Tôi nằm xuống một đêm trong ngôi làng cổ

Thơ   •   Chủ nhật, 21/11/2021, 14:58 PM

từng chum vại vo tròn thân xác ngợp thầm mùi đất ngàn năm đêm nay vựt dậy nghe sóng khuya Ô Lâu tôi vo tròn thân xác sờ trái tim còn ấm đất bùn châu Ô châu Rí mà sợ những cái khuôn những sản phẩm gốm được tạo thành từ [cái khuôn bàn tay] của người th

Nội dung bài thơ: Tôi nằm xuống một đêm trong ngôi làng cổ

từng chum vại vo tròn thân xác

ngợp thầm mùi đất ngàn năm

đêm nay vựt dậy nghe sóng khuya Ô Lâu

tôi vo tròn thân xác

sờ trái tim còn ấm đất bùn châu Ô châu Rí

mà sợ những cái khuôn

những sản phẩm gốm được tạo thành từ [cái khuôn bàn tay]

của người thợ gốm

họ tạo tác tự do theo thẩm mỹ riêng mình

tôi chọn cho mình

cái khuôn nào đây?


Bài thơ Tôi nằm xuống một đêm trong ngôi làng cổ của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ

Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng

Tổng hợp

Cùng tác giả: Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Bầu trời không đáy

Thơ   •   20.11.2021
Bầu trời không đáy cái bụng không đáy nuốt cả.

Cánh chim tụng ca tình yêu vĩnh cửu

Thơ   •   21.11.2021
xoãi cánh về với hoang vu lá khô mùa rớt xoãi cánh về với lớp lớp bụi hồng huyên náo nắng reo ca xoãi cánh về chắp cánh từng cụm mây vàng thảo nguyên nồng ngọt khí trời miên cảm câu thơ còn trinh mọng máu huyền mỹ hoá thân hồng hoa trong giấc ngủ kh

Mẹo

Thơ   •   21.11.2021
Lũ muỗi trộm máu mà không bị đập chết chỉ có một cách là hút máu nhẹ nhàng êm ái mà người ta không hề hay biết.

Mộ khúc

Thơ   •   21.11.2021
Chiều vội là chiều ơi! Trái sung chưa kịp rụng Dòng sông chảy qua trời Lặng thầm khơi mầm sóng Em đừng dấu lời yêu Trong đôi môi nồng đắm Em đừng dấu bao điều Trong mắt huyền thăm thẳm Buổi chiều đi không chậm Màu thời gian miệt mài Bàn tay nào còn ấ

Tay chân co rút

Thơ   •   20.11.2021
nhìn qua góc phố ai chân tay co rút như câu thơ không mọc nổi kiếp người ta thấy phố chềnh choàng ngày mục lá khùng hơn một bàn chân điên đời hiện lên vé số một số không tròn trò

Hỏi sông

Thơ   •   20.11.2021
Hương này! em đã ngủ chưa Hay là đã chết từ xưa tới giờ Sao đêm nay, nằm đơ đơ Để con đò, rạch vết nhơ giữa dòng?

Gió xao xác khúc điêu linh lên ngàn

Thơ   •   20.11.2021
Một tôi nằm chết với chiều Nắng khô rụng xuống ít nhiều chiêm bao Tiếng kinh tắt thở lúc nào Mà ngày tuyệt mệnh đã vào mù sương Lắng nghe phía cuối con đường Hoang vu đã trải khói hương đầm đìa Cõi người là mấy cách chia Dòng phù du ấy, ai về với ai?

Chán thiệt luôn

Thơ   •   21.11.2021
Mà thực sự, chán hung rồi Ngoài kia mây phủ kín trời, trắng phau Tôi ngồi rít thuốc, hơi mau Khói bay trắng cả mái đầu như mây Thưa em, tấm lòng tôi đây Em qua lấy, kẻo hôm nay héo xàu Mang về chăm sóc cho lâu Thì may ra, mới tươi màu như xưa Hôm nay

Im lặng nghe thế giới động

Thơ   •   20.11.2021
Im lặng nghe thế giới động im lặng ta làm tro.

Tôi nghe phía đầu nguồn

Thơ   •   20.11.2021
tôi cạo cái đầu tôi trọc lóc tóc lại mọc lên như quả chôm chôm từng sợi thần kinh chĩa ra mọi phía tôi nhìn có những cái nhìn nhắm mắt mới rõ mới thấu có những cái nhìn quay lưng vẫn biết vì những tiếng rên oan khốc vì cái mùi hôi ngu ngốc vì cái mà

Bài hát thầy dạy

Thơ   •   21.11.2021
Thầy dạy em hát bài ca về mẹ Thầy dạy em hát bài ca về cha Đố la sol đố la la mì fa Đố la sol đố rê mi fà sol Thầy dạy em hát bài ca về mẹ Là quê hương ở trong lời ca dao Thầy dạy em hát bài ca về cha Là đất nước trong câu thơ hiền hoà Thầy dạy em há

Mùa thu bỏng rát

Thơ   •   20.11.2021
Nắng như lửa đổ từ trời Da mùa thu, bỏng mất rồi còn đâu.

