Mưa dồn xuống làng

Thơ   •   Chủ nhật, 21/11/2021, 15:05 PM

Mưa dồn dập, đổ xuống làng Bờ tre, bụi chuối lại càng te tua Ễnh ương hát giọng quê mùa Bơi đùa trong đống nước thừa dâng cao Vườn nhà, chừ đã thành ao Rau xanh chừ cũng đã xàu thành dưa Vô tư, trời cứ đổ mưa Tội bầy kiến đói, bơi chưa tới bờ.

Nội dung bài thơ: Mưa dồn xuống làng

Mưa dồn dập, đổ xuống làng

Bờ tre, bụi chuối lại càng te tua

Ễnh ương hát giọng quê mùa

Bơi đùa trong đống nước thừa dâng cao

Vườn nhà, chừ đã thành ao

Rau xanh chừ cũng đã xàu thành dưa

Vô tư, trời cứ đổ mưa

Tội bầy kiến đói, bơi chưa tới bờ.


Bài thơ Mưa dồn xuống làng của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ

Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng

Tổng hợp

Cùng tác giả: Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Hè về

Thơ   •   21.11.2021
Đàn chim se sẻ Hót trên cánh đồng Bạn ơi biết không Hè về rồi đó Chiều nay bạn gió Mang nồm về đây Ôi mới đẹp thay! Phượng hồng mở mắt Dòng sông trong vắt Trườn lên bãi xa Một chuyến đò qua Mang theo lũ bướm Cánh diều bay lượn Thênh thang lúa đồng Bạ

Ngày tận với em trong giấc tự do

Thơ   •   21.11.2021
anh bóc đôi cánh mềm thiên đường rung lên tầng tầng ân ái lộ ra những nụ hôn tròn căng thơm phức những giọt mồ hôi cám dỗ vào mùa tách vỏ ngày tháng sóng sánh lớp da non nõn nà mềm mại nụ hồng sơ khai mởn ngọt chúm chím hồng hoang ngày tận ta yê

Em chừ như thể mùa đông

Thơ   •   20.11.2021
Lá bàng rụng xuống hồ Gươm Đỏ như mắt đỏ em buồn hôm qua Nước hồ sâu thẳm như là Dỗi hờn - một khoảng cách xa muôn trùng Em chừ như thể mùa đông Bao nhiêu giá rét chất chồng vào anh Anh chừ - chiếc lá rơi nhanh Dám mơ trở lại nhánh cành được chăng?

Sở hữu

Thơ   •   20.11.2021
Tôi sở hữu hàng ngàn cánh đồng bạt ngàn nỗi buồn và hàng vạn ngôi mộ gió tôi tin vào điều đó như tin vào cái chết của mình vì tôi vĩnh viễn sở hữu cái chết ấy.

Tan

Thơ   •   20.11.2021
Tiếng lòng cuộn giọt cô đơn Cho rưng nước mắt mặn hơn biển đời Lạc loài làm hạt mưa rơi Tan bao nhiêu kiếp cho trời hả hê?

Đã nhốt trong nhau niềm đau

Thơ   •   20.11.2021
buốt lạnh sạt lở miền nhiệt đới của những ngày không nhau trên tao nôi con mắt người thương đỏ khét ghim triền dâm bụt khúc nhạc dài cày xới nỗi đau thọp thẹp mây bay ảo tượng quấn khăn tang vào ngày giọt mưa đứng dỗ mặt trời dòng sông ngồi dỗ lãng q

Tiếng ho rừng

Thơ   •   20.11.2021
bật ra từ thanh quản đêm tiếng ho từ 3 giờ sáng bắt đầu một ngày bần cùng vắt lên chòm sao băng hoại rã rời tiếng khua bát đũa tiếng lửa bếp xì xèo phun khói tiếng gà gáy hì hục kéo mặt trời lên từ lúc con suối cựa mình trong lùm gai mây bên cạnh

Quạt bà, quạt bố

Thơ   •   21.11.2021
Quạt của bà mát ít Quạt của bà không xoay Quạt của bà chậm lắm Quạt của bà... dùng tay Quạt của bố mát nhiều Quạt của bố xoay tít Quạt của bố quay đều Quạt của bố... cắm phích Quạt bà thua quạt bố Quạt bố hơn quạt bà Nhưng mỗi khi cúp điện Quạt bố

Cởi áo quần ra lại gặp mình

Thơ   •   21.11.2021
Mở cửa, không mời gió cũng vô Với bao tiếng rít rất mơ hồ Ta nghe tóc rụng qua vai lạnh Để tiếng thở dài cứ nhấp nhô Lại rót mời ta cùng với bóng Buồn chi cơn rượu lúc khuya về? Bài thơ lở dở ta ngâm vội Mời cõi đêm, cùng ta lắng nghe Ta uống cùng ta

