Giọt nước mắt nào rơi ngắn ngực em Hối thúc từng ngón tay Như bóp ná

Cơn gió lạc dưới vòm trời đen như sông Tô

Thơ   •   20.11.2021
cơn gió hát điệu nhạc slow thật buồn nó bỏ nhà đi hoang nhiều gấp hàng trăm lần so với tuổi bầu trời đen quá! nó thấy những dòng nước mắt của một dân tộc nô lệ nó không biết cách làm khô nó nhìn thấy những nấm mồ ngày tháng đang rỉ rên giọng máu ứ nó

Bên bờ sông

Thơ   •   20.11.2021
Bên bờ sông tôi thấy mình là người mắc cạ

Phim ma

Thơ   •   20.11.2021
một người nữa gục chết tiếng nổ và máu sự bảo vệ của chế độ độc tài là họng súng chỉ thiên đạn lạc!

Trên đồi sim chết

Thơ   •   21.11.2021
Rồi mai về chết trên đồi Một chùm khe suối rụng rời lăn theo Máu đen nửa thế kỷ nghèo Ta nằm nhớ gánh củi kèo ngày xưa Nắng chiều mắc lẹo cơn mưa Buồn nghe hơi đất dối lừa kiếp sau Dế giun khóc lóc trên đầu Tiễn đưa rừng thẳm đi vào thiên thu Ta nằm

Xuân về khua sóng Vu Gia

Thơ   •   20.11.2021
Rất êm ả một buổi chiều xuân ấm Nắng ngọn tre trĩu xuống tóc hồn nhiên Xanh biếc bãi dâu hiền say mơn mởn Lạc sai hoa, vàng đất cánh hoa nghiêng Những cụ già che chiếc ô cũ kỹ Tay vân vê điếu thuốc lá to đùng Những đôi má đỏ bừng hương thiếu nữ Chạm

Móng vuốt tàn khốc

Thơ   •   20.11.2021
Móng vuốt tàn khốc của mặt trời thô bạo thiêu trụi niềm tin diệp lục tán lá dần rũ mục trong mùa đàn áp tiếng rên của loài ve như vết máu trên bức tranh mùa hạ!

Áo trắng mùa thu

Thơ   •   21.11.2021
Sáng nay áo trắng em ngang phố ngày đã sang thu tóc cốm về sương trắng hồn ai trong mắt lá bâng khuâng chín mọng một đam mê Anh hái tơ trời trong mắt biếc em nghiêng hương sắc xuống đôi tà mùa thu anh gọi về thương mến cho gió vờn say với lụa là Sáng

Chán thiệt luôn

Thơ   •   21.11.2021
Mà thực sự, chán hung rồi Ngoài kia mây phủ kín trời, trắng phau Tôi ngồi rít thuốc, hơi mau Khói bay trắng cả mái đầu như mây Thưa em, tấm lòng tôi đây Em qua lấy, kẻo hôm nay héo xàu Mang về chăm sóc cho lâu Thì may ra, mới tươi màu như xưa Hôm nay

Ngọt ngào

Thơ   •   20.11.2021
Những giọt sữa ban mai tuôn chảy bình minh xuống ngực mùa Tôi đi qua bờ vai thon thả thẳm xanh tiếng thở Vòm lá môi em đung đưa hương vị thanh tân Những lời ru trẻ con báo hiệu lời tỏ tình sắp mở Nắng của sông mươn mướt phù sa Tôi hôn lên màu xanh củ

Bi chừ vẫn Huế

Thơ   •   20.11.2021
Vẫn sông nước cũ tơi bời Nhân gian, vẫn một mớ người xôn xao Từ đêm thành quách đổi màu Gió lang thang, nhảy xuống cầu Phú Xuân Em về ríu cả hai chân Mười phần tóc rối, chín phần môi cay Sông Hương tiếng hát chưa đầy Vầng trăng cũ, đã chết ngay giữa

Sự tự do quẳng con chim tôi vào lửa

Thơ   •   21.11.2021
sự tự do quẳng con chim tôi vào lửa để mọc thêm nhiều lông mới, ôi con chim của tôi, con chim tự do, con chim tìm mồi trên nhánh cành đổ nát của tháng ngày mù tối không lối đi, con chim của tôi hát bài ca vong thân chới với trên vòm trời thẫm xám

Khi anh thở bằng hơi thở của em

Thơ   •   21.11.2021
khi bờ biển nằm ngửa ra đón nhận sự trần truồng của đôi tình nhân vùi trong cát là lúc những đợt sóng căng một khúc đàn trong suốt soi vào bốn con mắt nhìn nhau khi rừng dương đứng lặng câm ngái ngủ chợt giật mình làm nghiêng đổ cơn gió khi đôi tì

Đò Ba Bến

Thơ   •   20.11.2021
hớp rượu này nữa ta đưa em qua Đò Ba Bến hoang liêu ngã ba lòng xốn xang dòng Vu Gia đỏ ối bờ bến gãy tuổi em lớn thầm sau cuộc chiến da em ngăm thuốc súng môi em mặn mà Cấm Thị mắt em nhàu một vệt nhớ Hà Tân ta như chuyến xe thồ ký ức những hoài niệ

Đêm hút gió

Thơ   •   20.11.2021
Đêm hút gió xác chết chất chồng mùa đông đóng băng nước mắt.

