Trong màu nhang khói

Thơ   •   Chủ nhật, 21/11/2021, 15:14 PM

Vĩnh biệt, ta về, nơi cõi chết đàn lên muôn bực, đàn chưa say còn ta, đã rục trong tiền kiếp em khóc vô tình, ta vẫn hay!

Nội dung bài thơ: Trong màu nhang khói

Vĩnh biệt, ta về, nơi cõi chết

đàn lên muôn bực, đàn chưa say

còn ta, đã rục trong tiền kiếp

em khóc vô tình, ta vẫn hay!


Bài thơ Trong màu nhang khói của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ

Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng

Tổng hợp

Cùng tác giả: Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Lạnh

Thơ   •   20.11.2021
Ta ngồi trên hốc núi cao Kéo mây phiêu lạc cuộn vào tang thương Hoang vu ngút gió miên trường Nghìn con thác đổ như xương trắng chiều.

Cô đơn

Thơ   •   21.11.2021
tiếng gọi cất lên từ lúc hoàng hôn mãi đến nửa đêm từ nơi ấy vọng lại tiếng dạ nhỏ nhẹ như hơi thở của người khản giọng mùa đông chết dầ

Ngày đầu tiên tháng sáu

Thơ   •   21.11.2021
Ngày đầu tiên tháng sáu Xinh như là giọt mưa Xinh như là giọt nắng Chim ca vang gọi mùa Ngày đầu tiên tháng sáu Đẹp như là bông hoa Đẹp như vầng nắng ấm Dòng sông xanh hiền hoà Ngày đầu tiên tháng sáu Niềm vui xoay địa cầu Cùng nối vòng tay lớn Ơi bạ

Rong chơi trong bóng khuya

Thơ   •   21.11.2021
Ban đêm như khu mộ cổ ta rong chơi không biết mỏi mệt những đốt xương trong ta rạo rực bên ánh đèn mờ nhạt.

Sẽ quên một cuộc tình

Thơ   •   20.11.2021
Cuộc tình ấy như cuộc chiến tranh quên thuốc súng bởi sống bên nhau mà tê liệt môi hôn bởi đối diện nhau mà không thấy mặt ngôn ngữ bọc đường đã làm đầu lưỡi không còn vị giác từng đợt sóng làm tình của biển cũng dần quên khao khát một lần chạm đau v

Hồ Tây chiều tháng giêng

Thơ   •   21.11.2021
Gió mềm quá phía hàng cây đem hơi rét mỏng rắc đầy tóc em chạm bàn tay, rối nhịp tim phút thiêng là phút môi tìm môi nhau Một chiều từ đẩu từ đâu hoa đào ửng đỏ một màu má em ừ! thì mặc kệ tiếng chim bên nhau...  giây phút nổi chìm lặng câm N

Côn Sơn

Thơ   •   20.11.2021
Đá mòn vách núi cũng mòn rừng già nua lắm có còn như xưa dù qua bao cuộc nắng mưa vẫn nghe tiết khí Bình Ngô vọng về.

Những chiếc móc trên dây phơi đồ

Thơ   •   20.11.2021
như những bờ vai người trần truồng gầy guộc treo lơ ngơ giữa buổi chiều còn sót lại trên sợi dây đời oằn mưa nắng cái đầu nhỏ hơn so với bờ vai rộng cũng chính là nơi để móc thân mình vào sợi dây lơ lửng những chiếc móc lắc lư như con rối vô tư đến l

Cũng vừa

Thơ   •   20.11.2021
Ngại chi nắng, lo chi mưa Trời chưa kịp sáng đã trưa trợt rồi Một đời dưỡng lưỡi trong môi Mỉm cười nói một chữ thôi, rồi về...

Tiếng thở dài

Thơ   •   21.11.2021
ngôi nhà đổ nát những sợi khói là đà không vỡ

Châu Thuỷ

Thơ   •   20.11.2021
khi đã say mèm trong câu thơ viết cho em của một chiều xao xác rụng gót lá bơ thờ trong đáy quạnh hoàng hôn, ta cúi mặt nhìn dòng sông ẩn ức những đợt sóng buồn tê dại đang mục rủn hình hài nguồn cội suối khe. có phải ngày không? sao giọt nắng ngọc

Dế kêu đêm, nhớ Việt

Thơ   •   21.11.2021
Một khi tiếng dế thò ra Là khuya rụng xuống dăm ba hột buồn Một khi cất bước lên đường Là nghe trục đất tăng cường nhịp quay Một ngày qua, chết một ngày Bao vùng vẫy, giữa vũng lầy thế gian Trò đời cổ trướng xơ gan Chơi chưa tới số đã toan xuống mồ