Tiếng đồng hồ rụng

Thơ   •   21.11.2021
Ta nhốt ta trong bốn bức tường Đồng hồ, như mọt đục trong xương Mắt liu riu, đã toan bừng giấc Nhang khói hay là ta khói sương? Sách cựa hồn xưa, sách nhói đau Trà khuya nguội ngắt, nước khuya nhàu Ta nghe cổ họng chùng hơi thở Tứ tuyệt buồn, nên chế

Những con số định mệnh

Thơ   •   20.11.2021
em hãy nhớ thật kỹ từng con số như nhớ từng giọt lửa của những ngày trên rừng những bữa cầm hơi bằng sắn lùi số phận của chúng ta ở mùa đói ấy hãy nhớ nghe em như máu thịt chính mình như vết cứa của nụ hôn biết đói đó là những con số ngày tháng năm s

Ngày xưa hư thực

Thơ   •   20.11.2021
Có một người bước đi trên cánh đồng ăm ắp nhớ mong Con đường đã  hút  vào ký ức Hạnh phúc như người điên cầm gậy đập vào nỗi đau Gió ùa hư thực Ngày ấy đã xa thật rồi Đám mây đã cuốn đi bao nhiêu lời hò hẹn Cỏ thề đã cháy trên đồi Và chiề

Vết đau dai dẳng

Thơ   •   20.11.2021
Băng qua một con đường thép gai rất cũ anh nhặt lên một tiếng thở rất tươi tươi như máu từ bàn chân anh toé ra khi giẫm phải một quá khứ trong giấc mơ nằm nôi anh vẫn thản nhiên cười nhổ một bãi nước miếng đắp vào bẻ một đọt lá dại nhai vội đắp và

Những mùa gặt đã qua

Thơ   •   21.11.2021
Những mùa gặt đã qua xa lắc những người bạn cũ như rơm vùi dưới bùn chờ một mùa gặt mới.

Trung du

Thơ   •   20.11.2021
thời gian trắng hớ rỗng tuếch những ngọn núi cúi mặt thê thảm nhìn dòng sông nhầy nhụa máu những con người tôi đã gặp chết dần như cục đất bạc màu những bàn tay xương xẩu chìa ra sau mùa lũ quét những ánh mắt đục ghèn rơm rớm cơn đói đục thân những c

Ngày về

Thơ   •   20.11.2021
Anh về ngược gió Ba Khe Thấy con bươm bướm nằm đè lên hoa Một mình ngồi ngó Vu Gia Tự dưng thấy rất chi là nhớ em.

Trời chưa chịu sáng

Thơ   •   20.11.2021
Tiếng gà đã rộn rã, nhưng Màn đêm vẫn cứ dửng dưng tối mù Không gian vẫn cứ lao tù Âm thanh đứt khúc trong khu vực buồn Đèn vàng le lói cô đơn Như hòn máu, rỏ xuống cơn mịt mùng Gác tay ngẫm sự riêng chung Ối giời! Như thể tinh trùng cụt đuôi.

Sẽ không bao giờ thấy những giọt máu trong đêm tối mịt

Thơ   •   21.11.2021
Sẽ không bao giờ thấy những giọt máu trong đêm tối mịt chỉ nghe những âm thanh mang màu đỏ trong tiếng rên lịm dần.

Đò Ba Bến

Thơ   •   20.11.2021
hớp rượu này nữa ta đưa em qua Đò Ba Bến hoang liêu ngã ba lòng xốn xang dòng Vu Gia đỏ ối bờ bến gãy tuổi em lớn thầm sau cuộc chiến da em ngăm thuốc súng môi em mặn mà Cấm Thị mắt em nhàu một vệt nhớ Hà Tân ta như chuyến xe thồ ký ức những hoài niệ

Đêm nguyện

Thơ   •   21.11.2021
tiếng chuông nhà thờ dắt anh và em vào phố mùa đông buộc chúng mình bằng những ngón tay đan định mệnh những sợi mưa thật mềm như nước mắt hạnh phúc ngày anh nói yêu em những sợi mưa như tơ kén đang bọc anh và em trong tiếng kinh cầu nguyện lạy Chúa!

Ngày xưa con người sợ cọp dữ ăn thịt

Thơ   •   20.11.2021
Ngày xưa con người sợ cọp dữ ăn thịt ngày nay cọp là động vật quý hiếm và ngày nay con người biết sợ con người.

