Mong thời gian chóng qua

Thơ   •   Thứ bảy, 20/11/2021, 14:44 PM

để thấy rằng hôm nay thật sự đã chết tôi nằm mê man trong gác trọ mùa hè khắc nghiệt trên mái tôn cũ đang hút từng giọt mồ hôi kiếp nghèo ngày luẩn quẩn trong miếng ăn phù phiếm trong sự tự do miệng chén tôi quay nhìn phía cửa sổ buồn một đám khói mơ

Nội dung bài thơ: Mong thời gian chóng qua

để thấy rằng hôm nay thật sự đã chết

tôi nằm mê man trong gác trọ

mùa hè khắc nghiệt trên mái tôn cũ đang hút từng giọt mồ hôi kiếp nghèo

ngày luẩn quẩn trong miếng ăn phù phiếm

trong sự tự do miệng chén

tôi quay nhìn phía cửa sổ buồn

một đám khói mơ hồ tâm trạng

dạt & trôi

như ngày lặng

mối sầu nào oằn đọng trong bức tường cũ nát của hàng ngàn năm trước

tôi thấy những con chữ biến chất

đang co giật phút cuối

để phơi bày hấp hối

&

chết mòn trong sự rập khuôn sáo rỗng.


Bài thơ Mong thời gian chóng qua của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ

Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng

Tổng hợp

Cùng tác giả: Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Với cao nguyên

Thơ   •   21.11.2021
Cũng chỉ là cao nguyên thôi chon von Bảo Lộc, xa khơi Lâm Hà cũng chỉ là con dốc xa ngoằn ngoèo rồi cũng chỉ là nhớ thương Ngày mù sương, đêm mù sương đèn vàng thả sợi vô thường bay đi kéo buồn treo ngược ngang mi vốc thơ mà uống, trả về...  thơ

Tiếng trưa

Thơ   •   20.11.2021
Buổi trưa, gió đứng một mình Tiếng chim ríu rít trên cành không rơi Tôi ngồi, và thở một hơi Nghe âm ấm lạ! Như lời con chim.

Trưa sáu ba một một lòng vòng Đà Nẵng

Thơ   •   20.11.2021
dìu sóng biển thanh khê đi chơi trên cát chốc chốc giẫm phải mấy chú còng nằm vùng nắng khô cong cong con mực lép cong cong con mắt khói cong cong dáng tàu bão đớp nắng u u trên trời nắng u mê trong đời nắng nổi từng cục u trên lưng trắng muối của mẹ

Tôi nằm xuống một đêm trong ngôi làng cổ

Thơ   •   21.11.2021
từng chum vại vo tròn thân xác ngợp thầm mùi đất ngàn năm đêm nay vựt dậy nghe sóng khuya Ô Lâu tôi vo tròn thân xác sờ trái tim còn ấm đất bùn châu Ô châu Rí mà sợ những cái khuôn những sản phẩm gốm được tạo thành từ [cái khuôn bàn tay] của người th

Đối diện Nhật Lệ

Thơ   •   20.11.2021
cát hằng hà mang hình giọt lệ thổi ngược vào khoé mắt răng môi đồng hới của anh & em và của mặn mòi nỗi nhớ đang bay trên bầu trời ma mị riêng chung hãy tựa vai vào nhau để núi đồi cất dấu trầm hương lời thì thầm của lắng nghe là vị ngọt nụ hôn đ

Thoáng chợ quê

Thơ   •   21.11.2021
Chợ quê giờ khác hơn nhiều nhưng chưa khá được, gieo neo vẫn còn người giàu, giàu vẫn ví von người nghèo thì vẫn mỏi mòn xót xơ! Lá trầu héo, miếng cau khô sắn khoai bắp chuối vật vờ vậy thôi tìm đâu một mảnh lụa sồi chợ trăm thứ vải, phận người rách

Mục tiêu

Thơ   •   20.11.2021
Anh chừ quyết định yêu em Con tim cài đặt phần mềm tình yêu Nào thương, nào nhớ, rất nhiều Tất nhiên phần cứng mục tiêu hàng đầu.