Đón xuân

Thơ   •   21.11.2021
Mùa đông tạm biệt đi xa Chợt mùa xuân đến mượt mà chồi non Đàn chim vui hót véo von Từng đôi bướm lượn rập rờn dưới hoa Trời xanh, xanh thật xanh thà Đem tơ nắng rắc la đà ngõ xuân Bé nghe lòng lắm bâng khuâng Mở khung cửa nhỏ đón xuân vào nhà.

Em non em nước, ta về

Thơ   •   20.11.2021
Ta về cõng núi đi chơi Dắt sông đi dạo giữa trời mang mang Gặp em nước mắt hai hàng Khóc trăng cố xứ, lạy hoàng hôn xưa Ta về đốt cháy cơn mưa Xương muôn năm cũ, còn chưa xuống mồ Giọt chuông chùa, cứng đơ đơ Ngàn năm nhang khói vật vờ đất thiêng Ta

Câm

Thơ   •   20.11.2021
Ta về, khe suối chết khô Đồi xưa trọc lóc nấm mồ xuân xanh Còn đây lau lách lạnh tanh Cứa bàn tay, máu chảy quanh ngón buồn.

Nghiệt

Thơ   •   20.11.2021
tai ương luôn ập tới ở bất cứ lúc nào nơi nào & nuốt vội vã từng giọt nước mắt khô kiệt tôi biết tìm đâu sự thật những lớp bụi dày đặc đã cất dấu vào dĩ vãng của tương lai thật buồn cho sự đần độn thô bỉ nhãn tiền cánh đồng không hẹn mùa màng đã

Nghe mùi khoai nướng

Thơ   •   20.11.2021
Chiều ngang qua trước cổng trường Nghe mùi khoai nướng, mà thương khoai lùi Nhớ hồi nhỏ, lỡ ham vui Lùi khoai, để cháy đen thui, tiếc hoài.

Trong cơn đau này

Thơ   •   20.11.2021
Hiến dâng lục phủ cho người Và đây, ngũ tạng xin mời, biếu luôn Cơn đau chưa rõ ngọn nguồn Một mai hoá bụi, để buồn kiếp sau Hồn thiêng biển hận rừng đau Còn vương vất ở chốn nao hỡi trời? Ngoái nhìn, ngày đã tàn hơi Cơn đau dưới mộ, nụ cười trên mây

Đêm qua mưa rào

Thơ   •   20.11.2021
Đêm qua mưa rào đám rau xanh non vươn ngọn người ta sẽ nghĩ đến một đĩa rau luộc bốc khói.

Thấy lạnh trong hồn

Thơ   •   20.11.2021
sáng lạnh trong hồn mưa phùn bám lông mi mây tháng giêng buồn như màu tóc nhuộm của em ta xoè bàn tay nhìn guốc gân sấp ngửa nghe bắc nam xuôi ngược lộn qua đèo nghe ngõ an hiên lá rụng nghe đình làng kim long chuông héo nghe đền lê văn duyệt mù tăm

Chuồn kim mắc lưới

Thơ   •   21.11.2021
Lão nhện già ngạo nghễ Đan lưới trên tường cao Lưới mỏng manh đến thế Nào giăng được cá đâu Nhện già cười khoái chí Có ai hơn mình nào? Muỗi, ruồi mà sơ ý Mắc vào là toi ngay! Chuồn rụt rè, nhỏ nhẹ: - Cháu xin chỉ, thưa ông! Nhện rằng:- Đâu phải dễ

Ta thất vọng

Thơ   •   20.11.2021
em bảo TA thất vọng nghĩa là ta không thất vọng bởi buổi sáng đã hâm nóng rất dài bằng một chuỗi đợi chờ ta mường tượng khuôn mặt em như một bìa sách cũ ta mơ hồ khuôn mặt em như những vết dao chằng chịt trên thanh sử ta hình dung khuôn mặt em như rê

Ừ thôi mùa thu

Thơ   •   20.11.2021
Thôi. Mùa Thu. Phố. Buồn tênh Mưa lưng nửa giọt. Người quên gội đầu Đem vô tình, ném vào nhau Quay lưng, phố đớp một câu chửi thề.

