Trên đồi sim chết
Rồi mai về chết trên đồi Một chùm khe suối rụng rời lăn theo Máu đen nửa thế kỷ nghèo Ta nằm nhớ gánh củi kèo ngày xưa Nắng chiều mắc lẹo cơn mưa Buồn nghe hơi đất dối lừa kiếp sau Dế giun khóc lóc trên đầu Tiễn đưa rừng thẳm đi vào thiên thu Ta nằm
Nội dung bài thơ: Trên đồi sim chết
Rồi mai về chết trên đồi
Một chùm khe suối rụng rời lăn theo
Máu đen nửa thế kỷ nghèo
Ta nằm nhớ gánh củi kèo ngày xưa
Nắng chiều mắc lẹo cơn mưa
Buồn nghe hơi đất dối lừa kiếp sau
Dế giun khóc lóc trên đầu
Tiễn đưa rừng thẳm đi vào thiên thu
Ta nằm nghe tiếng mẹ ru
Bốn tao nôi đói mịt mù bảy lăm
Dòng sông chết giữa tối tăm
Đời chồng chất, những hờn căm chất chồng
Quê hương ngập trắng khói đồng
Ngày mai, hiện một số không to đùng
Em về nhắc chuyện riêng chung
Tự chôn mình giữa vô cùng hoang vu.
Bài thơ Trên đồi sim chết của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng
Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ
Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng
Cánh chim tụng ca tình yêu vĩnh cửu
Gió xao xác khúc điêu linh lên ngàn
Có những buổi sáng cưỡi mây bay đi
Trên khuôn mặt không còn ánh sáng
Hoàng hôn có tiếng chim kêu lẻ
Câu thơ bung gai giữa ngày không nắng
Ngày xưa con người sợ cọp dữ ăn thịt
Những toà tháp nát dần theo tuế nguyệt
Uống Làng Chuồn ở Hắc Mộc Nhai
Tôi đã nghe nắng chiều lội qua sông
Cơn gió lạc dưới vòm trời đen như sông Tô
Anh thận trọng sắp lại từng hơi thở