Nửa đêm

Thơ   •   21.11.2021
Nửa đêm gió rụng hơi nhiều sao lưng chừng rớt, bước liêu xiêu mòn vừng trăng đang độ trẻ con nhú lên một chút tròn tròn rồi thôi Gà khuya vừa gáy xong rồi vẽ đêm, giống hệt đít nồi ngày xưa ngoài hiên đột ngột trời mưa tôi đi đóng cửa, phòng ngừa bã

Dốc lạnh

Thơ   •   21.11.2021
Mưa rụng, mùa thu đứng gục đầu Lá vàng phiêu hốt, lá xanh đau Ta về, nghe gió cưa sườn núi Nhặt tiếng chim rơi, lạnh thế nào! Căm căm, hồn lạc chiều Ba Bến Cát nổi, đò đi biệt xứ rồi Dốc cũ, chuông chiều hiu hắt vọng Trần gian còn đó áng mây trôi Ha

Khuya trôi theo bóng

Thơ   •   21.11.2021
Dắt buồn qua mấy ngõ rêu Thấy ta trôi, tựa cánh bèo trong khuya Quách thành ngậm bóng u mê Đã nghe nhang khói theo về cùng ta Còi tàu rét cóng sân ga Âm dương chất nặng một toa kiếp người Khi buồn đã biết lên ngôi Nghĩa là vũ trụ mồ côi ngàn l

Những nỗi buồn

Thơ   •   20.11.2021
Có những nỗi buồn ngậm sương mà lăn có những nỗi buồn trong veo như trăng những ánh mắt cằn cỗi tìm không thấy dáng người đã ra đi từ những năm tháng chật chội không còn nước mắt không còn màu biếc đầy vơi Có những nỗi buồn đi lạc vào đời nhau có nhữ

Lửa trong nấm mộ

Thơ   •   20.11.2021
Lửa trong nấm mộ thắp lên linh hồn ta ngồi trong mộ thắp từng nụ hôn.

Mở và khép

Thơ   •   20.11.2021
Sự cọ xác bỏng rát của đêm tân hôn bằng âm thanh co duỗi đang nâng vóc dáng của ánh sáng mập mờ quyến gợi ôi cánh tay trần úp mặt nhân gian ôi hương ngực chảy tràn giông bão ôi ngón ngón ngất ngây từng núm ve vuốt ôi sự nhớ quên nhập vào tiếng rên kh

Mẹ gà đã bị con người ăn cắp hết trứng

Thơ   •   20.11.2021
Mẹ gà đã bị con người ăn cắp hết trứng ngày đêm vẫn ấp cái mỏ cục cục gọi con.

Co

Thơ   •   20.11.2021
Đến trời cũng bất bình thường Huống chi em mệt, mà thương thấy mồ! Nửa đêm gà gáy, em ho Ba phần giấc ngủ, đã co hai phần!

Thắp lên một nén nhang thơm

Thơ   •   21.11.2021
Thắp lên một nén nhang thơm mà nghĩ về cái chết của mình như nén nhang bén lửa và tự thiêu.

Trên khuôn mặt không còn ánh sáng

Thơ   •   21.11.2021
Thà cứ để khuôn mặt in hằn mạng nhện Để mắt tượng buồn như ngày mới sinh Cứ điếc cứ câm trước những con sóng bịp lừa Muối trong lòng mặn hơn muối biển Nên nước mắt muôn đời đắng chát Trên khuôn mặt không còn ánh sáng Là ngôn ngữ của loài sinh vật l

Hai người mẹ

Thơ   •   21.11.2021
Sáng đưa con đến lớp Cho con ăn, rồi đi Gửi con cho cô giáo Chiều mẹ đón con về Sáng sớm và chiều, tối Mẹ là mẹ của con Cả ngày trên lớp học Mẹ là cô giáo hiền Phải thật ngoan con nhé! Phải biết vâng lời cô Bao nhiêu điều mới mẽ Trong câu hát lời thơ

Gối

Thơ   •   21.11.2021
Gối đầu lên đầu gối em Thấy ngày lí lắc, thấy đêm gật gù Một giây gối cả thiên thu Em cong môi, thổi sương mù vào môi.

Ở đời

Thơ   •   21.11.2021
Ở đời nhiều cái khác xa Cái mà khác nhất vẫn là vân tay Ở đời có cánh thì bay Sao em Kotex nhấc hoài chả lên Ở đời nhớ lắm thành quên Muốn quên, nhớ lại hiện lên rõ ràng Ở đời chồng chất dối gian Xin đừng thắc mắc đến màng trinh em Ở đời máu chảy về

Trong giấc mưa khuya

Thơ   •   20.11.2021
Mưa ngủ gục ở trên đồi Đá ngàn năm, vẫn cứ ngồi trơ trơ Nửa đêm động mả động mồ Hàng hàng lớp lớp xương khô trở mình

Tạm

Thơ   •   21.11.2021
Rót ly này nữa, cuối cùng Buồng tim, máu trượt dập dừng cuộc say Có em trong cuộc đau này Bứt từng sợi tóc lấp đầy mả hoang Lặng câm nước mắt ứa tràn Con ma đứng giữa hai hàng biệt ly Chiều nhô cái bóng đen sì Gom thân xác mướn bỏ bì quăng sông.

