Mưa tạt vào giấc ngủ

Thơ   •   Thứ bảy, 20/11/2021, 16:54 PM

mưa tạt vào giấc ngủ lạnh ngắt lời chia tay còn nóng trên khoé mắ

Nội dung bài thơ: Mưa tạt vào giấc ngủ

mưa tạt vào giấc ngủ

lạnh ngắt

lời chia tay còn nóng trên khoé mắt


Bài thơ Mưa tạt vào giấc ngủ của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ

Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng

Tổng hợp

Cùng tác giả: Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Tin hè

Thơ   •   20.11.2021
Mưa đầu mùa báo hè về Cây xoan biêng biếc tiếng ve trĩu cành Từ trong thăm thẳm lá xanh Phượng hồng đã nhú môi xinh thẹn thùng Cánh diều chở gió qua sông Ngọt ngào hương lúa mênh mông đồng chiều Hình như trời rộng hơn nhiều Lòng em rạo rực... thêm

Ngôi mộ lặng thinh

Thơ   •   20.11.2021
Ngôi mộ lặng thinh cơn gió đập đầu vào tấm bia ướp xác mình bằng mùi nhang khói.

Chết

Thơ   •   20.11.2021
Bữa ni bụi chuối chết khô Đứng nhìn mai mốt sông hồ chết thiêu Thê thê gió thổi ngược chiều Lật trang sử, chết thiệt nhiều là dân.

Một ngày của mẹ

Thơ   •   21.11.2021
Một ngày mới đến trên giàn mướp đơm hoa Một ngày mới lên trái cà chua đã chín Một ngày thật lành trên bàn tay mẹ Gọi nắng bình minh gọi gió quê nhà Một ngày nắng ấm cho bầy sẻ ca vang Một ngày gió reo cánh đồng xanh nhảy múa Một ngày thật hiền trê

Trên đồi xuân mộng

Thơ   •   20.11.2021
anh trườn lên đồi xanh ngập dưới tiếng nhạc của loài dế than những nõn lá non mướt mang những hạt sương hình bầu vú lóng lánh nhựa yêu ban mai rất thơm mùi thảo nguyên tình ái em ngồi xuống bên anh hái nhè nhẹ từng nụ hôn ngợp ngọt môi em mọng đỏ của

Âm

Thơ   •   20.11.2021
Người qua đã lút vai người Hẹn nhau gặp giữa nụ cười vô ngôn Kinh vàng lạy tạ tiếng chuông Tử sinh lún một vết buồn ngang môi.

Trưa sáu ba một một lòng vòng Đà Nẵng

Thơ   •   20.11.2021
dìu sóng biển thanh khê đi chơi trên cát chốc chốc giẫm phải mấy chú còng nằm vùng nắng khô cong cong con mực lép cong cong con mắt khói cong cong dáng tàu bão đớp nắng u u trên trời nắng u mê trong đời nắng nổi từng cục u trên lưng trắng muối của mẹ

Xuỵt

Thơ   •   20.11.2021
Gió dông nhón bước ngập ngừng Mắt ươn ướt, ngó lưng chừng trêu ngươi Tưởng là đơn giản thế thôi Mà sao người lại cắn môi của người,

Ánh sáng tàu điện ngầm

Thơ   •   21.11.2021
Khe núi kỳ ảo ngực em tóc cỏ trượt dài đỉnh núi mùa gió thổi băng qua ngày chúa nhật giọt mồ hôi rớt từ trời lạnh em ngậm nụ cười mới nhú trái tim tàu điện ngầm tốc độ băng trong lòng đất bàn chân chạm ga bình yên môi hồng vải mịn.

Tự hỏi

Thơ   •   21.11.2021
ừ! trời hôm ấy đâu mưa mà sao lạ! cái ngày xưa ướt nhòe giọt thơ trên má lạnh tê bỗng dưng rớt giữa lối về tịch nhiên Thì ra gặp gỡ cũng phiền quay về kỷ niệm càng thêm nao lòng cái ngày xưa... có nhớ không? trời ơi! con sáo sang sông mất rồi! ... Vụ

Nhói

Thơ   •   20.11.2021
Từ em lộ diện nõn nà Đời đau trong ánh mắt xa xót nhìn Lặng câm suối tóc u minh Chảy vào nguyên thuỷ mấy nhành nguyên sơ.

Đêm nguyện

Thơ   •   21.11.2021
tiếng chuông nhà thờ dắt anh và em vào phố mùa đông buộc chúng mình bằng những ngón tay đan định mệnh những sợi mưa thật mềm như nước mắt hạnh phúc ngày anh nói yêu em những sợi mưa như tơ kén đang bọc anh và em trong tiếng kinh cầu nguyện lạy Chúa!

