Cái mặt [trời] méo xệch chui qua con hẻm ngập rác
Người điên nhìn tôi & cười thân mật anh ta lẩm nhẩm điều gì có lẽ anh ta đã gặp tôi trong giấc mơ của anh cũng nên hay tôi rất giống anh ở điểm nào đó có lẽ là khuôn mặt tôi cũng ngờ ngợ khi nhìn đôi mắt dài dại của anh ấy thật giống tôi tôi bắ
Nội dung bài thơ: Cái mặt [trời] méo xệch chui qua con hẻm ngập rác
Người điên nhìn tôi
& cười thân mật
anh ta lẩm nhẩm điều gì
có lẽ anh ta đã gặp tôi trong giấc mơ của anh cũng nên
hay tôi rất giống anh ở điểm nào đó có lẽ là khuôn mặt
tôi cũng ngờ ngợ khi nhìn đôi mắt dài dại của anh ấy thật giống tôi
tôi bắt đầu nhớ lại khuôn mặt mình
tôi nhớ mái tóc của mình
& tự hỏi tóc mình có bao nhiêu sợi
& mái tóc ấy có xen lẫn những sợi tóc của chàng điên ấy không
chắc chắn có
những sợi hung sợi bạc sợi đen sợi gãy sợi rụng
tôi gọi đó là một xã hội chen chúc
tôi hỏi cái xã hội ấy có bị mọc ghẻ không bị nấm không
a tôi hiểu rồi
có thể nói rằng mái tóc của anh ấy là mô hình xã hội của kẻ điên cai trị tất nhiên nó không được vệ sinh
mặt trời đang chiếu qua đầu tôi
tôi đang nghe những giọt mồ hôi bảo rằng
cái đầu ông sắp ngứa
ông có muốn tạo ra một xã hội hôi hám không
Bài thơ Cái mặt [trời] méo xệch chui qua con hẻm ngập rác của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng
Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ
Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng
Cánh chim tụng ca tình yêu vĩnh cửu
Gió xao xác khúc điêu linh lên ngàn
Có những buổi sáng cưỡi mây bay đi
Trên khuôn mặt không còn ánh sáng
Hoàng hôn có tiếng chim kêu lẻ
Câu thơ bung gai giữa ngày không nắng
Ngày xưa con người sợ cọp dữ ăn thịt
Những toà tháp nát dần theo tuế nguyệt
Uống Làng Chuồn ở Hắc Mộc Nhai
Tôi đã nghe nắng chiều lội qua sông
Cơn gió lạc dưới vòm trời đen như sông Tô
Anh thận trọng sắp lại từng hơi thở