Con đang nhoẻn miệng cười

Thơ   •   20.11.2021
Con đang nhoẻn miệng cười còn giận anh hãy im lặng và xếp tã?

Tìm một vạt đất làm một ngôi mộ gió

Thơ   •   20.11.2021
tôi leo lên đồi cùng với con trai và các cháu nhỏ thắp nén nhang ngưỡng vọng tổ tiên lũ dê đã đi ăn xa để lại một bãi phân dày đặt như những viên thuốc tể chúng còn bới đào trên nấm mộ, hất tung những bát nhang nằm lăn lóc năm xưa anh kế tôi đã phá

Đừng đem trái tim ra doạ những giọt máu

Thơ   •   20.11.2021
Đừng đem trái tim ra doạ những giọt máu cứ hấp hối một lần để biết sự quằn quại của những giọt máu chết khô!

Á đù!

Thơ   •   21.11.2021
Thôi, đừng trách móc gì nhau Một ngày sống, nghĩa là đau một ngày Đau như thịt lợn giả cầy Như em, bỏ cuộc chơi này, và đ

Ta thở đại bên góc trời đã xước

Thơ   •   20.11.2021
Một dòng máu đục vừa sa Chiều ơi! Đã mất quê nhà rồi ư? Nhìn lên, mây khói nát nhừ Ngó ngang mặt đất, bi chừ tan hoang Hiên ngoài chó sủa oang oang Đời nghiêng như chiếc lá vàng lập đông Ngày quăng mấy nhịp lòng vòng Trong câm lặng, có chất chồng âm

Tôi đã nghe nắng chiều lội qua sông

Thơ   •   20.11.2021
Khớp khô, xương mục, rã rời Ngực căng nhịp thở, máu nhồi cơ tim Chiều vàng rụng một tiếng chim Nắng vô tình đã nhận chìm đáy sông.

Chợt nghĩ giữa hoàng hôn

Thơ   •   20.11.2021
ta như bà ngựa già lọm khọm giữa buổi hoàng hôn xám xịt tri hô một cái nhìn thấu vào từng đốt xương quá vãng gặm mớ cỏ vàng vụn như gặm ngày tháng bầy nhầy trong câu thơ mửa máu tung vó vào khoảng trống không giẫm đạp buổi chiều ráng đỏ làm gãy dấu c

Trăng khuyết

Thơ   •   20.11.2021
Thôi, về đi em Con dế khóc nhiều rồi Khuya đã ngủ vùi sâu trong mắt lá Con đường về đã nứt làm đôi Đừng nhìn lại sau lưng cho đắng đót bờ môi Trăng lấp lánh trên cao như nuối tiếc Anh vẫn vui đây, ngậm gió đêm thao thiết Mím chặt môi cho nhịp thở cô

Ấy chết

Thơ   •   20.11.2021
Gió đông cày xới chiếu chăn Hồn anh, cây lúa cỗi cằn co ro Trong mơ, nắng đổ thật to Anh phơi thương nhớ đến giờ, khô rang.

Nấc

Thơ   •   20.11.2021
Mùa xuân mọc trên ngọn cây Mùa sát nhân, mọc dưới tay côn đồ Bây giờ cho đến bao giờ Máu tươi hết vấy đỏ tờ khai sinh?

Tôi trôi về Quảng Nam

Thơ   •   21.11.2021
từ Hà Nội tôi trôi về Huế và dạt về Quảng Nam những Quảng Điền, Phong Điền, A Lưới, Phú Lộc mềm nhũn những Đà Nẵng, Hội An, Đại Lộc … xơ rơ một xác miền Trung những Bàng Tân, Lộc Phước, Hà Nha, Vĩnh Phước… lều bều rác rưởi Ba Khe ngăn lối tôi về tô

Ngày buồn

Thơ   •   21.11.2021
Tôi cúi xuống hôn cái chết của mình không trống chiêng không vòng hoa không giọt lệ tôi tan trong khoảng không im lặng.

Khi thấy anh nhổ nước bọt

Thơ   •   20.11.2021
Khi thấy anh nhổ nước bọt khó chịu khi hôn thì sao.

