Rất là khó chịu
Nhen lên và đốt tuổi mình Bằng men đồng loại, bằng tình thế gian Ngày đi qua suối truông ngàn Nghe xiêu cánh bướm, nghe tàn tiếng chim Nghe lo âu giữa muôn nghìn Nghe tương tư chết giữa bình minh lên Tiếng đàn dội khúc nhớ quên Thất kinh, nguyệt rụ
Nội dung bài thơ: Rất là khó chịu
Nhen lên và đốt tuổi mình
Bằng men đồng loại, bằng tình thế gian
Ngày đi qua suối truông ngàn
Nghe xiêu cánh bướm, nghe tàn tiếng chim
Nghe lo âu giữa muôn nghìn
Nghe tương tư chết giữa bình minh lên
Tiếng đàn dội khúc nhớ quên
Thất kinh, nguyệt rụng ướt mèm phận trăng
Chưa bước qua, cõi vĩnh hằng
Xin em ngó lại một lần, rồi đi
Vui buồn tám cõi tồn nghi
Đến khi nhắm mắt là về với ma
Mùa đông chết giữa khuya tà
Tình say chết giữa nhập nhoà khói mây
Cầm tay, xương thịt còn đây
Mà nước mắt, đã về xây nấm mồ.
Bài thơ Rất là khó chịu của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng
Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ
Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng
Mười bốn tháng tám một chín bảy ba
Ngợp cầu chợ dinh nghe nằng nặng
Nỗi buồn là dòng máu chảy xiết
Gặp tia nắng trong dạ con bình minh
Mặt trời mọc từ những ngón tay đan
Lòng tôi có thể như là tất niên
Đã chết trong lòng một giấc mơ
Tôi đã thấy sáng nay đoá hoa hồng rụng
Kể lể của một buổi chiều Chúa nhựt
Giọt máu còn tươi trong từng cơn biển thét
Tìm một vạt đất làm một ngôi mộ gió
Hoá ra con chữ cũng hay cợt đùa
Có một mùa xuân muộn màng ở Huế
Tiếng mưa đêm giã nát mái tranh
Những toà tháp nát dần theo tuế nguyệt
Nửa đêm mưa nghe cái chân lạnh ngắt