Dế kêu đêm, nhớ Việt

Thơ   •   21.11.2021
Một khi tiếng dế thò ra Là khuya rụng xuống dăm ba hột buồn Một khi cất bước lên đường Là nghe trục đất tăng cường nhịp quay Một ngày qua, chết một ngày Bao vùng vẫy, giữa vũng lầy thế gian Trò đời cổ trướng xơ gan Chơi chưa tới số đã toan xuống mồ

Mây mù khuất đỉnh Thương Sơn

Thơ   •   21.11.2021
Mưa uể oải, gió chán chường Máu tôi đã hoá giọt cường toan đau! Tiếng lòng quay quắt rơi mau Nhịp âm thanh đã ngả màu phế kinh Bàn tay sờ đốt nhục hình Tuỷ nhân gian, vỡ, thắp nhành khói sương Tôi ngồi nhặt gió thê lương Từng cơn thổi ngược, rát xươ

Một ngày cuối tháng bảy hai lẻ chín

Thơ   •   20.11.2021
chạm tay vào buổi sáng những giọt cà phê sóng sánh đen vỉa hè nhộn nhịp tiếng nói và khói thuốc những mảnh đời bắt đầu cho hành trình dạt trôi bình minh mắc cạn trên chằng chịt những dây điện kéo qua thành phố lời chào hỏi đầu tiên buổi sáng là lời m

Gửi người của hôm nay

Thơ   •   21.11.2021
ừ thì hôm nay mừng lắm mừng chi lạ dòng sông chảy ngược vẫn xuôi anh đã chết những câu thơ thẳng nằm yên trong huyệt mộ có lẽ mùa tàn không ai quật mộ anh cứ nằm yên xương thịt anh hun xanh cỏ tranh những mầm thơ biếc

Nhoà

Thơ   •   20.11.2021
Ngậm ngùi duỗi cẳng ra sân Cơn mưa rả rích thấm dần vào xương Nhạt nhoà hình bóng quê hương Máu khuya rụng giọt tang thương bên trời.

Cảm giác

Thơ   •   20.11.2021
Hai bốn giờ lẻ mười lăm Gối đầu lên gió, và nằm với sương Đưa tay sờ mấy đốt xương Đã nghe thoang thoảng khói hương trở mình.

Đài phát thanh vang ở các góc phố

Thơ   •   20.11.2021
Đài phát thanh vang ở các góc phố người đi qua các nẻo đường bản tin đứt ra từng khúc.

Cuối hè nhớ quê

Thơ   •   21.11.2021
Hè năm nay được về quê Mì tung tăng với bốn bề niềm vui Đến khi về lại phố rồi Mì buồn, Mì nhớ cứ ngồi buồn xo Nhớ con mèo ngủ nằm co Nhớ gà trống gáy ó o ngoài vườn Nhớ cây xoài trái oằn vương Nhớ dây trầu quấn lòng vòng thân cau Nhớ ông nhớ cả chòm

Sâu răng

Thơ   •   21.11.2021
Sâu răng ngậm kẹo ngọt nhức buốt.

A Sầu

Thơ   •   20.11.2021
Sườn dốc trầm u truông đèo tịch mịch hố thẳm cây chà đá xé chiều khơi ngày tháng xếp nhàu xó mây bạc thếch lưng chừng hoa mua bẻ mắt hương đời mái núi cũ càng cây khô ủ gió rễ chôn thân mối đụn khối giang hồ lỏng dây cương tráng chí hờn kim cổ gió

Tự nhủ

Thơ   •   20.11.2021
Con sông đông cứng lại rồi Gió khuya đã gãy làm đôi trên cầu Đen thui đen thủi một màu Nghĩ chi cho mệt cái đầu rứa mi?

