Tiếng đêm
Anh gom cô đơn nối lại những giọt buồn trong đôi mắt chiêm bao của từng đêm giông bão cái rét gánh tương tư về trong lảo đảo từng giọt mưa trò chuyện với cơn mê Đã vắng tanh không tiếng guốc em về mầm tóc ngủ quên trên vầng trán héo tiếng đàn buông
Nội dung bài thơ: Tiếng đêm
Anh gom cô đơn nối lại những giọt buồn
trong đôi mắt chiêm bao của từng đêm giông bão
cái rét gánh tương tư về trong lảo đảo
từng giọt mưa trò chuyện với cơn mê
Đã vắng tanh không tiếng guốc em về
mầm tóc ngủ quên trên vầng trán héo
tiếng đàn buông chùng ngón tay xiêu vẹo
kỷ niệm nào thao thức giấc môi thơm
Anh đã bỏ những ngày lặn lội áo cơm
đôi mắt quầng thâm bờ đêm trăn trở
đã vứt đa mang mà đời chưa dứt nợ
có cảm thông nào không nẻ hạt thương vay!?
Không có em, anh vẫn sống đêm nay
vòng tay lỏng rủ khuya về khất thực
anh vẫn đợi mùa xuân về trong ngực
nhưng tin yêu đã hóa bãi hoang rồi
Đêm nay về chỉ có một anh thôi
ly rượu đắng bởi không mời em được
lũ dế ngoài hiên khóc gì mà não nuột
dăm tiếng buồn rao bán chẳng ai mua
Anh hiểu thủy chung không phải trò đùa
nhưng gió vẫn rít bài ca trống vắng
vẫn nghênh ngang đi qua miền thinh lặng
đem vô cùng cuốn hạnh phúc mong manh
Những ngón gầy ngun ngút đêm xanh
anh hái thanh âm xuâu thành chuỗi hạt
ngoài kia loài mưa vẫn hát
trong phòng khuya anh nhốt một chỗ ngồi
Con nhện giăng tơ để rớt những bồi hồi
không vá được những vòng tròn hoài niệm
ngỡ là quên cơ hồ tìm kiếm
một tiếng đêm ngầm ngập buốt tim người.
Bài thơ Tiếng đêm của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng
Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ
Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng
Một mình một bóng với non xưa nước cũ
Bình minh có nhiều chiếc lá xanh rơi rụng
Sến một phát cho lòng thêm thơm ngát
Câu thơ bung gai giữa ngày không nắng
Ngày tận cùng em trong giấc tự do
Uống Làng Chuồn ở Hắc Mộc Nhai
Mười bốn tháng tám một chín bảy ba
Bong bóng trôi lẩn quẩn phía góc trời không chân
Đồng tiền còn sót lại trong túi
Cái bóng nặng gấp mấy lần thân xác