Một chiều nắng xế miền Trung

Thơ   •   20.11.2021
hai cánh tay tự kéo dài ra với lấy bầu trời sắp đuối có chạm được không một sợi gió? một chòm mây phù hư đang rã thành những hàm răng trắng bệch buổi chiều lạnh toát mồ hôi đoàn người câm lặng bước đi những đôi mắt đói đã cạn cằn nước mắt họ bới tìm

Hôn lần cuối

Thơ   •   20.11.2021
tôi quyết định hôn nàng lần cuối như ánh mắt của con mèo đen hôn vào bóng tối nụ hôn bế mạc loé lên như vệt sao băng và tan ra thành nước mắt trên gò má nàng bóng đêm gợn lên thuỷ triều đen nàng ôm tôi thật chặt ghì riết hơn mọi lần thượng đế cũng

Ngợp tình

Thơ   •   20.11.2021
Từ ánh mắt đa tình rực lửa Tôi nhìn nàng bằng tia nụ hôn Nhiệt cuồng động khuấy Nhiệt cuồng Adam Chiếc cầu thang rung lên từng nhịp hồng hoang nhỏ giọt Ánh neon ảo mờ nhục cảm Tôi khắc đời em trên đỉnh ngực trần non ngát Tôi đánh dấu trên trán bướng

Tự nhiên

Thơ   •   20.11.2021
Ngồi nhìn trái mít đung đưa Thấy đời nặng trịch như chưa nhẹ nhàng Tự nhiên anh nghĩ vội vàng Cũng may còn chút dịu dàng nơi em.

Những đốt xương của mùa xuân

Thơ   •   21.11.2021
1. Hơi thở tôi chầm chậm hơn chờ đợi cơn bão lòng khởi xướng tiếng yêu thương tôi hát khúc xuân ca ngày hai mươi mốt tuổi những mầm lửa khát khao cháy yêu tôi hoài niệm tự tìm đôi cánh bay lên nhưng thân thể đã dính chặt đớn đau tôi giãy giụa trong đ

Sự thật của tháng ba

Thơ   •   20.11.2021
sự thật của tháng ba là một cuộc chia tay im lặng như hơi thở sẽ không hỏi vì sao ta không còn yêu nhau những âm giai khép lại bên khung cửa quá khứ nực buồn những hẹn hò như gió mùa đông bắc bóp chết trái tim cuộc tình ngậm xác cà-phê rát lưỡi đã đ

Đêm cuối cùng

Thơ   •   20.11.2021
Một lần này nữa sao em?! Một lần thôi, để đi tìm hôm qua Xa thật rồi! ngút ngàn xa Dẫu nhà hai đứa vẫn là gần nhau Gặp, ừ! chỉ nói vài câu Rồi em khóc, rồi gục đầu, lặng thinh Và anh, vẫn cứ là anh Hiền khô, như lúc chúng mình gặp nhau Bây giờ đâu ph

Có những buổi sáng cưỡi mây bay đi

Thơ   •   21.11.2021
dòng sông như vệt nước mắt chờ khô thành quách như cục than cháy dở câu chữ rách nát lăn lóc dọc phố phường ngày ám ảnh bằng tiếng chiu chít rên than của bầy chim đói bầy chim sợ người khủng khiếp cánh đồng da mồi bãi cát bạch tạng rừng ung thư tuỷ

Mưa bão Huế

Thơ   •   21.11.2021
Em nói em thèm mưa Huế lắm! Thì sáng ni em cứ ghé thăm anh Mưa như thể trút vào anh nỗi hận Đá bia chừ cũng hêt sức mong manh! Lòng đã bão từ lâu trước đêm mưa bão Bởi em chẳng chịu về nên Huế ngả nghiêng mưa Mưa ướt áo, mưa làm anh nhũn não Chỉ nghĩ

Bi kịch

Thơ   •   20.11.2021
Bi kịch của bản thân là bài học lớn nhất của đời tôi.

Tín hiệu

Thơ   •   20.11.2021
một vùng sáng lúc 3 giờ tôi quấn tấm chăn chống muỗi từng ký tự nhẫn nại lăn trên màn hình tôi ngâm hồn mình trên bàn phím email đang nảy mầm một tín hiệu sớm mai tôi kích chuột niềm tin ánh sáng bước ra trước mắt tôi một ngày mới tôi biết trong đó c

Nói gì? Im lặng thì hơn

Thơ   •   21.11.2021
Cắn nát sợi tóc vàng trong khuya nỗi buồn không bao giờ nát như em nghĩ kết thúc một câu nói dở dang anh đã về nằm trong ngôi mộ cũ rất gọn gàng những bài thơ những câu thơ những tứ thơ anh đã ép chặt thành quan tài bốn dài hai ngắn chiếc quan tài nh