Cánh dơi

Thơ   •   21.11.2021
Những giọt nước mắt đêm được xối vào khối đá câm có những dấu vân tay buồn rát người đàn bà chưa đẻ bao giờ đã thốt lên hơi nóng sự quằn quại của dây thần kinh đang kéo tơ sóng sánh như tinh dịch những nhịp đập bị đâm thủng trơn ướt tôi lộn cổ xuống

Ca dao

Thơ   •   21.11.2021
Cánh cò bay thấp bay cao nghìn năm vẫn chở khát khao về trời ngàn dâu bãi mía ta ơi! cứ xanh như thể muôn đời vẫn xanh Hàng tre tha thiết ru cành đồng xa nghe gió dỗ dành lúa non chim chiều hót khúc ví von tình người còn ấm là còn ca dao.

Trên đồi xuân mộng

Thơ   •   20.11.2021
anh trườn lên đồi xanh ngập dưới tiếng nhạc của loài dế than những nõn lá non mướt mang những hạt sương hình bầu vú lóng lánh nhựa yêu ban mai rất thơm mùi thảo nguyên tình ái em ngồi xuống bên anh hái nhè nhẹ từng nụ hôn ngợp ngọt môi em mọng đỏ của

Tôi mở cửa chiếc tủ lạnh cũ

Thơ   •   21.11.2021
Tôi mở cửa chiếc tủ lạnh cũ một con thằn lằn con bị chết kẹt từ lâu bẹp dí chiếc tủ lạnh đã cám dỗ nó và cũng là lăng mộ chôn nó.

Tiếng nói của những ngón tay cứng khớp

Thơ   •   21.11.2021
não tôi vòng xoắn đám mây trắng bềnh bồng tơ lụa bay qua bầu trời mà ở đó âm thanh là đôi mắt tròn căng những giọt sương lệ hoà tiếng thở uyển khúc mùa đông trên dòng sông không tuổi của khắc khoải sắc không những con đường của hơi thở hay vết nứt c

Vệt trăng kinh thành

Thơ   •   20.11.2021
Mở mắt đen ướt em lột xác kinh sư em lóc thịt trăng Ngọ Môn & chúng ta cắn máu giấc mơ chói trinh mặt trời đêm quẫy đám cháy loã lồ bạo khát ban mai ló nóng trương mồ hôi nhiệt đới âm giai huyền ẩn gạch mẻ nứt ma hiện kéo mắt tình nhơ

Rất tự nhiên

Thơ   •   20.11.2021
Ngày uể oải, đêm co ro Vầng trăng ịn một chữ O cuối trời Nửa đêm, gà gáy một hơi Con thằn lằn nở, bể đôi trứng tròn.

Nửa đêm nói chuyện với chú ve bay vào phòng sách

Thơ   •   20.11.2021
Có chi buồn dữ rứa ve? Cả ngày kêu suốt, tối về lê la Bay lên bay xuống trần nhà Lượn ngang lượn dọc rồi va bóng đèn Có chi buồn, thì nói nghen! Mấy ai hiểu, nỗi muộn phiền ve ơi! Đã bắt tay, vào cuộc chơi Thì chiến đấu, đến giọt hơi cuối cùng Trò đờ

Chiều ngó xa xăm

Thơ   •   21.11.2021
Thưa em, ngày cũ lại về Lúa xanh ngăn ngắt triền đê, đã vàng Con trâu đứng cạ cổng làng Quăng đuôi, đẩy chiếc lá bàng xuống ao Gió thương nhớ, thổi ngọt ngào Cỏ đê mê, đứng nép vào bờ xanh Bao nhiêu trái chín trên cành Đợi em về, ướp hương lành lên m

Hỏi

Thơ   •   21.11.2021
Hỏi sông Như Ý còn xanh Và trăng Vỹ Dạ nửa vành còn không? Hỏi em, em đã có chồng? Mà răng Đập Đá ngăn sông cách đò?

Hổng có chi

Thơ   •   20.11.2021
Răng mà đau dữ? Cái đầu? Lấy tay tôi bóp, vẫn đau như thường Mắt tôi ngó xuống phố phường Xe đời một chuyến trên đường vẫn lăn.

Đêm ngát hương hạnh nguyên

Thơ   •   21.11.2021
chưa bao giờ đoá hạnh nguyên nở ngát như trong đêm nay từ đôi tay nàng, đôi mắt nàng, đôi vú tròn căng, và tôi đã nếm được vị ngọt của vầng trăng rất xa

Thành phố chen chúc

Thơ   •   21.11.2021
Thành phố chen chúc những con hẻm là lối thoát duy nhất của rác và những chú chó buổi sáng con người đang hít thở.