Ngày về nhớ Bùi Giáng

Thơ   •   20.11.2021
… Và em khóc một chiều bên ni bên nớ, mộng xuân khai vụn vỡ cõi thiên bồng, nghe Thu Bồn Vu Gia Hàn giang gọi hồn Hoài Phố, tím bên trời giấc ngủ rêu phong, ngày ngun ngút chân chim hão lộng, dấu di thư hun hút phố trang đài, chân mày cong gót hài mỏ

Thương nhau cho miếng quýt chua

Thơ   •   20.11.2021
Thương nhau cho miếng quýt chua Xin anh chỉ ngậm cho vừa lòng em “Của chua ai thấy cũng thèm” Anh không tin, thử một phen xem nào!   Thói đời ưa chuộng ngọt ngào Mấy ai thích thú cái màu chua cay? Em thì vụng cả đôi tay Chọn mua… nhầm đúng quả

Khóc cho bài thơ chết non

Thơ   •   20.11.2021
tôi viết điếu văn tiễn một bài thơ qua đời đêm qua bài thơ chết non sau cơn ức chế tử cung sáng tạo những cơn mưa khóc sướt mướt như em ngày chạm nỗi nhớ mùa theo cơn gió trôi tuột xuống nấm mồ cũ kỹ tôi hay hồn ma lẩn quẩn trong mái đời dột nát nhữ

Ngọt ngào

Thơ   •   20.11.2021
Những giọt sữa ban mai tuôn chảy bình minh xuống ngực mùa Tôi đi qua bờ vai thon thả thẳm xanh tiếng thở Vòm lá môi em đung đưa hương vị thanh tân Những lời ru trẻ con báo hiệu lời tỏ tình sắp mở Nắng của sông mươn mướt phù sa Tôi hôn lên màu xanh củ

Tôi ngồi một góc phương Đông

Thơ   •   21.11.2021
ngã rạp hết những đám cỏ hoang sau vườn chùa không ai để ý tới sự sinh diệt vài ba con chuột trụi lông chui qua rãnh nước hoa vô tình rụng lá vô tình xao xác ai đếm được những tiếng chuông chạm vào lòng người ai đếm được những tiếng mõ chạm vào cơn m

Hai chị em

Thơ   •   21.11.2021
Hai chú gà Đen và trắng Đi dưới nắng Đến trường làng Nắng chang chang Không đội mũ Trắng mệt lử Toát mồ hôi Chân rã rời Không muốn bước Vừa khát nước Vừa choáng đầu Đen chạy mau Vào nhà bạn Mượn chiếc nón Đội cho em Đỡ em lên Lưng mà cõng Trời thì

Quay quắt ngả tư

Thơ   •   20.11.2021
Thanh quản đắng huda thơ dấy bọt xuân cây bàng mệt lử nhìn mặt trần gian lấm mây thắt vòng tay phố bàn chân sám hối từng bước rễ cây em cười lát cày ruộng cũ năm ngón bóp mặt trời thuỵ & anh nghe nhiều đôi mắt em nụ cười em ngã tư phố quay quắ

Hình dung

Thơ   •   20.11.2021
Ta đi khóc một linh hồn Cốt là để biết nỗi buồn thế nhân Ta đi đắp điếm mộ phần Nghe xuân chết lịm trong thân xác này Bao nhiêu hột nắng về đây Có hong lên ấm chút quay quắt lòng?! Bàn chân nào lội qua sông Có nghe nguồn cội réo dòng phù sa? Em chừ k

Đi học sau tết

Thơ   •   21.11.2021
Sau một tuần vui Tết Bé lại vui đến trường Mùa xuân hồng áo mới Gió xuân xanh nẻo đường Cặp xuân chừ thơm ngát Những bánh, mứt, hạt dưa Ngăn bút thướt cũng chật Túi lì xì... thích chưa! Bé tung đôi chân sáo Lòng xuân nghe rộn ràng Cổng trường dang đô

Niềm tin bị cướp

Thơ   •   21.11.2021
tôi chỉ còn một chút niềm tin bằng cục xà phòng tắm đêm qua lũ chuột đã cướp đi và tôi đã phát hiện ở xó bếp một ít niềm tin của tôi còn sống sót chúng gặm tưa lưa chỉ còn một tẹo tôi muốn vứt đi rồi lại vo tròn một đêm thôi niềm tin biến dạng và tiê

Những con số định mệnh

Thơ   •   20.11.2021
em hãy nhớ thật kỹ từng con số như nhớ từng giọt lửa của những ngày trên rừng những bữa cầm hơi bằng sắn lùi số phận của chúng ta ở mùa đói ấy hãy nhớ nghe em như máu thịt chính mình như vết cứa của nụ hôn biết đói đó là những con số ngày tháng năm s

Dòng sông đục ngầu

Thơ   •   20.11.2021
Dòng sông đục ngầu mùa hè không còn trong xanh trong dòng nước mát những bến cũ đã chết.