Lạc trong khói lửa

Thơ   •   21.11.2021
Tháng Tư máu chảy bầm tâm tưởng Tóc mẹ khô nhàu, khói đạn bay Môi lạnh, mắt sầu chưa ráo hận Ôm con lạc với nước non này!

Chiều ngó xa xăm

Thơ   •   21.11.2021
Thưa em, ngày cũ lại về Lúa xanh ngăn ngắt triền đê, đã vàng Con trâu đứng cạ cổng làng Quăng đuôi, đẩy chiếc lá bàng xuống ao Gió thương nhớ, thổi ngọt ngào Cỏ đê mê, đứng nép vào bờ xanh Bao nhiêu trái chín trên cành Đợi em về, ướp hương lành lên m

Nghe bắt mệt

Thơ   •   20.11.2021
Một mụ gió, một con sông Một tôi trôi giữa đám đông tà tà Lá mùa đông, rụng tẹt ga Bánh xe xẹp, cũng quáng gà trong mưa Hỏi rằng: năm cũ về chưa? Có mang theo chút dây dưa thuở nào? Cây tình sống thiệt là lâu Biết em nay đã mang bầu, vẫn xanh Bìm bìm

Nắng đã chen trên lá rừng

Thơ   •   20.11.2021
Nắng đã chen trên lá rừng hãy dừng chân tiếng chim làm ngọt nước suối.

Xao xác

Thơ   •   21.11.2021
Tre nằm khô một góc vườn Chuối te tua lá bên tường hom hem Mây mù trút xuống là đêm Chiều lu bu, đã ướt mèm gió mưa Người đi đã đến mộ chưa? Máu sông nhuộm đỏ đôi bờ dâu xanh Rưng rưng giọt lệ phiêu hành Đốt xương đã trắng trên nhành phù hư Lời ai gọ

Sự im lặng của thời gian

Thơ   •   20.11.2021
Có lẽ sự im lặng của thời gian đã làm ta lạc nhau trong khát tìm ái cảm mặt trời như ổ bánh mì cháy khét trên đền đài hoang cỏ những chiếc lá mục đang tự đốt cháy thắc thỏm tiếng chuông nhà thờ lõm sâu hốc mắt  sương năm tháng xé anh và em

Tiếng khóc chào đời

Thơ   •   21.11.2021
Tiếng khóc chào đời và bờ môi tìm vú mẹ là khúc ca múa đầu tiên của giống nòi được lặp lại từng ngày.

Phố quen

Thơ   •   21.11.2021
Căn phòng chật nhốt đời anh ở đó lọ hoa khô ăm ắp nỗi buồn cây đàn cũ khuya về nương tiếng gió âm thanh nào cũng ướt đẫm hơi sương Anh đi sớm và trở về rất muộn nên căn phòng vắng khách từ lâu những chiếc lá cuối ngày rụng xuống đợi chờ anh nên lá b

Phất

Thơ   •   20.11.2021
Ta chừ chẳng biết về mô Lòng như tàu lá chuối khô ngoài vườn Phất phơ trước gió âm dương Hát câu tuyệt xứ mở đường vô ngôn.

Ngày xưa con người sợ cọp dữ ăn thịt

Thơ   •   20.11.2021
Ngày xưa con người sợ cọp dữ ăn thịt ngày nay cọp là động vật quý hiếm và ngày nay con người biết sợ con người.

Quên

Thơ   •   20.11.2021
Rồi mai máu sẽ thay màu Mộ bia nở rộ mười đầu ngón tay Trong ngần một giọt sương bay Như không còn nhớ tháng ngày rong chơi.

Vệt trăng kinh thành

Thơ   •   20.11.2021
Mở mắt đen ướt em lột xác kinh sư em lóc thịt trăng Ngọ Môn & chúng ta cắn máu giấc mơ chói trinh mặt trời đêm quẫy đám cháy loã lồ bạo khát ban mai ló nóng trương mồ hôi nhiệt đới âm giai huyền ẩn gạch mẻ nứt ma hiện kéo mắt tình nhơ

Xoá đi một tin nhắn và quên

Thơ   •   21.11.2021
Xóa đi một tin nhắn hủy diệt một thông điệp loài người xóa đi một cuộc chiến những thông điệp còn ở lại đến ngàn sau.