Thăm làng

Thơ   •   21.11.2021
Xa mấy năm rồi nay trở lại hỏi thăm cụ Võ có còn không? cụ Lương, cụ Nguyễn say thơ lắm bảy tám mươi rồi, viết vẫn hăng Chùa vẫn đông rằm đêm tháng bảy vầng trăng ngần sáng luỹ tre xanh đường làng thay áo bê tông hóa đã khác xưa rồi đôi mái tranh T

Tiết kiệm

Thơ   •   20.11.2021
Tôi biết tiết kiệm những giọt nước mắt của mình để biến nó thành những câu thơ ngắn rả giọt qua những ngày tháng mắt thủng tôi biết tiết kiệm những nụ cười của mình để biến nó thành những câu hát vội như tiếng cưa xẻ trái tim mù lòa tôi biết tiết kiệ

Chiều trên non nước cũ

Thơ   •   21.11.2021
Ta đã là cánh chim phiêu bạt Nước non, có phải nước non người? Đứng đâu cũng thấy mình lưu lạc Nắm chặt bàn tay kéo mặt trời Những con đường chẳng bao giờ lớn Mù mịt, quanh co, rách lối mòn Cỏ phủ tràn hê bờ huyết sử Cuốc kêu rỏ máu, nghẹn sườn non T

Chăn nệm ấm áp

Thơ   •   20.11.2021
Chăn nệm ấm áp và một giấc ngủ ngon ai biết dưới gầm giường có bao nhiêu hạt bụi.

Rứa mà đêm qua trời mưa ở Huế

Thơ   •   21.11.2021
rứa mà để anh đi về một mình cho cơn mưa làm tình làm tội cái đêm qua anh ngồi lọt thỏm trong đêm gió gió mưa mưa âm mưu hành hung anh phát khiếp sông hương run cầm cập làm lạnh ngắt mấy nhịp trường tiền rứa mà cà phê vẫn giọt giống hệt câu thơ rớt x

Amen

Thơ   •   20.11.2021
Amen a di đà a mẹ về.

Trong cơn mê loài thú hoang

Thơ   •   21.11.2021
Người ngồi câm miệng lại ngó trời đất đảo điên người như ngây như dại đắm trong cuộc muộn phiền ngườii ngồi châm điếu thuốc thấy lòng thêm cô đơn trái đất nuôi trong ruột bao nhiêu lửa căm hờn? người ngồi ngó quanh biển hỏi dài rộng là bao? hạt muố

Rất là khó chịu

Thơ   •   21.11.2021
Nhen lên và đốt tuổi mình Bằng men đồng loại, bằng tình thế gian Ngày đi qua suối truông ngàn Nghe xiêu cánh bướm, nghe tàn tiếng chim Nghe lo âu giữa muôn nghìn Nghe tương tư chết giữa bình minh lên Tiếng đàn dội khúc nhớ quên Thất kinh, nguyệt rụ

Em cào xác mình bằng lưỡi cuốc đớn đau

Thơ   •   21.11.2021
Thành phố chiều nay cởi trần hong nắng những bóng cây khiêu vũ cùng gió em tiễn sợi tóc vàng xuống dòng đời ngày cũ rời tay em mọc nhánh mắt buồn ôi quê hương có nơi nào buồn hơn thế em phiêu du mùa cưới khóc cho đầy một chuyến bay mùa đông mọc lũ mù

Những giọt xuân

Thơ   •   21.11.2021
Tôi nằm trong rừng già với mùi thơm cỏ khô tịch lặng những tia nắng lọt khe rải trên thân thể trần truồng của tôi những giọt nhựa xuân lấp lánh tinh quái linh thiêng trong hốc đá xanh đang nói lời uy vũ tôi nghe cơn gió nhảy múa với những nụ hôn đa

Hôn lần cuối

Thơ   •   20.11.2021
tôi quyết định hôn nàng lần cuối như ánh mắt của con mèo đen hôn vào bóng tối nụ hôn bế mạc loé lên như vệt sao băng và tan ra thành nước mắt trên gò má nàng bóng đêm gợn lên thuỷ triều đen nàng ôm tôi thật chặt ghì riết hơn mọi lần thượng đế cũng

Những măng tre bụ bẩm

Thơ   •   21.11.2021
Những măng tre bụ bẩm sáng nay xuống chợ sự lựa chọn thế hệ.

Nén nhang cháy

Thơ   •   20.11.2021
Nén nhang cháy khói bay vòng nước mắt hoá khói.

