Rất là khó chịu
Nhen lên và đốt tuổi mình Bằng men đồng loại, bằng tình thế gian Ngày đi qua suối truông ngàn Nghe xiêu cánh bướm, nghe tàn tiếng chim Nghe lo âu giữa muôn nghìn Nghe tương tư chết giữa bình minh lên Tiếng đàn dội khúc nhớ quên Thất kinh, nguyệt rụ
Nội dung bài thơ: Rất là khó chịu
Nhen lên và đốt tuổi mình
Bằng men đồng loại, bằng tình thế gian
Ngày đi qua suối truông ngàn
Nghe xiêu cánh bướm, nghe tàn tiếng chim
Nghe lo âu giữa muôn nghìn
Nghe tương tư chết giữa bình minh lên
Tiếng đàn dội khúc nhớ quên
Thất kinh, nguyệt rụng ướt mèm phận trăng
Chưa bước qua, cõi vĩnh hằng
Xin em ngó lại một lần, rồi đi
Vui buồn tám cõi tồn nghi
Đến khi nhắm mắt là về với ma
Mùa đông chết giữa khuya tà
Tình say chết giữa nhập nhoà khói mây
Cầm tay, xương thịt còn đây
Mà nước mắt, đã về xây nấm mồ.
Bài thơ Rất là khó chịu của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng
Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ
Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng
Tiếng bước chân lê không hở mặt đất
Lũ ve quần hội trên tán cây kêu từ sáng đến tối
Nửa đêm mưa nghe cái chân lạnh ngắt
Trưa mùng tám Tết nơi đó mùa đang rụng trứng [gà]
Con chim đen hót bên dòng sông đỏ