Trăng khuyết
Thôi, về đi em Con dế khóc nhiều rồi Khuya đã ngủ vùi sâu trong mắt lá Con đường về đã nứt làm đôi Đừng nhìn lại sau lưng cho đắng đót bờ môi Trăng lấp lánh trên cao như nuối tiếc Anh vẫn vui đây, ngậm gió đêm thao thiết Mím chặt môi cho nhịp thở cô
Nội dung bài thơ: Trăng khuyết
Thôi, về đi em
Con dế khóc nhiều rồi
Khuya đã ngủ vùi sâu trong mắt lá
Con đường về đã nứt làm đôi
Đừng nhìn lại sau lưng cho đắng đót bờ môi
Trăng lấp lánh trên cao như nuối tiếc
Anh vẫn vui đây, ngậm gió đêm thao thiết
Mím chặt môi cho nhịp thở côn trùng
Em đã lựa lời cho tiếng thốt bão giông
Tim mùa hạ, rét nồng trong phách ngực
Nhẹ gót nghe em, cho đêm đừng thao thức
Mái đình nghiêng, ngói vỡ tiếng hẹn thề
Em đã về, khuya đã sáng bên tê
Ruộng nức nở tách ra từng thớ đất
Con dế tha đi một chùm ký ức
Cho cuộc tình lủng lẳng khuyết trăng nghiêng.
Bài thơ Trăng khuyết của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng
Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ
Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng
Mười bốn tháng tám một chín bảy ba
Trên cao nguyên mùa đông nghe đá thở
Bụi đỏ làm nhoè dần bóng chị trên ruộng nắng
Cái gạt tàn thuốc là cái tiểu sành
Bình minh có nhiều chiếc lá xanh rơi rụng
Những dấu phẩy của âu thị phục an
Câu thơ bung gai giữa ngày không nắng
Viết cho người đàn bà tê liệt!
Ngợp cầu chợ dinh nghe nằng nặng
Lật thớ đất cày trên cánh đồng máu ứ