Những khúc sông buồn trong cõi chết

Thơ   •   21.11.2021
1. đôi mắt hà nội buồn con hẻm khương hạ ngày giấu mặt trời đen trong nách lá ngâu ba lá thư xanh hồng tím nhốt cuộc tình vào bút tích hoá hoang tro những nụ hôn lang thang đói khổ trên tuyến đường xe buýt thân quen như môi xát vào khuya như mắt đầ

Một ngày

Thơ   •   21.11.2021
(Với Hải Tuệ tiên sinh) Một ngày nắng vỡ hư không Gót bồng phiêu chạm xuống dòng chân như Bàn tay cháy xám sa mù Nụ cười xoá vết tội tù trăm năm Một ngày xước một dấu dằm Con tim thao thức nỗi đằm thắm xưa Một ngày không gió không mưa Đàn th

Biết đâu

Thơ   •   21.11.2021
Bất ngờ ai biết... biết đâu? rồi thương như thể cau trầu ngàn năm người gần, quê lại xa xăm cái duyên với cái nợ nần sánh đôi Văn chương khi đứng khi ngồi tháng năm cơm áo buồn vui cõi trần yêu nhau... khổ... chớ ngại ngần gánh tình nặng gấp bội phầ

Tin nhắn còn sót trên bàn thờ

Thơ   •   20.11.2021
chấm hết sạch sành sanh không còn gì túi nước mía đã ráo & bầy kiến liếm hết mùi đường sót lại lúc này tôi chết được rồi tôi rất thơm trên giàn thiêu lũ quạ bảo thế buổi chiều chuyển đông nằm ngoài ca từ buổi tối thuộc con hẽm 24 tin nhắn th

Những con sông cướp máu phố phường làng xóm

Thơ   •   21.11.2021
cơn hồng thủy dồn lên cổ họng mặt đất tắt thở những con sông đồng loã cấu kết dìm kiếp sống những mảnh đời sâu đo ngọ nguậy trong biển lũ quét & quét chỉ còn lại vạt đất trống không người khóc!

Qua Ba Khe

Thơ   •   21.11.2021
Lạnh lùng trong nắng hoàng hôn gói heo may, ngọn gió buồn lắt lay đã xa bao tháng bao ngày cỏ hoài hương hái đã đầy lòng ơi! áng mây trượt phía cuối trời hiu hiu ngọn nước lặng trôi ơ hờ triền khe lau trắng ngẩn ngơ thằng bù nhìn đứng trơ trơ giữa đồ

Tôi ngồi xỉa cái phận tôi

Thơ   •   20.11.2021
Tôi về ngồi dưới phận tôi Lấy chưn nhang, xỉa rối bời tim gan Ngó ra mả đống đầu làng Thấy ma nhảy nhót trên quan tài buồn Bạn về âm phủ, cô đơn? Hay vui tá lả với cơn cớ gì? Suối vàng địa ngục âm ty Bạn về dưới nớ, xách gì theo không? Hôm qua trâu c

Khi thành phố biết hôn

Thơ   •   20.11.2021
rung lên bởi niềm hưng phấn khi thành phố biết hôn những nụ hôn cháy bỏng những tuyến xe buýt nhầm lẫn giờ về dẫu tháng ngày lăn trên con đường quen thuộc, cứng nhắc em đã hút sâu trong vòng tay khát, từng giọt thời gian trở mình bằng sự va đập của h

Sủa 2

Thơ   •   20.11.2021
Hai chân mê mải làm thơ Bốn chân ngồi sủa bên bờ trần gian Lửng lơ ngày mới, đêm tàn Trái tim động vật hoàn toàn tự nhiên.

Lũ ve quần hội trên tán cây kêu từ sáng đến tối

Thơ   •   20.11.2021
Lũ ve quần hội trên tán cây kêu từ sáng đến tối âm thanh chảy nước mắt thấm đất khóc những xác ve.

Gặp hai cái chết đầu năm

Thơ   •   20.11.2021
Sáng ni dậy sớm cho gà ăn có con chuột chết nằm cứng đơ nơi góc chuồng hôm qua trời lạnh quá có thể nó chết đói bầy gà thờ ơ cứ mổ lúa thóc liên hồi chắc chúng nó nghĩ đêm qua con chuột cống uống quá chén con chó cong đít sủa có thể là chiến tích của

Nửa đêm đau răng không ngủ được

Thơ   •   20.11.2021
Đồng hồ giọt những giọt đau Nghe như tiếng mọt gặm vào tuỷ xương Trở mình là thấy cố hương Nằm nghe khế rụng cuối vườn mà kinh Nỗi đau từ lúc lập trình Đã bùng như ngọn lửa xanh nhiệt cuồng Chùa xa đã lắng hơi chuông Sương khuya vỗ tiếng côn trùng đ

Men tình

Thơ   •   21.11.2021
em bảo em uống gần hết chai rượu và em phà hơi men vào mặc mình và em nhớ những lần ta say ta phà rượu vào mặt em giống mà khác