Trăng khuyết

Thơ   •   20.11.2021
Thôi, về đi em Con dế khóc nhiều rồi Khuya đã ngủ vùi sâu trong mắt lá Con đường về đã nứt làm đôi Đừng nhìn lại sau lưng cho đắng đót bờ môi Trăng lấp lánh trên cao như nuối tiếc Anh vẫn vui đây, ngậm gió đêm thao thiết Mím chặt môi cho nhịp thở cô

Nghe tiếng còi tàu

Thơ   •   20.11.2021
Bứt, và bứt tóc nữa đi! Cái đầu nặng trịch như chì, nó đau Nghe đằng sau, những chuyến tàu Tiếng còi như cũng bạc đầu với sương.

Ếch và cóc

Thơ   •   21.11.2021
Ếch chê rằng: - Thứ cóc hôi Da xù xì lại đứng ngồi lom khom Như ta đây, mới đáng gờm Nói về tài trí, giỏi hơn gấp mười Trên cạn: nhảy, dưới nước: bơi Đâu như có, đứng phình hơi chờ mồi. Cóc về không nói nửa lời Đứng nhìn cái nắng giữa trời chang cha

Một ngày

Thơ   •   21.11.2021
(Với Hải Tuệ tiên sinh) Một ngày nắng vỡ hư không Gót bồng phiêu chạm xuống dòng chân như Bàn tay cháy xám sa mù Nụ cười xoá vết tội tù trăm năm Một ngày xước một dấu dằm Con tim thao thức nỗi đằm thắm xưa Một ngày không gió không mưa Đàn th

Trên khuôn mặt không còn ánh sáng

Thơ   •   21.11.2021
Thà cứ để khuôn mặt in hằn mạng nhện Để mắt tượng buồn như ngày mới sinh Cứ điếc cứ câm trước những con sóng bịp lừa Muối trong lòng mặn hơn muối biển Nên nước mắt muôn đời đắng chát Trên khuôn mặt không còn ánh sáng Là ngôn ngữ của loài sinh vật l

Lời sau cuối

Thơ   •   20.11.2021
Xin trả lại cho em chuỗi thời gian hốt hoảng Của một thời thành phố khóc tình yêu Xin trả lại những vết cắn tím bầm mê sảng Cho máu tái sinh hơi thở diễm kiều Con bói cá chết mòn trên vũng tội Ai cầm trái tim lay gọi bóng đời Cỏ ẩn ức một bàn chân tạ

Chia sẻ

Thơ   •   21.11.2021
Không ai có quyền sở hữu nỗi đau trong tôi cái bóng của tôi đang lăn không ai khác tên tôi trong cáo phó bạn có muốn thay tên mình vào không.

Úp mặt vào tường

Thơ   •   20.11.2021
Tối qua chuột quậy đùng đùng Muỗi thi hút máu tưng bừng suốt đêm Trong mơ lục lọi kiếm tìm Một câu kinh mọn có tên đàn bà.

Nhớ một chiều Hà Nội

Thơ   •   21.11.2021
Nhớ một chiều Hà Nội em bên anh gió chạm vào tóc em như chạm vào nỗi ghen anh thầm lặng Hồ Tây xanh màu thu dịu nắng sóng chau mày khi đối diện em anh Nụ hôn nào cũng xanh màu thiên thanh đã nhuộm biếc nước hồ thu thăm thẳm có nụ cười nào làm anh say

Ngồi bệt trên lá thông khô

Thơ   •   20.11.2021
tôi nghe từ đâu đó những bào thai rụng những căn bệnh ung thư đè nặng ban mai những chuyến tàu chở tham vọng lướt qua những tia nhìn họ sắp từng con chữ để tạo nên quyền lực miễn cưỡng những con chim sẻ vù cánh bay lên khi bước chân họ tới gần vì chú

Ở phía chuồng bình minh

Thơ   •   20.11.2021
bầy gà cắn nhau uý oé nơi góc chuồng bình minh chúng đá nhau hì hục toạc máu đầu bằng đôi cựa giống nòi tiếng cục tác ầm xèo kích động lũ chó ăng ẳng dọc con mương làng thối hoắc mệ gà mái rặn quả trứng hồng hồng tội nghiệp gần như kiệt sức đôi châ

Chiều Đá Đĩa

Thơ   •   20.11.2021
bỏ rơi giữa phố một ngày nghiệt ngã cánh đồng chuột cắn tôi đi về phía khô khốc gió Nam Cồ biển không hát trong cổ họng những câu thơ lùn hàng dừa xanh năm ngoái xơ xác nhìn tôi đá chất trong lòng oằn trĩu tôi tìm trong chiều Đá Đĩa một giọt oan hồ

Hoàng hôn có tiếng chim kêu lẻ

Thơ   •   20.11.2021
Chiều nay trời bất tận buồn Tôi nâng tiếng thở đưa chuồn bay lên Một điều nhớ, vạn điều quên Lẫn trong đống khói kề bên góc vườn Cây bòng trụi lá giơ xương Có con rắn lửa vừa trườn qua đây Ráng chiều nuốt một chòm mây Trời xa xa rộng làm cay mắt ngườ

Những măng tre bụ bẩm

Thơ   •   21.11.2021
Những măng tre bụ bẩm sáng nay xuống chợ sự lựa chọn thế hệ.