Đêm trắng

Thơ   •   21.11.2021
Rồi thôi cũng một lần đi lá  trầu khô quéo còn gì nữa đâu? khói tôi lỡ một chuyến tàu hắt hiu toa mọn nằm sau ga buồn Gặm chùng mấy miếng hoàng hôn nghe xa xưa réo rắt hồn heo may lời nào khản giọng cỏ cây tôi đa mang giữa tháng ngày mong manh Q

Đi học ngày mưa

Thơ   •   21.11.2021
Cực ghê, đi học ngày mưa Ông trời sao cứ đổ bừa nước ra Đường gần cho đến đường xa Nước dâng lênh láng như là sông trôi Leo lên bè chuối Cóc ngồi Khua tay chèo chống về ngôi trường làng Cùng đi với bạn Chẫu Chàng Anh em Ếch Nhái rộn ràng xin theo Mặc

Bé hát karaoke

Thơ   •   21.11.2021
Hai tay cầm mic Bé hét bé la Chữ theo tiếng nhạc Lời là: - A!... a!...

Âm thanh ngày

Thơ   •   20.11.2021
Cắt từng lớp âm thanh ngày vẽ lên trang thơ ôi màu âm thanh lập lờ đen trắng phát ra tiếng mưa tiếng suối tiếng máu chảy quanh đời phát ra ngọt ngào lọc lừa cay đắng phát ra lời nguyền rủa vọng chuông cắt từng lớp nụ hôn của đêm dán lên trời cao chú

Ca dao

Thơ   •   21.11.2021
Cánh cò bay thấp bay cao nghìn năm vẫn chở khát khao về trời ngàn dâu bãi mía ta ơi! cứ xanh như thể muôn đời vẫn xanh Hàng tre tha thiết ru cành đồng xa nghe gió dỗ dành lúa non chim chiều hót khúc ví von tình người còn ấm là còn ca dao.

Những con đường lạ hoắc

Thơ   •   20.11.2021
on đường đưa tôi ra khỏi ngôi làng trung du hẻo lánh chỉ cho tôi biết những cánh cò muốt trắng chỉ cho tôi biết những bụi hoa dại mang tên cứt lợn hay mắc lẹo hoặc là chó đẻ ngần ấy năm tôi mang trên vai mình con đường ấy Sài Gòn tôi cất giấc ngủ b

Sài Gòn 20h30

Thơ   •   21.11.2021
mưa vừa tạnh nụ hôn vừa tạnh ánh mắt chúng ta chưa tạnh vòng tay chưa tạnh ghế đá công viên chưa kịp ấm chỗ ngồi chiếc vé gài gòn - nha trang bật khóc khoan cắt đại lộ ... những khoảng khắc rối có thể làm nên bảo tàng chứa những hồng cầu sẽ chết nhấ

Ai cũng có công

Thơ   •   21.11.2021
Bàn chải bảo: - Răng trắng tinh Là nhờ công trạng của mình tôi thôi. Kem rằng: - Anh nói sai rồi! Có anh, mà chẳng có tôi, cũng thừa. Hàm răng điềm đạm vội thưa: - Nhờ hai anh, tôi bốn mùa trắng thơm Xin đừng cãi cọ thiệt hơn Xét công lao, ấy vẫn cò

Người đàn bà học vẽ

Thơ   •   20.11.2021
em có đôi mắt Tokyo dịu & sáng cậu con trai tinh nghịch & rất đỗi thông minh buổi sáng & buổi tối tiếng mẫu tử làm cho căn phòng ấm hơn khi mùa đông sắp về ngự trị cậu con trai thích vẽ đã dắt em vào lớp học & em là cô học trò ngoa

Xế

Thơ   •   20.11.2021
Cỏ xanh loã thể chân cầu Sông xanh ngả ngớn một màu khoả thân Gió mây giao hợp mấy lần Buổi chiều nắng xế vừa gần vừa xa.

Đò Cồn

Thơ   •   21.11.2021
Nghe đồn có một đàn cò Sáng nay đậu trắng bến đò Cồn Le Hỏi thăm lá mít lá me Đêm qua sương rụng hắn đè đau không?

Chú vịt con

Thơ   •   21.11.2021
Chú vịt con như cục bông Lông vàng óng, đôi chân hồng dễ thương Đẹp chưa! đôi mắt tinh tường Lại thêm chiếc mỏ vàng vàng đáng yêu Vịt con sớm sớm chiều chiều Quẩn theo chân mẹ đớp bèo dưới ao Tập bơi tập lặn tập nhào Thế mà vịt chẳng cần phao... mớ

Cha nằm viện

Thơ   •   20.11.2021
Cha nằm bệnh viện đứa con gái không về thay tã cho cha kịp và người con dâu đã làm việc đó niềm hạnh phúc nhân bốn và nhiều hơn nữa.

