Tôi nhặt mình trong góc sân nhà thờ
dập dềnh những đám mây trắng bay qua sân giáo đường tiếng chuông nhắc về chuỗi ngày cũ với những nỗi buồn cháy khét trên hàng phượng già những mảng tường vôi cũ xì khô nứt đám rêu không hồi sinh được nỗi đau để lại những vết tích ngày nằm xuống những
Nội dung bài thơ: Tôi nhặt mình trong góc sân nhà thờ
dập dềnh những đám mây trắng
bay qua sân giáo đường
tiếng chuông nhắc về chuỗi ngày cũ
với những nỗi buồn cháy khét trên hàng phượng già
những mảng tường vôi cũ xì khô nứt
đám rêu không hồi sinh được nỗi đau
để lại những vết tích ngày nằm xuống
những cánh chim bồ câu
không còn về trú ngụ trên tháp chuông
tôi nhặt mình trong những bước chân nặng ứ
có thể một ca từ đã hụt hơi giữa một ngày hạ cháy.
Bài thơ Tôi nhặt mình trong góc sân nhà thờ của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng
Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ
Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng
Cánh chim tụng ca tình yêu vĩnh cửu
Gió xao xác khúc điêu linh lên ngàn
Có những buổi sáng cưỡi mây bay đi
Trên khuôn mặt không còn ánh sáng
Hoàng hôn có tiếng chim kêu lẻ
Câu thơ bung gai giữa ngày không nắng
Ngày xưa con người sợ cọp dữ ăn thịt
Những toà tháp nát dần theo tuế nguyệt
Uống Làng Chuồn ở Hắc Mộc Nhai
Tôi đã nghe nắng chiều lội qua sông
Cơn gió lạc dưới vòm trời đen như sông Tô
Anh thận trọng sắp lại từng hơi thở