Như cơn mưa đêm nay

Thơ   •   20.11.2021
Đêm cào cấu áo tình nhơn Nửa khuya nghe gió oán hờn kêu la Em nằm đếm một hai ba Thấy mưa thì ít, thấy ma thì nhiều Thấy tôi ở chốn liêu xiêu Về ngang cái bãi tiêu điều nhơn gian Chuông chùa rút hết tim gan Dộng lên một tiếng, hai hàng lệ rơi Tôi ngh

Câu thơ bung gai giữa ngày không nắng

Thơ   •   20.11.2021
Câu thơ bung gai giữa ngày không nắng như cơn đói dẳng dai đen nhẻm suốt cuộc hành trình của tuổi những trận mưa hồ đồ chui lên từ lỗ cống bào mòn niềm tin vòng mây trắng hú gọi những oan hồn đang còn thoi thóp sống chập choạng vầng trăng rỉ máu dậy

Nguyễn Du

Thơ   •   20.11.2021
Trăm năm lục bát gieo vần nét phong trần đượm khí thần tài hoa mà hay trong cõi người ta khóc người xưa, lại xót xa khóc mình.

Trên đồi xuân mộng

Thơ   •   20.11.2021
anh trườn lên đồi xanh ngập dưới tiếng nhạc của loài dế than những nõn lá non mướt mang những hạt sương hình bầu vú lóng lánh nhựa yêu ban mai rất thơm mùi thảo nguyên tình ái em ngồi xuống bên anh hái nhè nhẹ từng nụ hôn ngợp ngọt môi em mọng đỏ của

Tán

Thơ   •   20.11.2021
Em lạnh như là nước đóng băng Anh như tia nắng chốn thiên đàng Gặp nhau em quyết không nhìn mặt Nhưng gió bảo rằng: em sẽ tan.

Mưa dồn xuống làng

Thơ   •   21.11.2021
Mưa dồn dập, đổ xuống làng Bờ tre, bụi chuối lại càng te tua Ễnh ương hát giọng quê mùa Bơi đùa trong đống nước thừa dâng cao Vườn nhà, chừ đã thành ao Rau xanh chừ cũng đã xàu thành dưa Vô tư, trời cứ đổ mưa Tội bầy kiến đói, bơi chưa tới bờ.

Đầu non cuối bãi

Thơ   •   21.11.2021
Co cái cẳng, gác cái tay Phiêu phiêu, ta thích ngủ ngày với em Kệ cha con gió khua rèm Lá khô cứ rụng, chẳng phiền chúng ta Một đàn ông, một đàn bà Cộng đi, cộng lại, đoán là trăm năm Một chỗ nằm, hai chỗ nằm Cộng trừ thêm bớt vẫn đằm thuỷ chung Đâ

Độc ẩm

Thơ   •   21.11.2021
Ngươi ngồi trong vườn chuối Ngươi ngó ra ngoài đường Thấy gì trong bóng tối? Thấy gì trong đêm sương? Con rắn trườn dưới đất Con dơi lượn trên đầu Tiếng thở dài rất thật Thở hoài chẳng thành câu Ngươi là ta đấy hử? Ta là ngươi đấy sao? Biết nhau rồi,

Đối diện Nhật Lệ

Thơ   •   20.11.2021
cát hằng hà mang hình giọt lệ thổi ngược vào khoé mắt răng môi đồng hới của anh & em và của mặn mòi nỗi nhớ đang bay trên bầu trời ma mị riêng chung hãy tựa vai vào nhau để núi đồi cất dấu trầm hương lời thì thầm của lắng nghe là vị ngọt nụ hôn đ

Lửa trong nấm mộ

Thơ   •   20.11.2021
Lửa trong nấm mộ thắp lên linh hồn ta ngồi trong mộ thắp từng nụ hôn.