Thật chán! Một loài khỉ đột bước vào giấc chiêm bao của tôi

Thơ   •   21.11.2021
chúng tồn tại bởi bản năng của sự sinh sản tồi chúng có một hồ sơ ướp máu thối chúng biết múa ca đú đởn trên những ngôi mộ khủng lồ của tổ tiên chúng rồi chúng quên dần những bước chân tiền sử bước chân chạm đá và đôi tay lượm quả tồn sinh chúng ngơ

Đêm Hội An

Thơ   •   20.11.2021
Trầm tư rêu ngói chùa Cầu Nghìn năm sâm sẫm một màu tơ trăng Loanh quanh ngõ phố vĩnh hằng Tìm ai mà gửi chút băn khoăn này Sông Hoài đêm dệt bằng mây Thuyền sương còn đậu bến này rưng rưng Gió khuya hay gót ngập ngừng Mắt xưa hay ánh đèn lồng nghiê

Lời của cây nơi hố thẳm

Thơ   •   20.11.2021
vắt ngang qua rừng thẳm & đu mình dọc triền đá dựng ở đây quanh năm không có mặt trời chỉ bao trùm một mùa đông ghẻ lạnh ghê hồn bao nhiêu nước mắt của xứ sở này đã ngấm vào thịt da bỏng rát & tê buốt lũ rêu bám chặt trên lưng những định hướ

Sự trở về

Thơ   •   20.11.2021
sự trở về trượt trên đường tàu đã mục chừng bấy năm có đi đâu có vui bao nhiêu có hạnh phúc bao nhiêu của những ngày tự do thì trở về cũng ngột ngạt trong bực dọc của những chuỗi ngày lê thê giả dối hỡi cao xanh mùa thu còn chìm nghỉm trong lớp bù

Uhm!

Thơ   •   21.11.2021
Khóc như là không khóc Cười như là không cười Sống như là đang chết Người, không người, đấy thôi!

Phố quen

Thơ   •   21.11.2021
Căn phòng chật nhốt đời anh ở đó lọ hoa khô ăm ắp nỗi buồn cây đàn cũ khuya về nương tiếng gió âm thanh nào cũng ướt đẫm hơi sương Anh đi sớm và trở về rất muộn nên căn phòng vắng khách từ lâu những chiếc lá cuối ngày rụng xuống đợi chờ anh nên lá b

Im lặng nghe thế giới động

Thơ   •   20.11.2021
Im lặng nghe thế giới động im lặng ta làm tro.

Những lẵng hoa rực rỡ

Thơ   •   21.11.2021
Những lẵng hoa rực rỡ tươi rói trong những thước phim tài liệu bên cạnh những nụ cười đã hoá thành rác sau buổi lễ hội.

Mười bốn tháng tám một chín bảy ba

Thơ   •   20.11.2021
hai lẻ chín trừ một chín bảy ba té ra mình băm sáu tuổi mặt vẫn gầy vẫn hốc hác như xưa tóc vẫn húi cua răng vẫn sứt miệng rộng tuềnh vẫn thích chút chua cay năm bảy ba ngày mười bốn tháng này trong trời đất có một thằng ra đời quẫy đạp cha mù mắt nê

Một ngày buồn

Thơ   •   20.11.2021
Bài trùng ca của trái đắng lảnh lót vang lên giữa mùa bi quan tôi như trái banh thời tiền sử bị đá ra khỏi chân bò vàng Ngày đã chết mục dưới chân lá khô chỉ cần một tàn thuốc đánh rơi vô cảm cũng đủ bốc cháy bến bờ của lở dở một ngày ảm đạm Những dò

Tết quê

Thơ   •   20.11.2021
Mùng một tết, trèo lên non Thắp nhang, cho khói cuộn tròn lên mây Ngó xuống ruộng, chộ chim bay Ngó xuống chưn, chạm một ngày sắp qua Sông thì vẫn gọi Vu Gia Chùa, thì vẫn chỗ Đò Ba Bến buồn Lấy tay bụm bụm nước nguồn Thấy hơi lạnh lạnh trong buồng

Cái nóng 38 độ

Thơ   •   21.11.2021
tôi nhặt những hạt sạn cuối cùng trong xô gạo gắng thêm tí nữa nào hai con mắt để khi nhai, khỏi gặp sự bực dọc ngày cuối tuần cái nóng 38 độ trùm lên miền Trung ai nghe câu hát ru nữa không? ở đâu đó dòng sông trắng xoá như màu khăn tang ở đâu đó