Nhân dạy thơ thiền Lý Trần

Thơ   •   20.11.2021
Trên giảng đường hôm nay Tôi cùng em đến với những bài thơ Thiền của một thời hưng quốc Những bài kệ bàn về vận nước Quy luật tử sinh, vạn vật vô thường... Vì cuộc đời như thể "hạt sương" "Hãy gánh vác xin đừng nên sợ hãi" Hã

Bóng chiều tà

Thơ   •   21.11.2021
Tiếng hú đổ dồn từ rặng cây mờ xa bên dòng sông xuyên qua ánh nắng chiều uể oải những xác lá tung vãi lên bầu trời làm cho lũ chim ngơ ngác đôi cánh mềm oặt mất phương hướng từng tiếng kêu nặng trĩu chìm nghỉm xuống dòng sông đen thẫm.

Trưa mùng tám Tết nơi đó mùa đang rụng trứng [gà]

Thơ   •   21.11.2021
Nơi đó máu đã đông trong trí nhớ đá chất trong ngực nặng trịch tiếng thở chết dần tiếng nhạc đưa tang chìm xuống đáy dòng sông vĩnh viễn không mùa xuân trở lại một lần trong giấc mơ tôi đã chọn sự bình yên rau đắng khuôn mặt cơm khê giữa cuộc đời khá

Bản năng khóc

Thơ   •   20.11.2021
Quất thật đau vào sự trở về hèn mọn của chính tôi Sự trở về đã cạn ráo cái nhìn quen thuộc Cõi người đã tạo ra bản năng cái khóc Khóc khi lọt lòng Khóc đòi bú sữa Khóc vì sướng sung khi mẹ mua cho cây kẹo ú Khóc vì tình phụ Khóc tiễn đưa một người lì

Lời cỏ (I)

Thơ   •   21.11.2021
Trí nhớ lăn quay ra vệ đường mất ngủ Bàn tay vò nát miếng thời gian trần truồng giẫy giụa đen như cà phê Đêm nay Anh bóp chết những vì sao hão huyền trên trời thẳm Những vì sao đã mục rũ trăm năm Đang run rẫy vinh quang Đang lạnh lùng cõi chết Đang h

Những giọt nước mắt mẹ tôi

Thơ   •   20.11.2021
mẹ tôi vấp phải cái múi nối của con đường bê tông trong làng mẹ tôi đứng dậy không được nữa chân đã gãy mẹ tôi khóc sợ phải đi xe lăn mẹ tôi khóc tự trách mình [bảy mươi tuổi mà còn chống gậy đưa tang một người cháu họ] mẹ tôi khóc trên đường đi bệ

Dòng sông đục ngầu

Thơ   •   20.11.2021
Dòng sông đục ngầu mùa hè không còn trong xanh trong dòng nước mát những bến cũ đã chết.

Một ngày cuối tháng tư

Thơ   •   21.11.2021
Cho con ngồi lại một chiều tháng Tư cho con ngồi lại với bao nỗi buồn cho con ngồi lại nghe đời buồn hơn cho con ngồi lại nuốt bao oán hờn ngày phơi xương trắng cấu cào vào thịt da cha còn nằm yên đó nấm mộ xưa chưa già đời con như cỏ sau ngày tóc

Cõi yêu

Thơ   •   20.11.2021
Cõng em lên đỉnh phù vân Vì chưng hai đứa cóc cần đời đâu Lập trình mãi mãi yêu nhau Cũng xin Thượng đế gật đầu OK!

Tiếng ve trên cây gòn bên sông Hương

Thơ   •   21.11.2021
Tôi chụp hình một tiếng ve Tiếng ve vô não và về với tôi Chỉ còn đây, bức ảnh thôi Tôi nhìn, vẫn thấy đúng hồi mình nghe.

Tôi nhặt mình trong góc sân nhà thờ

Thơ   •   21.11.2021
dập dềnh những đám mây trắng bay qua sân giáo đường tiếng chuông nhắc về chuỗi ngày cũ với những nỗi buồn cháy khét trên hàng phượng già những mảng tường vôi cũ xì khô nứt đám rêu không hồi sinh được nỗi đau để lại những vết tích ngày nằm xuống những

Nhánh sầu bên sông Bạch Yến

Thơ   •   21.11.2021
Ngày xám quá và đêm sao buốt quá! Một mùa đông rớm máu ở trong hồn Đời xơ xác trên cành trơ trụi lá Thương kiếp người lạc lõng phía cô thôn.