Gửi người của hôm nay

Thơ   •   21.11.2021
ừ thì hôm nay mừng lắm mừng chi lạ dòng sông chảy ngược vẫn xuôi anh đã chết những câu thơ thẳng nằm yên trong huyệt mộ có lẽ mùa tàn không ai quật mộ anh cứ nằm yên xương thịt anh hun xanh cỏ tranh những mầm thơ biếc

Khi niềm tin đã mất

Thơ   •   20.11.2021
Khi niềm tin đã mất càng thủng càng vá càng vá càng thủng.

Cái đầu với nhiều kiểu tóc

Thơ   •   20.11.2021
Cái đầu với nhiều kiểu tóc tôi nhuộm cắt tỉa nhiều lần vẫn là tôi.

Buổi trưa trên lăng Tự Đức

Thơ   •   20.11.2021
riêng tặng LT em trượt ngã bên bậc thềm hậu cung buổi trưa đắm nắng cây vả trái xanh không vươn được tán lá che bàn chân em những bức tường rêu đổ nát im lặng đến mê cung em đứng lên theo bàn tay anh em say nắng thật thà đôi môi tím tái và bàn tay lạ

Ngày xưa con người sợ cọp dữ ăn thịt

Thơ   •   20.11.2021
Ngày xưa con người sợ cọp dữ ăn thịt ngày nay cọp là động vật quý hiếm và ngày nay con người biết sợ con người.

Những toà tháp nát dần theo tuế nguyệt

Thơ   •   21.11.2021
Những toà tháp nát dần theo tuế nguyệt con người xây dựng con người phá huỷ và con người phục chế.

Khóc chi cho mệt

Thơ   •   20.11.2021
Em đừng có khóc vào ta Cơn mưa đần độn hôm qua chết rồi Khóc chi cho lỗ rún lồi Cho khô con mắt, cho trồi lá gan Cuộc tình đen như cục than Nhen cho nó đỏ, nó tàn ra tro Cuộc tình vàng như con bò Vui thì rống, buồn, giả đò bỏ đi Khóc chi cho mệt em h

Uống Làng Chuồn ở Hắc Mộc Nhai

Thơ   •   20.11.2021
Riêng tặng nhà văn, hoạ sĩ Lê Minh Phong Nửa trưa ở Hắc Mộc Nhai Ôm tranh và rót lai rai, hết mình Chân tay khóc biển nhiệt tình Cọ trần gian đã xuất tinh hoa nhiều.

Dìu em qua phố mưa

Thơ   •   20.11.2021
Dìu em qua phố ngập mưa Bàn tay bám chặt còn thừa nỗi lo Dòng sông phố, chắng con đò Chỉ toàn xe máy, ô tô làm thuyền Gió tung giật nát tóc mềm Sóng xô buốt ngực, mưa viền lạnh vai Em cầm nỗi sợ trên tay Mắt hoàng hôn, đã nhuốm đầy bi thương Dìu em q

Những chiếc bánh bị giết chết

Thơ   •   21.11.2021
họ đã xé một cách tàn nhẫn lớp áo và hàm răng dữ tợn đã cắn sứt làm đôi chiếc bánh họ nhai bằng hàm răng khát máu những chiếc bánh đã bị giết đột ngột và tức tưởi chocolate máu đặc sữa não bột xương vỡ chỉ là thức ăn thôi ư? chỉ là nhu cầu thôi ư? s

Rất là khó chịu

Thơ   •   21.11.2021
Nhen lên và đốt tuổi mình Bằng men đồng loại, bằng tình thế gian Ngày đi qua suối truông ngàn Nghe xiêu cánh bướm, nghe tàn tiếng chim Nghe lo âu giữa muôn nghìn Nghe tương tư chết giữa bình minh lên Tiếng đàn dội khúc nhớ quên Thất kinh, nguyệt rụ

Cám dỗ

Thơ   •   20.11.2021
Vầng trăng vỗ về không đánh thức nổi mùa thu Em từ đỉnh cao sương mù mê thẳm Như thiên thần mang nghị lực hỏa châu Về với thung lũng tình yêu say đắm Trong bia mộ cuộc tình Ta có đề tên em- người phụng lập Bằng nước mắt cỏ tranh Bằng linh hồn bạch lạ

Cây bàng trơ trụi

Thơ   •   20.11.2021
Cây bàng trơ trụi những chồi non mong ước về những mùa hè mát rượi.

Nằm nghe máu rụng

Thơ   •   20.11.2021
Rồi đây thịt rữa xương khô Tôi về, tôi đắp nấm mồ cho tôi Nhân gian trống vắng thôi rồi Nắng chiều, hay nước mắt rơi cuối ngày? Hồn tôi cát bụi bu đầy Máu tim sa mạc - vũng lầy ăn năn.