Đoàn tàu chân đất

Thơ   •   21.11.2021
Đoàn tàu xình xịch Chân bước hai hàng Miệng hót vang vang Tôi sau bạn trước Tàu đi từng bước Mỗi người mỗi toa Nếu thả tay ra Tàu không còn nữa Tàu đến gần cửa Lại quay đầu vào Tàu lên đèo cao Thì chân phải nhún Thả dốc tàu xuống Thì thấp đôi chân Tà

Hên xui

Thơ   •   20.11.2021
Có nhiều con ngươi nằm ngoài con mắt có nhiều con mắt không có con ngươi có nhiều con người nằm ngoài khuôn mặt có nhiều khuôn mặt không phải con người có nhiều con ngươi ẩn trên khuôn mặt có nhiều khuôn mặt không có con ngươi có nhiều con mắ

Đêm qua mưa rào

Thơ   •   20.11.2021
Đêm qua mưa rào đám rau xanh non vươn ngọn người ta sẽ nghĩ đến một đĩa rau luộc bốc khói.

Đêm mưa

Thơ   •   21.11.2021
Đêm mệt, mưa tràn con gió lạnh Đường tàu nằm chết với hoang vu Một bờ lá nát, mơ hồ rụng Lùa xuống nhân gian đám xác mù Am miếu đã tàn cơn khói thở Chuột bò tán loạn cuốn chân nhang Một màu đen phủ trùm thiên địa Tiếng chó đùn ra ngõ vội vàng Khuya

Ta thở đại bên góc trời đã xước

Thơ   •   20.11.2021
Một dòng máu đục vừa sa Chiều ơi! Đã mất quê nhà rồi ư? Nhìn lên, mây khói nát nhừ Ngó ngang mặt đất, bi chừ tan hoang Hiên ngoài chó sủa oang oang Đời nghiêng như chiếc lá vàng lập đông Ngày quăng mấy nhịp lòng vòng Trong câm lặng, có chất chồng âm

Ngày tận với em trong giấc tự do

Thơ   •   21.11.2021
anh bóc đôi cánh mềm thiên đường rung lên tầng tầng ân ái lộ ra những nụ hôn tròn căng thơm phức những giọt mồ hôi cám dỗ vào mùa tách vỏ ngày tháng sóng sánh lớp da non nõn nà mềm mại nụ hồng sơ khai mởn ngọt chúm chím hồng hoang ngày tận ta yê

Nhà thơ là con kiến nhỏ

Thơ   •   20.11.2021
Như con kiến nhỏ tôi quan sát trong từng bước chân của tôi từng phút giây thoáng qua những câu thơ cần mẫn tôi tha từng ngày từng ngày chậm chạp về tổ tôi gọi đó là những chứng từ gốc mà tôi có được dĩ nhiên tôi không cần hoá đơn đỏ trong hành trình

Saigon 20h30

Thơ   •   20.11.2021
với Lê Liên Mưa tạnh hôn tạnh mắt chưa tạnh vòng tay chưa tạnh ghế đá chưa ấm vé sài gòn => nha trang bật khóc khoan cắt đại lộ khoảng khắc rối máu lên dập dã bấm phím xem giờ lên xe ô cửa kính cầm tù ánh mắt tin nhắn lộn nhào lòng bàn tay.

Con cóc

Thơ   •   21.11.2021
Bốn chân nho nhỏ Khiêng cái bụng to Áo sồi loang lổ Cóc ngồi hiền khô Cóc ngồi trong hóc Nhớ chuyện ngày xưa Mùa màng gặp hạn Gọi trời đổ mưa.

Thắp nhang tiễn bạn

Thơ   •   20.11.2021
Thế là lẳng lặng bỏ đi Một màu nhang khói nói gì mai sau? Đã nghe kinh kệ rơi mau Nắng chiều nát bét một màu bên sông Còn chăng, riêng một chút lòng Gửi vào mây gió như không là gì Gặp, chơi, chưa đã, rồi đi Tan xương nát thịt biết khi nào về?

Về những nụ hôn

Thơ   •   20.11.2021
Có lần anh nắm tay em trong mùa hoa vàng rộ Đêm mở khoá loài người bằng lồng ngực sinh sôi Cánh đồng mở ra màu huyền bí đất trời Tạo những cánh võng làm bằng gió Anh và em nhè nhẹ ru nụ hôn vào giấc mơ dài thần tiên Tiếng cót két của mê đắm Của răng

Những tán lá trên đầu

Thơ   •   21.11.2021
Những tán lá trên đầu khuất dưới tầng lá khác những ngọn cây không ngừng vươn lên đang nuốt dần những tia nắng.

Đồng tiền còn sót lại trong túi

Thơ   •   20.11.2021
Nỗi đau những đồng tiền còn sót lại trong túi ta đã quên từ lâu.