Giấc ngủ trưa hè

Thơ   •   21.11.2021
À ơi! giấc ngủ trưa hè Ngủ ngoan con nhé! Tiếng ve lịm rồi Ao trưa đàn vịt nghỉ bơi Lim dim ngủ dưới gốc sồi già nua À ơi! giấc ngủ ban trưa Bình yên nghe gió gọi mùa nồm rong Cha còn đốt rạ ngoài đồng Nắng gay gắt, hoá thành dòng mồ hôi À ơ

Dàn hợp xướng mùa hè

Thơ   •   21.11.2021
Sân khấu ở trên không Giữa vòm trời lá biếc Trên cành những nhạc công Cùng thổi kèn náo nhiệt Khi nghe anh nhạc trưởng Kéo kèn lên mở màn Dàn đồng ca cộng hưởng Ve ve ve... rộn ràng Bé đi dưới hàng cây Chỉ thấy vòm lá biếc Nhạc công vẫn mê say Điệu b

Phất

Thơ   •   20.11.2021
Ta chừ chẳng biết về mô Lòng như tàu lá chuối khô ngoài vườn Phất phơ trước gió âm dương Hát câu tuyệt xứ mở đường vô ngôn.

Tàn cây trụi lá

Thơ   •   21.11.2021
Lá rậm rạp, chắc chi ai dòm ngó Rụng sạch trơn, đôi lúc rứa mà hay Nhánh xương xẩu, trụi trần, như chứng tỏ... Bão cợt, giông đùa, chưa dễ đã lung lay

Cơn gió lạc dưới vòm trời đen như sông Tô

Thơ   •   20.11.2021
cơn gió hát điệu nhạc slow thật buồn nó bỏ nhà đi hoang nhiều gấp hàng trăm lần so với tuổi bầu trời đen quá! nó thấy những dòng nước mắt của một dân tộc nô lệ nó không biết cách làm khô nó nhìn thấy những nấm mồ ngày tháng đang rỉ rên giọng máu ứ nó

Vọng phương Nam hành

Thơ   •   20.11.2021
Gửi Đoàn Trung Hữu Người đi hun hút phương Nam hành Chỉ một mình ta với khói xanh Mưa rét Hà Đông nằm nhớ Huế Một ngày như gió cũng mong manh! Thì thôi mây trắng bay về núi Một chén hồ trường ta với ta Hẹn người mai mốt về phương Bắc Ta đãi dư

Muộn

Thơ   •   21.11.2021
Cũng đành xa cuộc tình xa dòng sông hoài niệm chảy qua đời mình còn gì giữa chốn phù vinh một miền mây trắng chở tình bay đi Nắng chiều mỏng cánh tường vi cho se sắt một nỗi gì phôi pha em về hun hút nẻo xa ta về sông vắng chảy qua đời buồn Cớ sao kh

Nụ tình

Thơ   •   20.11.2021
Như cánh rừng ban mai ngậm hương của ngàn loài cỏ lạ nhả ra từng thỏi mặt trời Em cười thật thà như buổi sáng đầy sương non trên vòm lá nõn Cái tinh khiết  được chắt lọc từ ngàn năm dưới lòng giếng sâu trong cổ tích của ngọc Cái hương ngậm đòng

Mẹ gà đã bị con người ăn cắp hết trứng

Thơ   •   20.11.2021
Mẹ gà đã bị con người ăn cắp hết trứng ngày đêm vẫn ấp cái mỏ cục cục gọi con.

Nhảy dây

Thơ   •   21.11.2021
Nhảy dây sự lặp lại sẽ không nhàm chán khi đôi chân biết cố gắng thêm một lần nữa.

Vô thường màu nắng

Thơ   •   20.11.2021
Tôi về phơi nắng bóng tôi Con tim cụ cựa một hơi thở đều Máu đời nhuộm tiếng chim kêu Cõi bình yên, có ít nhiều hoang mang Người đi, chưa đủ muộn màng Người ở lại, đã dối gian gấp mười Trong vô vàn, kiểu con người Được bao nhiêu, tiếng khóc cười giố

Trung du

Thơ   •   20.11.2021
thời gian trắng hớ rỗng tuếch những ngọn núi cúi mặt thê thảm nhìn dòng sông nhầy nhụa máu những con người tôi đã gặp chết dần như cục đất bạc màu những bàn tay xương xẩu chìa ra sau mùa lũ quét những ánh mắt đục ghèn rơm rớm cơn đói đục thân những c

Máu đang bùng lên ngọn lửa

Thơ   •   20.11.2021
hố thẳm thời gian mọc tua tủa những phiến cộc cằn tươi roi rói bóng ma hay những cánh chim chạng vạng mổ vào sau gáy mùa khô kiệt bàn tay độc hành trên tiếng gõ đã rách tươm màu biệt lộ thung lũng ma trơi đang đông cứng từng vết mê ca của ngọn cuồng

Khuya muộn

Thơ   •   20.11.2021
Nỗi thương tặng hết người rồi Thôi đừng khóc nữa, đã bồi hồi khuya Hoang vu phố thị đầm đìa Chênh vênh dấu ngựa đi, về chênh vênh Lời ru hun hút nhớ quên Chút lòng thảo dã chút tình nắng mưa Lời ru nằng nặng ngày xưa Xoáy dòng sâu thẳm những mùa đơ

Mệt rồi đổi chỗ cho nhau

Thơ   •   21.11.2021
Đêm qua ta là mộ Sáng nay ta là ma Đời thay ta làm mộ Ta là người của ma.