Trung du

Thơ   •   20.11.2021
thời gian trắng hớ rỗng tuếch những ngọn núi cúi mặt thê thảm nhìn dòng sông nhầy nhụa máu những con người tôi đã gặp chết dần như cục đất bạc màu những bàn tay xương xẩu chìa ra sau mùa lũ quét những ánh mắt đục ghèn rơm rớm cơn đói đục thân những c

Nhấn phím buồn

Thơ   •   20.11.2021
dãy núi mù loà oằn vai gánh những ngôi mộ không tên đang khao khát một ngày nắng muộn của dĩ vãng rất xa trong ký ức sau cuộc chiến trái tim biết đau ngày lọt lòng nhàu nát đong đưa dáng hình tật nguyền hạt gạo mắc lũ từng dòng nghĩ phơi cốt trơ xư

Đêm Hội An

Thơ   •   20.11.2021
Trầm tư rêu ngói chùa Cầu Nghìn năm sâm sẫm một màu tơ trăng Loanh quanh ngõ phố vĩnh hằng Tìm ai mà gửi chút băn khoăn này Sông Hoài đêm dệt bằng mây Thuyền sương còn đậu bến này rưng rưng Gió khuya hay gót ngập ngừng Mắt xưa hay ánh đèn lồng nghiê

Hội làng

Thơ   •   20.11.2021
Tháng giêng làng mở hội làng Dập dềnh kiệu rước, xênh xang trống cờ U thầy nhớ thuở còn tơ Nụ cười thèn thẹn, chiếc ô ngập ngừng Sân chùa nghi ngút trầm hương Mái rêu ảo ảo, mưa xuân mờ mờ Em khoe đôi má đào tơ Ngày xuân có kẻ ngẩn ngơ cổng chùa Đa

Tôi đã nghe nắng chiều lội qua sông

Thơ   •   20.11.2021
Khớp khô, xương mục, rã rời Ngực căng nhịp thở, máu nhồi cơ tim Chiều vàng rụng một tiếng chim Nắng vô tình đã nhận chìm đáy sông.

Chiều trên khư mộ

Thơ   •   21.11.2021
Đưa tay vớt nửa buổi chiều Còn đây, đọng lại rất nhiều khói nhang Nắng loang con dốc rất vàng Chiều ơi, tiếng dế dưới hang rất buồn Lá khô không nhớ mình luôn Nằm, cho cơn gió kéo hồn lá đi Tôi ngồi, như chẳng biết chi Ô hay, như rứa, còn gì là tôi N

Hát với Thiên An

Thơ   •   21.11.2021
vời vợi tiếng chuông ngân chiều mờ phai trên ngàn thông sầu thầm hỏi gió trong mây đâu hương xưa mối tình ban đầu? lạc giữa chốn hư vô ta tìm đâu ơi màu mắt biếc? lặng lẽ bóng mây trôi ta như đá xanh xao buồn rầu! ngồi với lá xương khô nghe ngàn năm

Nhặt máu mùa xuân

Thơ   •   20.11.2021
Bầu trời nằm ngửa trên sông Nắng tênh hênh nắng giữa dòng xuân xanh Cây vô ưu, gãy một nhành Trời nam, gió bắc thổi quanh nấm mồ.

Hiểu

Thơ   •   20.11.2021
Hiểu và uốn lưỡi nói ngược những điều mình biết những câu thơ chất thành gò Đống Đa.

Những linh hồn trôi

Thơ   •   20.11.2021
theo thời gian trì trệ những linh hồn trôi vất vưởng giữa bình minh ngột ngạt mặt trời khô máu thoi thóp trên những khối bê tông man rợ trong ngôi nhà mồ tối om những linh hồn dẫm đạp nhau trôi ngờ vực nhìn nhau lạnh buốt những ánh mắt cú vọ đã hú

Một ngày rứa đó

Thơ   •   20.11.2021
một ngày, thả một lời vui là nghe rừng rựng một mùi ái ân một ngày giả bộ xác thân là nghe thế giới muôn phần lo toan một ngày có thể bất an là con tim, đã muôn phần hom hem một ngày không một tiếng em là ui cha! thấy đã thèm rồi nghen!