Nắng đã tạo ra bóng mát

Thơ   •   21.11.2021
Chúng ta đã thấy nắng lên và nó đã tạo ra bóng mát ít ra nó tạo ra cái bóng của ta chúng ta quen núp dưới bóng cây và cảm thấy hài lòng về điều đó nếu không có nắng ta không bao giờ tìm thấy bóng mát.

Xao xác

Thơ   •   21.11.2021
Tre nằm khô một góc vườn Chuối te tua lá bên tường hom hem Mây mù trút xuống là đêm Chiều lu bu, đã ướt mèm gió mưa Người đi đã đến mộ chưa? Máu sông nhuộm đỏ đôi bờ dâu xanh Rưng rưng giọt lệ phiêu hành Đốt xương đã trắng trên nhành phù hư Lời ai gọ

Hoá

Thơ   •   20.11.2021
Và em gục mặt vào chiêm- bao, nghe oán khúc của đêm thét gào Tiếng đàn ướt đẫm trăng sao Dòng sông hoá thạch bước vào nghiệp duyên.

Đêm rùng mình nỗi đau

Thơ   •   20.11.2021
Đã cong một bờ cỏ rối đã chết một sợi tóc môi thơm sao em không về nghe đêm cào cấu một lối chiêm bao ngút gió sông buồn từng ngón tay u mê trượt trên làn da khô cháy của mùa cằn cỗi tiếng dế đói làm nám bóng khuya tội lỗi sao em không về? những ước

Ngát tận

Thơ   •   20.11.2021
không một trở lực nào ngăn cản sức hút của nụ hôn anh vuốt ve không gian hạnh phúc những lỗ hổng của gió và sự cọ xát tạo ra mùi thơm ngút ngàn biển tiếng hôn nhảy múa lăn tròn trên ngực em có lẽ em đang ngủ trong giấc mơ chỉ mình anh biết sự lãng m

Lẩn thẩn chiều quê

Thơ   •   21.11.2021
Đường chiều tím ngọn tía tô Lòng đau lá hẹ, tuổi khô đọt hành Nhớ thương rát cả trời xanh Đỏ hai tròng mắt ngó quanh ruộng đồng Một bầy cò trắng như bông Vẽ vào hoài niệm những vòng khăn tang Trâu bò lửng thửng đôi hàng Bước chiều nặng trịch kéo hoà

Khuya thăm mộ bạn

Thơ   •   21.11.2021
(Viếng hương hồn Lê Thanh Tùng) Lần mò rẽ lối cỏ khuya Tùng ơi! mình đã trở về rồi đây cứa lòng rét buốt heo may lạnh lùng mộ địa ngợp đầy khói sương Biết đâu là cõi vô thường/ biết đâu là khúc đoạn trường... Tùng ơi! nằm bên nấm mộ đây rồi m

Những đốt xương của mùa xuân

Thơ   •   21.11.2021
1. Hơi thở tôi chầm chậm hơn chờ đợi cơn bão lòng khởi xướng tiếng yêu thương tôi hát khúc xuân ca ngày hai mươi mốt tuổi những mầm lửa khát khao cháy yêu tôi hoài niệm tự tìm đôi cánh bay lên nhưng thân thể đã dính chặt đớn đau tôi giãy giụa trong đ

Thấy lạnh trong hồn

Thơ   •   20.11.2021
sáng lạnh trong hồn mưa phùn bám lông mi mây tháng giêng buồn như màu tóc nhuộm của em ta xoè bàn tay nhìn guốc gân sấp ngửa nghe bắc nam xuôi ngược lộn qua đèo nghe ngõ an hiên lá rụng nghe đình làng kim long chuông héo nghe đền lê văn duyệt mù tăm

Lời một bài thơ sắp chết

Thơ   •   20.11.2021
Ngày mai em khóc, vì anh Trốn vào một nấm mộ xanh ven rừng Anh tan loãng với vi trùng Và ôm trái đất vào trong xương mình Hồn anh vẫn mãi điêu linh Vẫn ôm trọn một khối tình cho em Mộ sầu em chớ ghi tên Nắng mưa viết hộ giùm em cả rồi Anh đi, em ngỡ

Buổi tối rảnh rỗi xem phim ma cà rồng

Thơ   •   21.11.2021
Hắn sinh ra từ máu hắn thích hút máu hắn gây ra những cuộc chiến đẫm máu cả thân hình hắn nhuộm máu hắn hét bằng âm thanh máu hắn cười sặc mùi máu kết cục nhắn co giật cựa quậy trong vũng máu hắn đã bị hút máu hắn trả nợ máu.

Mắt sương

Thơ   •   20.11.2021
Lao xao cỏ khóc dưới mồ Khói nhang đứt khúc bên bờ đá xanh Chiều êm, nước mắt phiêu hành Tan thành sương trắng ướt nhành tầm ma.