Trở qua trở lại

Thơ   •   20.11.2021
Nằm nghe gió rách sau vườn Vết đau co lại, nhẹ trườn qua cây Tôi nằm duỗi cẳng, quơ tay Đùn lên, một tiếng thở dài văng ra Khuya rơi lộp bộp hiên nhà Đất buồn, nghe nước khóc oà trong đêm Nhìn ngoài trời, toàn màu đen Nghe xa xa, vọng tiếng rên cô

Âm

Thơ   •   20.11.2021
Người qua đã lút vai người Hẹn nhau gặp giữa nụ cười vô ngôn Kinh vàng lạy tạ tiếng chuông Tử sinh lún một vết buồn ngang môi.

Em lỡ tay cầm chùm chìa khoá

Thơ   •   20.11.2021
vì em là con gái đồng nghĩa với nỗi buồn tuyệt tự nhưng biết làm sao! em đã lỡ tay cầm chùm chìa khoá sẽ hưởng thụ hoặc sắp xếp hoặc hoang phí hoặc bới tung lên di sản khi cánh của từ đường bật mở sự tình cờ duyên ngộ hay sự kế thừa cũng đồng nghĩa

Giã từ lỗ

Thơ   •   20.11.2021
Giã từ lỗ nước mắt đi trong đêm tan ra làm mặt trời.

Tất nhiên trong đêm tối những bóng ma đã giấu tiếng thở

Thơ   •   21.11.2021
Đã cố gắng hết sức để giấu tiếng thở của mình trong đêm mịt mùng bế tắc đã kiệt sức đã bắt đầu xuôi tay những tiếng hát của một thời đã vào quán nhậu giục thúc cạn ly đã bắt đầu mê muội những ca từ diễm lệ của một thời chưa bao giờ nghe được đã bắt đ

Tình thị

Thơ   •   21.11.2021
Đã đành loang lổ lời yêu Tơ hồng trót buộc cái điều đam mê Tiếng cười anh ngợm hả hê Tiếng cười em ngượng bộn bề dở hơi Nhạt trầu cứ quệt thêm vôi Nhạt tình cứ chạm làn môi cháo hành Anh nát rượu cũng nên danh Em hơ hớ váy cũng thành giai nhân Mặc sư

Ăn ở ra răng hổng biết

Thơ   •   20.11.2021
Lấy tay, tôi kéo một lần Bước đi một bước, lại cần kéo ngay Nghĩ mà thương tấm thân gầy Cái quần cũng muốn chia tay với mình.

Trên đồi xuân mộng

Thơ   •   20.11.2021
anh trườn lên đồi xanh ngập dưới tiếng nhạc của loài dế than những nõn lá non mướt mang những hạt sương hình bầu vú lóng lánh nhựa yêu ban mai rất thơm mùi thảo nguyên tình ái em ngồi xuống bên anh hái nhè nhẹ từng nụ hôn ngợp ngọt môi em mọng đỏ của

Gửi người của hôm nay

Thơ   •   21.11.2021
ừ thì hôm nay mừng lắm mừng chi lạ dòng sông chảy ngược vẫn xuôi anh đã chết những câu thơ thẳng nằm yên trong huyệt mộ có lẽ mùa tàn không ai quật mộ anh cứ nằm yên xương thịt anh hun xanh cỏ tranh những mầm thơ biếc

Ngồi bệt trên lá thông khô

Thơ   •   20.11.2021
tôi nghe từ đâu đó những bào thai rụng những căn bệnh ung thư đè nặng ban mai những chuyến tàu chở tham vọng lướt qua những tia nhìn họ sắp từng con chữ để tạo nên quyền lực miễn cưỡng những con chim sẻ vù cánh bay lên khi bước chân họ tới gần vì chú

Lốc em

Thơ   •   21.11.2021
vũng cỏ lăn lóc trên da thịt buổi chiều hắt nắng địa cầu cọ xát môi rát cháy thời tiết những quẫy đạp không chiều kích tan ra nóng bỏng tầng tầng khí quyển ngày đuối đắm phía trên bàn chân gió xoáy thốc hương lạ vỏ não căng ra hoả diệm sơn nhiệt h

Rứa hả?