Cơn gió lạc dưới vòm trời đen như sông Tô

Thơ   •   20.11.2021
cơn gió hát điệu nhạc slow thật buồn nó bỏ nhà đi hoang nhiều gấp hàng trăm lần so với tuổi bầu trời đen quá! nó thấy những dòng nước mắt của một dân tộc nô lệ nó không biết cách làm khô nó nhìn thấy những nấm mồ ngày tháng đang rỉ rên giọng máu ứ nó

Dàn hợp xướng mùa hè

Thơ   •   21.11.2021
Sân khấu ở trên không Giữa vòm trời lá biếc Trên cành những nhạc công Cùng thổi kèn náo nhiệt Khi nghe anh nhạc trưởng Kéo kèn lên mở màn Dàn đồng ca cộng hưởng Ve ve ve... rộn ràng Bé đi dưới hàng cây Chỉ thấy vòm lá biếc Nhạc công vẫn mê say Điệu b

Bước chân con kiến

Thơ   •   21.11.2021
Chuỗi ngày dài rỉ sét trong khu rừng hoang những chùm hoa sim hoa mua hoa vằn trắng rũ cánh từ lâu tơ nhện đứt từng khúc câm nín tan vào hơi nước lòng vực giăng bẫy mỗi con người tự nhô lên một nấm mồ đang di chuyển nhọc nhằn mệt mỏi họ gom từng khúc

Thành phố chen chúc

Thơ   •   21.11.2021
Thành phố chen chúc những con hẻm là lối thoát duy nhất của rác và những chú chó buổi sáng con người đang hít thở.

Lá rụng lấp con đường

Thơ   •   20.11.2021
Lá rụng lấp con đường che giấu hành trình về đáy mộ.

Cái chết & sự thật

Thơ   •   20.11.2021
Hàng ngàn sợi khói nhang chờn vờn tiếp nối không chắp vá được kiếp người hàng trăm chiếc vòng hoa không tôn vinh được một cốt cách hàng chục điếu văn chia buồn chưa hiểu được lòng người cuộn trong chiếc áo quan cái tên khắc trên bia chưa ph

Anh thận trọng sắp lại từng hơi thở

Thơ   •   20.11.2021
anh thận trọng sắp lại từng hơi thở nhẹ nhàng để hình dung khuôn mặt em mặn ướt có lẽ hạnh phúc đang sôi lên từng cơn nước mắt mùa đông chạy trốn nơi xứ tuyết khi biết chúng mình cầm tay nhau chưa bao giờ mình đắm trầm trong nhau như thế như hạt đang

Ngày về nhớ Bùi Giáng

Thơ   •   20.11.2021
… Và em khóc một chiều bên ni bên nớ, mộng xuân khai vụn vỡ cõi thiên bồng, nghe Thu Bồn Vu Gia Hàn giang gọi hồn Hoài Phố, tím bên trời giấc ngủ rêu phong, ngày ngun ngút chân chim hão lộng, dấu di thư hun hút phố trang đài, chân mày cong gót hài mỏ

Đi học mầm non

Thơ   •   21.11.2021
Đến trường mầm non Có nhiều bạn mới Bé học thật ngoan Hoan hô bé giỏi!

Vào Sài Gòn đi, mình again

Thơ   •   21.11.2021
cho Lê Liên Không thể lấy từng nụ hôn mà đo nỗi nhớ bởi yêu thương như máu và nước mắt giọt máu đợi chờ giọt nước mắt khi mình nghĩ về nhau mà ứa rụng những con đường em đưa anh đi bây chừ đã thành những thước phim trong ngực Sài Gòn trưa nắng bụi Sà

Của mẹ

Thơ   •   21.11.2021
Bà phơi áo quần Ở đâu nhiều thế Bé chỉ áo hồng Reo to rằng: - Mẹ!

Niệm

Thơ   •   20.11.2021
Rằng: - Từ bỏ xóm làng đi Bụi tre chật ních nằm y chỗ này Bàn chân xưa, giẫm phải gai Máu tha hương, đỏ hình hài bể dâu.

Với Đông Hà

Thơ   •   20.11.2021
Ngủ đi! Sông Hiếu khuya rồi Vầng trăng yêu Trọ Trên đồi chiêm bao Rót đi! Khô khốc gió Lào Cho môi em Cháy Niềm khao khát Và...

Khó ngủ

Thơ   •   20.11.2021
Đánh thức mùa sau bằng tiếng thở dài huyền thoại về một đêm trăng bàng bạc móng vuốt của âm thanh cấu cào sau gáy tai bằng tiếng gió rít xao xác Huỷ thân trong bình yên nghe mục rũ từng xác lá nghe khúc hành ca của loài kiến đêm nghe rạn nứt của ngô

Chùm mây quằn quại

Thơ   •   20.11.2021
Chùm mây quằn quại đưa tang bầu trời qua dòng sông khổ luỵ nước mắt đóng băng trong vùng ánh sáng những tiếng nấc gãy vụn theo tiếng chuông nhà thờ.

Ảnh động

Thơ   •   20.11.2021
Nhớ em, tôi hét giữa đêm Con ma sợ quá đạp mền bỏ đi Kim đồng hồ, chạy chậm rì Nhìn tôi cùng với những gì rất điên.