Cắn nhau một cá rô đồng

Thơ   •   20.11.2021
bởi con cá rô mà làm anh nhớ cái sần sùi tuổi thơ bởi con cá rô mà làm anh thấy cái mùi bùn quê hương bị chiên xù bởi con cá rô mà anh thấy cái vòm trời chật trong cái đĩa bởi con cá rô mà anh thấy cái con người anh như đám cỏ giữa đồng khô em cắn c

Mừng sinh nhật em

Thơ   •   20.11.2021
(Gửi Linh Nhân) Chỉ còn một phút nữa thôi Em ba mươi mốt tuổi đời rồi ư? Thế mà anh cứ vô tư Ngỡ em cứ mãi là như hôm nào Cái ngày ta mới quen nhau Mùa xuân e ấp nép vào tình yêu Bên em sớm cũng như chiều Thời gian khuất lấp vào yêu mất rồi N

Nghĩa trang

Thơ   •   20.11.2021
Như ruộng bậc thang những ngôi mộ hàng hàng lớp lớp chung & riêng có tên có tuổi có quê có quán & không tên không tuổi không quê không quán hàng hàng lớp lớp lớp lớp hàng hàng ở đây quy tụ thành nỗi buồn khổng lồ rợn người muốn mang hài cố

Rất là khó chịu

Thơ   •   21.11.2021
Nhen lên và đốt tuổi mình Bằng men đồng loại, bằng tình thế gian Ngày đi qua suối truông ngàn Nghe xiêu cánh bướm, nghe tàn tiếng chim Nghe lo âu giữa muôn nghìn Nghe tương tư chết giữa bình minh lên Tiếng đàn dội khúc nhớ quên Thất kinh, nguyệt rụ

Nơi ấy mặt trời ló lên

Thơ   •   21.11.2021
Nàng cúi xuống nhặt lấy chiếc xác thối của mình một lần nữa nàng cúi xuống nhặt lấy chiếc xác thối của mình như điếu thuốc rã trên bãi cát mùa đông nàng đã cất giấu thật khéo léo trong trái tim mình và nàng khóc những chiếc vỏ ốc biến thành những giọ

Cái trống trường em

Thơ   •   21.11.2021
Hôm nào cũng vậy Cái trống trường em Thức dậy thật sớm Trống kêu vang rền Giục em đến lớp Giục bạn đến trường Mặt mày trầy xước Em thấy mà thương Biết là trống đau Vì dùi đánh nặng Trống chẳng buồn đâu Vì em cố gắng.

Sài Gòn 20h30

Thơ   •   21.11.2021
mưa vừa tạnh nụ hôn vừa tạnh ánh mắt chúng ta chưa tạnh vòng tay chưa tạnh ghế đá công viên chưa kịp ấm chỗ ngồi chiếc vé gài gòn - nha trang bật khóc khoan cắt đại lộ ... những khoảng khắc rối có thể làm nên bảo tàng chứa những hồng cầu sẽ chết nhấ

Bụi đỏ làm nhoè dần bóng chị trên ruộng nắng

Thơ   •   20.11.2021
Bụi đỏ làm nhoè dần bóng chị trên ruộng nắng chuyến xe đưa tôi đi chở cả mùa gặt.

Người ta dựng mái nhà mới hoành tráng cho tấm bia mòn hết chữ

Thơ   •   21.11.2021
Người ta dựng mái nhà mới hoành tráng cho tấm bia mòn hết chữ hãy yêu thương và quan tâm từng giây phút em không muốn mình là di sản.

Nguyện

Thơ   •   21.11.2021
Thưa em, trăng khuyết đã tàn Khói ngu ngơ, phủ ngút ngàn trời xanh Sóng bà điên, khéo khoe nanh Tám phương quậy phá, nát nhành phù du Thưa em, anh cũng mệt đừ Giấc mơ quê cũ bây chừ nát tan Rượu mềm môi, xé ruột gan Trắng đen xin được hoá vàng, thưa

Buổi chiều không ở lại

Thơ   •   20.11.2021
một rồi hai ba bốn buổi chiều tôi nhìn đám mây bay qua trước mặt mười ngón chân chưa chạm hết mười phương đã thấu từng giọt nước ngộ biệt đời ngắn dặm dài có đủ cho nhau một khoảng trống hình dung chuyến tàu cuối cùng hay chuyến tàu bắt đầu hành trì

Miệng giếng cũ đã bịt kín

Thơ   •   20.11.2021
Miệng giếng cũ đã bịt kín vẫn còn vang tiếng vọng xa xưa.