Thơ   •   20.11.2021
Đi ra vấp cái nỗi buồn Đi vô vấp cái ngọn nguồn khổ đau Tồng ngồng đứng ngó muôn sau Vầng trăng hoá máu lúc nào chẳng hay.

Vệt trăng kinh thành

Thơ   •   20.11.2021
Mở mắt đen ướt em lột xác kinh sư em lóc thịt trăng Ngọ Môn & chúng ta cắn máu giấc mơ chói trinh mặt trời đêm quẫy đám cháy loã lồ bạo khát ban mai ló nóng trương mồ hôi nhiệt đới âm giai huyền ẩn gạch mẻ nứt ma hiện kéo mắt tình nhơ

Ấy chết

Thơ   •   20.11.2021
Gió đông cày xới chiếu chăn Hồn anh, cây lúa cỗi cằn co ro Trong mơ, nắng đổ thật to Anh phơi thương nhớ đến giờ, khô rang.

Dòng sông kín sương chiều

Thơ   •   20.11.2021
Dòng sông kín sương chiều chú nhái thõng bàn chân mọn ngày gấp khúc vào trăng.

Theo anh ra ngoài thành Huế

Thơ   •   20.11.2021
Chiều theo anh lên chùa Thiên Mụ Ngắm trời xanh soi bóng dòng Hương Ngồi nghe thông hát lời xưa cũ Gió ngọt ngào rụng vài tiếng chuông Chiều theo anh vòng qua Văn Thánh Thắp nén nhang vọng bái người xưa Bia Tiến sĩ nhòe phai nét chữ Anh tìm tên a

Động viên

Thơ   •   21.11.2021
Tôi vẫn cười đùa rất tự nhiên như đứa trẻ trong tôi có bốn mùa trong một ngày tôi biết giấu gió mùa đông lá mùa thu nắng mùa hạ vào lòng để tặng bạn màu xuân nụ cười trên khuôn mặt nhiều nếp nhăn.

Tấm gương soi mặt mình

Thơ   •   21.11.2021
Tấm gương soi mặt mình hay mình soi gương tấm bia soi đời mình hay mình soi tấm bia?

Những nụ hôn đêm qua

Thơ   •   20.11.2021
Những nụ hôn còn sót lại trên chùm lá mởn sương anh cởi ý thơ ra hong nắng gió giục những cành cây hôn nhau xa em một chút thôi đã vắng đêm qua vầng trăng không ngủ được bị ám ảnh những nụ hôn nên sáng nay con mắt thao láo trên tầng lầu đêm qua loà

Qua cầu Ái Nghĩa

Thơ   •   20.11.2021
Máu làng quê, chảy đỏ sông Ngó, không nói, đau quặn lòng là đau Buổi chiều mưa xé đời nhau Cây gòn ở phía đầu cầu thành ma.

Giọt sương sẽ tan dần trên cành

Thơ   •   20.11.2021
Giọt sương sẽ tan dần trên cành gió động giọt vui thấm cỏ.

Về đi

Thơ   •   20.11.2021
Về đi! Huyệt mộ đang chờ Ngày vui đã tận, bàn thờ đã nhang Vui đi một chút vội vàng Ngày mai quên hết cuộc tang thương này.

Mục tiêu

Thơ   •   20.11.2021
Anh chừ quyết định yêu em Con tim cài đặt phần mềm tình yêu Nào thương, nào nhớ, rất nhiều Tất nhiên phần cứng mục tiêu hàng đầu.

Đêm cao nguyên nhớ Huế

Thơ   •   20.11.2021
Đêm cao nguyên khuya về đầy gió Nằm co ro, nhớ rét Huế quê mình Từng con phố hiền như là hoa cỏ Nhớ Tràng Tiền, nhớ dòng Hương xanh Ở cao nguyên nhớ về phố Huế Nhớ ngày mưa, tháng nắng, nhớ vô cùng Nhớ chè bắp, thương vầng trăng Vỹ Dạ Nhớ bún bò, nhớ

Ngày buồn

Thơ   •   21.11.2021
Tôi cúi xuống hôn cái chết của mình không trống chiêng không vòng hoa không giọt lệ tôi tan trong khoảng không im lặng.

