Lạc
Đi dọc theo mùa rám nắng dưới chân núi mỏi dòng sông ô nhiễm tự nguồn dài thêm hành trình u ám ta nghe tiếng thở dài Cao Bá Quát siết buốt giữa hai hàm răng chiếc bóng ám ảnh giấc ngủ loài chim tự do ta ngồi bẹp xuống giữa hoang hoải mầm ươn lượm lặ
Nội dung bài thơ: Lạc
Đi dọc theo mùa rám nắng
dưới chân núi mỏi
dòng sông ô nhiễm tự nguồn
dài thêm hành trình u ám
ta nghe tiếng thở dài Cao Bá Quát
siết buốt giữa hai hàm răng
chiếc bóng ám ảnh giấc ngủ loài chim tự do
ta ngồi bẹp xuống giữa hoang hoải mầm ươn
lượm lặt vết mùa sám hối đang vụn ra từng hạt mù cay
nhai nạm cỏ đắng
thấy trụ biểu ngả nghiêng
& hàng chữ rách nát
ta hỏi về đâu xưa sau
ta hỏi nỗi đau như râu tóc móng tay móng chân mọc ra tua tủa từng ngày
những phiên toà cấu xé lương tâm
có tiếng chuông nào cảnh tỉnh giọt máu vàng
hài cốt không phiên dịch được tiếng hận cừu
sao loài người dùng ngôn ngữ khói nhang
ta đi dọc theo đường gân xanh giấc mơ lầm lạc
vác mặt trời bán ve chai.
Bài thơ Lạc của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng
Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ
Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng
Cánh chim tụng ca tình yêu vĩnh cửu
Gió xao xác khúc điêu linh lên ngàn
Có những buổi sáng cưỡi mây bay đi
Trên khuôn mặt không còn ánh sáng
Hoàng hôn có tiếng chim kêu lẻ
Câu thơ bung gai giữa ngày không nắng
Ngày xưa con người sợ cọp dữ ăn thịt
Những toà tháp nát dần theo tuế nguyệt
Uống Làng Chuồn ở Hắc Mộc Nhai
Tôi đã nghe nắng chiều lội qua sông
Cơn gió lạc dưới vòm trời đen như sông Tô
Anh thận trọng sắp lại từng hơi thở