Bơ vơ lạnh đến rùng mình

Thơ   •   20.11.2021
anh như chiếc đồng hồ không kim mùa già nua thầm lặng tuổi gầy úa ăn năn đời róc đời bắc nam tàn khốc điêu linh hề điêu linh đêm quằn mộng triệu đau sông cạn ngày quắn chiêm bao khóc núi cùn bóp nát tay nhàu vò tan gối mỏi nhìn đâu cũng thấy hồ đồ rú

Tự vấn

Thơ   •   21.11.2021
Ngày lạnh như là một nhát dao Ngoài kia nắng chảy - máu tuôn trào Tiếng chuông cứa rát đời ai oán Đang sống hay là chết đó sao?

Ngồ ngộ

Thơ   •   21.11.2021
Cứ bảo hiểu chân tơ kẽ tóc Tóc trên đầu ta chưa hề thấy gốc Bao năm đội mái đầu đi Lắm lần thấy mình xuẩn ngốc Cứ bảo thấu hiểu trái tim Vuốt râu gật gù tỏ vẻ Đến khi nhịp đập lặng im Trút hơi ra đi lặng lẽ...

Yêu là nhớ nhớ quên quên

Thơ   •   20.11.2021
Kể từ im bặt lòng nhau Nỗi thương khắc khoải, nỗi đau nhọc nhằn Yêu trăm năm, gặp một lần Trao nhau ánh mắt lặng thầm, mà yêu Hai ta đâu dám nói nhiều Chỉ vu vơ mấy câu Kiều, vậy thôi Mà sao như nắng mặt trời Hằng đêm thiêu đốt những lời thơ xanh? Rư

Khe Ráy

Thơ   •   20.11.2021
những tia nắng đã chết lâu rồi chốn đây chỉ có gió hăng hắc mùi cỏ rã rời chỉ có tiếng bầy ong đói mật reo than trên lùm dây leo mòn mỏi những buổi chiều âm u kéo dài thành những buổi sáng trọc tròi dòng nước bao năm vẫn rỉ ra dòng huyết lệ đỏ ngầu v

Châu Thuỷ

Thơ   •   20.11.2021
khi đã say mèm trong câu thơ viết cho em của một chiều xao xác rụng gót lá bơ thờ trong đáy quạnh hoàng hôn, ta cúi mặt nhìn dòng sông ẩn ức những đợt sóng buồn tê dại đang mục rủn hình hài nguồn cội suối khe. có phải ngày không? sao giọt nắng ngọc

Viết cho con ngày xa

Thơ   •   20.11.2021
(Viết thay cô Nhung - Yên Thành - Nghệ An) Duy ơi! mai mẹ về rồi Cầm tay con… nước mắt rơi… nghẹn ngào! Đành thôi! Biết nói thế nào?! Sao đời mẹ lắm khổ đau thế này! Ngày mai xa một tầm tay Mẹ về nhớ những tháng ngày bên con Thương con, mẹ g

Chiều chia tay nắng Hòn Chồng bên cây thảo nhơn

Thơ   •   20.11.2021
với Bình Thy Phượng nắng xế vai em nghiêng vai tiễn biệt cà phê hắt bóng khuôn mặt chiều thuỷ tinh buồn bối rối sủi bọt môi cốc Ken chiều chưa tạnh lời sao thuỷ triều lãng trốn bầy trẻ hốt máu mình dưới vũng bùn nhấp nhô càn khôn Hòn Chồng chao đả

Một ngày cuối tháng bảy hai lẻ chín

Thơ   •   20.11.2021
chạm tay vào buổi sáng những giọt cà phê sóng sánh đen vỉa hè nhộn nhịp tiếng nói và khói thuốc những mảnh đời bắt đầu cho hành trình dạt trôi bình minh mắc cạn trên chằng chịt những dây điện kéo qua thành phố lời chào hỏi đầu tiên buổi sáng là lời m

Mộng tưởng

Thơ   •   20.11.2021
Tiếng ngàn sau, vọng đó chăng? Đâu đây phảng phất mùi trăng rất hiền Trùng trùng sóng mộng xô nghiêng Càn khôn vấp té giữa miền hư vô.

Cây thảo nhơn

Thơ   •   20.11.2021
Cây thảo nhơn hiu hiu gió đôi mắt em khép cửa biển chiều.

Cơn cớ gì?

Thơ   •   20.11.2021
Vừa nghe nắng khét trên cành Cam Lâm cát dỗi, Cam Ranh gió hờn Một ngày không thể dài hơn Con tim bỏng rát bởi cơn cớ gì?

Bão quật

Thơ   •   20.11.2021
Bão quật rũ tàu cau áo tơi của mẹ.