Nhịp thu

Thơ   •   20.11.2021
Vội đi bỏ lại mùa thu vàng hoe tàu chuối Lạnh ngắt bàn tay gió lốc cợt đùa Vườn hạnh ngỡ ngàng bao tiếc nuối Lối mòn rách toạt cơn mưa Bờ giậu kín mở hàng trăm con mắt Trố trân nhìn con gió hút qua Trái vàng trên cành se thắt Đung đưa chạm ánh nắng

Bóng

Thơ   •   20.11.2021
Cưỡi trâu thăm lại ruộng xưa Thấy mưa trong rú mới vừa qua khe Nắng gầy nhom, thấp lè tè Cụ già gánh những bộn bề lo toan.

Con tôi khóc vì cái đọt cây khế đã héo

Thơ   •   20.11.2021
Con tôi khóc vì cái đọt cây khế đã héo [hôm qua nó còn mơn mởn xanh] tôi giải thích và bắt con sâu đục thân thằng bé vẫn dẫm chân khóc, hỏi: - vì sao?

Tôi trôi về Quảng Nam

Thơ   •   21.11.2021
từ Hà Nội tôi trôi về Huế và dạt về Quảng Nam những Quảng Điền, Phong Điền, A Lưới, Phú Lộc mềm nhũn những Đà Nẵng, Hội An, Đại Lộc … xơ rơ một xác miền Trung những Bàng Tân, Lộc Phước, Hà Nha, Vĩnh Phước… lều bều rác rưởi Ba Khe ngăn lối tôi về tô

Ngày cũ giống ngày mới

Thơ   •   20.11.2021
Ngày cũ giống ngày mới đều mọc ra từ đêm tối chỉ khác nhau cái mặt.

Ngõ trưa

Thơ   •   21.11.2021
Im lìm là cái ngõ trưa Nắng rơi nhè nhẹ như vừa chạm hương Lay lay khẽ khóm bông hường Cái con bươm bướm vẽ đường vòng vo Im lìm nắng cởi cái mo Cây cau không chịu giả đò đứng yên Có đám mây rất rất hiền Đứng ngay trước ngõ chẳng thèm nói năng Im lì

Hũng Huyện

Thơ   •   21.11.2021
Tôi ngồi, mây thở cùng tôi Một vài con gió chào đời, tập đi Non cao, ngày xuống xanh rì Suối ngàn năm, mãi xuân thì, hát ca Trời rất gần, tôi rất xa Nắng xuân mờ ảo trên tà sương bay Tôi mất đó, tôi còn đây Giữa hư vô của ngàn cây, tôi về Máu tôi hoà

Gió Nam

Thơ   •   21.11.2021
Gió Nam thổi suốt đêm qua Đốt cho cái ngủ ướt nhoà mồ hôi Trưa nay rặn mãi một hồi Cơn mưa mới rụng được đôi ba hòn Thương cho bụi ớt mi nhon Đã vàng chiếc lá, đã giòn cành xiêu Cơn mưa làm nóng thêm nhiều Sặc mùi hơi đất làm thiu đường làng Con chó

Người mẹ Thượng Đức

Thơ   •   20.11.2021
về ngang đầu rẫy ngắt đọt phù lưu ngơ ngác biến tấu suối róc gọt âm thanh làm đôi những cam chịu những hy sinh những lằn roi vô hình những tột cùng đày ải của kiếp người hiện lên máu ứa trong mắt mẹ già mất đất trắng từng ngón tay trắng từng sợi tóc

Ngày xưa nói gì?

Thơ   •   21.11.2021
Ngày xưa ngày cũ nói gì? Dấu chân trâu với gót lì của anh Con chim sáo đẻ trên cành Báo tin hai đứa chúng mình thành đôi Thế mà mười mấy năm trôi Cây đa cũ, biết mấy đời sáo bay Trâu về dẫm nát chân ngày Còn anh tự bấy hôm rày xa quê Bồng bềnh cái k

Những hột máu khô vận hành trên bờ huệ niệm

Thơ   •   21.11.2021
Nhiều lúc ít nhất là lúc này cảm giấc mất trí nhớ hoàn toàn ổn định tôi hỏi mùa đông hàng ngàn câu câu trả lời toàn lá rụng từ cuộc chiến đẫm máu nhất để lại nguyên vẹn những xác chết trong trí não đứa trẻ sơ sinh với không gian chật hẹp con chuồn ch

Đi học ngày mưa

Thơ   •   21.11.2021
Cực ghê, đi học ngày mưa Ông trời sao cứ đổ bừa nước ra Đường gần cho đến đường xa Nước dâng lênh láng như là sông trôi Leo lên bè chuối Cóc ngồi Khua tay chèo chống về ngôi trường làng Cùng đi với bạn Chẫu Chàng Anh em Ếch Nhái rộn ràng xin theo Mặc