Góc phố câm có cơn mưa điếc

Thơ   •   20.11.2021
Góc phố câm không quên gót chân tôi cơn mưa ập tới tôi nép ngô đồng gió hất tung đời nhành lá tất tả vòng xe xới mưa mưa thấm tôi như em thấm tôi mùi lạ tình ướt sũng niềm đau sau lưng thành có cơn sấm sét trong ngực tôi có nhiều cơn giông phía tr

Quy Nhơn

Thơ   •   21.11.2021
Sớm đón nắng Tây Sơn ùn ùn vó ngựa lá me bay nhắc chuyện vị vua xưa hồn trai tráng bụi tung mù một thủa đất oai linh thơm hoa trái trĩu mùa Chiều Trưng Vương áo lụa trắng trời mơ em nghiêng nón cho vần thơ mở lối lòng biển vậy, trách chi tình nông nổ

Hành trình não

Thơ   •   21.11.2021
đôi ngã rẽ bình minh đi bằng đôi chân của nắng hoàng hôn về bằng gót chân của mưa tôi dạo trong khu vườn trên bầu trời rất tịnh những đám mây tụng lời kinh rất mỏng những cơn gió lắc chuông rất trong tôi đang lên men những đoá hoa vô ưu đã nở đầy tr

Tin nhắn còn sót trên bàn thờ

Thơ   •   20.11.2021
chấm hết sạch sành sanh không còn gì túi nước mía đã ráo & bầy kiến liếm hết mùi đường sót lại lúc này tôi chết được rồi tôi rất thơm trên giàn thiêu lũ quạ bảo thế buổi chiều chuyển đông nằm ngoài ca từ buổi tối thuộc con hẽm 24 tin nhắn th

Trước mộ

Thơ   •   20.11.2021
Bao đêm ngồi trước mộ mình Tiếng gà gáy bất thình lình trong sương Rì rầm cùng với khói hương Câu kinh vô lượng, nắm xương vô hình.

Cô tập em viết

Thơ   •   21.11.2021
Như bàn tay của mẹ Dịu dàng cầm tay em Chữ hiện trên dòng kẻ Nét xuống rồi nét lên Như bàn tay của mẹ Truyền hơi ấm cho con Nắn nót từng chữ một Mỗi ngày càng đẹp hơn Làm sao mà em quên Phút ban đầu tập viết Sẽ theo em mải miết Suốt hành trình tươ

Phục an

Thơ   •   21.11.2021
Rút câu thơ vá trùng mây Nhắc ngày xưa, trả tháng ngày rất xưa Đường về cố quận nhoè mưa Ba lăm năm ấy đong đưa phận người Ngửa bàn tay đếm mù khơi Còn bao tóc trắng chịu lời tà dương? Bước ra, giẫm mấy con đường Nghe thời gian, rát giọt cường toan c

Thức dậy sau cơn bão

Thơ   •   21.11.2021
một buổi sáng tù mù bùn non thấu lên cổ họng bùn non dán chiếc quần đùi vào đôi mông lép tôi như pho tượng đồng cáu xám Quảng Nam! tôi gọi thầm như tiếng rên 1945 tất cả những đau thương sau lũ dạt về phía đuôi mắt mẹ những âm thanh không thể thở nổ

Đêm quê nội

Thơ   •   21.11.2021
Cháu tan hút trong đêm đen Và cháu đã thấy ngọn đèn rất chăm Như hạt đỗ mới nhú mầm Ngọn đèn toả sáng lặng thầm với đêm Có cơn gió rét bên thềm Vô tư quá, đã xô nghiêng ngọn đèn Đôi tay gân guốc mon men Bà ngăn con gió... cho đèn đừng lay Cháu liền v

Nỗi riêng

Thơ   •   21.11.2021
Nỗi đau ứa như là nước miếng Mà thường ngày ta nuốt vào trong Nếu có nhổ xin đừng tuỳ tiện Bởi niềm riêng ai dễ cho không?!