Ở phía chuồng bình minh

Thơ   •   20.11.2021
bầy gà cắn nhau uý oé nơi góc chuồng bình minh chúng đá nhau hì hục toạc máu đầu bằng đôi cựa giống nòi tiếng cục tác ầm xèo kích động lũ chó ăng ẳng dọc con mương làng thối hoắc mệ gà mái rặn quả trứng hồng hồng tội nghiệp gần như kiệt sức đôi châ

Tuần trăng mật

Thơ   •   20.11.2021
Thế là hai đứa cãi nhau Giận hờn, rồi lại bắt đầu lặng thinh Bởi vì tất cả tại anh Ngày yêu anh hứa chúng mình cùng nhau...   Bây giờ xong lễ cau trầu Bao nhiêu việc đổ trên đầu cho em Hết nghe nhạc, rồi xem phim Bạn bè nhậu nhẹt suốt đêm ầm à

Nhấn phím buồn

Thơ   •   20.11.2021
dãy núi mù loà oằn vai gánh những ngôi mộ không tên đang khao khát một ngày nắng muộn của dĩ vãng rất xa trong ký ức sau cuộc chiến trái tim biết đau ngày lọt lòng nhàu nát đong đưa dáng hình tật nguyền hạt gạo mắc lũ từng dòng nghĩ phơi cốt trơ xư

Tự nhủ

Thơ   •   20.11.2021
Con sông đông cứng lại rồi Gió khuya đã gãy làm đôi trên cầu Đen thui đen thủi một màu Nghĩ chi cho mệt cái đầu rứa mi?

Từng cơn đau thắt ruột

Thơ   •   20.11.2021
từng cơn đau thắt ruột đã dắt anh vào những giấc ngủ ma những giấc ngủ chập chờn nửa mơ nửa thực anh gặp lại người anh ruột chết đã mười ba năm vì tai nạn giao thông ở Gò Vấp anh gặp lại người em chết đói năm 1977 không gặp mẹ lần cuối cùng khi mẹ về

Hất một tiếng cười

Thơ   •   20.11.2021
nhặt ta trong từng viên sỏi trần gian bạc phếch ngày bóng tháp ta nuôi máu mình bằng hơi thở kiếp sau ta nuôi tình em bằng những cơn đau bọc nụ cười ta nhớ những khuôn mặt đã tắt bóng con chuồn chuồn đè nặng bóng ta bóng của nụ hôn đè nặng những cuộc

Buổi trưa trong rừng cấm

Thơ   •   20.11.2021
Treo ngược vòm cây những đám mây xanh như lụa biếc xé tượt ra âm thanh uốn cong bờ vực ngón ngón bám víu khắc khoải loài ong huy động chích từng tia nắng vàng nhuộm hoa mật ngữ giữa ngã ba đường đứt ra từng âm giai yểu mệnh thời gian mở tia nhìn vòm

Vọng làng

Thơ   •   21.11.2021
Tôi lớn lên làng đã mất đình làng câu đối cũ vỡ òa từng nét vụn gò đồi cũ nghiêng vai cho đồng ruộng và dấu xưa nuôi lúa biếc xanh đòng Gần ba mươi năm... vướng nợ dòng sông gió xa lắc cứ vọng về thủa nhỏ nỗi nhớ ngợp ngờm hồn hoa gạo đỏ Vu Gia ơi! c

Lời trái tim khô

Thơ   •   21.11.2021
Vạn lần tôi nhớ quê hương giờ đâu? trên đôi chân đau guộc gầy của mẹ trong nắng chiều hôm dòng sông lặng lẽ con sóng âm thầm quặn trái tim đau Vạn lần tôi nhớ quê hương giờ đâu? trong đôi mắt cha mịt mù lửa đạn cha viết vần thơ một đời khốn nạn mộ

Bên ngõ phế thành

Thơ   •   21.11.2021
Một ngày đi một chuyến về Dặm dài may rủi bộn bề toan lo Nẻo quê khuất mấy con đò Lòng nơm nớp vọng giọng hò khoan đưa Người về chung cuộc nắng mưa Nỗi ưu tư, cũng đã vừa biển dâu Hỏi mùa, gió lộng xưa sau Hỏi trăng, mộng tưởng nát nhàu mốt mai Khó

Viết cho người đàn bà tê liệt!