Khe Ráy

Thơ   •   20.11.2021
những tia nắng đã chết lâu rồi chốn đây chỉ có gió hăng hắc mùi cỏ rã rời chỉ có tiếng bầy ong đói mật reo than trên lùm dây leo mòn mỏi những buổi chiều âm u kéo dài thành những buổi sáng trọc tròi dòng nước bao năm vẫn rỉ ra dòng huyết lệ đỏ ngầu v

Bóng chiều tà

Thơ   •   21.11.2021
Tiếng hú đổ dồn từ rặng cây mờ xa bên dòng sông xuyên qua ánh nắng chiều uể oải những xác lá tung vãi lên bầu trời làm cho lũ chim ngơ ngác đôi cánh mềm oặt mất phương hướng từng tiếng kêu nặng trĩu chìm nghỉm xuống dòng sông đen thẫm.

Có một con đường trắng

Thơ   •   21.11.2021
Trên con đường không còn người anh ngó lại đằng sau chiếc bóng nứt ra từng tia nắng chiều hiu hắt hơi thuốc lá mang hơi thở anh rắc dọc bờ cỏ lạ mùi nọc rắn đâu đó xộc vào mũi anh khịt khịt như chó lạc đường đưa em về bên ấy mấy năm rồi khi đất trờ

Gió 2

Thơ   •   20.11.2021
Chừ đây gió nhập vào tôi Vòng vo phố thị tôi trôi trên đường Tôi là con gió yêu thương Lang thang góc phố chở hương tặng nàng.

Chiều Đá Đĩa

Thơ   •   20.11.2021
bỏ rơi giữa phố một ngày nghiệt ngã cánh đồng chuột cắn tôi đi về phía khô khốc gió Nam Cồ biển không hát trong cổ họng những câu thơ lùn hàng dừa xanh năm ngoái xơ xác nhìn tôi đá chất trong lòng oằn trĩu tôi tìm trong chiều Đá Đĩa một giọt oan hồ

Những que củi

Thơ   •   21.11.2021
Những que củi chiều nay mẹ nhặt gầy như tay mẹ nhọc nhằn những que củi chiều nay mẹ chặt hình ngón tay xiêu vẹo khô cằn Mẹ chất gọn gàng lên giàn bếp phòng khi gió bấc mưa đông những que củi mỗi ngày thêm nhiều nữa mồ hôi khô, lại cứ chảy thêm dòng N

Nói gì? Im lặng thì hơn

Thơ   •   21.11.2021
Cắn nát sợi tóc vàng trong khuya nỗi buồn không bao giờ nát như em nghĩ kết thúc một câu nói dở dang anh đã về nằm trong ngôi mộ cũ rất gọn gàng những bài thơ những câu thơ những tứ thơ anh đã ép chặt thành quan tài bốn dài hai ngắn chiếc quan tài nh

Buổi trưa trên lăng Tự Đức

Thơ   •   20.11.2021
riêng tặng LT em trượt ngã bên bậc thềm hậu cung buổi trưa đắm nắng cây vả trái xanh không vươn được tán lá che bàn chân em những bức tường rêu đổ nát im lặng đến mê cung em đứng lên theo bàn tay anh em say nắng thật thà đôi môi tím tái và bàn tay lạ

Chuyến xe cuối năm

Thơ   •   21.11.2021
Em theo ba mẹ về quê Để cùng ông bà đón tết Chuyến xe cuối năm đông ghê! Quà xen với người đông nghịt Mặt ai cũng tươi hớn hở Chuyện trò rôm rả thật vui Có ông khách già tóc trắng Răng rụng hết trơn vẫn cười Có bà gầy như bà nội Răng đen bỏm bẻm nha

Gặp cô hàng xóm bồng con so

Thơ   •   20.11.2021
Bữa về, qua ngõ mùa đông Thấy em hơi lạ, tay bồng con thơ Vú căng, trượt xuống bất ngờ Giọt thiêng liêng, chảy trên bờ môi non Ngước nhìn lên, em cười giòn Chào tôi, rồi lắc đít con, vỗ về... Bình thường thôi, mà sao nghe Tim mình có cục đá đè lê

Hoang hoang chiều

Thơ   •   20.11.2021
Hoang hoang chiều lửa phun khích niệm bầu trời kêu a tà run rẩy.