Nhoà

Thơ   •   20.11.2021
Ngậm ngùi duỗi cẳng ra sân Cơn mưa rả rích thấm dần vào xương Nhạt nhoà hình bóng quê hương Máu khuya rụng giọt tang thương bên trời.

Cái chết & sự thật

Thơ   •   20.11.2021
Hàng ngàn sợi khói nhang chờn vờn tiếp nối không chắp vá được kiếp người hàng trăm chiếc vòng hoa không tôn vinh được một cốt cách hàng chục điếu văn chia buồn chưa hiểu được lòng người cuộn trong chiếc áo quan cái tên khắc trên bia chưa ph

Đỏ kinh

Thơ   •   20.11.2021
ngày chưa bước qua giấc ngủ liêu đêm chưa hiển ngôn trong cái nhìn lý tiếng chuông bùi khua kinh kệ mùa rụng lá bỉm đời rớt giọt tình âu phục em về trong khuya lê minh em sẽ đón ban mai ngát hoa trắng đinh thị đời chi lạ khaly nhảy lên men chồm lê

Nỗi buồn là dòng máu chảy xiết

Thơ   •   21.11.2021
Lũ muỗi hiếp dâm những lỗ chân lông trên đùi tôi đêm lạnh quá có lúc thế giới này chỉ là con gió cuốn linh hồn đi cúi xuống cắt tỉa móng chân mình nỗi buồn mọc từ thân thể ngày tháng có sợi lông mi rớt trên bàn chân sự chia sẻ rất chậm tôi không dám

Thằng điên

Thơ   •   20.11.2021
Cơn gió ăn dần tôi trên điếu thuốc ngủ vùi đông đẩy tôi dạt cổng nhà thương điên tôi gặp tôi trong tiếng khóc cười vọng ra hàng rào thép trước mặt tôi tiếng chuông nhà thờ điểm mặt đường bơ vơ con giun ướt mưa quằn quại rồi nó nát bét dưới bánh ch

Ngày ngắn đêm dài

Thơ   •   20.11.2021
Ngày ngắn đêm dài đời ngắn bụi dài ta là ai?

Những con đường mộ địa

Thơ   •   20.11.2021
Những con đường mòn chạy dọc theo chiều dài quá khứ ngoằn ngoèo quanh co Những con đường mòn chạy dọc theo chiều dài phát triển dân số không kế hoạch hoá gia đình Những con đường mòn chạy dọc theo chiều dài huyền thoại phù thuỷ lên đồng “úm đậu thành

Tình ca nỗi nhớ

Thơ   •   21.11.2021
Vạt áo cũ nẻ chân chim rát bỏng gió sém làn hơi trút ngược lưng còng diều vắt vẻo cao xanh không biết lòng trời đất mỏng ước mơ cao có mang hết gió đồng Có những nỗi nhớ mọc lên như sao lấp lánh lập loè không đếm hết bao giờ? có những hạt muối mồ hô

Em vẽ ngôi trường em

Thơ   •   21.11.2021
Ngôi trường của em Ngói hồng rực rỡ Từng ô cửa nhỏ Nhìn ra chân trời Ngôi trường dễ thương Đứng bên sườn núi Có một dòng suối Lượn qua cổng trường Ngôi trường yêu thương Có cây che mát Có cờ Tổ quốc Bay trong gió ngàn Ngôi trường khang trang Có thầy,

Trong thùng rác

Thơ   •   21.11.2021
không hẳn là ngày nào cũng vậy bên trong nó luôn thay đổi hãy tưởng tượng về mùi thối của nó ta sẽ thấy cái thế giới sinh tồn đầy rẫy những chọn lựa được và mất giữ lại hay bỏ đi thơm và thối có thể một thỏi son cao cấp chưa dùng đến lại nằm gọn tr

Rong chơi trong bóng khuya

Thơ   •   21.11.2021
Ban đêm như khu mộ cổ ta rong chơi không biết mỏi mệt những đốt xương trong ta rạo rực bên ánh đèn mờ nhạt.

Ký ức tuổi thơ

Thơ   •   21.11.2021
Ngày tháng đói, dài nhằng như thế kỷ Ước nắm cơm, mơ tấm áo che thân Tóc đầy chí, chốc mọc dày, tanh nghí Gió mùa đông bấu nát tấm lưng trần Sáng đến lớp, chiều ra đồng, lên rẫy Hốt cứt trâu, đi mót lúa, giữ bò Mồ hôi đỏ, nước mắt vàng tuôn chảy Tú

Một chùm ngôn ngữ cho chuỗi ngày đã mất

Thơ   •   20.11.2021
đó là câu chuyện tôi viết cho riêng em khi em mang thai đứa con của người đàn ông biết ghen tuông để cầm giữ em và muốn sở hữu em từng vi tế bào chúng ta đã đánh mất một tình yêu đẹp khi chúng ta mất niềm tin trong lúc chúng ta đang ươm mầm từng hơ