Đồng hồ báo thức

Thơ   •   21.11.2021
Chiếc đồng hồ của bé Thật ngoan ơi là ngoan! Sáng nào cũng dậy sớm Đúng giờ hẹn, chuông vang Bé liền mau thức dậy Tập thể dục nhịp nhàng Rồi đánh răng súc miệng Tự giác ngồi vào bàn Bé ôn lại bài cũ Cùng với bạn chim sâu Cún con vừa tỉnh ngủ Ngồi lắc

Tưởng tượng

Thơ   •   21.11.2021
Cái mông của mùa đông cuộm lên như bụng con nhện ra vẻ lịch thiệp lạ lùng tôi trộm nhìn dòng suối đổ xuống với những bờ thác trắng mềm mại nhưng vẫn làm tôi hoài nghi về lũ lụt có khi nào mái tóc của em thơm và mướt có thể trượt lên hồn tôi chảy má

Chuyến xe băng đêm lạnh

Thơ   •   20.11.2021
Chuyến xe băng đêm lạnh trong giấc ngủ có hơi ấm người lạ mùa đông về.

Lời ru của người cha trẻ

Thơ   •   20.11.2021
Người cha trẻ học cuộc đời trong lời ru con thơ có lời ru bình dân như cơm bụi bình dân thời kinh tế mở có lời ru như là tiếng khóc than thân tiếng gọi người tình có lời ru như con mưa dở cha ru con hay ru chính bản thân mình Những lời ru tái hiệ

Chí

Thơ   •   20.11.2021
Đêm qua xỉn rượu quá trời Sáng nay tỉnh lại, bồi hồi xỉn yêu Lơ thơ trưa, lác đác chiều Con chim ríu rít muôn điều ái ân.

Khi bà xã mang bầu

Thơ   •   20.11.2021
Mới gặp nhau, chợt giật mình Rồi ra, lại bất thình lình yêu nhau Chẳng vôi thắm, chẳng cau trầu Mà môi hai đứa đỏ au rồi tề! Nửa là phố, nửa là quê Kết vào nhau, thành lời thề nắng mưa Gặp là thích, ngó là ưa Tình yêu là chuyện ngày xưa ấy mà! Rứa mà

Con cóc

Thơ   •   21.11.2021
Bốn chân nho nhỏ Khiêng cái bụng to Áo sồi loang lổ Cóc ngồi hiền khô Cóc ngồi trong hóc Nhớ chuyện ngày xưa Mùa màng gặp hạn Gọi trời đổ mưa.

Viết cho con ngày xa

Thơ   •   20.11.2021
(Viết thay cô Nhung - Yên Thành - Nghệ An) Duy ơi! mai mẹ về rồi Cầm tay con… nước mắt rơi… nghẹn ngào! Đành thôi! Biết nói thế nào?! Sao đời mẹ lắm khổ đau thế này! Ngày mai xa một tầm tay Mẹ về nhớ những tháng ngày bên con Thương con, mẹ g

Vết sẹo câm

Thơ   •   21.11.2021
Tình yêu như vết sẹo câm Buồn vui chi cũng tím bầm nhớ thương.

Nón lá

Thơ   •   21.11.2021
Mỏng manh chiếc nón, ấy mà Che mưa che nắng đường xa mẹ về Từ phố thị đến làng quê Ở đâu nón cũng nguyện che mái đầu Nón che cái nắng qua cầu Chị đi đến lớp mặc dầu nắng oi Nón che từng giọt mưa rơi Chiều đông cha vẫn ra nơi ruộng đồng Giúp người nó

Gặp ma

Thơ   •   21.11.2021
Đã nghe trời đất hốt kinh Máu hì hục thở, tim thình thịch rung Dặm dài vô thuỷ vô chung Khuyết vầng trăng cũ chết cùng tha nhân Côn trùng chệnh choạng bước chân Rủ ma nhậu xỉn với thân phận người.

Lạc trong khói lửa

Thơ   •   21.11.2021
Tháng Tư máu chảy bầm tâm tưởng Tóc mẹ khô nhàu, khói đạn bay Môi lạnh, mắt sầu chưa ráo hận Ôm con lạc với nước non này!

Chết

Thơ   •   20.11.2021
Bữa ni bụi chuối chết khô Đứng nhìn mai mốt sông hồ chết thiêu Thê thê gió thổi ngược chiều Lật trang sử, chết thiệt nhiều là dân.

Rơm thành tro

Thơ   •   21.11.2021
Rơm đã thành tro len trong bùn tìm rễ lúa.

Tiếc

Thơ   •   20.11.2021
Thôi, đừng trách móc gì nhau Một ngày sống, nghĩa là đau một ngày Đau như thịt lợn giả cầy Như em, bỏ cuộc chơi này, và đi.