Đợi mong

Thơ   •   20.11.2021
em cầm cứt lợn ngửi chơi tựa vào dái ngựa ngó trời xanh xanh mây bay qua lối phế thành em bâng khuâng đợi, buồn quanh mắt mèo đường về em, gió hút heo đuôi chồn lay, lạnh đến teo mào gà anh từ trong quảng nam ra quà cho em, nhớ, phải là dái dê nhà em

Khuôn mặt tôi

Thơ   •   20.11.2021
Khuôn mặt buồn với những vết thâm đen quầng mắt chiếc răng mọc ngược đôi môi tứa máu chòm râu loe toe lởm chởm như gốc rạ màu xỉn và những vết sẹo hom hem sần tái có nụ cười nhô ra từ khuôn mặt buồn có cái nhìn lọt ra từ đôi mắt sâu có đôi môi bị găm

Giấc mơ hoá điên bay lên nóc nhà rách

Thơ   •   20.11.2021
Giấc mơ hoá điên bay lên nóc nhà rách khêu lên ngọn đèn lạnh ngắt hoang phí trong cuộc đời khét cháy cái chết vực dậy bóng ma trong suy nghĩ loài người.

Sâu răng

Thơ   •   21.11.2021
Sâu răng ngậm kẹo ngọt nhức buốt.

Ngày xưa con người sợ cọp dữ ăn thịt

Thơ   •   20.11.2021
Ngày xưa con người sợ cọp dữ ăn thịt ngày nay cọp là động vật quý hiếm và ngày nay con người biết sợ con người.

Khi thành phố biết hôn

Thơ   •   20.11.2021
rung lên bởi niềm hưng phấn khi thành phố biết hôn những nụ hôn cháy bỏng những tuyến xe buýt nhầm lẫn giờ về dẫu tháng ngày lăn trên con đường quen thuộc, cứng nhắc em đã hút sâu trong vòng tay khát, từng giọt thời gian trở mình bằng sự va đập của h

Chiều cuối năm nhớ mẹ

Thơ   •   20.11.2021
Quê mình, nghe, cuối năm mưa Mùa xuân làm nũng nên chưa chịu về Vườn rau của mẹ xanh ghê Con hình dung, đã thấy mê tít rồi.

Thời gian rớt

Thơ   •   20.11.2021
Sợi thời gian rớt trên vai Ta đem ta chẻ làm hai mảnh đời Một, ta đem tặng em chơi Một còn lại, ngậm trên môi, đỡ buồn.

Niệm

Thơ   •   20.11.2021
Rằng: - Từ bỏ xóm làng đi Bụi tre chật ních nằm y chỗ này Bàn chân xưa, giẫm phải gai Máu tha hương, đỏ hình hài bể dâu.

Từng cơn đau thắt ruột

Thơ   •   20.11.2021
từng cơn đau thắt ruột đã dắt anh vào những giấc ngủ ma những giấc ngủ chập chờn nửa mơ nửa thực anh gặp lại người anh ruột chết đã mười ba năm vì tai nạn giao thông ở Gò Vấp anh gặp lại người em chết đói năm 1977 không gặp mẹ lần cuối cùng khi mẹ về

Đầu non cuối bãi

Thơ   •   21.11.2021
Co cái cẳng, gác cái tay Phiêu phiêu, ta thích ngủ ngày với em Kệ cha con gió khua rèm Lá khô cứ rụng, chẳng phiền chúng ta Một đàn ông, một đàn bà Cộng đi, cộng lại, đoán là trăm năm Một chỗ nằm, hai chỗ nằm Cộng trừ thêm bớt vẫn đằm thuỷ chung Đâ

Ngậm mưa

Thơ   •   20.11.2021
Ngậm mưa Huế ở Đài Loan Buồn như thúi ruột lại càng buồn hơn Buồn như ói mửa ra đờm Buồn như nước mắt càng đơm càng đầy.

Hụt hơi

Thơ   •   21.11.2021
Phượng già đỏ chót Bọ cạp vàng khè Cùng nhau nhảy nhót Nhức mắt mùa hè.