Đồng hồ báo thức

Thơ   •   21.11.2021
Chiếc đồng hồ của bé Thật ngoan ơi là ngoan! Sáng nào cũng dậy sớm Đúng giờ hẹn, chuông vang Bé liền mau thức dậy Tập thể dục nhịp nhàng Rồi đánh răng súc miệng Tự giác ngồi vào bàn Bé ôn lại bài cũ Cùng với bạn chim sâu Cún con vừa tỉnh ngủ Ngồi lắc

Nhớ con

Thơ   •   21.11.2021
(Cho con Nguyễn Trần Nhật Quang) Chiều nay ngang trường Mầm non Ba thấy người ta đón trẻ Lòng buồn, vì ba nhớ con Hỏi thầm ai đón con nhỉ? Giờ này mẹ chưa tan ca Ba xa hàng trăm cây số Chắc là đã có ông bà Đón con về nhà rồi đó Sáng

Dòng sông Trương Chi

Thơ   •   20.11.2021
Cạn và nứt ra từng phù sa mai rùa xiêu vẹo sông không còn dòng chỉ là khô ráp vệt trăng hạnh phúc tìm đâu nơi thao thiết tiếng sáo bạc trắng màu đam mê phơ phơ ngọn lau không bến đợi về đâu chơi vơi một tiếng gọi tình thuyền mắc cạn hư không dùng dằ

Thức dậy sau cơn bão

Thơ   •   21.11.2021
một buổi sáng tù mù bùn non thấu lên cổ họng bùn non dán chiếc quần đùi vào đôi mông lép tôi như pho tượng đồng cáu xám Quảng Nam! tôi gọi thầm như tiếng rên 1945 tất cả những đau thương sau lũ dạt về phía đuôi mắt mẹ những âm thanh không thể thở nổ

Rụng xuống môi sầu nước mắt cay

Thơ   •   20.11.2021
Rót mời nhau, chén máu này Thì xin uống cạn cho đầy mùa đông Cầm bằng trơ lá trụi lông Cũng xin gồng gánh hư không qua trời.

Ngợp tình

Thơ   •   20.11.2021
Từ ánh mắt đa tình rực lửa Tôi nhìn nàng bằng tia nụ hôn Nhiệt cuồng động khuấy Nhiệt cuồng Adam Chiếc cầu thang rung lên từng nhịp hồng hoang nhỏ giọt Ánh neon ảo mờ nhục cảm Tôi khắc đời em trên đỉnh ngực trần non ngát Tôi đánh dấu trên trán bướng

Em trả phòng để đi dọc sông hương à

Thơ   •   20.11.2021
nắng dẫm chân làm nũng vỉa hè lốm đốm những cái đọt lộc vừng vẽ bức tranh màu huyết dụ như một bâng khuâng của sự chia tay về thôi vác một bó yêu thương về hun nóng vòng bánh xe chiều muộn rụng một chiếc lông mi vào cái nhìn vạn dặm sông trôi dật dờ

Ta như giọt lệ giữa dòng phù sinh

Thơ   •   21.11.2021
Ta chừ như ngợm giữa đời Bước lê thê, với nắng trời chói chang Ngửa tay bụm giọt chuông vang Thấy phiêu du, đứng hai hàng chông chênh Ta đi, ta đạp bóng mình Nghe mồ hôi rã, đan quanh phận người Ta đi với gió ngang trời Lay phay lá vẫy, chơi vơi bụ

Yêu là nhớ nhớ quên quên

Thơ   •   20.11.2021
Kể từ im bặt lòng nhau Nỗi thương khắc khoải, nỗi đau nhọc nhằn Yêu trăm năm, gặp một lần Trao nhau ánh mắt lặng thầm, mà yêu Hai ta đâu dám nói nhiều Chỉ vu vơ mấy câu Kiều, vậy thôi Mà sao như nắng mặt trời Hằng đêm thiêu đốt những lời thơ xanh? Rư

Đôi lúc nghĩ

Thơ   •   21.11.2021
Đôi lúc nghĩ cuộc đời vui chi lạ! Vầng trăng kia ở tuốt phía trời cao Ta mải ngắm, thế là ta đạp cứt Trăng mỉm cười, ta thì bảo: không sao!

Uống rượu với Hiền, Dân

Thơ   •   21.11.2021
Ngày mai có chết, đừng quên nhé! Một chốn đi về, một cố hương Ta khóc cho tròn môi tiếng mẹ Một bờ chung thuỷ, một tang thương Một sông kết hợp bao nhiêu suối Một lạnh lùng khuya mấy thở than Đêm nghe chó sủa lưng chừng núi Ai gọi tin buồn, đặt áo q

Còn không bụi phấn?

Thơ   •   21.11.2021
(Nếu khi đã mất điện rồi Vi tính chỉ là cục sắt.       Ngô Quang Tuấn) Sẽ có một ngày em hỏi tôi còn không bụi phấn? có còn không phấn nhuộm tóc thời gian ừ! em ạ! có thể là như thế! nắng có thể xanh và nắng có