Gã đàn ông say rượu đứng đái bên đường

Thơ   •   21.11.2021
Mặc con chó sủa mặc ánh đèn đêm kéo lệch chiếc bóng dài nhằng gã đái ừ thì ngày mai cỏ cháy ừ thì đất mặn thêm mùa thu thêm ý nhạc dòng suối nào lả lơi ngó lên là trời mà không phải là trời chỉ là cái màu chết tiệt ngó xuống là đất mà không phải là đ

Trước biển

Thơ   •   20.11.2021
hớp chút nữa đi anh! rượu độc đấy! rượu mềm môi ta ngồi bệt giữa tháng ngày cùng tận bão chưa tan gió vẫn rít gào cây đã đổ có mọc nên mầm mới? chiều nay tôi cùng anh nhìn xa xôi hải lý mịt mù khơi! sóng dữ nuốt thân tàu đàn cá về đâu? tan tác! rồ

Khúc hát ban mai

Thơ   •   20.11.2021
Núi     sừng sững            nắng mưa                  tình cha bất diệt Dòng sông ơi!

Khói bếp chui ra vách nứa

Thơ   •   20.11.2021
Khói bếp chui ra vách nứa tìm mây tơ lòng vút cao.

Mệt quá đi thôi

Thơ   •   20.11.2021
trong thanh quản đắng huda đã nghe thơ dấy bọt mùa xuân cây bàng mệt lử khi nhìn xuống mặt đường trần gian lấm đám mây co thắt cơn đau sà xuống vòng tay phố trong ý nghĩ nghe bàn chân sám hối từng bước rễ cây mệt quá đi thôi em cười như lát cày ruộng

Trong màu nhang khói

Thơ   •   21.11.2021
Vĩnh biệt, ta về, nơi cõi chết đàn lên muôn bực, đàn chưa say còn ta, đã rục trong tiền kiếp em khóc vô tình, ta vẫn hay!

Kẹp tóc

Thơ   •   21.11.2021
Có khi là bông hoa Có khi là chiếc lá Có khi là chùm quả Có khi là bướm xinh Dẫu thay sắc đổi hình Thì vẫn là chiếc kẹp Cho bé gái làm đẹp Mái tóc đen gọn gàng Bốn mùa cứ lần sang Lá hoa không tàn héo Quả vẫn mọng vẫn khéo Bướm đậu hoài tóc thơm.

Tôi đã bóp trái tim mình

Thơ   •   21.11.2021
con lạch đầu làng run lên nên tiếng róc rách rất lạnh đất không thở nổi nằm co ro trên bờ những viên sỏi cuộn tròn đau đớn vào trong im phắt những suy nghĩ bốc hơi lạnh tan đêm tôi đi bằng răng cứa vào nhau kìn kịt lần lượt những xác chết băng qua nh

Nắng sôi trên mặt đường

Thơ   •   20.11.2021
Nắng sôi trên mặt đường cụ già khom lưng những bước chân trong chảo nóng.

Ở phía chuồng bình minh

Thơ   •   20.11.2021
bầy gà cắn nhau uý oé nơi góc chuồng bình minh chúng đá nhau hì hục toạc máu đầu bằng đôi cựa giống nòi tiếng cục tác ầm xèo kích động lũ chó ăng ẳng dọc con mương làng thối hoắc mệ gà mái rặn quả trứng hồng hồng tội nghiệp gần như kiệt sức đôi châ

Cơn mưa khuya đen đủi

Thơ   •   20.11.2021
Cơn mưa khuya đen đủi đè phố phường người đè lên cõi chết bằng bóng mình.

Thần kinh xao xác ngô đồng

Thơ   •   20.11.2021
Tôi về quái đản hồn tôi Cơn mê dập tắt mặt trời phương Đông Kinh sư khóc tạ bụi hồng Màu tang thương lạnh trong lòng lạnh ra Lá sen khô khốc ngự hà Hồn thu thuỷ tạ đã già như ri Gió phong lưu, biệt kinh kì Màu sương cổ độ cũng tuỳ duyên thôi Góc tră

Rốt cục cũng là máu thôi

Thơ   •   20.11.2021
vỡ ra một nụ cười héo đọt một thế hệ gieo neo cạm bẫy đời bay trên dây kéo mù máu chảy trong cánh đập rớt bầm lối cỏ ngả nón đong mưa kéo tuột nóc lầu hổn hển máu chảy xuống tay người lật lá gan quàn lá phổi mùa xuân nhánh rụng lá đời mà nghe lời đá