Vòi vĩnh nguyên tiêu

Thơ   •   20.11.2021
Cho tôi xin một chút vui Để hong ngọn gió cuối trời lên xanh Lộc xuân chúm chím trên cành Tôi nghe nỗi nhớ hóa thành chiếc hôn Cho tôi xin một chút buồn Rót ngày vào những suối nguồn ưu tư Vầng trăng cuối phố mệt nhừ Không em… trăng khóc ướt bờ nguyê

Ngồi buồn ngắt cái lông mũi

Thơ   •   20.11.2021
Ngồi buồn ngắt cái lông mũi hơi đau một tí hơi cay một tí mà hay hay cắt nó mọc ra ngắt nó cũng mọc ra ngắt vẫn thích hơn cắt như ngắt cái mặt đời gian dối như xé toang màn kịch lọc lừa như giật nát bóng đêm âm khí ngột ngạt té ra sự phiền toái nhỏ

Sầm Sơn

Thơ   •   20.11.2021
Như thế cũng đủ cho anh biết rằng Khuôn mặt biển chiều nay nứt ra nỗi buồn sóng cả Cát điên tiếc đùn mình vào gió Chạy cho kịp lũ mây vàng Một phút Một giờ Một ngày Rồi một đêm trăng Cũng chưa quen được những lối xa xăm thấp thỏm Anh tựa vào nỗi nhớ

Đi học mầm non

Thơ   •   21.11.2021
Đến trường mầm non Có nhiều bạn mới Bé học thật ngoan Hoan hô bé giỏi!

Hôn lần cuối

Thơ   •   20.11.2021
tôi quyết định hôn nàng lần cuối như ánh mắt của con mèo đen hôn vào bóng tối nụ hôn bế mạc loé lên như vệt sao băng và tan ra thành nước mắt trên gò má nàng bóng đêm gợn lên thuỷ triều đen nàng ôm tôi thật chặt ghì riết hơn mọi lần thượng đế cũng

Sợi duyên

Thơ   •   21.11.2021
Em buộc sợi ngắn Em vén sợi dài Trời nghiêng giọt nắng Đổ đầy bàn tay...

Tuy Hoà

Thơ   •   20.11.2021
anh gom những mảnh vỡ của vầng trăng còn sót lại trên cát vàng tiễn mùa hạ đi về phía em anh biết những ngón tay đã bầm rát vì nỗi đau tự tử anh vác núi trên vai thấy con đường dài những đợt sóng anh nắm lấy dòng sông anh nắm lấy biển phố chiều nay c

Nhớ cái chết của thằng bạn đào vàng năm cũ

Thơ   •   20.11.2021
1. ngày ấy mùa xuân không còn xanh trên lá rừng mi và năm anh em nữa đã chết trong hầm đêm ấy tau và N còn sống sót đêm ấy hai đứa khóc nước mắt và máu nhoà trên đôi tay kiệt sức tau bới đào vô vọng không một nén nhang để gọi hồn mi dậy tau biết m

Rơi

Thơ   •   21.11.2021
Ở ngoài rớt những hột mưa Ở trong giấc ngủ vẫn thừa lệ rơi!

Thở cho đã

Thơ   •   21.11.2021
Ta nằm đại giữa mùa đông lạnh ngắt Kéo cơn mưa tuột xuống giữa lưng quần Duỗi một phát làm chênh chao trái đất Gió ùa về ríu rít massage thân.

Buổi sáng và những hột mưa đen

Thơ   •   21.11.2021
câu chuyện lòng như cánh hoa rã nát thời gian cho chúng ta những phút giây tức tưởi em hãy cắn nát vai anh một lần nữa hãy cấu cào để biết những giọt máu cuối cùng còn chảy anh ngậm tiếng chim bi ai vào tận đáy lòng hãy giữ một chút hơi cho ấm linh h

Không trắc buồn

Thơ   •   20.11.2021
Thôi rồi! còn gì đâu em Khuya lang thang, anh đi tìm ngày xưa Sương hoang mang tê môi thừa Đèn vàng run trong giao mùa căm căm Thôi rồi từ đây xa xăm Lời yêu thương tràn dư âm cồn cào Anh về trong đêm chênh chao Trăng mồ côi nằm chiêm bao bên trời M

Thơ   •   20.11.2021
Cùng chung một ổ trứng đau Nở ra một lũ, đá nhau suốt ngày Ú u mặt dạn mày dày Giật giành hút trứng, ỉa đầy ổ hôi.

Nắng sôi trên mặt đường

Thơ   •   20.11.2021
Nắng sôi trên mặt đường cụ già khom lưng những bước chân trong chảo nóng.

Vạch một vết máu cho mùa xuân

Thơ   •   20.11.2021
toát nóng mùa thơm trên cặp đùi tươi rói màu trinh tiết tôi biết mùa xuân có bốn mùa trên đôi môi ấy khoảng cách giữa từng cánh đồng hoang dã  không đang xích lại sự sinh sôi bắt đầu ngược chảy những gió mùa lay động khép nép và, bắt đầu buông