Thơ   •   20.11.2021
nhiều đêm nối nhau thật dài bằng những dòng lệ gã đàn ông là chồng em đã say bí tỉ gã không thèm quan tâm thời sự tâm bão đi qua bộ ngực em nhiễu sóng ngày dập nát nhịp tim tuyệt vọng em đã dạt trôi ba bốn năm rồi kể từ ngày em biết khóc bằng oán hờ

Tin hè

Thơ   •   20.11.2021
Mưa đầu mùa báo hè về Cây xoan biêng biếc tiếng ve trĩu cành Từ trong thăm thẳm lá xanh Phượng hồng đã nhú môi xinh thẹn thùng Cánh diều chở gió qua sông Ngọt ngào hương lúa mênh mông đồng chiều Hình như trời rộng hơn nhiều Lòng em rạo rực... thêm

Tiếng đêm

Thơ   •   21.11.2021
Anh gom cô đơn nối lại những giọt buồn trong đôi mắt chiêm bao của từng đêm giông bão cái rét gánh tương tư về trong lảo đảo từng giọt mưa trò chuyện với cơn mê Đã vắng tanh không tiếng guốc em về mầm tóc ngủ quên trên vầng trán héo tiếng đàn buông

Nghiệm

Thơ   •   20.11.2021
Nắng vàng bất mãn cơn mưa Còn em bất mãn cả mùa yêu đương Từ tin yêu đến chán chường Có bàn chân vạch con đường hoài nghi.

Sự im lặng của thời gian

Thơ   •   20.11.2021
Có lẽ sự im lặng của thời gian đã làm ta lạc nhau trong khát tìm ái cảm mặt trời như ổ bánh mì cháy khét trên đền đài hoang cỏ những chiếc lá mục đang tự đốt cháy thắc thỏm tiếng chuông nhà thờ lõm sâu hốc mắt  sương năm tháng xé anh và em

Đêm biển

Thơ   •   20.11.2021
Tôi lăn ra cùng với sương biển mệt nhoài tê gió ầm ào vật vã những vỏ bia lon sóng đánh lùi trả lại không bàn tay buồn nhận chán chường chỉ có bờ cát trẻ con há mồm đêm đen vồm vã            

Bầu trời không đáy

Thơ   •   20.11.2021
Bầu trời không đáy cái bụng không đáy nuốt cả.

Sẽ không bao giờ thấy những giọt máu trong đêm tối mịt

Thơ   •   21.11.2021
Sẽ không bao giờ thấy những giọt máu trong đêm tối mịt chỉ nghe những âm thanh mang màu đỏ trong tiếng rên lịm dần.

Ngó xa xăm lại thấy mình xa xăm

Thơ   •   20.11.2021
Bụi mù giãy giụa sau lưng Biển xanh kéo tuột núi rừng lấp đi Ngàn năm cũng đếch nhớ gì Luân hồi xét lại còn tuỳ thế nhân.

Mưa tạt vào giấc ngủ

Thơ   •   20.11.2021
mưa tạt vào giấc ngủ lạnh ngắt lời chia tay còn nóng trên khoé mắ

Hiểu

Thơ   •   20.11.2021
Hiểu và uốn lưỡi nói ngược những điều mình biết những câu thơ chất thành gò Đống Đa.

Sáng & tối

Thơ   •   20.11.2021
Anh & em theo ánh sáng nhưng ánh sáng không dắt ta đi vậy chúng ta hai người mù chưa chắc những gì phơi phải nhờ ánh sáng & suốt đời nô lệ ánh sáng nhữnggìcầntìmcầnlụccầnsuycầnkhảocầnchỉtríchcầnphêbìnhcầnnghiêncứu thì phải cần bóng tố

Nửa đêm, dừng chân bên bãi tha ma, ngó trăng

Thơ   •   20.11.2021
Dừng chân, nghỉ, ngó mây trôi Mới hay, mình, đã là người cõi âm Sống cùng ma quỷ muôn năm Tìm đâu ánh sáng giữa tăm tối này? Bao nhiêu cát bụi đêm nay Đã đi tự tử trước ngày mới lên.

Những viên gạch móc từ ngôi nhà vừa đập xong

Thơ   •   21.11.2021
Những viên gạch móc từ ngôi nhà vừa đập xong ngôi nhà mới dấu kín những viên gạch cũ bên trong.

Thưa rằng cơm bụi

Thơ   •   20.11.2021
thưa rằng làm rể nhà em có cô con gái vừa duyên vừa tình có ba có mạ chúng mình thương con, thương cháu, thương anh quê mùa vì anh công việc sớm trưa cơm nhà đợi... việc thì chưa... trễ rồi... đời anh như thể bùi nhùi đốt thì không cháy, ui ui ngún h

Huế ơi! một chiều ngồi lại

Thơ   •   20.11.2021
Lại về. Ngồi nhớ. Ngày xa Cái mênh mông cứ la đà hoàng hôn Bâng khuâng chiều thả cơn buồn Người mô? không thấy... chỉ hồn lá bay Trống trênh mòn vẹt chân ngày Bao rêu phong sẫm vòng tay đợi chờ Lại về. Ngược bến sông thơ Hương Giang ơi! vẫn đôi bờ l

Đêm Vân Ngữ

Thơ   •   20.11.2021
Dòng tóc đêm cuốn Đông vào rét ta mê em ngôn ngữ mềm đã kém 1h sáng ta hét một dòng sông rơi giữa thinh không nhạc dán em vào khuya ta dán đời vào quách ngày khó tháng khó em làm khó ta nụ hôn. đêm Ngữ chết huyền thoại mọc mầm ngày mai em khóc để

Chiều mọc râu trên hoàng hôn cỏ

Thơ   •   20.11.2021
chiều mọc râu trên hoàng hôn cỏ lún phún từng cọng thở dài chiếc lá gỏ ngày trở lại bằng ơ hờ lũ ốc bưu vàng lăn qua ngày trắc trở chiều mọc râu trên từng câu thơ hăng hăng mùi rơm ngút mũi nỗi nhớ đạp bùn thức dậy mùa yêu ngày lặn hụp dắt em qua cá

Tượng câm lặng

Thơ   •   21.11.2021
Tượng câm lặng chuông ngân lên lời Phật.

Tiếng sấm sét

Thơ   •   21.11.2021
Tiếng sấm sét mưa đổ bầu trời lại xanh hơn.

Giọt sương sẽ tan dần trên cành

Thơ   •   20.11.2021
Giọt sương sẽ tan dần trên cành gió động giọt vui thấm cỏ.

Những linh hồn trôi

Thơ   •   20.11.2021
theo thời gian trì trệ những linh hồn trôi vất vưởng giữa bình minh ngột ngạt mặt trời khô máu thoi thóp trên những khối bê tông man rợ trong ngôi nhà mồ tối om những linh hồn dẫm đạp nhau trôi ngờ vực nhìn nhau lạnh buốt những ánh mắt cú vọ đã hú

Biến tấu hạnh phúc

Thơ   •   20.11.2021
Em đi từng bước cỏ may mùa thu săn lùng bím tóc chênh chao khung trời mắt cay em nghe gió rụng ven hồ xanh ngọc một tình yêu nhẹ như tơ trời đang đính vào không gian những nụ hôn ngọt ngào của nắng em dang tay giữa đời hái cánh bướm tơ non chập chờ

Ngó ngang mùa cũ

Thơ   •   21.11.2021
Từ bữa nớ, em về, không lại nữa Vườn hoang vu, khế rụng suốt đêm ngày Rồi sau đó, nghe tin em có chửa Với một người, yêu chưa hết đắm say Và mải miết, dòng đời trôi vô hậu Em biệt tăm, biệt tích ở nơi mô Tôi cũng đã trở thành người ở đậu Trên nẻo buồ

Cơn gió xoáy

Thơ   •   20.11.2021
Cơn gió xoáy hạt mưa xiên lời nói thẳng.

Đường khuya

Thơ   •   21.11.2021
Ta về, mưa đuổi theo ta Bóng ta cà giựt như ma trên đường.

Cà phê và ngó

Thơ   •   20.11.2021
Hồi xưa đi củi, làm đồng Mệt, thì ngồi nghỉ, nhưng không nghĩ gì Chừ ngồi hớp ngụm cà phê Ngó ra phố, thấy nắng quê đỏ lòm Co chưn, co cẳng, ngồi dòm Đời bao nhiêu hột tròn tròn lăn qua Rất gần, mà lại rất xa Cái huyên náo ấy chính là hoang vu Công v

Tôi nghe phía đầu nguồn

Thơ   •   20.11.2021
tôi cạo cái đầu tôi trọc lóc tóc lại mọc lên như quả chôm chôm từng sợi thần kinh chĩa ra mọi phía tôi nhìn có những cái nhìn nhắm mắt mới rõ mới thấu có những cái nhìn quay lưng vẫn biết vì những tiếng rên oan khốc vì cái mùi hôi ngu ngốc vì cái mà

Thì hai đứa động viên nhau

Thơ   •   21.11.2021
Một đêm hai đứa thở bằng nhau Tát nửa vầng trăng, chẳng có gàu Vẫn động viên nhau đừng lỗi nhịp Giọt càn khôn rụng xuống mau mau.

Gặp ma

Thơ   •   21.11.2021
Đã nghe trời đất hốt kinh Máu hì hục thở, tim thình thịch rung Dặm dài vô thuỷ vô chung Khuyết vầng trăng cũ chết cùng tha nhân Côn trùng chệnh choạng bước chân Rủ ma nhậu xỉn với thân phận người.